Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
-
Chương 88: Rối rít ngậm miệng
Anh ta thừa nhận, kinh nghiệm của anh ta trước mặt ông nội quá nhỏ bé,
dù sao gừng càng già càng cay, ông nội minh một đời, duy chỉ có đến tuổi trung niên mới làm chuyện hồ đồ.
Chỉ vì một người phụ nữ đã qua đời mà bà nội của anh ta đau buồn mà mất sớm!
Hừ hừ, Mạnh Trăn Tỳ thu lại ánh mắt, trên gương mặt già nua chỉ còn lại sự lạnh lùng, nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết gì, ta cho anh biết, ta đều biết tất cả! Bình thường mẹ anh hồ đồ, không có mắt nhìn thì không nói làm gì, nhưng anh đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Hằng Viễn mà vẫn khoan dung như vậy thì sao có thể làm chuyện lớn? Đừng tưởng rằng Cố Chi có Nam Diệu thì sẽ không tranh Hẳng Viễn cùng anh, thật ra so với anh, Cố Chi xứng đáng là người thừa kế hơn gấp vạn lần!”
d*đ*lê*quý*đôn
Lời này thật sự quá nặng nề khiến Mạnh Thiếu Văn thất thần trong giây lát, anh ta nắm chặt tay, gương mặt từ trước đến giờ trơn bóng như ngọc giờ phút này lại có vẻ dữ tợn lạnh lẽo.
Mạnh Trăn Tỳ thiên vị Hoắc Cố Chi hơn, phần lớn là vì tình cảm với Cố Song Song năm xưa
Cả đời này ông là người anh minh muốn gió có gió muốn mưa có mưa, lúc còn trẻ liều mạng vì sự nghiệp nên thường không để tâm đến chuyện tình cảm nhiều.
Ngược lại, khi bước sang tuổi trung niên, cuộc sống đã dần trở nên yên ả ông đột nhiên lại để ý đến Song Song, bà ấy là người bạn gái tốt của ông, cả đời này ông đều mắc nợ người phụ nữ ấy.
Cho nên phần áy náy này biến thành sự bao dung vô tận với Hoắc Cố Chi, ông có thể bao dụng sự phản nghịch của thằng bé, sự can đảm của anh, thậm chí khi thằng bé giễu cợt ông, ông cũng nguyện ý vui vẻ chịu đựng.
Cho dù Mạnh Thiếu Văn biết ông nội yêu thương Hoắc Cố Chi, nhưng dù thế nào cũng không ngờ ông có thể nói ra lời tuyệt tình như vậy.
Nhất thời trong lòng anh ta cảm thấy không cam lòng, mím môi lạnh lùng hỏi: “Trong mắt ông nói có phải chỉ có một mình Hoắc Cố Chi không? Chẳng lẽ Mạnh Thiếu Văn con không phải là cháu ruột của ông? Nếu như vậy sao ông còn ủng hộ con, cần gì chọn con làm người thừa kế Hằng Viễn?”
Đương nhiên anh ta đã hưởng quá nhiều từ Hằng Viễn, Hằng Viễn là thương hiệu nổi tiếng nhất ở Nam Giang, càng là giấc mộng lớn trong lòng anh ta, dù có nằm mơ anh ta cũng muốn đưa Hằng Viễn phát triển lên một tầng cao mới.
Nhưng bây giờ, ông nội của anh ta, người ông mà anh ta từ trước đến giờ luôn kính trọng giờ phút này lại dám nói một đứa con riêng còn xứng đáng thừa kế Hằng Viễn hơn anh ta, điều này sao có thể khiến anh ta chịu đựng được?
“Chuyện anh là cháu trai ta không phải là giả, nhưng Hoắc Cố Chi là con ruột của ta!”. Mặc dù đã hơn tám mươi tuổi nhưng Mạnh Trăn Tỳ vẫn rất sáng suốt, ông lạnh mặt nhìn người thanh niên bên cạnh, đuôi lông mày hoa râm hơi nhíu, giọng nói đông lạnh vô tình trước sau như một: d*đ*lê*quý*đôn“Anh với thằng bé đều là một thế hệ, thật muốn đổi lại, con trai dù sao cũng nên thừa kế sản nghiệp của ta hơn là cháu trai!”
Đứa cháu này của ông quả thật là không tệ, ông vẫn luôn chọn anh ta làm người thừa kế, nhưng tâm ý của ông người mẹ kia lại không coi ra gì.
Đừng nói đến chuyện Cố Chi hiện tại đã có sự nghiệp của riêng mình, kể cả không có thì thằng bé cũng không tranh đoạt Hằng Viễn với nó.
Mặc dù như vậy, nhưng khi hiểu ra điều này vẫn không khỏi khiến ông thất vọng đau lòng, nhưng đây là sự thật, ông không thể thay đổi được sự thật này.
“Thiếu Văn, anh là người nối nghiệp tương lai của Hằng Viễn, phải có lòng vị tha. Đối với cậu của anh, ta cũng không cầu anh có thái độ kính trọng, nhưng lễ phép tối thiểu là điều không thể thiếu”.
Từng câu từng chữ bên tai thật lạnh lùng khiến vẻ mặt Mạnh Thiếu Văn trở nên nghiêm nghị, anh ta mím chặt môi mỏng, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng, mãi lâu sau cũng không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, anh ta mới hơi nhếch môi mỏng, giọng nói thanh nhuận trở nên bi thương, “Ông nội, trong lòng của ông có từng coi chúng con là người nhà không? Ông chỉ cảm thấy có lỗi với Cố Song Song và Hoắc Cố Chi, nhưng có từng nghĩ về người vợ chưa cưới của ông? Con của ông? Hay cháu trai của ông?”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Trăn Tỳ nghe thấy những lời này từ Mạnh Thiếu Văn, ông nhất thời ngẩn người, chờ sau khi phản ứng lại, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta chằm chằm, chợt cười lạnh hai tiếng: “Anh đang chất vẫn quyết định của ta sao?”
Không đợi Mạnh Thiếu Văn đáp lại, ông tiếp tục cười lạnh nói: “Anh đúng là cháu trai tốt, lại còn dám nói với ta như vậy. Anh quên rằng tất cả những thứ bây giờ anh có là ai đưa cho anh, nếu anh đã coi thường ta như vậy thì có thể từ bỏ quyền thừa kế Hằng Viễn, tự mình ra ngoài mà gây dựng sự nghiệp!”
Có một số việc như gai đâm vào cổ họng ông, khiến ông cảm thấy như nghẹn trong cổ họng vậy, cảm giác rất khó chịu, Cố Song Song đối với Mạnh Trăn Tỳ chính là một điều cấm kị, chỉ cần nhắc tới là khiến ông thẹn quá hóa giận.
Mạnh Thiếu Văn cũng là người kiêu ngạo, lời nói máu lạnh này anh ta đã từng nghe nhiềum anh ta cũng không trở mặt, mặc dù vẫn giữ sự cung kính trên mặt nhưng giọng nói đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo: “Nếu ông nội không ủng hộ con, vậy thì con sẽ rời đi. Về phần Hằng Viễn do ai thừa kế, con cũng không quan tâm, nếu như ông thấy năng lực của con chưa đủ thì có thể mời Hoắc Cố Chi về công ty.”
Ở nhà họ Mạnh từ trước đến giờ Mạnh Trăn Tỳ là người có uy quyền nhất, đừng nói đến chuyện những người kia phải phụ thuộc vào ông, chỉ năng lực đơn thuần của ông cũng khiến người ta phải cảm thấy kinh sợ rồi.
Càng thêm Mạnh Thiếu Văn đã coi ông như thần tượng mà sùng bái, từ nhỏ anh ta đã lấy ông làm mục tiêu phải đạt được, anh ta biết rõ mình cần cái gì và sau khi lớn lên phải đi con đường nào.
Chỉ là tất cả những kế hoạch ấy đều đã bị Hoắc Cố Chi phá vỡ hoàn toàn, ông nội thay đổi, chỉ biết đau lòng cho đứa con ấy, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của anh ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta cảm thấy thật bi thương, nhìn đôi mắt hung tợn của ông khi nhìn mình, trong lòng anh ta càng cảm thấy không thoải mái, hai bàn tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt, trầm thấp nói: “Nếu không còn chuyện gì, con xin phép đi trước!”
Trước khi đi, anh ta dừng lại một chút, tầm mắt nhìn về nơi khác, nhỏ giọng cười: “Con hiểu rõ vì sao hôm nay ông lại đến đây tìm con, đơn giản vì ông muốn cho con biết thân phận của anh ta, về sau khi ra ngoài muốn con tỏ ra tôn trọng một chút. Nhưng sợ rằng ông nội đã quên. Không phải chúng con không tôn trọng anh ta, mà anh ta cứ níu lấy chúng con mãi không tha, ông cũng thử suy nghĩ một chút đi, lần này anh ta trở lại đã khiến nhà chúng ta trở thành cái gì rồi?”
Sau khi nói xong, anh ta thật sự không quay đầu lại rời khỏi thư phòng, bóng lưng rộng lớn nhìn qua có vài phần hờ hững sương lạnh.
Mà Mạnh Trăn Tỳ nghe những lời này xong, có lẽ không chịu nổi đả kích, cả người run rẩy, sau đó ngồi phịch xuống ghế salon, trong nháy mắt ông đã già đi rất nhiều.
Ông thừa nhận, đứa cháu này quả thực nói không sai, ân oán giữa ông và Cố Chi căn bản không phải chỉ cần ông lùi bước là có thể giải quyết.
Mối hận của Cố Chi là ông, hận ông vứt bỏ mẹ con hai người nhiều năm như vậy.
Chẳng qua năm đó ông không hề biết chuyện Song Song mang thai, nhà họ Cố là một gia đình trong sạch như vậy hoàn toàn không cho phép chuyện xấu này phơi bày ra ngoài.
Đối với người vợ chưa cưới, ấn tượng của ông đã phai đi rất nhiều, nhưng ngược lại ấn tượng với Song Song thì lại in sâu, Song Song nhỏ hơn ông khoảng hai mươi tuổi, nếu hiện tại vẫn còn sống thì chắc cũng chỉ mới hơn năm mươi một chút thôi!
Nghĩ đến đây, ngực ông lại cảm thấy quặn đau, trong miệng không nhịn được thì thầm: “Đúng là nghiệt duyên mà!”
……………
Sau khi ra khỏi nhà họ Mạnh, Mạnh Thiếu Văn lái xe về Hằng Viễn, khuôn mặt tuấn mỹ tối đen khiến những đồng nghiệp đi tới muốn chào hỏi cũng đồng loạt ngậm miệng lại.
Cho đến khi anh ta bước vào thang máy riêng của Tổng giám đốc, mấy cô ở quầy tiếp tân mới thở phào ôm ngực lo lắng nói: “Hôm nay Mạnh tồng sao vậy? Sắc mặt anh ấy khó coi muốn chết, vừa rồi tôi đang định chào hỏi anh ấy, nhưng bị dọa cho một trận không dmá nói thêm điều gì nữa!”
Danh tiếng của Mạnh Thiếu Văn rất tốt, ngay cả ở Hằng Viễn cũng vậy, từ các thành viên trong hội đồng quản trị cho đến thím làm vệ sinh cũng nhận xét anh ta là người rất tốt bụng.
Bản thân anh ta đã là một công tử ưu nhã cao quý, khiến người ta có cảm tình, đột nhiên lúc này lại thay đổi sắc mặt quả thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
…………..
Trong phòng làm việc lạnh giá, Mạnh Thiếu Văn vẫn không nuốt nổi cơn giận kia, vừa đúng lúc này trợ lí Lâm Tuấn cầm tài liệu sang cho anh ta kí tên, tức giận kia được dịp bùng cháy.
Chợt vỗ bàn một cái, anh ta đứng bật dậy, tức giận không kiềm chế được: “Tôi bảo anh cho người đi điều tra về bối cảnh của Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song kia mà, sao mỗi việc đấy mà cũng không làm được vậy? Nếu hôm nay ông nội không gọi tôi về, thì tôi cũng không biết rằng những năm nay ở nước ngoài Hoắc Cố Chi lại phát triển như vậy! ”
Lâm Tuấn bị điểm tên hơi sửng sốt một chút, nhưng nhìn thấy ông chủ bình thường ôn hào như vậy, giờ phút này lại bùng phát lửa giận, anh ta cũng cảm thấy bối rối: “Ông chủ, bối cảnh của Hoắc Cố Chi có vấn đề gì sao?”
Tất nhiên anh ta không biết chuyện Chủ tịch gọi anh ta đến, nhưng dù thế nào cũng là một chuyện đã qua không đáng nhắc đến, vì sao anh ta nổi giận như vậy?
“Có vấn đề gì?”, Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, không nhịn được cười lạnh, lại nghĩ đến giọng điệu khinh miệt của ông, đáy lòng anh ta liền trầm xuống, đáy mắt chất chứa sự hận thù: “Vấn đề lớn đấy, ông nội nói cho tôi biết Hoắc Cố Chi chính là người lập nên công ty Nam Diệu, sao chuyện này mà cậu cũng không tra ra được hả? Nếu không phải ông nội cho tôi biết, có phải chờ đến khi Nam Diệu phát triển hơn hẳn thì tôi mới là người biết cuối cùng”
Nam Diệu… Nam Diệu…
Không ngừng lập đi lập lại hai chữ này, anh ta nhíu chặt đuôi lông mày, mắt phượng đen nhánh trở nên âm trầm.
Lâm Tuấn nghe vậy liền sợ hết hồn, anh ta trợn to hai mắt khó tin hỏi lại: “Tổng giám đốc, anh nói người đúng sau Nam Diệu là Hoắc Cố Chi?”
Danh tiếng của Nam Diệu gần đây quá lớn, từ một công ty chuyên về mạng không chút tiếng tăm trong mấy năm ngắn ngủi đã phát triển thành một tập đoàn lớn tiêu biểu ở thành phố Nam Giang này, các tạp chí kinh tế đều nói chủ tịch của Nam Diệu là một thương nhân tài giỏi hiếm thấy.
Chẳng lẽ người thương nhân tài giỏi này chính là Hoắc Cố Chi?
Càng nghĩ, anh ta càng cảm thấy có thể, vừa định đặt câu hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của Giám đốc thì anh ta lại nuốt những lời đó xuống.
Có thể khiến Giám đốc nổi giận như vậy thì đây chắc là chuyện thật rồi.
Trầm mặc trong phút chốc, Mạnh Thiếu Văn vuốt nhẹ mi tâm, xoay người sang chỗ khác, nhìn phong cảnh bên ngoài rất đẹp, đáy mắt anh ta chợt hiện lên một tia mê man.
Chuyện anh ta là người thừa kế Hằng Viễn hiện tại không phải là giả, nhưng tất cả những điều này đều là ông nội cho anh ta, nếu một ngày nào đó ông nội trờ mặt. Có phải ông sẽ tuyệt tình đuổi anh ta ra khỏi Hằng Viễn?
Nghĩ đến đây, lưng anh ta đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt đen thâm thúy trở nên lạnh lẽo.
Lâm Tuấn đứng đằng sau không nhìn rõ sắc mặt của anh ta, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở trầmt hầp, trong đầu anh ta chợt lóe lên một suy nghĩ: “Giám đốc, tối nay ngài Chu có một bữa tiệc, anh có muốn đi không? Nghe nói ngài Chu và chủ tịch của Nam Diệu là bạn tốt, có lẽ tối nay Hoắc Cố Chi sẽ đến!”
Hoắc Cố Chi Hoắc Cố Chi
Chỉ vì một người phụ nữ đã qua đời mà bà nội của anh ta đau buồn mà mất sớm!
Hừ hừ, Mạnh Trăn Tỳ thu lại ánh mắt, trên gương mặt già nua chỉ còn lại sự lạnh lùng, nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết gì, ta cho anh biết, ta đều biết tất cả! Bình thường mẹ anh hồ đồ, không có mắt nhìn thì không nói làm gì, nhưng anh đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Hằng Viễn mà vẫn khoan dung như vậy thì sao có thể làm chuyện lớn? Đừng tưởng rằng Cố Chi có Nam Diệu thì sẽ không tranh Hẳng Viễn cùng anh, thật ra so với anh, Cố Chi xứng đáng là người thừa kế hơn gấp vạn lần!”
d*đ*lê*quý*đôn
Lời này thật sự quá nặng nề khiến Mạnh Thiếu Văn thất thần trong giây lát, anh ta nắm chặt tay, gương mặt từ trước đến giờ trơn bóng như ngọc giờ phút này lại có vẻ dữ tợn lạnh lẽo.
Mạnh Trăn Tỳ thiên vị Hoắc Cố Chi hơn, phần lớn là vì tình cảm với Cố Song Song năm xưa
Cả đời này ông là người anh minh muốn gió có gió muốn mưa có mưa, lúc còn trẻ liều mạng vì sự nghiệp nên thường không để tâm đến chuyện tình cảm nhiều.
Ngược lại, khi bước sang tuổi trung niên, cuộc sống đã dần trở nên yên ả ông đột nhiên lại để ý đến Song Song, bà ấy là người bạn gái tốt của ông, cả đời này ông đều mắc nợ người phụ nữ ấy.
Cho nên phần áy náy này biến thành sự bao dung vô tận với Hoắc Cố Chi, ông có thể bao dụng sự phản nghịch của thằng bé, sự can đảm của anh, thậm chí khi thằng bé giễu cợt ông, ông cũng nguyện ý vui vẻ chịu đựng.
Cho dù Mạnh Thiếu Văn biết ông nội yêu thương Hoắc Cố Chi, nhưng dù thế nào cũng không ngờ ông có thể nói ra lời tuyệt tình như vậy.
Nhất thời trong lòng anh ta cảm thấy không cam lòng, mím môi lạnh lùng hỏi: “Trong mắt ông nói có phải chỉ có một mình Hoắc Cố Chi không? Chẳng lẽ Mạnh Thiếu Văn con không phải là cháu ruột của ông? Nếu như vậy sao ông còn ủng hộ con, cần gì chọn con làm người thừa kế Hằng Viễn?”
Đương nhiên anh ta đã hưởng quá nhiều từ Hằng Viễn, Hằng Viễn là thương hiệu nổi tiếng nhất ở Nam Giang, càng là giấc mộng lớn trong lòng anh ta, dù có nằm mơ anh ta cũng muốn đưa Hằng Viễn phát triển lên một tầng cao mới.
Nhưng bây giờ, ông nội của anh ta, người ông mà anh ta từ trước đến giờ luôn kính trọng giờ phút này lại dám nói một đứa con riêng còn xứng đáng thừa kế Hằng Viễn hơn anh ta, điều này sao có thể khiến anh ta chịu đựng được?
“Chuyện anh là cháu trai ta không phải là giả, nhưng Hoắc Cố Chi là con ruột của ta!”. Mặc dù đã hơn tám mươi tuổi nhưng Mạnh Trăn Tỳ vẫn rất sáng suốt, ông lạnh mặt nhìn người thanh niên bên cạnh, đuôi lông mày hoa râm hơi nhíu, giọng nói đông lạnh vô tình trước sau như một: d*đ*lê*quý*đôn“Anh với thằng bé đều là một thế hệ, thật muốn đổi lại, con trai dù sao cũng nên thừa kế sản nghiệp của ta hơn là cháu trai!”
Đứa cháu này của ông quả thật là không tệ, ông vẫn luôn chọn anh ta làm người thừa kế, nhưng tâm ý của ông người mẹ kia lại không coi ra gì.
Đừng nói đến chuyện Cố Chi hiện tại đã có sự nghiệp của riêng mình, kể cả không có thì thằng bé cũng không tranh đoạt Hằng Viễn với nó.
Mặc dù như vậy, nhưng khi hiểu ra điều này vẫn không khỏi khiến ông thất vọng đau lòng, nhưng đây là sự thật, ông không thể thay đổi được sự thật này.
“Thiếu Văn, anh là người nối nghiệp tương lai của Hằng Viễn, phải có lòng vị tha. Đối với cậu của anh, ta cũng không cầu anh có thái độ kính trọng, nhưng lễ phép tối thiểu là điều không thể thiếu”.
Từng câu từng chữ bên tai thật lạnh lùng khiến vẻ mặt Mạnh Thiếu Văn trở nên nghiêm nghị, anh ta mím chặt môi mỏng, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng, mãi lâu sau cũng không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, anh ta mới hơi nhếch môi mỏng, giọng nói thanh nhuận trở nên bi thương, “Ông nội, trong lòng của ông có từng coi chúng con là người nhà không? Ông chỉ cảm thấy có lỗi với Cố Song Song và Hoắc Cố Chi, nhưng có từng nghĩ về người vợ chưa cưới của ông? Con của ông? Hay cháu trai của ông?”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Trăn Tỳ nghe thấy những lời này từ Mạnh Thiếu Văn, ông nhất thời ngẩn người, chờ sau khi phản ứng lại, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta chằm chằm, chợt cười lạnh hai tiếng: “Anh đang chất vẫn quyết định của ta sao?”
Không đợi Mạnh Thiếu Văn đáp lại, ông tiếp tục cười lạnh nói: “Anh đúng là cháu trai tốt, lại còn dám nói với ta như vậy. Anh quên rằng tất cả những thứ bây giờ anh có là ai đưa cho anh, nếu anh đã coi thường ta như vậy thì có thể từ bỏ quyền thừa kế Hằng Viễn, tự mình ra ngoài mà gây dựng sự nghiệp!”
Có một số việc như gai đâm vào cổ họng ông, khiến ông cảm thấy như nghẹn trong cổ họng vậy, cảm giác rất khó chịu, Cố Song Song đối với Mạnh Trăn Tỳ chính là một điều cấm kị, chỉ cần nhắc tới là khiến ông thẹn quá hóa giận.
Mạnh Thiếu Văn cũng là người kiêu ngạo, lời nói máu lạnh này anh ta đã từng nghe nhiềum anh ta cũng không trở mặt, mặc dù vẫn giữ sự cung kính trên mặt nhưng giọng nói đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo: “Nếu ông nội không ủng hộ con, vậy thì con sẽ rời đi. Về phần Hằng Viễn do ai thừa kế, con cũng không quan tâm, nếu như ông thấy năng lực của con chưa đủ thì có thể mời Hoắc Cố Chi về công ty.”
Ở nhà họ Mạnh từ trước đến giờ Mạnh Trăn Tỳ là người có uy quyền nhất, đừng nói đến chuyện những người kia phải phụ thuộc vào ông, chỉ năng lực đơn thuần của ông cũng khiến người ta phải cảm thấy kinh sợ rồi.
Càng thêm Mạnh Thiếu Văn đã coi ông như thần tượng mà sùng bái, từ nhỏ anh ta đã lấy ông làm mục tiêu phải đạt được, anh ta biết rõ mình cần cái gì và sau khi lớn lên phải đi con đường nào.
Chỉ là tất cả những kế hoạch ấy đều đã bị Hoắc Cố Chi phá vỡ hoàn toàn, ông nội thay đổi, chỉ biết đau lòng cho đứa con ấy, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của anh ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta cảm thấy thật bi thương, nhìn đôi mắt hung tợn của ông khi nhìn mình, trong lòng anh ta càng cảm thấy không thoải mái, hai bàn tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt, trầm thấp nói: “Nếu không còn chuyện gì, con xin phép đi trước!”
Trước khi đi, anh ta dừng lại một chút, tầm mắt nhìn về nơi khác, nhỏ giọng cười: “Con hiểu rõ vì sao hôm nay ông lại đến đây tìm con, đơn giản vì ông muốn cho con biết thân phận của anh ta, về sau khi ra ngoài muốn con tỏ ra tôn trọng một chút. Nhưng sợ rằng ông nội đã quên. Không phải chúng con không tôn trọng anh ta, mà anh ta cứ níu lấy chúng con mãi không tha, ông cũng thử suy nghĩ một chút đi, lần này anh ta trở lại đã khiến nhà chúng ta trở thành cái gì rồi?”
Sau khi nói xong, anh ta thật sự không quay đầu lại rời khỏi thư phòng, bóng lưng rộng lớn nhìn qua có vài phần hờ hững sương lạnh.
Mà Mạnh Trăn Tỳ nghe những lời này xong, có lẽ không chịu nổi đả kích, cả người run rẩy, sau đó ngồi phịch xuống ghế salon, trong nháy mắt ông đã già đi rất nhiều.
Ông thừa nhận, đứa cháu này quả thực nói không sai, ân oán giữa ông và Cố Chi căn bản không phải chỉ cần ông lùi bước là có thể giải quyết.
Mối hận của Cố Chi là ông, hận ông vứt bỏ mẹ con hai người nhiều năm như vậy.
Chẳng qua năm đó ông không hề biết chuyện Song Song mang thai, nhà họ Cố là một gia đình trong sạch như vậy hoàn toàn không cho phép chuyện xấu này phơi bày ra ngoài.
Đối với người vợ chưa cưới, ấn tượng của ông đã phai đi rất nhiều, nhưng ngược lại ấn tượng với Song Song thì lại in sâu, Song Song nhỏ hơn ông khoảng hai mươi tuổi, nếu hiện tại vẫn còn sống thì chắc cũng chỉ mới hơn năm mươi một chút thôi!
Nghĩ đến đây, ngực ông lại cảm thấy quặn đau, trong miệng không nhịn được thì thầm: “Đúng là nghiệt duyên mà!”
……………
Sau khi ra khỏi nhà họ Mạnh, Mạnh Thiếu Văn lái xe về Hằng Viễn, khuôn mặt tuấn mỹ tối đen khiến những đồng nghiệp đi tới muốn chào hỏi cũng đồng loạt ngậm miệng lại.
Cho đến khi anh ta bước vào thang máy riêng của Tổng giám đốc, mấy cô ở quầy tiếp tân mới thở phào ôm ngực lo lắng nói: “Hôm nay Mạnh tồng sao vậy? Sắc mặt anh ấy khó coi muốn chết, vừa rồi tôi đang định chào hỏi anh ấy, nhưng bị dọa cho một trận không dmá nói thêm điều gì nữa!”
Danh tiếng của Mạnh Thiếu Văn rất tốt, ngay cả ở Hằng Viễn cũng vậy, từ các thành viên trong hội đồng quản trị cho đến thím làm vệ sinh cũng nhận xét anh ta là người rất tốt bụng.
Bản thân anh ta đã là một công tử ưu nhã cao quý, khiến người ta có cảm tình, đột nhiên lúc này lại thay đổi sắc mặt quả thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
…………..
Trong phòng làm việc lạnh giá, Mạnh Thiếu Văn vẫn không nuốt nổi cơn giận kia, vừa đúng lúc này trợ lí Lâm Tuấn cầm tài liệu sang cho anh ta kí tên, tức giận kia được dịp bùng cháy.
Chợt vỗ bàn một cái, anh ta đứng bật dậy, tức giận không kiềm chế được: “Tôi bảo anh cho người đi điều tra về bối cảnh của Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song kia mà, sao mỗi việc đấy mà cũng không làm được vậy? Nếu hôm nay ông nội không gọi tôi về, thì tôi cũng không biết rằng những năm nay ở nước ngoài Hoắc Cố Chi lại phát triển như vậy! ”
Lâm Tuấn bị điểm tên hơi sửng sốt một chút, nhưng nhìn thấy ông chủ bình thường ôn hào như vậy, giờ phút này lại bùng phát lửa giận, anh ta cũng cảm thấy bối rối: “Ông chủ, bối cảnh của Hoắc Cố Chi có vấn đề gì sao?”
Tất nhiên anh ta không biết chuyện Chủ tịch gọi anh ta đến, nhưng dù thế nào cũng là một chuyện đã qua không đáng nhắc đến, vì sao anh ta nổi giận như vậy?
“Có vấn đề gì?”, Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, không nhịn được cười lạnh, lại nghĩ đến giọng điệu khinh miệt của ông, đáy lòng anh ta liền trầm xuống, đáy mắt chất chứa sự hận thù: “Vấn đề lớn đấy, ông nội nói cho tôi biết Hoắc Cố Chi chính là người lập nên công ty Nam Diệu, sao chuyện này mà cậu cũng không tra ra được hả? Nếu không phải ông nội cho tôi biết, có phải chờ đến khi Nam Diệu phát triển hơn hẳn thì tôi mới là người biết cuối cùng”
Nam Diệu… Nam Diệu…
Không ngừng lập đi lập lại hai chữ này, anh ta nhíu chặt đuôi lông mày, mắt phượng đen nhánh trở nên âm trầm.
Lâm Tuấn nghe vậy liền sợ hết hồn, anh ta trợn to hai mắt khó tin hỏi lại: “Tổng giám đốc, anh nói người đúng sau Nam Diệu là Hoắc Cố Chi?”
Danh tiếng của Nam Diệu gần đây quá lớn, từ một công ty chuyên về mạng không chút tiếng tăm trong mấy năm ngắn ngủi đã phát triển thành một tập đoàn lớn tiêu biểu ở thành phố Nam Giang này, các tạp chí kinh tế đều nói chủ tịch của Nam Diệu là một thương nhân tài giỏi hiếm thấy.
Chẳng lẽ người thương nhân tài giỏi này chính là Hoắc Cố Chi?
Càng nghĩ, anh ta càng cảm thấy có thể, vừa định đặt câu hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của Giám đốc thì anh ta lại nuốt những lời đó xuống.
Có thể khiến Giám đốc nổi giận như vậy thì đây chắc là chuyện thật rồi.
Trầm mặc trong phút chốc, Mạnh Thiếu Văn vuốt nhẹ mi tâm, xoay người sang chỗ khác, nhìn phong cảnh bên ngoài rất đẹp, đáy mắt anh ta chợt hiện lên một tia mê man.
Chuyện anh ta là người thừa kế Hằng Viễn hiện tại không phải là giả, nhưng tất cả những điều này đều là ông nội cho anh ta, nếu một ngày nào đó ông nội trờ mặt. Có phải ông sẽ tuyệt tình đuổi anh ta ra khỏi Hằng Viễn?
Nghĩ đến đây, lưng anh ta đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt đen thâm thúy trở nên lạnh lẽo.
Lâm Tuấn đứng đằng sau không nhìn rõ sắc mặt của anh ta, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở trầmt hầp, trong đầu anh ta chợt lóe lên một suy nghĩ: “Giám đốc, tối nay ngài Chu có một bữa tiệc, anh có muốn đi không? Nghe nói ngài Chu và chủ tịch của Nam Diệu là bạn tốt, có lẽ tối nay Hoắc Cố Chi sẽ đến!”
Hoắc Cố Chi Hoắc Cố Chi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook