Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu? ... Anh Ngu Sao?
-
Chương 74: (Kết phần I)1.1: Giải cứu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Tiếu Vi tỉnh lại, cô thấy mình đang bị trói chặt trên chiếc dựa bằng gỗ, xung quanh im lặng không tiếng động, ánh sáng le lói của mặt trời hắt vào từ của xổ, yếu ớt mà u ám.
Cô cố gắng lắc lắc đầu thoát khỏi cơn choáng váng do tác dụng của thuốc mê, hoàn toàn tỉnh táo lại, cô bắt đầu đánh giá mọi thứ trong căn phòng, đây là một nhà kho trữ hàng cũ bị bỏ hoang, chất đầy những hộp giấy và giá sắt đã gỉ sét, còn có một thùng container cỡ lớn chiếm phần lớn diện tích của nhà kho.
Tiếu Vi giật giật tay, mấy tên này cũng thật là chuyên nghiệp, trói cô bằng cả dây xích sắt chứ không thèm chọn dây thừng, ngay cả chân cũng bị cố định chặt bằng xích, nhìn cách thắt dây này cô dễ dàng nhận thấy lũ người bắt cô không phải dạng tầm phào, chúng rõ ràng được huấn luyện bài bản. Tiếu Vi cố gắng suy nghĩ xem mình đã đắc tội với nhân vật to lớn nào mà người ta dám bỏ vốn lớn như thế để bắt cô.
…………………………………………..
“Thế nào rồi, có thấy không?” Diệp Phi nét mặt âm trầm chưa từng có hỏi Lam An
“Không thấy, tôi đã huy động người của tôi đi tìm xung quanh toàn bộ khu vực trường học nhưng đều không thấy bất cứ dấu vết nào!” nếu Tiếu Vi có mặt tại đây chắc chắn cô sẽ giễu cợt Lam An một phen, cái người suốt ngày cợt nhả đi đâu rồi? Người nghiêm túc lạnh lùng, hương vị quân nhân bao phủ quanh người này là ai vậy?
“Rốt cuộc con nhóc này đã đi đâu!?” Diệp Phi nét mặt càng trầm xuống
“Thiếu gia chúng tôi tìm thấy cái này!” một người mặc comple đen đưa cho Lam An một tấm huy hiệu đỏ viền bạc có hình con báo màu xanh vô cùng tinh xảo.
Lam An chưa kịp đưa tay nhận lấy thì Diệp Phi đã dành trước, sau khi xem xét kĩ tấm huy hiệu nét mặt cậu bỗng nhiên trở nên xanh mét. Không trần trừ cậu rút điện thoại gọi luôn cho lão Chu
“Sư phụ, nhóc Linh bị bắt đi rồi, là tổ chức Báo Xanh….. dạ, người tới đây đi, chúng con đang ở trường thi... dạ!”
“Chuyện gì xảy ra sao anh lại nghe thấy tổ chức Báo Xanh ở đây? Ngọc Linh có liên quan gì tới tổ chức này?” giọng nói trầm lạnh vang lên sau lưng Diệp Phi và Lam An
“Anh họ, sao anh lại tới đây?” Diệp Phi hơi kinh ngạc nhìn Diệp Tuấn tay xách hộp bánh ngọt chocolate mặc quần áo thoải mái thản nhiên đứng đó.
“Anh đang hỏi… tại sao lại xuất hiện tổ chức Báo Xanh ở đây!” Diệp Tuấn cau mày nghiêm túc nhìn Diệp Phi
“Cô bé lần trước em giới thiệu với anh đó… có khả năng cô ấy bị tổ chức này bắt đi rồi!” Diệp Phi đành phải nói ra, không có biện pháp người anh họ này chính là người cậu kính trọng nhất trong gia tộc, cậu không thể chối từ anh ta.
“Làm sao xảy ra sự việc này, bao lâu rồi?”
“Ba tiếng trước!” Diệp Phi nói ra khoảng thời gian Tiếu Vi bị bắt
“Bây giờ tôi sẽ lập tức huy động mọi lực lượng, tổ chức Báo Xanh không đùa được đâu!” Lam An đứng một bên bây giờ mới xen vào nói, mặc dù không biết người đàn ông mà Diệp Phi gọi là anh họ là ai nhưng mà hiện tại điều quan trọng không phải là cái này.
……………………………………………..
“Một tổ chức chó con thôi mà cũng muốn động đến người của ta? Mộng tưởng!” nét mặt Xuân Cung An xuất hiện sát khí mười phần. Rút điện thoại, đơn giản ném ra một câu “Đến đây đi.”
“Tổ chức Báo Xanh cũng không phải dạng tầm thường, tuy thực lực của bọn chúng không bằng cậu, nhưng cũng coi như đứng hạng hai ba. Người trong giới e sợ chúng hơn cả bởi vì chúng ra tay tàn độc, xảo quyệt, không việc gì không làm để đạt đến mục tiêu chúng muốn. Cậu thử nói xem… nếu một cô gái rơi vào tay chúng thì chuyện gì sẽ xảy ra… quan trọng là chúng bắt cô gái ấy vì mục đích gì?” ông Chu mặc dù biết đồ đệ mình bị bắt nhưng vẫn bình chân như vại, an nhàn ngồi uống trà
“Nghe ông nói, tôi thấy có vẻ như ông rất coi trọng tổ chức này, vậy tại sao ông lại ngồi đây mà nói chuyện uống trà thảnh thơi vậy?” Xuân Cung An nhìn như không để ý nhưng thật ra trong lời nói có dấu ý sắc bén, nếu ông ta không cho anh câu trả lời hợp lí thì đừng có vọng tưởng anh tiếp tục cho mèo nhỏ của anh ở tại nơi này!
“Haha, ta nói là nếu là một cô gái, chứ không nói đồ đệ của lão Chu này! Hơn nữa không phải cậu cũng đang thảnh thơi ngồi đây sao?” lão Chu cười ý vị nói.
“Để cho cô ấy chơi đùa một chút cũng không có vấn đề gì, hơn nữa….” Xuân Cung An nhếch miệng, nụ cười ngạo nghễ như chúa tể trị vì thiên hạ
“Có tôi ở đây… ai sẽ có can đảm đụng vào người của tôi Xuân Cung An này!”
…………………………………..
Quả đúng như lời hai người dự đoán, Tiếu Vi không hề có chút lo lắng nào của người bị bắt cóc nên có, ngược lại cô đang vô cùng thảnh thơi, nói chuyện cùng một người… à không phải nói là cùng một con mới đúng ^^.
***Mèo: Vô cùng sorry mn, trong khoảng thời gian vừa qua đã không thể post bài đầy đủ cho mn, thời gian sắp tới đây ta cũng bận mất tiêu rồi . Haiz… ta cũng không muốn như thế đâu T.T, dù sao thì ta định viết xong phần một của chuyện thôi, còn phần hai thì mong mn đợi ta, trong một tương lai không xa ta nhất định trả lại cho mn vừa lòng ^^. Phía trên là đoạn 1 của kết thúc phần một, mn đọc vui vẻ ( ném đá nhẹ tay^^)
Khi Tiếu Vi tỉnh lại, cô thấy mình đang bị trói chặt trên chiếc dựa bằng gỗ, xung quanh im lặng không tiếng động, ánh sáng le lói của mặt trời hắt vào từ của xổ, yếu ớt mà u ám.
Cô cố gắng lắc lắc đầu thoát khỏi cơn choáng váng do tác dụng của thuốc mê, hoàn toàn tỉnh táo lại, cô bắt đầu đánh giá mọi thứ trong căn phòng, đây là một nhà kho trữ hàng cũ bị bỏ hoang, chất đầy những hộp giấy và giá sắt đã gỉ sét, còn có một thùng container cỡ lớn chiếm phần lớn diện tích của nhà kho.
Tiếu Vi giật giật tay, mấy tên này cũng thật là chuyên nghiệp, trói cô bằng cả dây xích sắt chứ không thèm chọn dây thừng, ngay cả chân cũng bị cố định chặt bằng xích, nhìn cách thắt dây này cô dễ dàng nhận thấy lũ người bắt cô không phải dạng tầm phào, chúng rõ ràng được huấn luyện bài bản. Tiếu Vi cố gắng suy nghĩ xem mình đã đắc tội với nhân vật to lớn nào mà người ta dám bỏ vốn lớn như thế để bắt cô.
…………………………………………..
“Thế nào rồi, có thấy không?” Diệp Phi nét mặt âm trầm chưa từng có hỏi Lam An
“Không thấy, tôi đã huy động người của tôi đi tìm xung quanh toàn bộ khu vực trường học nhưng đều không thấy bất cứ dấu vết nào!” nếu Tiếu Vi có mặt tại đây chắc chắn cô sẽ giễu cợt Lam An một phen, cái người suốt ngày cợt nhả đi đâu rồi? Người nghiêm túc lạnh lùng, hương vị quân nhân bao phủ quanh người này là ai vậy?
“Rốt cuộc con nhóc này đã đi đâu!?” Diệp Phi nét mặt càng trầm xuống
“Thiếu gia chúng tôi tìm thấy cái này!” một người mặc comple đen đưa cho Lam An một tấm huy hiệu đỏ viền bạc có hình con báo màu xanh vô cùng tinh xảo.
Lam An chưa kịp đưa tay nhận lấy thì Diệp Phi đã dành trước, sau khi xem xét kĩ tấm huy hiệu nét mặt cậu bỗng nhiên trở nên xanh mét. Không trần trừ cậu rút điện thoại gọi luôn cho lão Chu
“Sư phụ, nhóc Linh bị bắt đi rồi, là tổ chức Báo Xanh….. dạ, người tới đây đi, chúng con đang ở trường thi... dạ!”
“Chuyện gì xảy ra sao anh lại nghe thấy tổ chức Báo Xanh ở đây? Ngọc Linh có liên quan gì tới tổ chức này?” giọng nói trầm lạnh vang lên sau lưng Diệp Phi và Lam An
“Anh họ, sao anh lại tới đây?” Diệp Phi hơi kinh ngạc nhìn Diệp Tuấn tay xách hộp bánh ngọt chocolate mặc quần áo thoải mái thản nhiên đứng đó.
“Anh đang hỏi… tại sao lại xuất hiện tổ chức Báo Xanh ở đây!” Diệp Tuấn cau mày nghiêm túc nhìn Diệp Phi
“Cô bé lần trước em giới thiệu với anh đó… có khả năng cô ấy bị tổ chức này bắt đi rồi!” Diệp Phi đành phải nói ra, không có biện pháp người anh họ này chính là người cậu kính trọng nhất trong gia tộc, cậu không thể chối từ anh ta.
“Làm sao xảy ra sự việc này, bao lâu rồi?”
“Ba tiếng trước!” Diệp Phi nói ra khoảng thời gian Tiếu Vi bị bắt
“Bây giờ tôi sẽ lập tức huy động mọi lực lượng, tổ chức Báo Xanh không đùa được đâu!” Lam An đứng một bên bây giờ mới xen vào nói, mặc dù không biết người đàn ông mà Diệp Phi gọi là anh họ là ai nhưng mà hiện tại điều quan trọng không phải là cái này.
……………………………………………..
“Một tổ chức chó con thôi mà cũng muốn động đến người của ta? Mộng tưởng!” nét mặt Xuân Cung An xuất hiện sát khí mười phần. Rút điện thoại, đơn giản ném ra một câu “Đến đây đi.”
“Tổ chức Báo Xanh cũng không phải dạng tầm thường, tuy thực lực của bọn chúng không bằng cậu, nhưng cũng coi như đứng hạng hai ba. Người trong giới e sợ chúng hơn cả bởi vì chúng ra tay tàn độc, xảo quyệt, không việc gì không làm để đạt đến mục tiêu chúng muốn. Cậu thử nói xem… nếu một cô gái rơi vào tay chúng thì chuyện gì sẽ xảy ra… quan trọng là chúng bắt cô gái ấy vì mục đích gì?” ông Chu mặc dù biết đồ đệ mình bị bắt nhưng vẫn bình chân như vại, an nhàn ngồi uống trà
“Nghe ông nói, tôi thấy có vẻ như ông rất coi trọng tổ chức này, vậy tại sao ông lại ngồi đây mà nói chuyện uống trà thảnh thơi vậy?” Xuân Cung An nhìn như không để ý nhưng thật ra trong lời nói có dấu ý sắc bén, nếu ông ta không cho anh câu trả lời hợp lí thì đừng có vọng tưởng anh tiếp tục cho mèo nhỏ của anh ở tại nơi này!
“Haha, ta nói là nếu là một cô gái, chứ không nói đồ đệ của lão Chu này! Hơn nữa không phải cậu cũng đang thảnh thơi ngồi đây sao?” lão Chu cười ý vị nói.
“Để cho cô ấy chơi đùa một chút cũng không có vấn đề gì, hơn nữa….” Xuân Cung An nhếch miệng, nụ cười ngạo nghễ như chúa tể trị vì thiên hạ
“Có tôi ở đây… ai sẽ có can đảm đụng vào người của tôi Xuân Cung An này!”
…………………………………..
Quả đúng như lời hai người dự đoán, Tiếu Vi không hề có chút lo lắng nào của người bị bắt cóc nên có, ngược lại cô đang vô cùng thảnh thơi, nói chuyện cùng một người… à không phải nói là cùng một con mới đúng ^^.
***Mèo: Vô cùng sorry mn, trong khoảng thời gian vừa qua đã không thể post bài đầy đủ cho mn, thời gian sắp tới đây ta cũng bận mất tiêu rồi . Haiz… ta cũng không muốn như thế đâu T.T, dù sao thì ta định viết xong phần một của chuyện thôi, còn phần hai thì mong mn đợi ta, trong một tương lai không xa ta nhất định trả lại cho mn vừa lòng ^^. Phía trên là đoạn 1 của kết thúc phần một, mn đọc vui vẻ ( ném đá nhẹ tay^^)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook