Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Chương 107: Biết chân tướng

Editor: Đường Ngọc

Trong trí nhớ Uyển Như là người như thế nào?

Mạnh Thiếu Văn không khỏi nhíu mày suy tư, chỉ tiếc đã xa nhau mấy năm, trí nhớ của anh ta cũng dần dần mất đi, thay vào đó, trong năm năm này anh ta đã chăm sóc cô ta (GUL) từng ly từng tí.

Năm đó, anh ta ở bên ngoài phòng cấp cứu, trên hành lang dài của bệnh viện, dưới ánh đèn tái nhợt, yên tĩnh, u ám, bên cạnh nhân viên cứu hộ không ngừng ra ra vào vào, lúc này trái tim của anh ta đã rơi đi đâu mất.

Anh ta biết cuộc đời của bản thân mình có đầy tội lỗi, nếu Uyển Như không thể cứu sống, thì lòng của anh ta cũng sẽ chết theo.

May mà, cuối cùng Uyển Như đã tỉnh lại, giọng nói bị tổn thương, cả người hốt hoảng, không nhớ rõ bất cứ điều gì, chỉ nhớ duy nhất, anh ta là Mạnh Thiếu Văn, anh ta thật sự vui mừng mà khóc, nghĩ thầm không có việc gì, không có việc gì nữa rồi, mất trí nhớ thì sao, chỉ cần cô có thể sống, như vậy ông trời đã cho anh ta hạnh phúc lớn nhất rồi.

Mang trong lòng ngàn vạn lần áy náy, những năm tháng sau này, anh ta vẫn đối với cô hết sức thuận lòng, cô ta(GUL) muốn gì được đó, cô ta cảm thấy sợ hãi người khác, anh ta vẫn một lòng ở bên cạnh che chở chăm sóc cho cô ta.

Trong mấy năm này rõ ràng anh ta cảm nhận được sự thay đổi của cô ta , nhưng anh ta vẫn làm như không thấy, không chỉ một lần anh ta tự hỏi, chẳng lẽ một người mất đi trí nhớ, những thói quen trước kia thật sự sẽ thay đổi luôn sao?

Quá nhiều điểm làm anh ta phải suy nghĩ, nhưng cuối cùng anh ta lựa chọn không chú ý đến nữa, bây giờ, cuối cùng cũng phát sinh có chuyện khác biệt rồi...

Anh ta hỏi cô có chứng cứ gì chứng minh mình là Giản Uyển Như? Ngu Vô Song nghe vậy, cảm thấy rất buồn cười, cô nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, cũng không cần trả lời gấp gáp, mà cô mím môi cười châm chọc.

"Tôi là Giản Uyển Như, đây chính là chứng cứ. Mạnh Thiếu Văn, anh có tin hay không cũng không sao cả, dù gì tình nghĩa của chúng ta đã sớm cắt đứt từ năm năm trước, Giản Uyển Như tôi nói một không nói hai, năm đó tôi đã nói, tôi sẽ không kết hôn với anh, cho nên , chỉ có người giả mạo mới trân quý anh như vậy!”

Cô gằng từng tiếng, nói thật chậm, rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười lại quá mức chói mắt, đâm mạnh vào ngực Mạnh Thiếu Văn khiến anh ta đột nhiên hít thở không thông, từ trước đến nay vẫn là nét mặt tao nhã tuấn tú, một khắc này đã trở nên vô cùng thảm bại.

Thấy thế, Giản Uyển Linh vừa mới tự tin lên đôi chút, lúc này đã ầm ầm sập đổ tất cả, cô ta tiến tới lôi kéo cánh tay của Mạnh Thiếu Văn, lúng túng lên tiếng: "Anh Thiếu Văn, anh không nên tin lời của cô ta (GUN), bọn họ đang gạt anh, anh đã quên cô ta (GUN) là vị hôn thê của ai sao? Ai biết được, cô ta có phải do Hoắc Cố Chi đưa tới làm nhiễu loạn suy nghĩ của anh hay không?

Nói xong, cô ta giống như là đã tìm được người để có cớ nói, ánh mắt sáng lên, ngay sau đó lại thấp giọng thanh minh: "Anh nghĩ lại xem, Hoắc Cố Chi luôn muốn đối phó với anh, bây giờ nhìn anh có một khoảng thu nhiều như vậy, anh ta (HCC) có thể không ghen tỵ sao? Chính vì như vậy, anh ta (HCC) mới phái người phụ nữ này đến quấy rối. Không nghĩ tới ngay cả lời nói dối lại có trăm ngàn chỗ sơ hở như vậy mà vẫn vọng tưởng chửi bới, lấy thân phận của em!"

Cô ta nói một hơi, nói rất nhiều, nước mắt chảy ròng ròng , trong mắt như chứa đựng một vẻ cầu khẩn rất cấp thiết.

Chỉ tiếc Mạnh Thiếu Văn vẫn không nghe bất cứ câu nào, anh ta ngơ ngác, nhìn dáng vẻ hết sức xinh đẹp của Ngu Vô Song, rõ ràng trên khuôn mặt xa lạ kia, anh ta vẫn có thể thấy từ trán cô vẻ đoạn tuyệt của Uyển Như ngày trước.

Cô nói" Tôi chính là Giản Uyển Như, đây chính là chứng cớ", rõ ràng là lời nói hết sức ngạo mạn, nhưng từ trong miệng cô nói ra nó lại giống như một chuyện hiển nhiên đáng có.

Giờ phút này, bị khí thế trên của cô trấn áp như vậy, trong giọng nói đó không ai dám hoài nghi đó là giả.

Vẫn không bình tâm được, Giản Uyển Linh luống cuống, cô ta lại kéo kéo ống tay của Mạnh Thiếu Văn, tiếng nói dần trở nên gấp gáp, run rẩy: " Anh Thiếu Văn, sao anh không nói lời nào? Không phải là anh thật sự tin vào lời của cô ta (GUN) nói hay sao? Em mới đúng là Giản Uyển Như, em mới là vợ của anh!"

Thật ra thì lúc nghe kỹ, tiếng nói của hai người họ cũng rất giống nhau, Mạnh Thiếu Văn nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy có một khoảng trống trãi.

Lúc anh ta mở mắt ra, anh ta che gương mặt trắng bệch, nắm cánh tay ngọc của Giản Uyển Linh đẩy đẩy ra, bên môi nhếch lên, gương mặt anh ta lúc này so với lúc khóc còn khó coi hơn, cười nhẹ : "Là tôi sai lầm rồi, là tôi sai rồi. Uyển Như của tôi tính tình quyết liệt như nước, trong mắt nhất định không chấp nhận có một hạt cát nào, tôi làm chuyện có lỗi như vậy, sau chuyện đó, làm sao có khả năng cô ấy bỏ quả lỗi lầm trước kia mà gả cho tôi?"

Chữ tình là chữ làm người ta mệt mỏi nhất, tiếng nói của anh ta nhẹ như gió, để mọi người ở đây đều nghe rõ.

Giản An Dương thầm kêu không được, ông ta vội vã cười cứng ngắc: “Thiếu Văn, sao con cũng hồ đồ như vậy? Người phụ nữ này nhìn qua cũng biết là người lừa gạt con, làm sao con vẫn để cô ta (GUN) lừa gạt như vậy được?”

Mặc kệ thân phận của cô ta (GUN) là thật hay giả, bây giờ ông ta cũng không thể thừa nhận, nếu không, chẳng phải là người sống sờ sờ lại tự vả vào mặt mình sao? Nếu để cho người ngoài biết Giản An Dương ông, con gái ruột thịt cũng có thể nhận lầm, không phải sẽ bị người đời cười đến rụng răng hay sao?

Mạnh Thiếu Văn vẫn không lên tiếng, anh ta dùng một ánh mắt mờ mịt khó phân biệt chăm chú nhìn vào Ngu Vô Song, gần như đang mơ hồ nhìn thấy đôi gò má quen thuộc.

Ngu Vô Song cũng không muốn nhìn mãi, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, quay người lại, cô bây giờ không còn hình tượng yếu đuối trước kia, lạnh lùng nói: “Ba, con biết ba không tin tưởng ngay lập tức được, cho nên trước đó, con đã làm xét nghiệm DNA, con và Uyển Linh tuy là song sinh, nhưng lúc chúng con mới sinh ra, trong bệnh viện có giữ lại một ít tóc...”

Giọng nói ngừng lại một chút, cô cười nhẹ, lúc này mặt mày của cha con nhà họ Giản bắt đầu nhao nhao biến sắc, cô từ tốn nói tiếp: “Cái này, thừa dịp lúc trước có thời gian con đã đi đến bệnh viện để xét nghiệm DNA”

DNA..... DNA...

Trong đầu Giản Uyển Linh không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ này, cô ta đã hoảng sợ đến mức hít thở không thông, không nói được một câu nào.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi xuống người của Giản An Dương, muốn xem người làm cha như ông ta có thể nói cái gì?

Rõ ràng là chột dạ, rõ ràng là căm hận, nhưng Giản An Dương không thể lộ ra bộ dáng đó, nên phải ra vẻ giải quyết chuyện thường ngày: “Ah... thật sao? Vậy báo cáo DNA kia đâu?”

Lúc này, Ngu Vô Song không lên tiếng, người đàn ông từ nãy giờ vẫn đứng sau lưng cô, âm thầm đi tới, thân hình anh ấy cao to, diện mạo anh tuấn, trang phục thể hiện sự tinh anh của anh ấy.

Anh ấy cười tít mắt, lấy từ trong cặp táp ra một sấp văn kiện dày đặc, nói nhẹ: “Tôi là Hàn Lãnh, là luật sư của tiểu thư Giản Uyển Như, tôi có quyền, và trách nhiệm xử lý vấn đề thuộc về pháp luật cho thân chủ của tôi.”

Trách nhiệm pháp luật, lại là trách nhiệm pháp luật.

Giản An Dương nghe xong, đầu óc quả thật muốn nổ tung ra, cả người cảm thấy không tốt.

Trong mắt Giản Uyển Linh nhuốm màu cay độc, hai cánh tay ngọc buông xuống, gắt gao nắm chặt lại, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay đến trắng toác mà vẫn không cảm thấy đau đớn.

Tầm mắt của cô ta vốn để trên người Ngu Vô Song, sau đó nhìn đến tập văn kiện kia không biết từ đâu xuất hiện ra, điên lại càng điên, cô ta không chút suy nghĩ, lập tức đưa tay đoạt lấy, sau đó hung hăng xé rách, tung ra khắp nơi đều là những mảnh giấy vụn.

Thấy chứng cứ đã bị xé hoàn toàn, đáy mắt điên cuồng của cô ta xẹt qua một tia đắc ý, sau đó cười lạnh: “Ngu Vô Song, cô là đàn bà hạ tiện, chỉ là một tên lừa gạt, cái gì DNA, tất cả đều là giả, sao tôi lại không biết năm đó ở bệnh viện còn lưu giữ lại tóc? Việc này căn bản là nói dối, không thể xem được!”

Giản An Dương thấy thế, từ đầu tới cuối cũng không có ý ngăn cản, không những không ngăn cản, ông ta còn hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.

Nghĩ thầm, hai đứa con gái, không đứa nào khiến ông ta bớt lo lắng, một Giản Uyển Linh đã khiến ông ta hao tâm tổn trí, lúc này lại xuất hiện thêm một Giản Uyển Như, rõ ràng là muốn đòi mạng ông ta đây mà.

Ngu Vô Song vẫn nở nụ cười, cô không có một chút bối rối, ngược lại híp mắt phượng dài trong trẻo, dáng người lười biếng, đứng ở đó nói: “Giản Uyển Linh, cô đang sợ có phải không? Rốt cuộc, chúng ra ai là Uyển Như, chỉ còn cách tin vào chứng cứ mà thôi. Phần mà cô mới vừa xé, cái đó chỉ là bản sao, còn bản chính vẫn còn nằm trong tủ sắt kìa.”

Lời này vừa nói ra, Giản Uyển Linh vốn đang hả hê, trong nháy mắt mặt đã trắng bệch.

Ngu Vô Song dùng ánh mắt chế nhạo châm biếm nhìn cô ta, từ từ cười nói: “Cô dùng trăm phương ngàn kế muốn giết chết tôi, không phải là vì anh Thiếu Văn sao? Nhưng bây giờ cô nhìn xem, rốt cuộc anh ta tin cô hay tin tôi?”

Cãi nhau lâu như vậy, tranh đoạt lâu nhau lâu như vậy, Giản Uyển Linh làm như vậy là vì muốn ở bên cạnh Mạnh Thiếu Văn đến đầu bạc răng long.

Bây giờ, đã đến mức này, toàn bộ câu chuyện của cô ta bất quá chỉ là tưởng tượng thôi, thậm chí cô ta không dám nhìn tới ánh mắt của Mạnh Thiếu Văn, vẻ mặt của anh ta bây giờ ra sao? Oán hận, u uất, hay vẫn là hèn mọn, căm hận?

Rất nhanh, Hàn Lãnh đưa tới một phần văn kiện đến trước mặt Giản An Dương, tại đây giọng anh ấy vẫn cương trực, ôn nhu như bình thường: “Đây là báo cáo DNA có chữ ký của bác sĩ có uy tín nhất Nam Giang, nếu Giản tiên sinh vẫn không tin vào bản báo cáo này, chúng ta có thể cùng đương sự đi xét nghiệm lại một lần nữa, dù sao sự thật thì vẫn là sự thật, mặc kệ như thế nào vẫn không sợ xét nghiệm.”

Lời Hàn Lãnh vừa dứt, trong phòng một trận thảo luận sôi nổi nổ ra, dù sao người ta cũng nói rõ ràng như vậy rồi, cũng không cần thiết phải làm giả.

Hơn nữa, người được gọi là đại tiểu thư của nhà họ Giản, thái độ thật sự không đúng cho lắm, trên mặt đầy kích động, gấp gáp, dễ dàng nhận ra được.

Trong trường hợp này thật giả đã sớm rõ rành rành, nhưng lúc này không ai dám lên tiếng, nói là việc lớn thì sẽ ảnh hưởng đến việc chuyện đại sự cổ phần của công ty Giản thị, nhưng nói nhỏ cũng chỉ là chuyện nhà của Tổng giám đốc.

Thân là ba của hai đứa con gái, so với ông ta còn ai biết rõ ràng hơn?

Nuốt nước miếng một cái, Giản An Dương nhận lấy phần tài liệu kia, ngược lại nghiêm túc nhìn hai lần, những thứ thuật ngữ chuyên ngành kia ông ta đều không hiểu, nhưng kết quả cuối cùng lại viết rất rõ ràng.

Ông ta gượng gạo cười cười, cũng không nói gì tiếp, mà là đem tầm mắt rơi vào trên người Giản Uyển Linh đã sớm bị điên kia: “Con gái, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Việc này thu hết vào tầm mắt của Ngu Vô Song, tận đáy mắt một tia chờ đợi cũng gần như biến mất không còn một chút gì, đây chính là ba của cô, đây chính là người đàn ông mà mọi người vẫn hết sức ca tụng là người đàn ông tốt.

Chân tướng đã được vạch ra tại đây, nhưng vì cái gì gọi là mặt mũi ấy, một lần nữa ông ta lại chọn cách vứt bỏ cô.

Nếu cô là Giản Uyển Như thật thì như thế nào? Ở trong mắt ông ta ai là Giản Uyển Như thì có quan hệ gì? Ông ta chỉ quan tâm đến một thứ duy nhất, là danh tiếng, là mặt mũi của ông ta thôi.

Ý thức được chuyện này, đáy lòng cô buồn nôn lên, ánh mắt lạnh thấu xương, tiếng nói lại càng trầm hơn: “Ba, chuyện đã đến mức này rồi, ba còn chưa tin con sao? Có phải là ba muốn con gọi điện báo cảnh sát tới, cả nhà chúng ta đều tới cục cảnh sát, để cảnh sát phân biệt ai là thật ai là giả, như vậy ba mới chịu tin con hay sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương