Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
-
Chương 94: Rơi vào tay tôi
Editor:: Thiến Tiếu Tiếu.
Mặt trời sắp xuống núi, Giản Uyển Linh đang ở nhà rửa tay làm canh, nụ hoa khéo léo đặt trên gốm sứ, sườn heo và bắp được hầm trong nồi cách thủy, hương thơm lượn lờ quanh mũi, cô ta bỏ vào một nắm hành thơm, sau đó tắt lửa.
Bởi vì là phòng bếp kiểu mở nên khi Mạnh Thiếu Văn mệt mỏi vào nhà thì nhìn thấy vợ yêu của mình đang mặc tạp dề, bận rộn trong phòng bếp.
Thân phận của Hoắc Cố Chi đã mang đến cho anh ta không ít kích thích, thành viên ủy ban quản trị Hằng Viễn càng kinh ngạc hơn, bây giờ ông nội càng vừa ý Hoắc Cố Chi hơn.
Nghe tiếng cửa mở, Giản Uyển Linh quay đầu lại, trên tay cô ta còn cầm nắp nồi, gương mặt dịu dàng của cô ta hiện lên trong sương khói lượn lờ, trên mặt có một tia vui mừng: "Thiếu Văn, anh đã về rồi, em đã làm các món anh thích ăn như cá sạo hấp, khoai tây với tiêu, còn làm nước canh cách thủy, anh muốn nếm thử không?"
Vốn là một người đẹp, lúc này trên mặt tràn đầy ý cười càng làm cô ta thêm chói mắt, trong mắt Mạnh Thiếu Văn có một chút hoảng hốt, cô gái đứng đón trời chiều với tóc dài phất phới, xinh đẹp ôn hòa, vẫn trong sáng và lạnh nhạt như năm đó.
Loại cảm giác này rất tốt, lập tức tiêu diệt mệt mỏi trong lòng anh ta. Anh ta để cặp công văn xuống, đi lên phía trước, khẽ nhăn mày, nói từ chối: "Thân thể em không được tốt, cần gì phải làm những thứ này? Trong nhà có dì giúp việc, muốn ăn cái gì thì kêu dì làm là được."
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Giản Uyển Linh có nụ cười dịu dàng xinh đẹp, cô ta cởi áo khoác âu phục của người đàn ông trước mặt xuống trước, giắt trên cánh tay, sau đó mềm mại cười: "Hôm nay em kêu dì ấy về sớm rồi, trong nhà chỉ có hai chúng ta, thấy vài ngày trước anh bận rộn công việc như vậy, mỗi ngày đều đi xã giao, chỉ sợ ăn không ngon, vừa vặn em mới học nấu mấy món ăn, liền thử một chút, nếu là mùi vị không ngon, anh cũng đừng ghét bỏ."
Cô ta không phải loại phụ nữ xinh đẹp nhưng mềm yếu, dã tâm của cô ta có thể dằn lại, nếu không bị tình yêu giam giữ, hiện tại chỉ sợ cô ta có thể đi xa hơn, cần gì phải dùng tâm kế trên người Mạnh Thiếu Văn?
"Làm phiền em rồi." Mạnh Thiếu Văn luôn cố gắng chu toàn bên ngoài nên anh ta đương nhiên thích chuyện ấm áp này. Khóe mắt anh ta đều tràn đầy ý cười, cứ như vậy mà nhìn thẳng cô gái gầy nhỏ trước mặt, khóe môi hơi cong lên: "Chắc chắn ăn ngon, anh mới vào nhà đã nghe mùi thơm."
Có thể làm Mạnh Thiếu Văn cười trong sáng và chân thành sau khi đính hôn, Giản Uyển Linh rất vui vẻ. Cô ta rất yêu người đàn ông này, yêu đến mức có thể dứt khoát trừ bỏ chị gái ruột, đừng nói đến việc phải làm những việc vụn vặt như giặt quần áo, nấu cơm cho anh.
Cắn môi đỏ mọng, đôi mắt trong sáng tươi đẹp của cô ta có chút ươn ướt, đột nhiên nhào vào lòng Mạnh Thiếu Văn, ôm eo anh ta thật chặt, giọng nói khàn khàn: "Anh Thiếu Văn, sau này mỗi ngày em đều nấu cơm cho anh, sẽ trở thành người phụ nữ có đức hạnh, anh cũng đừng hung dữ với em nữa, được không?"
Người phụ nữ trong ngực đang không ngừng run rẩy, gầy yếu như sẽ bị ngọn gió thổi đi, tim Mạnh Thiếu Văn nhất thời khó chịu, cô biết cô dựa vào ai, hiện tại nghĩ kĩ lại, cuộc sống sau khi cưới quả thực không mĩ mãn, không khớp với suy nghĩ trước đây.
Nhưng tất cả những điều này hình như sau khi Hoắc Cố Chi và người phụ nữ Ngu Vô Song kia xuất hiện thì mới trở nên như vậy, chỉ cần Uyển Như và Ngu Vô Song cãi nhau, hai người liền khó tránh khỏi có một trận xung đột.
Nghĩ vậy, anh ta có chút nhức đầu, nhưng mà nhìn thấy vợ yêu đang uất ức nép vào lòng anh ta, sau khi trầm tư, anh ta bật cười một tiếng, ôn hòa nói: "Nào có người nào nói mình là người phụ nữ có đức hạnh? Em nha, bị anh làm hư rồi, anh biết mấy ngày nay em không vui, anh cũng không thoải mái, sau này ra ngoài dùng đầu óc hữu dụng, khoan dung một chút, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện như vậy."
Người trong miệng anh là chỉ Ngu Vô Song, thông minh như Giản Uyển Linh sao có thể không hiểu ẩn ý này?
Nhưng đang tốt đẹp, cô ta không muốn cãi nhau với anh ta, liền gật đầu đồng ý, trên khuôn mặt nhỏ thuần khiết thoáng qua một tia nũng nịu và ý cười: "Anh chỉ biết khuyết điểm của em, chẳng lẽ em không phải là người phụ nữ có đức hạnh sao?"
Nói xong, cũng không đợi người đàn ông trước mặt lên tiếng, cô ta lại cười mềm mại: "Được rồi, được rồi, em đồng ý với anh là được chứ gì! Sau này em nhất định không để anh lo lắng nữa. Bây giờ anh đi rửa tay trước, sau đó chúng ta sẽ ăn cơm."
Khó mà có không gian của riêng hai người như vậy, Giản Uyển Linh rất vui mừng. Hôm nay cô ta cố ý kêu dì giúp việc về trước, vì muốn tạo ra một cơ hội như vậy.
Từ trước đến giờ, vợ chồng chính là đầu giường gây gổ cuối giường hòa hợp, thế nhưng mấy ngày nay mỗi ngày anh Thiếu Văn đều rất bận, đêm khuya mới về tới nhà, tắm xong liền lên giường đi ngủ, cô ta không có cơ hội trao đổi với anh.
Khó thấy cô ta dịu ngoan nghe lời như vậy, Mạnh Thiếu Văn sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ cong môi nở nụ cười: "Xem ra Uyển Như nhà chúng ta đã lớn rồi, lại nghe lời khuyên của người khác."
Tuy tính tình người phụ nữ này lương thiện, nhưng rốt cuộc là vẫn là tiểu thư nhà giàu, cũng là có một ít tính tình của tiểu thư, bằng không đã không cãi nhau ầm ĩ với Ngu Vô Song, bây giờ có thể nhu thuận đồng ý với những điều anh ta nói như vậy, thật làm cho anh ta kinh ngạc.
Nghe anh nói như vậy, Giản Uyển Linh trợn mắt, như cô vợ nhỏ ngây thơ nói ra lập luận sắc sảo: "Hừ, anh biết rõ mà còn trêu ghẹo em, vậy sau này em sẽ hung dữ."
Trong năm năm nay, Uyển Như dịu dàng và yên tĩnh như cũ, thậm chí còn thỉnh thoảng khóc lóc, hiếm khi sinh động hoạt bát cười duyên ở trước mặt anh ta như vậy, loại cảm giác này chưa từng xuất hiện trong năm năm dài, thật sự làm anh hoài niệm.
Anh ta kinh ngạc nhìn cô ta, đáy mắt khó nén tia hoài niệm. Lúc cô ta vờ như tức giận mà trợn mắt nhìn anh ta, Mạnh Thiếu Văn cười xoa đầu cô ta, trong giọng nói trầm thấp lộ ra một tia yêu thương dịu dàng: "Bây giờ em như vậy thì thật tốt."
Bị ánh mắt nhẹ nhàng trìu mến như vậy nhìn chằm chằm, gò má Giản Uyển Linh đỏ lên. Cô ta thúc giục anh ta đi rửa tay trước, sau khi anh ta vào toilet, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ gò má đỏ ửng của mình, trái tim của cô ta đập thình thịch.
Một người đàn ông trong sạch và ưu nhã như vậy sao cô ta có thể không yêu? Đừng nói là giết chị gái ruột, dù phải cô ta buông tha tất cả cũng muốn ở với anh ta.
. . . . . .
Sau khi ổn định tâm tình xao động, cô ta bưng thức ăn lên bàn rất nhanh, còn xới cơm, dọn dẹp tất cả rất tốt.
Tài nấu nước của Giản Uyển Linh chưa được tốt, nhưng muốn Mạnh Thiếu Văn vui vẻ, gặp chuyện mới ôm chân phật (*) học, tuy khẩu vị không ngon, nhưng ít ra thức ăn đã chín.
*Ý nói bình thường không lo, gặp chuyện mới bắt tay vào làm.
Mạnh Thiếu Văn vui vẻ ăn hai chén cơm, khen thức ăn cô ta làm rất ngon, làm khuôn mặt cô ta không ngừng tươi cười một đêm.
Vào lúc này,Mạnh Thiếu Văn thất hạnh phúc rất đơn giản, hơn hết là cùng người mình yêu lẳng lặng ăn cơm cùng nhau, có cô bên cạnh ăn cùng, tuy ăn không phải ngon nhưng tâm tình rất vui vẻ.
Cuối cùng, sau khi Mạnh Thiếu Văn uống canh xong, trong lòng chợt buồn bã, nhìn cô gái đối diện cười nói tự nhiên, anh ta cong cong khóe môi, nhỏ giọng cười: "Chờ anh giải quyết xong hạng mục này, chúng ta đi du lịch ở nước ngoài được không? Lần trước không phải em nói muốn đi biển Aegean ở Hy Lạp sao? Lần này chúng ta đi để bổ sung trăng mật."
Biển Aegean?
Giản Uyển Linh nghe vậy, mắt nhất thời sáng lên, mặt mày hơi cong, cong thành một vầng trăng khuyết nhỏ: "Thực sự? Lần này anh có thể dẫn em ra nước ngoài du lịch sao?"
Thấy cô ta vui vẻ tung tăng như vậy, tuy Mạnh Thiếu Văn đang cười, nhưng đáy lòng không khỏi khổ sở.
Thân thể vì dưỡng thương mấy năm nay của Uyển Như không được tốt, căn bản chưa từng có cơ hội đi nước ngoài du lịch, vì bác sĩ từng nói cô không chịu nổi khi đi đường dài. Hai năm qua thân thể cô ngược lại khá hơn nhiều, nhưng bởi vì chức vị cao mà anh ta bận rộn hơn bình thường, hoàn toàn không có cơ hội dẫn cô đi nước ngoài du lịch.
Cũng có mấy lần tới những tỉnh gần đây chơi đi, nhưng đi chỉ có mấy ngày, hoàn toàn không thể thỏa chí!
Nghĩ vậy, trong lòng anh ta càng đau lòng, mấp máy môi mỏng, ánh mắt không hề chớp mà nhìn cô ta, trong giọng nói trầm thấp lộ ra áy náy: "Là anh không tốt, không sắp xếp tốt thời gian, vốn vừa đính hôn xong nên dẫn em đi. . ."
Chuyện này quả thực từng làm Giản Uyển Linh buồn bực, nhưng ở trước mặt Mạnh Thiếu Văn, cô ta không thể biểu hiện ra, hơn nữa anh cũng có chỗ khó xử , sao cô ta lại thể không hiểu?
Lúc này, cô ta nở nụ cười mềm mại: "Anh Thiếu Văn, anh đừng nói như vậy, em hiểu mà! Công việc của anh mới là trọng điểm, việc đi biển Aegean thì lúc nào đi mà chẳng được."
Khoan dung như vậy, khéo hiểu lòng người như vậy, Mạnh Thiếu Văn đột nhiên cảm thấy mình đã cưới đúng người, chỉ có cô gái như vậy mới có thể làm vợ của anh ta!
. . . . . .
Sau bữa ăn tối thì mới sáu giờ rưỡi, Mạnh Thiếu Văn đi rửa chén, còn Giản Uyển Linh vào phòng tắm tắm.
Ở trong phòng bếp bận rộn một buổi chiều làm cô ta không vui vẻ gì, nhưng nhớ lại nụ cười và khen ngợi của người đàn ông kia thì cô ta lại cảm thấy hài lòng.
Chờ xả nước, cô ta chải tóc, nhìn khuôn mặt tinh xảo trong kính, cô ta không khỏi đắc ý mà cười một tiếng, không có Giản Uyển Như, gương mặt này của cô ta chính là có một không hai rồi, anh Thiếu Văn không thích cô ta thì thích ai đây?
Đúng lúc này, điện thoại đặt bên bồn tắm lớn chợt rung lên, Giản Uyển Linh vội vã cầm lấy điện thoại di động lên, đầu ngón tay bạch ngọc vẽ một cái, điện thoại di động mở khóa, mở ra tin nhắn mới, cô cong cong môi hồng, lặng lẽ nở nụ cười, trong mắt lại có băng lạnh không thể hòa tan.
Ngu Vô Song à Ngu Vô Song, lần này cô rốt cuộc cũng rơi vào tay tôi rồi, tôi muốn nhìn một chút, sau khi rơi vào tình cảnh như vậy, cô còn có kiêu ngạo gì nữa?
Nhẹ nhàng để điện thoại di động xuống, Giản Uyển Linh tiếp tục vừa soi gương vừa tháo đồ trang sức xuống, nhưng mà lần này, giữa lông mày tràn đầy ý cười. . . Trong sự ác độc mơ hồ có một tia điên cuồng. . .
. . . . . .
Nhưng Đóa Đóa đáng thương, sau khi cô quay về cũng không tìm được điện thoại di động, xuống lầu với khuôn mặt buồn bực, thầm nghĩ mình thật là ngu ngốc, chị Vô Song khó mà để cho cô làm sự kiện mà cô lại không làm được.
Chẳng qua cô đứng trước cửa hàng đợi đã lâu mà không thấy bóng dáng Ngu Vô Song, sau đó xuống bãi đậu xe tìm cũng không thấy tung tích, lúc này mới bắt đầu lo lắng, chị Vô Song chắc sẽ không chào mà đi, nhớ lại vẻ mặt lúc trước của cô (NVS), Đóa Đóa nhất thời rùng mình.
Bởi vì Lịch Cảnh Thần và Hoắc Cố Chi có quan hệ anh em tốt nhiều năm, cô cũng biết một chút về mục đích lần này khi chị Vô Song trở về, Giản Uyển Linh này hoàn toàn coi chị Vô Song là cừu địch, chẳng lẽ lần này không thấy chị Vô Song là liên quan đến cô ta?
Nghĩ vậy, cô không thể bình tĩnh, cũng không nghĩ nhiều, lấy điện thoại gọi cho Lịch Cảnh Thần, nói hết tất cả cho anh biết.
Mặt trời sắp xuống núi, Giản Uyển Linh đang ở nhà rửa tay làm canh, nụ hoa khéo léo đặt trên gốm sứ, sườn heo và bắp được hầm trong nồi cách thủy, hương thơm lượn lờ quanh mũi, cô ta bỏ vào một nắm hành thơm, sau đó tắt lửa.
Bởi vì là phòng bếp kiểu mở nên khi Mạnh Thiếu Văn mệt mỏi vào nhà thì nhìn thấy vợ yêu của mình đang mặc tạp dề, bận rộn trong phòng bếp.
Thân phận của Hoắc Cố Chi đã mang đến cho anh ta không ít kích thích, thành viên ủy ban quản trị Hằng Viễn càng kinh ngạc hơn, bây giờ ông nội càng vừa ý Hoắc Cố Chi hơn.
Nghe tiếng cửa mở, Giản Uyển Linh quay đầu lại, trên tay cô ta còn cầm nắp nồi, gương mặt dịu dàng của cô ta hiện lên trong sương khói lượn lờ, trên mặt có một tia vui mừng: "Thiếu Văn, anh đã về rồi, em đã làm các món anh thích ăn như cá sạo hấp, khoai tây với tiêu, còn làm nước canh cách thủy, anh muốn nếm thử không?"
Vốn là một người đẹp, lúc này trên mặt tràn đầy ý cười càng làm cô ta thêm chói mắt, trong mắt Mạnh Thiếu Văn có một chút hoảng hốt, cô gái đứng đón trời chiều với tóc dài phất phới, xinh đẹp ôn hòa, vẫn trong sáng và lạnh nhạt như năm đó.
Loại cảm giác này rất tốt, lập tức tiêu diệt mệt mỏi trong lòng anh ta. Anh ta để cặp công văn xuống, đi lên phía trước, khẽ nhăn mày, nói từ chối: "Thân thể em không được tốt, cần gì phải làm những thứ này? Trong nhà có dì giúp việc, muốn ăn cái gì thì kêu dì làm là được."
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Giản Uyển Linh có nụ cười dịu dàng xinh đẹp, cô ta cởi áo khoác âu phục của người đàn ông trước mặt xuống trước, giắt trên cánh tay, sau đó mềm mại cười: "Hôm nay em kêu dì ấy về sớm rồi, trong nhà chỉ có hai chúng ta, thấy vài ngày trước anh bận rộn công việc như vậy, mỗi ngày đều đi xã giao, chỉ sợ ăn không ngon, vừa vặn em mới học nấu mấy món ăn, liền thử một chút, nếu là mùi vị không ngon, anh cũng đừng ghét bỏ."
Cô ta không phải loại phụ nữ xinh đẹp nhưng mềm yếu, dã tâm của cô ta có thể dằn lại, nếu không bị tình yêu giam giữ, hiện tại chỉ sợ cô ta có thể đi xa hơn, cần gì phải dùng tâm kế trên người Mạnh Thiếu Văn?
"Làm phiền em rồi." Mạnh Thiếu Văn luôn cố gắng chu toàn bên ngoài nên anh ta đương nhiên thích chuyện ấm áp này. Khóe mắt anh ta đều tràn đầy ý cười, cứ như vậy mà nhìn thẳng cô gái gầy nhỏ trước mặt, khóe môi hơi cong lên: "Chắc chắn ăn ngon, anh mới vào nhà đã nghe mùi thơm."
Có thể làm Mạnh Thiếu Văn cười trong sáng và chân thành sau khi đính hôn, Giản Uyển Linh rất vui vẻ. Cô ta rất yêu người đàn ông này, yêu đến mức có thể dứt khoát trừ bỏ chị gái ruột, đừng nói đến việc phải làm những việc vụn vặt như giặt quần áo, nấu cơm cho anh.
Cắn môi đỏ mọng, đôi mắt trong sáng tươi đẹp của cô ta có chút ươn ướt, đột nhiên nhào vào lòng Mạnh Thiếu Văn, ôm eo anh ta thật chặt, giọng nói khàn khàn: "Anh Thiếu Văn, sau này mỗi ngày em đều nấu cơm cho anh, sẽ trở thành người phụ nữ có đức hạnh, anh cũng đừng hung dữ với em nữa, được không?"
Người phụ nữ trong ngực đang không ngừng run rẩy, gầy yếu như sẽ bị ngọn gió thổi đi, tim Mạnh Thiếu Văn nhất thời khó chịu, cô biết cô dựa vào ai, hiện tại nghĩ kĩ lại, cuộc sống sau khi cưới quả thực không mĩ mãn, không khớp với suy nghĩ trước đây.
Nhưng tất cả những điều này hình như sau khi Hoắc Cố Chi và người phụ nữ Ngu Vô Song kia xuất hiện thì mới trở nên như vậy, chỉ cần Uyển Như và Ngu Vô Song cãi nhau, hai người liền khó tránh khỏi có một trận xung đột.
Nghĩ vậy, anh ta có chút nhức đầu, nhưng mà nhìn thấy vợ yêu đang uất ức nép vào lòng anh ta, sau khi trầm tư, anh ta bật cười một tiếng, ôn hòa nói: "Nào có người nào nói mình là người phụ nữ có đức hạnh? Em nha, bị anh làm hư rồi, anh biết mấy ngày nay em không vui, anh cũng không thoải mái, sau này ra ngoài dùng đầu óc hữu dụng, khoan dung một chút, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện như vậy."
Người trong miệng anh là chỉ Ngu Vô Song, thông minh như Giản Uyển Linh sao có thể không hiểu ẩn ý này?
Nhưng đang tốt đẹp, cô ta không muốn cãi nhau với anh ta, liền gật đầu đồng ý, trên khuôn mặt nhỏ thuần khiết thoáng qua một tia nũng nịu và ý cười: "Anh chỉ biết khuyết điểm của em, chẳng lẽ em không phải là người phụ nữ có đức hạnh sao?"
Nói xong, cũng không đợi người đàn ông trước mặt lên tiếng, cô ta lại cười mềm mại: "Được rồi, được rồi, em đồng ý với anh là được chứ gì! Sau này em nhất định không để anh lo lắng nữa. Bây giờ anh đi rửa tay trước, sau đó chúng ta sẽ ăn cơm."
Khó mà có không gian của riêng hai người như vậy, Giản Uyển Linh rất vui mừng. Hôm nay cô ta cố ý kêu dì giúp việc về trước, vì muốn tạo ra một cơ hội như vậy.
Từ trước đến giờ, vợ chồng chính là đầu giường gây gổ cuối giường hòa hợp, thế nhưng mấy ngày nay mỗi ngày anh Thiếu Văn đều rất bận, đêm khuya mới về tới nhà, tắm xong liền lên giường đi ngủ, cô ta không có cơ hội trao đổi với anh.
Khó thấy cô ta dịu ngoan nghe lời như vậy, Mạnh Thiếu Văn sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ cong môi nở nụ cười: "Xem ra Uyển Như nhà chúng ta đã lớn rồi, lại nghe lời khuyên của người khác."
Tuy tính tình người phụ nữ này lương thiện, nhưng rốt cuộc là vẫn là tiểu thư nhà giàu, cũng là có một ít tính tình của tiểu thư, bằng không đã không cãi nhau ầm ĩ với Ngu Vô Song, bây giờ có thể nhu thuận đồng ý với những điều anh ta nói như vậy, thật làm cho anh ta kinh ngạc.
Nghe anh nói như vậy, Giản Uyển Linh trợn mắt, như cô vợ nhỏ ngây thơ nói ra lập luận sắc sảo: "Hừ, anh biết rõ mà còn trêu ghẹo em, vậy sau này em sẽ hung dữ."
Trong năm năm nay, Uyển Như dịu dàng và yên tĩnh như cũ, thậm chí còn thỉnh thoảng khóc lóc, hiếm khi sinh động hoạt bát cười duyên ở trước mặt anh ta như vậy, loại cảm giác này chưa từng xuất hiện trong năm năm dài, thật sự làm anh hoài niệm.
Anh ta kinh ngạc nhìn cô ta, đáy mắt khó nén tia hoài niệm. Lúc cô ta vờ như tức giận mà trợn mắt nhìn anh ta, Mạnh Thiếu Văn cười xoa đầu cô ta, trong giọng nói trầm thấp lộ ra một tia yêu thương dịu dàng: "Bây giờ em như vậy thì thật tốt."
Bị ánh mắt nhẹ nhàng trìu mến như vậy nhìn chằm chằm, gò má Giản Uyển Linh đỏ lên. Cô ta thúc giục anh ta đi rửa tay trước, sau khi anh ta vào toilet, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ gò má đỏ ửng của mình, trái tim của cô ta đập thình thịch.
Một người đàn ông trong sạch và ưu nhã như vậy sao cô ta có thể không yêu? Đừng nói là giết chị gái ruột, dù phải cô ta buông tha tất cả cũng muốn ở với anh ta.
. . . . . .
Sau khi ổn định tâm tình xao động, cô ta bưng thức ăn lên bàn rất nhanh, còn xới cơm, dọn dẹp tất cả rất tốt.
Tài nấu nước của Giản Uyển Linh chưa được tốt, nhưng muốn Mạnh Thiếu Văn vui vẻ, gặp chuyện mới ôm chân phật (*) học, tuy khẩu vị không ngon, nhưng ít ra thức ăn đã chín.
*Ý nói bình thường không lo, gặp chuyện mới bắt tay vào làm.
Mạnh Thiếu Văn vui vẻ ăn hai chén cơm, khen thức ăn cô ta làm rất ngon, làm khuôn mặt cô ta không ngừng tươi cười một đêm.
Vào lúc này,Mạnh Thiếu Văn thất hạnh phúc rất đơn giản, hơn hết là cùng người mình yêu lẳng lặng ăn cơm cùng nhau, có cô bên cạnh ăn cùng, tuy ăn không phải ngon nhưng tâm tình rất vui vẻ.
Cuối cùng, sau khi Mạnh Thiếu Văn uống canh xong, trong lòng chợt buồn bã, nhìn cô gái đối diện cười nói tự nhiên, anh ta cong cong khóe môi, nhỏ giọng cười: "Chờ anh giải quyết xong hạng mục này, chúng ta đi du lịch ở nước ngoài được không? Lần trước không phải em nói muốn đi biển Aegean ở Hy Lạp sao? Lần này chúng ta đi để bổ sung trăng mật."
Biển Aegean?
Giản Uyển Linh nghe vậy, mắt nhất thời sáng lên, mặt mày hơi cong, cong thành một vầng trăng khuyết nhỏ: "Thực sự? Lần này anh có thể dẫn em ra nước ngoài du lịch sao?"
Thấy cô ta vui vẻ tung tăng như vậy, tuy Mạnh Thiếu Văn đang cười, nhưng đáy lòng không khỏi khổ sở.
Thân thể vì dưỡng thương mấy năm nay của Uyển Như không được tốt, căn bản chưa từng có cơ hội đi nước ngoài du lịch, vì bác sĩ từng nói cô không chịu nổi khi đi đường dài. Hai năm qua thân thể cô ngược lại khá hơn nhiều, nhưng bởi vì chức vị cao mà anh ta bận rộn hơn bình thường, hoàn toàn không có cơ hội dẫn cô đi nước ngoài du lịch.
Cũng có mấy lần tới những tỉnh gần đây chơi đi, nhưng đi chỉ có mấy ngày, hoàn toàn không thể thỏa chí!
Nghĩ vậy, trong lòng anh ta càng đau lòng, mấp máy môi mỏng, ánh mắt không hề chớp mà nhìn cô ta, trong giọng nói trầm thấp lộ ra áy náy: "Là anh không tốt, không sắp xếp tốt thời gian, vốn vừa đính hôn xong nên dẫn em đi. . ."
Chuyện này quả thực từng làm Giản Uyển Linh buồn bực, nhưng ở trước mặt Mạnh Thiếu Văn, cô ta không thể biểu hiện ra, hơn nữa anh cũng có chỗ khó xử , sao cô ta lại thể không hiểu?
Lúc này, cô ta nở nụ cười mềm mại: "Anh Thiếu Văn, anh đừng nói như vậy, em hiểu mà! Công việc của anh mới là trọng điểm, việc đi biển Aegean thì lúc nào đi mà chẳng được."
Khoan dung như vậy, khéo hiểu lòng người như vậy, Mạnh Thiếu Văn đột nhiên cảm thấy mình đã cưới đúng người, chỉ có cô gái như vậy mới có thể làm vợ của anh ta!
. . . . . .
Sau bữa ăn tối thì mới sáu giờ rưỡi, Mạnh Thiếu Văn đi rửa chén, còn Giản Uyển Linh vào phòng tắm tắm.
Ở trong phòng bếp bận rộn một buổi chiều làm cô ta không vui vẻ gì, nhưng nhớ lại nụ cười và khen ngợi của người đàn ông kia thì cô ta lại cảm thấy hài lòng.
Chờ xả nước, cô ta chải tóc, nhìn khuôn mặt tinh xảo trong kính, cô ta không khỏi đắc ý mà cười một tiếng, không có Giản Uyển Như, gương mặt này của cô ta chính là có một không hai rồi, anh Thiếu Văn không thích cô ta thì thích ai đây?
Đúng lúc này, điện thoại đặt bên bồn tắm lớn chợt rung lên, Giản Uyển Linh vội vã cầm lấy điện thoại di động lên, đầu ngón tay bạch ngọc vẽ một cái, điện thoại di động mở khóa, mở ra tin nhắn mới, cô cong cong môi hồng, lặng lẽ nở nụ cười, trong mắt lại có băng lạnh không thể hòa tan.
Ngu Vô Song à Ngu Vô Song, lần này cô rốt cuộc cũng rơi vào tay tôi rồi, tôi muốn nhìn một chút, sau khi rơi vào tình cảnh như vậy, cô còn có kiêu ngạo gì nữa?
Nhẹ nhàng để điện thoại di động xuống, Giản Uyển Linh tiếp tục vừa soi gương vừa tháo đồ trang sức xuống, nhưng mà lần này, giữa lông mày tràn đầy ý cười. . . Trong sự ác độc mơ hồ có một tia điên cuồng. . .
. . . . . .
Nhưng Đóa Đóa đáng thương, sau khi cô quay về cũng không tìm được điện thoại di động, xuống lầu với khuôn mặt buồn bực, thầm nghĩ mình thật là ngu ngốc, chị Vô Song khó mà để cho cô làm sự kiện mà cô lại không làm được.
Chẳng qua cô đứng trước cửa hàng đợi đã lâu mà không thấy bóng dáng Ngu Vô Song, sau đó xuống bãi đậu xe tìm cũng không thấy tung tích, lúc này mới bắt đầu lo lắng, chị Vô Song chắc sẽ không chào mà đi, nhớ lại vẻ mặt lúc trước của cô (NVS), Đóa Đóa nhất thời rùng mình.
Bởi vì Lịch Cảnh Thần và Hoắc Cố Chi có quan hệ anh em tốt nhiều năm, cô cũng biết một chút về mục đích lần này khi chị Vô Song trở về, Giản Uyển Linh này hoàn toàn coi chị Vô Song là cừu địch, chẳng lẽ lần này không thấy chị Vô Song là liên quan đến cô ta?
Nghĩ vậy, cô không thể bình tĩnh, cũng không nghĩ nhiều, lấy điện thoại gọi cho Lịch Cảnh Thần, nói hết tất cả cho anh biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook