Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!
Chương 59: [Phiên ngoại Tịch Thần] Mộ Thần

Lúc Mộ Thần mười tuổi, Mộ gia vẫn còn là một gia tộc có tên tuổi, bởi vì khi đó ông nội của Mộ Thần vẫn đang làm gia chủ. Mà cha của Mộ Thần, Mộ Dương thật sự là bùn nhão không trát lên tường được (vô dụng).

Từ nhỏ, sinh hoạt đầy đủ khiến hắn trở thành một tên công tử phú nhị đại ăn chơi trác táng, chơi gái đánh cược, tinh thông mọi thứ hư hỏng. Thế nhưng, bởi vì chỉ có Mộ Dương là con trai cho nên cuối cùng, ông nội Mộ Thần vẫn muốn hắn lập gia đình. Vì sợ con trai không quản được nửa người dưới của mình, ông dùng sự quan tâm chăm sóc để chọn cho hắn một người vợ nhỏ có tài lại có điều kiện.

Bị cha mẹ chỉ định hôn nhân thì tất nhiên đứa con nào cũng sẽ phản kháng. Mà cái tên Mộ Dương này chỉ biết ăn chơi, dưới sự khuyến khích cười cợt của một đám hồ cẩu bằng hữu, hắn cư nhiên mang theo tình nhân của mình ra vào tiệc rượu, chờ thời cơ để chứng tỏ sự phản đối của bản thân.

Hành động này khiến cho con gái của Phương gia tộc bất mãn, vì vậy, việc trở thành thông gia cũng coi như thất bại. Điều này khiến cho cha của Mộ Dương suýt chút nữa là đánh hắn nhập viện.

Nhưng mà vốn dĩ, tính cách của Mộ Dương rất phản nghịch, trước sau như một mà làm theo ý mình, thậm chí càng thêm trắng trợn không hề kiêng dè, có thể nói lúc đó hắn chính là mối họa của thành phố S.

Cha của Mộ Dương đối với việc quản giáo đứa con cưng của mình đã quá mệt mỏi, đành phải để hắn tự tung tự tác. Ông cảm thấy thân thể của mình còn khỏe mạnh, dự định sau này điều giáo cháu nội thật tốt để kế thừa sự nghiệp. Bởi vậy ta có thể thấy được, trong Mộ gia không chỉ có mỗi mình Mộ Thần là cưng chiều con trai mà là di truyền hết cả gia tộc o(╯□╰)o

Chúng ta đều biết lý tưởng là tốt đẹp, thế nhưng mà thực tế thì lại quá tàn khốc.

Ở đây không phải là nói đến việc đại thiếu gia Mộ Dương làm ra chuyện gì đó không ngờ tới chẳng hạn như không muốn kết hôn hay chỉ thích chết già. Ngược lại, sau khi cha của Mộ Dương nhường lại vị trí để hắn tiếp quản gia nghiệp thì hắn lại gặp được chân mệnh thiên nữ đích thực của đời mình, cũng chính là mẹ của Mộ Thần, Tạ Di.

Tạ Di không xuất thân từ danh môn hay lớn lên ở một nơi nào đó thấp kém, mà gia đình cô chỉ thuộc dạng khá giả. Cả nhà luôn hòa thuận làm cho Tạ Di trở thành một người dịu dàng hào phóng, không mất đi tính tình hoạt bát.

Điều đó khiến một kẻ luôn nhìn thấy mấy tiểu thư trưng ra khuôn mặt quý khí hoặc là đám tình nhân ỏn à ỏn ẻn còn làm ra vẻ như Mộ Dương sáng mắt lên.

Cuối cùng, mấy tháng khi theo đuổi nàng, hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch. Sau khi khiến người nhà Tạ Di tin tưởng vào sự chân thành của mình, hai người liền đột xuất kết hôn.

Bởi vì cha của Mộ Dương đã bỏ mặc để hắn giằng co, chỉ cần ông có thể ôm được cháu trai liền không phản đối hôn sự của hai người. Thậm chí còn nhiệt tình tiếp đãi Tạ Di, người có thể khiến con trai của ông từ một tên công tử nhà giàu biến thành một người đàn ông tốt trong gia đình.

Sau khi kết hôn, đối với vợ mình, Mộ Dương vẫn làm một người chồng tốt nói gì nghe nấy, không theo quen thói cũ mà biến thành công tử bột như trước.

Một năm sau, cha của Mộ Dương thành công ôm cháu nội.

Vợ chồng Mộ Dương quanh năm ngọt ngào liền ném con trai cho cha, đến cuối tháng sau khi Tạ Di tĩnh dưỡng xong, liền đi du ngoạn vòng quanh thế giới, tiếp tục tuần trăng mật.

Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt nhất, chỉ còn chờ Mộ Thần được giáo dục thật tốt, sau này ông có thể dỡ được gánh nặng trên vai xuống.

Lúc Mộ Thần mười tuổi, ông cậu đột ngột qua đời.

Sự tình phát sinh bất ngờ như vậy, cho nên lúc Mộ Dương từ nước ngoài trở về còn tưởng rằng cha hắn đang cáu kỉnh nên mới gọi hắn về nhà.

Thế nhưng, hắn cảm thấy sự thật này quá tàn khốc. Đến khu nhà được bố trí trắng toát, hắn mới ý thức được người cha thân yêu của hắn thật sự đã đi rồi.

Bao nhiêu gánh nặng đột nhiên ập tới như vậy khiến Mộ Dương xưa nay chỉ biết vui đùa có chút mờ mịt. Chưa kịp bi thống, hắn ép buộc bản thân phải đem chuyện này quăng ra sau đầu, dùng mấy chồng văn kiện để làm tê liệt tình cảm của mình.

Tạ Di không phải là người lăn lộn trên thương trường nên đành phải quản lý chu toàn mọi việc trong nhà, giáo dục tốt Mộ Thần, khiến Mộ Dương có thể ở nhà nghỉ ngơi trong chốc lát. Trong trí nhớ của Mộ Thần, đọng lại nhiều nhất chính là sự dạy dỗ nghiêm nghị của ông nội, người mẹ dịu dàng từ ái nói lí lẽ, cùng với đôi lông mày không bao giờ thư giãn của cha.

Sau khi Mộ lão gia chủ mất đi, ai cũng biết Mộ Dương là con vịt bất ngờ bị đuổi tới giá, một công tử bột nổi danh đương nhiên không thể lập tức biến thành một vị tinh anh.

Vì vậy, tranh cướp giành giật khiến Mộ gia chán nản đến mức phân thành một bát canh (ý là nội bộ bị chia rẽ, lỏng lẻo).

Còn những người khác trong Mộ thị thì đều không phục Mộ Dương kế vị, nhưng vì có di chúc nên không thể sửa đổi được sự thực này, người có dã tâm liền nhanh chóng hợp tác với người ngoài để đánh chủ ý lên Mộ gia.

Đây thật sự là nội ưu ngoại hoạn(*), ở thời điểm này mà lại gặp phải việc như thế thì đến Mộ lão gia tử cũng sẽ đau đầu, huống chi là Mộ Dương.

Khi đó, mỗi ngày nhìn thấy cha mẹ vì những chuyện này mà thở dài rầu rỉ, Mộ Thần liền quyết định phải cố gắng học, sau này mới có thể giúp cho cha.

Trong đoạn thời gian Mộ Dương trở thành gia chủ, bởi vì quản lý không quen và dưới tình huống nội ưu ngoại hoạn, Mộ gia cũng dần dần mà suy tàn. Mộ Dương vì tâm huyết của cha mình mà bôn ba khắp nơi, cuối cùng dưới sự giúp đỡ từ mấy người bạn tốt của cha, tình huống suy yếu cũng từ từ mà dịu xuống.

Một lần ra nước ngoài công tác, Mộ Dương phải đi lôi kéo một đơn đặt hàng lớn cho công ty thì máy bay xảy ra sự cố.

Đột nhiên mất đi hai gia chủ liên tiếp, đối với Mộ gia mà nói là hai lần đả kích trọng đại nhất. Lúc trước, thế lực của Mộ gia không lớn, đã vậy còn có một số kẻ thừa dịp cháy mà nhà hôi của, khiến cho tình hình của Mộ gia càng tồi tệ hơn.

Khi đó Mộ Thần chỉ mới mười tám tuổi, dưới sự giúp đỡ của mấy người chú mà mẹ mời về, cậu đã trở thành người nắm quyền trẻ tuổi nhất của Mộ gia.

Nhờ sự hỗ trợ của bọn họ, sự nghiệp dần dần tiến vào quỹ đạo.

Mà về phần Tạ Di, lúc nàng nhìn thấy Mộ Thần có thể tự mình chống đỡ một phương, lưu lại một bức thư, uống thuốc ngủ, đuổi theo chồng mình.

Mà ở thời điểm đó, Ninh Ngưng xuất hiện, đồng thời cũng đi vào lòng Mộ Thần, tuy rằng đó không phải là tình yêu.

Ninh Ngưng là con gái của một người chú, khi còn bé cũng đã từng chơi đùa với nhau, nghiêm ngặt mà tính, cô ấy lớn hớn Mộ Thần mấy tháng.

Ninh Ngưng có một loại tình cảm khác phái đối với vị thiếu niên nho nhã lễ độ này, sau khi nghe thấy Mộ Thần gặp phải việc như vậy, liền mang theo nụ cười ấm áp và tình cảm thương tiếc để an ủi Mộ Thần đang bi thống trong lòng.

Cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, Mộ Thần đem sự ỷ lại đối với mẹ chuyển đến trên người Ninh Ngưng. Mộ Thần chưa từng nói chuyện yêu đương nên không biết tình cảm của mình đối Ninh Ngưng không là tình yêu, mà là tình thân.

Vì vậy, Trác Tịch vẫn luôn thầm mến cậu cuối cùng cũng đã du học trở về, thời điểm định comeout với người trong nhà thì nghe được tin Mộ Thần kết hôn. Rõ ràng lúc Mộ Thần cần sự an ủi nhất thì y lại vắng mặt, giờ chỉ có thể mang theo một nỗi tiếc nuối mà chúc cho hai người.

Sau khi Mộ Thần kết hôn với Ninh Ngưng thì sinh hoạt hết sức bình thản, hình thức ở chung giống như một đôi vợ chồng già đang sống cùng với người thân.

Nhớ lại những biểu hiện tình cảm nhàm chán của cha mẹ mình, tuy rằng Mộ Thần cảm thấy hình thức ở chung của bọn họ có cái gì đó không đúng, thế nhưng, cậu cũng không thể nghĩ ra được đến cùng là không đúng chỗ nào.

Ninh Ngưng thân là một người phụ nữ nên tâm tư càng thêm tinh tế, cô cũng phát hiện Mộ Thần đối với cô không phải là tình yêu nam nữ. Nhưng mà, phụ nữ khi rơi vào bể tình đều là kẻ ngốc, cô tình nguyện ôm một phần tình yêu hư huyễn chứ không muốn chọc thủng tất cả những thứ này.

Vội vàng hi vọng nắm được trái tim của chồng, Ninh Ngưng không để ý đến lời khuyên bác sĩ là thân thể của cô quá yếu, không thích hợp để mang thai, nhanh chóng gạt Mộ Thần về tình huống thân thể của mình, muốn một đứa con.

Kết quả, tại thời điểm sinh nở, cô bị khó sinh, cuối cùng khi đứa con ra đời, bản thân cô vì xuất huyết quá nhiều mà chết.

Lúc trước vì không biết tình trạng thân thể của vợ, Mộ Thần lại một lần nữa mà không chuẩn bị trước tình huống, mất đi người thân.

Sau đó chính là sự xa cách với đứa con nhà mình.

Một mặt bởi vì Mộ Mục là nguyên nhân khiến cho vợ mình chết, mặt khác, người thân bên cạnh mình cứ từng người một rời đi, khiến Mộ Thần có một suy nghĩ điên rồ là bản thân mình đã hại bọn họ.

Cho nên phải giữ khoảng cách với con trai, Mộ Mục mới không giống như bọn họ mà gặp bất hạnh.

Khi đó, Trác Tịch không biết đã khuyên bao nhiêu lần nhưng cũng không thể thay đổi suy nghĩ cố chấp của cậu.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể mặc cho quan hệ của Mộ Thần và Mộ Mục giằng co như vậy.

Chú thích:

(*) Nội ưu ngoại hoạn: lo trong lo ngoài

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương