Chương 7: Thu Niệm đi đâu?!

“Vừa rồi còn nói không phải fan của tôi, bây giờ lại nói thích tôi...” Bạc Nguyên Triệt né tránh ánh mắt của cô, giọng nói của anh rõ ràng đang căng thẳng: “Không phải rất mâu thuẫn với nhau sau?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải fan của cậu thì không thể thích cậu sao?” Thu Danh Duy trêu ghẹo nói: “Lỡ như tôi để ý tới mặt của cậu hay là... dáng người thì sao?”

Mấy chữ cuối cùng cố ý kéo dài khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.

Từng cảnh tượng tối hôm qua bị cô đùa giỡn hiện lên trong tâm trí, hai mắt Bạc Nguyên Triệt dần đỏ lên vì xấu hổ.

Khi đang định khiển trách cô đứng đắn lên một chút thì lúc này Thu Danh Duy lại chuyển đề tài: “Đùa cậu đấy!”

Bàn tay vỗ vỗ lên bả vai anh, cô thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, nói thật với anh: “Tôi thích người có nguyên tắc không dễ cúi đầu, cho nên mới vui vẻ giúp cậu một phen.”

Anh không ngờ lý do lại đơn giản đến như thế, cho nên trong chốc lát thấy sửng sốt: “Chỉ như vậy thôi?”

“Nếu không thì sao?” Thu Danh Duy hỏi lại: “Nếu tôi thật sự có toan tính thì tối hôm qua đã không dễ dàng thả cậu đi như thế.”

Lời này không phải là giả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong lòng Bạc Nguyên Triệt rất rõ ràng, mặc dù mình đứng trên đỉnh kim tự tháp trong giới giải trí, nhưng trong mắt giới thượng lưu, anh cùng lắm chỉ là con hát vừa ca vừa nhảy trên sân khấu mà thôi, vừa đe dọa vừa dụ dỗ một chút là có thể dễ dàng nhúng chàm.

Mà người phụ nữ trước mặt này tùy tiện là có thể bố thí cả một trăm triệu, hiển nhiên tiền tài quyền thế cũng không thua kém gì với Minh Toa Toa. Muốn có thứ gì không phải đều dễ như trở bàn tay sao?

Giống như những gì cô đã nói, nếu như thật sự có toan tính gì với anh thì tối hôm qua cô không thể nào bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như thế được, lại càng không thể từ chối việc trao đổi thông tin liên lạc với anh ngay lúc sau đó, rồi lại tạo ra lần gặp mặt trùng hợp, mất công giả vờ chờ đợi anh nhảy vào.

Biết hành động của cô không mang theo mục đích gì nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn không nhận lòng tốt này.

Dù sao cũng là một trăm triệu, đối với cô chỉ là một số tiền nhỏ, nhưng đối với người bình thường thì đấy chính là một con số trên trời mà có kiếm mấy đời cũng không thể kiếm được.

“Cảm ơn cô, lòng tốt này tôi nhận, còn tiền thì không...”

Lời từ chối vừa nói được một nửa thì tay anh bỗng nhiên bị cô nắm lấy. Dưới ánh mắt nghi ngờ của anh, Thu Danh Duy đặt tờ chi phiếu vào trong lòng bàn tay anh.

“Cậu cam tâm để tất cả nỗ lực nhiều năm của mình uổng phí hết như vậy sao?”

Bạc Nguyên Triệt mím môi, vẻ mặt nhẫn nhịn: “... Không cam tâm.”

“Vậy cầm lấy đi.” Thu Danh Duy thay anh quyết định, sau khi nắm chặt năm ngón tay của anh lại, cô cười lẩm bẩm: “Coi như là thay tôi hoàn thành tâm nguyện vẫn còn đang dang dở đi.”

“Tâm nguyện còn đang dang dở?”

Thu Danh Duy không vội trả lời, cô đứng dậy đi tới gần bìa núi, rũ mắt nhìn xuống thành phố phồn hoa nhưng xa lạ dưới chân. Thật lâu sau đó mới nói tiếp, từng câu từng chữ, đều mang theo vẻ không cam lòng và ý hận, tản ra trong gió lạnh buổi đêm.

“Một giấc mơ mà tôi khao khát từ nhỏ và luôn nỗ lực vì nó, khi tới thời điểm sắp thực hiện được thì lại bị hủy trong tay những người như Minh Toa Toa.”

Bạc Nguyên Triệt nhìn bóng dáng người phụ nữ, anh có hơi rung động.

“Giấc mơ của tôi đã không còn cơ hội để thực hiện nữa rồi.” Thu Danh Duy đè nén cảm xúc của mình lại, khoảnh khắc ngoái đầu nhìn lại ánh đèn rực rỡ vừa thắp sáng lên, giọng điệu trịnh trọng đến lạ thường: “Thế nên, tôi giao nó lại cho cậu.”

*

Khi Bạc Nguyên Triệt trở lại chung cư, lại là một đống người đang chờ anh.

Không tức giận bất bình thì là đang ủ rũ cụp đuôi.

“...” Bạc Nguyên Triệt nhìn mọi người quanh nhà mình, hỏi: “Sao mọi người lại tới đây nữa rồi?”

Quý Ninh liếc mắt nhìn trợ lý một cái, vô cùng cẩn thận mà giải thích: “Anh Nguyên Triệt, chúng em đã nghe nói hết mọi việc rồi...”


“Mẹ nó! Thét giá nói muốn bảy nghìn vạn, mẹ kiếp, anh ta vừa cắn thuốc hả?” Tô Ngạn đấm một quyền lên tường, cái lỗ hôm qua cậu ta đục lại lõm xuống thêm mấy phân.

Bạc Nguyên Triệt giữ chặt lấy cậu ta, vẻ mặt vô cảm nói: “Nếu đánh nữa thì cậu mua lại ngôi nhà này đấy.”

Tô Ngạn nhìn vào vách tường, có chút ngượng ngùng thu nắm tay lại: “Chỉ là do tớ quá tức giận...”

Phía sau lưng anh, những người trong nhà bắt đầu đồng thanh nói đầy quyết tâm:

“Bảy nghìn vạn thì bảy nghìn vạn! Cho dù chúng ta có đập nồi bán sắt cũng phải gom đủ tiền! Dù có tiếp tục ở lại cái công ty chó má kia thì cũng không có trái tốt đâu! Nhất định phải giúp anh Nguyên Triệt chấm dứt hợp đồng này!”

“May mà lúc đó đầu óc em tỉnh táo, chỉ ký có năm năm, giờ cũng sắp tới kỳ hạn rồi, em sẽ đi cùng với anh Nguyên Triệt!”

“Tôi vẫn chưa tới kỳ hạn, nhưng nếu Nguyên Triệt rời đi, vậy tôi cũng chấm dứt hợp đồng chạy lấy người! Lâu nay bị Minh Toa Toa quấy rầy, tôi thật sự chịu đủ rồi!”

...

Giữa lúc kích động, Bạc Nguyên Triệt búng tay một cái, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Trước tiên mọi người cứ nghe tôi nói vài câu đã.”

Hơn chục cặp mắt đổ dồn về phía anh.

Bạc Nguyên Triệt lấy lại bình tĩnh, trấn an nói: “Mọi người không cần phải lo lắng chuyện chấm dứt hợp đồng, điều khoản ngang ngược của Nhạc Ngu vốn dĩ đã không công bằng, nếu nắm lấy điểm này để làm ầm ĩ thì phần thắng sẽ cao hơn rất nhiều. Cho dù tới khúc cuối có thua kiện thì tôi cũng đã chuẩn bị thỏa đáng bảy nghìn vạn tiền chấm dứt hợp đồng rồi.”

Mặc dù tất cả mọi người có mặt ở đây đều là những ngôi sao nổi tiếng tiền đồ vô hạn trên màn ảnh nhưng có không ít người trong số họ cũng rơi vào cái bẫy của Nhạc Ngu, không cẩn thận đã ký phải điều khoản bất bình đẳng kia, tuy nhận show liên tục nhưng cuối cùng tiền tới tay lại chẳng có bao nhiêu.

Cho nên bảy nghìn vạn đối với mọi người đều không phải số tiền nhỏ, vừa nghe thấy Bạc Nguyên Triệt đột nhiên nói có thể lấy ra được số tiền này, mọi người đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Tô Ngạn biết khả năng của anh đến đâu, không khỏi thất thanh nói: “Cậu đi bán thận à?”

Bạc Nguyên Triệt: “...”

“Đi vay nặng lãi?” Quý Ninh tự suy đoán, gương mặt tuấn tú tái nhợt đi vì sợ hãi: “Anh Nguyên Triệt, thiếu tiền thì có thể nói với bọn em mà! Đừng gánh vác một mình thế chứ?”

Mọi người xung quanh phụ họa theo:

“Đúng thế! Cậu đừng đi nhầm đường mà!”

“Nguyên Triệt có việc thì cứ tìm chúng tớ bàn bạc, bảy nghìn vạn vẫn có thể xoay sở được.”

“Đúng vậy, cậu đừng vì chuyện chấm dứt hợp đồng mà phá hủy cả tương lai của mình chứ!”

Bạc Nguyên Triệt đè tay xuống, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại: “Không phải như mọi người nghĩ đâu...”

“Vậy là như thế nào?” Tô Ngạn nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt lo lắng.

Cả phòng nín thở chờ đợi, Bạc Nguyên Triệt nắm tay đặt lên môi, không được tự nhiên ho khan một cái, nói: “Người tối hôm qua giúp tớ... Mọi người vẫn còn nhớ chứ?’

“Chính là chị gái từ chối cho anh thông tin liên lạc phải không?” Quý Ninh trợn tròn mắt.

Bạc Nguyên Triệt khó chịu liếc mắt nhìn cậu ta: “Sao cậu lại nhớ kỹ chuyện này thế?”

Tô Ngạn chém thêm một nhát: “Còn không phải là do mới lạ sao? Người trên đời này có thể từ chối được cậu, có lẽ chỉ có thể là fan trung thành của đối thủ mà thôi.”

Nghĩ đến khuôn mặt chết người của đối thủ, Bạc Nguyên Triệt bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh: “Không thể nào, ánh mắt của cô ấy không kém đến thế.”

Tô Ngạn gật đầu: “Cũng đúng, ngay cả cậu mà cũng không thèm để vào mắt, có lẽ là coi thường nghệ sĩ trong giới giải trí.”

Biết Tô Ngạn nói chuyện rất thẳng thắn nhưng hôm nay là lần đầu tiên cảm thấy chói tai như thế.

Tuy rằng... lời cậu ta nói cũng là sự thật...


Thân phận của cô như thế, nghệ sĩ trong giới giải trí quả thật không thể lọt vào mắt xanh của cô.

Ý cười của Bạc Nguyên Triệt dần phai đi, anh tiếp tục nói: “Hôm nay bọn tớ lại trùng hợp gặp nhau, cô ấy nghe thấy gặp chút khó khăn trong việc chấm dứt hợp đồng nên đã cho tớ một tờ chi phiếu một trăm triệu.”

Quý Ninh nhạy bén bắt được một chữ: “Cho?”

Bạc Nguyên Triệt giơ tay đặt lên sườn cổ, rũ mắt đáp: “Đúng vậy, cô ấy nói... không cần phải trả lại.”

Tùy tiện cho người ta một trăm triệu, tiền nhiều đến nỗi không có chỗ tiêu hay sao? Huống chi hai ngày liên tiếp đều có thể ngẫu nhiên gặp được, làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

Vì thế, mọi người trong phòng kết luận…

“Cô ấy có ý đồ với cậu!”

“Không thể nào!” Bạc Nguyên Triệt thề thốt phủ nhận, giọng điệu kích động như thể mình chính là người bị bôi nhọ: “Cô ấy có ý đồ gì với tớ được chứ? Cô ấy vừa không phải fan của tớ, lại còn không thiếu tiền, hơn nữa trông cũng rất... rất xinh đẹp...”

Khi nói xong ba chữ cuối cùng, lỗ tai Bạc Nguyên Triệt có hơi nóng lên, anh đi tới trước điều hòa, để gió lạnh thổi thẳng vào mình.

Tô Ngạn nhìn anh, vẻ mặt kỳ quái.

Bạc Nguyên Triệt là một người có lòng cảnh giác rất cao, thế mà lại nói đỡ giúp người phụ nữ chỉ mới gặp mặt được hai lần, thật sự có vấn đề!

Quý Ninh phân tích rất rõ ràng: “Em cảm thấy mọi chuyện thật quá trùng hợp! Vì sao khi anh say rượu lại đúng lúc được cô ấy nhặt về? Lần gặp ngẫu nhiên hôm nay chỉ sợ cũng không phải là trùng hợp, mà là do cô ấy cố tình theo dõi!”

Bạc Nguyên Triệt nhíu mày: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

“Tớ cũng cảm thấy Quý Ninh nói có lý! Chẳng lẽ giữa hai người có ông tơ bà nguyệt buộc dây tơ hồng hay sao? Hai ngày liên tiếp đều tình cờ gặp nhau.” Không ít người đều đang xếp hàng bàn thuyết âm mưu: “Tớ nghĩ cô ấy biết cậu phản cảm bộ dạng Minh Toa Toa cưỡng bức, cho nên mới thay đổi phương thức khác để có được thiện cảm từ cậu. Còn về mục đích, cậu nhìn vào gương sẽ rõ, toàn bộ phụ nữ ở Trung Quốc này, có ai mà không muốn ngủ với cậu chứ?”

Suy đoán như thế cũng không phải là không có lý, nhưng... Nghĩ tới lúc chạng vạng trên đỉnh núi, vẻ mặt khi nói ra những lời đó của người phụ nữ kia, Bạc Nguyên Triệt ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lựa chọn tin cô.

“Đừng nói nữa!” Bạc Nguyên Triệt cắt ngang lời của mọi người trong phòng, đặt dấu chấm hết cho đề tài này: “Cô ấy không gạt tớ, cũng không cần phải gạt tớ.”

Tô Ngạn và Quý Ninh nhìn nhau, biểu cảm của hai bên đều là vẻ khiếp sợ.

Khi vừa debut, bọn họ đã từng thành lập một nhóm nam với Bạc Nguyên Triệt nhưng do kết quả không khả quan nên công ty đã để ba người bọn họ tan rã, mỗi người được sắp xếp cho một lộ trình mới. Cho dù như thế thì thời gian bọn họ quen biết nhau trong giới cũng là dài nhất, cũng như hiểu rõ đối phương nhất.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt tin tưởng và bênh vực cho một người mới chỉ gặp mặt hai lần như thế.

Tô Ngạn cẩn thận suy nghĩ một lúc, hỏi anh: “Ngày hôm qua không có được thông tin liên lạc của cô ấy, thế hôm nay cậu đã có rồi chứ? Cô ấy tên là gì vậy? Lỡ như tôi đã từng gặp qua lúc đi kéo nhà tài trợ thì sao?”

Lời nói này cũng đã nhắc nhở Bạc Nguyên Triệt, cả người anh cứng lại, mí mắt giật giật giống như vừa tỉnh lại từ trong mơ, vẻ mặt trông như bị sét đánh.

Tô Ngạn: “Sao thế? Cô ấy vẫn không chịu cho cậu à?”

Vậy thật sự có hơi giống với câu cá, nói không chừng đây còn là một cao thủ.

“Mẹ kiếp!” Bạc Nguyên Triệt không trả lời, chửi nhỏ một tiếng rồi chạy như bay tới ban công, nhìn dáo dác dưới lầu.

Đèn đường chiếu sáng cả một khoảng đường yên ắng, chiếc xe đưa anh trở về đã không còn thấy bóng dáng từ lâu.

“Nguyên Triệt?” Một đám người đi theo, tò mò anh đang nhìn cái gì.

Hai tay Bạc Nguyên Triệt nắm lấy rào chắn, vùi đầu hít sâu một hồi lâu, tuyệt vọng nói ra ba chữ… “Tớ quên rồi...”

Mọi người: “...”

Người ra tay giúp anh hai lần nhưng ngay cả tên họ là ai anh cũng không biết.


Bạc Nguyên Triệt vọt vào phòng tắm, anh tắm hơn nửa tiếng bằng nước lạnh vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Anh ngồi dựa vào mép giường, lật qua lật lại tấm chi phiếu trong tay để xem, đáng tiếc đây chỉ là một tấm chi phiếu công ty, cho dù có nhìn chằm chằm, nhìn xuyên thấu nó cũng không thể biết được tên của đối phương.

“Tập đoàn Thu Thị....”

Là Thu Thị mà anh đang nghĩ tới sao?

Bạc Nguyên Triệt lấy điện thoại lên Baidu, anh lập tức hiểu rõ vì sao người phụ nữ kia lại ra tay hào phóng như thế…

Thu Thị của thành phố Bái, ông trùm ngành bất động sản, là nhân tài kiệt xuất dẫn đầu các thương hiệu dưới trướng của mình.

Mặc dù cổ phiếu bị ảnh hưởng và sụt giá trong khoảng thời gian người lãnh đạo trước đó qua đời, nhưng nghe đâu tổng giám đốc hiện tại thủ đoạn hơn người, đã nhanh chóng khôi phục Thu Thị trở lại bình thường, không hề ảnh hưởng gì đến địa vị bá chủ của nó trong giới bất động sản.

Người có thể trực tiếp viết chi phiếu công ty cho anh, không phải quản lý cấp cao của công ty thì cũng chính là cổ đông, cho dù là ai thì thân phận của họ cũng vượt xa Minh Toa Toa và tập đoàn Nhạc Ngu sau lưng cô ta.

Nghĩ tới suy đoán của đám người Tô Ngạn, Bạc Nguyên Triệt cười tự giễu một tiếng.

Có mưu đồ với anh?

Đừng nói đùa nữa! Anh có gì đáng giá để cô ấy mơ ước chứ?

Gương mặt này sao?

*

Vài ngày tiếp theo, Bạc Nguyên Triệt đều cố tình đến nơi mà anh tình cờ gặp được ân nhân của mình nhưng đáng tiếc chẳng thu hoạch được gì cả.

Cũng trong lúc đó, công ty bắt đầu tăng cường mức độ gây khó dễ, tới mức gần như trắng trợn nói ra hai từ “phong bế”.

Bạc Nguyên Triệt không phải là người có tính cách nhẫn nhịn, hiện tại anh lại còn có vốn để chống cự lại, đương nhiên sẽ không thể nào tiếp tục bị động nữa, rất nhanh sau đó đã công bố quyết định chấm dứt hợp đồng…

@Bạc Nguyên Triệt V: Sau bảy năm debut, cũng đã đến lúc để tìm kiếm một hướng đi mới rồi. Cảm ơn mọi người từ trước cho đến nay đã luôn ủng hộ tôi. Tôi xin đảm bảo, Bạc Nguyên Triệt sau khi rời khỏi Nhạc Ngu sẽ là một Bạc Nguyên Triệt tốt hơn của trước đó.

Sau khi Weibo này được đăng tải, toàn bộ các trang web đều bị tê liệt.

...

Lúc này, tại một cửa hàng áo cưới ở thành phố Bái.

Quan Doanh đang chờ để thử váy phù dâu thì lướt tới bài này, lập tức thét chói tai: “A a a! Anh trai tôi cuối cùng cũng sắp chấm dứt hợp đồng với Nhạc Ngu rồi! Cái công ty đen rác rưởi đó toàn làm việc không chính đáng, gần đây cũng không biết làm sao mà tài nguyên tốt đều bị đối thủ cướp đi! Chấm dứt được là tốt! Nếu chấm dứt được thì tôi chính là người đầu tiên giơ hai chân chúc mừng!”

Nghê San ngồi trước gương trang điểm, nghe thấy vậy thì mỉm cười, thuận miệng hỏi: “Anh trai? Chính là Bạc Nguyên Triệt kia sao?”

Quan Doanh liên tục gật đầu, đưa hình nền điện thoại cho cô ta xem: “Có phải rất đẹp trai đúng không? Hu hu hu, anh trai đúng là đỉnh cao của nhan sắc mà!”

Nghe San liếc mắt nhìn sang, cũng không để trong lòng.

Đối với cô ta, từng tuổi này mà vẫn theo đuổi thần tượng thì đúng là có chút ấu trĩ.

Tuy rằng năm đó khi còn học cấp ba, cô ta cũng rất si mê Bạc Nguyên Triệt.

Chàng trai mười bảy tuổi dựa vào vẻ ngoài điển trai cùng với giọng nói ấm áp của mình đã hút vào tầm mắt của mọi người, khiến vô số cô gái phải điên cuồng hò hét.

Sau vài năm, tất cả mọi người đều đã tốt nghiệp, từ tháp ngà voi đi vào thế giới của người trưởng thành, chàng thiếu niên điển trai tuyệt vời của những năm tháng trước cũng dần bị lãng quên.

Đối với các nữ sinh cấp ba thì những minh tinh trên sân khấu chính là tồn tại lóa mắt nhất, nhưng đối với người trưởng thành, các đại gia hàng đầu lại càng hấp dẫn hơn.

Cho nên khi nhìn thấy Quan Doanh tới tận bây giờ vẫn còn theo đuổi điên cuồng như thế, cô ta thật sự không thể nào hiểu nổi, vì vậy đành nói sang chuyện khác: “Cậu cảm thấy bộ váy cưới này nên đeo bộ trang sức gì thì hợp? Kim cương có bình thường quá không?”

Quan Doanh đặt điện thoại xuống, nhìn quả trứng bồ câu trên ngón áp út của Nghê San, cô ta vô cùng hâm mộ nói: “Tớ thì chỉ thích kiểu hạnh phúc đơn giản không phô trương mà thôi, nếu cậu không thích thì cho tớ đi! Tớ cũng muốn có một ông chủ tập đoàn tặng cho tớ một chiếc nhẫn kim cương giá trị ngàn vạn! Hu hu hu, hâm mộ muốn khóc luôn mà!”

Nghê San giơ tay lên, cười thỏa mãn nhìn chiếc nhẫn kim cương này nhưng ngoài miệng lại cố ý thở dài: “Tớ cũng không muốn phô trương lãng phí như thế đây, đã nói với Cảnh Thâm là đừng mua nhẫn đắt tiền như vậy, kết quả anh ấy vẫn không thèm nghe.”

Quan Doanh trở nên chanh chua: “Tuy rằng nghe có chút thô tục nhưng kích thước cùng giá cả của chiếc nhẫn có thể thể hiện rõ nhất sự quyết tâm của một người đàn ông. Tổng giám đốc Lục tặng cho cậu một chiếc nhẫn kim cương đắt giá như thế, chính là muốn nói cho cậu biết anh ấy yêu cậu tới cỡ nào!”

Nghe San xấu hổ trừng mắt nhìn cô ta: “Buồn nôn quá đi!”

“Tớ nói cái này là sự thật mà! Cậu nghĩ lại xem, khi tổng giám đốc Lục kết hôn với vị kia, nhẫn kim cương còn là do vị kia tự chuẩn bị đấy! Một người đàn ông có yêu cậu hay không cậu đều có thể nhìn ra được, có vài người chỉ giả bộ hồ đồ để không đối diện sự thật, đấy không phải là tự rước lấy nhục sao?”


Nghê San rất thích nghe những lời hạ thấp Thu Niệm và nâng cô ta lên.

Nhưng không đợi cô ta nghe thêm được vài câu thì đã có người cắt ngang…

Nhân viên cửa hàng dẫn Lục Cảnh Thâm đi vào, cười tươi nói: “Cô Nghê, tổng giám đốc Lục đã tới.”

Nghê San quay đầu lại nhìn thấy chồng sắp cưới của mình, vội vàng đứng dậy, cầm tà váy chạy tới, cho anh ta xem chiếc váy cưới mình đã lựa chọn cẩn thận.

“Cảnh Thâm, anh thấy chiếc váy này thế nào?”

Thật ra cô vốn muốn nhờ một nhà thiết kế người Pháp đến thiết kế cho cô ta một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị, nhưng ngày cưới Lục Cảnh Thâm chọn thật sự rất gấp, chính là vào tháng sau, mà thời gian để hoàn thành một chiếc váy cưới đặt may thường phải mất ba tháng, nếu yêu cầu đẩy nhanh tốc độ thì không thể nào đảm bảo được chất lượng. Thế nên cô không còn lựa chọn nào khác ngoài tới cửa hàng váy cưới để lựa chọn những kiểu dáng có sẵn.

Lúc này Lục Cảnh Thâm vừa gấp gáp chạy tới đây từ công ty, cặp mắt kính vẫn còn đeo trên sống mũi, tròng kính khúc xạ ánh nắng buổi chiều, che đi vẻ mặt thất thần của anh ta.

“Ừm, rất đẹp.”

Ngoài miệng nói như thế nhưng bóng dáng thuần trắng kia lại không đi vào lòng.

Tình cảnh này khiến Lục Cảnh Thâm nhớ lại một năm trước, một người phụ nữ khác cũng đã từng vì anh mà khoác lên bộ váy cưới, một nụ hoa chớm nở.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng anh ta cũng không thể phủ nhận được, rằng vẻ mặt chờ mong đưa tay cho anh ta của Thu Niệm khi đó so với Nghê San trước mặt, cũng như so với bất kỳ người phụ nữ nào mà anh từng gặp… còn xinh đẹp hơn.

Nghê San không hề biết chồng sắp cưới cùng mình đang thất thần, nghe thấy vậy thì vui vẻ nói với nhân viên cửa hàng: “Vậy tôi lấy cái này.”

Chỉ là khi khóe mắt cô liếc nhìn qua tấm gương toàn thân bên cạnh, thoáng nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên lưng, cô ta lại lộ ra vẻ do dự: “Nhưng mà... hình như phía sau lưng có hơi hở quá, không thể che đi vết sẹo...”

Lời nói đó giống như một cây roi, quất vào Lục Cảnh Thâm khiến anh ta hoàn hồn lại.

Nghê San vì cứu anh ta mà suýt nữa đã mất mạng! Trong suốt một năm qua cũng đã yên lặng chịu đựng rất nhiều oan ức vì anh ta. Cô ta đã trả giá nhiều như thế, là người mà cả đời này anh ta không thể nào phụ bạc!

Thế nên, vừa rồi là do lương tâm anh ta bị chó ăn mới có thể nhớ tới Thu Niệm, người phụ nữ đầy âm mưu chia cắt bọn họ!

Anh ta vứt đi những tạp niệm không nên có trong đầu ra, lấy lại bình tĩnh, bước về phía trước ôm chặt lấy Nghê San, cùng cô ta nhìn về phía gương toàn thân.

Anh ta nhìn chăm chú vào vết sẹo như ẩn như hiện đằng sau lưng cô ta, ánh mắt và giọng nói cũng đồng thời dịu dàng xuống: “Không cần phải cố che lại đâu, cứ như vậy cũng rất đẹp.”

Nghê San làm nũng: “Nhưng mà xấu quá đi thôi...”

“Sao có thể?” Đầu ngón tay Lục Cảnh Thâm nhẹ nhàng vuốt ve chỗ gớm ghiếc kia, thì thầm nói: “Đây là bằng chứng cho việc em đã cứu anh một mạng, cũng là khởi đầu của tình yêu đôi ta, anh không cảm thấy nó xấu.”

Ở bên cạnh, Quan Doanh ăn một họng thức ăn cho không chịu nổi mà hét to, nhân viên cửa hàng bên cạnh không ngừng nói ra lời hay ý đẹp.

Dưới nụ cười nhìn như ngọt ngào của Nghê San lại ẩn chứa một sự cứng nhắc khó phát hiện.

Sở dĩ Lục Cảnh Thâm để ý đến cô ta, đối xử tốt với cô ta, yêu cô ta, thậm chí là cưới cô ta, tất cả đều là vì vết sẹo này.

Trong lòng cô ta cảm thấy có chút không cam tâm.

Nếu cô ta không giả mạo Thu Niệm trở thành ân nhân cứu mạng của anh ta, chẳng phải là anh ta cũng sẽ không có khả năng yêu một người vẫn luôn đứng bên cạnh làm nền cho Thu Niệm đúng không?

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, bên ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao.

“Thưa anh! Anh không thể tùy tiện vào đây được!”

“Anh này!”

“Bảo vệ! Mau gọi bảo vệ! Ngăn anh ta lại mau!”

Nghê San sửng sốt hoàn hồn lại, những người trong phòng cũng đồng thời nhìn sang cánh cửa đang được mở hở ra.

Ở phía đó, một người đàn ông đang sải những bước chân dài xông tới.

Một thân hình thon dài, mặc bộ vest trắng tinh được cắt may cẩn thận, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tao nhã mà chỉ có thể hun đúc được từ khi còn nhỏ.

Chỉ là vào giờ phút này, tất cả sự dịu dàng rụt rè đều tan biến sạch sẽ, anh ta lao thẳng đến chỗ Lục Cảnh Thâm, thô bạo túm lấy cổ áo anh ta, đôi mắt đỏ rực tràn đầy thù địch.

“Thu Niệm đâu? Thu Niệm, cô ấy đang ở chỗ nào?!”




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương