Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang
-
Chương 12
Tần Mạc chỉ hỏi một câu đã đủ khiến đám phóng viên không dám ho he gì nữa.
Thấy mọi người đã yên lặng, trợ lý của anh bước lên trước một bước, lúc này mới chính thức hỏi phóng viên: "Muốn phỏng vấn streamer hay các nhân vật công chúng khác phải làm theo quy định, mọi người đã làm theo quy trình chưa?"
Tất nhiên là không.
Vốn quy định này không nhất thiết phải tuân thủ, Liễu Ngọc Hàm không có chống lưng, đương nhiên không ai dại đi làm theo trình tự cả, lúc này liền bị Tần Mạc bắt tại trận.
Đám phóng viên rất xấu hổ, người xem trên nền tảng livestream bắt đầu thể hiện nhiều kiểu vui vẻ khi có người gặp họa.
Thái độ của đám phóng viên khi bị Liễu Ngọc Hàm chọc giận khiến người xem không thoải mái.
Liễu Ngọc Hàm nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Hàm, đột nhiên cảm thấy rất biết ơn vị thiếu tướng này.
Mặc dù bản thân cậu có thể đối phó với đám phóng viên, nhưng cậu bị hạn chế rất nhiều, nói đạo lý rất là mệt, khi Tần Mạc xuất hiện thì không còn nhiều phiền phức xảy ra nữa.
Tần Mạc cũng chú ý đến ánh mắt cảm kích của Liễu Ngọc Hàm, anh gật đầu với ba Liễu rồi nói: "Bác Liễu không cần lo lắng, Liễu Ngọc Hàm sẽ theo tôi vào làm thủ tục nhận việc, sắp đến giờ làm việc rồi."
Liễu Ngọc Hàm vừa nghe thấy thế, vội vàng mở cửa xe đi xuống: "Tốt quá thiếu tướng Tần, làm phiền ngài rồi."
Ba Liễu nhìn thái độ ôn hòa của Tần Mạc, cảm thấy hơi yên tâm, chào tạm biệt con trai liền quay xe đi về công ty mình làm việc.
Liễu Ngọc Hàm nhìn ba Liễu rời đi, cảm ơn Tần Mạc một lần nữa, sau đó mới bình tĩnh đi theo Tần Mạc, để lại trợ lý của Tần Mạc đối phó với đám phóng viên.
Tần Mạc dẫn theo Liễu Ngọc Hàm lên tầng mười tám của tòa nhà làm việc.
Nguyên Khang liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, công ty chiếm cả một tòa nhà, tầng mười tám chính là bộ phận nhân sự.
Tần Mạc dẫn Liễu Ngọc Hàm đi báo danh trước, sau đó mới dẫn cậu lên phòng làm việc của mình ở tầng cao nhất.
Ngồi xuống chỗ của mình, Tần Mạc chỉ ghế đối diện với bàn làm việc, ý bảo Liễu Ngọc Hàm ngồi xuống.
Liễu Ngọc Hàm cảm thấy hơi xấu hổ ngồi xuống.
Mặc dù thái độ của Tần Mạc vẫn rất ôn hòa, nhưng anh nói rất ít, Liễu Ngọc Hàm cảm thấy thấp thỏm do lần trước nhận nhầm anh thành lệ quỷ, trong đầu cậu toàn chuyện không tốt.
Cậu vẫn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Tần Mạc thấy cậu không có phản ứng gì, trong mắt có ý cười, Liễu Ngọc Hàm đang cúi đầu nên không thấy, chỉ nghe thấy anh nói: "Còn có thêm người đến, cậu đợi một chút."
Liễu Ngọc Hàm vội vàng trả lời: "Vâng, thiếu tướng."
Ánh mắt Tần Mạc liếc qua ánh mặt giả vờ bình tĩnh của cậu, làm bộ không phát hiện sự lo lắng của cậu, mở quang não đọc tài liệu, cẩn thận ký xác nhận.
Trong phòng làm việc dần yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gõ bàn của Tần Mạc, không những làm Liễu Ngọc Hàm bình tĩnh, ngược lại khiến cậu càng thêm lo lắng hơn.
Vì sao luôn có cảm giác bị thụ giữ theo dõi vậy?
Liễu Ngọc Hàm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thiếu tướng Tần, cậu cảm thấy mơ hồ rất muốn nhét giác quan thứ sau của mình vào bụng mẹ để sinh ra lần nữa.
Giác quan thứ sáu quá nhạy cảm khiến cậu tự dọa mình là một tật xấu của cậu, bây giờ cậu còn có tật sinh ra ảo giác, dẫn đến cậu cảm nhận sâu sắc tác dụng phụ của giác quan thứ sau, sớm muộn gì cậu cũng toi mất.
Nhưng hình như Tần Mặc đang đắm chìm trong đống tài liệu, không để ý đến trạng thái không yên ổn của cậu, không hiểu sao điều này càng làm Liễu Ngọc Hàm lo lắng.
Lúc Liễu Ngọc Hàm xấu hổ không biết phải làm sao, đột nhiên cửa phòng có người gõ, một giọng nói của đàn ông trầm ổn vang lên: "Báo cáo."
Tần Mạc ngẩng đầu lên: "Vào đi."
Cửa phòng làm việc mở ra, một hàng ngũ có sáu bảy người đàn ông đi vào, đứng nghiêm hành quân lễ với Tần Mạc: "Báo cáo thiếu tướng, toàn bộ nhân viên phụ trách dự án Tưu Khê đã đến đông đủ!"
Tần Mạc khẽ gật đầu: "Gọi các cậu đến là có chuyện cần thông báo.
Đây là đồng nghiệp mới của các cậu, Liễu Ngọc Hàm sẽ là cố vấn dự án Tưu Khê, phụ trách phần tài liệu văn hóa cổ cho dự án."
Mọi người trong dự án liếc mắt nhìn Liễu Ngọc Hàm, rất nể mặt gật đầu chào hỏi với cậu, Liễu Ngọc Hàm theo bản năng mỉm cười đáp lại.
Không khí hai bên xem ra rất tốt, nhưng Liễu Ngọc Hàm nhớ lại lời nói của Tần Mạc, quay sang nhìn đồng nghiệp tương lai của mình, cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Tưu Khê? Cố vấn dự án?
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Liễu Ngọc Hàm, giọng điệu của Tần Mạc vẫn rất bình tĩnh: "Chính quyền thành phố có ý định quy hoạch Tưu Khê một lần nữa, biến nó thành khu vui chơi giải trí.
Tôi đã xem đồ án của cậu khi còn học đại học, cảm thấy cậu rất am hiểu về lĩnh vực này, hy vọng cậu có thể hợp tác vui vẻ với các đồng nghiệp trong công ty."
Tần Mạc khẳng định trình độ của Liễu Ngọc Hàm, ý đang nói với tất cả mọi người ở đây.
Mọi người trong dự án không có ý kiến gì, nhưng Liễu Ngọc Hàm đối với Tưu Khê lại có chút vướng mắc, cảm thấy khó xử hỏi Tần Mạc: "Công việc của tôi không phải làm streamer sao?"
Tần Mạc nhẹ nhàng trả lời: "Công việc chính là làm streamer, phụ là làm cố vấn.
Công ty Nguyên Khang là nơi tập trung các nhân tài, nhân viên của công ty đều có thể đảm nhận nhiều vai trò trong công việc."
Vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm kinh sợ: Nhân tài là cái quỷ gì? Thiếu tướng Tânf, ngài có nhầm không đấy? Tôi chỉ là tên học tra mà thôi!
Người trong dự án cũng mờ mịt: Cái gì thế? Công ty chúng ta từ khi nào lại có văn hóa làm việc như thế này?
Liễu Ngọc Hàm và người trong dự án nhìn nhau, có thể thấy sự mờ mịt trên mặt của đối phương, nhưng Tần Duyệt đã nói đến như vậy, bọn họ chỉ có thể trả lời: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Trước mặt Tần Mạc, giọng điệu của Liễu Ngọc Hàm rất chắc chắn, nhưng khi cùng các đồng nghiệp rời khỏi tầm mắt Tần Mạc, cậu liền che mặt.
Sao cậu lại không biết mảnh đất Tưu Khê rất tà môn cho được.
Phải làm sao bây giờ?
"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ dẫn cậu đi kiểm tra toàn diện." Người trong dự án Tưu Khê lại cảm thấy bình thường, "Trước khi khảo sát địa chất sẽ loại bỏ tất cả nguy hiểm trước, đảm bảo an toàn cho cậu ở mức độ cao nhất."
Một đồng nghiệp khác cũng an ủi Liễu Ngọc Hàm: "Chúng tôi đều xuất phát từ quân ngũ, chúng tôi rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực này."
Liễu Ngọc Hàm thấy thái độ cứng rắn của bọn họ, đành phải từ bỏ ý định khuyên nhủ họ từ bỏ ý định, uể oải nói: "Vậy thì trước khi đến khảo sát đất Tưu Khê, mọi người phải báo cho tôi trước."
Phụ trách tổ dự án cười nói: "Yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ báo cho cậu trước.
Nhưng mà khảo sát địa chất không có gì to tát, trừ khi phải xác nhận phần nào đó mới cần đến tận nơi, bằng không chúng tôi sẽ gửi cho cậu bản đồ mô phỏng 3D là đủ dùng rồi, chắc chắn không ngất nữa."
Ánh mắt Liễu Ngọc Hàm khẽ động, làm bộ thở ra nhẹ nhàng: "Vậy thì tốt, tôi rất sợ mảnh đất Tưu Khê kia.
Nhưng mà sao mọi người lại biết chuyện tôi bị ngất?"
Đồng nghiệp của cậu quá nhiệt tình, không giống như đang nói chuyện với người mới.
Nhân viên Nguyên Khang không phải đều là đồng đội sao, tại sao không có tâm lý bài ngoại?
Người phụt trách dự án thở dài: "Cậu bây giờ còn chưa lên mạng đúng không.
Trên mạng đang loạn vì chuyện này đấy.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook