Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!
-
Chương 30
Rốt cục, dưới sự “hầu hạ” của Cảnh Dực Tước, cuối cùng thì Mộ Mục cũng đã ăn xong điểm tâm, cậu nhanh chóng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Không cần phải chịu những ánh mắt như nhìn thấy khủng long hủy diệt của mấy người kia nữa.
Hai người rời khỏi phòng ăn, sau đó đi dạo quanh resort suối nước nóng.
“Đó là thi đấu về cái gì?” Cuối cùng, Mộ Mục cũng nhớ đến việc cần hỏi về cuộc thi kia.
“Chính là…” Cảnh Dực Tước có chút chột dạ.
Mộ Mục nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng bắt đầu nghĩ đến thuyết âm mưu, chẳng trách vừa rồi nhiệt tình như vậy, thật giống như muốn theo đuổi bạn gái.
(Cảnh khuyển: Đúng là theo đuổi cậu mà!!)
Thật là, đàn ông tội gì lại đi hoài nghi đàn ông, Tiểu Mộ Mục nhà ngươi đa nghi như vậy, cha cậu có biết không?
“Chính là cái gì?”
Cảnh Dực Tước nghe Mộ Mục không kiên nhẫn hỏi, vội vã thẳng thắn, “Chính là giải đấu CP đẹp nhất, cửa thứ đầu tiên yêu cầu phải phối một bản kịch ngắn.”
“CP đẹp nhất?” Sau khi nghe xong, Mộ Mục sửng sốt một chút, cậu không giống như mấy tiểu bạch mới bước vào giới võng phối, đã biết thế nào là CP. Không chỉ đơn thuần được giải thích là một cặp đôi hoàn mỹ trong một vở kịch như Cầm Trạch đã nói, mà còn là gian tình mập mờ giữa hai CV.
“Anh căng thẳng như vậy làm gì?”
Mộ Mục nhìn thấy Cảnh thiếu liếc trộm thần sắc của mình, có chút buồn cười hỏi. Chẳng lẽ mình hẹp hòi như vậy, anh ta không phải cong, ngược lại mình cũng không phải thẳng, sợ cái gì.
Nhưng cậu cũng nhận ra thần kinh của mình có chút nhạy cảm, chỉ cần nam chính tùy tiện làm một động tác gì đó, lúc nào bản thân cũng cho rằng hắn không có ý tốt. Rõ ràng hắn đối xử rất tốt với cậu, thậm chí bản thân mình còn cảm thấy được rằng hắn chưa từng đối xử với nữ ân cần giống vậy. (Cảnh khuyển đầy lệ nóng: Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra!)
“Không có căng thẳng, nào có căng thẳng.” Cảnh Dực Tước thu hồi nhãn thần, nghiêm trang trấn định, “Cái cuộc thi đấu kia, nếu cậu không thích thì không tham gia vậy.”
“Tôi tham gia.”
Cảnh Dực Tước hoàn toàn không nghe câu tiếp theo của Mộ Mục, nói tiếp, “Không tham gia cũng không sao. Vậy tôi…”
“Tôi nói, tôi sẽ tham gia.” Mộ Mục đánh gãy lời nói của hắn.
Cảnh Dực Tước nghe, một vài giây sau mới phản ứng lại, vô cùng vui mừng “Có thật không? Tôi còn tưởng rằng Mộ sẽ không đáp ứng đâu…”
“Tại sao tôi lại không đáp ứng?.”
“Không có gì, không có gì.” Cảnh Dực Tước liền ở trong lòng lầm bầm, Mộ cũng thích mình sao, cậu ấy không ngại cùng mình trở thành CP đó!!!
Mộ Mục nhìn hắn, không biết hắn đang suy nghĩ gì, thật giống như chú Trác, đều mang một khuôn mặt than biết tươi cười.
“Anh tìm kịch bản chưa?” Mộ Mục hiếm khi tỏ vẻ quan tâm.
“…” Cảnh Dực Tước có chút lúng túng gãi đầu một cái, “Ngày hôm trước vừa báo danh, còn chưa kịp tìm kịch bản.”
“Vậy bây giờ chúng ta cùng tìm đi, gần đây tôi có chút nhàn rỗi, qua mấy ngày nữa không biết còn có thời gian phối kịch hay không.” Mộ Mục cân nhắc tới vị trí thực tập mà chú Trác đã tìm cho mình, liền quyết định dành thời gian hoàn thành tốt cuộc thi này.
“Được.” Tất cả chỉ thị của Mộ Mục đều là tối cao, Cảnh BOSS đương nhiên không có ý kiến gì, “Tới phòng của tôi sao?”
Mộ Mục gật đầu, “Ừ.”
Vì vậy hai người liền tới phòng của Cảnh thiếu.
Lại một lần nữa đi đến gian phòng này, Mộ Mục vẫn muốn cảm thán một câu, quả nhiên quyền thế và vân vân, con ông cháu cha và vân vân thật sự là tươi đẹp nhất rồi!
Mộ Mục mang theo máy tính xách tay của mình đi đến thư phòng của Cảnh Dực Tức, còn Cảnh Dực Tước tới nhà bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong là đồ uống muôn hình muôn vẻ, lại còn có hoa quả mà Tửu Điếm đã chuẩn bị trước từ sớm, hắn lấy hai chai nước lọc ra rồi nhanh chóng đi về thư phòng.
“Cảm ơn.” Mộ Mục nhận chai nước vừa đưa qua, nói một tiếng cám ơn, rồi tiếp tục chăm chú tán gẫu trên QQ, hoàn toàn không nghĩ tới việc tại sao Cảnh Dực Tước không hỏi mình muốn uống cái gì.
Cảnh Dực Tước cũng mở laptop của mình ra, đăng nhập vào QQ, trong lòng vui mừng, may mà lúc trước có hỏi qua sở thích của Mộ.
( Quân Lâm thiên hạ, chỉ mình Mộ Mục)
( Vương gia) Mộ Mục: Cầm Trạch, có ở đó không?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Mễ Mạch Thiên: A a a a a, Mộ Mục sama xuất hiện!!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) 456 Heo Nho Nhỏ: Chào sama!! XDD, hôm nay là ngày gì mà đẹp thế ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Đây đây!!! Sama có chuyện gì sao ~(⊙_⊙)?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Như Hỏa Lưu Lam: Chào sama!! Còn Quân Lâm đại đại nhà anh (⊙o⊙)...
( Vương gia) Mộ Mục: Bây giờ trong tay cô có kịch bản không?
( Bệ hạ) Quân Lâm: Tôi cũng ở đây.
( Quân Mộ Thiên Hạ) Mai Trinh Tiết: Quả nhiên là phu xứng phu tùy nha ~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: Quả nhiên là phu xứng phu tùy nha ~ ( bảo trì đội hình ~)
( Quân Mộ Thiên Hạ) Có Một Giao Dịch Với Ma Quỷ: Quả nhiên là phu xứng phu tùy nha ~+1111111…
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Có đây, mới vừa được trao quyền 3 bản kịch, hai cổ trang và một manh kịch ngắn. Sama muốn phối kịch nào ~
( Bệ hạ) Quân Lâm: Vậy manh kịch ngắn kia đi, không thành vấn đề chứ?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Không thành vấn đề!!! Bản mệnh lên tiếng, nhất định phải không thành vấn đề!!! Nhưng mà... Có thể nói cho tôi biết tại sao đột nhiên muốn phối kịch không ~~~(≥▽≤)/
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thương Ảnh Tiêu: Đúng vậy, đúng vậy ~~~ sở thích thật hiếm thấy ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Lẽ nào....
( Quân Mộ Thiên Hạ) Mễ Mạch Thiên: Lẽ nào cái gì (⊙o⊙)? Sao Laury cô lại thích nói cụt lủn như vậy chứ!!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Chẳng lẽ là bởi vì “Giải thi đấu CP đẹp nhất” kia? Ta nhớ rằng Quân Lâm sama có báo danh (⊙v⊙)
( Quân Mộ Thiên Hạ) Bên Phải Không Có Yêu: Thật ư (⊙_⊙)? Chết cũng không hối tiếc!!!!!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) Trời Cao Đúc Cát: Ta cũng nhìn thấy đó!! Là thật ~~~~
( Vương gia) Mộ Mục: Ừm, cửa đầu tiên của cuộc thi kia muốn chúng tôi giao một màn kịch ngắn.
( Bệ hạ) Quân Lâm: Cầm Trạch, nhân vật khác hay gì gì đó cô có thể tìm được không?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Không thành vấn đề! Hai vị liền giao cho tôi đi O(∩_∩)O ha ha ~ bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Trong kịch bản có giọng nữ, ta có thể giúp một tay moahhhh ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Diệp Ly Nan Hoa; hậu kỳ giao cho ta ^-^
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: Có vẻ như không cần tới kẻ tuyên truyền như tôi đâu.... TAT, tôi sẽ cổ vũ cho hai người, cố lên ~~~(^o^)/~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Ngày Hè Lang Ca: Cố lên (^o^)/~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thương Ảnh Tiêu: Cố lên (^o^)/~
… …
( Vương gia) Mộ Mục: Cảm ơn.
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Không cần đâu ~~ ai bảo chúng tôi là fan CP của hai người chứ ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Nếu hai người thật sự là CP, chúng tôi mới là người muốn cám ơn đó 233333
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: Nếu thật sự muốn cám ơn thì cậu hôn một cái đi ~~~
( Bệ hạ) Quân Lâm: Hôn?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: … Ta chỉ đùa một chút *vẫy vẫy*.... Đại thần ta sai rồi QAQ
Mọi người: Đáng đời!
( Vương gia) Mộ Mục: Làm sao hôn?
( Vương gia) Mộ Mục: (╯3╰) là cái này sao?
Quần chúng lặng yên.
Qua thật lâu đều không thấy có ai trả lờn, mà Mộ Mục và Quân Lâm thì đã offline.
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Mộ Mục sama?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Quân Lâm sama?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Thật Lâu à.... Cô tự cầu phúc đi....
( Quân Mộ Thiên Hạ) Ngày Hè Lang Ca: Mấy ngày nay lên chùa dâng hương đi ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Diệp Ly Nan Hoa: Ta sẽ thắp nhan cho cô ~~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Cô muốn đốt giấy không? Tôi giúp cô đốt một chút ~~23333…
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu:::>__<)~~~~ cứu mạng!!!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: Ta chỉ đùa một chút thôi mà TAT!!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: Mộ Mục sama tại sao lại đối với tôi như thế … QAQ
( Quân Mộ Thiên Hạ) Trời Cao Đúc Cát: Lẽ nào đây chính là mượn đao giết người trong truyền thuyết?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Mễ Mạch Thiên: Không ngờ bản mệnh nhà ta là phúc hắc thụ đó nha ╮(╯▽╰)╭
( Quân Mộ Thiên Hạ) Mai Trinh Tiết: Ta bắt đầu lo lắng cho Quân Lâm sama....
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Nói không chừng anh ấy rất thích thú đó ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Có Một Giao Dịch Với Ma Quỷ: Thích thú +1
( Quân Mộ Thiên Hạ)456 Heo Nho Nhỏ: Thích thú +số điện thoại di động ~
… …
Mộ Mục nhìn Cảnh Dực Tước thả con chuột xuống, đi tới bên cạnh mình, còn mang theo dáng vẻ tức giận.
“Mộ?” Nam chính đại nhân đúng là không có dũng khí, cũng tự biết bản thân mình không có lập trường mà phát hỏa, không thể làm gì khác hơn là thu hồi cơn giận, rồi dùng ánh mắt ủy khuất mà nhìn Mộ Mục.
“Làm sao vậy?” Mộ Mục cũng không tìm cách làm mới khung chat nữa, bình tĩnh hỏi.
“Cậu chưa từng gửi cho tôi cái biểu cảm kia.” Ngữ khí vẫn ủy khuất như trước.
“Cho nên?” Cuối cùng, Mộ Mục off QQ, khép máy tính lại, nhìn về phía mỗ trung khuyển.
“Cho nên…” Cảnh Dực Tước trầm mặc, hắn cũng không biết bản thân hắn muốn làm cái gì nữa, nhìn thấy người trong lòng mình lại hôn người khác, cho dù chỉ là một cái biểu cảm thôi cũng không được!!! Vì vậy thật sự muốn xúc động chất vấn, thật sự muốn ngăn chặn đôi môi của người nào đó, làm cho cậu ấy hiểu rõ tình cảm của mình bất tri bất giác đã sâu đậm đến mức nào, mà người trong cuộc nào đó vẫn còn mơ hồ.
“Chụt.” Mộ Mục đứng lên, hôn lên mặt Cảnh Dực Tước một cái, “Cho nên. Anh cũng muốn?”
Cảnh Dực Tước kinh ngạc mà mở to hai mắt, thân thể cũng bởi vì khiếp sợ mà cứng ngắc, “Mộ?”
“Làm sao vậy?” Mộ Mục nhìn về phía hắn, căn bản không hề nhận ra mình vừa làm một chyện gì kì quái.
“Cậu… Tại sao lại hôn tôi?” Cảnh Dực Tước bàng hoàng, giống như một thiếu nữ bị khinh bạc, bụm mặt, thấp giọng hỏi.
“Muốn hôn nên hôn thôi.” Ngữ khí của Mộ Mục không có chút rung động nào, “Anh căng thẳng cái gì?”
“Tôi đâu có căng thẳng.” Cảnh Dực Tước vì bảo vệ mặt mũi của mình nên tuy rằng trong lòng đã giống như trời đất xoay chuyển, thế nhưng trên mặt vẫn nghiêm trang trấn định, “Ở nước ngoài lúc chào hỏi vẫn hôn, chỉ là ở trong nước không có thói quen này.”
“Vậy à.” Mộ Mục gật đầu một cái.
Cảnh Dực Tước nhìn thấy động tác của Mộ Mục, tâm tình mừng như điên lúc đầu đã dần phai nhạt đi, Mộ chỉ là đùa dai thôi, cứ tưởng rằng cậu ấy cũng thích mình, quả nhiên hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn sao. Nhưng mà kiếm được một cái hôn, đêm nay kiên quyết không rửa mặt!!
“Kịch vốn đã làm xong. Buổi tối chúng ta phối âm đi, chỉ là một màn kịch ngắn thôi mà.” Mộ Mục lấy laptop, “Tôi về trước đây.”
“Được.” Cảnh Dực Tước đưa Mộ Mục ra khỏi cửa, mãi đến lúc không còn thấy người kia nữa mới lấy tay che chỗ được hôn kia, cười khúc khích.
Mộ Mục trở về phòng, tiện tay đem túi laptop để xuống, ngồi lên ghế salon ở phòng khách, nổi lên vài dòng suy nghĩ.
Không sai, cậu cố ý đó, bất kể là việc (╯3╰) cái nhóm kia hay là việc hôn lên mặt Cảnh Dực Tước.
Thời điểm thấy Cảnh Dực Tước ấp úng không chịu trả lời, lúc đó cậu cho rằng hắn đang có âm mưu, nhưng cuối cùng hắn lại nói ra một đáp án bất ngờ như vậy, giải đấu CP đẹp nhất.
Mộ Mục đã thức tỉnh, đồng thời cũng nhận ra được dường như mình đã quên mất gì đó. Bởi vì điều đó là không thể cho nên cậu chưa từng nghĩ tới phương diện kia. Đó chính là Cảnh Dực Tước đã yêu cậu.
Cho nên hôm nay, tất cả những việc cậu làm chỉ để kiểm tra, thăm dò xem có phải Cảnh Dực Tước đã yêu mình không.
Đúng, là yêu, không phải là yêu thích hay mê luyến nhất thời mà là tình yêu sâu đậm nhất.
Bạn hỏi từ đâu mà cậu ấy nhìn ra?
Thì là trong tiểu thuyết có viết, tuy Cảnh Dực Tước và Lăng Tuyết Vũ đều là nhân vật chính, thế nhưng giữa hai người, vị trí chủ đạo vẫn là nam chính Cảnh Dực Tước.
Mặc kệ hắn vì nữ chủ mà đã làm ra nhiều chuyện, tỷ như phá tan Mộ gia, cũng chỉ bởi vì hắn bất mãn người khác để ý đến thứ mình thích.
Trong quá trình theo đuổi Lăng Tuyết Vũ, từ trước tới nay Cảnh Dực Tước không bao giờ đi trên con đường ôn nhu mà lại đi trên con đường cao lãnh. Một người đàn ông luôn khiến bao người ngưỡng mộ đột nhiên lại nói thích mình, vì vậy tất nhiên, nữ chính đại nhân dang vòng tay ra ra, lớn tiếng nói “Em nguyện ý”.
Mà hôm nay, không, không chỉ hôm nay, Mộ Mục nhớ lại thái độ lúc trước của Quân Lâm đối với mình, cậu chỉ muốn than thở một câu, thế sự vô thường.
Bây giờ, cậu hoàn toàn không cần lo lắng đại BOSS sẽ vì nữ chính mà diệt cậu và Mộ gia.
Bởi vì tên BOSS kia đã bất tri bất giác mà bị cậu thuần phục, nói hắn nằm hắn tuyệt đối sẽ không dám đứng. Còn nhờ đến âm thanh tuyệt vời của nguyên chủ và chứng thanh khống của nam chính đại nhân nữa, không ngờ, nữ chính mà nguyên chủ phải phục vụ trước kia giờ đây lại bị cậu cướp mất người yêu.
Cảnh Dực Tước, yêu được tôi chính là phúc khí lớn nhất của anh trong kiếp này đó. Mộ Mục cong khóe miệng lên, tà khí dạt dào, nhưng cũng ma mị mười phần.
Không cần phải chịu những ánh mắt như nhìn thấy khủng long hủy diệt của mấy người kia nữa.
Hai người rời khỏi phòng ăn, sau đó đi dạo quanh resort suối nước nóng.
“Đó là thi đấu về cái gì?” Cuối cùng, Mộ Mục cũng nhớ đến việc cần hỏi về cuộc thi kia.
“Chính là…” Cảnh Dực Tước có chút chột dạ.
Mộ Mục nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng bắt đầu nghĩ đến thuyết âm mưu, chẳng trách vừa rồi nhiệt tình như vậy, thật giống như muốn theo đuổi bạn gái.
(Cảnh khuyển: Đúng là theo đuổi cậu mà!!)
Thật là, đàn ông tội gì lại đi hoài nghi đàn ông, Tiểu Mộ Mục nhà ngươi đa nghi như vậy, cha cậu có biết không?
“Chính là cái gì?”
Cảnh Dực Tước nghe Mộ Mục không kiên nhẫn hỏi, vội vã thẳng thắn, “Chính là giải đấu CP đẹp nhất, cửa thứ đầu tiên yêu cầu phải phối một bản kịch ngắn.”
“CP đẹp nhất?” Sau khi nghe xong, Mộ Mục sửng sốt một chút, cậu không giống như mấy tiểu bạch mới bước vào giới võng phối, đã biết thế nào là CP. Không chỉ đơn thuần được giải thích là một cặp đôi hoàn mỹ trong một vở kịch như Cầm Trạch đã nói, mà còn là gian tình mập mờ giữa hai CV.
“Anh căng thẳng như vậy làm gì?”
Mộ Mục nhìn thấy Cảnh thiếu liếc trộm thần sắc của mình, có chút buồn cười hỏi. Chẳng lẽ mình hẹp hòi như vậy, anh ta không phải cong, ngược lại mình cũng không phải thẳng, sợ cái gì.
Nhưng cậu cũng nhận ra thần kinh của mình có chút nhạy cảm, chỉ cần nam chính tùy tiện làm một động tác gì đó, lúc nào bản thân cũng cho rằng hắn không có ý tốt. Rõ ràng hắn đối xử rất tốt với cậu, thậm chí bản thân mình còn cảm thấy được rằng hắn chưa từng đối xử với nữ ân cần giống vậy. (Cảnh khuyển đầy lệ nóng: Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra!)
“Không có căng thẳng, nào có căng thẳng.” Cảnh Dực Tước thu hồi nhãn thần, nghiêm trang trấn định, “Cái cuộc thi đấu kia, nếu cậu không thích thì không tham gia vậy.”
“Tôi tham gia.”
Cảnh Dực Tước hoàn toàn không nghe câu tiếp theo của Mộ Mục, nói tiếp, “Không tham gia cũng không sao. Vậy tôi…”
“Tôi nói, tôi sẽ tham gia.” Mộ Mục đánh gãy lời nói của hắn.
Cảnh Dực Tước nghe, một vài giây sau mới phản ứng lại, vô cùng vui mừng “Có thật không? Tôi còn tưởng rằng Mộ sẽ không đáp ứng đâu…”
“Tại sao tôi lại không đáp ứng?.”
“Không có gì, không có gì.” Cảnh Dực Tước liền ở trong lòng lầm bầm, Mộ cũng thích mình sao, cậu ấy không ngại cùng mình trở thành CP đó!!!
Mộ Mục nhìn hắn, không biết hắn đang suy nghĩ gì, thật giống như chú Trác, đều mang một khuôn mặt than biết tươi cười.
“Anh tìm kịch bản chưa?” Mộ Mục hiếm khi tỏ vẻ quan tâm.
“…” Cảnh Dực Tước có chút lúng túng gãi đầu một cái, “Ngày hôm trước vừa báo danh, còn chưa kịp tìm kịch bản.”
“Vậy bây giờ chúng ta cùng tìm đi, gần đây tôi có chút nhàn rỗi, qua mấy ngày nữa không biết còn có thời gian phối kịch hay không.” Mộ Mục cân nhắc tới vị trí thực tập mà chú Trác đã tìm cho mình, liền quyết định dành thời gian hoàn thành tốt cuộc thi này.
“Được.” Tất cả chỉ thị của Mộ Mục đều là tối cao, Cảnh BOSS đương nhiên không có ý kiến gì, “Tới phòng của tôi sao?”
Mộ Mục gật đầu, “Ừ.”
Vì vậy hai người liền tới phòng của Cảnh thiếu.
Lại một lần nữa đi đến gian phòng này, Mộ Mục vẫn muốn cảm thán một câu, quả nhiên quyền thế và vân vân, con ông cháu cha và vân vân thật sự là tươi đẹp nhất rồi!
Mộ Mục mang theo máy tính xách tay của mình đi đến thư phòng của Cảnh Dực Tức, còn Cảnh Dực Tước tới nhà bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong là đồ uống muôn hình muôn vẻ, lại còn có hoa quả mà Tửu Điếm đã chuẩn bị trước từ sớm, hắn lấy hai chai nước lọc ra rồi nhanh chóng đi về thư phòng.
“Cảm ơn.” Mộ Mục nhận chai nước vừa đưa qua, nói một tiếng cám ơn, rồi tiếp tục chăm chú tán gẫu trên QQ, hoàn toàn không nghĩ tới việc tại sao Cảnh Dực Tước không hỏi mình muốn uống cái gì.
Cảnh Dực Tước cũng mở laptop của mình ra, đăng nhập vào QQ, trong lòng vui mừng, may mà lúc trước có hỏi qua sở thích của Mộ.
( Quân Lâm thiên hạ, chỉ mình Mộ Mục)
( Vương gia) Mộ Mục: Cầm Trạch, có ở đó không?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Mễ Mạch Thiên: A a a a a, Mộ Mục sama xuất hiện!!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) 456 Heo Nho Nhỏ: Chào sama!! XDD, hôm nay là ngày gì mà đẹp thế ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Đây đây!!! Sama có chuyện gì sao ~(⊙_⊙)?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Như Hỏa Lưu Lam: Chào sama!! Còn Quân Lâm đại đại nhà anh (⊙o⊙)...
( Vương gia) Mộ Mục: Bây giờ trong tay cô có kịch bản không?
( Bệ hạ) Quân Lâm: Tôi cũng ở đây.
( Quân Mộ Thiên Hạ) Mai Trinh Tiết: Quả nhiên là phu xứng phu tùy nha ~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: Quả nhiên là phu xứng phu tùy nha ~ ( bảo trì đội hình ~)
( Quân Mộ Thiên Hạ) Có Một Giao Dịch Với Ma Quỷ: Quả nhiên là phu xứng phu tùy nha ~+1111111…
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Có đây, mới vừa được trao quyền 3 bản kịch, hai cổ trang và một manh kịch ngắn. Sama muốn phối kịch nào ~
( Bệ hạ) Quân Lâm: Vậy manh kịch ngắn kia đi, không thành vấn đề chứ?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Không thành vấn đề!!! Bản mệnh lên tiếng, nhất định phải không thành vấn đề!!! Nhưng mà... Có thể nói cho tôi biết tại sao đột nhiên muốn phối kịch không ~~~(≥▽≤)/
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thương Ảnh Tiêu: Đúng vậy, đúng vậy ~~~ sở thích thật hiếm thấy ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Lẽ nào....
( Quân Mộ Thiên Hạ) Mễ Mạch Thiên: Lẽ nào cái gì (⊙o⊙)? Sao Laury cô lại thích nói cụt lủn như vậy chứ!!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Chẳng lẽ là bởi vì “Giải thi đấu CP đẹp nhất” kia? Ta nhớ rằng Quân Lâm sama có báo danh (⊙v⊙)
( Quân Mộ Thiên Hạ) Bên Phải Không Có Yêu: Thật ư (⊙_⊙)? Chết cũng không hối tiếc!!!!!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) Trời Cao Đúc Cát: Ta cũng nhìn thấy đó!! Là thật ~~~~
( Vương gia) Mộ Mục: Ừm, cửa đầu tiên của cuộc thi kia muốn chúng tôi giao một màn kịch ngắn.
( Bệ hạ) Quân Lâm: Cầm Trạch, nhân vật khác hay gì gì đó cô có thể tìm được không?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Không thành vấn đề! Hai vị liền giao cho tôi đi O(∩_∩)O ha ha ~ bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Trong kịch bản có giọng nữ, ta có thể giúp một tay moahhhh ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Diệp Ly Nan Hoa; hậu kỳ giao cho ta ^-^
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: Có vẻ như không cần tới kẻ tuyên truyền như tôi đâu.... TAT, tôi sẽ cổ vũ cho hai người, cố lên ~~~(^o^)/~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Ngày Hè Lang Ca: Cố lên (^o^)/~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thương Ảnh Tiêu: Cố lên (^o^)/~
… …
( Vương gia) Mộ Mục: Cảm ơn.
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Không cần đâu ~~ ai bảo chúng tôi là fan CP của hai người chứ ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Nếu hai người thật sự là CP, chúng tôi mới là người muốn cám ơn đó 233333
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: Nếu thật sự muốn cám ơn thì cậu hôn một cái đi ~~~
( Bệ hạ) Quân Lâm: Hôn?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: … Ta chỉ đùa một chút *vẫy vẫy*.... Đại thần ta sai rồi QAQ
Mọi người: Đáng đời!
( Vương gia) Mộ Mục: Làm sao hôn?
( Vương gia) Mộ Mục: (╯3╰) là cái này sao?
Quần chúng lặng yên.
Qua thật lâu đều không thấy có ai trả lờn, mà Mộ Mục và Quân Lâm thì đã offline.
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Mộ Mục sama?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Quân Lâm sama?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Thật Lâu à.... Cô tự cầu phúc đi....
( Quân Mộ Thiên Hạ) Ngày Hè Lang Ca: Mấy ngày nay lên chùa dâng hương đi ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Diệp Ly Nan Hoa: Ta sẽ thắp nhan cho cô ~~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Không Phải Laury: Cô muốn đốt giấy không? Tôi giúp cô đốt một chút ~~23333…
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu:::>__<)~~~~ cứu mạng!!!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: Ta chỉ đùa một chút thôi mà TAT!!!
( Quân Mộ Thiên Hạ) Thật Lâu: Mộ Mục sama tại sao lại đối với tôi như thế … QAQ
( Quân Mộ Thiên Hạ) Trời Cao Đúc Cát: Lẽ nào đây chính là mượn đao giết người trong truyền thuyết?
( Quân Mộ Thiên Hạ) Mễ Mạch Thiên: Không ngờ bản mệnh nhà ta là phúc hắc thụ đó nha ╮(╯▽╰)╭
( Quân Mộ Thiên Hạ) Mai Trinh Tiết: Ta bắt đầu lo lắng cho Quân Lâm sama....
( Quân Mộ Thiên Hạ) Cầm Trạch: Nói không chừng anh ấy rất thích thú đó ~~
( Quân Mộ Thiên Hạ) Có Một Giao Dịch Với Ma Quỷ: Thích thú +1
( Quân Mộ Thiên Hạ)456 Heo Nho Nhỏ: Thích thú +số điện thoại di động ~
… …
Mộ Mục nhìn Cảnh Dực Tước thả con chuột xuống, đi tới bên cạnh mình, còn mang theo dáng vẻ tức giận.
“Mộ?” Nam chính đại nhân đúng là không có dũng khí, cũng tự biết bản thân mình không có lập trường mà phát hỏa, không thể làm gì khác hơn là thu hồi cơn giận, rồi dùng ánh mắt ủy khuất mà nhìn Mộ Mục.
“Làm sao vậy?” Mộ Mục cũng không tìm cách làm mới khung chat nữa, bình tĩnh hỏi.
“Cậu chưa từng gửi cho tôi cái biểu cảm kia.” Ngữ khí vẫn ủy khuất như trước.
“Cho nên?” Cuối cùng, Mộ Mục off QQ, khép máy tính lại, nhìn về phía mỗ trung khuyển.
“Cho nên…” Cảnh Dực Tước trầm mặc, hắn cũng không biết bản thân hắn muốn làm cái gì nữa, nhìn thấy người trong lòng mình lại hôn người khác, cho dù chỉ là một cái biểu cảm thôi cũng không được!!! Vì vậy thật sự muốn xúc động chất vấn, thật sự muốn ngăn chặn đôi môi của người nào đó, làm cho cậu ấy hiểu rõ tình cảm của mình bất tri bất giác đã sâu đậm đến mức nào, mà người trong cuộc nào đó vẫn còn mơ hồ.
“Chụt.” Mộ Mục đứng lên, hôn lên mặt Cảnh Dực Tước một cái, “Cho nên. Anh cũng muốn?”
Cảnh Dực Tước kinh ngạc mà mở to hai mắt, thân thể cũng bởi vì khiếp sợ mà cứng ngắc, “Mộ?”
“Làm sao vậy?” Mộ Mục nhìn về phía hắn, căn bản không hề nhận ra mình vừa làm một chyện gì kì quái.
“Cậu… Tại sao lại hôn tôi?” Cảnh Dực Tước bàng hoàng, giống như một thiếu nữ bị khinh bạc, bụm mặt, thấp giọng hỏi.
“Muốn hôn nên hôn thôi.” Ngữ khí của Mộ Mục không có chút rung động nào, “Anh căng thẳng cái gì?”
“Tôi đâu có căng thẳng.” Cảnh Dực Tước vì bảo vệ mặt mũi của mình nên tuy rằng trong lòng đã giống như trời đất xoay chuyển, thế nhưng trên mặt vẫn nghiêm trang trấn định, “Ở nước ngoài lúc chào hỏi vẫn hôn, chỉ là ở trong nước không có thói quen này.”
“Vậy à.” Mộ Mục gật đầu một cái.
Cảnh Dực Tước nhìn thấy động tác của Mộ Mục, tâm tình mừng như điên lúc đầu đã dần phai nhạt đi, Mộ chỉ là đùa dai thôi, cứ tưởng rằng cậu ấy cũng thích mình, quả nhiên hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn sao. Nhưng mà kiếm được một cái hôn, đêm nay kiên quyết không rửa mặt!!
“Kịch vốn đã làm xong. Buổi tối chúng ta phối âm đi, chỉ là một màn kịch ngắn thôi mà.” Mộ Mục lấy laptop, “Tôi về trước đây.”
“Được.” Cảnh Dực Tước đưa Mộ Mục ra khỏi cửa, mãi đến lúc không còn thấy người kia nữa mới lấy tay che chỗ được hôn kia, cười khúc khích.
Mộ Mục trở về phòng, tiện tay đem túi laptop để xuống, ngồi lên ghế salon ở phòng khách, nổi lên vài dòng suy nghĩ.
Không sai, cậu cố ý đó, bất kể là việc (╯3╰) cái nhóm kia hay là việc hôn lên mặt Cảnh Dực Tước.
Thời điểm thấy Cảnh Dực Tước ấp úng không chịu trả lời, lúc đó cậu cho rằng hắn đang có âm mưu, nhưng cuối cùng hắn lại nói ra một đáp án bất ngờ như vậy, giải đấu CP đẹp nhất.
Mộ Mục đã thức tỉnh, đồng thời cũng nhận ra được dường như mình đã quên mất gì đó. Bởi vì điều đó là không thể cho nên cậu chưa từng nghĩ tới phương diện kia. Đó chính là Cảnh Dực Tước đã yêu cậu.
Cho nên hôm nay, tất cả những việc cậu làm chỉ để kiểm tra, thăm dò xem có phải Cảnh Dực Tước đã yêu mình không.
Đúng, là yêu, không phải là yêu thích hay mê luyến nhất thời mà là tình yêu sâu đậm nhất.
Bạn hỏi từ đâu mà cậu ấy nhìn ra?
Thì là trong tiểu thuyết có viết, tuy Cảnh Dực Tước và Lăng Tuyết Vũ đều là nhân vật chính, thế nhưng giữa hai người, vị trí chủ đạo vẫn là nam chính Cảnh Dực Tước.
Mặc kệ hắn vì nữ chủ mà đã làm ra nhiều chuyện, tỷ như phá tan Mộ gia, cũng chỉ bởi vì hắn bất mãn người khác để ý đến thứ mình thích.
Trong quá trình theo đuổi Lăng Tuyết Vũ, từ trước tới nay Cảnh Dực Tước không bao giờ đi trên con đường ôn nhu mà lại đi trên con đường cao lãnh. Một người đàn ông luôn khiến bao người ngưỡng mộ đột nhiên lại nói thích mình, vì vậy tất nhiên, nữ chính đại nhân dang vòng tay ra ra, lớn tiếng nói “Em nguyện ý”.
Mà hôm nay, không, không chỉ hôm nay, Mộ Mục nhớ lại thái độ lúc trước của Quân Lâm đối với mình, cậu chỉ muốn than thở một câu, thế sự vô thường.
Bây giờ, cậu hoàn toàn không cần lo lắng đại BOSS sẽ vì nữ chính mà diệt cậu và Mộ gia.
Bởi vì tên BOSS kia đã bất tri bất giác mà bị cậu thuần phục, nói hắn nằm hắn tuyệt đối sẽ không dám đứng. Còn nhờ đến âm thanh tuyệt vời của nguyên chủ và chứng thanh khống của nam chính đại nhân nữa, không ngờ, nữ chính mà nguyên chủ phải phục vụ trước kia giờ đây lại bị cậu cướp mất người yêu.
Cảnh Dực Tước, yêu được tôi chính là phúc khí lớn nhất của anh trong kiếp này đó. Mộ Mục cong khóe miệng lên, tà khí dạt dào, nhưng cũng ma mị mười phần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook