Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Hellu, thì như đã giới thiệu, tui là dịch giả của Mega Team, vì đặc biệt yêu thích bộ này nên tách ra làm riêng với mong muốn đem đến cho những bạn đọc gần xa một bản dịch xứng đáng với siêu phẩm này. Từ trước đến nay thì t chỉ dịch mỗi manhwa thôi, đây là lần đầu tiên dịch novel nên văn phong đôi chỗ có thể còn cứng nhắc, mọi người cứ thoải mái góp ý bình luận nhé. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện! 🥰

 

  • Chương này nối tiếp chương 111 truyện tranh. Đọc truyện tranh tại Vlogtruyen

 

Xưng hô giữa Gongja - Raviel: tôi - em/em - anh, giữa Gongja - Kiếm Vương (linh hồn đi theo chế): tôi - ông/ta - cậu


Chương 118

 

Đã hoàn thành chặng.

 

Điều đó có nghĩa là thế giới này, [Chuyện tình ở học viện Sormwyn], đã chính thức trở thành một phần của Tòa tháp.

 

Các thợ săn bây giờ có thể đến và đi từ thế giới này.

 

Tuy nhiên, tất nhiên họ không thể tự do ra vào được. Họ cần được đánh giá bởi các đại công hội. Ví dụ, một Thợ săn thông thường cần phải có giấy phép để vào đế chế Aegim.

 

Ý của tôi là-

 

Bốp!

 

Ngay sau khi thông báo hoàn thành chặng, một ánh sáng trắng lóe lên. Bốp! Bốp! Ánh sáng bừng lên khắp sảnh cưới. Đó là cảnh các Thợ săn bị dịch chuyển xuống tầng dưới.

 

“Tử Vương! Không, Kim Gongja! Anh!"

 

Khi ánh đèn mờ dần, đập vào mắt tôi là một số gương mặt quen thuộc.

 

“Sao cậu có thể kết hôn mà không hỏi ý kiến chúng tôi hả?!”

 

Một số người có thể di chuyển giữa các tầng mà không cần giấy phép. Ví dụ như người đứng đầu các đại công hội. Một trong số đó là Thợ săn hạng 2, Hắc Long chi Chủ, đang đỏ bừng mặt nói.

 

“Tôi phản đối đám cưới này!!”

 

“……”

 

“Tử Vương là Thợ săn đại diện cho Tháp! Đám cưới nên được tổ chức ở tầng một của Tháp, thành phố Babylon, chứ không phải ở đây! Chúng ta phải phát sóng nó trên toàn thế giới! Cái này không hợp lệ! Đám cưới này không tính!”

 

Hắc Long chi Chủ không phải là người duy nhất có điều muốn nói.

 

“E hèm. Ừm. Tử Vương.”

 

Thợ săn hạng 1, Kiếm Thánh hắng giọng.

 

“Trước hết, chúc mừng cậu đã hoàn thành chặng. Thành thật mà nói… chuyện tình của cậu diễn biến hơi… à không, cực kỳ nhanh. Không, tôi biết nói điều này ở đây là thô lỗ, nhưng với tư cách là một ông già đã trải nát đời, tôi chỉ muốn nói một điều—“

 

"Đừng."

 

“Ừm.”

 

Kiếm Thánh ngậm miệng lại. Dạo này ông ấy dường như đang hồi phục sau khi từ bỏ hệ tư tưởng bùng nổ trước kia của mình.

 

“Màn trình diễn của cậu ở thử thách này thực sự đã tạo đã tạo nên một cơn sốt đấy. Tại sao hai người lại đến được với nhau vậy? Dẫu vậy thì Tử Vương à, tôi vẫn đứng về phía cậu. Chỉ những ai đã từng yêu từ cái nhìn đầu tiên mới có thể hiểu được thôi. Cậu không cần phải lo lắng. Tôi hiểu mà. Hãy tin tôi, tôi sẽ xoa dịu Hắc Long chi Chủ cho.”

 

Sau đó, không rõ vì sao mà Thập Tự Nữ Chủ cũng vểnh mũi lên trời, ho ho vài tiếng. Ánh mắt của cô ấy dường như ngụ ý, ‘Tôi hiểu mọi thứ về tình yêu của anh.’ Tôi không biết cô ấy muốn nói gì nữa.

 

Tôi quay sang Raviel.

 

“Ừm.”

 

Raviel vẫn vô cảm như vậy, nhưng đấy thoạt nhìn thì vậy thôi. Là người đã nguyện yêu và dâng tấm thân này chỉ cho cô ấy, tôi có thể hiểu được cái nhìn dường như vô cảm đó đang ẩn chứa điều gì.

 

Raviel đang… quan sát Hắc Long chi Chủ và đồng đội của tôi một cách vô cùng thích thú. Đồng tử xích sắc của cô tràn ngập sự tò mò.

 

“Gongja. Tình yêu của em."

 

"Tôi đây, tình yêu của tôi…?"

 

“Có vẻ như có rất nhiều người mà anh cần giới thiệu với em nhỉ.”

 

Phải…

 

Dù có hơi muộn một chút nhưng đã đến lúc cô ấy ra mắt gia đình tôi rồi.

 


 

Tôi đã nghĩ đến việc cho cô ấy gặp mọi người trước đám cưới, nhưng văn hóa ở đây rất khác. Ở đế quốc, thông thường các gia đình sẽ chính thức giới thiệu với nhau sau khi con cái họ về một nhà.

 

“Không phải chuyện đó rất tự nhiên sao?”

 

Raviel nghiêng đầu.

 

“Ở nơi này, nhiều thành viên trong gia tộc sống xa tư dinh chính. Lễ cưới chính là lời mời gọi và quy tụ họ lại với nhau. Vào đêm sau lễ cưới, gia đình cô dâu và chú rể mới gặp mặt với nhau. ”

 

“Ồ… Đúng ha.”

 

Tôi lập tức hiểu ra.

 

Đúng vậy. Hôn nhân cũng là sự gắn kết giữa các gia đình. Những thợ săn như chúng tôi, những người chạy trốn khỏi thế giới bên ngoài, thực sự không thể nói về gia đình, nhưng… Đế quốc thì khác. Gia đình có tầm quan trọng lớn hơn cá nhân.

 

Và lễ cưới này không chỉ tượng trưng cho sự đoàn kết của các gia tộc.

 

Một cuộc hôn nhân cấp quốc gia. Không, đó là cuộc hôn nhân của hai thế giới.

 

Đại diện cho đế quốc là Raviel. Đại diện cho Tháp là tôi. Và đó là cuộc hôn nhân của chúng tôi.

 

“Hô hô…”

 

Đại quan thị vệ, cha nuôi của tôi, vẫn giữ nụ cười gượng gạo.

 

“Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được một dịp như vậy… Hôm nay tôi đã gửi rất nhiều chim đưa tin đến hoàng đế. Tôi không biết phải nói gì với ngài ấy bây giờ.”

 

"Đúng. Điều này cũng nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.” Hắc Long chi Chủ đáp. Cô ấy cực kỳ bình tĩnh, như thể chưa hề bị kích động cách đây vài phút vậy. Những người quyền lực nhất Đế quốc và Tòa Tháp ngồi cạnh nhau trên cùng một chiếc bàn, đề phòng lẫn nhau, nhưng cả hai bên cũng đều không khỏi sửng sốt.

 

“Nhưng thay vì bất hạnh, đó lại là một sự may mắn. Ngài Đại quan thị vệ, thật may mắn khi lần đầu tiên chúng tôi gặp ngài là trong một đám cưới.”

 

Sau đó, họ rũ bỏ sự cảnh giác và bối rối và tiếp tục trò chuyện.

 

“Cô đang nói người của anh đến từ thế giới khác phải không? Đó là một chuyện kỳ lạ khó có thể giải thích được với Bệ hạ chứ đừng nói đến thần dân của ngài.”

 

"Phải, ông nói đúng. Tôi hiểu rõ tình hình đế quốc của mọi người.

 

Hắc Long chi Chủ gật đầu. Cô ấy có vẻ quen với việc tiếp xúc ngoại giao kiểu này. Cô ấy biết rõ làm thế nào để bước trên ranh giới giữa năng lực và sự lịch sự.

 

“Tuy nhiên, Đại quan thị vệ hẳn đã chứng kiến cuộc xâm lược của những sinh vật từ thế giới khác. Nếu một người phủ nhận sự thật thì một ngày nào đó sự thật sẽ phủ nhận con người đó. Tôi lo ngại về tương lai đó.”

 

“Hừm. Cô nói phải.”

 

"Cảm ơn. Ngài Đại quan thị vệ, điều chúng ta phải làm từ bây giờ là đạt được sự thấu hiểu chung. Trong năm năm, mười năm, hai mươi năm hoặc có lẽ thậm chí còn hơn thế nữa…”

 

Hai bên bình tĩnh trò chuyện.

 

Raviel có quyền kiểm soát người dân của Đế quốc và tôi có được sự tin tưởng tuyệt đối của những ranker top đầu của Tháp. Cuộc hôn nhân của chúng tôi là một điều may mắn lớn cho cả hai bên.

 

Thông thường rất khó để tập hợp những người có quyền lực từ hai phía đối lập nhau, nhưng đám cưới giữa Raviel và tôi đã giải quyết việc khó khăn đó ngay từ đầu. Cũng nhờ vậy mà cuộc đàm phán của chúng tôi Có một khởi đầu không thể nào tốt hơn như bây giờ đây.

 

“……”

 

Tôi đang ngồi ở thượng tọa cùng với Raviel. Tôi thò tay xuống gầm bàn nắm tay Raviel. Nắm chặt. Raviel cũng tự nhiên đan ngón tay của cô ấy với ngón tay của tôi.

 

“……”

 

Cử chỉ đó khiến tôi thư giãn. Đêm thật dài. Những ngôi sao thắp sáng bầu trời đêm. Ánh nến trên bàn bập bùng, giữa những ngọn nến, có những con người xuất thân từ những nơi khác nhau đang ngồi luận bàn về tương lai sau này.

 

Đột nhiên, mọi thứ đều thật đẹp đẽ.

 

“Raviel.”

 

"Anh nói đi."

 

Cô ấy thì thầm.

 

“Có một vài người khác tôi muốn giới thiệu với em.”

 

“Trừ những người ở đây ra?”

 

"Đúng."

 

“Vậy chúng ta nên đi gặp họ thôi.”

 

Raviel đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

 

Người dân của đế quốc ngay lập tức ngừng nói.

 

“Đêm vẫn còn dài. Cứ tiếp tục cuộc trò chuyện của các người đi. Ta sẽ rời đi để gặp người của phu quân ta một lát.”

 

“……”

 

Không ai có thể ngăn Raviel rời đi. Quả nhiên từ Nữ Công tước Evansia. Nếu việc rời đi bất cứ khi nào mình muốn là minh chứng cho quyền lực của một người thì ở đây bà xã tôi có quyền lực tối cao.

 

Tôi dẫn Raviel đến chỗ các thành viên của Ma Giáo đang ngồi.

 

"Ồ, Tiểu Giáo Chủ! Giờ ngài đã là chồng người ta rồi!

 

Kiếm Ma nâng ly lên và cười vui vẻ. Tất cả các giáo đồ đều đang say xỉn, hòa mình vào trong không khí của buổi lễ cưới. Khi nhìn thấy tôi, họ cố gắng đứng dậy chào nhưng tôi xua tay. Sau đó, những giáo đồ cúi đầu trong tư thế ngồi của họ.

 

"Chúc mừng ngài, Tiểu Giáo Chủ!"

 

“Chúc mừng người, Tiểu Giáo Chủ!”

 

“Rượu ở đây ngon quá!”

 

“Thần Giáo vạn tuế, vạn vạn tuế!”

 

“Khà! Hai người trông thật sự rất hợp nhau đấy!”

 

Sảnh cưới lập tức trở nên ồn ào. Không thể tránh khỏi việc hàng ngàn giáo đồ Ma Giáo đang náo loạn. Tôi cười gượng.

 

“Kiếm Ma. Đến đây."

 

"Dạ?"

 

Kiếm Ma chớp mắt, tay vẫn cầm ly rượu. Trông anh ấy có vẻ buồn ngủ, giống như không ngờ tôi sẽ gọi anh ta vậy. Những giáo đồ say rượu xung quanh anh ta hú lên cười.

 

"Nhìn kìa! Tôi biết có ngày hắn sẽ bị Tiểu Giáo Chủ mắng mà!”

 

“Ai bảo hắn vô lễ khi nói chuyện với Tiểu Giáo Chủ cơ. Đáng đời."

 

“Hãy dạy cho hắn một bài học đi, Tiểu Giáo Chủ!”

 

“Ư… ưhhh…”

 

Kiếm Ma đặt ly xuống và ngập ngừng tiến lại gần chúng tôi. Sự xấc xược của anh khi chặt đầu tướng quân của quân đoàn ma đã hoàn toàn biến mất. Anh thu mình lại như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.

 

“X-xin lỗi ngài. Tiểu Giáo Chủ. Tôi chưa học nhiều nên không biết ăn nói lịch sự cho lắm. Nhưng trong lòng tôi vẫn kính trọng Tiểu Giáo Chủ…”

 

Kiếm Ma vội vàng bào chữa.

 

Tôi đặt tay lên vai anh ấy.

 

“Raviel.”

 

Sau đó, tôi nói với cô dâu của mình,

 

“Đây là Kiếm Ma.”

 

“…….”

 

“Anh ấy là thuộc hạ của sư phụ tôi. Sư phụ tôi là thủ lĩnh một tập thể gọi là Ma Giáo. Người chọn ra bốn người xuất sắc trong bổn giáo và gọi họ là Tứ Ma Tôn. Kiếm Ma là một trong số đó.”

 

"Ồ."

 

Raviel liếc nhìn Kiếm Ma. Kiếm Ma vặn vẹo.

 

“Một nam nhân đơn giản. Lời nói và thái độ của anh có chút thô lỗ. Chắc hẳn sư phụ của chồng tôi đã không phán xét một người qua lời nói hay thái độ của họ. Ngài ấy tìm thấy anh từ một nơi khó khăn và nghèo đói nên chắc hẳn anh phải là một người có phẩm cách cao quý và quý giá đối với người ấy.”

 

“……”

 

“Tôi là Raviel Ivansia. Tôi là nữ công tước của đế quốc và là vợ của người mà anh gọi là Tiểu Giáo Chủ. Rất mong được anh chiếu cố sau này.”

 

“V-vâng. Mong… sau này được chiếu cố.”

 

Tôi quay đầu lại.

 

“Ma Tôn Wolyeong.”

 

“……”

 

"Đến đây."

 

Ai đó đứng lên từ giữa đám đông. Anh cúi đầu lễ phép.

 

“Vâng, thưa Tiểu Giáo Chủ.”

 

Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm bầu không khí buổi đêm. Cuộc trò chuyện nhỏ diễn ra trong lúc họ uống rượu đã kết thúc. Tôi gọi từng người trong Tứ Ma Tôn đến ra mắt, và ai nấy cũng đều rất lịch sự.

 

Sau đó, tôi gọi cho người tiếp theo mà tôi muốn giới thiệu.

 

“Preta.”

 

“…Vâng, thưa ngài.”

 

"Đến đây."

 

"Vâng."

 

Preta, người đã trộn lẫn giữa những người sùng bái, đứng dậy. Có lẽ cô ấy đã đợi lệnh triệu tập của tôi trong khi đang thu dọn trang phục của mình.

 

“Tên đứa trẻ này là… Preta.”

 

Tôi nói.

 

“Preta ban đầu được sinh ra là một con quái vật vô danh. Cô ấy là một doppelganger. Cô ấy có thể bắt chước bất cứ thứ gì cô ấy ăn. Ban đầu, Preta ăn thịt những con thú như ếch và rắn, nhưng vô tình, cô lại ăn thịt người. Sau đó…"

 

Preta lặng lẽ cúi đầu. Đôi khi, vai cô ấy rung lên một chút. Sự im lặng kỳ lạ vẫn tiếp tục.

 

Khi giới thiệu cuộc đời của họ, tôi cũng giới thiệu cuộc đời của tôi.

 

Màn đêm nhẹ nhàng phủ lên bầu không khí một dải lụa tối màu, điểm xuyết trên đó là những ngôi sao lấp lánh ánh kim. Dưới bầu trời đêm đó, một người kể cho người khác nghe về cuộc đời mình. Đối với chúng tôi, bản thân nó đã là một hành động hết sức thiêng liêng rồi.

 

“Và… À. Phải rồi."

 

Tôi tháo Thánh Kiếm ra khỏi vỏ ở thắt lưng.

 

“Đây là Sáng Chóe.”

 

"Sáng Chóe?"

 

"Đúng. Lúc đầu cô ấy có một cái tên cao quý hơn. Nhưng cô ấy bị một kẻ xấu xa lừa và bị phong ấn vào một thanh kiếm. Tên thật của cô ấy là [Nữ thần hộ mệnh], nhưng tôi đặt biệt danh cho cô ấy là Sáng Chóe. Vì, em thấy đấy, cô ấy sáng chóe… có màu sáng chóe…”

 

"Em hiểu rồi." Raviel cười nhẹ.

 

“Chồng em đặt tên dở thật đấy. Không thương hoa tiếc ngọc luôn mà. Nếu là em thì ít nhất em sẽ gọi ấy là Sáng Chói.” (Ờ, cx có vẻ đỡ hơn main nhà ta =)))

 

[Sáng Chóe đã thề trung thành với bạn đời của dũng giả!]

 

Quào, cô “ba phải” thật đấy.

 

“Ừm.”

 

Và.

 

“Em không thể nhìn thấy ông ấy ở đây… nhưng tôi có một người bạn nữa.”

 

Bae Hu-ryeong.

 

“Raviel, có thể em sẽ không bao giờ thấy được ông ấy. Em cũng không thể gặp ông ấy… Hoàn cảnh của bạn tôi hơi đặc biệt. Ông ấy không thể “hiện hóa” mình với người khác.

 

Chiến hữu của tôi.

 

“Cách nói chuyện của ông ấy rất thô tục, phải. Nó còn tệ hơn Kiếm Ma khoảng 30 lần. Nhưng ông ấy thực sự rất mạnh. Mạnh đến không thể tin nổi… ông ấy là người đầu tiên dạy tôi kiếm thuật cũng như sử dụng linh khí.”

 

"Ồ. Ông ấy là một người quan trọng với anh.”

 

-……

 

Bae Hu-ryeong im lặng.

 

Ông ta đang mặc một bộ võ phục tồi tàn. Cánh tay ông khoanh lại.

 

Thay vì mồm mép như thường lệ, Bae Hu-ryeong im lặng nhìn Raviel và tôi.

 

“…Không có người bạn này, tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được khoảng thời gian một mình.”

 

"Là vậy sao?"

 

"Đúng."

 

“Vậy thì, em phải bày tỏ lòng biết ơn của mình với người bạn đó rồi.”

 

Raviel cúi đầu.

 

Đến khoảng không gian trống rỗng nơi cô không nhìn thấy gì.

 

“Gặp được Gongja khiến tôi rất hạnh phúc. Nếu người bạn này không giúp đỡ Gongja thì tôi sẽ không bao giờ có được hạnh phúc như bây giờ. Cảm ơn vì tất cả những gì ông đã làm cho Gongja để anh ấy có thể ở đây bây giờ.”

 

Bae Hu-ryeong từ từ mở miệng.

 

-Ừ. Nhờ cô chăm sóc cho thằng điên này.

 

Tôi đã nói thay ông ấy.

 

“Nếu người bạn đó của tôi nghe được những lời của em, chắc hẳn ông ấy sẽ nói hãy chăm sóc cho tên điên này rồi.”

 

“Anh có một người bạn thật tuyệt vời.”

 

Tôi hít một hơi thật sâu.

 

“Raviel.”

 

Đây.

 

“Đây là tất cả của tôi.”

 

Mọi thứ mà tôi trân quý.

 

Tất cả những người đã mở và bước vào cánh cửa trái tim tôi.

 

Là gia đình tôi.

 

“……”

 

Raviel nắm chặt tay tôi.

 

"Tình yêu của em."

 

"Tôi đây."

 

"Cùng nhảy thôi."

 

Đôi mắt Raviel ánh lên một niềm đam mê mãnh liệt trong. Tôi chần chừ Tuy nhiên, khi Raviel nhìn tôi như vậy, muốn cùng tôi làm gì đó, tôi không thể từ chối cô ấy được.

 

“Tôi chưa bao giờ được khiêu vũ tử tế trước đây đâu.”

 

“Chắc hẳn phải còn sót lại thứ gì đó trong ký ức của quản gia chứ. Anh có thể tham khảo chúng.”

 

“Nếu tôi vô tình giẫm phải chân em thì sao? Tôi sẽ tự sát mất.”

 

Thay vì trả lời, Raviel di chuyển. Cô cúi xuống cởi đôi giày đen của mình ra. Một lúc sau, cô bước đôi chân trần của minh lên bãi cỏ và đất cát.

 

Đôi bàn chân trắng sứ.

 

Cô ấy chỉ cởi giày ra thôi mà tôi cảm giác như cô ấy giờ nhẹ như gió vậy.

 

"Đến đây nào."

 

“……”

 

Tôi ngập ngừng cởi đôi giày và tất trắng của mình ra. Raviel ngay lập tức nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đi.

 

Một bước. Hai bước.

 

Raviel nhón chân dẫm lên những cánh hoa rơi trên bãi cỏ. Những cánh hoa mộc lan, hoa anh đào trắng muốt hòa như càng làm nổi bật hơn đôi chân trắng sứ kiều diễm kia.

 

“……”

 

Không ai nói một lời. Không có âm nhạc. Cũng không có chiếc đèn chùm trang trí như ở phòng khiêu vũ, chỉ có ánh trăng rơi như sương trong vườn hoa.

 

Một vũ hội chỉ dành cho hai chúng ta.

 

"…Em thấy chưa?"

 

Tôi mỉm cười khi theo bước Raviel.

 

"Tôi khiêu vũ dốt lắm. Tôi đã dẫm lên chân em ba lần rồi. Khiêu vũ thực sự không phải là sở trường của tôi. Em định để tôi chết vì xấu hổ à?”

 

"Không sao đâu. Em chỉ cần giẫm lên chân anh bấy nhiêu lần thôi.”

 

Vừa nói xong, Raviel dẫm lên chân tôi. Sức nặng của cô ấy nhẹ nhàng đè lên tôi. Raviel cười tinh nghịch.

 

"Nhìn xem. Chúng ta hòa rồi."

 

Đây là nụ cười mà cô ấy chỉ dành cho tôi ở thế giới này. Viên ngọc sắc đỏ của tôi. Trái tim tôi. Bản nhạc của đời tôi.

 

Ánh trăng như một chiếc đèn chùm, phản chiếu bóng chúng tôi xuống mặt đất.

 

Điều quan trọng trong điệu nhảy của chúng tôi không phải là giẫm lên chân nhau hay không. Mà là việc ngay cả khi giẫm lên chân đối phương đi chăng nữa, chúng tôi cũng sẽ không buông tay người kia cho đến giây phút cuối cùng, Dù bất hạnh có xảy đến, chúng tôi cũng vẫn sẽ bật cười và không rời mắt khỏi nhau.

 

Tôi là của riêng Raviel.

 

Raviel là của riêng tôi.

 

Đúng vậy. Chúng tôi đã khiêu vũ. Tất cả mọi nơi ánh trăng chiếu tới đều là phòng khiêu vũ của Raviel và tôi. Chỉ cần chúng ta có nhau thì thế giới nào cũng có thể là sân khấu của đôi ta.

 

Vào ngày hôm đó, chúng tôi đã kết hôn.

 

Và câu chuyện tiếp theo của chúng tôi sẽ bắt đầu ở một sân khấu hoành tráng hơn so với câu chuyện trước.

 

Hoành tráng hơn một chút.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương