Chương 70: [Phiên ngoại Thu Danh Duy và Bạc Nguyên Triệt] Hiện tại, cô cho anh một thế giới

Cuộc thi F1 lần này bao gồm ba buổi tập, một buổi chạy vòng loại và trận đấu chính thức cuối cùng, kéo dài trong ba ngày và được trực tiếp toàn bộ quá trình trên các nền tảng thể thao lớn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi tỉnh dậy, Thu Danh Duy yêu cầu bản thân phải phục hồi chức năng và rèn luyện nghiêm ngặt mỗi ngày, đồng thời cố gắng hết sức để khôi phục thể lực lại như trước khi hôn mê.

Với dáng người cao một mét bảy, làn da bánh mật khỏe khoắn, thân hình nóng bỏng cộng với đường nét tinh tế có chiều sâu, ngay khi bước vào trường đua Thu Danh Duy đã thu hút sự chú ý của vô số người.

Rất nhiều đàn ông trên khán đài huýt sáo với cô, gái đẹp không có biên giới, huống chi một cô gái xinh đẹp như vậy lại thách thức môn thể thao đua xe sóng vai với đàn ông, khán giả lại ôm thêm một kỳ vọng đặc biệt.

Tuy nhiên, vì một thời gian dài không đụng đến xe, kết quả là thành tích trong buổi luyện tập đầu tiên của Thu Danh Duy không được khả quan cho lắm.

Khi cô rời trường đấu, tuyển thủ nam vừa đánh giá dáng người cô vừa khinh thường quay ngón tay cái xuống, tỏ ý khinh thường.

Thu Danh Duy cởi mũ bảo hiểm xuống, đáp trả bằng cách không khách sáo giơ ngón giữa lên giữa những tiếng la ó rõ ràng là đang phân biệt giới tính xung quanh cô.

Coi thường phụ nữ ư? Trận đấu chính thức ngày mốt cô phải khiến anh ta khóc nấc!

Thấy cô bị bắt nạt, Bạc Nguyên Triệt lập tức chạy tới kéo Thu Danh Duy ra sau bảo vệ và nghiêm khắc cảnh cáo tuyển thủ nam đó: "Hãy tôn trọng chút đi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tuyển thủ nam cười hi hi ha ha nhưng anh ta lại không thèm để tâm mà kiêu ngạo xách chiếc mũ bảo hiểm của mình bỏ đi.

Nếu không phải sợ gây rắc rối cho Tiểu Duy làm ảnh hưởng đến trận đấu thì Bạc Nguyên Triệt đã nhặt gạch đánh người từ lâu rồi!

Loại người thua cuộc này Thu Danh Duy đã thấy nhiều nên cũng không hề tức giận, nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt phồng má tức giận, cô giơ tay đội mũ bảo hiểm lên trên đầu anh, che đi đôi mắt đang trừng như muốn nhìn xuyên qua lưng người khác của anh.

Trong lúc không kịp đề phòng trước mắt trở nên tối mù, Bạc Nguyên Triệt bèn đưa tay cởi mũ bảo hiểm ra: "Em làm gì vậy?"

Thu Danh Duy nhấn ấn đường anh vuốt phẳng nếp nhăn: "Có gì mà tức giận chứ?"

Bạc Nguyên Triệt nổi đóa nói: "Chẳng phải chỉ thắng một trận đấu tập luyện thôi sao? Anh ta dựa vào đâu mà coi thường em chứ!"

Thu Danh Duy đặt hai tay lên vai anh, cằm chỉ chỉ về phía màn hình lớn trước mặt: "Lần này em xếp hạng cuối nên khó trách người khác không coi thường em."

Bạc Nguyên Triệt nhắm mắt làm ngơ trước những số liệu đó, anh chỉ nói: "Dù sao thì trong lòng anh, em chính là tay đua cừ khôi nhất!"

Thu Danh Duy mỉm cười tiếp nhận lời tán dương của Bạc Nguyên Triệt: "Ừm, em sẽ khiến mọi người trên toàn thế giới đều nghĩ như vậy."

Đồng đội đi theo bên cạnh: "..."

Ôi cặp tình nhân này, không dám nhìn thẳng mà.



Sau khi chạm vào xe hai lần, cảm giác đã quay trở lại với Thu Danh Duy, trong buổi tập thứ ba, cô cuối cùng đã đuổi từ cuối đến vị trí giữa.

Trước khi ra về, tuyển thủ nam từng châm chọc cô lại khiêu khích thêm lần nữa: "Hôm nay chỉ là trò giải trí thôi, mọi người thả mà cô còn chơi thế này, thôi thì thu dọn đồ đạc về nước đi, đừng tiếp tục ở lại đây tự làm xấu mặt mình chi nữa."

Thu Danh Duy lười nhác nhướng mắt: "Nói nhảm cũng nhiều thật."

Thấy Bạc Nguyên Triệt từ xa nhìn về phía này, cô phớt lờ tuyển thủ nam sải bước đi qua.

Cách hai ba mét, Bạc Nguyên Triệt không kịp chờ đợi đã chạy tới, khắp người như thể mọc đầy gai mà hỏi cô: "Anh ta lại nói gì với em vậy?"


"Anh ta nói mình ăn phân nhiều quá nên nghẹn muốn chết."

Vừa nghe thấy lời này, Bạc Nguyên Triệt đã biết cô đang lừa anh, khóe miệng anh không vui trề xuống.

Thu Danh Duy dùng hai ngón tay làm thành kéo cắt cằm anh, đẩy cái cằm đang trề xuống lên lại: "Em dẫn anh đến đây không phải để khiến anh không vui, đừng để những người không quan trọng phá hỏng tâm trạng mình."

Sau khi đối mắt với cô một lúc, Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng buông bỏ cơn giận bị mắc kẹt trong lồng ngực, lấy kéo của cô xuống chủ động nhếch khóe môi cười rạng rỡ với cô: "Được rồi, chúng ta không tức giận."

Cảnh cả hai nhìn nhau và mỉm cười đã được các phóng viên có mặt chụp lại và chia sẻ với cư dân mạng như hậu trường nho nhỏ.

Chẳng mấy chốc, nhóm băng đảng ship couple với khứu giác nhạy bén đã bắt đầu gặm đường…

@Thảo Mộc Không Ngọt: Hu hu hu, đây có phải là bạn trai của Thu Danh Duy không? Thật ngọt ngào quá đi mà! Quả thật là một thiên thần nhỏ nổi bật giữa một nhóm những kẻ thô lỗ!

@Cá sấu nhỏ: Nhan sắc này có thể ra mắt làm ngôi sao rồi đấy! Weibo của anh bé là gì thế? Các tay săn lùng ngôi sao nhanh chóng nắm bắt cơ hội đi! Tôi có linh cảm anh ấy sẽ là một đỉnh cấp lưu lượng tiếp theo!

@A Trạch: Tay đua siêu ngầu × cún sữa siêu ngọt ngào, tôi yêu cặp couple này rồi đấy! Các vợ ơi, bút cho các bạn đây, hãy viết ra những áng văn ngọt ngào nào!

Vì vậy, Bạc Nguyên Triệt đã vô tình nổi tiếng trong lúc anh không hề hay biết gì...



Ở trận đấu loại thứ hai, Thu Danh Duy đã lấy lại được cảm giác nên dễ dàng giành được vị trí thứ ba, chỉ kém tuyển thủ nam đã chế nhạo cô ngày hôm qua 2 giây.

Không ngờ người hạng bét trong buổi đấu luyện tập lại đột nhiên đuổi tới trước mặt, sắc mặt tuyển thủ nam không được đẹp mắt cho lắm, giọng điệu anh ta vẫn khinh thường như ngày hôm qua, tiếp tục chế nhạo: “Hôm nay coi như cô may mắn đấy, nhưng trận đấu tiếp theo sẽ xuất hết thực lực nên cô đừng mơ có được thứ hạng cao dựa vào may mắn."

Thu Danh Duy cởi mũ bảo hiểm ra, cất giọng tuyên bố trước mặt các phóng viên: "Tôi sẽ bỏ xa anh trong cuộc đua, tôi sẽ để khán giả trên toàn thế giới này thấy anh kém cỏi như thế nào."

Tuyển thủ nam khẽ bật cười, sau đó quay mặt về phía máy quay và hướng ngón tay cái xuống dưới với Thu Danh Duy: "Nếu tôi thua người phụ nữ này, tôi sẽ rời bỏ giới đua xe và cả đời không bao giờ đụng đến xe nữa!"

Xét cho cùng anh ta cũng có thể được coi là kỳ cựu trong ngành đua xe, anh ta có vốn liếng để điên rồ.

Thu Danh Duy không quan tâm người khác hống hách như thế nào, nhưng tiền đề là đừng kéo giẫm cô, nếu không đừng trách cô không khách sáo.

“Vậy thì trận đấu này chính là dấu chấm hết cho sự nghiệp của anh." Cô đáp trả: "Hãy thu dọn đồ đạc chuẩn bị nghỉ hưu đi."

Tuyển thủ nam cười càng khoa trương hơn, bộ dạng của anh ta thực sự khiến Thu Danh Duy buồn nôn, cô phớt lờ anh ta bỏ đi thẳng để chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng.



Vào ngày diễn ra trận đấu chính thức.

Khán giả chật cứng như nêm, phóng viên từ nhiều đài khác nhau đứng canh trước ống kính vì sợ sẽ bỏ lỡ mất một cảnh quay hấp dẫn nào đó trong cuộc so tài tinh túy này.

Thu Danh Duy đang chuẩn bị ở phía sau khán đài, vẻ mặt cô vẫn như ngày thường.

Người phụ trách và các đồng đội của cô lo lắng đi đi lại lại trong phòng, còn Bạc Nguyên Triệt không ngừng hít thở sâu, như thể anh sắp bước lên sân khấu của buổi hòa nhạc khổng lồ với quy mô hàng chục triệu khán giả vậy.

Thu Danh Duy tiến lên chỉnh lại quần áo cho anh, trước khi lên sân còn dặn dò: "Đợi lát nữa hãy nhìn em cho cẩn thận." Nhìn dáng vẻ cô giành lấy cúp vàng cho anh.

Anh không nhìn cô thì còn nhìn ai nữa?

Bạc Nguyên Triệt nắm tay cô, rũ mắt hôn lên: "Anh sẽ cho em tất cả mọi may mắn của anh."


Người phụ trách và đồng đội của cô ở một bên hô hào:

"Đừng có bày tỏ tình cảm nữa, mấy ngày nay tôi ăn cơm chó trướng bụng rồi!"

"Đúng đấy! Trận đấu chính thức sắp bắt đầu rồi, Thu Danh Duy, cô hãy chuẩn bị cho tốt nhé."

"Làm những chuyện trong năng lực mình, đừng để mình có áp lực tâm lý."

“Làm những chuyện trong năng lực mình?” Thu Danh Duy mỉm cười, đi về phía trường đua, bóng lưng nắm chắc phần thắng ném lại cho họ một câu: “Tôi chỉ muốn trở thành nhà vô địch.”

Đã thấy những người điên rồ nhưng chưa bao giờ thấy người nào điên rồ như vậy. Mặc dù biểu hiện của cô ở vòng loại rất tuyệt vời, nhưng chức vô địch thế giới không phải là thứ nói muốn lấy là có thể giành được, huống chi những người tham gia thi đấu lần này đều là những tay đua hạng nặng đến từ khắp nơi trên thế giới, thế nên không dễ như các trận đấu trong nước đâu.

Người phụ trách cười nói: "Rất có tự tin đấy! Ha ha, cố lên! Nhưng đoạt giải chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là tham gia, kết quả không như ý muốn cũng đừng nản lòng."

Bạc Nguyên Triệt trợ giúp trả lời: "Không đâu."

Người phụ trách không hiểu ý của anh là gì: "Cũng phải, cô ấy khá lạc quan đấy."

“Không phải lạc quan.” Bạc Nguyên Triệt nhìn bóng lưng lao ra chiến trường của cô, trong mắt tràn đầy gợn sóng dịu dàng: “Mà là... cô ấy nói sẽ đoạt được giải vô địch thì chắc chắn sẽ đoạt được. "

Người phụ trách: "…"

Quên đi quên đi, nói với người trong mắt chỉ có bạn gái này cũng không có ý nghĩa gì.

Một đồng đội cắt ngang: "Bạc Nguyên Triệt, cậu là người ngoài ngành nên không hiểu, cậu thậm chí còn không biết đoạt được quán quân của F1 khó đến thế nào đâu."

“Không phải là tôi không biết nhiều về đua xe.” Anh khẽ dừng lại rồi nói: “Nhưng tôi hiểu cô ấy.”

Cô ấy nói sẽ giành chức vô địch thì chắc chắn sẽ làm.



Các thí sinh xuất hiện trên trường đua, mọi người đều vào vị trí của mình.

Khi đồng hồ đếm ngược vang lên, trận chung kết của giải vô địch cấp thế giới này kéo màn khai mạc.

Một hàng xe đua cùng lúc lao ra khỏi vạch xuất phát, lao vun vút về phía trước trong tiếng hò hét của xung quanh.

Xe nào cũng nhanh đến mức chỉ thấy bóng, nếu không chú ý sẽ mất dấu.

Tuyển thủ nam chế nhạo Thu Danh Duy vừa lúc bắt đầu đã vượt lên dẫn trước, xe của Thu Danh Duy bị lẫn vào giữa, tuy nhiên, xe của cô đã vượt qua các thí sinh khác với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy và nhanh chóng áp sát xe của tuyển thủ nam.

Khán giả trong trường đua chú ý tới con hắc mã đột nhiên đánh giết đến hàng đầu này, người dẫn chương trình hưng phấn giải thích vào micro.

Mọi người đều đang đoán xem liệu chiếc xe này có vượt qua chiếc xe có khả năng giành chức vô địch và có nhiều tài trợ nhất hay không.

Tuyển thủ nam tàn nhẫn thả tiếng rằng nếu anh ta thua Thu Danh Duy sẽ từ bỏ trường đua, thấy xe của cô đuổi sát khiến anh ta hốt hoảng, và trong nháy mắt đó hai xe đã đổi vị trí cho nhau ở khúc cua.

Toàn khán đài sục sôi.

"Trời ạ! Cô gái Trung Quốc đó đã vượt qua rồi ư?!"


"Hạng bét đã trở thành hạng nhất ư? Sao có thể làm được thế chứ!"

"Mẹ kiếp! Mau đuổi theo đi! Thua một người phụ nữ thì quá mất mặt!"

Nhiều người có mặt là fan của tuyển thủ nam, họ đều ngầm mặc nhận anh ta sẽ là nhà vô địch của trận đấu này, nhưng ai có thể ngờ Thu Danh Duy bị đám đông chế giễu trong vòng tập luyện lại phát huy trình độ kinh người như thế ở trận đấu chính thức chứ!

Tốc độ này, kỹ năng góc cua này, mẹ nó hoàn toàn không phải người mà là thần đấy?!

Hai chiếc xe tranh chức vô địch.

Cuối cùng cũng cán đích với khoảng cách trước sau cách nhau năm giây.

Thu Danh Duy nhìn thành tích của chính mình cảm thấy khá hài lòng, nhưng những người trong và ngoài trường đua lại kinh ngạc đến mức không nói nên lời… Một phút mười bốn giây, thành tích lần này đã trở thành kỷ lục thế giới mới trong giới đua xe.

Sau một lúc im lặng như tờ, những tiếng hét đinh tai nhức óc từ bốn phía tám hướng truyền đến.

Thu Danh Duy bình tĩnh xuống xe, đi theo nhân viên lên bục nhận giải, tất cả những ước mơ về đua xe của cô, cuối cùng đã thành hiện thực vào ngày hôm nay sau bao lần tréo ngoe.

Ánh nắng rực rỡ.

Cô đắm chìm trong tiếng hò reo và giơ cao chiếc cúp vàng về phía khán giả xung quanh. Tuyển thủ nam từng chế giễu cô đứng ở vị trí á quân với sắc mặt nhợt nhạt.

Ai có thể ngờ rằng người phụ nữ ít tên tuổi đến từ Trung Quốc này lại có thể phá kỷ lục trong thế giới đua xe chứ?

Cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Thu Danh Duy nghiêng đầu nhìn xuống anh ta từ trên cao, nhắc nhở anh ta về vụ cá cược của họ: "Rút khỏi giới đua xe? Không bao giờ chạm vào xe nữa?"

Sắc mặt tuyển thủ nam càng thêm khó coi, há miệng cả nửa ngày cũng không thể thốt nên lời.

Lúc nói lời tàn nhẫn thì sảng khoái lắm, nhưng không phải ai cũng đủ can đảm để thực hiện lời hứa từ bỏ nghiệp đua xe.

Thu Danh Duy không thèm làm khó anh ta nữa, vì vậy cô cười khẽ một tiếng, không thèm để ý đến anh ta, bởi vì tiếp theo cô còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Cô lấy lại bình tĩnh nhìn xuống sân khấu, nhìn thấy bóng dáng của Bạc Nguyên Triệt trong đám người cách đó không xa, nụ cười trên môi cô càng đậm hơn, hai tay vô thức nắm chặt chiếc cúp, trong lòng cô khẽ thắt lại.

Cầu hôn thôi mà...

Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời.

Không biết tiết mục cô chuẩn bị là bất ngờ hay vui mừng đối với anh...

Sau khi trao giải cho ba tuyển thủ xong, các phóng viên lập tức lao tới phỏng vấn họ.

"Cô Thu, có thể nói rằng lần này cô đã vượt qua sự mong đợi của mọi người khi giành được chức vô địch, hiện giờ có phải cô rất kích động không?"

“Kích động?" Thu Danh Duy thoáng suy nghĩ: "Cái đó thì không có, chỉ là chuyện trong dự kiến mà thôi."

Phóng viên nhất thời nghẹn họng: "Chúng tôi đều biết, tuyển thủ xuất sắc trong giới đua xe cơ bản đều là đàn ông. Là tuyển thủ nữ đầu tiên đoạt được quán quân, cô cảm thấy thế nào?"

"Đua xe có liên quan đến giới tính không?" Thu Danh Duy nói thẳng không hề khách sáo: "Nếu chịu trao nhiều cơ hội hơn cho các tuyển thủ nữ, tôi nghĩ toàn bộ giới đua xe sẽ do phụ nữ thống trị, còn những người đàn ông các anh hoàn toàn không có cơ hội lọt vào top ba đâu."

Phóng viên khẽ sững ra khi bị oán ngược lại, anh ta không dám tiếp tục làm khó dễ mà đổi chủ để hỏi: "Vậy cô có thể nói cho tôi biết cảm tưởng của cô ra sao khi giành được quán quân lần này không?"

Thu Danh Duy phớt lờ những câu nói trên trường đua mà bước thẳng xuống sân khấu.

Máy quay theo sát cô, theo cô xuyên qua đám đông và đến chỗ Bạc Nguyên Triệt.

Hình như không ngờ cô lại xuống sớm như vậy, Bạc Nguyên Triệt có hơi lơ mơ: “Vẫn còn đang phỏng vấn mà, sao không nói thêm vài lời cảm nghĩ nữa đi?”

"Nói nè." Thu Danh Duy nhét chiếc cúp vào trong vòng tay anh: "Chiếc cúp vàng mà em đã hứa với anh đây."

Bạc Nguyên Triệt cẩn thận cầm thật chắc, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Đây là cúp em đoạt được..." Tại sao lại đưa cho anh?

Thu Danh Duy giả vờ ho khan một tiếng, hất cằm ra hiệu cho anh nhìn vào trong chiếc cúp.


Phóng viên cũng phóng to ống kính lên.

Lập tức nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ từ trong chiếc cúp vàng, trông giống như một chiếc hộp trang sức.

Anh nghi ngờ, những người xung quanh anh cũng vậy, và những khán giả đang xem trực tiếp cũng thế.

Tất cả họ đều đang nháo nhào suy đoán về ý đồ của Thu Danh Duy và thứ gì có trong hộp.

"Mở ra xem đi." Thu Danh Duy thúc giục.

Bạc Nguyên Triệt mở nắp hộp theo lời cô nói, và thứ lọt vào tầm mắt anh là một cặp nhẫn bạch kim, bên trong nhẫn có khắc Thu Danh Duy và Bạc Nguyệt Triệt, ý nghĩa đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.

… Cô đang cầu hôn!

Vào ngày cô giành được chức vô địch thế giới, cô đã cầu hôn anh trước mặt mọi người!

Anh đã tưởng tượng ra hàng ngàn viễn cảnh cầu hôn với cô, nhưng lại không bao giờ nghĩ rằng chính cô sẽ là người ra tay và cầu hôn anh trước.

Nhìn cặp nhẫn ấy, Bạc Nguyên Triệt sững sờ hết một lúc.

Thu Danh Duy mỉm cười đưa tay trái cho anh, nhìn vào mắt anh, chân thành thốt ra từng chữ: “Nếu anh muốn ở bên em cả đời thì hãy đeo nhẫn cho em. Anh hãy nghĩ kỹ đi, đây là chuyện cả đời đấy."

Trong và ngoài trường đua đều đang sôi sục.

Băng đảng couple Duy Triệt âm thầm xuất hiện trong nước đang điên cuồng la hét với nam nữ chính trên màn ảnh:

"Đồng ý với cô ấy đi! Đồng ý với cô ấy nhanh lên! A a a! Cục dân chính đâu? Mang trực thăng đến hiện trường cho tôi!!!"

"Quả thật là hành hạ mấy con cún độc thân quá mà! Dân solo chịu đòn chí mạng!"

"Trời ạ! Không ngờ lại là chị bé cầu hôn trước! Thật ngầu quá đi a a a! Cún sữa mau đồng ý với chị bé đi!"

Còn do dự gì nữa chứ?

Đời này của anh đã thuộc về cô từ lâu rồi.

Bạc Nguyên Triệt run rẩy cầm chiếc nhẫn nữ lên, nhẹ nhàng đỡ tay Thu Danh Duy rồi đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, tiếc là tay anh run dữ dội đến mức rất lâu vẫn không nhắm đúng được.

Ngón tay Thu Danh Duy khẽ nhúc nhích và tự mình chen vào.

Chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô rất chặt, cô cũng bị anh khóa chặt cả đời.

Ngay sau đó, cô lấy chiếc nhẫn nam ra nắm lấy tay trái của anh đẩy nó vào trong. Sau đó mười ngón tay hai người đan nhau: "Bây giờ, không còn chỗ để hối hận nữa đâu."

Hối hận gì chứ?

Anh sẽ không bao giờ hối hận!

Bạc Nguyên Triệt nhìn cô chăm chú, đôi mắt đào hoa đỏ bừng lên, ánh nước trong mắt sóng sánh dưới ánh nắng chiếu rọi, lan tràn sự xúc động khó nói nên lời.

"Tiểu Duy..." Anh thì thào gọi tên cô, thanh âm nghẹn ngào: "Sao em lại tốt với anh như vậy? Anh... Anh thật sự sợ mình không xứng..."

Thu Danh Duy xoa đầu anh: "Đồ ngốc, anh đang nói lời ngốc nghếch gì vậy? Anh không xứng thì ai xứng?"

Anh vì cô mà từ bỏ thế giới vốn có của mình, cho nên hiện tại, cô cho anh một thế giới… Một tình yêu vĩnh cửu không thay đổi thuộc về hai người bọn họ.

Trong trường đấu vang lên tiếng tiếng la hét ầm ĩ.

Bạc Nguyên Triệt cầm chiếc cúp cúi xuống hôn cô.

Ngày hôm nay, ánh sáng trong mắt anh khi nhìn cô còn chói mắt hơn cả chiếc cúp vàng...



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương