Có Chút Tò Mò

Ngày hôm sau trở về từ Thâm Quyến, Thịnh Mặc nhận được điện thoại của Lâm Gia Nhạc: “Thầy Thịnh, chiều nay anh rảnh không?” Cậu hỏi rất cẩn thận.

Thịnh Mặc biết, hẳn là ông cha kia của cậu tìm đến, anh nhìn thời khóa biểu, buổi chiều còn có hai tiết nữa: “Có, là cha cậu đến tìm sao?”

Lâm Gia Nhạc ừm một tiếng: “Ông ấy nói muốn đến đây thăm tôi, nhưng tôi không muốn để ông ta đến đây, cũng không muốn ông ta biết tôi mở công ty, nên tôi hẹn gặp bên ngoài. Anh có thể đi cùng tôi đến gặp ông ấy được không?”

“Đi, tôi bây giờ đến đón cậu luôn, cậu đang ở nhà phải không? Cậu hẹn gặp mặt ở đâu?” Thịnh Mặc vừa thu dọn đồ đạc, vừa chuẩn bị tìm người dạy thay.

“Ở nhà. Tôi hẹn gã ở quán trà gần nhà ga.” Lâm Gia Nhạc có chút không yên lòng nói. Cậu giờ phút này trong lòng rối bời, mặc dù chú Tư đã gọi điện làm dự phòng trước cho cậu, nhưng cậu vẫn vô cùng bất an. Cậu có một loại dự cảm, cha cậu đến tìm, chắc chắn không phải đơn thuần đến thăm cậu. Nhiều năm như vậy, ông ta đều chẳng đoái hoài gì đến cậu, hai bên cũng không có tình cảm sâu bao nhiêu, bây giờ cậu đã không cần ong ta nuôi nấng và quan tâm, gã tìm đến cậu, quá nửa là tới đòi nợ. Cậu nhớ tới xấp tiền mừng tuổi mình giấu dưới gối bị cướp mất, liền biết người cha chơi bời lêu lổng kia tuyệt đối sẽ không mang tới chuyện tốt gì cho mình.

“Được, cậu ở nhà chờ tôi, tôi đi đón cậu cùng nhau qua đấy.” Thịnh Mặc cúp điện thoại, tìm đồng nghiệp tốt nhờ dạy thay, rồi vội vàng chạy tới nhà Lâm Gia Nhạc.

Lúc Thịnh Mặc thấy Lâm Gia Nhạc liền phát hiện mặt mày cậu tiều tụy, có thể thấy được từ sau khi biết được tin này từ chú Tư, cậu liền chưa được yên tâm giây nào. Thịnh Mặc đau lòng nói với cậu: “Nhạc Nhạc, cậu đừng quá để trong lòng, cha cậu có lẽ thực sự chỉ đến thăm cậu.”

Lâm Gia Nhạc cười khổ: “Ông ta nếu chỉ tới thăm tôi, hoặc là đòi tôi tiền thì cũng thôi.” Lời còn lại cậu không nói ra, cậu cảm giác sau lưng cha cậu chắc chắn còn dính dáng tới mẹ cậu, mà sau lưng mẹ cậu, chính là Hạ Phương Húc. Không phải cậu lo lắng vớ vẩn, mà là cậu thật sự lo cuộc sống bình thản này sẽ bị đám người kia làm xáo trộn, Hạ Phương Húc tựa như một lời nguyền, dưới đáy lòng thỉnh thoảng lại trồi lên, quấy đến lòng cậu rối như tơ vò. Đây là phần bí mật nhất của cậu, cũng là phần xấu xí nhất đáng sợ nhất mà cậu sợ bị người khác biết.

Thịnh Mặc không biết Hạ Phương Húc, nên không biết nỗi lòng của cậu. Chỉ biết cha cậu là một người cực kỳ không chịu trách nhiệm, một trưởng bối không đáng được con cháu tôn trọng, là người không đáng được đồng tình, nhưng sẽ không tưởng tượng được gã có lực phá hoại bao lớn. Hắn kéo tay Lâm Gia Nhạc: “Đi thôi, đi gặp là sẽ biết, luôn sẽ tránh không khỏi.”

Lâm Gia Nhạc cũng hiểu được, việc này sớm hay muộn cũng phải đối mặt, vậy thì kiên trì đối mặt đi.

Trong quán trà, Lâm Gia Nhạc quả nhiên không chỉ thấy mình cha cậu, đứng bên người cha cậu, còn có bà Trang cậu gặp qua vài lần. Lâm Gia Nhạc vừa thấy bọn họ, đã muốn quay đầu rời đi. Cha Lâm lên tiếng gọi cậu: “Tiểu Nhạc, con chờ đã.” Nói xong bước nhanh tới, bắt lấy cánh tay Lâm Gia Nhạc, “Tiểu Nhạc, vừa thấy cha đã quay đầu đi là thế nào hả?”

Lâm Gia Nhạc nhìn cha cậu, lại nhìn bà Trang, không nói gì cả. Bà Trang vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt bi thương nhìn Lâm Gia Nhạc, môi tô son đỏ thẫm có chút run rẩy, hiển nhiên cảm xúc có chút kích động. Người uống trà xung quanh đều ngẩng đầu lên xem náo nhiệt. Thịnh Mặc thấy bầu không khí như vậy, liền nói với Lâm Gia Nhạc: “Nhạc Nhạc, đi, đầu tiên tìm chỗ ngồi xuống đã, đã gặp bác trai rồi thì đằng nào cũng phải trò chuyện vài câu.”

Lâm Gia Nhạc trên mặt không quá vui vẻ, gật gật đầu: “Thầy Thịnh, làm phiền anh đặt phòng giúp bọn tôi.”

Thịnh Mặc nói: “Không sao.”

Trong phòng, trà đã được bưng lên, nước trà nóng bỏng rót vào chén sứ trắng, tản mát ra nhiệt khí vấn vít. Bốn người ngồi vây quanh bàn, không ai lên tiếng. Lâm Gia Nhạc và Thịnh Mặc ngồi sát gần nhau, cha Lâm và bà Trang mỗi người ngồi một ghế, cách xa nhau.

“Gia Nhạc.” Bà Trang thật cẩn thận lên tiếng.

Lâm Gia Nhạc theo lễ phép gật đầu một cái: “Chào bà Trang, lại gặp mặt rồi.”

Đôi mắt bà Trang đỏ lên, nhìn về phía cha Lâm.

Cha Lâm thông cổ họng một tiếng: “Tiểu Nhạc, đây là mẹ con.” Ông ta nói bằng tiếng ở quê, Thịnh Mặc cũng là người tỉnh H, tuy rằng tiếng địa phương tỉnh H  khá nhiều, nhưng đại khái vẫn nghe hiểu được.

Lâm Gia Nhạc thản nhiên nói: “Cha, con chưa từng gặp mẹ con nên con không biết. Bà Trang, thực xin lỗi, tôi không biết ngài là mẹ tôi, tôi cho rằng mẹ tôi đã sớm mất.”

Bà Trang lôi ra khăn tay, che lại miệng mũi, khóc một cách đè nén. Mấy năm nay, bà gần như đã quên luôn sự tồn tại của đứa con trai này, chỉ là ngẫu nhiên thấy hai đứa con trai nhỏ gọi người khác là anh trai, mới nhớ đến kỳ thật bọn nó có anh trai. Ban đầu là chồng trước không cho bà gặp Gia Nhạc, sau do đã quá lâu, lại có hai con trai khác, nỗi nhớ với Gia Nhạc cũng nhạt dần, bà cũng không tính đi tìm nó nữa, cảm thấy đều không gặp đối với cả hai đều tốt hơn. Đương nhiên, là tốt với chính bà hơn. Thế nhưng vận mệnh là một vòng tròn, sẽ chuyển tuần hoàn, rốt cục có một ngày, nó đưa con trai cả đến trước mặt bà, lúc này cậu đã trưởng thành, có mẹ hay không đều không quan trọng, bà lại càng ngượng ngùng tới nhận thân. Cho nên chỉ có thể yên lặng từ một nơi bí mật gần đó quan tâm cậu.

Nhưng mà chính bà tạo nghiệt, lại để cho đứa con trai chưa từng được hưởng tình yêu của mẹ này đến trả, Hạ Phương Húc hận bà, lại trả thù lại Gia Nhạc. Màn trả thù nhìn như không đến nơi đến chốn này, lại khiến bà ăn ngủ không yên trọn một năm, trời biết sẽ lại tạo thành thương tổn gì tới Gia Nhạc cơ chứ. Đứa trẻ này đã làm sai gì chứ, lỗi sai duy nhất của nó, sợ cũng chỉ là sinh ra làm con trai bà, lại phải trả tội nghiệt thay bà.

Người mẹ là bà đây, lại làm mẹ thất bại hơn bất cứ ai, bà lương tâm bất an, nên mới muốn bồi thường cậu. Nhưng cậu lại đột nhiên biến mất, Hạ Phương Húc điên lên tìm đến bà đòi người, bà mới biết được cậu đã rời đi, hơn nữa khẳng định đã biết thân thế của mình. Bà liền khắp nơi tìm cậu, nghĩ mọi cách có thể để tìm cậu, sau đó nói với cậu một tiếng rất xin lỗi, nói cho cậu biết áy náy mấy năm nay, cũng bảo cậu rời xa Hạ Phương Húc. Vừa lúc chồng trước lại đây tìm bà vay tiền, bà vốn không tính quan tâm gã, bà bây giờ đã không còn nợ gã bất cứ thứ gì, sau bà lại nghĩ lại, đưa ra điều kiện, chỉ cần gã hỗ trợ tìm được Gia Nhạc, sẽ nguyện ý cho gã tiền. Quả nhiên không đến vài ngày, gã đã có tin tức của Gia Nhạc, bà liền vội vàng chạy tới gặp con trai.

“Rất xin lỗi, Gia Nhạc, mẹ rất xin lỗi con. Mẹ mấy năm nay không quan tâm con, để con phải chịu nhiều khổ như vậy, đến đại học cũng không được học, mẹ hẳn nên đến tìm con sớm hơn.” Bà Trang rơi lệ, không ngừng giải thích với con trai, “Thực xin lỗi, Gia Nhạc, thực xin lỗi!”

Lâm Gia Nhạc xoay chén trà đặt trên bàn: “Không sao. Mấy năm nay, ngài không dạy dỗ tôi cũng đã có người dạy dỗ tôi, bà nội rất tốt với tôi, tôi không thiếu gì cả. Chỉ là cảm thấy vô cùng xin lỗi lão nhân gia bà ấy, chưa được hưởng phúc đã rời đi. Lúc mất đến người thân chăm sóc trước lúc lâm chung cũng không có.” Lâm Gia Nhạc hít mũi, ngửa mặt, dốc hết nước mắt về.

Sắc mặt cha Lâm trở nên rất khó nhìn, Gia Nhạc nói thế như đang tự trách, cũng như đang chỉ trách người làm con như gã, đó là mẹ gã, trước lúc lâm chung không có người thân chăm sóc, đây là lời mắng chửi người nặng nhất dưới nông thôn của bọn họ, nguyền rủa người đoạn tử tuyệt tôn. Bà nội Lâm có con có cháu, lại có tốt hơn người không con không cháu là bao?

Lâm Gia Nhạc quay đầu nhìn cha cậu: “Cha, cha đi thăm mộ bà chưa? Cỏ trên mộ bà dài hơn bao nhiêu rồi?”

Cha Lâm ấp a ấp úng, cuối cùng không nói được gì. Gã sốt ruột đòi tiền, vợ cũ muốn gặp con trai mới chịu đưa tiền, nên gã vừa gọi thông điện thoại, một ngụm nước cũng chưa uống đã chạy vội từ Quảng Đông đến đây, căn bản chưa từng tảo mộ cho mẹ. Huống hồ lại không phải ngày lễ ngày tết, địa phương cũng không có tập tục tảo mộ thường xuyên.

Lâm Gia Nhạc nhìn cha cậu nói: “Có khi mộ bà nội đặt hướng nào ông cũng không biết đi. Tiết Thanh Minh sang năm, tôi tính lập bia cho ông nội bà nội, ông có muốn đến xem xem không?” Câu này hỏi như nói bâng quơ.

Trời rét căm căm, trên lưng cha Lâm lại đổ một tầng mồ hôi mỏng, đây tất cả đều là trách nhiệm của người làm con là gã, nay lại đều bị con trai ôm hết, sao gã không đổ mồ hôi được chứ. Gã lập tức gật đầu: “Tiết Thanh Minh cha sẽ trở về. Cha lập bia cho ông bà.”

“Ồ.” Lâm Gia Nhạc chỉ phun ra một chữ như thế.

Thịnh Mặc ở bên cạnh nhìn, nếu không phải không khí không đúng, hắn thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Gia Nhạc có khí thế cường đại như vậy đó, quả thực soái ngất trời.

Lâm Gia Nhạc nói: “Một nhà ba người chúng ta, hơn hai mươi năm qua, đại khái cũng không được mấy ngày có thể tụ tập cùng một chỗ như ngày hôm nay đi, hôm nay quả đúng là thời khắc mang tính lịch sử. Còn có thầy Thịnh ở đây chứng kiến, thật sự khó có được.”

Thịnh Mặc nghe vậy, cảm thấy vô cùng xót xa, giờ phút này trong lòng Nhạc Nhạc khẳng định cực kỳ không dễ chịu đi, cậu nhất định đã phẫn nộ tới cực điểm, lại không biết nên phát hỏa như nào, cho nên mới chế giễu như vậy đi.

Cha Lâm và bà Trang lúc này mới chú ý tới Thịnh Mặc, vừa nhìn liền giật mình, đây là bạn con trai mình sao? Thoạt nhìn không giống người bình thường. Lâm Gia Nhạc thấy tầm mắt của bọn họ đều dừng trên người Thịnh Mặc, liền nói: “Vị này là bạn của tôi Thịnh Mặc, anh ấy là giảng viên đại học, tôi bây giờ đang học thiết kế với anh ấy, giúp đỡ tôi rất nhiều.”

Cha Lâm và bà Trang vội vàng nói lời cám ơn Thịnh Mặc. Thịnh Mặc giáo dưỡng vô cùng tốt, tuy rằng biết bọn họ cũng không phải cha mẹ xứng chức, lại vẫn rất lễ phép mà chào hỏi: “Chào bác trai bác gái! Hai người không cần cám ơn cháu, cháu giúp Gia Nhạc là vì cháu cảm thấy cậu ấy hăng hái vươn lên, sẽ là một thanh niên rất có tiền đồ, tương lai cậu ấy sẽ rất thành công.”

Cha Lâm sắc mặt vui mừng nói cám ơn, tương lai con trai có tiền đồ, được thơm lây còn không phải chính gã sao?

Ánh mắt bà Trang lại phức tạp hơn, bà biết chuyện giữa Lâm Gia Nhạc và Hạ Phương Húc, con trai là đồng tính luyến ái, người bạn đồng tính* này, chắc hẳn là người yêu đồng tính của cậu đi. Có điều bà biết tên điên Hạ Phương Húc kia, hình như đến giờ vẫn chưa tính buông tha cho Gia Nhạc, còn đang tìm cậu khắp nơi.

*Đồng tính ở ý này là cùng giới tính.

Thịnh Mặc là một người bén nhạy, hắn cũng cảm giác được ánh mắt bà Trang có chút phức tạp, hắn lại liếc mắt một cái, có điều vẫn không đoán ra tâm tư của đối phương.

Lâm Gia Nhạc thấy bốn người ngồi nhìn nhau không nói gì, bèn nói: “Hai người là đến nhìn xem tôi thế nào đi? Tôi bây giờ sống rất tốt, hai người cũng thấy rồi đó, hẳn cũng nên yên tâm đi? Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây, tôi còn bận chuyện khác.”

Cha Lâm dù sao cũng không có chuyện gì, nên gã gật gật đầu: “Cha không có chuyện gì, chỉ là đến thăm con thôi. Nếu con sống rất tốt, vậy thì nhớ chăm sóc mình cho tốt.”

Bà Trang gọi lại Gia Nhạc: “Gia Nhạc, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Lâm Gia Nhạc ngẩng đầu nhìn bà: “Bà Trang, xin hỏi có chuyện gì?”

Bà Trang cứng lại, có chút cầu xin nhìn con trai: “Gia Nhạc, con không thể gọi mẹ một tiếng mẹ sao?”

Lâm Gia Nhạc nở nụ cười: “Thực xin lỗi, tôi không biết gọi, từ nhỏ đến lớn chưa từng gọi, đến giờ mới học, tôi sẽ cảm thấy rất không được tự nhiên, cho nên đành xin ngài thứ lỗi.”

Thịnh Mặc ở bên cạnh nghe vậy, tim níu chặt lại, hắn thật muốn ôm Gia Nhạc vào trong ngực, an ủi một trận.

Bà Trang lại nước mắt doanh tròng, bà vội vàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi, nếu không sẽ làm hỏng trang điểm tinh xảo, bà ngẩng đầu lên, thở dài: “Thôi vậy, mẹ con chúng ta cũng không có duyên phận gì, không gọi thì thôi. Mẹ là thật sự muốn nói chuyện với con, con xem chúng ta có thể nói chuyện riêng chút không?”

Lâm Gia Nhạc cực kỳ không muốn một mình đối mặt với bà, cậu cảm thấy bà nhất định sẽ nói với cậu về chuyện của Hạ Phương Húc, đó là miếng vảy sâu nhất dưới đáy lòng cậu, bị vạch trần tất sẽ máu me đầm đìa, đau đớn không chịu nổi.

Thế nhưng bà Trang vẫn đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn cậu. Thịnh Mặc đều có chút nhìn không nổi, hắn vỗ vỗ tay Lâm Gia Nhạc, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Nhạc Nhạc, nói chuyện cho rõ với mẹ cậu đi, dù cho không thể hòa hảo, ít nhất cũng cởi bỏ được một khúc mắc.”

Lâm Gia Nhạc lật tay bắt lấy tay Thịnh Mặc, dùng sức nắm lấy, cậu đang sợ hãi, thật sự không muốn đối mặt. Thịnh Mặc vốn đang cực kỳ cao hứng Lâm Gia Nhạc lần đầu chủ động nắm lấy tay mình, nhưng sau Lâm Gia Nhạc càng nắm càng chặt, hắn thậm chí đều có chút đau đớn, mới cảm thấy cảm xúc của Gia Nhạc không thích hợp. Hắn nhìn kỹ biểu tình của Lâm Gia Nhạc, chỉ thấy cậu cắn chặt răng, ánh mắt không biết nhìn về đâu, trong ánh mắt là cảm xúc thống khổ, bi thương lại áp lực, phảng phất đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Thịnh Mặc không rút tay ra, hắn suy nghĩ, đề nghị của hắn có phải sai lầm rồi không, có lẽ Nhạc Nhạc thật sự không hề muốn nói chuyện với mẹ mình. Hắn đang muốn mở miệng nói, nếu cậu không muốn nói chuyện thì thôi vậy.

Liền nghe Lâm Gia Nhạc nói: “Được, nói ngay ở đây đi. Làm phiền thầy Thịnh và cha ra ngoài ngồi một lúc.” Tay cậu buông lỏng, Thịnh Mặc cúi đầu nhìn tay mình, đầu ngón tay bị chặn khiến cho máu nhanh chóng ngược trở về, thế nhưng cả bàn tay đều đỏ bừng, có thể thấy được sức lực có bao lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương