Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính
-
Chương 72:
Chương 72: [Phiên ngoại Cố Trì và Thu Niệm] Kết thúc ấm áp
Lúc trước khi cô từ bỏ cuộc sống không có lối thoát của bản thân, Thu Niệm không bao giờ nghĩ mình sẽ trở về. Giống như cô chưa bao giờ nghĩ rằng, anh trai Cố Trì nhẹ nhàng điềm đạm như thế lại có tình cảm sâu nặng với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên người đàn ông này, cô có thể thấy được sự tôn trọng và tin tưởng nên có khi yêu một người - điều mà Lục Cảnh Thâm chưa bao giờ có.
Trước kia rốt cuộc cô đã mù quáng đến mức độ nào mới có thể từ bỏ sự đối xử dịu dàng của Cố Trì, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa mà đuổi theo Lục Cảnh Thâm chứ?
Tất cả sự nồng cháy và chân thật nhất của tình yêu thời thiếu nữ chỉ đổi lấy sự mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, khắp nơi đều là một mớ hỗn độn.
Ít nhiều cũng nhờ có Thu Danh Duy, cô mới có thể hoàn toàn thoát khỏi tình cảm như chốn ngục tù đó, bây giờ cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống không liên quan gì tới Lục Cảnh Thâm...
“Đã để anh Cố Trì đợi lâu rồi.” Cô chạy tới phía trước mặt Cố Trì, hơi khom lưng, dùng tay chống lên đầu gối, cái miệng nhỏ thở phì phò.
Có lẽ là do vừa mới tỉnh dậy sau khi rơi xuống biển nên cơ thể vẫn chưa hồi phục kịp, vừa chạy một lúc đã cảm thấy có hơi choáng váng.
Cố Trì thấy thế, vội vàng duỗi tay đỡ lấy cánh tay của cô, cúi người hỏi: “Làm sao thế? Có phải cơ thể không thoải mái không?”
Thu Niệm ngẩng mặt cười với anh: “Không sao cả, chỉ là chạy hơi vội thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chạy gấp như thế làm gì chứ?”
“Sợ anh đợi lâu, sẽ sốt ruột.”
Cố Trì không hiểu ý của cô, chỉ cho rằng cô không muốn làm trễ nải thời gian của anh, nên đau lòng nói: “Anh không có việc gì gấp cần phải xử lý cả, mọi thời gian đều dành cho em đó.”
Thu Niệm lắc đầu: “Em không nói chuyện này...”
Cố Trì khó hiểu, tầm mắt rơi xuống mắt cô, yên lặng chờ cô trả lời.
Tuy cô không có tính cách thẳng thắn như Thu Danh Duy, nhưng trong chuyện này, cô không thể nào ngượng ngùng được nữa! Thu Niệm mím môi, đón nhận ánh mắt của anh, chân thành nói: “Anh đã đợi em nhiều năm như thế, em không muốn để anh tiếp tục đợi nữa...”
Lời này vừa nghe liền có thể hiểu được, nhưng..
Cố Trì sớm đã quen chuyện bị cô ném lại phía sau rồi nhìn bóng dáng cô theo đuổi Lục Cảnh Thâm, đột nhiên, cô quay đầu lại, khiến anh được yêu mà sợ, không thể nào tin nổi.
Vì thế kinh sợ không dám tin nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, cố gắng đoán xem những lời này rốt cuộc có đúng như ý anh đang suy nghĩ hay không.
“Không cần đoán nữa!” Thu Niệm chủ động nắm lấy tay anh, có chút e thẹn cúi đầu nhìn đường vân trong lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nói: “Như những gì anh đang nghĩ... Vừa rồi em đã hoàn toàn kết thúc với Lục Cảnh Thâm, sau này sẽ không còn cố chấp với anh ta nữa, bởi vì... Có một người còn đáng giá hơn vẫn luôn đợi em, em không muốn lại bỏ lỡ một lần nữa...”
Cô có thể một lần nữa trở về đã mang đến niềm vui to lớn cho anh, bây giờ cô còn nói với anh, cô đã hoàn toàn kết thúc với Lục Cảnh Thâm, người cô lựa chọn chính là anh...
Chẳng trách vừa rồi cô còn hỏi anh có còn thích cô hay không, thì ra là như thế...
Niềm vui quá mức to lớn khiến cho anh trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, nên bày ra biểu cảm gì mới tốt, Cố Trì chỉ có thể nắm chặt lấy tay cô, cố gắng cảm nhận sự chân thật này, để chứng minh rằng mình không phải đang nằm mơ điều hão huyền.
Thu Niệm bị anh siết chặt có chút đau, nhưng không dám nói gì, chỉ cong môi, lén lút nhìn anh.
Nói thật, sau mấy năm cô luôn đơn phương theo đuổi Lục Cảnh Thâm, vì anh ta mà trả giá, bị anh ta làm tổn thương, bọn họ không trải qua bước yêu đương mà tiến thẳng vào nấm mồ hôn nhân, mà cái gọi là hôn nhân kia, thật ra cũng chỉ là một mình cô sống trong một ngôi biệt thự to lớn, chờ đợi một người sẽ không bao giờ trở về.
Nếu tính như thế, thì từ trước cho đến nay cô chưa từng yêu đương, còn bây giờ, bàn tay cô được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của một người đàn ông, nhiệt độ cơ thể thuộc về một người khác đang không ngừng truyền qua làn da... Khiến cô... Không nhịn được mà thẹn thùng.
“Anh Cố Trì...” Cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy chúng ta bây giờ... là mối quan hệ bạn bè nam nữ sao?
Bạn bè nam nữ?
Cố Trì ngẩn người, sau đó sửa đúng lại: “Ở trong lòng anh, em mãi là vợ chưa cưới của anh.”
Đúng vậy...
Người này chính là bến đỗ mà ba đã chọn cho cô.
Là chính cô bị ma xui quỷ khiến mà đi yêu một người không nên yêu, phản bội lòng tốt của ba và những người lớn nhà họ Cố, cũng như làm tổn thương Cố Trì.
“Vậy... Chồng chưa cưới...” Cô thẹn thùng mím chặt môi, hai má đỏ ửng nói: “Sau này xin chỉ dạy nhau nhiều hơn!”
...
Sau khi rời khỏi trại tạm giam, hai người không trở về bệnh viện.
Thu Niệm ở một thế giới khác đã nằm trên giường bệnh hơn nửa năm, cả đời này không hề muốn ngửi thấy mùi nước sát trùng nữa. Cố Trì cái gì cũng chiều theo ý cô, thấy cô không muốn ở lại bệnh viện, liền cho bác sĩ tư nhân túc trực ở biệt thự 24/24.
Chuyện Thu Danh Duy vả Bạc Nguyên Triệt rơi xuống biển đã gây ra ồn ào rất lớn.
Thời đại bây giờ internet phát triển, cho dù là mẹ Cố ở xa thành phố Bái cũng biết được tin tức, bà ta không phải lo lắng đến sự sống chết của Thu Niệm, mà là do biết được con trai mình đã bỏ chuyến bay công tác để đến thành phố Nhạc chăm sóc cô ấy, bà ta tức đến nỗi suýt chút nữa đã phát bệnh tim.
“Con nhỏ Thu Niệm này! Đúng là tai họa mà!” Mẹ Cố và thư ký nhà họ Cố gọi điện cho nhau, vừa đặt điện thoại xuống đã bắt đầu mắng: “Lúc trước từ chối mối hôn sự với Tiểu Trì chúng ta rồi kết hôn với Lục Cảnh Thâm thì thôi bỏ qua đi, sau khi ly hôn không chỉ đoạt chồng chưa cưới của người khác, mà còn công khai tới cửa nhà họ Cố quấn lấy Tiểu Trì chúng ta! Bây giờ còn quang minh chính đại ở bên cạnh với người nổi tiếng trong giới giải trí kia, thế mà vẫn muốn Tiểu Trì của chúng ta tới chăm sóc! Có biết xấu hổ không đấy?!”
Lâm Mộ Vũ cũng vừa nhìn thấy tin tức trên mạng rồi chạy tới chỗ mẹ Cố để biết rõ thật hư, vừa nghe câu Cố Trì chạy tới thành phố Nhạc để chăm sóc Thu Niệm, trong cổ họng đã tràn ngập mùi ghen tuông.
“Bác gái đừng tức giận, kẻo có hại cho sức khỏe.” Cô ta giả đò trấn an: “Anh Cố Trì từ trước đến nay luôn dịu dàng săn sóc, người khác nhờ anh cái gì anh ấy đều giúp đỡ, nếu Thu Niệm đã mở miệng, làm sao anh ấy có thể từ chối được chứ?”
Mẹ Cố nhíu này: “Thế nên bác mới nói con nhỏ kia chính là tai họa của nhà họ Thu! Làm trễ nải Cố Tiểu Trì chúng ta, kết hôn rồi lại ly hôn, nhưng vẫn bám chặt lấy thằng bé không bỏ!”
Lâm Mộ Vũ: “Bác gái... Nói cho cùng thì bây giờ anh Cố Trì vẫn còn độc thân, như vậy sẽ khiến Thu Niệm có cớ đường hoàng chiếm lấy anh ấy, cháu biết một người ngoài như cháu không nên lắm miệng, nhưng mà... hôn ước của hai nhà Cố Thu đã bị xóa bỏ lâu như thế, anh Cố Trì có phải cũng nên suy xét đến đối tượng liên hôn mới hay không?”
“Người ngoài gì chứ! Cháu sao lại là người ngoài được!” Mẹ Cố kéo tay cô ta qua, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cháu chính là con dâu mà bác chọn, là người của nhà họ Cố bọn bác! Cháu nói đúng, là do Tiểu Trì cứ mãi không chọn ra người vợ chưa cưới mới khiến người nào đó lợi dụng sơ hở, bác phải kêu thằng bé trở về ngay mới được, đến nhà họ Lâm cùng ba mẹ cháu thương lượng chuyện hôn sự hai nhà.”
Nghe thấy vậy, Lâm Mộ Vũ mừng thầm trong lòng, ngồi yên lặng một bên chờ mẹ Cố gọi điện thoại cho Cố Trì.
Đầu dây bên kia, Cố Trì đang ngồi ở bàn ăn, tự tay đút canh cho Thu Niệm.
Thấy điện thoại hiển thị người gọi là mẹ Cố, anh đã đoán được một chút ý đồ của đối phương, anh nhíu mày, nhấn tắt tiếng, không nhận cuộc gọi.
Thu Niệm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của anh, thấy thế thì không nhịn được mà hỏi: “Sao lại không nhận điện thoại của bác gái?”
“Không phải việc gì gấp, đợi lát nữa anh sẽ gọi lại cho mẹ sau.”
“Anh còn chưa nhận điện thoại, làm sao biết không phải việc gấp chứ? Lỡ như có chuyện gì quan trọng, làm trễ nải thì phải thế nào?” Thu Niệm khuyên nhủ: “Anh vẫn nên nghe máy đi.”
Cố Trì nhìn cô, muốn nói nhưng lại thôi.
Mẹ anh gọi điện tới còn có thể là vì chuyện gì chứ? Đơn giản là muốn anh bỏ Niệm Niệm đi, nhanh chóng trở lại thành phố Bái.
Nhưng anh sao có thể làm như vậy được? Anh sẽ không bao giờ làm như thế...
Cố Trì không muốn để cô dây dưa vào chuyện khó chịu này nên trực tiếp tắt máy, lại múc thêm một muỗng canh đưa tới gần môi cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chúng ta uống canh trước đi, uống xong anh lập tức trả lời điện thoại, có được không?”
Thu Niệm gật đầu, ngoan ngoãn uống canh.
Từ phản ứng của Cố Trì và những chuyện xảy ra trong nhà họ Cố mà Thu Danh Duy tham gia, cô cũng ít nhiều đoán được điều gì đó. Mẹ Cố không thích cô, bây giờ Cố Trì còn gác lại mọi công việc ở thành phố Bái để tới đây cùng cô, chắc chắn mẹ Cố sẽ có ý kiến.
Đặc biệt là lúc trước Thu Danh Duy còn nói với mẹ Cố rằng cô và Cố Trì chỉ là bạn bè, sẽ không ở bên nhau, kết quả bây giờ cô đã trở lại, “đổi ý” muốn ở bên cạnh Cố Trì, có lẽ mẹ Cố sẽ rất tức giận.
Nhưng mà...
Cô ngước mắt lén nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, trên khuôn mặt dịu dàng tràn đầy vẻ quan tâm, ánh mắt sáng trong nhìn chằm chằm vào cô, một tình cảm nồng đậm độc nhất vô nhị.
Cô đã bỏ lỡ nó quá lâu.
Cô không muốn lại bỏ lỡ thêm lần nào nữa...
Thế nên, cho dù là ngỗ nghịch chọc tức những người lớn trong nhà họ Cố, cô cũng không muốn buông tay từ bỏ mối lương duyên khó kiếm này.
Sau khi uống xong ngụm canh cuối cùng, Thu Niệm đặt tay đè lên mu bàn tay Cố Trì, khi anh nhìn sang thì nghiêm túc nói: “Chúng ta trở lại thành phố Bái đi! Sau đó đích thân nói rõ mối quan hệ giữa chúng ta với những người lớn.”
Nghĩ đến việc trước đây mẹ mình từng làm nhục Thu Danh Duy, Cố Trì lộ ra vẻ do dự. Anh rất vất vả mới có thể mong chờ Niệm Niệm quay đầu lại, anh không muốn bị mẹ mình phá hủy.
Nhận ra sự lo lắng của anh, Thu Niệm nắm chặt lấy tay anh, khẽ mỉm cười, thái độ rất kiên định: “Cố Trì, cho dù là xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không tách khỏi anh đâu, có vấn đề gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Dừng một chút, cô có hơi thẹn thùng mà nói thêm một câu: “Em thích anh, em lựa chọn anh, em muốn để tất cả mọi người đều biết suy nghĩ trong lòng của em.”
Bàn tay đặt trên mu bàn tay rất mềm mại, lại có hơi lành lạnh, nhưng vào giây phút này, nó lại khiến anh mơ hồ cảm thấy nóng bỏng.
Cố Trì mím môi, cũng có chút thẹn thùng theo cô, vì thế nhẹ dời tầm mắt sang nơi khác, ho khẽ một tiếng, đáp lại lời cô: “Được, chúng ta cùng nhau trở về thành phố Bái.”
...
Nếu thành phố Nhạc là toàn bộ ký ức của Thu Danh Duy về thế giới này, thì thành phố Bái chính là toàn bộ quá khứ của Thu Niệm.
Nơi này là quê hương của cô, mặc dù có làm cô đau khổ, nhưng cô sẽ không bao giờ buông bỏ những ký ức trân quý đó.
Còn bây giờ, bên cạnh đã có người nắm tay cô đi khắp nơi, sau này tất cả những gì cô có được ở thành phố Bái, sẽ chỉ là những hồi ức tốt đẹp và hạnh phúc.
Máy bay đáp xuống mặt đất.
Thu Niệm đứng dậy đi ra khỏi khoang cửa, Cố Trì cũng theo sát sau đó, kiểm tra nhiệt độ bên hai má cô, cảm thấy có chút lạnh, lập tức giúp cô quấn khăn quàng cổ, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cơ thể em vừa khỏe lại, vẫn còn phải dưỡng sức, lúc này đừng để bị cảm lạnh.”
“Vâng ạ, em biết rồi.” Thu Niệm không nhịn được mà nhắc nhở: “Anh đã nói câu này mấy lần rồi đấy.”
Sắc mặt Cố Trì có hơi lúng túng: “Xin lỗi...”
“Anh xin lỗi cái gì chứ?”
“Làm em cảm thấy dông dài.”
Dáng vẻ cẩn thận của anh khiến Thu Niêm cảm thán mà thở dài: “Chút việc nhỏ này không cần phải xin lỗi đâu Cố Trì à, bây giờ chúng ta là mối quan hệ yêu đương bình đẳng, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không cần phải bận tâm nhiều như thế, nếu không sẽ tạo thành hiểu lầm không cần thiết.”
Trong thế giới tình cảm, người nào yêu nhiều hơn thì chính là người thiệt hơn, Cố Trì đối xử với cô cũng giống như cô đã từng làm với Lục Cảnh Thâm, kết quả thì sao?
Nghĩ đến những cảnh trong quá khứ, trong lòng cô cười tự giễu.
Tình yêu chân chính không nên ép dạ cầu toàn hay hèn mọn như cát bụi, bởi vì quá để ý mà bọn họ đã quên mất dáng vẻ tình yêu vốn có.
Bây giờ, cô muốn cùng Cố Trì nghĩ về nó.
Thế nên cô kéo lấy tay anh, cùng anh ước hẹn: “Hãy đồng ý với em, sau này chúng ta ai cũng không cần phải xin lỗi, đặc biệt là những việc nhỏ như thế này.”
Cố Trì: “Nếu anh làm ra chuyện vô cùng có lỗi với em thì vẫn không cần sao?”
“Không cần.” Thu Niệm cười lắc đầu, sau đó vô cùng chắc chắn mà nói: “Anh sẽ không làm ra chuyện vô cùng có lỗi với em, vĩnh viễn cũng không.”
Sự tin tưởng này khiến lòng ngực Cố Trì nóng lên, anh mím môi im lặng, sau đó nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói một tiếng: “Được.”
Giống như những lời cô đã nói, anh sẽ không phản bội cô, sẽ không làm tổn thương cô, vĩnh viễn cũng không...
...
Khi hai người xuống máy bay, họ cũng không vội vã đến nhà họ Cố để thú nhận mối quan hệ này. Cố Trì lái xe trở về nhà họ Thu trước, để Thu Niệm nghỉ ngơi chỉnh trang lại.
Tuy nửa năm qua Thu Niệm vẫn luôn quan sát thế giới này từ góc nhìn của Thu Danh Duy, nhưng dù sao nó vẫn khác với việc bản thân tự mình cảm nhận tất cả mọi thứ.
Suốt dọc đường đi, cô đều nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh xa cách đã lâu.
Cũng chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, nhưng lại có cảm giác như xa cách cả một thế hệ.
Ánh mặt trời chiếu vào bên trong, sưởi ấm cả cơ thể. Thu Niệm khẽ dựa lên bả vai Cố Trì, mỉm cười nhắm mắt lại.
Cảm giác an tâm như thế này, đây là lần đầu tiên cô lại một lần nữa cảm nhận sau khi ba qua đời... Không phải là Lục Cảnh Thâm, người cô dành trọn những năm thanh xuân để yêu, mà là Cố Trì, người vẫn luôn đứng sau âm thầm dõi theo cô, mà cô thì chưa bao giờ quay đầu lại nhìn.
“Cố Trì..” Cô nhỏ giọng gọi tên anh.
Anh hơi nghiêng đầu sang, thấp giọng trả lời cô: “Hả?”
Sau đó là một giọng nói từ tận đáy lòng — “Cảm ơn anh...”
Sẵn sàng thích, chờ đợi và chấp nhận một người không hoàn hảo như cô.
Một lòng bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô, thân mật vỗ về, anh không nói gì cả, nhưng cô lại nghe thấy hết.
Trái tim lúc này đã không còn nhảy lên điên cuồng vì Lục Cảnh Thâm, mà là vì người đàn ông dịu dàng bên cạnh.
Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu rõ, thứ quý giá nhất ba để lại cho cô không phải là tài sản bạc triệu, mà là nơi nương tựa ấm áp này...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook