Trong phòng bệnh trắng xóa lạnh lẽo, có một người phụ nữ nhắm mắt nằm trên giường, vẻ mặt bình thản như đang chìm vào giấc ngủ yên bình, không hề biết rằng vận rủi sắp ập đến với mình.

Có tiếng gõ cửa, một giọng nói nhỏ nhắc nhở: “Thời gian sắp hết rồi, chúng ta phải đẩy người qua.”

Một người đàn ông quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt những ngón tay của người phụ nữ bất tỉnh lộ ra ngoài giường, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn và bi thương sâu sắc.

“Uẩn Ninh, anh xin lỗi.” Nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt tuấn tú ôn hòa, anh ta run rẩy nói: “Anh biết em là người lương thiện nhất, em nhất định sẽ tha thứ cho anh phải không? Anh hứa đây là lần cuối cùng và duy nhất, từ nay trở đi, toàn bộ trái tim và tâm hồn anh sẽ thuộc về em, giữa chúng ta sẽ không còn ai khác, anh sẽ chăm sóc em đến hết cuộc đời, bên em đến khi cùng nhau rời khỏi thế giới này, anh thề.”

Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn với đôi bàn tay run rẩy và kính cẩn đeo nó vào ngón áp út của người phụ nữ.

Những ngón tay cong cong một chút và rút ra khỏi chiếc nhẫn.

Người đàn ông sửng sốt một lúc rồi hoảng sợ ngẩng đầu lên.

Người phụ nữ bất tỉnh trên giường không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cô dùng đôi mắt trong veo nhìn anh ta.

“Uẩn Ninh,” anh ta lẩm bẩm, sau đó như là nhận ra điều gì đó nên vội vàng lùi lại, chật vật ngã xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ và bối rối: “Uẩn Ninh, em, tại sao em….?”

Trần Diệp không biết đã xảy ra chuyện gì, người được gây mê lại tỉnh dậy sớm.

Diệp Uẩn Ninh chậm rãi ngồi dậy, cô nhắm mắt lại cảm nhận, vui mừng phát hiện linh lực của mình cũng đã trở lại, lang thang trong cơ thể cô.

Tuy rằng chỉ bằng một phần trăm so với lúc cô đang trong kỳ Độ Kiếp, nhưng cũng vừa đủ để cơ thể này có thể chịu đựng được mà không bị nổ tung cùng một lúc.

Cô ngập ngừng sử dụng một câu thần chú nhỏ, một câu thần chú cách âm, để bao bọc phòng bệnh.

Thành công, tinh thần lực của cô có thể sử dụng ở thế giới này!

Trần Diệp lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn Diệp Uẩn Ninh đang đứng dậy, theo bản năng muốn bước tới trước, giữ cô lại, gọi người vào.

“Uẩn Ninh, nghe anh nói, hiện tại em không thể rời đi.” Anh ta khó khăn nói.

Một luồng ánh sáng xẹt qua con ngươi Diệp Uẩn Ninh, cô nhẹ nhàng nhếch miệng, đột nhiên đá anh ta ngã xuống đất.

Trần Diệp đột nhiên bay đi rất xa.

Thân hình mảnh khảnh trong bộ áo bệnh viện màu trắng bình tĩnh bước ra khỏi giường, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Trần Diệp, cô duyên dáng duỗi một chân ra, giẫm lên ngực anh ta.

Diệp Uẩn Ninh hơi hạ ánh mắt, ưu nhã cong môi: “Nghe nói anh muốn thay tim tôi?”

Trần Diệp trong lúc nhất thời không thể nghĩ đến những biến hóa của Diệp Uẩn Ninh, hay tại sao người bên ngoài còn chưa tiến vào, toàn thân cứng đờ, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt bạn gái.

Tuy rằng không cần thiết, nhưng trong thâm tâm anh ta cũng không khỏi cảm thấy tội lỗi, biết chuyện như vậy đối với Diệp Uẩn Ninh bất công đến mức nào.

“Em biết rồi ư?” Trần Diệp chật vật đứng dậy từ dưới chân bạn gái, nhưng bàn chân đó bỗng nhiên dường như có sức mạnh to lớn, anh ta giống như một con rùa không thể lật, không những không thoát ra được mà lồng ngực cũng bị đè nén, thậm chí còn nặng hơn, nó gần như khiến anh ta khó thở.

Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn anh ta, tất cả yêu, hận, ưu sầu, vui sướng mãnh liệt đều đã bị đốt thành tro bụi trong vô số năm, chỉ còn lại nỗi ám ảnh trả thù.

“Tôi biết cái gì? Biết anh muốn đổi trái tim của tôi cho Diệp Uẩn Thanh.” Diệp Uẩn Ninh nghiêng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú hiện lên một tia yêu kiều mà lạnh lùng, “Sao tôi chưa bao giờ biết anh yêu cô ta? Tại sao yêu cô ta lại tỏ tình với tôi? Chà, anh vẫn luôn lừa dối tôi.”

Giọng nói càng ngày càng lạnh lùng, giống như một mũi tên băng đâm thẳng vào trái tim.

Trần Diệp sợ hãi mở to hai mắt, tim đập thình thịch, cảm giác như có một con dao cứa vào da thịt, giây tiếp theo sắp đâm vào tim.

Anh ta nhìn Diệp Uẩn Ninh như một con quái vật, tự hỏi tại sao cô đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy?

“Không, anh không hề lừa dối em, anh yêu em gái em, nhưng anh biết mình không xứng với em ấy. Anh hơn em ấy rất nhiều tuổi, em ấy chỉ coi anh là anh trai. Hơn nữa, xung quanh em ấy có rất nhiều người theo đuổi ưu tú. Anh đã từ bỏ từ lâu rồi.” Anh ta cố gắng nở một nụ cười xấu xí, cố gắng đưa tay chạm vào Diệp Uẩn Ninh, “Anh yêu em, ban đầu có thể không thật lòng, nhưng sau nhiều năm như vậy, anh đã yêu em từ lâu. Em thấy đấy, ngay cả nhẫn cưới anh cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, anh thực sự yêu em.”

“Yêu tôi? Yêu tôi chính là trao trái tim tôi cho người phụ nữ kia. Thật là ‘tình yêu’ lạ kỳ!” Diệp Uẩn Ninh khen ngợi, tát cho anh ta một cái, “Anh không xứng với cô ta, vậy anh xứng với tôi à? Đã nhận được sự đồng ý của tôi chưa mà lấy trái tim tôi tặng cho cô ta? Đồ khốn.”

Mặt Trần Diệp lập tức đỏ bừng, nhưng anh ta vẫn cố gắng bào chữa: “Anh biết là lỗi của anh, nhưng Thanh Thanh thật đáng thương. Em ấy đã mắc bệnh tim từ khi còn nhỏ, cơ thể cũng chưa bao giờ khỏe mạnh. Cho nên khi em vui chơi chạy nhảy ngoài trời, em ấy chỉ có thể ở trong nhà nhìn với ánh mắt ghen tị, khi em cười lớn, em ấy thậm chí không thể cười sảng khoái một lần, khi em nếm được đồ ăn ngon, em ấy chỉ có thể nghiêm túc tuân theo chế độ ăn uống hạn chế, em ấy thậm chí còn không biết đồ ăn cay có vị như thế nào. Mặc dù vậy, tim của em ấy vẫn bị suy không kiểm soát được, bác sĩ nói nếu không được ghép quả tim thích hợp thì em ấy sẽ chết.” Anh ta khóc lóc thảm thiết: “Em ấy sẽ bị cái chết cuốn đi trước khi có thể tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của cuộc sống. Anh chỉ muốn làm một việc cho em ấy, duy nhất một việc là cứu lấy mạng sống của em ấy. Em ấy cũng là em gái của em, em nỡ lòng nào nhìn em ấy chết ư?”

“Sao tôi không đành lòng? Chẳng lẽ vì tôi mà cô ta mắc bệnh tim sao?” Diệp Uẩn Ninh hỏi, mỗi câu nói đều kèm theo một cái tát, “Nếu cô ta muốn sống, tôi phải chết thay cô ta? Ai đã cho anh cái quyền bắt cóc tôi và lén lút mổ lấy trái tim tôi? Rác rưởi.”

Trần Diệp bị đánh mạnh đến mức máu mũi chảy ra và răng cũng sắp bỏ lợi mà đi.

Anh ta lắc đầu điên cuồng: “Không, sao anh có thể để em chết? Bác sĩ đảm bảo với anh rằng các phương pháp y tế hiện tại có thể giữ cho cả hai em đều bình yên sau khi thay tim. Em cũng sẽ sống.”

Tuy nhiên, sau khi Diệp Uẩn Thanh nhận được một trái tim khỏe mạnh và phù hợp, cô ta đã có thể hồi phục như một người bình thường và sống lâu trong tương lai. Ngược lại, cho dù Diệp Uẩn Ninh có thể sống sót, thân thể trước đây khỏe mạnh của cô cũng sẽ dần dần suy yếu, trái tim thời gian dài cũng bị quá tải, tuổi thọ sẽ giảm đi rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương