Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn
-
4: Thần Côn Kiêm Chức Bác Sĩ Hả
Trên bức bản đồ mà sư phụ cậu tự tay vẽ lên chỉ có mấy đường nét cong cong và mấy con chữ vô cùng giản lược, có thể xưng là bản đồ cổ đại!Giang Hoa Đình lặng lẽ nhìn lướt qua rồi bộp một tiếng khép lại ghét bỏ mà vứt vào trong ba lô.
Đầu óc của người xưa là một thứ đồ tốt tiếc là cậu không có phần phúc này, sinh nhầm thời đại, nhìn không hiểu!Chẳng qua Giang Hoa Đình cũng không nhụt chí nếu bản đồ không thể dùng, chẳng phải là còn có miệng hay sao! Không có tin tức nào mà miệng không hỏi ra đuộc!Thế là Giang Hoa Đình nhìn chằm chằm một ông chú có vẻ dễ nói chuyện!“Xin chào! ”“Lộp bộp!”Giang Hoa Đình tận mắt nhìn thấy một động vật nào đó vô cùng vui sướng lướt qua đầu của ông chú, sau đó còn để lại bằng chứng chứng minh nó đã từng du lịch qua đây!Ông chú rất dễ nói chuyện lập tức tựa như một hung thần hung ác!“Đệt! Con chim trời đánh này thế mà dám ị trên đầu ông! Xúi quẩy!”Giang Hoa Đình lặng lẽ rụt đầu về, ông chú này cũng không rảnh đếm xỉa tới cậu.
Sau đó người may mắn thứ hai đã bị tìm tới: “Xin hỏi! ”“Loảng xoảng!”Điện thoại của người may mắn thứ hai không chút điềm báo rớt xuống đất vỡ nát vụn.
Giang Hoa Đình gắt gao trợn mắt trừng điện thoại trên mặt đất, có cần phải không nể mặt mũi tới vậy không?!Người may mắn thứ hai lập tức phát ra tiếng thét như giết heo: “Điện thoại của tôi! Mới mua đó trời!”Giang Hoa Đình lại lần nữa lùi về sau quyết định không gây tai vạ cho người khác nữa, cậu thực sự vô cùng vô cùng vô cùng lương thiện, cậu tuyệt đối không cố ý đâu! Cậu chỉ muốn hỏi thăm đường mà thôi!Quả nhiên! cũng thật sự là có tin tức dùng miệng cũng hỏi không được bởi vì ông trời vốn dĩ không cho cậu cơ hội để mở miệng!!Người xui xẻo như vậy! đoán chừng trên thế gian này chỉ có mình cậu mà thôi! Không có người thứ hai!Giang Hoa Đình dạo lung tung ở chỗ cũ, không bị vận xui của cậu ảnh hưởng chỉ có người đang cần cậu giúp đỡ! Nhưng trong chốc lát thế này đi đâu tìm một người cần cậu giúp đỡ đây?Ngay lúc Giang Hoa Đình cân nhắc có cần gọi 110 tìm chú cảnh sát giúp đỡ hay không thì bỗng dưng có tiếng một vật nặng rơi xuống! Thùng!Tiếp đó một loạt tiếng kêu thảm hoảng loạn!Giang Hoa Đình quay đầu nhìn lại chỉ thấy ông chú vừa này còn được chim chóc chăm sóc khóe miệng lệch tới mức vô cùng quỷ dị, thở hổn hển như bò, nước bọt chảy ròng ròng ngã lên trên lưng cô gái vừa mới bị rớt nát điện thoại.
Cô gái không dám nhúc nhích nhịn tới mặt cũng đỏ bừng luôn, trong mắt vừa vội vừa sợ, từng giọt nước mắt to bự như không cần tiền mà rơi xuống.
Cô gái nhỏ đáng thương bị đè lại không có một ai đi lên giúp đỡ.
Giang Hoa Đình hơi thở dài một hơi, mặc kệ hai người này có phải là bị vận xui của cậu ảnh hưởng tới hay không thì cậu cũng cần phải đi lên trước nhìn thử xem.
Đặng Khiết cảm thấy bản thân thật sự xui xẻo, điện thoại không hiểu nguyên do đột nhiên rớt xuống đất vỡ nát vụn thì thôi đi, chẳng qua cô chỉ muốn nhặt cái sim điện thoại lên mà thôi, ông chú bên cạnh đã đột nhiên ngã lên người cô! Nếu như không phải là bình thường cô cũng có rèn luyện vận động thì bây giờ cô đã có một nụ hôn thân mật với mặt đất luôn rồi!Càng làm cho trái tim của Đặng Khiết băng giá là bên cạnh nhiều người như vậy mà không có một ai đi lên giúp cô!Cơ thể ông chú cũng không biết xảy ra chuyện gì, cũng không cử động chỉ cứng đờ cả người nằm trên người cô, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp nặng nề làm cô càng không dám nhúc nhích!Ngay thời khắc cô vừa cô độc vừa bất lực thì cô nhìn thấy một người tựa như đang phát sáng tới gần cô, tựa như thiên sứ do ông trời phái xuống cứu cô!“Giúp tôi với! ”Giang Hoa Đình gật đầu: “Được.
”Tựa như được sự bình tĩnh của Giang Hoa Đình lây nhiễm mà Đặng Khiết cũng từ từ bình tĩnh lại.
“Cô đừng nhúc nhích tôi cần phải chẩn trị cho ông chú này một chút.
”Đặng Khiết kinh ngạc, chàng trai trẻ có gương mặt búp bê này còn là một bác sĩ?Có người thấy Giang Hoa Đình đang muốn ra tay nhịn không được nói: “Chàng trai, tôi vừa mới gọi xe cứu thương rồi, tôi thấy cậu vẫn là đừng nên ra tay thì tốt hơn.
”Lỡ như không cẩn thận làm chết người thì trách nhiệm của chàng trai này lớn lắm đó.
Dù sao thì nhìn qua Giang Hoa Đình vẫn còn vô cùng trẻ tuổi, nhìn cách ăn mặc thì cũng không giống một người giàu có, cần gì phải chủ động rước gánh nặng vào mình chứ?Giang Hoa Đình cười nói: “Cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp, tôi là bác sĩ, tôi học y cũng bởi vì cứu người.
”Dứt lời, Giang Hoa Đình dùng giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng nói với ông chú cả người cứng đờ: “Yên tâm, chú sẽ khỏe lại thôi.
”Giang Hoa Đình đặt tay lên trên tay của ông chú, vẻ mặt nghiêm túc.
Tựa như được Giang Hoa Đình lây nhiễm mà người bên cạnh cũng nhịn không được đều yên tĩnh, lẳng lặng nhìn Giang Hoa Đình, trạm xe buýt vốn vẫn còn hơi ồn ào trong chốc lát thế mà yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng ve kêu và tiếng chim hót.
Một phút sau, Giang Hoa Đình buông tay ra: “Yên tâm, chỉ là chứng điên, lần đầu tiên tác phát còn trong thời kỳ đầu mà thôi?”Chứng điên?!Người bên cạnh trợn to mắt nhịn không được lùi về sau mấy bước.
Điên à! Có đột nhiên nổi điên cắn người không đó!Tuy Giang Hoa Đình cũng muốn giúp ông chú này trị tận gốc nhưng mà cậu không thể châm cứu chỉ có thể dùng tay kích thích huyệt vị Kinh Thủ Dương Minh Đại Trường và Kinh Thủ Thái Dương Tiểu Trường của ông chú.
Ông chú rùng mình: “Áu” kêu lên một tiếng rồi trong chớp mắt nước mắt nước mũi chảy khắp mặt.
Cuối cùng cũng không còn cứng đờ tới vậy nữa.
Giang Hoa Đình lại kích thích mấy huyệt vị khác trên người ông chú, ông chú cảm thấy bản thân bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều, miệng cũng khôi phục bình thường rồi.
Ông chú được đỡ qua một bên ngồi, cuối cùng Đặng Khiết cũng có thể đứng thẳng eo.
Cô kéo Giang Hoa Đình nói rất nhiều câu cảm ơn.
“Anh đẹp trai, anh để số điện thoại liên lạc cho em đi, em chắc chắn sẽ cảm ơn anh đàng hoàng!”Anh đẹp trai?Đôi mắt Giang Hoa Đình sáng bừng lên cười mỉm lấy từ trong ba lô ra một tờ giấy trắng, gấp thành hạc giấy trịnh trọng đặt vào tay của Đặng Khiết, nói: “Điện thoại thì tôi không có, nếu như em có việc gì có thể dùng cái này tìm tôi.
”Đặng Khiết dùng đôi mắt cá chết nhìn con hạc giấy hết sức bình thường: “! ”Tất cả đàn ông ở đây đều bóp cổ tay, cơ hội ghẹo gái tốt biết bao! Tên này bị ngốc sao?!Đặng Khiết lặng lẽ cất kỹ hạc giấy: “Được.
” Cô bị từ chối rồi sao? Chẳng lẽ cô có vẻ ngả ngớn tới vậy sao? Cô thật sự muốn cảm ơn chàng trai đáng yêu này đàng hoàng hơn mà thôi!Cổng đường núi có mười mấy người mặc trang phục rằn ri tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Giang Hoa Đình rồi hai mặt nhìn nhau.
“Mấy năm nay, thần côn cũng phải đi kiêm chức bác sĩ rồi sao?” Bệnh viện nào ghê gớm tới vậy, thế này mà còn dám nhận!Thực ra bọn họ ở đây rất lâu rồi, lâu tới mức bọn họ nhìn thấy toàn bộ quá trình Giang Hoa Đình cứu người thần kỳ ra sao!“Thần côn gì? Đó là Đại sư!”Người nói Giang Hoa Đình là Thần côn lập tức ngậm miệng, sau đó nhìn về phía đội trưởng của bọn họ, người đẹp áo đỏ.
“Gọi xe tới.
”“Vâng.
”Xe cứu thương và xe chuyên dụng của quân đội màu xanh lá tới cùng lúc, hộ lý và bác sĩ tới đây nhìn đám người đều có tinh thần phấn chấn: “Bệnh nhân ở đâu?”Tất cả các ngón tay đều chỉ về phía ông chú.
Giang Hoa Đình dặn dò: “Tôi cảm thấy ông chú vẫn phải đi kiểm tra cơ thể một lượt mới tốt.
”Ông chú rất tin phục Giang Hoa Đình: “Được, bác sĩ, cậu ở bệnh viện nào vậy, hay là lần sau tôi tới bốc số của cậu?”Giang Hoa Đình cười híp mắt nói: “Tôi còn chưa chính thức đi làm, có duyên rồi tính sau.
”Tất cả mọi người đều kinh dị nhìn Giang Hoa Đình còn chưa đi làm đã dám làm bậy rồi sao?!Chỉ có hai mắt ông chú sáng bừng lên, người tài to gan đó!Cuối cùng ông chú chỉ biết Giang Hoa Đình muốn tới bệnh viện số hai thành phố Giang làm, những cái khác đều không biết, bởi vì ông ấy đã bị hộ lý và bác sĩ cưỡng chế đưa lên trên xe cứu thương rồi.
Giang Hoa Đình quay đầu nhìn thẳng vào mắt của người đẹp áo đỏ: “Hi`~ có để bụng cho đi nhờ chút không?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook