"em qua đây" giọng nói trầm thấp mang theo lười biếng truyền vào trong tai cô,giọng nói dịu dàng dể nghe lại khiến toàn thân cô nổi lên tê dại.

"muốn mỏi chết sao?" người kia không kiên nhẫn phá vỡ uên tĩnh lần nữa,mi tâm cũng nhăn lại,cả người tỏa ra hàn khí áp bức làm cô càng thêm sợ hãi.

" Tiểu Chân Nhi không nghe rõ sao?" giọng nói lần này trầm thấp hơn lần trước,cũng mất kiên nhẫn hơn rất nhiều.Mộ Tư Chân càng sợ hãi ngước mắt nhìn anh, nước mắt đầy khóe mắt nhưng cũng không dám khóc,chỉ có thể cắn chặt môi đỏ đến trắng bệch.

"đến đây" Anh đưa tay về phía cô,nhẹ nhàng mà gọi,điều này cũng chứng minh anh đang rất nhẫn nại với cô.Mà Mộ Tư Chân cũng không dám lại bỏ qua lần nữa bậc thang đi xuống này,không tình nguyện đứng lên.

"A.." vì tư thế ngồi yên một lúc lâu nên chân cô bị tê, vừa đứng lên đã không vững mà ngã xuống. Cố Danh Quân thuận thế ôm lấy eo nhỏ của cô,để hai chân cô dạng trên đùi mình.Hôm nay cô mặc váy công sở nên tà váy bị tư thế này vén cao, nhìn kĩ sẽ thấy cảnh xuân sắc như ẩn như hiện.Mà Cố thiếu là người tinh mắt,chỉ cần liếc qua đã tỏ tường, khóe miệng anh kéo lên nụ cười tà mị.Cô mặc áo thun cao cổ che đậy phần da thịt trắng nõn trước ngực,ánh mắt anh có chút trầm xuống một lời không nói đã đưa tay xé rách cổ áo cô. Mộ Tư Chân hai tay ôm lấy phần ngực đẫy đà bị bại lộ,trong lòng thầm mắng tên này sao một chút không ưng ý liền động tay chân xé đồ của cô vậy. Bên trên phần ngực mềm ẩn hiện vài vết đỏ ái muội, Cố Danh Quân rất vừa lòng anh cười nụ cười đẹp đến đóa hoa đẹp nhất mùa xuân cũng không bì kịp. Anh nhìn thật kĩ cô gái trước mặt,tay mươn trớn theo đường cong gương mặt cô,miêu tả từng đường nét khuôn mặt nho nhỏ tinh xảo,mắt hạnh to tròn ngấn nước,con ngươi màu đen lấp lánh như chứa đựng ngàn sao trời khiến anh không nhịn được muốn moi ra.Mày liễu cong cong đang nhăn thành đường vẫn không che đi sự xinh đẹp,đôi mi rung rẫy như cánh bướm phe phẫy trong gió,mũi cao thanh thoát cùng môi đỏ đáng yêu.Mái tóc cô đen mềm xõa phía sau tôn lên làn da trắng sứ,thân thể gầy nhỏ nhưng cực kì đầy đặn.


"tôi tạo nên mà em muốn che dấu sao?" tay Cố Danh Quân vuốt cánh môi bị cắn đến sưng lên của cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô thổi khí.

"Cố Thiếu,anh...tha cho tôi đi" Mộ Tư Chân nước mắt cuối cùng không kiềm được mà rơi xuống,hai tay không để ý che đi cảnh xuân phơi phới mà đặt trên lòng ngực của anh.Bàn tay nho nhỏ của cô nắm lấy áo suit,anh không một biểu cảm nào mà nhìn cô,cảm nhận nước mắt ấm nóng của cô thấm vào da thịt là một loại tư vị rất kích thích.

Qua một lúc không quá lâu anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô,bàn tay có vết chai làm cô hơi đau.Ngón tay anh thon dài vuốt trên da thịt cô,lại nhẹ nhàng điểm trên mũi cô.Mà cô hiện tại cũng không khóc được nữa, anh cư nhiên để cô khóc đến mệt muốn chết.

"Mộ Tư Chân" anh nghiêm túc gọi,hai bàn tay hữu lực cũng an an ổn ổn đặt trên eo cô.Ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn khiến cô có chút lo sợ,cô nhìn anh tỏ vẻ mình đang lắng nghe.

"tôi coi trọng em,tôi muốn em làm tình nhân của tôi, có gì không tốt sao?" Cố Danh Quân chậm rãi nói, âm thanh trầm thấp dễ nghe khiến cô bình tĩnh lại.

"Cố thiếu,tôi nói tôi có bạn trai" giọng nói cô có chút ngọt hiện tại vì vừa khóc lại càng ngọt như mật, chọc người khác thêm yêu thương.

"Tiểu Chân Nhi em đúng là ngây thơ,tên nhóc đó một chút cũng không xứng với em.Tôi nói cho em biết,Cố Danh Quân tôi không tốt đẹp gì nhưng so với tên đó tôi chắc chắn tự nhận mình hơn." Anh có chút tự giễu,bản thân anh không trong sạch nhưng ít nhất làm việc rất minh bạch rõ ràng lại công khai. Mà bạn trai trong miệng nữ nhân hắn nhìn trúng một chút cũng không so được,càng không nói xứng với cô.


"bạn trai tôi,tôi hiểu rõ Cố Thiếu không cần để ý" cô nhỏ giọng phản đối,mặc dù cô không thường xuyên thân cận cùng Quách Hàn,nhưng cô biết con người anh không xấu như Cố Danh Quân nói. Nói thê snào hiện tại cũng là bạn trai mình không thể để người khác tùy tiện phán xét,nhất là loại người chớp mắt đã giết người như vị mặt lạnh này.

"mẹ nó,tôi mà thèm để ý tên đó.Tôi để ý chính là em,Tiểu Chân Nhi tôi trong mắt em không bằng thằng nhóc đó sao?" Anh tức đến nghiến răng mà nói,bàn tay bên eo cô không tự chủ mà siết mạnh khiến cô đau đến nhe răng. Cố Danh Quân ý thức được bản thân hơi mất kiểm soát,bàn tay bên eo cô nới lỏng nhẹ nhàng xoa giúp cô giảm bớt cơn đau.

"nhưng tôi cũng đã có bạn trai" Mộ Tư Chân vẫn kiên định nhìn anh mà nói,dù sao cũng không thể phản bội bạn trai của mình.Còn nói chính là cô có lỗi với Quách Hàn,ở cạnh nhau hai năm nhưng cô cùng anh cũng chỉ nắm tay hay ôm,đến hôn môi cũng rất hiếm.Mà có cũng chỉ là nụ hôn chạm môi vào nhau,vậy mà tên Cố Thiếu này từ đâu xuất hiện ăn đậu hũ của cô.

"được,tôi cho em một tháng,suy nghĩ kĩ." anh gằng từng chữ như muốn một tay bóp chết người con gái trước mặt này,cùng lúc này xe cũng dừng lại.Cố Danh Quân lấy bên cạnh một túi giấy,cầm váy trong túi mặc vào cho cô.Cả quá trình Mộ Tư Chân thẹn đến mặt nhỏ ra máu lại không dám phản kháng,dù sao thì không phải lần đầu anh mặc lại đồ giúp cô. Bị nhìn một chút cũng không vấn đề gì,dù sao chuyện đụng chạm hơn cũng đã làm qua rồi.

Cố Danh Quân ngồi trên xe nhìn bóng dáng cô khuất sau cổng chung cư,lại nhìn đến khi tầng 30 sáng đèn,ngồi đến một lúc lâu mới lệnh xe rời đi. Anh nhìn váy áo của cô ở một góc,nhớ đến khoảnh khắc hôm qua gặp cô,anh bất giác nở nụ cười. Vốn dĩ anh đến khu chợ Tây Đô gặp lão đại Miêu,không ngờ trên đường trở về lại có thu hoạch lớn.Cô gái nhỏ ngồi trên lề đường,hai má phồng to,ánh mắt nhìn xa xăm.Thân thể được bao bọc một thân váy đen, đường cong xinh đẹp được phô diễn tinh tế,đôi chân dài dưới làn váy bắt mắt.Tay cầm vài cây xiên giữa khung chợ hỗn loạn rất không hợp với nhau, khiến người qua không tự chủ nhìn lại. Mà Cố Danh Quân cũng không ngoại lệ,từ giây ohút nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn đó tim anh đập có chút nhanh.

Ngồi trên xe chăm chú nhìn bóng dáng cô,khi cô quay đầu nôn khan anh có chút gấp, khi thấy cô khóc anh cũng không nhịn được nhăn mày.Nhưng không ngờ cô gái nhỏ nhắn yếu đuối đó cố gắng cười, mạnh mẽ bước đi,nhìn dáng vẻ xiên vẹo trên giày cao gót của cô.Từ sâu trong lòng anh khao khát muốn bảo hộ cô mãnh liệt,muốn đem cô vây trong lòng mình triệt để cưng chiều.Cố Danh Quân sống trên đời gần 30 năm,chưa từng có cảm giác muốn thứ gì một cách điên cuồng đến vậy.Nhưng anh chưa kịp ra tay,đã có người ngang nhiên hành động trước mắt anh.


Cố Danh Quân kết thúc sự hồi tưởng trong đầu,anh ấn nút gọi trên tay vịn trong khoang xe.Tiếng chuông đổ không đến hai tiếng đầu bên kia đã nhấc máy,giọng nói cung kính trả lời.

"điều tra Quách Hàn" lời nhàn nhạt nói xong liền tắt máy,không cần nghe người kia đáp lời.Anh có chút khó chịu nhìn ngoài cửa xe,hôm nay anh lại mất khống chế,từ ngữ và cách nói chuyện một chút cũng không như ngày thường.Có phải Mộ Tư Chân bỏ bùa anh hay bản thân anh trúng tà rồi,Cố Danh Quân càng nghĩ càng không hiểu nổi bản thân.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương