Edit: Mai

Đau, cả người đều đau.

Lúc Thẩm Chấp được nâng dậy, mặc dù tính cách cậu lạnh nhạt nhưng cũng không nhịn được mà nhíu mày, tuy rằng bên trong giàn giáo rỗng nhưng đập lên lưng vẫn rất đau.

Vì đau mà trên trán cậu rỉ ra một lớp mồ hôi.

Kỷ Nhiễm thấy cậu luôn nhíu chặt mày vẫn không thả lỏng, lập tức nói: “Nếu không thì đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

“Phải đó, anh Chấp đi bệnh viện đi.” Hạ Giang Minh đứng bên cạnh sốt ruột phát cáu, đám họ đứng ở xa nhìn thấy cũng đều sợ run, còn có mấy nữ sinh vì sợ quá mà hét lên đấy.

Thứ đồ này đập lên người cũng không dễ chịu chút nào.

Thẩm Chấp lắc đầu không quân tâm chút nào: “Không cần.”

Cậu cũng không yếu ớt như vậy.

Từ Nhất Hàng nhìn thoáng qua Kỷ Nhiễm, nhân cơ hội mở miệng nói: “Vẫn nên đi khám thử đi, anh bị đập thẳng vào lưng đấy, eo đàn ông quan trọng biết bao. Mẹ nó nếu thực sự có vấn đề…”

Vẻ mặt Thẩm Chấp không dao động chút nào nhìn cậu ta, Từ Nhất Hàng liền ngậm miệng lại.

Đúng là đáng đời bị độc thân, lúc này đang kiểu anh hùng cứu mỹ nhân nên bị thương, còn không nhân cơ hội này mà biểu hiện trước mặt em gái, kéo chút tình cảm, khoe anh hùng gì chứ.

Nếu là Từ Nhất Hàng, lúc này phỏng chừng đã dán lên Kỷ Nhiễm, kêu cô phụ trách nửa đời sau của mình.

Sau khi Thẩm Chấp chừng con người nói bậy kia, xoay người chuẩn bị rời khỏi, vốn dĩ cậu bị kích thích nên mới chạy theo tới cũng không có gì muốn nói với Kỷ Nhiễm. Sau đó đỡ dùm cô xong càng không có chuyện gì để nói với cô nữa nên cậu tính rời khỏi.

Kỷ Nhiễm đứng phía sau cắn môi dưới, cuối cùng không nhịn được bèn đưa tay muốn chạm vào áo Thẩm Chấp.

Ai ngờ ngón tay lại nắm trúng vạt áo của anh.

Hôm nay anh mặc một áo T-Shirt màu đen rộng thùng thình. Bây giờ Kỷ Nhiễm mới phát hiện ra cậu rất thích mặc màu đen, lần đầu tiên họ gặp mặt ở sân bay cậu cũng mặc toàn thân màu đen.

Lúc Thẩm Chấp quay đầu lại nhìn thì Kỷ Nhiễm đang ngẩng đầu nhìn anh.

Tiếng chọc ghẹo của chàng trai vang lên: “Không nỡ để tớ đi hả?”

Kỷ Nhiễm nghe thấy lời cậu nói, buông tay ra ngay lập tức như kiểu bị phỏng.

“Thẩm Chấp, tớ đi tới bệnh viện với cậu.”

Rõ ràng trong lòng quyết tâm muốn cách cậu xa một chút, nhưng nhìn tình huống bây giờ thật sự Kỷ Nhiễm không có cách nào làm bộ như không liên quan đến mình, không quản gì hết để cậu đi.

Thẩm Chấp thấy bộ dạng lo lắng xoắn xuýt của cô, trên gương mặt trắng nõn nhăn lại như khăn lau, cười nhẹ nói: “Được rồi, vết thương nhỏ này không làm tớ bị tàn được.”

“Nếu tàn thật vậy cậu ngẫm bồi thường tớ thế nào đi.”

Thẩm Chấp thản nhiên nói, Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt có chút nghi ngờ.

Thẩm Chấp sẽ không từ chuyện này mà vô lại với cô chứ?

*

Hội học sinh kiểm tra tình huống sau khi dọn dẹp vệ sinh xong rồi tất cả học sinh mới rời khỏi. Kỷ Nhiễm đi cùng Văn Thiển Hạ đến trạm xe bus cách trường học không xa.

Văn Thiển Hạ vẫn còn đang thuyết phục: “Kỷ Nhiễm, thật sự cậu không đi chung à?’

“Tớ không đi, cậu cứ chơi đi.” Kỷ Nhiễm mềm mại nói.

Văn Thiển Hạ cũng được Từ Nhất Hàng mời đến tiệc sinh nhật, trong lớp bọn họ cũng không tiếp xúc nhiều với các bạn khác, lại vừa mới khai giảng nên phần lớn đều mời mấy người bạn học cùng lớp trước đây.

Vốn dĩ Văn Thiển Hạ cho rằng Kỷ Nhiễm sẽ đi nên đồng ý ngay, hôm nay hỏi thì mới biết Kỷ Nhiễm không đi.

Văn Thiển Hạ vểnh môi: “Nhưng mà một mình tớ đi rất chán.”

Kỷ Nhiễm an ủi cô ấy: “Sẽ không đâu, không phải cậu nói ở đó chơi vui à.”

Lúc trước Văn Thiển Hạ có nói qua với Kỷ Nhiễm, Thiên Không Chi Cảnh gần trường thực sự là cung điện trong cảm nhận của học sinh Tứ Trung, chỉ tại chi phí rất cao ngoại trừ những người con nhà giàu không quan tâm đến tiền bạc kia ra thì những người khác đều ít đi.

Hiện giờ là 2009, tất cả đều không phát triển như mười năm sau, tiền tiêu vặt của học sinh cao trung một ngày nhiều lắm là mấy trăm đồng.

Lúc hai cô đứng ở trạm xe, vừa lúc gặp Giang Nghệ và bạn học của cô ta đi ra.

Hôm nay lúc tan học, không biết vì sao mà Thái Khiết Khiết lại muốn đi ra cổng với cô. Nếu bình thường thì Giang Nghệ cảm thấy không sao cả, nhưng hôm nay cô phải ngồi xe bus về nhà, bên ngoài không có lái xe đang chờ.

Cô không thể để cho mấy bạn cùng lớp thấy cô ngồi xe bus được.

Thái Khiết Khiết nhìn xung quanh, che miệng cười nhẹ: “Giang Nghệ, Bentley nhà cậu đâu, sao hôm nay không tới đón cậu?”

Giang Nghệ: “Hôm nay mẹ tớ dùng xe rồi.”

“Không phải trước kia cậu nói xe đó dành riêng cho mình cậu à.” Thái Khiết Khiết ngây ngô hỏi.

Giang Nghệ luôn khoe khoang, chuyện cả cô ta cũng không nhớ rõ, ngược lại Thái Khiết Khiết nhớ rất rõ.

Cô ta nhíu mày: “Xe của mẹ tớ mang đi bảo dưỡng rồi, Thái Khiết Khiết, nhà cậu không có xe sao mà không biết xe phải mang đi bảo dưỡng.”

Thật ra Thái Khiết Khiết cũng là một Bạch Phú Mỹ, kiểu hơi kiêu căng, chẳng qua từ khi cùng lớp với Giang Nghệ lại bị cô ta đoạt hết sự nổi bật cho nên cô ta là người duy nhất trong lớp không tâng bốc Giang Nghệ, có vài nữ sinh còn hay chọc ghẹo cô ta nói cô ta xui xẻo.

Sau khi cô ta bị Giang Nghệ oán hận, những nữ sinh khác đều nở nụ cười.

Gương mặt Thái Khiết Khiết đỏ bừng lên: “Không phải cậu muốn hạ Tiết Dĩ Nhu trong tiệc sinh nhật của Từ Nhất Hàng xuống à, cậu không được làm chúng tớ thất vọng nhé.”

Vốn dĩ Giang Nghệ còn đang phiền não vì chuyện này, không vui nói: “Tất nhiên tớ có thể làm được.”

“Chúng mình có thể mong chờ vào bộ lễ phục định chế cao cấp của Tiểu Nghệ rồi.”

“Đúng vậy, đừng nói tới chuyện mặc, tớ còn chưa được nhìn thấy lễ phục định chế bao giờ.”

“Tớ cũng vậy.”

Nữ sinh lớp 11A1 mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận, kết quả lại có nữ sinh đột nhiên chỉ phía đối diện: “Giang Nghệ, kia không phải con gái tài xế nhà cậu à?”

Kỷ Nhiễm và Văn Thiển Hạ đứng trạm xe bus đối diện, mặc dù không nghe rõ nội dung nói chuyện bên này nhưng có thể cảm giác được rõ ràng mấy nữ sinh này chắc chắn đang nói về cô.

Văn Thiển Hạ nhướng mày: “Mấy người này đúng là rảnh rỗi.”

Cô ấy biết nhất định những nữ sinh này đang nói chuyện Kỷ Nhiễm là con gái lái xe. Văn Thiển Hạ cảm thấy không đáng thay Kỷ Nhiễm, rõ ràng Kỷ Nhiễm vừa xinh đẹp vừa tốt tính, thế mà bởi vì hoàn cảnh gia đình mà bị mấy người này chửi bới sau lưng.

Sinh nhật Từ Nhất Hàng là ngày chủ nhật, buổi chiều Giang Nghệ không ở nhà.

Kỷ Nhiễm vào phòng quần áo của mình coi một lần, quả nhiên không thấy bộ lễ phục váy dài đâu. Không những bộ lễ phục kia mà còn có một sợi dây chuyền và lắc tay cũng không thấy.

Ngón tay Kỷ Nhiễm sờ lên giá áo trống trơn, quả nhiên con người không thể thoát khỏi lòng tham của bản thân mình.

Cô biết thời gian tối nay Kỷ Khánh Lễ về nhà, bây giờ chỉ còn chờ Giang Nghệ từ bữa tiệc sinh nhật về mà thôi.

Ai ngờ tới lúc tám giờ tối, đột nhiên Hạ Giang Minh lại gọi điện thoại tới.

Kỷ Nhiễm nhận, nghe âm thanh bất đắc dĩ của cậu ta: “Kỷ Nhiễm, bây giờ cậu có thể tới đây một chuyến không?”

“Sao vậy?”

Theo lý thuyết thì lúc này Hạ Giang Minh đang tham gia tiệc sinh nhật của Từ Nhất Hàng mới đúng, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô chứ. Hạ Giang Minh không biết phải làm sao: “Là Văn Thiển Hạ, hiện tại tâm trạng cậu ấy không tốt lắm, cậu có thể tới an ủi cậu ấy một chút không?”

Nghe thấy tên người bạn duy nhất của mình Văn Thiển Hạ, chuyện liên quan tới cậu ấy nên Kỷ Nhiễm khá để ý.

Cô khẽ hỏi: “Cậu có thể nói cho tớ biết bây giờ Thiển Hạ thế nào không?”

“Cậu ấy cãi nhau với mấy nữ sinh khác trong bữa tiệc sinh nhật, tớ hỏi nguyên nhân nhưng cậu ấy cũng không nói. Hiện tại chỉ ngồi khóc. Tớ sợ có chuyện gì không may nên dẫn cậu ấy đi, để cậu ấy ngồi dưới lầu nghỉ ngơi một chút. Nhưng cậu ấy vẫn khóc.”

Kỷ Nhiễm nhìn thời gian: “Tớ tới ngay lập tức, cậu nhìn Thiển Hạ giúp tớ một chút.”

Sau khi Hạ Giang Minh nói chuyện điện thoại xong, ngoảnh đầu nhìn người cách đó không xa đã ngừng khóc còn đăng ăn kem đúng là Văn Thiển Hạ vừa nói tới kia.

Cuối cùng cậu ta quay đầu bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh: “Anh Chấp, em gạt Kỷ Nhiễm như vậy có phải không tốt không.”

Đúng là ở buổi tiệc Văn Thiển Hạ có xích mích với người khác, chỉ là cô gái nhỏ này dễ dụ, hai cây kem Haagen-Dazs đã không khóc nữa. Hạ Giang Minh không ngờ, Thẩm Chấp lại kêu mình gọi điện thoại cho Kỷ Nhiễm.

Thẩm Chấp cười, ý cười lười biếng, nhấc chân đá cậu ta: “Nói thừa.”

Hạ Giang Minh uất ức nhưng không dám nói lời nào.

Thẩm Chấp đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, chỉ cần Kỷ Nhiễm đến, cậu có thể nhìn thấy đầu tiên.

Thật ra cậu cũng muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng mà nếu cậu gọi thì cô sẽ không tới.

Thẩm Chấp tự giễu cười cười.

Trước kia chỉ có nữ sinh đánh chủ ý lên Thẩm Chấp, lao tâm lao lực, khó trách người ta nói sớm hay muộn cũng phải trả nợ. Bây giờ cậu vì muốn nhìn thấy cô mà lần đầu tiên trong đời giở thủ đoạn như vậy.

Nếu biết do chính mình kêu Hạ Giang Minh lừa cô đến, cô nhất định sẽ nổi giận.

Nghĩ đến nét mặt sẽ xuất hiện trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp kia của Kỷ Nhiễm, đột nhiên cậu bật cười, rồi dựa vào cửa sổ hút một điếu thuốc.

Lúc Kỷ Nhiễm ngồi xe đến, từ trên xe bước xuống đang tính gọi điện thoại cho Hạ Giang Minh, ai ngờ Hạ Giang Minh lại đang ở dưới lầu chờ cô.

“Kỷ Nhiễm, ở đây.” Hạ Giang Minh cười hì hì vẫy tay với cô.

Kỷ Nhiễm đi theo Hạ Giang Minh lên lầu hai, lầu hai là chỗ ăn uống, cô vừa lên lầu đã thấy Văn Thiển Hạ, cô ấy ủ rủ ngồi đó, bộ dáng như con gà trọi bại trận.

Cô đi qua chỗ Văn Thiển Hạ, tới trước mặt, Văn Thiển Hạ ngẩng đầu nhìn, kinh hỉ hỏi: “Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại tới đây?”

“Cậu sao vậy?” Kỷ Nhiễm thấy đôi mắt đỏ bừng của cô ấy vẫn còn hỏi sưng, biết thực sự là cô ấy khóc.

Văn Thiển Hạ hơi xấu hổ: “Tớ không sao.”

Chỉ do cô cãi nhau với người ta mà cãi không lại, bị tức nên khóc.

Kỷ Nhiễm hỏi: “Có người bắt nạt cậu?”

Văn Thiển Hạ nhìn cô, lắc đầu: “Không phải chuyện lớn gì.”

Kỷ Nhiễm nhìn nét mặt của cô ấy, đại khái đoán được có lẽ nguyên nhân mà cô ấy cãi nhau với người khác có liên quan đến mình, bằng không dựa vào tính cách của Văn Thiển Hạ, không thể nào nhìn thấy cô mà không nói.

Cô nói: “Bởi vì tớ đúng không?”

Hóa ra Văn Thiển Hạ tới tiệc sinh nhật, ai ngờ lại gặp đám bạn kia của Giang Nghệ trong nhà vệ sinh, mấy người đó không những cười nhạo Văn Thiển Hạ mặc đồ quê mùa mà còn nói con gái lái xe rất dễ chơi.

Ở trường cô ấy với Kỷ Nhiễm như hình với bóng, cho nên có rất nhiều người biết quan hệ của hai cô rất tốt.

Vốn dĩ Văn Thiển Hạ luôn buồn bực vì những nữ sinh này cười nhạo Kỷ Nhiễm là con gái lái xe, bây giờ đụng ngay họng súng nên đã cãi nhau với đối phương.

Kết quả người ta nhiều người nhiều miệng, Văn Thiển Hạ không những không ra mặt thay Kỷ Nhiễm được mà bản thân mình còn bị chọc tức bật khóc.

Lúc này cô ấy vô cùng xấu hổ nhìn Kỷ Nhiễm: “Thực xin lỗi, Nhiễm Nhiễm, tớ không cãi lại họ.”

Thật sự cô ấy cảm thấy rất mất mặt.

Kỷ Nhiễm nhìn vẻ mặt uất ức của cô, cười khẽ một tiếng, cúi đầu hỏi: “Hiện tại cậu có cảm thấy thoải mái hơn không?”

Văn Thiển Hạ gật đầu.

Kỷ Nhiễm: “Đứng lên đi.”

Văn Thiển Hạ nhìn cô: “Về nhà à?”

“Không phải cậu bị bắt nạt à.” Giọng nói Kỷ Nhiễm mềm mại, nhưng lời lại cực kỳ thản nhiên: “Mang cậu đi trả thù.”

Văn Thiển Hạ không ngờ cô sẽ nói vậy, chớp chớp mắt, ngốc nghếch đứng lên đi theo.

Lúc Kỷ Nhiễm chuẩn bị xoay người lại nghe được tiếng cười cực thấp từ phía sau vang lên.

Cô quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Chấp đứng cách đó không xa, cả người đang dựa vào cột, lộ ra cảm giác lười biếng tùy ý.

Bởi vì cậu đứng trong góc ánh đèn hơi tối nên chỉ có thể thấy được nét mặt mơ hồ.

Đang cười.

Kỷ Nhiễm hơi kinh ngạc, ánh mắt đen tuyền mở to.

Thẩm Chấp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, như một món đồ gốm sứ tinh xảo nhưng bộ dáng nói lời ác độc lại đáng yêu như thế, làm tim cậu càng ngứa.

Khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa, Kỷ Nhiễm không biết những lời mình mới nói Thẩm Chấp có nghe được hay không.

Hiện tại ánh mắt hai người đối diện nhau, đột nhiên cô có chút bất đắc dĩ.

Hình tượng của cô trước mặt Thẩm Chấp đều sụp đổ hết rồi.

Lúc Kỷ Nhiễm ngây người Thẩm Chấp đã từ từ đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhếch cằm: “Đi thôi, không phải muốn trả thù à.”

Không phải muốn đi tìm mặt mũi về sao, cậu làm chỗ dựa cho cô.

Cậu cho cô chỗ dựa.

*

Lúc họ lên lầu, ra khỏi thang máy liền nghe tiếng la hét ầm ĩ bên trong, không ít người ở đây.

Kỷ Nhiễm đi đến cửa, liếc mắt liền nhìn thấy Giang Nghệ, hoặc nên nói thấy cái váy Giang Nghệ mặc.

Nói ra, váy này thực sự là do Bùi Uyển đặt định chế cho Kỷ Nhiễm, chỉ là chờ lúc Kỷ Nhiễm nhận thì cô đã tới đây ở.

Ánh mắt Bùi Uyển vẫn luôn tốt, những cái váy mà bà chọn đều rất thích hợp với Kỷ Nhiễm.

Chỉ tiếc, hiện giờ cái váy này lại bị Giang Nghệ mặc lên người.

Dáng người Giang Nghệ thấp hơn Kỷ Nhiễm, nên cô ta mặc váy này cũng không thích hợp. Đặc biệt thiết kế lộ phần lưng phía sau, làn da của Giang Nghệ cũng không trắng lắm, hơi vàng.

Lúc đèn chiếu lên người cô ta, không có cảm giác băng cơ ngọc cốt*.

*Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.

Nhưng mặc dù là vậy, cái váy mặc trên người cô ta cũng làm cho người ta không rời mắt được, quả thật làm cho cô ta biến thành tiêu điểm toàn trường.

Dù sao đạo lý người dựa vào lụa, không bao giờ sai.

Lúc Kỷ Nhiễm đi qua, bởi vì Thẩm Chấp sau lưng cô nên vô hình khiến cho tất cả mọi người nhường một con đường cho họ.

Đến khi cô tới trước mặt Giang Nghệ, Giang Nghệ quay đầu lại.

Cho dù Giang Nghệ – người được tất cả mọi người thổi phồng lên thần thái phấn khỏi, nhưng giây phút này, sắc mặt trắng toát.

Kỷ Nhiễm chậm rãi nhìn từ đầu tới chân cô ta, mà những người xung quanh cũng dần an tĩnh lại nhìn chằm chằm họ. Bởi vì tất cả mọi người ít nhiều đều nghe nói tới quan hệ giữa Kỷ Nhiễm và Giang Nghệ.

Đều nói Kỷ Nhiễm là con gái tài xế nhà Giang Nghệ.

Rốt cục, Kỷ Nhiễm cũng mở miệng: “Giang Nghệ, trước khi mặc quần áo của tôi thì không phải cậu nên nói với tôi trước sao?” “Cậu không biết không hỏi mà đã lấy chính là trộm à?”

Thái độ của Kỷ Nhiễm cũng không phải người đến gây chuyện, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

Đây là tình huống gì vậy?

Không phải đã nói Kỷ Nhiễm là con gái tài xế nhà Giang Nghệ à, sao lại biến thành Giang Nghệ trộm quần áo của Kỷ Nhiễm.

Cuối cùng Kỷ Nhiễm hơi nghiêng đầu, cười nhẹ: “Tôi họ Kỷ, cậu là ai?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương