Phía bên kia im lặng thật lâu, bà Trang không lên tiếng, Hạ Phương Húc lại hừ lạnh một tiếng “Tôi giải thích giúp bà nhé. Bà đã quen làm bà Trang cao quý, đã sinh cho nhà họ Trang hai đứa con, bà sợ nhận đứa con này ảnh hưởng đến thân phận của bà, cũng làm mất mặt hai đứa con kia? Người thưa kế tương lai của tập đoàn Hồng Hâm lại là con riêng, còn có cả một người anh trai cùng mẹ khác cha!”

Bà Trang khổ sở nói “Tôi có lỗi với Gia Nhạc, cho nên sẽ cố gắng bồi thường cho nó.”

“Sao! Cái bà gọi là bồi thường là tăng thêm một ngàn đồng tiền lương?” Hạ Phương Húc trào phúng.

Lâm Gia Nhạc mệt mỏi ghé vào cạnh bàn, vô cùng thống khổ nhắm mắt lại, thì ra một ngàn đồng tiền lương kia không phải cậu là tốt, mà là sự bố thí của bà ta.

“Tôi không thể làm quá lộ liễu.” Bà Trang xoa trán, rồi lại ngẩng lên nói “A Húc, cậu biết nó là con trai tôi, cậu muốn làm gì?”

Lâm Gia Nhạc lập tức chú ý, đúng vậy, hẳn là Hạ Phương Húc đã biết thân thế của cậu từ lâu, nhưng chưa từng nói với cậu, vậy anh ta tiếp nhận cậu với tâm tình thế nào? Chẳng lẽ là đồng tình, hay là thích? Lâm Gia Nhạc cảm thấy không hề tin được.

Nụ cười của Hạ Phương Húc chứa cả sự trào phúng, liếc mắt nhìn bà Trang “Bà không quan tâm đến cậu ta thì còn để tâm tôi làm gì với cậu ta sao? Tôi vẫn nghĩ, một người mẹ ham hư vinh như bà sẽ có đứa con thế nào, cho nên rất tò mò. Rõ ràng con trai bà rất đơn giản, tôi làm vài chuyện cậu ta đã tình nguyện yêu tôi, bây giờ đang rất ngọt ngào với tôi. Chuyện này, so với bà năm đó, cũng không khác lắm.”

Lâm Gia Nhạc cắn chặt răng, gần như muốn cắn đứt răng của mình, huyện thái dương bị thắt chặt đến phát đau, cậu xiết nắm tay, khống chế cảm xúc mãnh liệt của mình, móng tay cắm sâu vào thịt cậu cũng không cảm giác được sự đau đớn. Quả nhiên, tất cả đều có âm mưu, một thằng nhóc nhà quê như cậu sao lại có thể lọt vào mắt xanh của ông chủ lớn? Thì ra mình là một chuyện cười đáng giá như vậy! Bi phẫn, xấu hổ, đau thương, nhất thời dậy lên trong lòng, gần như đã bóp chết cậu.

Bà Trang đụng mạnh vào bàn khiến tách café đậm màu đổ cả trên mặt bàn “Hạ Phương Húc, cậu bất mãn cái gì thì cứ tính với tôi! Đừng có nhắm vào Lâm Gia Nhạc, nó chỉ là một đứa trẻ vô tội.”

Hạ Phương Húc bật cười “Trần Thu Đường, bà biết còn mình vô tội, sao năm đó làm chuyện xấu không nghĩ đến hậu quả này?”

Bà Trang tái mặt “Chuyện năm xưa tôi không đúng, nhưng trách nhiệm sao có thể tính lên đầu tôi? Bác của cậu nói cần con trai, tự bà ấy đến nói muốn tôi sinh A Thành ra.”

Hạ Phương Húc cười nhạo một tiếng, lại liên tục gật đầu “Thế nên bà nhân cơ hội cưu chiếm thước sào, thủ đoạn thật tốt, đoạt chồng người ta, còn bức tử người ta.”

“Không phải, tôi không bức tử bà ấy, bà ấy bị bệnh chết!” Bà Trang lắc đầu, hai tay vươn qua mặt bàn nắm ống tay áo Hạ Phương Húc “ A Húc, cậu tha cho Gia Nhạc đi, coi như tôi cầu xin cậu, sau này Hồng Thụy Hán sẽ thuộc về cậu, tôi sẽ giao toàn bộ cổ phần của dượng cậu cho cậu.”

“Làm sao? Dựa vào cái gì? Hồng Thụy Hán vốn là của bác tôi, không chỉ có Hồng Thụy Hán, một nửa tập đoàn Hồng Hâm cũng là của bác tôi. Cái gì của bà? Ngoài hai đứa con trai bà chẳng có gì cả! Bà không có tư cách ra giá với tôi! Bà có bản lĩnh thì đi nói với con trai bà đi, bảo cậu ta rời xa tôi ra, bà có tin cậu ta sẽ chọn ở lại bên cạnh tôi không?” Hạ Phương Húc nói với ngữ khí khinh miệt.

Người Lâm Gia Nhạc lạnh ngắt, dạ dày cuộn lên từng đợt, cậu gục xuống bàn, đầu ngón tay chẳng còn chút sức lực nào, ân oán nhà giàu cẩu huyết như vậy, hôm nay lại có thể xảy ra với mình, thật sự rất đáng cười, cũng rất đáng buồn.

Cậu nghe thấy bà Trang nói “Chẳng qua cậu chỉ chơi bời thôi, cậu đính hôn rồi, đừng làm hại đứa bé này nữa, tôi sai, để tôi bồi thường cho cậu, tha cho nó đi.”

“Đương nhiên tôi chỉ chơi bời, tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, đến khi chán rồi tôi sẽ đá cậu ta. Đến khi đó cậu ta đau lòng, bà khổ sở, không phải là một cặp mẹ con xui xẻo đáng thương sao?” Hạ Phương Húc đắc ý cười “Đời này người tôi hận nhất là bà, chỉ cần là chuyện làm bà khổ sở tôi đã thấy rất vui vẻ. Còn Lâm Gia Nhạc, thật ra cậu ta rất tốt, chẳng qua kiếp trước cậu ta làm bậy quá nhiều, đầu thai nhầm thành con của bà! Nói thật, thấy một tên đàn ông giống mình lại điên đảo yêu mình như thế, cảm giác rất kích thích, rất có cảm giác thành tựu!”

Bà Trang tức giận cầm tách café hất vào người Hạ Phương Húc, Hạ Phương Húc khép mắt lấy khăn lau mặt, chẳng tức giận mà còn cười “Bà theo dượng tôi nhiều năm rồi, học nhiều thứ rồi, cuối cùng vẫn là mụ đàn bà nông thôn chanh chua. Chậc chậc, thật khiến người ta phải thương hại!”

Bà Trang đứng lên đi ra ngoài, trước khi đi còn nói “Tôi sẽ nói những âm mưu âm hiểm của cậu cho Gia Nhạc, để nó tránh xa cậu ra.”

Hạ Phương Húc cười thản nhiên “Bà thử xem, bà với con trai cũng thế thôi, tôi có tiền có địa vị, sao cậu ta bỏ được?” Thật ra Hạ Phương Húc hoàn toàn không nắm chắc Lâm Gia Nhạc như vậy, chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội này đã kích Trần Thu Đường, bà ta giả làm bà Trang đã hơn mười năm, khiến anh ta ghê tởm vô cùng, cho nên có thể châm chọc bà ta cay nghiệt tới đâu thì anh ta nói tới đó.

Lâm Gia Nhạc run người, cậu không biết nước mắt mình đã ướt cả mặt bàn, chuyện cậu muốn làm nhất lúc này là bỏ đi, thoát khỏi Hạ Phương Húc, thoát khỏi Hồng Kông. Bà nội, cứu cháu! Bà dẫn cháu đi cùng đi, cháu không muốn ở lại thế giới dơ bẩn này nữa! Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu cậu lúc này.

Cuộc đối thoại đó đã kết thúc, Lâm Gia Nhạc lặng lẽ lui vào một góc, cậu sợ bị Hạ Phương Húc Phát hiện, cậu đang sợ hãi cả thế giới huống chi là Hạ Phương Húc. Cậu cảm giác đến cả nhân viên phục vụ cũng biết thân thế của cậu, nhìn ra cậu hèn mọn và đáng thương. Cậu nghe thấy sau lưng phát ra tiếng kéo ghế, có người đi ra ngoài, có lẽ Hạ Phương Húc đã đi rồi. Qua một hồi lâu cậu mới đứng dậy, còn phải trả tiền café, cậu đặt năm trăm đô Hồng Kông lên mặt bàn rồi bỏ chạy trối chết ra khỏi nơi này.

Cậu không biết Hạ Phương Húc đi đâu, nhưng cậu biết không thể về khách sạn, cậu kiểm tra lại đồ trên người, chứng minh thư và chìa khóa đều ở đây, thêm cả ví tiền Hạ Phương Húc đưa cho cậu. Thứ này cậu không thể giữ, nhưng trả lại thì phải gặp Hạ Phương Húc, cậu sợ anh ta, không hề muốn gặp lại anh ta. Ý nghĩ mãnh liệt trong đầu cậu lúc này là về thành phố D, tất cả đồ đạc của cậu đều ở đó, cả tờ giấy thông báo quan trọng kia.

Lâm Gia Nhạc hạ quyết tâm, gọi một chiếc xe rồi đến thẳng bến xe, mua vé xe lửa nhanh nhất về Thẩm Quyến, lúc về Thẩm Quyến lại đổi chuyến về thành phố D. Lúc đến thành phố D thì trời đã khuya, cậu dùng tốc độ nhanh nhất thu thập nhu yếu phẩm của mình, hành lý trên lưng rồi không chào hỏi ai mà chạy trốn khỏi công xưởng, chạy đến nhà ga mua xe tuyến sớm nhất, lên đường về nhà. Lúc này người duy nhất có thể cho cậu sự an ủi chỉ có bà nội.

Lúc sắp đi, cậu để ví tiền của Hạ Phương Húc lên bàn, đặt bên cạnh là cả cuốn sổ tiết kiệm có tiền boa khi cậu làm bán hàng, có cả chiếc hộp đựng đồng hồ trang sức được tặng, và cả bức thư thông báo trúng tuyển vào lớp học ban đên vào đại học X của cậu. Từ khi cậu và Hạ Phương Húc yêu nhau tới nay, nhưng thứ Hạ Phương Húc mua cho cậu, nửa mảnh giấy cậu cũng không mang đi. Từ khi trở về từ Hồng Kông thì thêm ít tiền Hồng Kông và tiền lẻ trên người cậu cũng để cả lại. Chỉ mang theo những thứ thuộc về mình.

Mùa đông năm nay lạnh vô cùng, cũng là mùa đông lạnh nhất trong cuộc đời Lâm Gia Nhạc. Thời tiết ẩm ướt lại lạnh lẽo, trời cao u ám, mưa đông liên miên, giống như đồng cảm với tâm trạng của Lâm Gia Nhạc,  thể hiện ra cái lạnh đến tận xương tủy.

Lâm Gia Nhạc run tay, cắm chìa vào ổ khóa đã rỉ sét, đẩy cửa mở, không khí tĩnh lặng bị quấy rầy, mùi bụi cũ phả vào mặt. Lâm Gia Nhạc hoàn toàn không phát hiện ra, cậu đi thẳng tới trước di ảnh của bà nội. Trong khung kính, bà nội nghiêm túc, nếp nhăn trên trán người hiện rõ trên lớp thủy tinh, ánh mắt tràn đầy sầu lo, khóe miệng khép chặt, hình như bà biết lúc này đứa cháu của bà đang gặp phải sự đau khổ nhất của cuộc đời.

Lâm Gia Nhạc ngồi trước bàn thờ ôm di ảnh của bà nội mà khóc, tựa như đứa trẻ chịu thiệt cuối cùng tìm được sự che chở lớn nhất. Nhưng bà nội không bao giờ xoa đầu cậu nữa, cũng không an ủi cậu được nữa rồi. Mấy ngày liền vừa mệt mỏi vừa sợ hãi, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, Lâm Gia Nhạc ngồi dưới đất ôm ảnh chụp của bà rồi dựa vào chân bàn ngủ.

Thím Tư thấy Lâm Gia Nhạc về nhà nhưng mãi đến tối muộn cũng không thấy có động tĩnh gì liền bảo chú Tư sang xem thử. Chú Tư đẩy cừa ra liền phát hiện Lâm Gia Nhạc đang bất tỉnh, gọi thế nào cũng không được, sờ trán mới biết sốt cao rồi. Chú vội vàng kéo Lâm Gia Nhạc về nhà mình nhét vào chăn ấm rồi lại bảo con gái lớn đi gọi bác sĩ. Thím Tư vội chườm lạnh cho cậu, có bảo chú Tư lấy rượu cọ người để giúp cậu bớt sốt.

Hai người lớn bận rộn một hồi lại nói chuyện “Chắc chắn Gia Nhạc ra ngoài bị người ta ức hiếp, chứ không đâu có chuyện vừa về nhà đã ôm ảnh bà nó khóc đến hôn mê bất tỉnh.”

Thím Tư đỏ mắt nói “Thằng bé làm gì nên tội chứ, thật là đáng thương. Nếu không phải em bảo anh sang thì nó có sốt bệnh cũng không ai biết.”

Bác sĩ đến, xem bệnh rồi kê đơn cho Lâm Gia Nhạc.

Lúc Lâm Gia Nhạc tỉnh lại đã sang ngày hôm sau. Cậu thấy mình đang nằm trên giường, đầu giường có một đứa bé khoảng bốn năm tuổi đang quệt nước mũi nhìn mình, đó là đứa con út của chú Tư tên là Tráng Tráng, thấy cậu tỉnh nó lật đật chạy ra ngoài gọi “Mẹ ơi mẹ ơi, anh tỉnh rồi.”

Tiếng thím Tư vọng lên từ dưới bếp “Tỉnh rồi, vậy là tốt rồi, tối qua làm mẹ sợ chết. Đợi mẹ mang canh cho anh uống.”

Lâm Gia Nhac biết mình đang ở nhà chú Tư, tới giờ phút này thì cuối cùng cậu cũng tỉnh táo lại, cậu nhắm mắt, hai giọt nước mắt tràn theo khóe mi, tan biến vào ánh nắng. Cậu thầm nói với mình: Lâm Gia Nhạc, nhìn đi, thế giới này vẫn chưa vứt bỏ cậu, còn có người quan tâm cậu. Từ nay về sau đừng bao giờ khóc nữa, phải sống tốt, tốt hơn bất cứ ai! Không vì cái gì cả, là phải sống cho ra dáng vì những người còn quý trọng cậu!

~~~*~~~

Hết chương 20 có thể coi là hết chặng đường đầu tiên của “Tôi muốn một mái nhà”, cũng là đoạn đường đời đầu tiên của cậu bé mới trưởng thành Lâm Gia Nhạc. Lần đầu tiên bước chân vào cuộc đời, có thể nói Lâm Gia Nhạc vừa may mắn vừa thiếu may mắn, cậu bé có tâm tư đơn thuần ấy nhờ lòng tốt của mình mà gặp được nhiều người tốt, cũng được nhiều người yêu mến, nhưng cũng chính vì tâm tư đơn thuần cậu lại chịu nhiều đau khổ khi nhận ra sự ích kỉ của những người trong xã hội.

Đến đây có lẽ mọi người cũng đã hiểu tại sao tớ giới thiệu với mọi người ca khúc “Tôi muốn một mái nhà” do nhóm Vũ Tuyền thể hiện, ca từ trong đó giống như tiếng lòng của Lâm Gia Nhạc, tiếng lòng của cậu bé ấy gửi cho con người không hiểu sự ấm áp của gia đình như Hạ Phương Húc. Nhưng lời cuối trong ca khúc, thật muốn gửi đến Lâm Gia Nhạc của lúc đó, chỉ cần trong tim luôn tràn ngập tình yêu thì sẽ được quan tâm, chẳng cần oán trách ai, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.



Bỏ qua một người tốt như Lâm Gia Nhạc, đó là bất hạnh của Hạ Phương Húc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương