Tôi Là Jemima
-
Chương 21
Thi thoảng Jemima cũng băn khoăn về anh chàng Ben Williams quyến rũ, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nổi tiếng đến mức này. Phải, nàng đã nghe nói về điều đó, nàng thậm chí còn chứng kiến cuộc tấn công đầu tiên của anh trên truyền hình khi còn ở London, nhưng nàng không hề biết cơn sốt mà Ben gây ra cho công chúng mạnh như thế nào.
Đây là một việc hy hữu, nhưng đôi khi cũng xảy ra chuyện một người dẫn chương trình truyền hình mới xuất hiện, thường là phụ nữ, mà chẳng mấy chốc mọi tờ báo trong nước đều viết về họ, ai ai cũng ao ước được trở thành họ, sự nghiệp của họ sẽ thăng tiến cho đến khi bạn hầu như không thể ra khỏi nhà mà không thấy những tấm biển quảng cáo khổng lồ có in hình họ.
Đó là chuyện xảy ra với Ben Williams. Những ngày đầu ở London Nights khiến anh nghẹt thở vì phấn khích, không chỉ bởi anh được tăng lương nhanh chóng và còn vì anh được mọi người nhận ra dù tần suất lên hình vẫn còn ít ỏi.
Lần đầu tiên anh được người ta hỏi xin chữ ký là lúc trong siêu thị. Anh đã có một ngày tuyệt vời nhưng mệt mỏi, và tất cả những gì anh có thể nghĩ tới là về nhà, gác chân lên bàn và uống một chai bia lạnh ngon lành.
Nhưng khi đi giữa hai quầy hàng, mải mê trong thế giới của riêng mình, anh dần nhận ra mình đang bị bám đuôi. Đầu tiên anh cho rằng mình có vấn đề, rằng giác quan đang đánh lừa anh, anh cứ quay lại mà chẳng nhìn thấy ai. Nhưng cuối cùng anh cũng phát hiện ra hai phụ nữ đang đứng nhìn anh chăm chú, che miệng thì thầm với nhau.
“Là cậu ấy đấy!” anh nghe một người nói trong khi người kia huých bạn và kéo chị ta đi về phía Ben. Ben không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì thế anh lờ họ đi và tiếp tục việc mua sắm, cho đến khi không còn lựa chọn nào khác.
“Xin lỗi,” chị ta lên tiếng, đó là một bà nội trợ dữ tướng khoảng ngoài bốn mươi. “Mong là không làm phiền cậu, nhưng cậu có phải anh chàng trên ti vi không?”
“Tôi không chắc,” Ben nói, hoàn toàn không biết phải nói gì. “Anh chàng nào cơ?”
“Ôiii đúng là cậu! Tôi nhận ra giọng cậu rồi. Cậu là người dẫn chương trình mới của London Nights đúng không?”
Ben được nhận ra nên hơi ngượng ngùng, và mặc dù một phần trong anh muốn người phụ nữ kia hạ thấp giọng xuống vì anh không muốn mọi người nghe thấy, nhưng một phần cũng muốn chị ta nói to hơn một chút để tất cả mọi người đều nghe thấy.
“Ừm, vâng,” anh khẽ nói, nở một nụ cười bẽn lẽn đầy chất Ben, nụ cười sẽ sớm đảm bảo cho vị thế ngôi sao quyến rũ đang lên.
“Tôi và chị bạn đây thấy cậu thật tuyệt!” chị ta vừa hối hả nói, vừa lục lọi trong túi, rồi lôi ra một cái bút và một tờ giấy xé nham nhở.
“Nói thật đấy,” chị ta tiếp tục. “Cậu làm gia đình tôi vui vẻ mỗi tối. Phải không Jean?” chị ta hét lên với bạn mình, chị này trông như thể đang cố thu hết can đảm để bước lại gần anh.
“Cậu không phiền chứ?” Chị ta đưa cho anh giấy bút, Ben nhìn những thứ đó trong giây lát, tự hỏi mình sẽ làm gì với chúng. Người phụ nữ rụt rè đến bên cạnh Ben và nói, “Tôi là Sheila. Cậu có thể viết ‘Mến tặng Sheila’.” Chị ta bỏ lửng câu nói, cố nhớ ra tên của Ben. “Có phải Tom không?” chị ta hỏi, trong khi Ben cảm thấy một tràng cười bối rối đang dâng lên trong cổ họng.
“Không,” anh cố nén lại. “Tôi là Ben. Ben Williams.”
“Đúng rồi!” chị ta nói. “Là Ben Williams.”
Ben giữ thẳng mẩu giấy trên tay cầm của xe đẩy hàng, nhận thấy những khách hàng đi ngang qua dừng lại xem chuyện gì đang diễn ra, họ nhìn anh theo kiểu đã nhận ra anh là ai, nhưng may thay không ai có ý định làm theo những gì Sheila đang làm.
“Cảm ơn cậu,” chị ta thở mạnh, cẩn thận nhét bút vào ngăn trước của túi xách. “Mai chúng tôi sẽ xem cậu lên hình.”
“Không, không,” Ben nói, lấy lại bình tĩnh. “Cảm ơn, chị cứ yêu thích chương trình là được rồi.”
Khi Sheila và Jean đi khỏi, đầu chụm vào nhau như một cặp thiếu nữ mới lớn đang tương tư, lần đầu tiên Ben nhận ra rằng cuộc sống của mình sắp sửa sang trang.
Anh về nhà và gọi điện cho Richard, kể cho anh ta nghe những gì vừa xảy ra, Richard gần như nổ tung vì cười.
“Cậu biết điều này có nghĩa gì không Ben?” anh ta hỏi khi cuối cùng cũng ngừng cười.
“Nghĩa gì?”
“Từ giờ trở đi, cậu không thể đi đâu mà không trang điểm kỹ càng,” và thế là anh ta bắt đầu cười như nắc nẻ đến nỗi phải dập máy.
Tối đó, Richard nghĩ việc này rất buồn cười, nhưng sáu tuần sau, khi họ quyết định ra ngoài uống gì đó, anh ta thấy chuyện này phải nói là tuyệt vời.
“Tới quán rượu địa phương đi,” Ben đề nghị.
“Nó không dành cho cậu, anh bạn ạ,” Richard nói. “Giờ cậu nổi tiếng rồi, đừng tới những quán rượu địa phương, hãy tới những quán bar và nhà hàng có các em xinh đẹp ấy.”
Vậy nên cuối cùng họ đến Tầng Năm, trên nóc cửa hàng Harvey Nichols vào một đêm thứ Sáu, và Richard nói đúng, các em ở đây thật ngon nghẻ. Họ mua sâm panh, và chỉ trong vài phút đã thấy mình được vây quanh bởi những cô em quyến rũ, những thân hình người mẫu trong những bộ cánh thời trang nhất. Không ai thực sự hỏi xin Ben chữ ký, ai lại quê kệch như thế, nhưng từ những ánh nhìn chăm chú, những lời thì thầm, và những ánh mắt tán tỉnh, có thể thấy ngay rằng mọi người đều biết rõ Ben là ai.
“Tuyệt!” vào một lúc, Richard đã thốt lên. “Tôi phải nhớ thường xuyên đưa cậu đi cùng mới được.”
“Đúng đấy,” Ben cười. Anh cảm thấy dễ chịu, nhưng vẫn không hoàn toàn thoải mái với sự nổi tiếng mới đến của mình.
“Cô em tóc đỏ thế nào?” Richard huých Ben, và cả hai cùng chiêm ngưỡng bộ mông cong hoàn hảo của cô ả khi cô ta vào toilet nữ để tô thêm son môi.
“Cô ta thì sao?” Ben nói, thấy ngưỡng mộ khi cô ta xoay xở được trong cái váy ngắn và bó sát đến thế.
“Cô ta sẵn sàng rồi đấy, Ben. Cậu thì sao?”
Tất nhiên là Ben đã sẵn sàng, có gã trai trẻ máu lửa nào lại không thế chứ? Nhưng nhớ rằng Ben không chỉ là một người dẫn chương trình truyền hình nồng nhiệt mà còn là một nhà báo, anh đã gặp không ít những phụ nữ như thế, và biết khá rõ họ sẽ hành xử thế nào.
“Rich, cậu thực sự nghĩ là tôi muốn thức dậy vào Chủ nhật tuần sau và đọc được tất cả những chiến tích trên giường của mình trong phần Tin Thế giới à?”
“Cô ta sẽ không làm vậy đâu!” Richard phản đối.
“Chắc chắn là cô ta sẽ làm vậy.”
“Làm sao cậu biết.”
“Tin tôi đi.” Anh suýt nữa thì thêm vào, “Tôi là nhà báo mà,” nhưng anh đã kiềm chế được vào phút cuối. “Tôi biết mà.”
Thế là Richard về nhà với một em tóc vàng, còn Ben về nhà một mình, và ngày hôm sau, Richard gọi điện kể về cô em đó, tất cả có thể được miêu tả bởi một câu cóp nhặt vụng về của nhóm hài Monty Python. “Cô ta đi chưa, hả? Cô ta đi chưa?”
Và đó chỉ là khúc dạo đầu trong hành trình bước vào thế giới nổi tiếng của Ben, một bàn đạp nhỏ. Vì chỉ vài tháng sau đó, Ben đã vô cùng nổi tiếng. Anh không đơn thuần là một phóng viên nữa mà là người dẫn chương trình. Người dẫn chương trình. Công chúng biết anh còn độc thân, họ biết anh sống với hai người bạn cùng nhà (mặc dù với mức thu nhập cao mới hưởng anh đã bắt đầu tìm kiếm một căn hộ riêng), họ biết anh thích gì và ghét gì. Nhưng công bằng mà nói, không ai thực sự hiểu anh. Họ không biết anh có khiếu hài hước thế nào, họ không hiểu tại sao anh hành động như thế, hay những gì anh nghĩ khi nằm trên giường buổi tối, bởi vì Ben, vốn là nhà báo, đã thành thạo nghệ thuật đeo mặt nạ trước báo chí, và dù chứng tỏ sức hấp dẫn của mình trước những nhà báo khác, những người giờ đây gào thét xin phỏng vấn anh, anh không bao giờ cho họ thấy con người thật của mình.
Chỉ có những người bạn thân của anh biết điều đó. Những người như Geraldine. Richard. Và Jemima Jones. Nhưng Ben không có nhiều thì giờ để nghĩ về những đồng nghiệp cũ. Anh cố giữ liên lạc, anh thực sự đã cố, nhưng cơn lốc công việc đã cuốn anh đi, anh thấy khó có thể xoay xở thời gian, và càng trì hoãn lâu, anh càng khó nhấc điện thoại. Giờ đây, cuộc sống của anh là công việc, tiệc tùng, những buổi ra mắt, và phỏng vấn. Chưa bao giờ anh bận rộn đến thế.
Và chưa bao giờ Truyền hình London Ban ngày lại có một ngôi sáng đến vậy. Bất cứ nơi nào Diana Macpherson đặt chân tới, người ta đều vỗ vai bà ta, chúc mừng vì đã có một khám phá tuyệt vời.
Diana, theo cách nghĩ của bà ta, đã tạo ra Ben, và điều đó mang một ý nghĩa duy nhất trong từ điển của Diana. Ben mắc nợ bà ta. Một món lớn. Và bà ta chỉ đợi đến ngày đòi lại món nợ ấy, vì Diana luôn muốn những thứ mình không có. Và Diana muốn Ben Williams, không chỉ vì anh đẹp trai, mà còn bởi anh chẳng tỏ ra hứng thú gì với bà ta.
Diana Macpherson đã khá quen với việc lên giường với những ngôi sao mới nổi, những kẻ muốn được nổi tiếng bám lấy từng lời bà ta nói, dựa hơi hào quang quyền lực toát ra từ bà ta. Diana lạ lẫm với những người đàn ông như Ben, lịch sự, quyến rũ, thân thiện, nhưng hoàn toàn thờ ơ trước sự tán tỉnh công khai của bà ta.
Mới tuần trước thôi, bà ta gọi anh vào và nói rằng họ phải đi uống để bàn về chuyện chương trình đang tiến triển ra sao, xem có thể nghĩ ra ý tưởng mới nào hay không.
Ben thấy việc này hơi kỳ lạ, nhưng truyền hình là truyền hình, anh đã nghe đủ chuyện ngồi lê đôi mách về Diana và những chàng trai đồ chơi của bà ta, rằng biệt danh của bà ta là cá ăn thịt Piranha, và cái cách Diana nhìn Ben cho anh thấy chương trình truyền hình là điều cuối cùng mà bà ta nghĩ tới.
“Rich,” anh vừa thì thầm trên điện thoại vừa nhìn quanh để đảm bảo rằng không ai có thể nghe thấy.
“Chuyện gì vậy.”
“Là Diana. Tôi không nghĩ mình có thể tránh mụ ta được nữa.”
“Bao nhiêu lần rồi Ben? Tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần là đừng có dính vào gái cơ quan rồi mà?”
“Tôi muốn chắc,” Ben nhấn mạnh, “nhưng tối nay bọn tôi sẽ đi uống và tôi thì hết cớ thoái thác rồi.”
“Oa,” Richard cười. “Tốt hơn là cậu nên đeo đai trinh tiết vào.”
“Vì Chúa, Rich. Tôi cần lời khuyên.”
“Bảo với mụ ta là cậu có bạn gái rồi.” Richard có vẻ hờ hững.
“Mụ ta biết là tôi không có.”
“Chẹp, thế thì chịu. Nói với mụ ta cậu bị đau đầu vậy.” Anh ta phá lên cười vì câu nói tếu táo của mình.
“Thôi bỏ đi,” Ben nói. “Tôi nghĩ mình sẽ xoay xở được.”
Diana biến buổi uống nước công việc thành bữa ăn tối tại một nhà hàng Pháp nhỏ ở Chelsea, một nơi mờ ảo, ấm áp trong ánh nến, hoàn hảo cho các cuộc hẹn lãng mạn.
“Đây là nhà hàng tôi hay lui tới,” bà ta nói với Ben, người đang cố phớt lờ đi thực tế rằng Diana đã thay đổi hoàn toàn giữa lần cuối anh gặp bà ta ở văn phòng và thời điểm bà ta xuất hiện trở lại để nói với anh rằng đã sẵn sàng lên đường. Diana mặc một chiếc sơ mi trễ cổ, bó sát, trong suốt, thấy rõ áo ngực Wonderbra đen bên trong, kèm với váy siêu bó và giày siêu cao gót.
“Trông chị đẹp lắm,” Ben nói, ý thức rằng bà ta là sếp của anh, rằng anh phải bợ đỡ bà ta, nhưng anh vẫn cố kiểm soát mọi việc một cách chuyên nghiệp.
“Ồ, cảm ơn,” bà ta đáp, tỏ ra tự hào như một nữ sinh trung học và cố ra vẻ ngạc nhiên. “Cái thứ đồ cũ này á?” bà ta nói, lướt tay lên chiếc sơ mi, chiếc áo mà bà ta đã mua vào giờ ăn trưa nhằm mục đích đặc biệt là phải quyến rũ được Ben.
Họ ngồi xuống và Ben cố hết sức để nói chuyện về công việc. Rượu tràn trề, anh cố uống càng chậm càng tốt để kéo dài thời gian trong khi Diana liên tục rót đầy ly của cả hai - ly của anh luôn đầy một nửa, ly của bà ta luôn hết sạch trơn.
Và thế là họ chuyện gẫu về công việc suốt thời gian dùng món khai vị, trong khi Ben cố gắng cưỡng lại cơn say, và để đảm bảo cho điều đó, anh xoay xở kéo dài đề tài công việc cho đến phân nửa thời gian dùng món chính, khi Diana đặt dao nĩa xuống và ngả về phía trước.
“Ben,” Diana nói bằng giọng mà bà ta hy vọng sẽ khàn khàn gợi cảm. “Tôi hiếm khi gặp những người đàn ông lôi cuốn như cậu.”
“Cảm ơn, Diana. Ta uống thêm nước khoáng chứ?”
“Ben,” bà ta nhắc lại. “Điều tôi muốn nói là...”
“Bồi bàn?” Ben lo lắng nhìn quanh tìm người bồi bàn trong khi Diana thở dài và ngồi lại xuống ghế vì Ben đã phá hỏng khoảnh khắc này. Khoảnh khắc của bà ta.
Ben không dùng món tráng miệng, điều này là một tín hiệu vui với Diana, vì bà ta đã quyết định Ben sẽ đến nhà bà ta uống rượu đêm. Đó sẽ là thời điểm thích hợp. Thời điểm hoàn hảo.
“Nhà tôi ở khúc quanh kia thôi,” bà ta nói lúc họ bước ra ngoài sau khi Diana trả tiền, vì Diana Macpherson có lẽ là người có tài khoản chi tiêu lớn nhất nước.
“OK. Cảm ơn chị vì buổi tối tuyệt vời,” Ben lùi lại, nói.
“Cậu không có ý để tôi về nhà một mình đấy chứ?” Diana hỏi, giọng nhạo báng khó chịu. “Một cô gái đi một mình vào buổi tối?”
Cô gái ư? Ben nghĩ. Có mà mơ hão. “Xin lỗi, xin lỗi,” anh nói, không biết phải làm thế quái nào bây giờ, vì cho dù không muốn ngủ với bà ta, nhưng anh cũng không muốn bị sa thải, và mặc dù đang nổi tiếng và được săn đuổi, Ben hiểu chính xác tính nhất thời của thế giới truyền hình, anh biết rõ sự nổi tiếng hôm nay có thể là thất nghiệp của ngày mai.
Họ bước bên nhau, và khi Diana khoác tay Ben, anh phải kiềm chế để khỏi hất ra. Ôi khốn nạn, anh nghĩ. Ôi khốn nạn.
Khi đến cửa nhà, Diana quay sang anh, nở nụ cười đùa bỡn. “Có muốn làm một cuốc rượu đêm không?” bà ta hỏi.
Ben thầm cầu nguyện. Chúa ơi, nếu bây giờ Người giúp con, con hứa sẽ đi nhà thờ, rồi anh nghe thấy tiếng động cơ, anh quay lại và thoáng thấy ánh đèn vàng cam của một chiếc taxi trống màu đen. “Taxi,” anh hét, tay giơ lên trong khi Diana thất vọng ra mặt.
Nhưng người tài xế đã làm việc cả ngày và muốn về nhà với vợ con. Anh ta nhìn Ben lắc đầu, còn Diana thì cười đắc thắng. “Sao cậu không vào nhà rồi tôi sẽ gọi taxi cho cậu?” bà ta nói.
Nhưng bà ta không nhấc điện thoại, còn Ben thì quá ấn tượng với căn hộ sang trọng mang phong cách tối giản của bà ta, và lúc này anh cũng quá say để mà thắc mắc. Diana đặt một ly whiskey lớn vào tay Ben, rồi nắm chặt lấy đùi anh.
Ôi khốn nạn, Ben lại nghĩ, nhưng trước khi anh có cơ hội nghĩ ra kế sách đối phó, Diana đã hôn anh, và mặc dù Ben biết là không nên, nhưng buồn cười thay, anh vẫn cảm thấy khá thích thú. Hóa ra đây là Diana Macpherson! Ôi chết tiệt, Ben nghĩ trong cơn say bí tỉ, sao lại không chứ?
Thế là cuối cùng Ben và Diana đã đi đến đích trong mối quan hệ nghề nghiệp của họ. Ben, dù say, vẫn thể hiện rất khá, và đây không phải là một chuyện tốt, bởi Diana, người vừa đạt được khoái cảm mạnh mẽ nhất trong đời mình nhờ khả năng làm tình bằng miệng của Ben, nghĩ rằng mình đang yêu.
Làm tình bằng miệng là cách Ben chứng tỏ với Diana rằng anh là một người tình tuyệt vời trong chuyện chăn gối, vì cái vụ làm tình này, ít nhất là trong mắt Ben, chỉ ở mức tầm thường mà thôi. Phải, anh đã làm đúng các động tác, đúng mọi thứ, nhưng anh nghĩ mình đã làm tình với một ma nơ canh ở cửa hàng quần áo, và đúng, anh đã cố làm chuyện đó, nhưng không, nó không có lợi cho anh. Và có lẽ, quan trọng nhất là Ben nhớ ra tại sao anh không trải qua những cuộc mây mưa vô nghĩa với những người phụ nữ vô danh. Bởi vì điều đó không đáng.
Chỉ có một vấn đề duy nhất. Vụ mây mưa này có thể vô nghĩa nhưng người phụ nữ thì lại có danh. Có tên tuổi. Diana Macpherson, sếp của anh. Ôi, khốn nạn.
Sau cái đêm đam mê đó, khi Diana đóng vai trò chủ động còn Ben cảm ơn Chúa vì rượu đã không làm anh bất lực, Diana quyết định rằng Ben là điều tuyệt diệu nhất từng đến với bà ta. Không có gì ngạc nhiên khi những cái nhìn đắm đuối liên tục của Diana với Ben khiến cả đài chú ý, và những lời đồn đại về một mối tình đáng ngờ bắt đầu lan đi.
Nhưng Diana sẽ không bao giờ khẳng định điều đó. Cũng chẳng ai dám hỏi trước mặt bà ta. Mà dù sao chăng nữa, một đêm đam mê chưa thể làm nên một chuyện tình được, nhưng Diana không định dừng lại ở đó. Không đời nào.
“Tôi biết cậu ta có phẩm chất của một ngôi sao ngay khi cậu ta bước qua cửa,” bà ta nói với Jo Hartley, một nhà báo tự do đang viết một bài báo lớn về sự nghiệp lên như diều gặp gió của Ben Williams cho một tờ báo lá cải hạng sang. “Hiếm có những người dẫn chương trình như Ben, và việc của tôi là tìm ra họ, phát triển họ và biến toàn bộ tiềm năng của họ thành khả năng thực sự.”
“Việc tuyển một người độc thân là một nước cờ tỉnh táo phải không thưa bà, vì khá nhiều người dẫn chương trình khác đã kết hôn? Và có lẽ với Ben và sức hút giới tính nổi bật của anh ấy, bà sẽ thu hút được lượng khán giả trẻ trung hơn nhiều.”
“Ừmm,” Diana gật đầu, nghĩ về sức hút giới tính nổi bật của Ben. “Tôi sẽ nói là anh hoàn toàn đúng.”
Bài báo chiếm hai trang giấy, với vài bức ảnh thời thơ ấu và niên thiếu của Ben, cuối cùng là hình ảnh của anh trong thời kỳ đỉnh cao hiện nay.
“Không. Tin. Nổi,” Geraldine nói khi đang vừa đọc báo vừa nhấp món cappuccino mua trên đường đi làm. Một phóng viên tin tức đi qua bàn cô.
“Cô đang đọc về phó ban tin tức cũ của chúng ta chứ gì,” anh ta nói.
“Ai mà tưởng tượng nổi cơ chứ?” cô nói, gần như không thể rời mắt khỏi trang báo, rồi cô cười ngặt nghẽo khi đọc phần trích dẫn tiếp theo.
“Ngay cả Diana Macpherson, bà giám đốc chương trình nóng tính ở Truyền hình London Ban ngày cũng bị vẻ quyến rũ của anh chàng này lôi cuốn. Khi nhắc đến tên anh, ánh mắt bà trở nên mơ màng như mọi phụ nữ Anh khác.”
“Tôi thích sức hút giới tính nổi bật của cậu ta,” bà nói. “Mới đầu tôi chọn cậu ta với vai trò một phóng viên, nhưng ngay từ lúc ấy tôi đã biết mình có thể phát triển cậu ta rồi.”
Khi Geraldine đọc xong bài báo, cô ngả người ra ghế và châm một điếu thuốc, cô trì hoãn việc viết tin cho cột Top Mẹo vặt chết tiệt. Nhưng rồi mắt cô sáng lên khi vớ lại tờ báo, xé hai trang về Ben và cẩn thận gấp chúng lại, nhét vào một chiếc phong bì hồ sơ.
“Jemima thân yêu,” cô viết lên một tấm thiệp. “Nếu có thời gian, tớ đã viết cho cậu một lá thư, nhưng tớ muốn cậu xem cái này. Cậu tin được không?!! Ben Williams chiếm hai trang báo liền!! Ước gì hồi đó tớ biết trước điều này... thì có lẽ tớ đã nhận lời anh ta rồi!!! Mong rằng cậu đang rất vui vẻ, và liếm lên cơ ngực Brad hộ tớ. Sẽ sớm nói chuyện với cậu, yêu cậu, Geraldine.”
Cô chép môi, rồi dán phong bì lại và đề tên người nhận là Jemima. Trên đường đi tới bưu điện, cô mỉm cười thích thú, tưởng tượng ra bộ mặt ngạc nhiên của Jemima khi nhận được thư.
Ben đang ngồi bên bàn ăn sáng, chuẩn bị xơi bát ngũ cốc thì nghe thấy tiếng báo rơi trên thảm. Chết tiệt, anh nghĩ. Hôm nay là ngày bài phỏng vấn lên báo. Anh ghét việc quảng bá, nhưng Diana, lúc đang bật chế độ công việc, đã nói với anh rằng anh phải làm mọi chuyện, vì tất cả phụ thuộc vào tỉ suất người xem, và quan hệ công chúng tốt sẽ đảm bảo một tỉ suất người xem cao hơn.
Mấy tuần qua, ngày nào Ben cũng nói chuyện với giám đốc quảng cáo của đài truyền hình, người liên tục sắp xếp cho Ben gặp gỡ nhà báo hay tham gia vào một bài báo ý-kiến-của-sao trong đó quan điểm của Ben về những vấn đề hoàn toàn vô nghĩa sánh vai cùng ý kiến của những người nổi tiếng khác về đề tài tương tự. Nhưng Ben chưa bao giờ có một bài báo viết riêng về mình lớn đến cỡ này. Anh đã miễn cưỡng đồng ý phỏng vấn, và chỉ sau đó mới phát hiện ra rằng họ không chỉ nói chuyện với anh mà còn gọi cho tất cả bạn bè của anh nữa.
Vậy nên, với trái tim trĩu nặng, anh mở báo ra, và nhảy dựng lên ngay tức khắc khi nhìn thấy những bức ảnh. Họ lấy những thứ này từ chỗ quái nào vậy?
Không tin nổi là mình đã nói điều đó, Ben nghĩ khi bắt đầu đọc báo, rồi anh nhận ra rằng anh không hề phát ngôn như vậy, rằng Jo Hartley đã ghi lại những gì anh từng nói và diễn giải nó theo ngôn ngữ lá cải.
Anh tiếp tục đọc, sửng sốt trước những gì họ phát hiện về mình. Không có gì đặc biệt cả, chỉ là những chuyện mà anh đã quên lãng. Họ đào bới thông tin từ những người mà anh hầu như không quen biết ở trường đại học, có vài đoạn viết về quãng thời gian anh là tín đồ bóng bầu dục, nhưng may là không có những câu chuyện do bạn tình kể, chỉ đề cập đến tên các cô bạn gái cũ mà thôi.
“Jemima nói đúng,” anh lẩm bẩm, đọc lướt qua phần còn lại của trang báo. “Nổi tiếng không phải là một chuyện đáng mừng.” Chết tiệt, anh nghĩ. Jemima Jones! Thế quái nào mà mình lại không nghĩ ra Jemima. Cô ấy sẽ cho mình lời khuyên về Diana, anh nghĩ. Cô ấy sẽ nói cho mình biết phải làm gì. Rồi anh nhớ ra đã bao lâu rồi anh không gọi cho cô, nhớ rằng cô luôn biết cách giải quyết thế nào.
Chúa ơi, Ben ơi, anh nhủ thầm, mày là một thằng khốn thực sự vì đã không gọi cho Jemima. Anh nghĩ mình có thể sống thiếu Geraldine. Phải, anh thích cô, nhưng giữa họ không có mối liên kết như anh với Jemima. Mày không nên trì hoãn lâu thêm nữa, anh nghĩ vậy, đoạn nhấc máy lên, quay số nhà nàng.
“Alô. Xin hỏi Jemima có nhà không?”
“Không, cô ấy đang đi nghỉ hai tuần ở Los Angeles rồi.”
“Cô ấy sao cơ? Cô ấy làm gì ở đó vậy?”
“Ai đấy ạ?” Lisa mang máng nhận ra giọng nói này.
“Tôi là Ben Williams. Cô là Sophie à?”
“Không,” Lisa đáp, sung sướng xoa tay vào nhau trong tâm trí, vì Sophie đã ra ngoài mua thuốc lá và sẽ phát điên lên nếu biết Ben Williams gọi điện. “Em là Lisa,” cô cười. “Cô gái tóc đen.”
“Ồ, chào cô. Cô khỏe không?”
“Em khỏe,” cô ả nói. “Em nghĩ mình không cần hỏi anh thế nào đâu, tất cả những gì em phải làm là bật ti vi lên.”
“Phải,” Ben cười, vì anh còn biết nói gì đây? Cuộc nói chuyện ngưng lại khi Lisa cố nghĩ ra một câu gì đó thông minh để nói tiếp, nhưng cô ả chẳng nghĩ ra được gì cả, thế nên sự im lặng cứ kéo dài mãi.
“Xin lỗi,” cuối cùng Ben cũng lên tiếng. “Tôi nghĩ cô định nói gì đó.”
“Ồ. Không.”
“Jemima làm gì ở LA vậy?”
“Cô ấy ở cùng bạn trai mới.”
“Cô đùa à?” Ben sửng sốt. “Không phải cái gã trên mạng đó chứ?”
“Vâng, chính là gã đó đấy.”
“Cô không có số của cô ấy sao?”
“Đợi một chút,” Lisa nói, với lấy tập giấy bên điện thoại. Cô ả đọc số cho Ben rồi nói, “Ừm, lúc nào anh ghé qua đây nhé. Uống với bọn em.” Thực ra có nghĩa là đến uống với em.
“Được, chắc chắn rồi. Tôi sẽ ghé qua,” Ben nói, thực ra có nghĩa là anh sẽ quên cô ả ngay khi cúp máy. Và anh quên thật. Anh cũng không gọi cho Jemima ở LA, vì ngay sau đó Diana Macpherson gọi đến, có lẽ với hy vọng xoa dịu cơn giận dữ của Ben. Nhưng anh sẽ gọi cho Jemima, nhất định sẽ gọi. Ngay khi anh nhớ ra điều đó.
Đây là một việc hy hữu, nhưng đôi khi cũng xảy ra chuyện một người dẫn chương trình truyền hình mới xuất hiện, thường là phụ nữ, mà chẳng mấy chốc mọi tờ báo trong nước đều viết về họ, ai ai cũng ao ước được trở thành họ, sự nghiệp của họ sẽ thăng tiến cho đến khi bạn hầu như không thể ra khỏi nhà mà không thấy những tấm biển quảng cáo khổng lồ có in hình họ.
Đó là chuyện xảy ra với Ben Williams. Những ngày đầu ở London Nights khiến anh nghẹt thở vì phấn khích, không chỉ bởi anh được tăng lương nhanh chóng và còn vì anh được mọi người nhận ra dù tần suất lên hình vẫn còn ít ỏi.
Lần đầu tiên anh được người ta hỏi xin chữ ký là lúc trong siêu thị. Anh đã có một ngày tuyệt vời nhưng mệt mỏi, và tất cả những gì anh có thể nghĩ tới là về nhà, gác chân lên bàn và uống một chai bia lạnh ngon lành.
Nhưng khi đi giữa hai quầy hàng, mải mê trong thế giới của riêng mình, anh dần nhận ra mình đang bị bám đuôi. Đầu tiên anh cho rằng mình có vấn đề, rằng giác quan đang đánh lừa anh, anh cứ quay lại mà chẳng nhìn thấy ai. Nhưng cuối cùng anh cũng phát hiện ra hai phụ nữ đang đứng nhìn anh chăm chú, che miệng thì thầm với nhau.
“Là cậu ấy đấy!” anh nghe một người nói trong khi người kia huých bạn và kéo chị ta đi về phía Ben. Ben không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì thế anh lờ họ đi và tiếp tục việc mua sắm, cho đến khi không còn lựa chọn nào khác.
“Xin lỗi,” chị ta lên tiếng, đó là một bà nội trợ dữ tướng khoảng ngoài bốn mươi. “Mong là không làm phiền cậu, nhưng cậu có phải anh chàng trên ti vi không?”
“Tôi không chắc,” Ben nói, hoàn toàn không biết phải nói gì. “Anh chàng nào cơ?”
“Ôiii đúng là cậu! Tôi nhận ra giọng cậu rồi. Cậu là người dẫn chương trình mới của London Nights đúng không?”
Ben được nhận ra nên hơi ngượng ngùng, và mặc dù một phần trong anh muốn người phụ nữ kia hạ thấp giọng xuống vì anh không muốn mọi người nghe thấy, nhưng một phần cũng muốn chị ta nói to hơn một chút để tất cả mọi người đều nghe thấy.
“Ừm, vâng,” anh khẽ nói, nở một nụ cười bẽn lẽn đầy chất Ben, nụ cười sẽ sớm đảm bảo cho vị thế ngôi sao quyến rũ đang lên.
“Tôi và chị bạn đây thấy cậu thật tuyệt!” chị ta vừa hối hả nói, vừa lục lọi trong túi, rồi lôi ra một cái bút và một tờ giấy xé nham nhở.
“Nói thật đấy,” chị ta tiếp tục. “Cậu làm gia đình tôi vui vẻ mỗi tối. Phải không Jean?” chị ta hét lên với bạn mình, chị này trông như thể đang cố thu hết can đảm để bước lại gần anh.
“Cậu không phiền chứ?” Chị ta đưa cho anh giấy bút, Ben nhìn những thứ đó trong giây lát, tự hỏi mình sẽ làm gì với chúng. Người phụ nữ rụt rè đến bên cạnh Ben và nói, “Tôi là Sheila. Cậu có thể viết ‘Mến tặng Sheila’.” Chị ta bỏ lửng câu nói, cố nhớ ra tên của Ben. “Có phải Tom không?” chị ta hỏi, trong khi Ben cảm thấy một tràng cười bối rối đang dâng lên trong cổ họng.
“Không,” anh cố nén lại. “Tôi là Ben. Ben Williams.”
“Đúng rồi!” chị ta nói. “Là Ben Williams.”
Ben giữ thẳng mẩu giấy trên tay cầm của xe đẩy hàng, nhận thấy những khách hàng đi ngang qua dừng lại xem chuyện gì đang diễn ra, họ nhìn anh theo kiểu đã nhận ra anh là ai, nhưng may thay không ai có ý định làm theo những gì Sheila đang làm.
“Cảm ơn cậu,” chị ta thở mạnh, cẩn thận nhét bút vào ngăn trước của túi xách. “Mai chúng tôi sẽ xem cậu lên hình.”
“Không, không,” Ben nói, lấy lại bình tĩnh. “Cảm ơn, chị cứ yêu thích chương trình là được rồi.”
Khi Sheila và Jean đi khỏi, đầu chụm vào nhau như một cặp thiếu nữ mới lớn đang tương tư, lần đầu tiên Ben nhận ra rằng cuộc sống của mình sắp sửa sang trang.
Anh về nhà và gọi điện cho Richard, kể cho anh ta nghe những gì vừa xảy ra, Richard gần như nổ tung vì cười.
“Cậu biết điều này có nghĩa gì không Ben?” anh ta hỏi khi cuối cùng cũng ngừng cười.
“Nghĩa gì?”
“Từ giờ trở đi, cậu không thể đi đâu mà không trang điểm kỹ càng,” và thế là anh ta bắt đầu cười như nắc nẻ đến nỗi phải dập máy.
Tối đó, Richard nghĩ việc này rất buồn cười, nhưng sáu tuần sau, khi họ quyết định ra ngoài uống gì đó, anh ta thấy chuyện này phải nói là tuyệt vời.
“Tới quán rượu địa phương đi,” Ben đề nghị.
“Nó không dành cho cậu, anh bạn ạ,” Richard nói. “Giờ cậu nổi tiếng rồi, đừng tới những quán rượu địa phương, hãy tới những quán bar và nhà hàng có các em xinh đẹp ấy.”
Vậy nên cuối cùng họ đến Tầng Năm, trên nóc cửa hàng Harvey Nichols vào một đêm thứ Sáu, và Richard nói đúng, các em ở đây thật ngon nghẻ. Họ mua sâm panh, và chỉ trong vài phút đã thấy mình được vây quanh bởi những cô em quyến rũ, những thân hình người mẫu trong những bộ cánh thời trang nhất. Không ai thực sự hỏi xin Ben chữ ký, ai lại quê kệch như thế, nhưng từ những ánh nhìn chăm chú, những lời thì thầm, và những ánh mắt tán tỉnh, có thể thấy ngay rằng mọi người đều biết rõ Ben là ai.
“Tuyệt!” vào một lúc, Richard đã thốt lên. “Tôi phải nhớ thường xuyên đưa cậu đi cùng mới được.”
“Đúng đấy,” Ben cười. Anh cảm thấy dễ chịu, nhưng vẫn không hoàn toàn thoải mái với sự nổi tiếng mới đến của mình.
“Cô em tóc đỏ thế nào?” Richard huých Ben, và cả hai cùng chiêm ngưỡng bộ mông cong hoàn hảo của cô ả khi cô ta vào toilet nữ để tô thêm son môi.
“Cô ta thì sao?” Ben nói, thấy ngưỡng mộ khi cô ta xoay xở được trong cái váy ngắn và bó sát đến thế.
“Cô ta sẵn sàng rồi đấy, Ben. Cậu thì sao?”
Tất nhiên là Ben đã sẵn sàng, có gã trai trẻ máu lửa nào lại không thế chứ? Nhưng nhớ rằng Ben không chỉ là một người dẫn chương trình truyền hình nồng nhiệt mà còn là một nhà báo, anh đã gặp không ít những phụ nữ như thế, và biết khá rõ họ sẽ hành xử thế nào.
“Rich, cậu thực sự nghĩ là tôi muốn thức dậy vào Chủ nhật tuần sau và đọc được tất cả những chiến tích trên giường của mình trong phần Tin Thế giới à?”
“Cô ta sẽ không làm vậy đâu!” Richard phản đối.
“Chắc chắn là cô ta sẽ làm vậy.”
“Làm sao cậu biết.”
“Tin tôi đi.” Anh suýt nữa thì thêm vào, “Tôi là nhà báo mà,” nhưng anh đã kiềm chế được vào phút cuối. “Tôi biết mà.”
Thế là Richard về nhà với một em tóc vàng, còn Ben về nhà một mình, và ngày hôm sau, Richard gọi điện kể về cô em đó, tất cả có thể được miêu tả bởi một câu cóp nhặt vụng về của nhóm hài Monty Python. “Cô ta đi chưa, hả? Cô ta đi chưa?”
Và đó chỉ là khúc dạo đầu trong hành trình bước vào thế giới nổi tiếng của Ben, một bàn đạp nhỏ. Vì chỉ vài tháng sau đó, Ben đã vô cùng nổi tiếng. Anh không đơn thuần là một phóng viên nữa mà là người dẫn chương trình. Người dẫn chương trình. Công chúng biết anh còn độc thân, họ biết anh sống với hai người bạn cùng nhà (mặc dù với mức thu nhập cao mới hưởng anh đã bắt đầu tìm kiếm một căn hộ riêng), họ biết anh thích gì và ghét gì. Nhưng công bằng mà nói, không ai thực sự hiểu anh. Họ không biết anh có khiếu hài hước thế nào, họ không hiểu tại sao anh hành động như thế, hay những gì anh nghĩ khi nằm trên giường buổi tối, bởi vì Ben, vốn là nhà báo, đã thành thạo nghệ thuật đeo mặt nạ trước báo chí, và dù chứng tỏ sức hấp dẫn của mình trước những nhà báo khác, những người giờ đây gào thét xin phỏng vấn anh, anh không bao giờ cho họ thấy con người thật của mình.
Chỉ có những người bạn thân của anh biết điều đó. Những người như Geraldine. Richard. Và Jemima Jones. Nhưng Ben không có nhiều thì giờ để nghĩ về những đồng nghiệp cũ. Anh cố giữ liên lạc, anh thực sự đã cố, nhưng cơn lốc công việc đã cuốn anh đi, anh thấy khó có thể xoay xở thời gian, và càng trì hoãn lâu, anh càng khó nhấc điện thoại. Giờ đây, cuộc sống của anh là công việc, tiệc tùng, những buổi ra mắt, và phỏng vấn. Chưa bao giờ anh bận rộn đến thế.
Và chưa bao giờ Truyền hình London Ban ngày lại có một ngôi sáng đến vậy. Bất cứ nơi nào Diana Macpherson đặt chân tới, người ta đều vỗ vai bà ta, chúc mừng vì đã có một khám phá tuyệt vời.
Diana, theo cách nghĩ của bà ta, đã tạo ra Ben, và điều đó mang một ý nghĩa duy nhất trong từ điển của Diana. Ben mắc nợ bà ta. Một món lớn. Và bà ta chỉ đợi đến ngày đòi lại món nợ ấy, vì Diana luôn muốn những thứ mình không có. Và Diana muốn Ben Williams, không chỉ vì anh đẹp trai, mà còn bởi anh chẳng tỏ ra hứng thú gì với bà ta.
Diana Macpherson đã khá quen với việc lên giường với những ngôi sao mới nổi, những kẻ muốn được nổi tiếng bám lấy từng lời bà ta nói, dựa hơi hào quang quyền lực toát ra từ bà ta. Diana lạ lẫm với những người đàn ông như Ben, lịch sự, quyến rũ, thân thiện, nhưng hoàn toàn thờ ơ trước sự tán tỉnh công khai của bà ta.
Mới tuần trước thôi, bà ta gọi anh vào và nói rằng họ phải đi uống để bàn về chuyện chương trình đang tiến triển ra sao, xem có thể nghĩ ra ý tưởng mới nào hay không.
Ben thấy việc này hơi kỳ lạ, nhưng truyền hình là truyền hình, anh đã nghe đủ chuyện ngồi lê đôi mách về Diana và những chàng trai đồ chơi của bà ta, rằng biệt danh của bà ta là cá ăn thịt Piranha, và cái cách Diana nhìn Ben cho anh thấy chương trình truyền hình là điều cuối cùng mà bà ta nghĩ tới.
“Rich,” anh vừa thì thầm trên điện thoại vừa nhìn quanh để đảm bảo rằng không ai có thể nghe thấy.
“Chuyện gì vậy.”
“Là Diana. Tôi không nghĩ mình có thể tránh mụ ta được nữa.”
“Bao nhiêu lần rồi Ben? Tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần là đừng có dính vào gái cơ quan rồi mà?”
“Tôi muốn chắc,” Ben nhấn mạnh, “nhưng tối nay bọn tôi sẽ đi uống và tôi thì hết cớ thoái thác rồi.”
“Oa,” Richard cười. “Tốt hơn là cậu nên đeo đai trinh tiết vào.”
“Vì Chúa, Rich. Tôi cần lời khuyên.”
“Bảo với mụ ta là cậu có bạn gái rồi.” Richard có vẻ hờ hững.
“Mụ ta biết là tôi không có.”
“Chẹp, thế thì chịu. Nói với mụ ta cậu bị đau đầu vậy.” Anh ta phá lên cười vì câu nói tếu táo của mình.
“Thôi bỏ đi,” Ben nói. “Tôi nghĩ mình sẽ xoay xở được.”
Diana biến buổi uống nước công việc thành bữa ăn tối tại một nhà hàng Pháp nhỏ ở Chelsea, một nơi mờ ảo, ấm áp trong ánh nến, hoàn hảo cho các cuộc hẹn lãng mạn.
“Đây là nhà hàng tôi hay lui tới,” bà ta nói với Ben, người đang cố phớt lờ đi thực tế rằng Diana đã thay đổi hoàn toàn giữa lần cuối anh gặp bà ta ở văn phòng và thời điểm bà ta xuất hiện trở lại để nói với anh rằng đã sẵn sàng lên đường. Diana mặc một chiếc sơ mi trễ cổ, bó sát, trong suốt, thấy rõ áo ngực Wonderbra đen bên trong, kèm với váy siêu bó và giày siêu cao gót.
“Trông chị đẹp lắm,” Ben nói, ý thức rằng bà ta là sếp của anh, rằng anh phải bợ đỡ bà ta, nhưng anh vẫn cố kiểm soát mọi việc một cách chuyên nghiệp.
“Ồ, cảm ơn,” bà ta đáp, tỏ ra tự hào như một nữ sinh trung học và cố ra vẻ ngạc nhiên. “Cái thứ đồ cũ này á?” bà ta nói, lướt tay lên chiếc sơ mi, chiếc áo mà bà ta đã mua vào giờ ăn trưa nhằm mục đích đặc biệt là phải quyến rũ được Ben.
Họ ngồi xuống và Ben cố hết sức để nói chuyện về công việc. Rượu tràn trề, anh cố uống càng chậm càng tốt để kéo dài thời gian trong khi Diana liên tục rót đầy ly của cả hai - ly của anh luôn đầy một nửa, ly của bà ta luôn hết sạch trơn.
Và thế là họ chuyện gẫu về công việc suốt thời gian dùng món khai vị, trong khi Ben cố gắng cưỡng lại cơn say, và để đảm bảo cho điều đó, anh xoay xở kéo dài đề tài công việc cho đến phân nửa thời gian dùng món chính, khi Diana đặt dao nĩa xuống và ngả về phía trước.
“Ben,” Diana nói bằng giọng mà bà ta hy vọng sẽ khàn khàn gợi cảm. “Tôi hiếm khi gặp những người đàn ông lôi cuốn như cậu.”
“Cảm ơn, Diana. Ta uống thêm nước khoáng chứ?”
“Ben,” bà ta nhắc lại. “Điều tôi muốn nói là...”
“Bồi bàn?” Ben lo lắng nhìn quanh tìm người bồi bàn trong khi Diana thở dài và ngồi lại xuống ghế vì Ben đã phá hỏng khoảnh khắc này. Khoảnh khắc của bà ta.
Ben không dùng món tráng miệng, điều này là một tín hiệu vui với Diana, vì bà ta đã quyết định Ben sẽ đến nhà bà ta uống rượu đêm. Đó sẽ là thời điểm thích hợp. Thời điểm hoàn hảo.
“Nhà tôi ở khúc quanh kia thôi,” bà ta nói lúc họ bước ra ngoài sau khi Diana trả tiền, vì Diana Macpherson có lẽ là người có tài khoản chi tiêu lớn nhất nước.
“OK. Cảm ơn chị vì buổi tối tuyệt vời,” Ben lùi lại, nói.
“Cậu không có ý để tôi về nhà một mình đấy chứ?” Diana hỏi, giọng nhạo báng khó chịu. “Một cô gái đi một mình vào buổi tối?”
Cô gái ư? Ben nghĩ. Có mà mơ hão. “Xin lỗi, xin lỗi,” anh nói, không biết phải làm thế quái nào bây giờ, vì cho dù không muốn ngủ với bà ta, nhưng anh cũng không muốn bị sa thải, và mặc dù đang nổi tiếng và được săn đuổi, Ben hiểu chính xác tính nhất thời của thế giới truyền hình, anh biết rõ sự nổi tiếng hôm nay có thể là thất nghiệp của ngày mai.
Họ bước bên nhau, và khi Diana khoác tay Ben, anh phải kiềm chế để khỏi hất ra. Ôi khốn nạn, anh nghĩ. Ôi khốn nạn.
Khi đến cửa nhà, Diana quay sang anh, nở nụ cười đùa bỡn. “Có muốn làm một cuốc rượu đêm không?” bà ta hỏi.
Ben thầm cầu nguyện. Chúa ơi, nếu bây giờ Người giúp con, con hứa sẽ đi nhà thờ, rồi anh nghe thấy tiếng động cơ, anh quay lại và thoáng thấy ánh đèn vàng cam của một chiếc taxi trống màu đen. “Taxi,” anh hét, tay giơ lên trong khi Diana thất vọng ra mặt.
Nhưng người tài xế đã làm việc cả ngày và muốn về nhà với vợ con. Anh ta nhìn Ben lắc đầu, còn Diana thì cười đắc thắng. “Sao cậu không vào nhà rồi tôi sẽ gọi taxi cho cậu?” bà ta nói.
Nhưng bà ta không nhấc điện thoại, còn Ben thì quá ấn tượng với căn hộ sang trọng mang phong cách tối giản của bà ta, và lúc này anh cũng quá say để mà thắc mắc. Diana đặt một ly whiskey lớn vào tay Ben, rồi nắm chặt lấy đùi anh.
Ôi khốn nạn, Ben lại nghĩ, nhưng trước khi anh có cơ hội nghĩ ra kế sách đối phó, Diana đã hôn anh, và mặc dù Ben biết là không nên, nhưng buồn cười thay, anh vẫn cảm thấy khá thích thú. Hóa ra đây là Diana Macpherson! Ôi chết tiệt, Ben nghĩ trong cơn say bí tỉ, sao lại không chứ?
Thế là cuối cùng Ben và Diana đã đi đến đích trong mối quan hệ nghề nghiệp của họ. Ben, dù say, vẫn thể hiện rất khá, và đây không phải là một chuyện tốt, bởi Diana, người vừa đạt được khoái cảm mạnh mẽ nhất trong đời mình nhờ khả năng làm tình bằng miệng của Ben, nghĩ rằng mình đang yêu.
Làm tình bằng miệng là cách Ben chứng tỏ với Diana rằng anh là một người tình tuyệt vời trong chuyện chăn gối, vì cái vụ làm tình này, ít nhất là trong mắt Ben, chỉ ở mức tầm thường mà thôi. Phải, anh đã làm đúng các động tác, đúng mọi thứ, nhưng anh nghĩ mình đã làm tình với một ma nơ canh ở cửa hàng quần áo, và đúng, anh đã cố làm chuyện đó, nhưng không, nó không có lợi cho anh. Và có lẽ, quan trọng nhất là Ben nhớ ra tại sao anh không trải qua những cuộc mây mưa vô nghĩa với những người phụ nữ vô danh. Bởi vì điều đó không đáng.
Chỉ có một vấn đề duy nhất. Vụ mây mưa này có thể vô nghĩa nhưng người phụ nữ thì lại có danh. Có tên tuổi. Diana Macpherson, sếp của anh. Ôi, khốn nạn.
Sau cái đêm đam mê đó, khi Diana đóng vai trò chủ động còn Ben cảm ơn Chúa vì rượu đã không làm anh bất lực, Diana quyết định rằng Ben là điều tuyệt diệu nhất từng đến với bà ta. Không có gì ngạc nhiên khi những cái nhìn đắm đuối liên tục của Diana với Ben khiến cả đài chú ý, và những lời đồn đại về một mối tình đáng ngờ bắt đầu lan đi.
Nhưng Diana sẽ không bao giờ khẳng định điều đó. Cũng chẳng ai dám hỏi trước mặt bà ta. Mà dù sao chăng nữa, một đêm đam mê chưa thể làm nên một chuyện tình được, nhưng Diana không định dừng lại ở đó. Không đời nào.
“Tôi biết cậu ta có phẩm chất của một ngôi sao ngay khi cậu ta bước qua cửa,” bà ta nói với Jo Hartley, một nhà báo tự do đang viết một bài báo lớn về sự nghiệp lên như diều gặp gió của Ben Williams cho một tờ báo lá cải hạng sang. “Hiếm có những người dẫn chương trình như Ben, và việc của tôi là tìm ra họ, phát triển họ và biến toàn bộ tiềm năng của họ thành khả năng thực sự.”
“Việc tuyển một người độc thân là một nước cờ tỉnh táo phải không thưa bà, vì khá nhiều người dẫn chương trình khác đã kết hôn? Và có lẽ với Ben và sức hút giới tính nổi bật của anh ấy, bà sẽ thu hút được lượng khán giả trẻ trung hơn nhiều.”
“Ừmm,” Diana gật đầu, nghĩ về sức hút giới tính nổi bật của Ben. “Tôi sẽ nói là anh hoàn toàn đúng.”
Bài báo chiếm hai trang giấy, với vài bức ảnh thời thơ ấu và niên thiếu của Ben, cuối cùng là hình ảnh của anh trong thời kỳ đỉnh cao hiện nay.
“Không. Tin. Nổi,” Geraldine nói khi đang vừa đọc báo vừa nhấp món cappuccino mua trên đường đi làm. Một phóng viên tin tức đi qua bàn cô.
“Cô đang đọc về phó ban tin tức cũ của chúng ta chứ gì,” anh ta nói.
“Ai mà tưởng tượng nổi cơ chứ?” cô nói, gần như không thể rời mắt khỏi trang báo, rồi cô cười ngặt nghẽo khi đọc phần trích dẫn tiếp theo.
“Ngay cả Diana Macpherson, bà giám đốc chương trình nóng tính ở Truyền hình London Ban ngày cũng bị vẻ quyến rũ của anh chàng này lôi cuốn. Khi nhắc đến tên anh, ánh mắt bà trở nên mơ màng như mọi phụ nữ Anh khác.”
“Tôi thích sức hút giới tính nổi bật của cậu ta,” bà nói. “Mới đầu tôi chọn cậu ta với vai trò một phóng viên, nhưng ngay từ lúc ấy tôi đã biết mình có thể phát triển cậu ta rồi.”
Khi Geraldine đọc xong bài báo, cô ngả người ra ghế và châm một điếu thuốc, cô trì hoãn việc viết tin cho cột Top Mẹo vặt chết tiệt. Nhưng rồi mắt cô sáng lên khi vớ lại tờ báo, xé hai trang về Ben và cẩn thận gấp chúng lại, nhét vào một chiếc phong bì hồ sơ.
“Jemima thân yêu,” cô viết lên một tấm thiệp. “Nếu có thời gian, tớ đã viết cho cậu một lá thư, nhưng tớ muốn cậu xem cái này. Cậu tin được không?!! Ben Williams chiếm hai trang báo liền!! Ước gì hồi đó tớ biết trước điều này... thì có lẽ tớ đã nhận lời anh ta rồi!!! Mong rằng cậu đang rất vui vẻ, và liếm lên cơ ngực Brad hộ tớ. Sẽ sớm nói chuyện với cậu, yêu cậu, Geraldine.”
Cô chép môi, rồi dán phong bì lại và đề tên người nhận là Jemima. Trên đường đi tới bưu điện, cô mỉm cười thích thú, tưởng tượng ra bộ mặt ngạc nhiên của Jemima khi nhận được thư.
Ben đang ngồi bên bàn ăn sáng, chuẩn bị xơi bát ngũ cốc thì nghe thấy tiếng báo rơi trên thảm. Chết tiệt, anh nghĩ. Hôm nay là ngày bài phỏng vấn lên báo. Anh ghét việc quảng bá, nhưng Diana, lúc đang bật chế độ công việc, đã nói với anh rằng anh phải làm mọi chuyện, vì tất cả phụ thuộc vào tỉ suất người xem, và quan hệ công chúng tốt sẽ đảm bảo một tỉ suất người xem cao hơn.
Mấy tuần qua, ngày nào Ben cũng nói chuyện với giám đốc quảng cáo của đài truyền hình, người liên tục sắp xếp cho Ben gặp gỡ nhà báo hay tham gia vào một bài báo ý-kiến-của-sao trong đó quan điểm của Ben về những vấn đề hoàn toàn vô nghĩa sánh vai cùng ý kiến của những người nổi tiếng khác về đề tài tương tự. Nhưng Ben chưa bao giờ có một bài báo viết riêng về mình lớn đến cỡ này. Anh đã miễn cưỡng đồng ý phỏng vấn, và chỉ sau đó mới phát hiện ra rằng họ không chỉ nói chuyện với anh mà còn gọi cho tất cả bạn bè của anh nữa.
Vậy nên, với trái tim trĩu nặng, anh mở báo ra, và nhảy dựng lên ngay tức khắc khi nhìn thấy những bức ảnh. Họ lấy những thứ này từ chỗ quái nào vậy?
Không tin nổi là mình đã nói điều đó, Ben nghĩ khi bắt đầu đọc báo, rồi anh nhận ra rằng anh không hề phát ngôn như vậy, rằng Jo Hartley đã ghi lại những gì anh từng nói và diễn giải nó theo ngôn ngữ lá cải.
Anh tiếp tục đọc, sửng sốt trước những gì họ phát hiện về mình. Không có gì đặc biệt cả, chỉ là những chuyện mà anh đã quên lãng. Họ đào bới thông tin từ những người mà anh hầu như không quen biết ở trường đại học, có vài đoạn viết về quãng thời gian anh là tín đồ bóng bầu dục, nhưng may là không có những câu chuyện do bạn tình kể, chỉ đề cập đến tên các cô bạn gái cũ mà thôi.
“Jemima nói đúng,” anh lẩm bẩm, đọc lướt qua phần còn lại của trang báo. “Nổi tiếng không phải là một chuyện đáng mừng.” Chết tiệt, anh nghĩ. Jemima Jones! Thế quái nào mà mình lại không nghĩ ra Jemima. Cô ấy sẽ cho mình lời khuyên về Diana, anh nghĩ. Cô ấy sẽ nói cho mình biết phải làm gì. Rồi anh nhớ ra đã bao lâu rồi anh không gọi cho cô, nhớ rằng cô luôn biết cách giải quyết thế nào.
Chúa ơi, Ben ơi, anh nhủ thầm, mày là một thằng khốn thực sự vì đã không gọi cho Jemima. Anh nghĩ mình có thể sống thiếu Geraldine. Phải, anh thích cô, nhưng giữa họ không có mối liên kết như anh với Jemima. Mày không nên trì hoãn lâu thêm nữa, anh nghĩ vậy, đoạn nhấc máy lên, quay số nhà nàng.
“Alô. Xin hỏi Jemima có nhà không?”
“Không, cô ấy đang đi nghỉ hai tuần ở Los Angeles rồi.”
“Cô ấy sao cơ? Cô ấy làm gì ở đó vậy?”
“Ai đấy ạ?” Lisa mang máng nhận ra giọng nói này.
“Tôi là Ben Williams. Cô là Sophie à?”
“Không,” Lisa đáp, sung sướng xoa tay vào nhau trong tâm trí, vì Sophie đã ra ngoài mua thuốc lá và sẽ phát điên lên nếu biết Ben Williams gọi điện. “Em là Lisa,” cô cười. “Cô gái tóc đen.”
“Ồ, chào cô. Cô khỏe không?”
“Em khỏe,” cô ả nói. “Em nghĩ mình không cần hỏi anh thế nào đâu, tất cả những gì em phải làm là bật ti vi lên.”
“Phải,” Ben cười, vì anh còn biết nói gì đây? Cuộc nói chuyện ngưng lại khi Lisa cố nghĩ ra một câu gì đó thông minh để nói tiếp, nhưng cô ả chẳng nghĩ ra được gì cả, thế nên sự im lặng cứ kéo dài mãi.
“Xin lỗi,” cuối cùng Ben cũng lên tiếng. “Tôi nghĩ cô định nói gì đó.”
“Ồ. Không.”
“Jemima làm gì ở LA vậy?”
“Cô ấy ở cùng bạn trai mới.”
“Cô đùa à?” Ben sửng sốt. “Không phải cái gã trên mạng đó chứ?”
“Vâng, chính là gã đó đấy.”
“Cô không có số của cô ấy sao?”
“Đợi một chút,” Lisa nói, với lấy tập giấy bên điện thoại. Cô ả đọc số cho Ben rồi nói, “Ừm, lúc nào anh ghé qua đây nhé. Uống với bọn em.” Thực ra có nghĩa là đến uống với em.
“Được, chắc chắn rồi. Tôi sẽ ghé qua,” Ben nói, thực ra có nghĩa là anh sẽ quên cô ả ngay khi cúp máy. Và anh quên thật. Anh cũng không gọi cho Jemima ở LA, vì ngay sau đó Diana Macpherson gọi đến, có lẽ với hy vọng xoa dịu cơn giận dữ của Ben. Nhưng anh sẽ gọi cho Jemima, nhất định sẽ gọi. Ngay khi anh nhớ ra điều đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook