Tôi Là Nữ Trụ Vương
-
Chương 1: Đại Thương của ta mất rồi
Chương 1: Đại Thương của ta mất rồi.
"Người đẹp, chồng của cô Đát Kỷ nhờ tôi chuyển lời lại nói cho cô biết, sống cho tốt, hắn sẽ trở về tìm cô." Một cô gái mặc sườn xám đen mỉm cười nói.
Đế Tân nghi hoặc nhìn cô ta, vung tay áo hét lớn:
"Cô* đường đường là nam tử hán, ngươi là một nữ tử nho nhỏ nói bậy gì đó! Còn nữa, ngươi thế mà dám trói Cô lại đưa tới nơi nơi cổ quái này, coi chừng Cô cho Văn Thái Sư thu phục ngươi!"
(*Danh xưng của đế vương thời xưa, "Cô" – xưng hô của nữ chính, "cô" – ngôi thứ 3)
Thấy đế vương vẫn không chịu đối mặt với hiện thực như trước, cô gái bất đắc dĩ bước lên trước, tay ở trước mặt đế vương múa may một chút, cười nói:
"Người đẹp, nếu cô cảm thấy cặp vũ khí của cô không phải thật, cô coi như mắt tôi mù đi, gọi cô là tiên sinh được không."
Đế Tân cúi đầu đánh giá ngọn núi trước ngực mình, không khỏi khịt mũi, đây là Đát Kỷ ca ca đặc biệt tìm phương pháp bí truyền giúp cô, cũng không dễ dàng gì.
Nhưng trước kia cô vẫn luôn dùng dây đai, lần này vội vội vàng vàng bị cái cô gái này tự xưng là do Đát Kỷ ca ca nhờ đưa tới đưa nơi kì quái này, lúc ấy vội vàng thế mà quên mất dây cột.
Xem ra cô gái trước mặt này biết thân phận thật sự của cô.
Ai có thể nghĩ đến một Trụ Vương tiếng tăm lừng lẫy lại là một người phụ nữ chứ?
Có lẽ chỉ có Đát Kỷ ca ca thông minh như vậy mới có thể nhận ra.
Ai~, Đát Kỷ ca ca cũng không biết thế nào, aaaaaa, không có Đát Kỷ ca ca ở đây thì không có cảm giác an toàn gì hết.
Thấy người nào đó rốt cuộc cũng nhận rõ hiện thực, cô gái mặc sườn xám đưa cho cô một chiếc chìa khóa.
"Đát Kỷ, chồng cô, đã nạp vip cho cô rồi, hiện tại cô là khách quý của tôi, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, gọi là đến, rất cảm ơn cô đã ủng hộ công ty tôi!"
Đế Tân có chút phản ứng không kịp, nhận lấy chìa khóa đối phương đưa cho cùng với miếng kim loại, tò mò lật phải lật trái mà xem, hiếu kỳ hỏi:
"Pháp khí điện thoại này dùng thế nào? Có thể truyền âm ngàn dặm, Là pháp bảo thượng đẳng sao?"
Nhớ tới lời cô gái mặc sườn xám này nói, cô gõ hai cái vào điện thoại, "Sao lại không có gì phản ứng gì? Pháp khí này không linh nghiệm sao?"
Cô gái mặc sườn xám không kiên trợn trắng mắt, "Điện thoại không phải dùng như vậy, có gì thì cô tìm hàng xóm hỏi đi."
"Hàng xóm? Là người ở đâu?" Đế Tân buông tha cho di động, ngẩng đầu khó hiểu hỏi.
"Không sao, đến lúc đó thì cô sẽ biết." Cô gái mặc sườn xám không muốn nhiều lời.
Nhưng Đế Tân là đế vương của vài thập kỷ trước, trực giác nói cho cô biết, việc này có gì đó kỳ lạ, không thể qua loa như vậy.
Thấy cô gái mặc sườn xám xoay người muốn đi, Đế Tân vội vàng tiến lên giữ cô lại:
"Nó rõ ràng cho Cô, là chương trình gì, không nói rõ ràng thì không thể đi, còn nữa, vì sao ái phi của Cô lại nhờ cô mang Cô tới đây?"
"Cô thật sự muốn biết? Hiện thực chính là tàn nhẫn." Cô gái mặc sườn xám nhướng mày cười nói.
Đế Tân gật đầu, dù thế nào cô cũng muốn biết.
Cô gái mặc sườn xám vẻ mặt đồng tình nhìn cô một cái, thở dài nói:
"Đát Kỷ tiên sinh nhờ công ty chúng tôi, nhờ chúng tôi đưa cô tới đây, cô nên lo hưởng thụ đi, chờ hắn tới tìm cô là được rồi."
"Ái phi của Cô bị sao vậy? Vì sao không cùng Cô tới đây?" Đế Tân hỏi.
"Cô còn không nhận rà hiện thực sao? Trước khi cô tới đây, Vũ Vương đã đánh tới, cô còn không rõ tình hình sao?"
Cô gái mặc sườn xám đột nhiên cảm thấy Trụ Vương có chút đáng thương, quốc gia của cô đã mất, cô lại không thể tiếp nhận hiện thực, tự mình lừa đối chính mình thì lợi ích gì chứ.
"Đại Thương của cô đã mất rồi, chồng của cô Đát Kỷ đã hi sinh không ít, mới nhặt được mệnh của cô về, cô cũng không nên phụ tâm ý này của hắn." Cô gái mặc sườn xám khuyên giải.
Nhưng mà, Trụ Vương Đế Tân lúc này căn bản không nghe rõ bất kỳ lời nào, trong đầu chỉ còn lại câu nói của cô gái mặc sườn xám.
Đại Thương của cô mất rồi, Đại Thương mất rồi!
Đại Thương của Cô đã mất rồi!
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook