Edit: Mai

Kỷ Nhiễm không biết rằng ngay lúc này ở một nơi khác cũng xảy ra chuyện giống như vậy.

Thẩm Chấp về đến nhà đẩy cửa đi vào, người đang ngồi trong phòng khách kia ném bình hoa qua, nếu không phải do cậu tránh kịp sang bên cạnh thì bình hoa này sẽ đập lên đầu cậu rồi.

“Mày còn biết đường về?”

Thẩm Kỷ Minh đứng lên, vẻ mặt căm tức.

Thẩm Chấp nhìn đối phương, nhìn khuôn mặt ông ta, mắt giật giật, nhưng không dừng được sự ghê tởm.

Gương mặt kia có nét giống cậu, bất kể ai nhìn vào cũng đoán được họ là cha con, điều đó làm cho cậu cực kỳ chán ghét.

Sau đó cậu chậm rãi thay giầy rồi từ từ đi tới trước mặt Thẩm Kỷ Minh.

Thẩm Kỷ Minh thấy cậu vẫn mang bộ dáng lười biếng như cũ lại càng tức giận hơn, chỉ vào mũi cậu mắng: “Mày ném hết mặt mũi của bố mày* hết lần này đến lần khác. Tao quyên tặng máy lạnh cho trường học của mày là để nhìn mày lần nào cũng thi được vị trí thứ nhất từ dưới lên sao?”

*Bố mày: ‘老子’, tiếng Hán Việt là lão tử, kiểu ông đây nhưng dịch ra thuần việt Mai để là bố mày, thường dùng tự xưng khi tức giận hoặc khi vui đùa.

“Xem ra không cần tôi nói cho ông biết thì ông cũng đã biết rồi.” Thẩm Chấp lấy ba lô đang đeo trên vai để lên ghế, cậu khẽ nhếch miệng: “Ngại quá, trình độ của tôi chỉ có vậy. Không phải ông không biết.”

Thẩm Kỷ Minh cực kỳ tức giận nhưng vẫn cố bình tĩnh lại, ông ta nói: “Mày cứ cà lơ phất phơ như thế này đến khi tốt nghiệp trung học sao? Mày có biết không hả, nếu mày muốn xin trường học ở nước ngoài là điều không thể, thành tích bây giờ của mày chỉ như đống cứt chó.”

“Ông cứ ôm kỳ vọng nực cười gì ở tôi chứ?” Thẩm Chấp thờ ơ nhìn ông ta.

Thẩm Kỷ Minh có chút thô lỗ, quát: “Mày là con trai tao, chẳng lẽ tao có kỳ vọng với mày là sai sao?”

Thẩm Chấp như nghe được truyện cười vĩ đại nào đó vậy, con trai?

Nhưng mà trước mười tuổi bản thân cậu cũng không biết rốt cục ba mình là ai.

Bây giờ lại muốn trình diễn cha con tình thâm với cậu, cái này còn không phải nực cười sao?

Thẩm Kỷ Minh nhìn ánh mắt lạnh lùng lại châm chọc của Thẩm Chấp, trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn bày ra bộ dáng uy nghiêm của cha: “Tao nói cho mày biết Thẩm Chấp, nếu mày còn cứ tiếp tục như vậy nữa, mày có nghĩ tới tương lai của mày ở nhà họ Thẩm không?”

“Là tương lai của tôi ở nhà họ Thẩm? Hay tương lai của ông ở nhà họ Thẩm?” Thẩm Chấp nhếch nhẹ chân mày, châm chọc.

Gương mặt Thẩm Kỷ Minh vốn bị tức giận đến đỏ bừng, bây giờ bộ dáng như mất máu, ông ta trừng mắt nhìn Thẩm Chấp cười lạnh: “Mày cho rằng tương lai của tao và mày không phải cột chung một chỗ sao? Thẩm Chấp, mày phải biết rõ chuyện mày là con trai tao mãi mãi không thay đổi được.”

Hai người im lặng nhìn đối phương, phảng phất như muốn dùng khí thế để áp đảo. Nhưng Thẩm Chấp đã không còn là thiếu niên gầy yếu lại bất lực của năm đó, cậu đã cao hơn Thẩm Kỷ Minh, không cần phải nhìn lên người đàn ông này nữa.

Cuối cùng Thẩm Kỷ Minh như phát tiết xong lửa giận, không nói gì nữa xoay người rời đi.

Cánh cửa truyền đến tiếng sập mạnh, “ầm”, giống như kích phá sợi giây nào đó trong đầu Thẩm Chấp.

Thời gian bỗng chốc kéo về rất nhiều năm về trước.

Cậu vừa về nhà họ Thẩm chưa lâu, cậu tham gia cuộc thi toán học giành được huy chương vàng, vì thế mà Thẩm Kỷ Minh làm một buổi tiệc lớn chúc mừng cậu.

Trong buổi tiệc, xem như thân phận con trai Thẩm Kỷ Minh của Thẩm Chấp được thừa nhận.

Lúc đó cậu nhớ bà ngoại từng nói, đến nhà họ Thẩm đừng gây thêm phiền toái cho họ.

Cho nên cậu vẫn rất ngoan ngoãn.

“Thẩm Kỷ Minh vẫn rất quan tâm đến đứa con trai này, được huy chương vàng thi toán mà đã làm buổi tiệc lớn như vậy.”

“Còn không phải do đứa nhỏ này được ông cụ Thẩm yêu thích à, bằng không chỉ một đứa con riêng sao xứng được.”

“Sao được ông cụ Thẩm nhìn trúng thế?” Người ngoài hiếu kỳ hỏi.

“Ông không nhìn xem đây là buổi tiệc gì, đây là chúc mừng con trai nhà người ta đoạt huy chương vàng thi toán học, ông cho rằng ai cũng có thể lấy huy chương vàng à. Nghe nói con trai giám đốc Thẩm có chỉ số thông minh cực cao, không phải thời gian trước giám đốc Thẩm còn mang cậu ấy đi kiểm tra câu lạc bộ Môn Tát.”

Có người không tin: “Cũng chỉ vì thông minh thôi sao?”

Người biết tin cười nhạo: “Nếu không thì sao, ba người con trai họ Thẩm bây giờ đều là giám đốc, mấy đứa con trai đấu nhau đều không có kết quả cuối cùng, nên tiếp tục đến cháu nội đấu. Ai sinh được đứa con có tiền đồ sẽ được ông cụ yêu thích. Bằng không ông cho rằng bà Thẩm kia sao có thể nén được cơn tức giận mà đón đứa con riêng này về, còn giới thiệu long trọng như vậy nữa.”

Rất nhanh có một người khác tò mò hỏi: “Mẹ ruột của đứa nhỏ này đâu? Có phải cũng thuộc dạng gà chó lên trời* rồi?”

*gà chó lên trời: kiểu cả họ được nhờ, một người tốt là cả nhà đều hưởng lây.

“Cái gì mà gà chó lên trời chứ, bị điên rồi. Bà Thẩm kia vì sao lại dám đưa đứa con riêng này vào cửa, chính vì mẹ ruột không có sức uy hiếp.”

Hiển nhiên người này hiểu rõ chuyện nhà họ Thẩm như lòng bàn tay, mọi người ông một câu tôi một câu, nói rất náo nhiệt.

Ai cũng không phát hiện ra trong lùm cây phía sau có một thiếu niên đang ngồi ôm bánh ngọt, yên tĩnh ăn. Trên người cậu mặc một bộ lễ phục nhỏ màu xanh đậm được đặt định chế, mặc dù giá cả sang quý nhưng cậu không chút để ý sẽ bị dơ trực tiếp ngồi lên mặt đất.

Thẩm Chấp của lúc đó giữa trán chưa có sự hung ác như bây giờ, cậu chỉ cầm chặt dĩa đồ ăn trên tay.

Mãi đến khi có người thở dài: “Cho nên tôi nói mà, phụ nữ phải hiểu rõ được bản thân mình là gì. Mẹ ruột của đứa con riêng này nghe nói lúc trước là sinh viên xinh đẹp của một trường đại học danh tiếng, kết quả lại đi tin tiết mục giữa cô bé lọ lem và con trai nhà giàu cuối cùng lại rơi vào kết cục như bây giờ. Ông nói xem cô ta sinh đứa nhỏ này ra có ích lợi gì chứ, cuối cùng không phải đã trở thành công cụ để đàn ông tranh giành gia sản à.”

Nĩa bạc Thẩm Chấp cầm trên tay bị đâm lên mặt đất.

Người như cậu, vừa khi sinh ra đã là một chuyện sai lầm.

*

Kỷ Nhiễm từ phòng rửa tay đi ra, mái tóc đen mượt đã sấy khô một nữa đang mềm mại xỏa trên vai. Lúc cô vào phòng ngủ, nghe được tiếng mưa rơi tí tách bên cửa sổ.

Mưa cũng không lớn lắm, mới mưa chưa lâu.

Kỷ Nhiễm đang định tắt đèn đi ngủ thì đột nhiên điện thoại để trên bàn học rung lên, cô cúi đầu thoáng nhìn, trên màn hình di động hiện lên một dãy số xa lạ.

Cô yên lặng nhìn chằm chằm điện thoại nhưng cũng không nhận.

Đến khi điện thoại dừng lại, nhưng dừng chưa đến vài giây lại tiếp tục rung lên.

Mặc dù cô không lưu số này nhưng trong lòng Kỷ Nhiễm có thể đoán được, cô biết là ai.

Lúc điện thoại vang lên một lần nữa, cô hơi do dự cầm lấy điện thoại, nhận.

Ngay từ đầu bên kia không có ai nói chuyện, Kỷ Nhiễm nhẹ giọng nói: “Alô.”

Thẩm Chấp đứng trước cửa số sát đất nhà mình, nhìn sắc trời đen nghịt bên ngoài còn có mưa rơi lất phất thỉnh thoảng đánh lên kính thủy tinh tạo thành nhiều dòng nước chảy dài uốn lượn chảy xuống.

Cậu cũng không biết vì sao đột nhiên như nổi điên muốn gọi điện thoại cho cô, vào thời điểm này cậu muốn nghe thấy giọng cô một chút.

Càng muốn nhìn thấy cô.

Biết rõ cô đang cách mình rất xa nhưng vẫn không nhịn được khát vọng dưới đáy lòng.

Lúc nghĩ tới cô, đáy lòng dâng lên từng đợt đau đớn, rất đau, thật lâu cũng không tan được.

Thẩm Chấp đè giọng: “Là tớ, đột nhiên rất nhớ cậu.”

Cho dù mới gặp nhau ở trường buổi tối nhưng vẫn rất nhớ muốn gặp cô.

Đôi má Kỷ Nhiễm phiếm hồng, tiếng mưa phùn rả rích đánh lên cửa sổ, bên tai là giọng nói kiềm nén đến mức tận cùng của thiếu niên làm lỗ tai cô nóng lên.

Kỷ Nhiễm biết cô không thể tiếp tục như vậy, cô cảm thấy bản thân mình nhất định phải nói rõ ràng với cậu.

Cô khẽ nói: “Thẩm Chấp, bây giờ chúng ta còn nhỏ tương lai sẽ biết càng nhiều người…”

“Cậu cảm thấy bây giờ tớ chỉ đang nhất thời kích động sao?” Đột nhiên Thẩm Chấp cắt ngang lời cô.

Kỷ Nhiễm không biết nên nói thế nào, cô chỉ có thể nói: “Là vấn đề của tớ, tạm thời tớ không muốn suy xét tới vấn đề này. Cho nên, thực xin lỗi.”

Thẩm Chấp: “Cậu không thích tớ, hay không thích người như tớ?”

Giọng cậu có chút trầm, người như cậu từ khi sinh ra đã là sai lầm, đây là vận mệnh của cậu. Biết rõ cô vừa chói mắt vừa thuần khiết  thế mà lại không để ý bản thân mình trong vũng bùn, vẫn muốn lại gần cô.

Có lẽ, càng hãm sâu vào bóng tối nên càng muốn hướng tới tươi đẹp.

Cậu, chỉ cần cô.

Cuối cùng Thẩm Chấp thấp giọng nói: “Tớ muốn đến gặp cậu, chính miệng nói với cậu.”

Quan trọng nhất, cậu muốn gặp cô.

Kỷ Nhiễm không biết cậu xảy ra chuyện gì, nhưng biết tối nay Thẩm Chấp cực kỳ khác lạ, cô khẽ hỏi: “Có phải cậu uống rượu không?”

Cô biết nhà Thẩm Chấp không quản họ nhiều, nhưng cô lại không biết trước giờ chỉ có một mình Thẩm Chấp ở.

Không có bất kỳ người nhà nào.

Kỷ Nhiễm nói: “Bên ngoài trời mưa, cậu đi ngủ sớm một chút ngày mai còn phải đến trường.”

Rồi cô chuẩn bị cúp điện thoại.

“Kỷ Nhiễm, cậu chờ tớ có được không.” Thẩm Chấp cực kỳ kiên trì.

Kỷ Nhiễm thở dài một hơi, cúp điện thoại.

Rất nhanh, cô tắt đèn nằm xuống giường, cơn mưa phùn đầu thu bên ngoài cửa sổ chưa từng ngừng lại.

Nửa đêm, mưa to đùng đùng đập lên bên ngoài cửa sổ, Kỷ Nhiễm lật người mơ mơ màng màng mở mắt. Cô đưa tay mò lên bàn, muốn xem bây giờ mấy giờ.

Cô sợ trời mưa nên sắc trời mới tối đen, cho dù buổi sáng thì trời vẫn tối đen.

Lúc cô chạm vào điện thoại, đột nhiên điện thoại rung một cái.

Bàn tay Kỷ Nhiễm dừng lại, vốn dĩ đang buồn ngủ đột nhiên như có một chậu nước tạt vào trong đầu, trong khoảnh khắc tỉnh táo lại.

Kỷ Nhiễm lấy điện thoại đến trước mặt nhìn, trên màn hình hiện lên rạng sáng 2 giờ 35 phút.

Còn có một dòng tin nhắn.

“Hơi lạnh đó, bạn học Kỷ Nhiễm.”

Kỷ Nhiễm nhìn thời gian tin nhắn được gửi đến, ngơ ngác.

Cậu thật sự chờ ở ngoài cửa nhà cô sao?

Kỷ Nhiễm ngồi dậy, cô đi tới trước cửa sổ phòng ngủ nhìn cửa lớn biệt thự, nhưng chỗ đó tối đen cũng không thể nhìn thấy ai.

Không lẽ thật sự cậu đứng chờ ở ngoài đó sao?

Kỷ Nhiễm cảm thấy không có khả năng, nhưng cô vẫn hơi do dự.

Cuối cùng cô trả lời tin nhắn: “Cậu đang ở nhà sao?”

Nhưng mà cô mới gửi được mấy giây di động trong tay cô đã rung lên, lần này là cuộc gọi.

Cô nhìn dãy số vẫn chưa được lưu trong điện thoại kia, tim đập thình thịch.

Cô nhận điện thoại, cô cũng không nói chuyện, ngược lại bên kia cười khẽ một tiếng:”Có phải cậu không có lương tâm không, tớ đã nói đến tìm cậu, cậu lại còn hỏi tớ có đang ở nhà hả?”

Cậu nói chậm rãi nhưng trong thanh âm vẫn có chút run.

Kiểu như đang rất lạnh nói chuyện mới run rẩy như vậy.

Thẩm Chấp: “Vốn dĩ tớ muốn tới trước cửa nhà cậu, nhưng khu biệt thự này quá lớn, tớ không biết nhà cậu ở đâu.”

Cô nghe tiếng cậu trong cơn mưa, rất rõ ràng, giống như cậu đang đứng bên ngoài.

Kỷ Nhiễm cắn môi: “Cậu ở đâu, vì sao không về nhà?”

“Tớ muốn gặp cậu.” Thẩm Chấp cười nhẹ nói, nhưng mà cho dù cười nhẹ, cô cũng có thể nghe được sự cố chấp trong giọng cậu.

Cô thật sự không ngờ cậu sẽ chờ mình, chờ đến nửa đêm.

Kỷ Nhiễm dằn lòng nói: “Thẩm Chấp, tớ muốn ngủ, ngày mai chúng ta gặp nhau ở trường nhé!”

“Tớ đang đứng ở đình nghỉ mát trong khu nhà cậu, tớ không tìm thấy cậu.” Giọng anh rất nhạt.

Đột nhiên đáy lòng Kỷ Nhiễm hiện lên chút bối rối, vì thế cô cúp điện thoại.

Cô từ cửa sổ đi tới bên giường rồi xốc chăn lên, trong chăn còn lưu lại nhiệt độ âm áp, bây giờ cô cần phải lên giường ngủ một giấc.

Đợi đến ngày mai, mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra rồi đến trường học.

Tiếng mưa vẫn đập lên cửa kính, so với những hạt mưa nhỏ tí tách trước khi cô ngủ thì bây giờ mưa lớn hơn không ít. Vừa rồi lúc đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cả chân trời đều có cảm giác như bị màn mưa che phủ.

Bên ngoài mưa rất lớn.

Mà cô không biết, đến cùng Thẩm Chấp đã đợi bao lâu, có lẽ còn có thể sẽ đợi bao lâu nữa.

Cuối cùng cô vẫn đứng lên, đi tới cửa. Cô khẽ đẩy cửa phòng ra, dọc theo hành lang đi xuống lầu cầm một ô che ở cổng.

Chờ tới khi cô bật dù lên, trong nháy mắt mở cửa ra, gió lạnh thổi lên người cô.

Gió lạnh xé gan như muốn chui vào trong lòng.

Cho dù bây giờ mới tháng mười, nhưng thời tiết tối hôm nay còn mưa to như vậy làm cho Kỷ Nhiễm người chỉ mặc mỗi áo ngủ có cảm giác như nửa bước cũng khó đi.

Cô bước từng bước về phía trước, khu biệt thự rất lớn, còn cái đình nghỉ mát mà Thẩm Chấp nói kia, cô cũng chỉ có chút ấn tượng mà thôi.

Cô tìm hồi lâu trong đêm tối cuối cùng cũng tìm được cái đình nghỉ mát đó, trong đêm khuya, đèn trong vườn hoa vẫn cần cù thắp sáng.

Dưới ngọn đèn mờ tối, cái đình nghỉ bát giác kia giống như nhà bị dột mưa, bốn phía đều hứng chịu cơn mưa.

Thẩm Chấp ngồi ở một góc trong đình nghỉ mát, vô cùng tĩnh lặng.

Lúc Kỷ Nhiễm bước từng bước qua, thiếu niên đang cúi đầu kia mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Trên người cậu mặc một bộ quần áo thể thao màu đen không thấm nước, lúc này trên áo khoác tất cả đều đọng nước, còn tóc đen thì bị ướt nhẹp.

Cả người chật vật không chịu nổi.

Nhưng trong nháy mắt cậu ngẩng đầu nhìn Kỷ Nhiễm, con ngươi đen như mực kia giống như phát ra ánh sáng.

Lần này thực sự Kỷ Nhiễm vừa tức vừa buồn bực, cô nói: “Có chuyện gì, không thể đợi đến ngày mai vào trường rồi nói à?”

Thẩm Chấp chậm rãi đứng lên, cậu vừa động, nước mưa trên người cậu chảy xuống theo quần áo, cậu đứng trước mặt Kỷ Nhiễm cúi đầu đánh giá cô, cô mặc áo ngủ đi ra ngoài, áo tay dài và quần dài màu hồng nhạt, cánh tay đang cầm ô bị lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.

Nhỏ mảnh như chưa đầy nắm tay.

Thẩm Chấp khẽ nói: “Cậu có bị mắng không?”

Kỷ Nhiễm sửng sốt, cô ngẩng đầu có chút không rõ chuyện gì nhìn cậu.

Lúc này Thẩm Chấp mới chậm rãi nói: “Cậu thi như vậy rồi về nhà có bị mắng không?”

Kỷ Nhiễm há miệng thở dốc, cho nên hơn nửa đêm cậu đi nửa thành phố lại còn đợi mấy tiếng đồng hồ chì vì muốn hỏi cô chuyện này?

Nhưng mà Kỷ Nhiễm nhìn bộ dáng chân thành tha thiết của cậu lại đột nhiên không trách mắng được.

Cậu chỉ muốn biết, cô thi như vậy có bị mắng hay không?

Cô bất đắc dĩ nhìn cậu: “Người thi đứng vị trí thứ nhất từ dưới lên còn đi quan tâm người khác bị điểm thấp có bị mắng hay không à?”

Đáy lòng cô có chút ê ẩm chan chát, thật sự không biết phải nói gì.

Thẩm Chấp cười nhẹ: “Cậu luôn xa lánh tớ là vì tớ thi được vị trí cuối cùng sao?”

Kỷ Nhiễm thở dài một hơi, thản nhiên nói: “Thẩm Chấp, cậu nên về nhà.”

Cô có thể cảm nhận được cơ thể cậu đang run lên, là do ở bên ngoài chịu lạnh thời gian dài nên cơ thể tự phản ứng.

Nhưng không đợi cô nói xong, Thẩm Chấp đã tiến lên đưa hai tay giữ vai cô, ngón tay cậu thật lạnh, cho dù cách lớp áo ngủ cô vẫn có thể cảm giác được độ lạnh của nó.

Nhưng mà lời cậu nói, lại nồng nhiệt nóng bỏng.

Cậu ghé sát tai cô, nhẹ nói: “Nhiễm Nhiễm, tớ biến thành bộ dáng cậu thích có được không?”

Kỷ Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, đôi môi Thẩm Chấp đã cúi xuống ngày càng gần, bên ngoài đình nghỉ mát mưa to tầm tã vang lên trong đất trời.

Cuối cùng, trong ban đêm mưa to đó, môi anh xẹt qua môi cô.

Ấm áp lại mềm mại, cơ thể Thẩm Chấp lạnh đến cứng đờ nhưng dường như bỗng nhiên được làm ấm tận sâu đáy lòng.

Chớp mắt này, Thẩm Chấp cảm nhận được tim mình đầy ngọt ngào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương