Tôi Muốn Đi Ngược Gió
-
4: Ấm Áp Đã Lâu
Quán ăn nhỏ trên phố, tường quét sơn dầu giản dị, bên tường có cửa sổ rộng rãi hơi thấp, trên bệ cửa sổ đặt vài bình tưới hoa.
Trong không gian nho nhỏ, lại có hương vị ấm áp nồng đậm.
Giang Hồ đêm đó ngủ rất say, có lẽ rượu trợ giấc ngủ, cô vừa nằm xuống gối đã chìm vào giấc mơ đẹp.
Di động vang lên lúc năm giờ sáng, Giang Hồ trở mình, ngọ ngoạy muốn tỉnh lại, duỗi tay nhận điện thoại.
Không biết đầu dây bên kia gọi từ đâu, chỉ nghe thấy âm thanh ồn ào, Giang Hồ mơ mơ màng màng theo thói quen nói "Alo".
Đối phương trước tiên cười cười, sau đó nói "Giang Hồ, một tháng nữa tôi về Thượng Hải, chúng ta sẽ bàn bạc các bước tiếp theo."
Đầu óc Giang Hồ trống rỗng vài giây, cô còn đang nửa tỉnh nửa mê, không biết đầu dây bên kia là ai, nên cô hỏi "Ai vậy?"
Người bên kia cũng dừng lại vài giây, mới trả lời ngắn gọn "Từ Tư."
Giang Hồ ngây ngốc nói một câu "Ồ."
Không có sau đó, đối phương cúp máy, chỉ còn lại một chuỗi tiếng tút tút.
Giang Hồ trở mình ngủ tiếp.
Cho đến khi mặt trời lên cao, cô mới hoàn toàn tỉnh dậy từ giấc ngủ.
Hành động đầu tiên của Giang Hồ khi xuống giường là mở di động xem nhật ký cuộc gọi, cuộc gọi cuối cùng được trả lời vào lúc năm giờ ba mươi, là Từ Tư gọi đến.
Lúc này cô mới chắc chắn buổi sáng không phải do cô nằm mơ.
Cô nhớ lại lời anh nói, mới chắc chắn anh đã xác định kế hoạch của cô nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.
Trái tim luôn treo lơ lửng bấy lâu nay đã an tâm đặt xuống.
Cô bực bội khi anh chọn giờ này gọi đến, đúng là thất đức mà, cô tiện tay đổi tên Từ Tư trong danh bạ thành hai từ cặn bã.
Tuy nhiên, một tháng này cũng đủ để Giang Hồ làm được rất nhiều việc.
Trước tiên Giang Hồ xin nghỉ việc, sau đó cùng Nhạc Sam bán tháo một số tài sản do bố để lại, cộng thêm chi phiếu trước đó, vốn lưu động càng dư dả hơn.
Đến bước cuối cùng, cô mới nói hết chuyện về Đằng Dược với cậu của mình.
Bùi Chí Viễn thậm chí không biết Giang Hồ có ý định lớn như vậy với Đằng Dược, thậm chí còn thuyết phục được Từ Tư.
Ông không có lòng dạ nào mà đi tìm hiểu ngọn nguồn, chỉ cần nghe nói có khả năng gia tăng đầu tư đã khiến một người luôn thiếu tiền như ông nhướng mày vui mừng.
Giang Hồ nghĩ dù cậu có không nên thân, nhưng may là ý nghĩ luôn hướng đến lợi ích, điều này có lợi cho hành động của cô.
Nhưng Bùi Chí Viễn vẫn là cậu của Giang Hồ, cũng có lòng quan tâm người thân, nhắc nhở cô "Cháu bây giờ bày nhiều thủ đoạn như vậy, đến cuối cùng người ta không chơi với cháu nữa, cẩn thận cố hết sức nhưng chẳng được gì."
Lo lắng của trưởng bối không phải là không có cơ sở.
Hành động của Từ Tư trên thương trường, luôn làm cô thấp thỏm bất an.
Dựa vào những thông tin mà cô nhận được gần đây từ truyền thông và tai mắt của mình trong Từ Phong, cô đã rất lo sợ.
Tranh chấp cổ phần của tập đoàn nước giải khát ở Hoa Bắc cuối cùng cũng được truyền thông đưa tin, mà thị trường phía Bắc của họ cũng bị Từ Phong nuốt chửng một phần ba.
Mặt sáng là vậy, nhưng mặt tối, cổ phiếu của tập đoàn này tại Hồng Kông sụt giảm nghiêm trọng vì tranh chấp quyền quản lý, đương nhiên sẽ có người nhân cơ hội mua vào với giá bèo bọt, theo Giang Hồ biết, kẻ đứng sau thừa nước đục thả câu không thể nào thiếu Từ Tư.
Cô đã rất kinh hoàng khi nghe tin.
Tốc độ thu thập thông tin và khả năng lập chiến lược của Từ Tư chỉ là thứ yếu, tham vọng ngông cuồng của anh mới thật sự làm người khác sợ hãi.
Nó dần trở thành nỗi lo lắng giấu kín trong lòng cô trong những ngày cuối tháng này.
Một tháng sau, Từ Tư đúng hẹn tìm đến cô, cũng là vào lúc sáng sớm, Giang Hồ đang ngủ say, đột nhiên chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình bật dậy.
Trên màn hình xanh của di động, nhảy lên hai chữ --- cặn bã.
Lần này, Giang Hồ vô cùng cảnh giác tỉnh dậy, cô vuốt ngực hít thở sâu rồi mới bắt máy, khi kết nối được thì giọng điệu của cô không tốt lắm, nói "Ông chủ Từ, bây giờ mới năm giờ ba mươi thôi."
Từ Tư cười cười, lười biếng nói "Tối qua tôi về Thượng Hải, bây giờ tôi đang ở Xà Sơn.
Ở đây non xanh nước biếc, thích hợp cho chúng ta bàn bạc về kế hoạch của cô."
Giang Hồ lại muốn dựng đứng lông mày, non xanh bước biếc và bàn bạc kế hoạch của cô, có liên quan gì chứ.
Nhưng sự đắc ý trong giọng điệu của người trẻ tuổi cũng không che giấu được, anh thắng trận đầu ở phía Bắc thì thật sự nghĩ mình là hoàng đế quét sạch ngàn quân, ai nấy đều phải đầu hàng sao.
Cô không kiềm được cơn tức này, nhưng sau khi lăn lộn vài vòng trong lồng ngực, cô nhẫn nhịn nuốt xuống.
Mặc kệ anh có phải là hoàng đế không, thì cô cũng phải cầu xin anh.
Cô đành thỏa hiệp, trả lời "Tôi đợi ngài ở đâu?"
Từ Tư hưởng thụ từ ngài này, rồi nói một địa chỉ, là khu biệt thự chơi gôn ở Xà Sơn, xem ra anh vừa về Thượng Hải đã đặt chân đến biệt thự nhà mình trên Xà Sơn, hiện giờ đợi cô đến gặp mặt.
Giang Hồ hỏi "Mấy giờ?"
Từ Tư nói "Bảy giờ."
Giang Hồ nhìn đồng hồ báo thức, từ đây đến khu biệt thự Xà Sơn ít nhất phải đi ba mươi kilomet, yêu cầu của vị đại thiếu gia này quá khắc nghiệt rồi.
Giang Hồ vừa muốn phản bác, Từ Tư lại ung dung nói thêm "Tôi rất có lòng tin với chiếc Porsche của cô."
Nói xong anh lại cúp máy.
Giang Hồ ngồi trên giường tức giận hồi lâu, mới miễn cưỡng ép mình vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ.
Sau đó, lúc cô từ từ mặc đồ lót, tất chân, khoác âu phục và bộ váy chỉnh tề, bỗng nhiên cảm thấy giống như một chiến binh chuẩn bị chiến đấu đã khoác lên nhiều lớp áo giáp vào cơ thể trần trụi, để đối mặt thật tốt với sương gió gươm giáo bên ngoài.
Tiếp theo cô tự động viên mình, bản thân đã rời khỏi vương quốc lâu đài trên không mà Giang Kỳ Thắng đã xây cho cô, đối mặt với thực tế bị bao vây bởi những kẻ thù hùng mạnh, cô phải chăm chỉ hơn, cố gắng hơn để tồn tại.
Lúc ra cửa, Giang Hồ nở một nụ cười khá giống bố trước gương.
Cũng may là đi sớm, đường đến Xà Sơn không kẹt xe, một đường rất suôn sẻ.
Giang Hồ hy vọng ngày hôm nay có thể thuận lợi.
Lúc đến nơi, cô nhớ ra mình đã từng đến đây.
Khu biệt thự ở đây được niêm yết giá tối thiểu là ba mươi lăm triệu nhân dân tệ và tối đa là một trăm triệu nhân dân tệ khi thị trường bất động sản suy thoái cách đây vài năm.
Bố cô đưa cô đến xem nhà, cô thích căn nhà ba tầng quay mặt về hướng Nam, có bể bơi riêng và sân gôn thu nhỏ, có thể ngắm mặt trời mọc sau những tòa nhà đó.
Lúc ấy, bố nói khi nào cô kết hôn sẽ tặng cô một căn làm của hồi môn.
Lời còn văng vẳng bên tai, vật còn ngay trước mắt, mà người đã đi xa.
Biệt thự Từ gia cũng quay về hướng Nam, có thể ngắm mặt trời mọc nên rất dễ tìm thấy.
Cô xuống xe bấm chuông, quản gia ra cửa chào hỏi.
Giang Hồ theo quản gia vào biệt thự Từ gia, ngay cửa có một khu vườn nhỏ, lúc này cành lá sum suê tươi tốt, qua khỏi vườn nhỏ còn có một bể bơi riêng.
Vào một buổi sáng khi mùa hè chưa đến, vẫn còn hơi se lạnh của mùa xuân, có người giống như một con rồng bơi lượn trong bể, bơi vài vòng rồi đứng dậy khỏi mặt nước.
Đây là lần đầu tiên Giang Hồ nhìn thấy thân trên trần trụi của Từ Tư vào ban ngày, theo thói quen tu dưỡng của mấy cậu ấm, nhất định sẽ không có mỡ thừa, da dẻ cũng được giữ gìn rất tốt.
Cô đứng ngoài bụi hoa trước bể bơi, lúng túng chuyển ánh mắt rời khỏi thân trên trần trụi của anh, đồng thời lẩm bẩm một câu "Cuồng khoe hàng."
Quản gia cầm áo choàng tắm lớn bằng lụa màu đen mặc vào cho anh.
Giang Hồ vừa thấy kiểu dáng đó đã biết là nhãn hiệu Versace.
Từ Tư tự mình thắt đai lưng rồi sải bước đi tới.
Đi ngang qua bụi cây thấp bên vườn này, vạt áo choàng tắm bay phấp phới bị cành cây kéo ra, anh cũng không quan tâm, nhưng Giang Hồ lại cảm thấy hơi xót cho chiếc áo choàng tắm giá trị xa xỉ được cắt may tinh xảo này.
Từ Tư bước đến gần cô, nói với vẻ ngạc nhiên không che giấu được "Không ngờ cô chỉ đến muộn mười phút."
Giang Hồ đúng mực trả lời "Thật ngại quá, tôi đã cố gắng hết sức chạy đến.
Nhưng bây giờ xem ra tôi phải chờ ngài sửa sang hoàn tất? Ngài từ từ làm, tôi có thể chờ."
Từ Tư đút tay vào túi, tranh thủ nắng sớm bảy giờ sáng, có thể đánh giá cô rõ ràng một lần.
Da dẻ cô rất tốt, trang phục rất chỉnh tề, biểu cảm rất nghiêm túc, giọng điệu rất chuyên nghiệp, nhưng không phù hợp với những gì cô nói.
Vốn anh cho rằng theo tính khí đại tiểu thư của cô, sẽ đến muộn ít nhất một tiếng.
Về mặt này, cô từng tạo ấn tượng rất xấu.
Trong bữa tiệc của doanh nghiệp bất động sản do Thẩm Quý hợp tác với anh và Giang Kỳ Thắng tổ chức cách đây hai năm.
Giang Hồ đã đến muộn hai tiếng, vừa đến đã làm nũng với Giang Kỳ Thắng, viện cớ đường quá xa.
Tất nhiên, những người có mặt ở đó không ai trách vị thiên kim ung dung đến muộn này.
Chính vì có kinh nghiệm trong quá khứ nên Từ Tư mới quầy rầy cô sớm như vậy, còn mình nhàn nhã bơi lội ở đây.
Kết quả là Giang Hồ của hôm nay có thể nhanh chóng đến nơi dù khoảng cách xa xôi và thời gian gấp đến thế nào.
Từ Tư quả thật rất ngạc nhiên.
Khi Từ Tư đang đánh giá Giang Hồ, thì Giang Hồ cũng đánh giá Từ Tư, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Tên nhãi này xem thường người ta! Thái độ của anh ta rõ ràng chắc chắn cô sẽ đến muộn, nên anh ta mới không kiêng nể gì mà bơi lội vào lúc này.
Không thể nói là anh đã dành trọn vẹn sự tôn trọng cho cô, lúc này anh đang mặc áo choàng tắm đứng trước bể bơi sau vườn hoa trong biệt thư nhà mình gặp người khác phái là cô đây.
Quá ngạo mạn, Giang Hồ nghĩ ngợi, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.
Từ Tư vốn chẳng đếm xỉa, giải thích như thế này "Một lô bò thăn phi lê và gan ngỗng thượng hạng vừa đến đêm qua, đúng lúc làm bánh chưng Rossini cho tết Đoan Ngọ.
Hôm nay tôi mời một ít bạn bè đến cùng ăn thử, cô cũng là một người sành ăn, cùng đến cho ý kiến đi."
Giang Hồ rất kinh ngạc "Thử đồ ăn?"
Từ Tư cười trả lời "Tháng sau Cee Club sẽ thay đổi thực đơn, hi vọng bạn bè đến ủng hộ."
Giang Hồ tiêu hóa lời nói của anh một lát mới nhận ra Cee Club là do nhà anh mở.
Từ Tư nói "Cô cũng biết mở nhà hàng có thể mang lại dòng tiền* rất nhanh, thường có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết.
Chúng tôi không có thế mạnh mở một chuỗi nên đã thử một nhà hàng trước."
*Dòng tiền: lưu chuyển tiền tệ là sự chuyển động của tiền vào hoặc ra khỏi một doanh nghiệp, dự án, hoặc sản phẩm tài chính.
Giang Hồ nghĩ ngợi, vị đại thiếu gia duỗi tay cũng dài đấy, trên mặt mang theo khách sáo nói "Bánh chưng đặc biệt như vậy rất đáng để thử."
Từ Tư nói "Vậy cô đợi tôi ba mươi phút, chúng ta có thể bàn kế hoạch của cô trước khi bạn tôi đến."
Giang Hồ hỏi "Mấy giờ thì họ đến?"
"Một giờ chiều."
Thời gian cũng đủ rồi, nhưng Từ Tư ép thời gian quá chặt.
Giang Hồ không biết tại sao lại có một ý nghĩ, hợp tác với Từ Tư sẽ gặp nhiều áp lực.
Thật vậy, khi ngồi trong phòng họp phụ ở tầng một của biệt thự Từ gia, trao đổi với Từ Tư về kế hoạch tiếp thị, cô cảm thấy áp lực vô hình mà Từ Tư gây ra.
Biệt thự Từ gia thậm chí còn có một phòng họp bên cạnh phòng tiệc ở tầng một, điều này có nghĩa vai trò của biệt thự này là bàn việc kinh doanh, giống như Cee Club mà họ mở.
Trình độ chuyên nghiệp trong kinh doanh của gia đình này quả thật là làm người khác sợ hãi.
Đàm phán hợp tác trong môi trường như vậy, bầu không khí cũng không thể thoải mái hơn ở tòa nhà Từ Phong.
Nhưng nghĩ lại, điều này không phải nói lên sự xem trọng của Từ Tư sao?
Giang Hồ yên tâm ngồi xuống, lấy máy tính xách tay ra.
Quản gia bưng một ấm trà vào, rót cho cô một tách.
Khi cài đặt máy chiếu và chạy thử bình thường xong, Từ Tư bước vào trong âu phục giày da.
Anh ngồi vào vị trí chủ nhà, sau khi quản gia rót trà cho anh, anh ra hiệu Giang Hồ có thể bắt đầu.
Giang Hồ hắng giọng.
Trong vòng một giờ sau đó, Từ Tư đã nghe một bài diễn thuyết báo cáo xuất sắc.
Bản báo cáo rõ ràng chi tiết, ý muốn của người nói được mô tả một cách sắc sảo sinh động.
Hầu hết nội dung thuộc về bí mật thương mại, người nói hoàn toàn có thể giữ lại.
Từ Tư không ngờ Giang Hồ không giữ lại chút gì.
Mà Giang Hồ dùng trạng thái bình chân như vại lại vô cùng nghiêm túc để chậm rãi giải thích rõ ràng kế hoạch và trình tự của cô, đồng thời cô cũng sử dụng các công thức tài chính chuẩn xác để tính toán chi phí và lợi nhuận.
Từ Tư đang suy nghĩ tính toán, xem ra một tháng qua anh làm được rất nhiều việc, Giang Hồ cũng làm không ít.
Hôm nay, cô cho anh xem bản kế hoạch thuộc về vương quốc của cô, nói với anh, cô có thể dùng cách gì giúp anh kiếm tiền.
Theo kinh nghiệm và tầm nhìn của mình, anh đánh giá cách này có thể sẽ kiếm được tiền, nói không chừng sẽ rất nhiều tiền.
Suốt quá trình, Từ Tư đôi khi suy tư cân nhắc kỹ lưỡng, đôi khi chăm chú lắng nghe, khiến Giang Hồ rất hài lòng với thái độ thể hiện bên ngoài này của anh.
Thái độ này khiến cô tự tin hơn.
Sau khi nói ra một loạt kế hoạch, cô nói với Từ Tư bằng giọng điệu chân thành nhất "Ngài Từ, tôi rất mong được ngài giúp đỡ."
Giang Hồ chưa bao giờ cầu xin ai, Từ Tư biết.
Trước đây cô không cần cầu xin, nhưng bây giờ cô đang cầu xin anh.
Giang Hồ chưa bao giờ cầu xin ai, cô tự biết.
Nhưng hôm nay cô phải cúi đầu, vì đây có thể là cơ hội cuối cùng của cô.
Từ Tư quả xứng với danh xưng doanh nhân, anh dùng thái độ hài hước để hỏi một vấn đề quan trọng muốn hỏi "Cô Giang, tôi tưởng rằng bữa cơm lần trước cô sẽ kéo được vài người chứ."
Anh đánh trúng trọng điểm rồi.
Kế hoạch hoàn hảo của Giang Hồ cần chọn đúng người để hoàn thành, đây là vấn đề đầu tiên cô phải đối mặt.
Trong một tháng qua, Giang Hồ không thể đánh đâu thắng đó như Từ Tư, cô đã thất bại ngay vòng đầu tiên.
Có câu người đi trà lạnh, còn có câu người không vì mình, trời tru đất diệt.
Hai câu này đã định trước sự tưởng rằng của Từ Tư ở kết cục không tránh khỏi sẽ xảy ra khi Giang Hồ thực hiện.
Giang Hồ cũng đau trong lòng, bên ngoài chỉ có thể giả ngốc, hơi nghiêng đầu, mở to hai mắt vờ ngây thơ, giọng điệu có chút hờn dỗi nói "Nhưng tôi uống say, bỏ lỡ cơ hội tốt."
Đột nhiên, Từ Tư phát hiện anh thích dáng vẻ giả ngốc vờ dễ thương này của Giang Hồ, anh cười đùa với cô "Đúng là bỏ lỡ cơ hội tốt, uống nhiều sẽ hỏng việc, cũng là chuyện xấu."
Đều là người thông minh, một câu đã hiểu.
Giang Hồ lẩm bẩm trong lòng, nói chuyện thế này thật là mệt.
Cô thẳng thắn nói "Tôi chỉ có thể nói, tôi muốn làm hết sức mình huy động các nguồn tài lực, để họ phát huy tốt nhất."
Từ Tư liếc nhìn cái gọi là phát huy tốt nhất của Giang Hồ.
Trong đội ngũ mà cô liệt kê, chỉ có Nhạc Sam là nhân vật nổi tiếng trong ngành, những người khác...!anh phải nói thế nào đây?
Nhưng Giang Hồ đã nghĩ xong lời cần nói, cô lần lượt tiến cử.
"Cậu tôi có hơn hai mươi năm kinh nghiệm trong ngành, tài nguyên dồi dào, chưa hẳn không thể đảm nhiệm vai trò nhân sự.
Trưởng bộ phận sản xuất cũng phụ trách tiêu thụ của Đằng Dược, là một lão làng có tay nghề thủ công rất nổi tiếng, tên Lưu Quân, đã hơn năm mươi tuổi.
Lưu Quân có một học trò tên Trương Thịnh, có tay nghề thủ công tốt, nhưng anh ấy là một người đi khập khiễng.
Cho nên tôi muốn mời hai nhà thiết kế, cùng Trương Thịnh nghiên cứu phát triển sản phẩm."
Cô cũng đưa lý lịch sơ lược của nhà thiết kế đến, một người là nhà thiết kế nổi tiếng trong nước từng làm cho Hồng Kỳ, người kia là vừa du học ở Milan về.
Tất nhiên, mức lương mà cô liệt kê cho hai người này không hề thấp.
Từ Tư chống tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước dò xét.
Anh nhướng cao mày, hơi mím môi.
Nét mặt của anh chứng tỏ anh vẫn còn lo ngại.
Không sao cả, những phản ứng này đều trong dự đoán của Giang Hồ.
Nếu Từ Tư đang đắc ý trong chiến thắng trở về thì sẽ để tâm suy xét, vậy thì phải nói rõ điều kiện để anh tính toán.
Giang Hồ tiếp tục nói.
"Tài nguyên đại lý trong tay Lưu Quân tương đối phong phú.
Trương Thịnh trở thành công nhân gương mẫu của thành phố năm hai mươi lăm tuổi, nổi tiếng với những kỹ năng hơn người.
Tác phẩm của hai nhà thiết kế ở đây, một người đã tham gia và được trao giải ở các cuộc thi tại châu Âu."
Nói xong, Giang Hồ mím môi.
Từ Tư vẫn không nói gì, làm cô có chút lo lắng "Nói chung kinh nghiệm ngành nghề của họ phong phú hơn người ngoài." nói xong lập tức hối hận, xấu hổ vì tính tự chủ kém, lại bốc đồng.
Từ Tư đã thấy hết, cười cười nói "Nếu cô là tổng giám đốc của tôi, cô cần phải có trách nhiệm với tôi, quản lý bộ phận của cô cũng phải có trách nhiệm với cô.
Cô có thể hoàn toàn tin tưởng bọn họ sao?"
Trên thực tế, trong một tháng này, Giang Hồ đã liên tục hỏi bản thân không dưới một trăm lần.
Cô đã hiểu tường tận về tình hình ở xưởng giày Đằng Dược.
Quy trình có thể tổ chức lại, nhưng lòng người thật sự không thể biết chắc.
Cô không giấu Từ Tư về sự không chắc chắn của mình "Trước khi chọn được ứng viên thích hợp, chi bằng dùng người quen thuộc."
Từ Tư kéo máy tính của Giang Hồ đến trước mặt mình, đọc lại kế hoạch của cô từ đầu đến cuối, từng trang một với tốc độ rất chậm.
Quả thật là một kế hoạch marketing rất tốt, sự trau chuốt và quảng bá thương hiệu rất chuẩn xác, hình thức truyền bá cũng rất mới lạ.
Đây là bản kế hoạch mà anh sẽ muốn thực hiện khi nhìn thấy nó.
Giang Hồ thật xứng đáng là con gái của ông trùm nghành trang phục Giang Kỳ Thắng, từ nhỏ đã hòa mình vào môi trường này, sở hữu trí thông minh và óc sáng tạo độc đáo, cũng như sự dũng cảm của một chú bê con mới sinh không sợ hổ.
Lúc này, Từ Tư đột nhiên có hai suy nghĩ: anh mời cô tham gia dự án của anh, hay là trực tiếp đưa kế hoạch này cho Nhậm Băng tham khảo?
Mang hai ý nghĩ này trong đầu, anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Giang Hồ.
Ánh mắt cô trong suốt, đang nghiêm túc nhìn anh, nói với anh rằng cô cần sự giúp đỡ của anh.
Đúng vậy, Giang Hồ rất chuyên tâm truyền tải thông điệp này.
Thật vậy, cô vẫn kiêu hãnh, lưng cô thẳng như một ngọn đồi dốc.
Từ Tư nghĩ, cô sẽ rất mệt.
Cô mệt đến thế, anh còn nảy sinh ý nghĩ như vậy, có phải quá hèn hạ rồi không?
Giang Hồ thật sự rất mệt.
Trong quá trình đấu tranh và bị từ chối dài đằng đẵng, mấy tháng qua dường như là cả cuộc đời cô.
Và người phán xét số phận đang ở phía trước.
Cô rất khát, cô nói liên tục trong khoảng thời gian dài như thế, mà không uống một hớp nước nào.
Trong khi Từ Tư đang đọc báo cáo, cô cầm tách trà trước mặt.
Trà đã lạnh nhưng hương trà vẫn còn.
Cô biết đó là Bích Loa Xuân thượng hạng.
Lá trà xanh nổi lên trên mặt nước, tuy nước trà trong tách chỉ là một thế giới nước nhỏ bé, lá trà trôi dạt từ trái sang phải, không có chỗ đọng lại.
Cô nhấp một miếng, không đủ làm dịu cơn khát, cô dứt khoát uống hết.
Cuối cùng lá trà lắng xuống.
Thật là sảng khoái.
Từ Tư hẳn đã xem xong báo cáo rồi.
Giang Hồ lại hắng giọng.
Cô đang thúc giục.
Từ Tư đẩy máy tính ra, xoa lông mày.
Vị đại tiểu thư tính tình thiếu kiên nhẫn này đã nói phải làm, làm phải đạt được thành quả, kiên trì và cố gắng hết sức.
Cô giống mình ở một số khía cạnh, thậm chí có thể ngang hàng.
Nếu thật sự cho cô tiến hành kế hoạch này, cô có thể làm được bao xa?
Anh nhớ đến đêm đó cô khỏa thân muốn nhảy xuống núi Amagi, là quyết tâm bằng bất cứ giá nào.
Cú nhảy đó đủ khiến anh run sợ.
Trước khi Từ Tư có một ý tưởng chắc chắn, anh đã gật đầu.
Nhìn thấy Từ Tư cuối cùng cũng gật đầu, Giang Hồ không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tuy trên mặt vẫn cười, thậm chí là tươi cười vui vẻ, nhưng trong lòng lại có trận gió thê lương thổi qua, càng ngày càng lạnh.
Mấy tháng trước, cô và Từ Tư đều là những đứa con cưng.
Cả thế giới của cô bị lật đổ chỉ vì một sự đảo lộn, quy tắc trò chơi không còn nằm trong tay cô nữa.
Giang Hồ trước nay chưa từng giống như bây giờ, chỉ vì tranh giành một cơ hội, bỏ ra tất cả tinh thần sức lực, đánh mất tất cả niềm kiêu hãnh một thiên kim của ông trùm ngành trang phục Giang Kỳ Thắng nên có, cố gắng thuyết phục, sẵn sàng chịu đựng.
Hai đầu gối cô gần như mềm nhũn, quỳ trước mặt người đàn ông này, xin anh thương xót giơ cao đánh khẽ.
Tuy nhiên, mọi thứ đều là phiền não của riêng cô.
Cô cũng có thể vứt bỏ tất cả, không quan tâm gì nữa.
Nhưng mà, không thể.
Vì cô là thiên kim của Giang Kỳ Thắng, gánh vác tôn nghiêm của Giang Kỳ Thắng và Giang Hồ, gánh vác ký ức của Hồng Kỳ và Đằng Dược.
Cô phải chịu đựng.
Từ Tư tắt bản báo cáo đầy chân thành và khôn ngoan, đồng thời tắt máy tính của Giang Hồ.
Anh đứng dậy, đưa tay ra nói với Giang Hồ "Tôi rất có hứng thú với dự án Đằng Dược mà cô làm, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Giang Hồ vẫn đánh giá trong ba giây, xác định Từ Tư lần này đã dùng lời hứa ngàn vàng trả lời cô.
Vậy cô nên đi một bước hoàn toàn mới rồi?
Cô nhất thời không đưa tay ra.
Tất nhiên Từ Tư nhận thấy điều đó, cô luôn rất cảnh giác khi đối mặt với anh.
Anh nghĩ, nó không tốt cho sự hợp tác sau này của họ.
Từ Tư chưa kịp nhíu mày, Giang Hồ đã đúng lúc đưa tay vào lòng bàn tay anh.
Sự nhạy bén của cô là ở đây, cô có thể ra chiêu hóa giải tính nóng nảy của anh khi gần lên đỉnh điểm.
Anh thật sự không tức giận nữa.
Giang Hồ nghĩ, anh đã đồng ý, cô không thể để anh đổi ý.
Anh hùng nên nắm bắt cơ hội, như bố luôn nói "Thành công của bố đến từ việc luôn bắt lấy cơ hội."
Vừa nghĩ tới đây, cô liền nắm chặt tay Từ Tư, còn chủ động lắc lắc.
Đây xem như đã giải quyết dứt khoát rồi.
Cuối cùng Từ Tư nói "Bộ phận pháp lý của Từ Phong sẽ liên hệ với cô để làm các thủ tục liên quan, cô Giang, tiếp theo chúng ta có nên ăn mừng không?"
Nếu kết quả của cuộc bàn bạc đã được định, thì cũng nên thể hiện tâm trạng vui vẻ, vậy Giang Hồ sẽ nghe theo ý của chủ nhà.
Buổi tiệc chiều được tổ chức đúng giờ trong căn bếp đầy đủ tiện nghi rộng hơn một trăm mét vuông ở biệt thự Từ gia trên Xà Sơn.
Mỗi vị trí của biệt thự Từ gia đều có giá trị của nó.
Họ cân nhắc mọi thứ và chuẩn bị mọi thứ nên cuối cùng họ làm được mọi việc.
Giang Hồ nghĩ.
Tham dự có phóng viên tài chính và phóng viên đời sống nổi tiếng trong thành phố, còn có một số nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng.
Đầu bếp của Cee Club làm ngay tại chỗ món bánh chưng Rossini độc đáo trong nhà bếp rộng rãi sạch sẽ.
Giang Hồ dừng lại xem tay nghề khéo léo của đầu bếp một lúc, nhìn ông nhẹ nhàng gói bò thăn phi lê, gan ngỗng, trứng cút và nấm trộn cùng gạo Ý nhập khẩu với rượu truffle thành bánh chưng có hình dáng tinh xảo.
Cô nghĩ Từ Tư tổ chức buổi ra mắt sản phẩm mới cho một doanh nghiệp nhỏ mà cũng để tâm như vậy, rồi giáng đòn phủ đầu.
Cô cảm thấy khó chịu ngột ngạt không sao nói rõ, đưa tay vuốt nhẹ phần tóc mái trước trán, phát hiện mồ hôi nhễ nhại, liền lặng lẽ ra khỏi bếp.
Bên ngoài nhà bếp là bãi cỏ xanh mướt, tủ đựng nước giải khát được đặt ở vị trí thoáng cho khách sử dụng.
Giang Hồ muốn qua đó lấy một chai bia uống cho đỡ mệt.
Từ Tư theo sau bước ra, một phóng viên tài chính vây lấy anh đặt câu hỏi.
Hầu hết đều hỏi về cách bố trí chiến lược của Từ Phong ở Hoa Bắc trong tháng trước.
Từ Từ trả lời rất khéo léo hợp tình, tác phong nhẹ nhàng thoải mái, từ biểu hiện của các phóng viên, có thể thấy nhóm tay súng tài chính này rất thích mỹ nam kế của anh.
Ai nói chỉ có phụ nữ đẹp mới được yêu thích trong giới kinh doanh? Rõ ràng đàn ông đẹp trai càng được yêu thích, thời đại này từ lâu đã trở thành thế giới nam sắc rồi.
Nhưng điều mà Giang Hồ không hiểu được là Từ Tư đã bố trí buổi tiệc thế này vào chiều hôm nay, không chỉ quảng bá cho doanh nghiệp ăn uống của mình, mà còn phơi bày danh tiếng của tập đoàn nhà anh, tại sao cứ bắt cô phải đến sớm?
Cô vừa mới suy nghĩ một chút, vô thức nhìn sang Từ Tư ở đằng kia, thì bị anh nhìn thấy gọi lại.
Có phóng viên cũng nhìn về phía này.
Giang Hồ chỉ đành bước tới.
Từ Tư nói với các phóng viên "Tiếp theo, chúng tôi sẽ có một số hợp tác với Đằng Dược."
Những phóng viên này về cơ bản đều biết Giang Hồ và tình hình của Hồng Kỳ, bọn họ họ lập tức đánh hơi được tin tức sau khi nghe Từ Tư phát biểu.
Giang Hồ cũng ngạc nhiên.
Cô không ngờ Từ Tư sẽ trực tiếp công bố mục đích mình vừa đạt được sáng nay trước mặt phóng viên, như thể kết quả hôm nay cũng nằm trong tính toán của anh.
Cho nên hợp tác kinh doanh mới của họ cũng có được một cuộc họp báo nho nhỏ.
Trời ạ, người đàn ông này đã dùng một buổi tiệc để hoàn thành ba mục tiêu.
Anh ta còn có thể nhanh trí hơn nữa không? Nhưng anh đã cho một cơ hội quá tốt, lại phù hợp với một phần trong kế hoạch của cô, cô lập tức nắm bắt cơ hội giới thiệu giày Đằng Dược với các phóng viên xung quanh.
Từ Tư thoát khỏi vòng vây của các phóng viên, đứng dưới ánh mặt trời, lấy một chai bia uống một hơi để giải khát.
Các câu trả lời của Giang Hồ rất có chừng mực, biểu cảm khi trả lời câu hỏi cũng rất tốt, hàng mày nhướng cao, giọng điệu trầm bổng.
Hơn nữa cô không kiêu ngạo hay nóng nảy, cũng không mất bình tĩnh để lộ mấu chốt, sau khi trả lời những câu cần trả lời, cô đã khéo léo chuyển chủ đề.
Trên đường cô đi lấy bia, Từ Tư đã nhanh chóng đưa cho cô một chai nước trái cây của Từ Phong.
Giang Hồ nhìn Từ Tư chằm chằm.
Từ Tư cười nói "Uống bia xong sẽ mất kiểm soát, nên cẩn thận một chút."
Giang Hồ nể tình Từ Tư sắp trở thành ông chủ của mình, mới bấm bụng nhận lấy, quay lại trò chuyện với phóng viên về việc Toyota thu hồi xe bị lỗi gần đây.
Cô thản nhiên kể "Một người quen kể với tôi, có hôm bất ngờ thấy tin này, hôm sau ai cũng hỏi hôm nay xe của cậu bị thu hồi chưa?"
Mọi người phá lên cười, Từ Tư ngồi một bên nghe cũng không uống nổi một hớp bia.
Lúc Từ Tư nâng chai bia, nghiêng đầu nói nhỏ với Giang Hồ bên cạnh "Xe của tôi vẫn chưa bị Toyota thu hồi, cảm ơn đã nhắc nhở! Lát nữa tôi sẽ gọi điện khiếu nại bọn họ."
*Lexus là phân khúc xe hơi hạng sang của nhà sản xuất ô tô Nhật Bản Toyota.
Giang Hồ cũng nâng chai, cụng ly với mọi người, uống cạn chai nước cam, không biết tại sao mà tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Từ Tư lại thì thầm vào tai cô "Còn nữa, tôi không muốn lại nghe thấy tiếng ngài khiến tôi buồn nôn kia."
Giang Hồ cúi đầu, không phải chột dạ vì thái độ giả tạo và châm chọc của cô trước kia, mà cô chỉ muốn thiết lập một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với Từ Tư, anh sẽ là một đối tác tốt, cô muốn thu lại sự thù địch, dùng sự chuyên nghiệp đối mặt với người đàn ông này.
Bố luôn có một châm ngôn "Trên thương trường, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn."
Cô muốn làm bạn với Từ Tư chứ không phải kẻ thù.
Vì vậy, cô ngẩng đầu nói "Đêm hôm đó làm bẩn quần áo của anh, thật là ngại quá."
Từ Tư chỉ cười cười, vốn không quan tâm.
Buổi tiệc đã tan trước chập tối, sau khi trở về thành phố, Giang Hồ không về nhà mà đến cửa hàng Jean Paul Gaultier ở lầu một Hisamitsu chọn một chiếc quần âu trắng với một chiếc áo sơ mi trắng.
Cô định đền cho Từ Tư bộ quần áo này, cô đã nghĩ xong sẽ mua gì trên đường về.
Quần áo của Từ Tư lúc nào cũng hơi tối, phong cách tinh tế trong kiểu dáng mới của Jean Paul Gaultier có lẽ sẽ thích hợp với anh, về kích cỡ, cô tính toán một chút đã có quyết định.
Khi Giang Hồ xách túi ra khỏi cửa hàng, đã nhìn thấy Cao Ngật.
Cao Ngật không nhìn thấy cô, anh đứng trước cửa hàng bách hóa, nói chuyện với những người bên cạnh.
Hẳn là đang bận rộn với công việc, cho nên anh không chú ý đến cô.
Lúc Giang Hồ đi qua một cửa hàng đồ hiệu, cô cố ý quay đầu đi, giả vờ nhìn vào tủ kính trưng bày bên trong.
Ánh hoàng hôn buông xuống, tủ kính trưng bày phản chiếu người đến người đi trên vỉa hè.
Giang Hồ đột nhiên quay đầu lại khi nhìn thấy cô gái cao gầy đi qua mình.
Cô gái đi ngang qua cửa của một cửa hàng đồ hiệu sang trọng, cô ấy không mặc gì khác ngoài chiếc áo len trắng cổ lọ bình thường nhất và chiếc váy dài màu nâu sẫm.
Bước chân của cô nhẹ nhàng, như thể đang đi giữa những gợn sóng, mang theo ánh hoàng hôn vạn trượng.
Đúng lúc này, tiếng chuông chùa Tịnh An vang lên, gõ vào trái tim Giang Hồ.
Cô nhìn cô gái mặc váy dài đi về phía Cao Ngật, đưa tay mình cho anh.
Ánh mắt Giang Hồ có chút mờ mịt, dụi dụi mắt, túi đồ và túi xách trong tay đều rơi xuống đất, khóa túi xách không được cài chặt, di động, ví tiền và những đồ dùng khác bên trong rơi vãi ra.
Cô bối rối ngồi xổm xuống, vội vàng nhặt đồ bằng cả hai tay, nhưng nhặt bên này thì rớt bên kia, cuối cùng vơ lấy di động và cầm túi đồ lên rồi bỏ đi như thể đang chạy trốn khỏi đây.
Từ hầm để xe của cửa hàng bách hóa, lái xe ra đường, con đường tắc nghẽn, không thể lưu thông, đầu óc Giang Hồ ong ong cả lên.
Đúng lúc này, di động cô tiện tay vứt ở ghế phụ reo.
Cô bắt máy, Từ Tư lập tức hỏi "Vừa nãy gọi có chuyện gì?"
Giang Hồ khó hiểu nghĩ, cô gọi cho anh khi nào? Sau khi nghĩ lại, lẽ nào vừa nãy đã vô tình ấn gọi sao? Nguyên nhân này không mấy tốt để giải thích, đành phải lấy cớ có sẵn để che đậy "Chuyện lần trước rất xin lỗi, tôi mua một bộ quần áo khác đền cho anh."
Có lẽ thái độ của cô thay đổi quá nhanh, làm Từ Tư ngạc nhiên bật cười "Làm phiền cô rồi."
Kế đó, Giang Hồ không biết nên nói gì, trong lòng chỉ mơ hồ nghĩ, nếu tối nay có người cùng nói chuyện thì tốt rồi, không cần một mình suy nghĩ lung tung, vì vậy liền hỏi "Hay là hôm nay tôi mang qua cho anh?" nói xong mới cảm thấy lỗ mãng.
Nhưng không ngờ Từ Tư lại trả lời "Nếu cô không bận thì đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng tối nay tôi có cuộc họp với Nhậm Băng, trước đó chỉ có hai tiếng."
Giang Hồ chỉ cảm thấy đầu óc mắc kẹt, vội vàng nói "Chọn một chỗ thuận tiện với anh, tôi mời anh dùng bữa tối."
Từ Tư nói "Được rồi, sao có thể để cô mua quần áo rồi còn đãi khách, cứ để tôi mời cô! Cô đang ở đâu?"
Giang Hồ nói vị trí, Từ Tư liền nói "Cô đến nhà hàng xếp hàng trước đi, đến đường Đào Giang qua vài con đường về phía Nam của chùa Tịnh An."
Giang Hồ nghĩ ngợi về nơi này "Tiếu Giang Nam? Hay là nhà hàng Nhật bên cạnh Tiếu Giang Nam? Hai nơi đó đâu cần xếp hàng?"
Từ Tư chế nhạo "Không phải." sau đó, anh nói tên một nhà hàng mà Giang Hồ chưa từng nghe, thúc giục cô "Nhanh lên đi, lúc này phải đợi đến mốc meo luôn đó." nói xong, anh liền cúp máy.
Giang Hồ tức giận cúp máy, nhìn tình hình đường xá, không khỏi cảm thán vị đại thiếu gia có đủ cách khiến người khác bực mình.
Anh chọn được một chỗ thật là tốt, hoàn toàn ngược lại với hướng cô đi, lần này cô tắc xe giữa đường, không tiến được cũng không lùi được.
Khó khăn lắm mới tìm được ngã tư quay đầu xe, theo địa chỉ Từ Tư đưa cho, tìm khắp con đường, cuối cùng cũng tìm được ngõ hẻm mà anh nói, bảng hiệu bằng hộp đèn vỡ trên mái nhà gỗ nhỏ đã xác định địa chỉ này.
Hóa ra đó là một nhà hàng nhỏ với cái tên đọc không thuận miệng "Bác Đa tân ký".
Giang Hồ cẩn thận đỗ xe trong ngõ, trong ngõ không có bảo vệ hỗ trợ lùi xe, kỹ thuật của cô trước giờ không tốt nên sợ vô tình quệt vào xe.
Phần khổ này đương nhiên được tính lên người Từ Tư.
Sau khi xuống xe, Giang Hồ càng thêm sững sờ, lối vào của Bác Đa tân ký có hai vòng người, tất cả đều đang chờ xếp chỗ ngồi.
Cô ước chừng túi giấy trong tay rồi đặt nó vào lại xe.
Khi bước tới cửa, Giang Hồ nhìn thử vào bên trong.
Tiệm thật sự rất nhỏ, có sáu bảy cái bàn vuông nhỏ trong gian nhà chỉ khoảng hai mươi mét vuông.
Tường quét sơn dầu giản dị, bên tường có cửa sổ rộng rãi hơi thấp, trên bệ cửa sổ đặt vài bình tưới hoa.
Trong không gian nho nhỏ, tiếng người ồn ào, ưu điểm lớn nhất là sạch sẽ.
Không thể tưởng tượng được Từ Tư lại chọn nơi này.
Bên trong chỉ có ba bốn nhân viên phục vụ, bận rộn đến mức chóng mặt, cuối cùng cũng có thể chăm sóc những khách hàng đang đợi bên ngoài, trước tiên đưa thực đơn đến.
Giang Hồ mở ra, các món ăn đặc trưng trong thực đơn chỉ từ hai mươi đến ba mươi tệ, không món nào vượt quá năm mươi tệ.
Một lần nữa không thể tưởng tượng được Từ Tư lại chọn nơi này.
Lúc Giang Hồ đang xếp hàng xem thực đơn, Từ Tư đã đến đúng giờ.
Từ đầu ngõ đi vào, anh thấy Giang Hồ đang đứng một mình ở cửa quán.
Một tia sáng mờ nhạt tỏa đều trên người cô, làm anh thấy rõ lớp trang điểm có chút phai mờ trên mặt cô, vì lớp trang điểm phai mờ làm người ta trông tiều tụy hơn, càng trở nên rõ ràng khi ánh sáng chiếu vào.
Sao lại khác với lúc sáng như vậy? Đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh sẽ không lên tiếng hỏi.
Giang Hồ ngẩng đầu thấy Từ Tư đi bộ tới, trước tiên hỏi "Xe của anh đâu?"
Từ Tư nói "Xe bốn bánh có nhanh hơn tàu điện ngầm không?"
Giang Hồ lập tức có linh cảm không tốt "Vậy lát nữa thì sao?"
Quả nhiên Từ Tư tự tin trả lời "Lát nữa cô chở tôi về Phố Đông, qua sông là được."
"Ông chủ Từ, anh được lắm."
Từ Tư cười ha hả hỏi "Muốn gọi món gì?"
Giang Hồ cũng cười, lộ ra răng hổ nhỏ, có chút xấu xa "Không phải vì anh mời khách nên tiết kiệm như vậy đó chứ?"
Từ Tư không so đo với cô.
Người phục vụ đến mời họ vào bàn, chiếc bàn nhỏ dành cho hai người rộng chưa đầy một mét vuông.
Hai người ngồi đối diện nhau, khoảng cách rút ngắn lại rất nhiều.
Không gian ở đây lại chật hẹp, Giang Hồ chưa từng cảm thấy gần gũi với Từ Tư đến thế.
Cô có chút bất an lùi về phía sau, di chuyển chiếc ghế nhỏ khiến những người ngồi sau phản đối.
Nhưng Từ Tư lại ngồi rất thoải mái, lẽ ra người tay dài chân dài như anh phải cuộn mình trên chiếc ghế nhỏ này sẽ không thoải mái, nhưng sau khi điều chỉnh góc độ, anh vẫn có thể ngồi ra dáng vẻ hào phóng, làm cô gái bên cạnh lén nhìn trộm mấy lần.
E rằng anh là khách quen ở đây.
Giang Hồ hỏi trong khi anh gọi món "Làm sao anh biết nơi này?"
Từ Tư vừa gọi món với người phục vụ vừa nói "Tòa nhà cũ của tập đoàn chúng tôi từng ở gần đây, tôi thường đến ăn trưa với một nhóm đồng nghiệp."
Giang Hồ nghĩ, một nơi thế này thì chỉ có nhân viên của anh mới có thể đưa anh đến, mà anh cũng sẵn lòng đến, đúng là hiếm thấy.
Nhưng cô nói "Món ăn ở đây chỉ có hai mươi tệ."
Từ Tư nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt cười như có như không "Một bữa cơm hai mươi tệ ngon hơn một suất bít tết hai trăm tệ, cô sẽ chọn món nào?"
Giang Hồ không sợ hãi, nhìn vào mắt anh cười "Bít tết của Cee Club giá cũng hai trăm tệ."
Từ Tư thừa nhận khả năng càn quấy của mình còn kém xa Giang Hồ, chỉ lắc đầu gọi vài món, gồm gà kho gừng, ngỗng quay, ba rọi heo quay, cá muối gà viên hầm cà tím, canh măng cải Mai, cá sạo hấp tiêu băm nhỏ và hai bát cơm trắng.
Các món ăn được phục vụ rất nhanh, số lượng món ăn làm người khác kinh ngạc, bày đầy cả bàn.
Giang Hồ khó hiểu, bánh chưng Rossini lúc trưa cũng không thể làm Từ Tư no được.
Trước tiên cô ăn thử món gà kho gừng, những miếng gừng cắt hạt lưu thơm ngon giòn tan, thịt gà mềm mịn, sau đó cô thử món ngỗng quay vừa béo vừa giòn, hai món ăn không thua gì tiêu chuẩn của nhà hàng nổi tiếng Triều Châu.
Các loại hương vị lướt qua đầu lưỡi, cô lập tức hiểu tại sao Từ Tư lại chọn nhà hàng này.
Từ Tư đổ nước cà tím vào cơm, vùi đầu ăn ngon lành, không chút kiềm chế, trông không khác gì những người đàn ông làm việc văn phòng xung quanh.
Giang Hồ ngẩn người nhìn.
Từ trên người anh, cô như thấy bóng dáng của một người khác.
Từ Tư đã nhìn ra cô lại ngẩn người, nói chuyện làm cô tỉnh táo lại "Tôi đã mấy tháng không đến đây rồi, phải ăn một lần cho đã thèm."
Giang Hồ mỉm cười "Đầu bếp của Cee Club hẳn sẽ không có cảm giác thành tựu, để ông chủ nhung nhớ hương vị của tiệm nhỏ thế này?"
Từ Tư nghiêm túc nói "Hai mươi năm trước, khi ông chủ còn đeo chìa khóa trên cổ, toàn phải dựa vào quán nhỏ ven đường cung cấp bữa tối mới có thể đợi bố mẹ về nhà lúc tối muộn."
Chỉ một câu như vậy, Giang Hồ đã gác đũa trong tay mình xuống.
Hóa ra tuổi thơ của họ cũng giống nhau.
Trước kia có một khoảng thời gian, cô cũng đeo chìa khóa trên cổ, tối nào cũng kiếm một quán ven đường ăn tối rồi về nhà canh cửa đợi bố về.
Lúc đó còn bấm đốt ngón tay tính giờ.
Sau đó, mẹ của Cao Ngật đến nhà làm bảo mẫu mới giải thoát Giang Hồ khỏi quán ăn ven đường.
Mẹ của Cao Ngật nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món gà luộc có thể so sánh với Tiểu Thiệu Hưng.
Thịt gà mềm mịn tinh tế, y như món gà kho gừng vừa ăn.
Bà ấy làm xong món gà luộc, không bao giờ cho phép Cao Ngật trước.
Bà đặt ra quy định, chỉ khi Giang Hồ ăn xong còn thừa lại, thì Cao Ngật mới được ăn.
Giang Hồ còn nhỏ được hưởng những đặc quyền như vậy là điều tất nhiên, cho đến khi mẹ của Cao Ngật qua đời.
Cô chợt tự hỏi, vị trưởng bối này đã dùng tâm trạng thế nào mà có thể tận tình chăm sóc cô như vậy?
Sau khi ăn xong, họ cùng nhau đi lấy xe, lúc này trong ngõ có thêm mấy chiếc xe so với lúc Giang Hồ vừa tới.
Từ Tư thấy vậy vui vẻ "Xe của cô không phải loại đắt nhất."
Chẳng phải thế sao, sau chiếc Porsche của Giang Hồ là một chiếc Mercedes-Benz, kích thước khổng lồ chắn hết đường.
Cô dậm chân "Lái Mercedes-Benz đi ăn quán Triều Châu nho nhỏ, phải đi đường Đào Giang bên cạnh mới đúng chứ."
Sau đó vẫn phải dựa vào Từ Tư giúp Giang Hồ lùi xe ra ngoài, anh còn dạy dỗ một câu "Sao lấy được bằng lái xe vậy?"
Giang Hồ không lên tiếng, đưa cho anh túi giấy để trong xe.
Từ Tư tiện tay đặt ở ghế sau xe, khách sáo nói "Tốn kém rồi." đột nhiên lại hỏi cô "Làm sao cô biết kích cỡ của tôi?" hỏi xong mới cảm thấy không thích hợp.
Quả nhiên Giang Hồ nghẹn lời hồi lâu, mới gượng gạo nói "Tôi mua đại thôi, không vừa thì có thể đổi."
Từ Tư chỉ liếc cô một cái.
Cô không giỏi lắm trong việc che giấu một số biểu cảm nhỏ, lúc này ngượng ngùng, sắc mặt cứng đờ, thậm chí còn phồng lên.
Khiến người nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương, muốn xoa đầu cô, kìm không được thương tiếc trong lòng.
Có lẽ ánh mắt dò xét của anh đã bị cô phát hiện, cô cảm thấy quá im lặng có chút mất lịch sự, Giang Hồ hắng giọng muốn nói, nhưng Từ Tư cũng cùng lúc lên tiếng, cả hai đều không thể nghe người kia nói gì.
Từ Tư hỏi lại "Cô vừa nói gì?"
Giang Hồ nói "Anh Từ, tôi hy vọng anh sẽ phát triển tốt thương hiệu Little Red Horse, bố tôi lúc còn sống rất xem trọng thị trường thời trang trẻ em."
Từ Tư chợt vô cớ cắn rứt lương tâm mà trước nay chưa từng có, cũng vì thế nên không biết nói gì, suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể trả lời một câu khô khan "Tôi biết rồi."
Anh nghĩ, trong lòng cô vẫn còn dồn nén tâm sự thế này, cô vô cùng hiểu rõ, dù là Free Horse hay Little Red Horse, đối với cô mà nói đã như tro tàn.
Vết sẹo này là động lực để cô kiên trì phấn đấu cho Đằng Dược, giờ cô có thể bình tĩnh nói chuyện với anh, người mà cô có đủ mọi lý do để bất bình và tức giận, để thể hiện quyết tâm làm lại từ đầu.
Làm khó cho một cô gái mồ côi phải chịu đựng nhiều như vậy, rèn luyện bản lĩnh như vậy.
Từ Tư gần như xuýt xoa khâm phục cô.
Mười ngàn loại cay đắng nhất thời cuộn trào trong lòng, chỉ có Giang Hồ mới biết được.
Cô lại im lặng quay đầu nhìn ánh đèn bên đường ngoài cửa kính xe.
Lúc này xe đã lên cầu lớn Nam Phố, trong đêm có tiếng còi không rõ truyền đến từ sông Hoàng Phố, nghe như tiếng nức nở, vầng trăng như móc câu treo trên ngọn tháp cao ngất.
Trăng lặn quạ kêu sương phủ đầy*, Từ Tư chọn cách giữ không khí yên tĩnh trong xe vì anh sợ trời có sương phủ thật.
*Trích thơ Phong Kiều dạ bạc - Trương Kế.
Cứ như vậy anh đã qua sông mà không gặp trở ngại gì, anh đỗ xe ở lối vào ga tàu điện ngầm ở Lục Gia Chủy, xuống xe và nói cảm ơn với Giang Hồ.
Nhìn anh rời đi với túi giấy, Giang Hồ mới trở về ghế lái, sau đó liếc mắt nhìn bên kia, Từ Tư đã vào ga tàu điện ngầm.
Thật khó tưởng tượng người đã quen chạy xe thể thao như Từ Tư lại đi tàu điện ngầm.
Giang Hồ lắc đầu, quay xe trở về.
Ngày hôm sau Từ Tư lên máy bay, tranh thủ thời gian ngủ bù, mơ hồ nghe thấy thím Hồng ngồi bên cạnh nói về Đằng Dược với mẹ anh.
"Đằng Dược chưa hẳn không phải là một cổ phiếu tiềm năng.
Vụ làm ăn này của Giang Hồ tiến có thể công, lui có thể thủ.
Nếu nhà xưởng hoạt động tốt, Từ Phong đương nhiên sẽ được hưởng lợi, lúc đó sang tay thu thêm lợi nhuận.
Nếu hoạt động không tốt, Giang Hồ tự chịu trách nhiệm lời lỗ về khoản đầu tư của mình, đồng thời bán thiết bị và thương hiệu, chúng ta có thể thu hồi các khoản lỗ, còn có thể thu thêm một đội ngũ nhân tài.
"
Tuy Hồng Điệp nói ra chính là quan điểm của Từ Tư đối với việc kinh doanh của Giang Hồ, đó cũng là một trong những lý do khiến anh quyết định hợp tác với cô, nhưng khi nghe vào tai, anh vẫn cảm thấy khá giật mình.
Từ Tư lén mở mắt liếc nhìn thím vài lần.
Thím vẫn đẹp rạng rỡ như mọi khi, làn da mịn không nhìn ra tuổi tác.
Một người đẹp như vậy còn nhanh nhẹn hơn cả Giang Hồ trẻ hơn thím mấy chục tuổi.
Nhất là cách xử lý quyết đoán còn kiên quyết hơn cả đàn ông.
Mẹ suy nghĩ một lúc rồi nói "Nếu Giang Kỳ Thắng không bị nhồi máu cơ tim, nhất định có thể vượt qua ải này, làm sao cho một tiểu bối sinh sau như Từ Tư có cơ hội chiếm lợi ích như vậy? Chị cũng có ấn tượng với con gái của ông ấy, người trẻ tuổi muốn làm gì, nếu có thể cùng có lợi, giúp đỡ một chút cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức."
Mẹ rõ ràng đã đồng ý với ý kiến của Hồng Điệp.
Sau đó Từ Tư lại nhắm mắt, thím thuyết phục được mẹ cũng là chuyện tốt, anh cũng tránh được một màn nhiều lời diễn giải.
Khi anh đang ở Bắc Kinh, các vấn đề của Đằng Dược ở Thượng Hải do bộ phận pháp lý và tài chính của tập đoàn xử lý, anh cũng ra hiệu ngầm cho Nhậm Băng chú ý hơn về chuyện này.
Nhậm Băng nhận lệnh, không hỏi thêm gì nữa, trung thực báo cáo tình hình cho Từ Tư.
Nhạc Sam xung phong theo Giang Hồ vào Đằng Dược.
Bà quả thực là người ở bên cạnh Giang Kỳ Thắng, sự chuyên nghiệp của bà không thể xem thường, bà là người xử lý các thủ tục với Từ Phong, đồng thời cũng kiểm kê hệ thống tài chính của Đằng Dược.
Còn Giang Hồ thì vẫn chưa có động tĩnh gì nhiều.
Nghĩ đến đây, Từ Tư thật sự bắt đầu mong chờ xem Giang Hồ sẽ thể hiện thế nào ở Đằng Dược.
- --------
- Đeo chìa khóa trên cổ: ngày xưa, có nhiều gia đình, trong nhà không có người già giúp đỡ, bố mẹ phải đi làm, đi học về nhưng bố mẹ vẫn chưa tan làm, vì vậy bố mẹ đã xỏ chìa khóa vào sợi dây, đeo trên cổ của đứa trẻ.
Bố mẹ có thể yên tâm giao chìa khóa cho con cái đeo trên cổ, đó cũng là một kiểu tin tưởng đối với đứa trẻ, chìa khóa tượng trưng cho sự trưởng thành và trách nhiệm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook