Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
-
Chương 92: Tất cả đều tiêu diệt
Đóa Đóa là con gái nuôi trên danh nghĩa của Lịch Cảnh Thần, nhà họ Lịch ở Bắc Kinh, vì ở chung với Đóa Đóa mấy năm trước anh ta đã rời bỏ gia tộc họ Liễu, môt mình tới một thành phố xa lạ bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Có thể nói Đóa Đóa được anh ta nuông chiều mà lớn lên, quả nhiên là đặt trên lòng bàn tay không để cô phải chịu chút uất ức nào, cũng bởi vậy mà mới nuôi dưỡng Đóa Đóa thành cô gái tùy hứng quái đản, còn có chút ngây thơ.
Ngu Vô Song theo thời gian đã hẹn đỗ xe trước cửa trung tâm mua sắm phồn hoa nhất Nam Giang, Đóa Đóa được Lịch Cảnh Thần hộ tống xuống xe, cô mặc quấn sooc kiểu cao bồi rất đáng yêu, phía trên là áo phông trắng cổ sen, chân đeo đôi giày trắng đen xen kẽ, nhìn qua vừa đơn giản vừa thoài mái.
Sau khi dừng lại, cô liều mạng đi theo sau Lịch Cảnh Thần, vui sướng chạy tới chỗ Ngu Vô Song: “Cũng may mà không muộn. Chị Vô Song đợi lâu chưa? Bây giờ chúng ta đi dạo phố đi!”
Cô gái đáng yêu sắc mặt hồng nhuận, nhìn quan cũng biết được chăm sóc rất tốt, Ngu Vô Song cũng không vội, mà nhíu mày nhìn Lịch Cảnh Thần đóng cửa xe rồi chậm rãi đi đến chỗ hai người: “Chồng em cũng đến kìa!”.
Lực sát thương của hai chứ “chồng em” quá lớn, Đóa Đóa làm mặt sầu não, cô nhanh chóng quay lại phía sau, hung tợn nhìn chằm chằm người đàn ông đang bước đến gần: “Lịch Cảnh Thần, anh còn đi theo làm gì? Không phải anh đã đồng ý cho em với chị Ngu Vô Song đi chơi với nhau rồi sao?”
Mặc dù bị Đóa Đóa lạnh giọng đuổi nhưng trên mặt Lịch Cảnh Thần vẫn không có vẻ gì là không vui, anh ta lấy áo khoác ra, sắc mặt bình thản nói: “Mặc áo khoác vào đi, trong trung tâm mua sắm nhiệt độ hơi thấp, đừng để bị cảm lạnh!”.
Giọng nói nam tính mát lạnh trầm thấp rất dễ nghe, Đóa Đóa nghẹn lời, cúi đầu liếc nhìn chiếc áo khoác màu hồng phấn trên tay anh, hơi mím môi, nói thầm: “Ai cành anh giả nhân giả nghĩa chứ?”
Lời này vừa nói ra, trên gương mặt luôn bình thản của Lịch Cảnh Thần thoáng qua sự âm u tĩnh mịch, đáy mắt không nén khỏi sự bi thương.
Ngu Vô Song đứng ngoài vừa nhìn đã hiểu, hai người này có khi lại giận dỗi rồi cũng nên, nếu không Đóa Đóa đã không như thế, mặc dù bình thường con bẽ cũng bướng bỉnh nhưng vẫn rất lương thiện, dáng vẻ lạnh lùng vô tình như hôm nay thì đúng là hiếm thấy.
Chỉ là cô và Lịch Cảnh Thần không quen nhau lắm, nên lúc này cũng không biết phải nói gì.
Cái cái người này cứ đứng nhìn nhau chằm chằm như vậy một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lịch Cành Thần không nhịn được, anh ta nhướng mày, không chớp mắt nhìn Đóa Đóa: “Mặc áo vào đi, nếu không thì đi về nhà với anh!”
Đúng là bức bách đến nông nổi rồi, Ngu Vô Song đứng bên cạnh nhìn không khỏi âm thầm vỗ trán, trong lòng thầm than, mấy người đàn ông này đúng là giống nhau, mềm không được liền lập tức cứng rắn, không thèm suy nghĩ cho Đóa Đóa chút nào.
“Lịch Cảnh Thần!”, nghe giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đối diện, Đóa Đóa liền bộc phát, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến vặn vẹo, “Em đã nói là không mặc, sao anh không thèm để ý đến ý kiến của em? Anh lúc nào cũng thế khiến em rất ghét!”
Lời này thành công khiến Lịch Cảnh Thần thay đổi sắc mặt, Đóa Đóa không để ý đến sắc mặt đen xì của anh ta mà lôi kéo Ngu Vô Song đi vào trung tâm mua sắm.
Ở bên ngoài, dòng người đi qua đi lại rất đông, nhưng lại khiến lòng Lịch Cảnh Thần lạnh đến rét run, anh ta nắm chặt áo khóa trong tay, ánh mắt âm trầm như biển sâu.
... ...... ...
Vừa rồi nói chuyện Ngu Vô Song vẫn luôn giữ yên lặng, nhưng sau khi vào bên trong, thấy cô nhóc bên cạnh vẫn còn tức giận đến thở phì phò, không khỏi tò mò hỏi: “Đóa Đóa, sao sáng sớm ra mà đã tức giận thế? Em và anh Lịch có chuyện gì sao?”
Mặc dù là người đứng ngoài nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của Lịch Cảnh Thần đối với Đóa Đóa, cũng chỉ là đi dạo phố mà anh ta còn nghĩ đến việc mang áo khoác cho cô nhóc vì sợ cô bị cảm, cô và Hoắc Cố Chi ở chung nhiều năm như vậy mà anh ấy còn không thể nghĩ được chu toàn như thế.
Nghĩ đến người đàn ông kia, cô giật mình một cái, đầu óc nhất thời thanh tỉnh không ít, đáy lòng âm thầm ảo não, sao tự nhiên lại nghĩ đến anh rồi hả? Dạng người đầu gỗ như anh, sao có thể nghĩ đến những thứ này?
“Chị đừng để vẻ ngoài của anh ta lừa”, mãi mà Đóa Đóa vẫn không hết giân, cô mặt lạnh thở phì phò nói: “Lòng dạ của anh ta hiểm độc, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác”.
Ngu Vô Song nhạy cảm phát hiện ra người khác trong miệng cô nhóc không phải người ngoài, mà có khả năng liên quan đến cô nhóc.
Chỉ là những lời này cô chỉ có thể âm thầm giữ trong lòng, sau đó khuyên nhủ: “Đóa Đóa, bây giờ em còn nhỏ, nhưng nếu em đã kết hôn với anh ấy thì còn nhiều việc phải lo lắng lắm, như chuyện vừa rồi là một ví dụ đấy, Lịch Cảnh Thần là một đấng mày râu mà có thể suy nghĩ chu toàn như vậy đã là chẳng dễ dàng gì rồi”.
Đóa Đóa nghe vậy liền tức giận lườm cô một cái, hiển nhiên là không nghe lọt lời cô rồi, Ngu Vô Song thấy thế không khỏi thầm cầu nguyện cho Lịch Cảnh Thần, anh cưới được Đóa Đóa thì sao chứ? Không phải là bắt được lòng cô ấy sai?
... ...... ....
Lịch Cảnh Thần đứng bên ngoài vị lạnh lùng cự tuyệt vẫn đứng đó trầm mặc chốc lát, cũng không vội rời đi, ánh mắt trời chói mắt bên trên khiến anh ta cảm thấy chợt buồn, chẳng lẽ anh ta đã làm sai sao?
Chỉ chốc lát sau, phòng làm việc của Hoắc CỐ Chi đã được nghênh đón một vị “khách quý”.
Nhìn sắc mặt không tốt của Lịch Cảnh Thần, Hoắc Cố Chi không khỏi nhướng mày, anh đưa một tách cà phê đến ngồi xuống ghế sofa, ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay lại có thời gian đến tìm tớ vậy?”
Phải biết rằng người này từ sau khi cưới được Đóa Đóa thì rất ít khi xuất hiện trước công chúng, anh nghe nói, gần đây ngay cả chuyện công ty cậu ta cũng mang về nhà làm chỉ vì muốn có thể ở cùng Đóa Đóa nhiều hơn.
Hai người dính với nhau đến ức này rồi mà hôm nay cậu ta có thể bỏ chút thời gian ít ỏi đến tìm anh, quả thực là không dễ dàng gì.
Mới vừa bước vào, thật ra Lịch Cảnh Thần đã bắt đầu hối hận, hơn nữa nhìn thấy ý cười trên mặt bạn mình, trong lòng anh ta càng cảm thấy phiền muộn, cuộc sống của anh ta quá mức náo nhiệt rực rỡ, hôm nay còn bị Đóa Đóa cố tình né tránh nữa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh ta càng trở nên âm trầm, nín nhịn hồi lâu cuối cùng anh ta mới lên tiếng: “Chuyện cầu hôn của cậu như thế nào?”
Hoắc Cố Chi không ngờ cậu ta sẽ hỏi chuyện này, sắc mặt cũng tối đi, những tích tụ lúc trước có dịp bùng phát: “Còn chuẩn bị gì chứ? Cô ấy hoàn toàn không cần nói, mà tớ cũng đã nghĩ kĩ rồi, chuyện này cứ để thế cũng được, dù sao bây giờ có cô ấy ở bên cạnh tớ cũng đã mãn nguyện lắm rồi!”
Anh thừa nhận trên phương diện này anh rất vội vàng, hơn nữa chứng kiến cảnh cô rực rỡ xuất hiện trước đám đông càng thêm khiến anh dễ nối nóng.
Nhưng dù vậy thì cũng có cách gì cơ chứ? Người phụ nữ ấy có hoài bão quá lớn, cô không bao giờ muốn an phận mà luôn muốn trở thành ánh mặt trời rực rỡ.
Nếu đã như vậy thì việc gì anh phải đeo gông xiềng cho cô ấy?
NGười đàn ông trước mặt đột nhiên hào phóng như vậy quả thật là điều Lịch Cảnh Thần không ngờ đến, kinh ngạc hỏi: “Vậy cậu định cứ để cô ấy tự do phát triển tiếp sao?”
Hoắc Cố Chí không chút do dự gật đầu, sau đó bổ sung thêm một câu: “Tớ muốn để cô ấy như vậy, nếu không ở Pháp đã không để cô ấy phải chịu khổ cực như vậy rồi, Vô Song không giống Đóa Đóa, trong cuộc đời Đóa Đóa chỉ có thể có mình cậu, nhưng Vô Song không như thế, cô ấy có hoài bão rất lớn, có thể nói rằng kể cả sau khi rời xa tớ cô ấy cũng sẽ sống rất tốt!”
Khi nhận ra điều này anh cũng đã từng rất lo sợ, nhưng bây giờ anh đã hiểu ra rất nhiều điều, đây chính là sự thật, mà anh không có cách nào phủ nhận sự thấy ấy.
Lời nói vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào này khiến Lịch Cảnh Thần khiếp sợ, anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt bí ẩn từ trước đến giờ chỉ còn sự kính nể.
“Cố Chí, cậu đúng là nghĩ xa hơn tớ nhiều, lòng dạ cũng lớn hơn tớ, so sánh với suy nghĩ của cậu, đột nhiên tớ cảm thấy quả thật Đóa Đóa nhà tớ không tệ”.
Anh ta thừa nhận, anh ta tới đây tìm lại thăng bằng, bây giờ thăng bằng đã lấy được anh ta lại bắt đầu cảm thấy bi ai thay cho người bạn này.
Cô ấy đã bị anh ta làm hư rồi, không ai có thể chấp nhận được tính xấu của cô ấy, quan trọng hơn là anh ta cho cô nhóc cuộc sống vật chất ưu việt, đồ bình thường cô dùng đều cực tốt, thoát khỏi anh ta, cô hoàn toàn không thể sống được.
“Bây giờ trong lòng thoải mái rồi chứ?”, sắc mặt âm trầm thay đổi trong nháy mắt khiến Hoắc Cố Chi hiểu được tâm tư của anh ta, thấy anh ta kinh ngạc không biết nói gì cho phải, anh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai bạn, sau đó đứng đây đi đến bên cạnh cửa sổ, từ trên cao quan sát rừng rậm ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: “Tớ biết cậu nhất định đang giận dỗi với Đóa Đóa, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tính cậu tớ hiểu rõ, chỉ là có mấy lời này tớ muốn nhắc cậu...”
Lịch Cảnh Thần thừa nhận, thủ đoạn lần này của anh quả thật cơ hơi tàn nhẫn, nhưng anh cũng không hối hận, dám can đảm tưởng nhớ đến Đóa Đóa nhà anh ta, tan cửa nát nhà cũng không khiến anh nguôi giận.
Thấy tất cả những điều nay, trong lòng HOắc Cố Chi càng cảm thấy bất đắc dĩ, người anh em của anh cái gì cũng tốt, nhưng chỉ cần là chuyện của Đóa Đóa là lại thay đổi, Đóa Đóa mới mười tám tuổi thôi, đây là lúc để cô nhóc tiếp xúc với xã hội, cậu ta làm như vậy không phải muốn Đóa Đóa không tiếp xúc với bất kì ai sao?
Nghĩ đến đây anh liền nói: “Cậu nên có lòng tin với chính bản thân mình, Đóa Đóa còn nhỏ không hiểu chuyện, cái gì cũng cảm thấy hứng thú, nếu cô ấy đã là vợ cậu thì cô ấy sẽ biết mình phải làm gì?”
Nghe lời này, mặt mũi Lịch Cảnh Thần liền trở nên lạnh lẽo, không còn sự vui vẻ lúc trước, nếu đã đến mức này thì có lẽ người anh em này của anh đã nghe được tất cả mọi chuyện.
Anh đứng thẳng lên, cũng không giấu giếm gì nữa: “Tâm tình của tớ không tốt nên mới đến tìm cậu, không cần cậu phải dậy tớ những cái này, chúng ta đều không phải là những tên nhóc mười tám hai mươi tuổi nữa, nếu không hiểu đạo lí thì đã không sống được đến bây giờ rồi, cậu có dám nói rằng, nếu Mạnh Thiếu Văn quay lại với Vô Song thì cậu còn giữ được đạo lí này không?”
Từ ba mẹ đến anh em đều có ý nói anh đang làm chuyện quá nôn nóng với Đóa Đóa, nếu đã như vậy thì còn cần gì phải giấu giếm!
Anh ta thích Đóa Đóa, muốn ở cùng cô ấy mỗi ngày, về những kẻ có dã tâm với cô, anh ta phải tiêu diệt tất cả!
Có thể nói Đóa Đóa được anh ta nuông chiều mà lớn lên, quả nhiên là đặt trên lòng bàn tay không để cô phải chịu chút uất ức nào, cũng bởi vậy mà mới nuôi dưỡng Đóa Đóa thành cô gái tùy hứng quái đản, còn có chút ngây thơ.
Ngu Vô Song theo thời gian đã hẹn đỗ xe trước cửa trung tâm mua sắm phồn hoa nhất Nam Giang, Đóa Đóa được Lịch Cảnh Thần hộ tống xuống xe, cô mặc quấn sooc kiểu cao bồi rất đáng yêu, phía trên là áo phông trắng cổ sen, chân đeo đôi giày trắng đen xen kẽ, nhìn qua vừa đơn giản vừa thoài mái.
Sau khi dừng lại, cô liều mạng đi theo sau Lịch Cảnh Thần, vui sướng chạy tới chỗ Ngu Vô Song: “Cũng may mà không muộn. Chị Vô Song đợi lâu chưa? Bây giờ chúng ta đi dạo phố đi!”
Cô gái đáng yêu sắc mặt hồng nhuận, nhìn quan cũng biết được chăm sóc rất tốt, Ngu Vô Song cũng không vội, mà nhíu mày nhìn Lịch Cảnh Thần đóng cửa xe rồi chậm rãi đi đến chỗ hai người: “Chồng em cũng đến kìa!”.
Lực sát thương của hai chứ “chồng em” quá lớn, Đóa Đóa làm mặt sầu não, cô nhanh chóng quay lại phía sau, hung tợn nhìn chằm chằm người đàn ông đang bước đến gần: “Lịch Cảnh Thần, anh còn đi theo làm gì? Không phải anh đã đồng ý cho em với chị Ngu Vô Song đi chơi với nhau rồi sao?”
Mặc dù bị Đóa Đóa lạnh giọng đuổi nhưng trên mặt Lịch Cảnh Thần vẫn không có vẻ gì là không vui, anh ta lấy áo khoác ra, sắc mặt bình thản nói: “Mặc áo khoác vào đi, trong trung tâm mua sắm nhiệt độ hơi thấp, đừng để bị cảm lạnh!”.
Giọng nói nam tính mát lạnh trầm thấp rất dễ nghe, Đóa Đóa nghẹn lời, cúi đầu liếc nhìn chiếc áo khoác màu hồng phấn trên tay anh, hơi mím môi, nói thầm: “Ai cành anh giả nhân giả nghĩa chứ?”
Lời này vừa nói ra, trên gương mặt luôn bình thản của Lịch Cảnh Thần thoáng qua sự âm u tĩnh mịch, đáy mắt không nén khỏi sự bi thương.
Ngu Vô Song đứng ngoài vừa nhìn đã hiểu, hai người này có khi lại giận dỗi rồi cũng nên, nếu không Đóa Đóa đã không như thế, mặc dù bình thường con bẽ cũng bướng bỉnh nhưng vẫn rất lương thiện, dáng vẻ lạnh lùng vô tình như hôm nay thì đúng là hiếm thấy.
Chỉ là cô và Lịch Cảnh Thần không quen nhau lắm, nên lúc này cũng không biết phải nói gì.
Cái cái người này cứ đứng nhìn nhau chằm chằm như vậy một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lịch Cành Thần không nhịn được, anh ta nhướng mày, không chớp mắt nhìn Đóa Đóa: “Mặc áo vào đi, nếu không thì đi về nhà với anh!”
Đúng là bức bách đến nông nổi rồi, Ngu Vô Song đứng bên cạnh nhìn không khỏi âm thầm vỗ trán, trong lòng thầm than, mấy người đàn ông này đúng là giống nhau, mềm không được liền lập tức cứng rắn, không thèm suy nghĩ cho Đóa Đóa chút nào.
“Lịch Cảnh Thần!”, nghe giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đối diện, Đóa Đóa liền bộc phát, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến vặn vẹo, “Em đã nói là không mặc, sao anh không thèm để ý đến ý kiến của em? Anh lúc nào cũng thế khiến em rất ghét!”
Lời này thành công khiến Lịch Cảnh Thần thay đổi sắc mặt, Đóa Đóa không để ý đến sắc mặt đen xì của anh ta mà lôi kéo Ngu Vô Song đi vào trung tâm mua sắm.
Ở bên ngoài, dòng người đi qua đi lại rất đông, nhưng lại khiến lòng Lịch Cảnh Thần lạnh đến rét run, anh ta nắm chặt áo khóa trong tay, ánh mắt âm trầm như biển sâu.
... ...... ...
Vừa rồi nói chuyện Ngu Vô Song vẫn luôn giữ yên lặng, nhưng sau khi vào bên trong, thấy cô nhóc bên cạnh vẫn còn tức giận đến thở phì phò, không khỏi tò mò hỏi: “Đóa Đóa, sao sáng sớm ra mà đã tức giận thế? Em và anh Lịch có chuyện gì sao?”
Mặc dù là người đứng ngoài nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của Lịch Cảnh Thần đối với Đóa Đóa, cũng chỉ là đi dạo phố mà anh ta còn nghĩ đến việc mang áo khoác cho cô nhóc vì sợ cô bị cảm, cô và Hoắc Cố Chi ở chung nhiều năm như vậy mà anh ấy còn không thể nghĩ được chu toàn như thế.
Nghĩ đến người đàn ông kia, cô giật mình một cái, đầu óc nhất thời thanh tỉnh không ít, đáy lòng âm thầm ảo não, sao tự nhiên lại nghĩ đến anh rồi hả? Dạng người đầu gỗ như anh, sao có thể nghĩ đến những thứ này?
“Chị đừng để vẻ ngoài của anh ta lừa”, mãi mà Đóa Đóa vẫn không hết giân, cô mặt lạnh thở phì phò nói: “Lòng dạ của anh ta hiểm độc, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác”.
Ngu Vô Song nhạy cảm phát hiện ra người khác trong miệng cô nhóc không phải người ngoài, mà có khả năng liên quan đến cô nhóc.
Chỉ là những lời này cô chỉ có thể âm thầm giữ trong lòng, sau đó khuyên nhủ: “Đóa Đóa, bây giờ em còn nhỏ, nhưng nếu em đã kết hôn với anh ấy thì còn nhiều việc phải lo lắng lắm, như chuyện vừa rồi là một ví dụ đấy, Lịch Cảnh Thần là một đấng mày râu mà có thể suy nghĩ chu toàn như vậy đã là chẳng dễ dàng gì rồi”.
Đóa Đóa nghe vậy liền tức giận lườm cô một cái, hiển nhiên là không nghe lọt lời cô rồi, Ngu Vô Song thấy thế không khỏi thầm cầu nguyện cho Lịch Cảnh Thần, anh cưới được Đóa Đóa thì sao chứ? Không phải là bắt được lòng cô ấy sai?
... ...... ....
Lịch Cảnh Thần đứng bên ngoài vị lạnh lùng cự tuyệt vẫn đứng đó trầm mặc chốc lát, cũng không vội rời đi, ánh mắt trời chói mắt bên trên khiến anh ta cảm thấy chợt buồn, chẳng lẽ anh ta đã làm sai sao?
Chỉ chốc lát sau, phòng làm việc của Hoắc CỐ Chi đã được nghênh đón một vị “khách quý”.
Nhìn sắc mặt không tốt của Lịch Cảnh Thần, Hoắc Cố Chi không khỏi nhướng mày, anh đưa một tách cà phê đến ngồi xuống ghế sofa, ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay lại có thời gian đến tìm tớ vậy?”
Phải biết rằng người này từ sau khi cưới được Đóa Đóa thì rất ít khi xuất hiện trước công chúng, anh nghe nói, gần đây ngay cả chuyện công ty cậu ta cũng mang về nhà làm chỉ vì muốn có thể ở cùng Đóa Đóa nhiều hơn.
Hai người dính với nhau đến ức này rồi mà hôm nay cậu ta có thể bỏ chút thời gian ít ỏi đến tìm anh, quả thực là không dễ dàng gì.
Mới vừa bước vào, thật ra Lịch Cảnh Thần đã bắt đầu hối hận, hơn nữa nhìn thấy ý cười trên mặt bạn mình, trong lòng anh ta càng cảm thấy phiền muộn, cuộc sống của anh ta quá mức náo nhiệt rực rỡ, hôm nay còn bị Đóa Đóa cố tình né tránh nữa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh ta càng trở nên âm trầm, nín nhịn hồi lâu cuối cùng anh ta mới lên tiếng: “Chuyện cầu hôn của cậu như thế nào?”
Hoắc Cố Chi không ngờ cậu ta sẽ hỏi chuyện này, sắc mặt cũng tối đi, những tích tụ lúc trước có dịp bùng phát: “Còn chuẩn bị gì chứ? Cô ấy hoàn toàn không cần nói, mà tớ cũng đã nghĩ kĩ rồi, chuyện này cứ để thế cũng được, dù sao bây giờ có cô ấy ở bên cạnh tớ cũng đã mãn nguyện lắm rồi!”
Anh thừa nhận trên phương diện này anh rất vội vàng, hơn nữa chứng kiến cảnh cô rực rỡ xuất hiện trước đám đông càng thêm khiến anh dễ nối nóng.
Nhưng dù vậy thì cũng có cách gì cơ chứ? Người phụ nữ ấy có hoài bão quá lớn, cô không bao giờ muốn an phận mà luôn muốn trở thành ánh mặt trời rực rỡ.
Nếu đã như vậy thì việc gì anh phải đeo gông xiềng cho cô ấy?
NGười đàn ông trước mặt đột nhiên hào phóng như vậy quả thật là điều Lịch Cảnh Thần không ngờ đến, kinh ngạc hỏi: “Vậy cậu định cứ để cô ấy tự do phát triển tiếp sao?”
Hoắc Cố Chí không chút do dự gật đầu, sau đó bổ sung thêm một câu: “Tớ muốn để cô ấy như vậy, nếu không ở Pháp đã không để cô ấy phải chịu khổ cực như vậy rồi, Vô Song không giống Đóa Đóa, trong cuộc đời Đóa Đóa chỉ có thể có mình cậu, nhưng Vô Song không như thế, cô ấy có hoài bão rất lớn, có thể nói rằng kể cả sau khi rời xa tớ cô ấy cũng sẽ sống rất tốt!”
Khi nhận ra điều này anh cũng đã từng rất lo sợ, nhưng bây giờ anh đã hiểu ra rất nhiều điều, đây chính là sự thật, mà anh không có cách nào phủ nhận sự thấy ấy.
Lời nói vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào này khiến Lịch Cảnh Thần khiếp sợ, anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt bí ẩn từ trước đến giờ chỉ còn sự kính nể.
“Cố Chí, cậu đúng là nghĩ xa hơn tớ nhiều, lòng dạ cũng lớn hơn tớ, so sánh với suy nghĩ của cậu, đột nhiên tớ cảm thấy quả thật Đóa Đóa nhà tớ không tệ”.
Anh ta thừa nhận, anh ta tới đây tìm lại thăng bằng, bây giờ thăng bằng đã lấy được anh ta lại bắt đầu cảm thấy bi ai thay cho người bạn này.
Cô ấy đã bị anh ta làm hư rồi, không ai có thể chấp nhận được tính xấu của cô ấy, quan trọng hơn là anh ta cho cô nhóc cuộc sống vật chất ưu việt, đồ bình thường cô dùng đều cực tốt, thoát khỏi anh ta, cô hoàn toàn không thể sống được.
“Bây giờ trong lòng thoải mái rồi chứ?”, sắc mặt âm trầm thay đổi trong nháy mắt khiến Hoắc Cố Chi hiểu được tâm tư của anh ta, thấy anh ta kinh ngạc không biết nói gì cho phải, anh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai bạn, sau đó đứng đây đi đến bên cạnh cửa sổ, từ trên cao quan sát rừng rậm ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: “Tớ biết cậu nhất định đang giận dỗi với Đóa Đóa, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tính cậu tớ hiểu rõ, chỉ là có mấy lời này tớ muốn nhắc cậu...”
Lịch Cảnh Thần thừa nhận, thủ đoạn lần này của anh quả thật cơ hơi tàn nhẫn, nhưng anh cũng không hối hận, dám can đảm tưởng nhớ đến Đóa Đóa nhà anh ta, tan cửa nát nhà cũng không khiến anh nguôi giận.
Thấy tất cả những điều nay, trong lòng HOắc Cố Chi càng cảm thấy bất đắc dĩ, người anh em của anh cái gì cũng tốt, nhưng chỉ cần là chuyện của Đóa Đóa là lại thay đổi, Đóa Đóa mới mười tám tuổi thôi, đây là lúc để cô nhóc tiếp xúc với xã hội, cậu ta làm như vậy không phải muốn Đóa Đóa không tiếp xúc với bất kì ai sao?
Nghĩ đến đây anh liền nói: “Cậu nên có lòng tin với chính bản thân mình, Đóa Đóa còn nhỏ không hiểu chuyện, cái gì cũng cảm thấy hứng thú, nếu cô ấy đã là vợ cậu thì cô ấy sẽ biết mình phải làm gì?”
Nghe lời này, mặt mũi Lịch Cảnh Thần liền trở nên lạnh lẽo, không còn sự vui vẻ lúc trước, nếu đã đến mức này thì có lẽ người anh em này của anh đã nghe được tất cả mọi chuyện.
Anh đứng thẳng lên, cũng không giấu giếm gì nữa: “Tâm tình của tớ không tốt nên mới đến tìm cậu, không cần cậu phải dậy tớ những cái này, chúng ta đều không phải là những tên nhóc mười tám hai mươi tuổi nữa, nếu không hiểu đạo lí thì đã không sống được đến bây giờ rồi, cậu có dám nói rằng, nếu Mạnh Thiếu Văn quay lại với Vô Song thì cậu còn giữ được đạo lí này không?”
Từ ba mẹ đến anh em đều có ý nói anh đang làm chuyện quá nôn nóng với Đóa Đóa, nếu đã như vậy thì còn cần gì phải giấu giếm!
Anh ta thích Đóa Đóa, muốn ở cùng cô ấy mỗi ngày, về những kẻ có dã tâm với cô, anh ta phải tiêu diệt tất cả!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook