Editor: - Tử Tinh -

“Được rồi, Uyển Như, không nên cáu kỉnh với ba, em còn không tin ánh mắt của ba sao? Thư ký Dư khẳng định có chỗ hơn người!”

Cục diện đang lúc bế tắc thì giọng nói nhạt như nước của Mạnh Thiếu Văn vang lên, anh ta mỉm cười, quả nhiên là phong nguyệt vô song.

Giản Uyển Linh đang lo lắng không có bậc thang để xuống, nghe được mấy lời này, sắc mặt khó chịu cũng phai nhạt, lạnh lùng trừng mắt liếc Dư Bảo Trân đang đứng đó giữ nụ cười căng thẳng, sau đó thu hồi tầm mắt, không cam tâm tình nguyện hừ lạnh một tiếng.

Thái độ như vậy khiến cho Giản An Dương rất bất mãn, nhưng mà trong hoàn cảnh này, ông ta cho dù có bất mãn cũng không muốn để lộ ra ngoài.

Mặt mo cứng ngắc, ông ta kéo kéo môi mỏng, cuối cùng vẫn không nói tiếng nào.

Nhìn lại thì người bị đem ra tranh cãi là Dư Bảo Trân vẫn đang duy trì lạnh nhạt, cô ta đứng sau lưng Giản An Dương nở một nụ cười nhạt, cũng không vì người khác chất vấn mà tỏ ra khiếp đảm.

Mạnh Thiếu Văn quan sát kỹ càng một chút, trong lòng không khỏi thán phục sự tự tin của cô ta, nếu như lúc mới đầu anh ta còn ôm tâm trạng hoài nghi, thì bây giờ hoàn toàn có thể xác định.

Mặc kệ bối cảnh của cô ta như thế nào, chỉ dựa vào một phần tỉnh táo và thái độ tự tin này cũng đủ để đảm nhiệm chức vụ này.

Giống như cảm nhận được có người đang nghĩ tới mình, Dư Bảo Trân chợt ngước mắt, cô ta có một đôi mắt xinh đẹp như nước hồ thu, bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Thiếu Văn khẽ mỉm cười, coi như là chào hỏi, sau đó lại dời tầm mắt như không có điều gì xảy ra.

Trong lòng Dư Bảo Trân càng thêm cười thầm, Giản Uyển Như à Giản Uyển Như, cho dù cô có danh chính ngôn thuận là đại tiểu thư nhà họ Giản thì sao? Chỉ cần Giản An Dương có phần thiên vị, về sau cô cũng không còn gì tốt.

Xảy ra một màn náo loạn như vậy, người ở chỗ này tựa như cũng chẳng thấy gì, vẫn phối hợp thảo luận chuyện khác như cũ, chuyện cười, cha con nhà người ta cãi nhau, bọn họ tới xem náo nhiệt làm cái gì?

Chỉ là Dư Bảo Trân từ trên xuống dưới quả thật khiến cho người ta ngạc nhiên, lúc nào thì bên cạnh lão tổng lại có một cô thư ký xinh đẹp thế?

Qua một lúc, bên trong phòng họp đã tụ tập rất nhiều các cổ đông lớn nhỏ, đối với đại hội cổ đông nửa năm tổ chức một lần thì những người ở không thể không chú ý.

Năm nay Giản An Dương còn chưa tới 60, người đàn ông hơn 50 tuổi chính là lúc tinh thần sung mãn nhất, nhìn đế quốc kinh doanh do chính mình xây dựng, trong lòng ông ta cuồn cuộn.

Ông ta ngồi ở vị trí đầu tiên nhẹ giọng nói, đè thấp âm thanh, trong giọng nói trầm thấp lộ ra ý cười: “Hôm nay mọi người đều tụ tập chung một chỗ, tôi rất vui mừng. Nhờ mọi người dẫn dắt, lợi nhuận của năm nay so với năm trước đã tăng lên không ít, đây chính là công lao của tất cả mọi người, ở đây tôi có báo cáo lợi nhuận sáu tháng đầu năm, mọi người có thể xem một chút.”

Trong tay Dư Bảo Trân ôm tài liệu, tiến lên đặt trước mặt từng người một.

Đại hội cổ đông lần này rất đơn giản, chính là chủ tịch và các thành viên trong hội đồng quản trị thông báo về lợi nhuận năm nay, rồi quyết định vấn đề nhân sự của vài người, sau đó là giới thiệu Mạnh Thiếu Văn cho mọi người biết.

Sau khi Mạnh Thiếu Văn cầm lấy tài liệu thì chăm chú xem xét, không giống với các cổ đông khác, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tình hình kinh doanh của Giản thị, trên đó chính là ngành hàng mỹ phẩm mang lại lợi nhuận cao nhất, cũng chính là sản phẩm luôn mang tới cảm giác hứng thú cho phụ nữ.

Giản An Dương rất hài lòng đối với tình hình kinh doanh mấy năm gần đây, vẻ mặt hớn hở, sung sướng của đám cổ đông đều lọt vào mắt ông ta, ông ta âm thầm giương môi cười, nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ của Mạnh Thiếu Văn, ông ta theo bản năng cau mày, sắc mặt lạnh đi một phần.

Nếu không phải vì ban đầu muốn Mạnh Trăn Tỳ đồng ý hôn lễ này, có đánh chết ông ta cũng không muốn dâng lợi ích sát sườn của mình cho người khác, tất cả mọi người, bao gồm cả cô con gái kia đều cho rằng sau khi ông ta trăm tuổi sẽ để cho Mạnh Thiếu Văn tiếp quản.

Buồn cười, Mạnh Thiếu Văn cũng chỉ là con rể ông ta, không chung một họ, tại sao ông ta phải để cho người như thế nhúng chàm sản nghiệp của nhà họ Giản?

Đang lúc sắc mặt ông ta có chút trầm xuống, bên ngoài phòng họp truyền tới một hồi ồn ào huyên náo.

Âm thanh này quá mức vang dội, khiến cho những người ở trong phòng không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên, Giản An Dương lạnh lùng liếc mắt về phía Dư Bảo Trân.

Dư Bảo Trân hiểu ý, vội vàng cung kính nói: “Chủ tịch, tôi ra ngoài xem một chút!”

“Ha ha, là hiểu lầm, hiểu lầm!” Rõ ràng là trong lòng tức hộc máu, nhưng Giản An Dương vẫn phải an ủi đám cổ đông này, trong lòng thì căm tức suy nghĩ, không biết là cái kẻ khốn kiếp không có mắt nào lại dám làm loạn bên ngoài phòng họp, lát nữa nhất định phải khiến kẻ đó cuốn xéo.

“Chủ tịch…..” Dư Bảo Trân đã trở về trong chốc lát, nhưng mà lần này trên mặt cô ta cũng không còn vẻ tự tin lạnh nhạt như lúc trước nữa, thay vào đó là nồng đậm kinh hoảng, cô ta thở hổn hển, kinh hoàng nói: “Chủ tịch….. Bên ngoài….. Bên ngoài…….!” Cô ta nói liên tiếp vài câu cũng không xong, lúc này Giản An Dương vốn đang bực bội, rốt cuộc nổi giận, ông ta vứt phịch tập lài liệu trên tay xuống mặt bàn hội nghị, lãnh khốc nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không biết là hôm nay công ty họp đại hội cổ đông sao? Vẫn có người làm loạn bên ngoài, có phải không muốn làm việc nữa hay không?"

Cho dù có là Dư Bảo Trân luôn luôn tràn đầy tự tin thì thời điểm này cũng không khỏi xanh mặt, cô ta vừa muốn giải thích, cửa chính dày cộp, nặng nề làm bằng gỗ cổ mộc đã bị người khác đẩy ra, đoàn người lớn như vậy lại tùy tiện đi vào, khiến cho những cổ đông đang ngồi trên ghế đều rối rít sợ ngây người.

Ngay cả Mạnh Thiếu Văn, Giản Uyển Linh cũng kinh ngạc một hồi, hoàn toàn không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Ngu Vô Song đứng trong đó, khuôn mặt thanh thuần, trên môi tô son đỏ tươi, quần áo cực kỳ đơn giản, lão luyện càng giúp cô gia tăng thêm khí thế lạnh lùng, hờ hững.

"Họp đại hội cổ đông? Sao tôi lại không được thông báo?"

Theo lời cô, đám người kia thức tỉnh trong nháy mắt, tiếng bàn luận nhất thời vang lên không dứt.

Giản An Dương càng thêm giận đến nổi đứng phắt dậy, ông ta giận dữ chỉ tay vào đám người, phẫn nộ nói: "Bảo vệ đâu? Bảo vệ đi đâu rồi? Những người này là do ai dẫn tới!"

Ông ta nói như vậy, rõ ràng là không thèm để câu nói lúc nãy của Ngu Vô Song vào trong tai.

Ngu Vô Song đã sớm bước lên trong nháy mắt, Giản Uyển Linh kinh ngạc trợn to hai mắt, đáy mắt tràn đầy vẻ bàng hoàng không tin nổi.

Không phải Lưu Quyền nói là đã làm xong chuyện sao? Tại sao cô ta vẫn còn sờ sờ đứng ở đó?

Nghĩ tới đây, cô ta thầm kêu không ổn, sắc mặt trắng bệch, vừa nghĩ cô đột nhiên xông tới đây có lẽ là tìm mình tính sổ, cô ta đã hoảng hốt đứng dậy đánh đòn phủ đầu: "Ngu Vô Song, tại sao cô lại đến đây? Tôi cho cô biết, hôm nay Giản thị chúng tôi họp đại hội cổ đông, buổi lễ quan trọng như thế này không phải là nơi cô có thể làm loạn lung tung!"

Trong cả đoàn người chỉ có Ngu Vô Song là nữ, lại là quốc sắc thiên hương, nghiễm nhiên biến thành tiêu điểm để vạn người nhìn vào.

Cô nhướn lông mày kẻ đen, khóe mắt chậm rãi lướt qua từng người một, cuối cùng nhìn về phía Giản Uyển Linh, nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói lộ ra mùi quỷ dị: "Tại sao tôi lại tới làm loạn? Buổi lễ quan trọng như vậy, không có tôi tham dự, làm sao các người có thể bắt đầu được?"

Lời nói dõng dạc như vậy khiến cho Giản Uyển Linh trực tiếp cười giễu cợt, cô ta không rõ vì sao cô còn sống, cũng không biết tại sao Lưu Quyền lại thất thủ.

Cô ta chỉ biết sự tồn tại của người phụ nữ này chính là một cái gai, đâm thật sâu vào cổ họng cô ta, khiến cho cô ta khó chịu giống như là mắc nghẹn ở cổ.

"Ngu Vô Song, cô muốn nổi điên thì cút ra ngoài mà điên khùng, không cần ở chỗ này quấy rối! Giản thị chúng tôi họp đại hội cổ đông thì có liên quan gì đến cô? Cô cho rằng cô là ai? Chẳng qua cũng chỉ đi theo Hoắc Cố Chi mà thôi, thật sự cho rằng mình có thể bước chân vào xã hội thượng lưu sao."

Giọng nói bén nhọn, chói toi vang lên thật lâu không tiêu tan ở bên trong phòng họp, lúc này Giản Uyển Linh vừa hoảng hốt vừa tức giận, điều đáng sợ nhất chính là kẻ mà cô ta cho rằng đã chết thế nhưng lại bỗng nhiên xuất hiện, tức giận người phụ nữa kia thật không biết xấu hổ, xem những lời nói ra kìa, cứ như Giản thị của bọn họ có quan hệ gì với cô ta không bằng.

Cô ta sớm nên biết da mặt của người phụ nữ này thậy dày, nếu không thì một người đàm ông lãnh đạm như Hoắc Cố Chi sao có thể bị con đàn bà như thế này quyến rũ được?

Lúc này thì Giản An Dương cũng rõ rồi, thì ra tất cả chuyện này đều có liên quan tới con gái của ông ta, nghe tiếng bàn tán ong ong bên tai, gương mặt già nua của ông ta cũng trở nên tang thương.

"Con quen biết cô ta?" Câu hỏi vừa nêu ra, trong lòng ông ta đã từng hừng hực lửa đốt: "Chú ý lời nói của con, gia giáo bình thường đã ném đi đâu rồi?"

Một câu nhắc nhở này đã khiến Giản Uyển Linh phục hồi tinh thần trong nháy mắt, nghĩ tới mấy câu liều mạng kia của mình, khuôn mặt cô ta thoáng trắng bệch, cắn môi không cam lòng: "Ba, là do Ngu Vô Song kia khinh người quá đáng, con luôn được dạy bảo phải tôn trọng người khác, nhưng người phụ nữ mặt dày giông như cô ta, con cũng không cần phải cho cô ta mặt mũi!"

Câu nói này nghe thế nào cũng có chút mùi vị nũng nịu, thấy cô ta vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý hức, sắc mặt Giản An Dương lúc này mới tốt lên một chút.

Dư Bảo Trân đứng một bên đã âm thầm nóng lòng, cô ta không hề biết gì về bối cảnh của Ngu Vô Song, nhưng cô ta bitế rõ người đàn ông đang khiêm tốn đứng phía sau kia chính là Hàn Lãnh.

Anh ta chính là truyền kì trong giới luật sư, sở trường chính là các vụ án kinh tế, nếu như cô ta đoán không nhầm, những người bên cạnh cô ấy chính là đồng nghiệp của Hàn Lãnh.

Một đám luật sư xuất hiện ở đây nói lên điều gì? Rõ ràng là Giản thị đang gặp phiền toái.

Mạnh Thiếu Văn đã làm quản lí nhiều năm nay, tự nhiên anh ta cũng nhìn ra được sau lưng Ngu Vô Song là Hàn Lãnh, lúc trước Hằng Viễn muốn thuê người này tới phụ trách pháp luật, anh ta đều không nể mặt, thế nhưng hôm nay lại xuất hiện ở đây?

Đang lúc anh ta còn choáng váng không biết rõ tình huống thế nào, Ngu Vô Song đã nở nụ cười, cười cười, trên mặt cô có một chút bi thương, một đôi mắt sáng trong như nước, mếm yếu bất lực nhìn về phía Giản An Dương.

Nói ra một câu kinh người: "Ba, ba không nhận ra con sao?"

Nếu như nói ngay từ đầu người này xông vào là quấy rối, nhưng giọng nói kia vang lên lúc này không khác gì một tiếng sấm rền, nện lên đầu tất cả mọi người, khiến cho bọn họ cũng thêm ngây người kinh ngạc.

Yên tĩnh......... yên tĩnh giống như chết.........

Nhưng Ngô Vô Song hình như không cảm nhận được chút nào cảm xúc khác thường của những người kia, cô cười dịu dàng nhìn Giản An Dương, trong mắt là sự kích động, nhưng bên môi lại câu lên đường cong sáng chói: " Con đã trở về, ba có vui mừng không?"

Vui mừng không?

Theo những lời được nói ra, cặp mắt Giản An Dương trợn to, hoảng sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngu Vô Song, trong lúc nhất thời đáy mắt hiện ra vô số ánh sáng, ông ta thở hổn hển, tim đập kịch liệt, tinh quang trong mắt bị thay thế bằng sự kinh hãy chỉ còn kém nỗi chưa ngất xỉu.

Về phần những người khác lại càng thêm kinh hãi đêan nỗi không nói được câu nào, tay ngọc của Giản Uyển Linh rũ xuống hai bên đã nắm thật chặt, con mắt như muốn nứt ra, hoảng hốt, bất an.

"Không phải.... Không phải..... Con đàn bà điên này, cô nói bậy cái gì, nói nhăng cái gì?" Cuối cùng, cô ta bộc phát, Dư Bảo Trân cản trở trước mặt cô ta, cô ta hất tay đẩy người ra, sau đó vọt tới trước mặt Ngu Vô Song, vươn tay muốn bóp cổ cô.

Nhưng lại bị một người đàn ông lực lưỡng mặc áo đen đứng đằng sau Ngu Vô Song bắt được, Ngu Vô Song nhân cơ hội này hung hăng tặng cho cô ta một cái tát, giọng nói ngược lại có chút châm chọc, tức cười, thản nhiên nói: "Em gái, sao lại kích động làm gì? Thấy chị có thể sống sót trở về, em không vui mừng sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương