Chương 27: Ôm chặt lấy cô

Trên đường ra khỏi bệnh viện, Thu Danh Duy nhớ lại nội dung phần bình luận của cuốn tiểu thuyết này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả độc giả đều mắng chửi Lục Cảnh Thâm, mắng chửi tác giả vì cho HE. Cô mới đọc một nửa tiểu thuyết, vì cô biết trước nên cứ chủ quan cho rằng nữ chính nhất định sẽ chết vì bệnh nan y, vì thế lầm tưởng các độc giả nói HE là nữ chính tha thứ cho nam chính, hai người ở bên nhau, yêu nhau trong những ngày tháng cuối đời, kết quả vậy mà lại khám sai?!

Tuy rằng rất máu chó nhưng hiện giờ cô lại vô cùng vui mừng vì tác giả đã viết ra đống máu chó này, giúp cô có thể tiếp tục sống sót.

Đứng trên đường ở một đất nước xa lạ, Thu Danh Duy giơ tay, nhẹ nhàng che mắt lại.

Thật tốt quá…

Sau khi ổn định cảm xúc, cô gọi cho thư ký Chu kể về chuyện này.

Bên kia, thư ký Chu thở phào nhẹ nhõm, cảm thán ông trời có mắt, người nhà họ Thu đều là người tốt, sẽ không rơi vào kết cục bi thảm như vậy.

Hai người hàn huyên một lát, thư ký Chu nghĩ đến gì đó, nhắc Thu Danh Duy xem Weibo.

Sau khi rời khỏi thành phố Nhạc, Thu Danh Duy đã xóa toàn bộ ứng dụng mạng xã hội, điện thoại chỉ giữ lại những ứng dụng cơ bản nhất, cô không muốn lãng phí số thời gian ít ỏi của mình trên mạng, lúc này nghe thư ký Chu nói vậy, cô bèn tải lại lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Weibo xảy ra chuyện gì vậy?”

Thư ký Chu: “Ngày hôm qua đã xảy ra hai chuyện, vốn dĩ không định làm phiền tới cô nhưng vì đã xác nhận là chẩn đoán sai nên tôi nghĩ nên cho cô biết.”

Trong lúc đó, Weibo đã tải xong, Thu Danh Duy nhấn mở hot search, lập tức hiểu được hai chuyện mà thư ký Chu nói.

“Tổng giám đốc Thu Thị tưởng niệm người vợ đã khuất, vì yêu tự sát.”

“Siêu sao hàng đầu giới giải trí đêm khuya đến quán bar tìm men say, thất tình tự sát.”

Tên cặn bã Lục Cảnh Thâm kia tự sát, Thu Danh Duy không thể không vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chẳng qua bốn chữ “vì yêu tự sát” này có hơi vấy bẩn “tình yêu”.

Người tự phụ như anh ta, khỏi cần nghĩ cũng biết là không chấp nhận được mình bị Nghê San đùa giỡn trong lòng bàn tay, bị lừa dối suốt một năm trời, muốn chuộc tội để bù đắp lại tất cả, không ngờ Thu Niệm lại “chết”, không tìm thấy lối thoát, anh ta bèn chọn cách kết thúc mọi thứ bằng cái chết.


Anh ta nghĩ hay lắm, chết cho xong việc, thoát khỏi sự dày vò tra tấn suốt nửa cuộc đời sau này, đúng là tên nhu nhược!

Còn tin tức thứ hai…

Siêu sao hàng đầu giới giải trí?

Đừng có nói là… Bạc Nguyên Triệt?

Cô nghĩ lại, tên nhóc kia hình như không có yêu đương gì, có lẽ là do đối thủ tung tin. Nhưng thư ký Chu lại cố ý đề cập đến chuyện này, hẳn là có liên quan đến cô.

Nghi ngờ bấm vào, lập tức thấy một tiêu đề chói lọi đầu bảng Weibo… “Tối hôm qua, Bạc Nguyên Triệt gây náo động khi xuất hiện tại quán bar Unicorn, sau khi hát một bài tình ca thất tình xong thì nhảy xuống sân khấu, toàn dân suy đoán “Tiểu Duy” là ai?”

Quán bar Unicorn? Chẳng phải là quán bar nơi cô và Bạc Nguyên Triệt gặp nhau lần đầu sao? Còn có… Tiểu Duy này… Cô có linh cảm mãnh liệt rằng đó chính là cô.

Weibo có kèm theo một đoạn video.

Bạc Nguyên Triệt đứng trên sân khấu quán bar, cất giọng hát khàn khàn: “Ngay thời khắc anh rung động, em lại biến mất… Rất muốn gặp lại em một lần nữa…”

Anh nhìn tiều tụy hơn rất nhiều, chiếc cằm trơn bóng sạch sẽ thường ngày giờ lún phún râu, tóc dài cũng không cắt, thẫn thờ che phủ vầng trán, che đi một nửa đôi mắt đào hoa u sầu… Dáng vẻ vô cùng mất tinh thần.

Anh… làm sao vậy?

Thu Danh Duy nhìn chằm chằm vào người trong video, bất giác cau mày. Khoảnh khắc nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt gào khóc nghẹn ngào, hô hấp như ngừng lại.

Rất nhanh, cô nghe thấy một tiếng “Tiểu Duy” đầy lưu luyến, hai chữ nhẹ nhàng trầm thấp, lại vương vấn tình cảm mà cô chưa bao giờ chú ý đến.

Bạc Nguyên Triệt anh…

Một câu trả lời lờ mờ hiện ra.

Ngay sau đó đã bị cắt ngang bởi tiếng thét hoảng sợ trong video.

Bạc Nguyên Triệt ngã xuống sân khấu, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.


Lúc này, niềm vui vì khám sai đã bị lo lắng thay thế, Thu Danh Duy không ở lại nữa, bảo thư ký Chu ngay lập tức chuẩn bị máy bay. Cô phải về thành phố Nhạc, trở về ngay bây giờ!

*

Trong một bệnh viện tư nhân ở thành phố Nhạc, Bạc Nguyên Triệt từ từ tỉnh lại.

Nhìn trần nhà xa lạ, anh hơi sững sờ, ngay sau đó bên tai vang lên một giọng nói âm dương quái khí: “Yo~ Đại tình thánh của chúng ta tỉnh rồi.”

Là Tô Ngạn.

Cậu ta đang ngồi khoanh tay ở mép giường, vẻ mặt u ám trợn mắt nhìn anh.

Trợ lý nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ.

Quý Ninh đỡ Bạc Nguyên Triệt từ từ ngồi dậy, khẽ thở dài: “Anh Nguyên Triệt, tối qua anh thật sự làm bọn em sợ chết khiếp, ngã từ sân khấu cao như vậy xuống, may mà chỉ là gãy một chân, nếu đầu đập thẳng vào góc bàn đá cẩm thạch gì đó, có lẽ cả đời này anh sẽ phải làm kẻ đần đấy.”

Tô Ngạn tức giận: “Cậu ấy chính là đồ đần! Cứ ngã chết luôn đi!”

“Được rồi, khoan dung với bệnh nhân thất tình chút đi.” Đồng đội khác tới hòa giải.

Bạc Nguyên Triệt nhíu mày: “Thất tình cái gì? Nói linh tinh gì đó?”

“Còn chối cãi gì nữa? Bây giờ toàn mạng xã hội đều biết siêu sao hàng đầu giới giải trí của chúng ta bị một người tên Tiểu Duy đá, đau khổ hát tình ca thất tình ở quán bar, gào khóc xong thì nhảy xuống sân khấu tự sát.” Tô Ngạn tiếp tục buông lời móc mỉa: “Cậu nói xem có xuất sắc không hả? Có kích thích không?”

Bạc Nguyên Triệt thật sự không có ấn tượng gì về chuyện tối hôm qua, chỉ nhớ ánh đèn nhấp nháy trong quán bar, cùng vị đắng của rượu chảy xuống cổ họng, sau đó cãi lộn ầm ĩ với Tô Ngạn, rồi sau đó… sau đó anh không còn nhớ gì nữa.

Nghe những gì Tô Ngạn nói…

Chẳng lẽ sau khi uống say, anh đã làm ra chuyện tồi tệ gì đó?

Thấy mặt anh lộ vẻ nghi hoặc, một người đồng đội nhiệt tình mở hot search Weibo, đưa điện thoại cho anh, không nhịn được vui sướng khi người khác gặp họa mà cười thành tiếng heo: “Anh, anh đỉnh quá trời! Toàn bộ cõi mạng tê liệt vì anh hết rồi.”

Bạc Nguyên Triệt có linh cảm xấu mãnh liệt, anh cầm điện thoại, lướt xem đề tài hot search trên Weibo, muốn chết quá đi mất.


Hiện tại cả mạng xã hội đều đang thảo luận “Tiểu Duy” trong truyền thuyết là ai, còn có người bị lãng tai nghe nhầm thành “Tiểu Vi”, vì thế đoạn anh hát trên sân khấu bị cắt nối biên tập thành “Tiểu Vi, em có biết anh yêu em rất nhiều~”, mà đoạn anh ngã xuống sân khấu, được tặng thêm hai cái cánh, ghép nhạc “Anh muốn đưa em đến bầu trời~”

Bạc Nguyên Triệt tức giận đến mức bật cười.

Cộng đồng mạng bây giờ đều xuất sắc như vậy sao?

Anh nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều rồi nhưng đề tài này vẫn còn nóng nổi, không khỏi tức giận hỏi trợ lý: “Tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa giảm được nhiệt?”

Vẻ mặt trợ lý vô tội: “Chuyện này của cậu… hoàn toàn không giảm được…”

Dù sao cũng là siêu sao hàng đầu giới giải trí, làm vô số thiếu nữ điên cuồng hét gọi chồng, anh chỉ lộ ra một bức ảnh không có tai tiếng gì nhưng người qua đường Giáp vẫn có thể đến ké fame, lần này lại nghe thấy rõ ràng anh quyến luyến gọi “Tiểu Duy”, fan bạn gái có thể không điên lên được sao? Có khi đào ba thước đất cũng phải bắt bằng được tình địch này, sao thể giảm nhiệt độ xuống được?

“Bây giờ đã biết hối hận rồi? Khi tớ khuyên cậu đừng đến quán bar mua say thì sao không nghe?” Tô Ngạn lại mỉa mai.

Trợ lý hòa giải: “Nhưng mà đừng lo lắng quá, tôi đã liên hệ người xử lý rồi, dù nhiệt độ không giảm thì cũng có thể hướng dư luận sang vấn đề khác không liên quan đến thất tình tự sát.”

Anh uống nhiều trượt chân ngã xuống, sao lại thành thất tình tự sát? Những truyền thông vô đạo đức ấy đúng là sẽ nắm chắc mọi mánh lới.

Bạc Nguyên Triệt bình tĩnh lại trong giây lát, suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt hơn, không còn tức giận nữa, thậm chí trong đôi mắt ảm đạm còn có một tia chờ mong: “Các cậu có nghĩ, nếu Tiểu Duy thấy được hot search, liệu có vì lo lắng cho tôi mà trở về không?”

Mọi người trong phòng nhìn nhau, không muốn đả kích anh.

Bạc Nguyên Triệt vẫn còn ở trong mộng đẹp: “Không cần giảm nhiệt hot search nữa, để thủy quân đưa tin nghiêm trọng hơn, nói là… nói là tôi đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tính mạng bị đe dọa.”

Như vậy, có lẽ Tiểu Duy sẽ trở về….

Mọi người không nhìn được nữa: “Nguyên Triệt, cậu đừng ngây thơ như vậy nữa được không? Chị Duy đã đi được một tháng rồi, nếu muốn thì chị ấy đã trở về từ lâu rồi, chuyện cậu đến quán bar mua say khiến toàn mạng xã hội biết đã mất mặt lắm rồi, đừng mù quáng làm loạn nữa, được chứ?”

Trong lúc mọi người mồm năm miệng mười khuyên bảo, Bạc Nguyên Triệt lơ đãng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ngay sau đó cả người chấn động, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.

“Tiểu Duy!”

Anh nhỏ giọng kêu lên, rút kim truyền dịch ra, định đuổi theo nhưng chân trái còn bó thạch cao, vừa mới bước xuống giường đã ngã ra sàn.

Tô Ngạn nhanh tay đỡ được anh, nhìn mu bàn tay anh ta chảy máu, giận sôi máu: “Cậu điên rồi sao?!”

Bạc Nguyên Triệt không quan tâm đến những thứ khác, sau khi mượn lực đứng vững được thì lại vội vàng chạy ra ngoài.

Mặc dù bóng dáng đó chỉ lướt qua, không nhìn thấy rõ ràng, nhưng trực giác của anh mách bảo rằng, người đó chính là Tiểu Duy!

Vết thương ở mu bàn tay rất đau, chân trái bị gãy xương rất đau, nhưng anh lại vô cùng vui vẻ. Quả nhiên, Tiểu Duy trở về vì lo lắng cho anh!


Bỏ mặc những người đồng đội đang hoảng sợ, Bạc Nguyên Triệt loạng choạng chạy ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng, nhìn thấy người mình ngày đêm thương nhớ ở góc hành lang bệnh viện.

Người phụ nữ áo đen quần đen, tóc buộc đuôi ngựa cao, vẫn phóng khoáng và bắt mắt như vậy.

“Tiểu Duy?”

Anh giống như chú chó con, sau khi bị vứt bỏ vẫn luôn chờ đợi chủ nhân trở về, đối mặt với kinh hỉ bất ngờ, không thể tin được mà chỉ đứng tại chỗ tham lam nhìn cô chăm chú, giọng nói nhẹ đến mức cứ như sợ thổi bay ảo giác người trước mắt.

Thu Danh Duy vốn định ở ngoài cửa suy nghĩ kỹ những gì định nói rồi mới vào, ai ngờ người này lại có đôi mắt sắc bén như vậy, vừa nhìn đã nhận ra cô. Vì thế bất đắc dĩ mỉm cười, trả lời: “Là tôi, nghe nói cậu xảy ra chuyện, tôi đến thăm cậu.”

Giọng nói quen thuộc khiến Bạc Nguyên Triệt như ngừng thở, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Tuy rằng không ít tên côn đồ từng bị cô đánh đến mức gào khóc, nước mũi bay tứ tung, nhưng đều rất xấu xí, nhìn vừa hả giận lại vừa ghê tởm. Còn giống như Bạc Nguyên Triệt, lặng lẽ rơi nước mắt, Thu Danh Duy lần đầu thấy, nét mặt cứng đờ, rõ ràng có chút hoảng loạn.

Cô không biết phải nói gì, bèn đến gần anh, xoa đầu anh giống như lúc trước, nhẹ nhàng khiển trách: "Không có tiền đồ!”

Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay cô, băng tuyết tích tụ trong đáy mắt Bạc Nguyên Triệt tan ra vài phần, anh hít một hơi thật sâu, thuận thế nắm lấy tay cô, làm một việc to gan lớn mật… Ôm chặt cô vào lòng.

Trên người cô có một mùi hương nhàn nhạt, lạnh lẽo, là mùi hương quen thuộc.

Anh vùi mặt vào cổ cô, cảm nhận được tiếng mạch đập của cô, từng nhịp từng nhịp, hòa cùng tiếng tim đập vui mừng như điên của anh.

“Tiểu Duy…”

Là Tiểu Duy của anh…

Anh siết chặt hai tay, giam cầm người trong ngực.

Thu Danh Duy bị siết chặt đến mức có hơi đau nhưng ngại anh là bệnh nhân nên không thèm so đo, cô chỉ đẩy nhẹ bả vai của anh, ý bảo anh buông tay.

“Đây là bệnh viện đó, không sợ đám paparazzi chụp được sao?”

Cả trái tim anh đều bị niềm vui sướng khi tìm được thứ đã đánh mất chiếm hữu, nào còn quan tâm đến đám paparazi? Muốn chụp thì cứ chụp, dù có bị cả cộng đồng mạng anti thì anh cũng không quan tâm.

Anh càng ôm chặt hơn, nỉ non bên tai cô, triền miên nóng bỏng: “Tiểu Duy…”

Thế là, khi các đồng đội đuổi theo ra ngoài thì nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt giống như chú chó lớn đứng bằng hai chân, vóc dáng một mét tám nhào lên người Thu Danh Duy làm nũng, thật sự không nhìn nổi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương