Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!
Chương 52: Duyên phận trời xui đất khiến

Sau khi tất cả mọi người uống bia xong, không biết là ai có hứng thú dạt dào mà đưa ra đề nghị đi hát karaoke, thưởng thức “Người tuyết” của CP đẹp nhất.

Bởi vì Mộ Mục vẫn luôn bị Cảnh Dực Tước xem như trân bảo mà bảo vệ nên không có cơ hội đùa giỡn với các em gái, cho nên đề nghị này chiếm được nhiều sự tán thành, thậm chí còn quên luôn chuyện ăn cơm.

“Này, trong Tửu Điếm có phòng KTV riêng, tới đó ca hát một lúc đi.” Cảnh Dực Tước thấy Mộ Mục cũng không có ý kiến gì liền quyết định địa điểm, tính toán hát xong sớm một chút, rồi tìm một cơ hội lôi Mộ Mục chuồn đi.

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn dưới tầng trệt trong KTV của Tửu Điếm, Cảnh Dực Tước đặc biệt bao một phòng lớn riêng, còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và thức uống, chờ các nàng chơi đến mức high rồi ôm người bỏ chạy.

“Ồ, còn có bia và rượu đỏ, Quân Lâm sama, nếu chúng tôi đều uống say, lẽ nào anh và Mộ Mục sama đưa chúng tôi về sao?” Lưu Lam trêu ghẹo nói.

Vì Cảnh Dực Tước giành được danh hiệu CP đẹp nhất với Mộ Mục cho nên tâm tình rất tốt, trả lời một câu, “Ai say thì cứ ở lại đây đi, tôi đã đã nói với người của Tửu Điếm rồi, tiền thuê phòng cứ ghi vào trong tài khoản của tôi.”

Nghe nói như vậy, các em gái khác đều hoan hô một tiếng, sau đó mở đồ ăn thức uống ra, Cầm Trạch đã chọn sẵn bài “Người tuyết”, Vũ Đình đem micro đưa cho hai người. Nghe thấy khúc nhạc dạo quen thuộc kia, Mộ Mục và Cảnh Dực Tước cùng nhìn nhau rồi nở nụ cười, ngọt ngào mà hát lên, bầu không khí tốt đẹp, thỉnh thoảng còn trao đổi ánh mắt một chút.

Mọi người trong phòng đều nhìn hai người họ ấm áp mà biểu diễn, đều mang ánh mắt chúc phúc và hâm mộ nhìn, ngoại trừ một người, không sai, đó chính là Lăng Tuyết Vũ.

Đôi mày của cô ta nhíu lại đến mức có thể gắp chết một con ruồi, mang theo đố kị và một tia không cam lòng, nôn nóng nhìn hai người. Sau khi Cảnh Dực Tước hát xong liền thả micro xuống, thì thầm bên tai Mộ Mục một trận rồi ra khỏi phòng, Lăng Tuyết Vũ không tỏ vẻ gì mà theo ra ngoài.

Mộ Mục chưa bao giờ lơ là Lăng Tuyết Vũ cho nên cũng thấy cảnh này, nhưng không hề để ý mà chỉ cười cười, cậu tin tưởng người đàn ông coi mình như quốc bảo kia.

Cảnh Dực Tước đi tới phòng rửa tay, chỉ là…

“Bước ra.” Dù sao cũng xuất thân trong gia tộc lớn, hắn phát giác được phía sau có người đi theo mình.

“Cảnh tổng.” Lăng Tuyết Vũ nhút nhát đi tới trước mặt hắn, bộ dáng mảnh mai ngọt ngào làm cho đàn ông vừa nhìn liền muốn nâng niu trong lòng bàn tay mà an ủi.

Ngoài Mộ Mục ra, đối với những người khác thì Cảnh Dực Tước không bao giờ dùng ngữ khí ôn hòa, “Cô theo tôi làm gì?”

Nhận ra trong lời nói của Cảnh Dực Tước có sự chán ghét, Lăng Tuyết Vũ mới thật sự hiểu rõ là lúc trước là bản thân cô nghĩ nhiều quá rồi. Thế nhưng, cô vẫn không chấp nhận mà tự mình cứu vãn hảo cảm cho bản thân, “Có phải là học trưởng Mộ đã nói gì đó với anh không, dù sao trước kia giữa tôi và hắn có chút hiểu lầm, tôi hy vọng có thể giải thích với hắn…”

“Đủ rồi, đừng giả bộ.” Lần này, Cảnh Dực Tước không còn che giấu cảm giác chán ghét nữa, “Mộ mới không thèm đếm xỉa tới cô. Cô làm cái gì thì bản thân cô tự biết.”

“Tôi làm gì?” Lăng Tuyết Vũ vẫn giả vờ vô tội như cũ, nhưng trong lòng đã thấp thỏm bất an.

Cảnh Dực Tước không nghĩ rằng Lăng Tuyết Vũ vẫn còn dám hỏi như vậy, đơn giản nói ra, “Lúc cô phát cái tin tức đó lên BBS của trường sao không biết Mộ là học trưởng của mình, bây giờ lại gọi đến thân thiết như vậy. Còn nữa, chính cô là người đã xóa ghi chép tán gẫu của Cầm Trạch và Diệp Tử nhỉ, làm cho cậu ta không thấy được việc mà Cầm Trạch nhờ vả. Tôi không cần biết mục đích của cô xuất hiện ở trước mặt tôi là để làm gì, thế nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một lần cuối, sau này đừng có làm thêm việc gì mà để tôi điều tra ra được, nếu không…” Cuối cùng ném ra lời cảnh cáo tiếp theo, Cảnh Dực Tước liền nhanh chân rời đi.

Lăng Tuyết Vũ bị Cảnh Dực Tước lạnh lùng nghiêm nghị nhắc nhở có chút sợ hãi, lảo đảo mà chạy ra khỏi Tửu Điếm.

Chỗ ngoặt ở phía hành lang, một thân ảnh thon dài đi ra, “Ha ha, đây chính là người con gái mà mình đã bất chấp tất cả áp lực từ mẹ để yêu sao…”

Những người trong phòng hoàn toàn không biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở bên ngoài, chỉ là lúc hậu kỳ quân Diệp Tử trở về liền liên tiếp uống bia, uống đến mức nửa say nửa tỉnh thì bị Laury thấy được, vội vã đến gần quan tâm hỏi thăm, “Tiểu Diệp Tử, anh không có chuyện gì chứ?”

“Không, không có chuyện gì.” Khi Diệp Ly Hoa trả lời còn cố ý cười vài tiếng, nhưng lại nghe như tiếng nghẹn ngào.

Laury nhìn thấy anh ta không ngừng tự rót bia cho bản thân, trong đầu có chút hỗn loạn suy đoán, lẽ nào cái người phụ nữ giả tạo kia đã bỏ thuốc vào rượu?!

“Đến, tôi uống cùng anh!” Nói xong cũng cầm lấy một lon bia cụng ly với Diệp Ly Hoa một cái, uống một miệng lớn.

Hai người uống vui vẻ như thế cũng kéo theo những người khác, họ đều cầm bia mời nhau uống, chỉ còn dư lại vài người vẫn ca hát gào thét.

“Laury, cô vẫn khỏe chứ?” Lưu Lam đi ra ngoài nhận điện thoại, sau đó liền thấy cảnh tượng Laury rót bia với hậu kỳ quân, “Tôi có việc phải về, tôi đưa cô về phòng của Tửu Điếm trước nhé?”

“Không, không có chuyện gì.” Laury đã hơi say, nhưng chưa say đến mức nháo loạn. Trái lại chỉ biết yên tĩnh, máy móc uống bia, “Tôi rất khỏe, không có say.”

Lưu Lam có việc gấp nên không chú ý đến sự khác thường của Laury, cứ tưởng rằng nàng chỉ uống một chút cho nên chỉ dặn dò với mấy người bên cạnh liền vội vã mà rời đi, để lại một đám đang chơi đến high.

Đợi đến lúc Cảnh Dực Tước trở lại liền thấy một đống người nửa điên nửa say đến chuểnh choảng, “Mộ, chúng ta đi thôi.” Gãi đúng chỗ ngứa, hắn liền dự định mang theo Mộ Mục trốn đi, trở về thế giới của hai người.

Mộ Mục chỉ chỉ người xung quanh, “Vậy các nàng thì làm sao bây giờ?”

“Có Cầm Trạch và Vũ Đình.” Cảnh Dực Tước liếc mắt thì thấy một nam một nữ bình thường đều mang khí chất trang trọng, lúc này lại đang hát hò, đã vậy còn cướp micro của nhau.

“Cầm Trạch, các nàng giao cho hai người, say rồi thì cũng tới phòng của Tửu Điếm đi, nói họ ghi vào tài khoản của Cảnh Dực Tước. Tôi với Mộ Mục đi trước.”

Vũ Đình đột nhiên nghe thấy âm thanh của Cảnh Dực Tước nên bị dọa sợ, cũng cảm thấy hình tượng của bản thân bị phá vỡ, trên tay buông lỏng, micro đã bị Cầm Trạch đoạt đi.

“Được rồi, tôi và hắn sẽ sắp xếp các nàng xong xuôi, hai người cứ an tâm mà dành thời gian cho nhau đi ~” Vũ Đình làm ra biểu tình “Tôi hiểu mà”.

Sau khi Cảnh Dực Tước nhận được câu trả lời liền lôi kéo Mộ Mục rời khỏi.

Vũ Đình nhìn ngó bốn phía, căn bản không có người nào thanh tỉnh, liền bắt đầu hành trình cướp micro với Cầm Trạch. Trên ghế salon vẫn còn thừa một cái micro khác không được người ta hỏi thăm…

Tại sao hai người lại làm như vậy? Không biết là micro sẽ khóc sao!

Sau khi Cảnh Dực Tước thừa dịp mọi người say chuểnh choảng mà lừa gạt được Mộ Mục chạy trốn thì hai người nọ làm loạn hết hai tiếng trong phòng mới mệt mỏi mà ngã xuống, Cầm Trạch và Vũ Đình nhìn thấy tình cảnh như vậy thì cũng bật cười.

Bấm chuông gọi nhân viên phục vụ của Tửu Điếm, sau khi Cầm Trạch thuật lại sự sắp xếp của Cảnh Dực Tước, dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ liền bắt đầu đem một đám người đang say ngất ngây kia trở về từng phòng.

“Ê, Diệp tử và Laury đâu?” Vũ Đình nhìn căn phòng đã trống rỗng, hỏi Cầm Trạch.

“Có khả năng là bị nhân viên phục vụ vác đi rồi.” Cổ họng của Cầm Trạch cũng giống như Vũ Đình mà sắp tắt tiếng, “Thật sự là hai người họ có thể uống, đến bây giờ cũng chưa từng nói qua.”

“Vậy sao.” Sau khi uống rượu, đầu óc Vũ đình cũng có chút trì độn, “Cuống họng đau quá.”

“Đi, chúng ta đi uống chút trà, làm mát cổ họng.” Cái tay của Cầm Trạch khoác lên vai Vũ Đình, bộ dáng của hai người dường như đã hơi say o(╯□╰)o

Tại tầng bốn của Tửu Điếm, Diệp Ly Hoa và Laury dìu nhau đi tới, Diệp Tử kể lể mình thích Lăng Tuyết Vũ bao nhiêu thì thất vọng về cô ta bấy nhiêu, Laury ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu.

“Tiên sinh, tiểu thư, có cần tôi giúp hai người chuẩn bị một căn phòng không?” Một nhân viên phục vụ xông tới trước mặt, thân thiết hỏi.

“Chúng tôi tới tham gia đẹp giải đấu CP đẹp nhất đó nha.” Laury nhìn thấy người xa lạ cũng có chút ngây ngốc nói một câu, “Quân Lâm sama nói say rồi là có thể ở nơi này, khà khà khà, tôi không có say.”

“Ừ, chúng tôi đều không say!” Diệp Ly Hoa bên cạnh cũng nhấn mạnh một câu.

Lúc trước, nhân viên phục vụ có đứng ở đại sảnh đưa rượu và vân vân, biết Quân Lâm trong miệng nàng chính là Cảnh Dực Tước cho nên cũng không để bọn họ chứng minh thân phận mà chỉ lấy một cái thẻ, sau đó đưa bọn họ vào một cái phòng.

Hết cách rồi, nhìn thấy Laury và Diệp Tử thân mật lôi kéo nhau như vậy thì ai cũng tưởng rằng là một đôi thôi ╮(╯▽╰)╭

Sau khi hai người ngã xuống giường vẫn không ngừng lẩm bẩm lải nhải, bên này một câu “Tôi thật sự rất thích Tuyết Vũ”, bên kia đến một câu “Tôi cho anh biết nha, vừa nãy tôi thấy người phụ nữ kia len lén đến nhà bếp không biết đã làm gì.”

“Cô ấy không phải là loại người như vậy đâu! Không phải là tôi uống say rồi chứ? Nóng quá.” Diệp Ly Hoa cảm thấy thân thể có chút khô nóng, tư duy mơ hồ, bắt đầu tự động cởi hết quần áo.

“… Sau đó tôi liền thay đổi lon bia, nhưng mà kẻ ngu như anh lại thay cô ta cầm lấy cái lon đó!!” Laury thấy xúc cảm của người bên cạnh thật tốt đẹp, coi anh ta thành con búp bê mà ôm lấy.

Diệp Ly Hoa cởi quần áo của mình xong, lại cảm thấy quần áo của Laury thật thoải mái, sau khi mò mẫn sự nhẵn nhụi đó, càng khó nhịn kích động trong lòng, bắt đầu tìm kiếm một phần mềm mại kia…

… …

Vì Lăng Tuyết Vũ bị Cảnh Dực Tước nói ra sự thật và bị hắn cảnh cáo, cô ta sợ đến mức chạy khỏi Tửu Điếm, ngay cả túi xách cũng quên lấy, không thể làm gì khác hơn là khổ bức(*) dùng xe công cộng để trở về trường.

Trên đường gió thổi lạnh, nhưng trong lòng vẫn không hết hi vọng, ngẫm lại kế hoạch của mình đến cùng là sai chỗ nào, sao lần này lại xuất hiện sơ suất.

Lúc trước nhìn thấy bộ dáng của Mộ Mục và Cảnh Dực Tước trên sân khấu ấm áp như vậy, trong lòng Lăng Tuyết Vũ căm ghét mà nghĩ ra một chiêu, liền len lén dựa vào lý do đi vệ sinh rồi tới nhà bếp của Tửu Điếm, lấy một chút bột ngọt, lại gọi nhân viên phục vụ chuẩn bị bia. Sau khi lén bỏ một ít bột ngọt đó vào đó liền mang một khay trở về, không chú ý tới ánh mắt của Laury chợt lóe lên ở phía sau.

Tự tay đem lon bia đặt tới chỗ Cảnh Dực Tước trước, tâm tình Lăng Tuyết Vũ liền sung sướng mà nhìn về phía cuộc thi tiếp tục bắt đầu, chờ kế hoạch thành công.

Đây là điều mà Lăng Tuyết Vũ nghe được từ một học tỷ nói, bia thêm bột ngọt có hiệu quả thúc tình, dự định chờ Cảnh Dực Tước uống xong, nếu như mình xuất hiện ở trước mặt hắn, như vậy, hắn có thể kích động làm ra điều gì đó với mình hay không. Nghĩ đến những thứ kia, Lăng Tuyết Vũ rất có cảm giác thành công rồi nở nụ cười.

Cô rất tin tưởng, không chỉ dựa vào sự kiêu ngạo đối với sức hấp dẫn của bản thân, hơn nữa thật lâu trước kia cô ta đã từng thử một lần, sau khi người nam sinh nọ nổi lên phản ứng với cô, cứ tưởng rằng cô mới chính là tình yêu đích thực của mình liền nhanh chóng đá bạn thân của cô rồi theo đuổi cô…

Nhưng Lăng Tuyết Vũ lại không ngờ tới, lúc mọi người đều đi bỏ phiếu cho vòng hai thì Laury đã bắt gặp cô ta lén thả cái gì đó vào trong bia nên liền thay đổi vị trí lon của Lăng Tuyết Vũ và Cảnh Dực Tước.

Vốn dĩ cô ta phải gặp ác giả ác báo, thế nhưng sau khi Lăng Tuyết Vũ trở về liền ngồi ở chỗ Diệp Ly Hoa, vì vậy người uống lon bia kia lại trở thành Diệp Ly Hoa…

Rất lâu sau đó, Laury và Diệp tử đã kết hôn đồng thời vẫn luôn ân ái lần thứ hai hồi tưởng về việc bọn họ kết duyên, trong lòng cảm ơn vận mệnh “Ma xui quỷ khiến” lần đó.

Chú thích:

(*) Khổ bức: khổ sở, bức bách

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương