Tôi Là Đại Vai Ác
-
Chương 8
“Cha, gần đây người đưa thư có qua đây không.” Gần đây Lâm Đinh Đinh có chút lo âu, mỗi ngày không có việc gì sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến. Thi đại học đã kết thúc một khoảng thời gian, đáng lẽ phải có thư báo trúng tuyển rồi chứ.
Năm nay là năm thứ nhất khôi phục thi đại học, rất nhiều quy định vẫn thử nghiệm. Lần thứ nhất thi đại học, trước khi thi đã phải điền nguyện vọng, thành tích cũng không công bố ra ngoài, kết quả cuối nhận được qua thư báo trúng tuyển, bởi vậy khả năng thao túng ngầm rất lớn, nên Lâm Đinh Đinh vừa tin tưởng chồng nhưng vẫn lo lắng thấp thỏm.
“Đừng nóng vội, mấy ngày trước thôn chúng ta nhận được hai thư thông báo trúng tuyển rồi, thư thông báo của mấy thôn bên cạnh mấy ngày nay cũng tới, nếu Yến Chử thi đậu thì chỉ trong hai ngày này là có thôi.” Lâm Quảng Quốc uống ngụm trà, an ủi con gái.
“Đội trưởng Lâm, hôm nay thôn ông lại có hai phong thư thông báo trúng tuyển này, một phong trong đó là của đại học Yến Kinh đấy.”
Lúc này là thời điểm người đưa thư đến thôn, ngoài sân đã vang lên tiếng gào quen thuộc, Lâm Đinh Đinh vẫn chưa hồi thần, Lâm Quảng Quốc đã nhanh chân hơn con gái chạy ra ngoài, động tác còn nhanh nhẹn hơn người trẻ tuổi.
Lâm Đinh Đinh trừng mắt nhìn bóng dáng cha mình, đây là người vừa mới bảo cô đừng nóng vội ư?
“Để tôi xem của ai.”
Lâm Quảng Quốc đoạt lấy hai phong thư thông báo từ tay người đưa thư, nhìn một phong thư thông báo trúng tuyển viết đại học Yến Kinh bốn chữ, tên người nhận rõ ràng hai chữ Yến Chử, nhảy cẫng lên, hoan hô “Con rể tôi thi đậu đại học, còn là đại học tốt nhất cả nước”, rước lấy không ít người trong thôn ra xem.
“Cha, cho con xem, mau cho con xem.”
Lâm Đinh Đinh vui mừng đến điên rồi, kích động chạy qua, sau khi xác định cha mình không nhìn lầm, mắt khẽ đảo, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.
“Đinh Đinh, Đinh Đinh.”
Lâm Quảng Quốc tức khắc luống cuống, nào còn để ý chuyện con rể đỗ đại học, vội vội vàng vàng bế con gái chạy đến trạm y tế ở cửa thôn.
“Cha, mẹ, con nghe nói Đinh Đinh ngất xỉu, hiện tại thế nào rồi?”
Yến Chử mới từ trường học trở về, đã bị một người cùng thôn ngăn lại, nói cho anh anh thi đậu đại học, nhưng vợ anh nghe xong tin tức này kích động quá ngất xỉu, mới đưa vào trạm y tế, nghe được tin tức anh vội vội vàng vàng đuổi tới đây.
“Yến Chử, con sắp làm cha rồi.”
Hoàng Như Hoa vui đến rụng cả răng, hôm nay song hỷ lâm môn nha, con rể không chỉ đỗ đại học, con gái còn có thai, có con cái ràng buộc, lo lắng trong lòng bà ít đi không ít, Yến Chử có thể bỏ rơi vợ nó nhưng làm sao vứt bỏ đứa con ruột thịt của mình được.
Lập tức Yến Chử ngẩn ra, nhìn cái bụng bằng phẳng của vợ, con của anh hiện đang ở trong bụng mẹ nó, cái bụng nhỏ như thế, nó nằm ngủ có bị chật hay không.
Tha thứ một người cha ngốc nghếch nên quên đi hết tri thức mình học, đối với tiểu bảo bối vẫn là phôi thai này tay chân trở nên luống cuống.
“Anh sắp làm cha rồi.”
Yến Chử ngồi xổm xuống, đặt tai lên bụng vợ, dường như như vậy là có thể gần sát con hơn, trải nghiệm này rất kỳ lạ, mặc dù đến nay Yến Chử vẫn cảm giác cuộc sống của mình không chân thật, cũng không tránh được hơi kích động và hoảng loạn.
“Cảm ơn em, Đinh Đinh.” Yến Chử nhìn cô gái từ lúc biết mình sắp làm mẹ đã trưởng thành rất nhiều, từ đáy lòng cảm ơn.
“Cảm ơn gì chứ, em là vợ mình mà.” Lâm Đinh Đinh cắn môi, nhìn bộ dáng vui vẻ của chồng như vậy, trong lòng còn ngọt hơn mật.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, tất cả giống như nằm mơ, cô cảm thấy, hiện tại mình đã có được những điều tốt đẹp nhất trên thế giới.
Vợ chồng Lâm Quảng Quốc đã tránh mặt từ lúc đôi vợ chồng nhỏ nói chuyện, để lại không gian riêng tư cho hai bọn họ, lúc đi nhìn thấy hai vợ chồng ngọt ngào ở chung, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
*****
Yến Chử đỗ đại học đứng đầu cả nước, gần nhất đã trở thành đề tài oanh động trong thôn. Lúc trước người khác đều cảm thấy nhà họ Lâm mắt có vấn đề, tìm một cậu con rể vô dụng, hiện tại vô cùng bẽ mặt, đặc biệt là trong bữa tiệc đỗ đại học Yến Chử nói muốn mang Lâm Đinh Đinh cùng đến thủ đô, càng khiến vợ chồng Lâm Quảng Quốc trở thành cha mẹ tinh mắt nhất thôn, khiến Lâm Đinh Đinh trở thành cô gái được người trong thôn hâm mộ nhất.
Đi học đại học cũng muốn mang vợ lên thành phố cùng đi, chẳng phải thể hiện mình không có ý trở thành Trần Thế Mỹ sao, vả lại, nghe nói hiện tại học đại học không tốn tiền, nhà nước trợ cấp, Yến Chử học đại học tốt nhất cả nước, một tháng có thể nhận trợ cấp hai mươi ba mươi đấy, so với kiếm ăn trên ruộng còn nhiều hơn. Chờ anh tốt nghiệp, nhà nước sẽ bố trí công tác. Sinh viên đại học tốt nhất cả nước, tốt nghiệp xong sẽ được làm cán bộ đó, hương khói nhà họ Lâm bốc khói xanh rồi, sao việc tốt cứ chạy sang nhà họ thế.
Hiện tại sự hâm mộ của người trong thôn khác hoàn toàn với sự âm thầm cười nhạo của mọi người đời trước. Đời trước nguyên thân bỏ đi, Lâm Đinh Đinh phải chịu đựng rất nhiều tiếng cười nhạo, nếu không phải uy tín danh dự của người nhà họ Lâm ở trong thôn chỉ sợ mấy người đó còn cười nhạo quá đáng. Mặc dù như vậy, Lâm Quảng Quốc và Hoàng Như Hoa vẫn bị chọc tức sinh bệnh một khoảng thời gian dài. Lúc đó Lâm Đinh Đinh vẫn chưa biết mình mang thai, suýt nữa vì uất ức mà sảy thai, cũng vì thế cô mới lấy hết can đảm, mặc kệ người khác nói cười, kiên cường lên, tự sinh hoạt nuôi con lớn.
Đời trước, mãi đến khi con trai nguyên thân thi đỗ đại học Yến Kinh, mới làm những người hay lôi chuyện cũ ra nói trong thôn im lặng, Lâm Đinh Đinh được con trai vừa có tiền đồ lại hiếu thuận đón về thủ đô, khi đó hai vợ chồng già nhà họ Lâm cũng đã qua đời, mọi hỗn loạn cuối cùng cũng rời xa cô.
“Tiểu Chử à, chỗ này là tiền cha mẹ con tích góp, hai vợ chồng con đến thủ đô, không có tiền kèm thân là không được.”
Hoàng Như Hoa hơi rối rắm, con gái đang có thai, theo lý phải để nó ở lại bà chăm sóc mới đúng, tuy con rể là người thủ đô, nhưng tình huống trong nhà con rể bà cũng rõ ràng, bảo mẹ con rể chăm sóc con gái bà, quả thực chính là chê cười.
Nhưng không cho con gái đi theo, Hoàng Như Hoa lại không yên tâm. Đừng nhìn thấy hiện giờ con rể biểu hiện tốt, lỡ sau này ở trường học gặp phải một người bạn học xinh đẹp lại thay đổi, con gái thì ở xa tầm tay, muốn khóc cũng không kịp.
“Cha, mẹ, tiền này con không thể nhận.” Yến Chử đẩy tiền trở về.
“Sao mà không thể thu, anh chị nếu vẫn nhận chúng tôi làm cha mẹ thì mau cầm tiền đi.” Lâm Quảng Quốc sợ con rể vì mặt mũi không nhận số tiền này, cương quyết đút tiền sang.
“Trợ cấp của con nhiều, nhưng hiện tại tình huống của Đinh Đinh đặc biệt, mỗi ngày cũng phải ăn một quả trứng gà bồi bổ chứ, phải tiêu cũng không ít tiền.”
Lâm Quảng Quốc đoán con rể mình về đến thủ đô rồi sẽ không ở với cha kế, đến lúc đó thuê nhà lại phải tiêu một khoản, cuộc sống của hai vợ chồng sẽ túng thiếu.
“Cha, mẹ, Đinh Đinh, con vẫn chưa kịp nói với mọi người. Lúc trước con nhận được một bức thư từ thủ đô gửi tới ấy, cha con đã được sửa án sai, bên trên đã khôi phục chức vị giáo sư cho ông ấy, còn trả lại một phần bất động sản lúc ấy sung công nữa. Lần này trở về, bọn con sẽ ở tại ngôi nhà ngày xưa ở, cha con vẫn chưa biết chuyện Đinh Đinh mang thai, nếu biết không chừng vui như điên.”
Bởi vì Yến Chử đã đến, mọi chuyện khác hoàn toàn đời trước.
Đời trước vốn ngay lúc này, nguyên thân phải nhận được di vật từ nông trường tỉnh Lũng gửi tới, Yến Tuân không chờ được đến ngày án sửa sai, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nguyên thân hắc hóa[1].
[1] Hắc hóa: là quá trình mà một người bị tác động bởi yếu tố bên ngoài, khiến tính cách của người đó thay đổi theo chiều hướng tiêu cực.
“Cha con được sửa án sai rồi!”
Lâm Quảng Quốc và Hoàng Như Hoa có chút kích động, bọn họ vốn dĩ đồng ý cho con gái và Yến Chử làm đối tượng đã không để ý đến thân phận cha ruột của anh, hiện tại cha Yến Chử được sửa lại án xử sai, quả thực chính là dệt hoa trên gấm[2].
[2] Dệt hoa trên gấm: ví việc tô điểm làm cho đẹp thêm
Ông thông gia chính là giáo sư đại học đó, mấy năm trước, bọn họ nào có thể tưởng tượng chính mình sẽ thành thân gia với giáo sư đại học?
“Cha con đã muốn gặp Đinh Đinh từ lâu, ông ấy biết thời gian này ít nhất có cha mẹ, còn có bác cả, chú hai, chú ba giúp đỡ. Cha con nói con phúc ba đời mới lấy được người vợ tốt như Đinh Đinh. Trong thư ông ấy nói với con, đợi năm nay ăn tết, ông ấy với con cùng về, nhất định phải gặp mặt cảm ơn mọi người, thuận tiện bổ sung lễ gặp mặt hai bên.”
Yến Chử thấy vợ lo lắng, cầm tay cô nói với cha vợ.
“Em làm gì tốt như cha nói đâu.”
Ban đầu Lâm Đinh Đinh còn hơi sợ, sợ cha chồng không thích mình, nghe Yến Chử giải thích xong, những nỗi sợ hãi ấy lập tức biến mất một nửa, cảm thấy cha của Yến đại ca, nhất định không phải là loại trưởng bối đáng sợ này.
Nghĩ như vậy, trên mặt cô đã nhẹ nhõm hơn nhiều, rất tự nhiên sửa miệng trực tiếp gọi cha.
“Ông thông gia cũng quá khách khí, chúng ta đều là người một nhà, nào cần so đo nhiều như vậy.”
Lâm Quảng Quốc ngoài miệng nói như vậy, trong lòng khỏi nói ổn thỏa. Một năm nay người trong thôn nói xấu ông không phải không nghe thấy, chỉ sợ xuất hiện một con bạch nhãn lang. Hiện tại có thể thấy cả ông thông gia và con rể đều rất tốt.
Hơn nữa con rể vừa mới nhắc sang năm ăn tết bọn họ sẽ về thôn, khi đó con gái cũng đã sinh, ông cũng có thể nhìn thấy cháu ngoại mình.
Bởi vì đã biết cha ruột Yến Chử sửa lại án, vợ chồng Lâm Quảng Quốc vốn lo lắng đã đỡ rất nhiều. Ông thông gia là giáo sư đại học đó, tiền lương trợ cấp không thiếu còn sợ con gái ông đói hay sao.
Ban đầu do không ngắn cản được con gái mới đồng ý chuyện kết hôn. Bây giờ thì thấy đúng là nhặt được của hời, đúng là làm người không tưởng tượng được.
*****
Ga tàu hỏa thủ đô, người đến người đi, năm thứ nhất thi đại học khôi phục sẽ khai giảng vào năm sau. Đúng lúc sinh viên mới báo danh khai giảng với về thăm người thân, bạn bè chen chúc. Yến Chử cẩn thận che chở người vợ đang mang thai, xách theo hành lý nhìn xung quanh.
Không bao lâu, anh đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang chờ ở kia.
Yến Tuân giơ bảng hiệu, bàn tay đều là mồ hôi, ông đang thầm nghĩ lúc gặp con trai sẽ nói gì, lẩm nhẩm trong lòng, đã thấy con trai và con dâu cách đó không xa đang đi tới, lúc này đầu óc đã trống rỗng từ lâu, chỉ còn lại kích động.
“Đinh —— kích hoạt nhiệm vụ phụ, trừng phạt Cao Nhã Cầm, Giang Thành, khiến cho Giang Đông Lâm mất hết danh dự, nhiệm vụ thành công khen thưởng 300 điểm, thất bại không có khen thưởng.”
Hệ thống 007 đã lâu không thấy xuất hiện.
“Không ngờ thế mà cậu đã hoàn thành nhiệm vụ phụ kia rồi, nhiệm vụ chính cũng đã hoàn thành 80%, cậu ưu tú hơn so với tôi tưởng đó.”
“Yến Chử, mình làm sao vậy?”
Lâm Đinh Đinh thấy chồng đứng bất động, nghi ngờ hỏi.
“Anh thấy cha anh rồi.” Yến Chử vẫy tay với Yến Tuân cách đó không xa.
“Sao lại có thêm một cái nhiệm vụ, tôi tưởng nguyên thân trải qua đời trước đã nhìn thấu rất nhiều chấp niệm rồi chứ.” Yến Chử tò mò hỏi hệ thống.
“Thế giới nhiệm vụ sẽ thường xuyên kích hoạt nhiệm vụ phụ. Nguyên thân đúng là đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ chấp nhận không trả thù đối tượng đã từng đối địch.”
Tiếng 007 máy móc xuất hiện ở trong đầu Yến Chử.
“Thế giới nhiệm vụ đầu tiên là thế giới nhiệm vụ cho người mới. Độ khó của nhiệm vụ thấp, đợi hoàn thành nhiệm vụ của người mới là có thể kích hoạt cửa hàng, đến lúc đó cậu có thể dùng điểm thưởng nhiệm vụ đổi bất cứ thứ gì cậu muốn. Về sau, cậu sẽ ước gì xuất hiện càng ngày càng nhiều nhiệm vụ phụ.”
007 vội vàng giải thích một lần cho Yến Chử, sau đó lại bị ký chủ khác triệu hoán mất.
Nó rất vừa lòng ký chủ số mười bảy này, so với những ký chủ khác có rất nhiều vấn đề làm phiền nó, từ lúc Yến Chử bắt đầu chấp hành nhiệm vụ đến bây giờ chỉ chủ động triệu hoán nó một lần, giảm bớt rất nhiều phiền toái cho nó.
Nếu những ký chủ cặn bã khác có thể học tập ký chủ số mười bảy, 007 cảm thấy mình sẽ có nhiều thời gian hơn hẹn hò với 001.
Nó quyết định sẽ bồi dưỡng tốt số mười bảy, lúc cần thiết có thể mở cửa sau cho cậu ta, không chừng đến lúc đó cậu ấy còn cho nó bất ngờ lớn.
Yến Chử cảm nhận được 007 biến mất, trên mặt không một biểu tình, che chở người vợ đang mang thai, đi đến chỗ cha.
Năm nay là năm thứ nhất khôi phục thi đại học, rất nhiều quy định vẫn thử nghiệm. Lần thứ nhất thi đại học, trước khi thi đã phải điền nguyện vọng, thành tích cũng không công bố ra ngoài, kết quả cuối nhận được qua thư báo trúng tuyển, bởi vậy khả năng thao túng ngầm rất lớn, nên Lâm Đinh Đinh vừa tin tưởng chồng nhưng vẫn lo lắng thấp thỏm.
“Đừng nóng vội, mấy ngày trước thôn chúng ta nhận được hai thư thông báo trúng tuyển rồi, thư thông báo của mấy thôn bên cạnh mấy ngày nay cũng tới, nếu Yến Chử thi đậu thì chỉ trong hai ngày này là có thôi.” Lâm Quảng Quốc uống ngụm trà, an ủi con gái.
“Đội trưởng Lâm, hôm nay thôn ông lại có hai phong thư thông báo trúng tuyển này, một phong trong đó là của đại học Yến Kinh đấy.”
Lúc này là thời điểm người đưa thư đến thôn, ngoài sân đã vang lên tiếng gào quen thuộc, Lâm Đinh Đinh vẫn chưa hồi thần, Lâm Quảng Quốc đã nhanh chân hơn con gái chạy ra ngoài, động tác còn nhanh nhẹn hơn người trẻ tuổi.
Lâm Đinh Đinh trừng mắt nhìn bóng dáng cha mình, đây là người vừa mới bảo cô đừng nóng vội ư?
“Để tôi xem của ai.”
Lâm Quảng Quốc đoạt lấy hai phong thư thông báo từ tay người đưa thư, nhìn một phong thư thông báo trúng tuyển viết đại học Yến Kinh bốn chữ, tên người nhận rõ ràng hai chữ Yến Chử, nhảy cẫng lên, hoan hô “Con rể tôi thi đậu đại học, còn là đại học tốt nhất cả nước”, rước lấy không ít người trong thôn ra xem.
“Cha, cho con xem, mau cho con xem.”
Lâm Đinh Đinh vui mừng đến điên rồi, kích động chạy qua, sau khi xác định cha mình không nhìn lầm, mắt khẽ đảo, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.
“Đinh Đinh, Đinh Đinh.”
Lâm Quảng Quốc tức khắc luống cuống, nào còn để ý chuyện con rể đỗ đại học, vội vội vàng vàng bế con gái chạy đến trạm y tế ở cửa thôn.
“Cha, mẹ, con nghe nói Đinh Đinh ngất xỉu, hiện tại thế nào rồi?”
Yến Chử mới từ trường học trở về, đã bị một người cùng thôn ngăn lại, nói cho anh anh thi đậu đại học, nhưng vợ anh nghe xong tin tức này kích động quá ngất xỉu, mới đưa vào trạm y tế, nghe được tin tức anh vội vội vàng vàng đuổi tới đây.
“Yến Chử, con sắp làm cha rồi.”
Hoàng Như Hoa vui đến rụng cả răng, hôm nay song hỷ lâm môn nha, con rể không chỉ đỗ đại học, con gái còn có thai, có con cái ràng buộc, lo lắng trong lòng bà ít đi không ít, Yến Chử có thể bỏ rơi vợ nó nhưng làm sao vứt bỏ đứa con ruột thịt của mình được.
Lập tức Yến Chử ngẩn ra, nhìn cái bụng bằng phẳng của vợ, con của anh hiện đang ở trong bụng mẹ nó, cái bụng nhỏ như thế, nó nằm ngủ có bị chật hay không.
Tha thứ một người cha ngốc nghếch nên quên đi hết tri thức mình học, đối với tiểu bảo bối vẫn là phôi thai này tay chân trở nên luống cuống.
“Anh sắp làm cha rồi.”
Yến Chử ngồi xổm xuống, đặt tai lên bụng vợ, dường như như vậy là có thể gần sát con hơn, trải nghiệm này rất kỳ lạ, mặc dù đến nay Yến Chử vẫn cảm giác cuộc sống của mình không chân thật, cũng không tránh được hơi kích động và hoảng loạn.
“Cảm ơn em, Đinh Đinh.” Yến Chử nhìn cô gái từ lúc biết mình sắp làm mẹ đã trưởng thành rất nhiều, từ đáy lòng cảm ơn.
“Cảm ơn gì chứ, em là vợ mình mà.” Lâm Đinh Đinh cắn môi, nhìn bộ dáng vui vẻ của chồng như vậy, trong lòng còn ngọt hơn mật.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, tất cả giống như nằm mơ, cô cảm thấy, hiện tại mình đã có được những điều tốt đẹp nhất trên thế giới.
Vợ chồng Lâm Quảng Quốc đã tránh mặt từ lúc đôi vợ chồng nhỏ nói chuyện, để lại không gian riêng tư cho hai bọn họ, lúc đi nhìn thấy hai vợ chồng ngọt ngào ở chung, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
*****
Yến Chử đỗ đại học đứng đầu cả nước, gần nhất đã trở thành đề tài oanh động trong thôn. Lúc trước người khác đều cảm thấy nhà họ Lâm mắt có vấn đề, tìm một cậu con rể vô dụng, hiện tại vô cùng bẽ mặt, đặc biệt là trong bữa tiệc đỗ đại học Yến Chử nói muốn mang Lâm Đinh Đinh cùng đến thủ đô, càng khiến vợ chồng Lâm Quảng Quốc trở thành cha mẹ tinh mắt nhất thôn, khiến Lâm Đinh Đinh trở thành cô gái được người trong thôn hâm mộ nhất.
Đi học đại học cũng muốn mang vợ lên thành phố cùng đi, chẳng phải thể hiện mình không có ý trở thành Trần Thế Mỹ sao, vả lại, nghe nói hiện tại học đại học không tốn tiền, nhà nước trợ cấp, Yến Chử học đại học tốt nhất cả nước, một tháng có thể nhận trợ cấp hai mươi ba mươi đấy, so với kiếm ăn trên ruộng còn nhiều hơn. Chờ anh tốt nghiệp, nhà nước sẽ bố trí công tác. Sinh viên đại học tốt nhất cả nước, tốt nghiệp xong sẽ được làm cán bộ đó, hương khói nhà họ Lâm bốc khói xanh rồi, sao việc tốt cứ chạy sang nhà họ thế.
Hiện tại sự hâm mộ của người trong thôn khác hoàn toàn với sự âm thầm cười nhạo của mọi người đời trước. Đời trước nguyên thân bỏ đi, Lâm Đinh Đinh phải chịu đựng rất nhiều tiếng cười nhạo, nếu không phải uy tín danh dự của người nhà họ Lâm ở trong thôn chỉ sợ mấy người đó còn cười nhạo quá đáng. Mặc dù như vậy, Lâm Quảng Quốc và Hoàng Như Hoa vẫn bị chọc tức sinh bệnh một khoảng thời gian dài. Lúc đó Lâm Đinh Đinh vẫn chưa biết mình mang thai, suýt nữa vì uất ức mà sảy thai, cũng vì thế cô mới lấy hết can đảm, mặc kệ người khác nói cười, kiên cường lên, tự sinh hoạt nuôi con lớn.
Đời trước, mãi đến khi con trai nguyên thân thi đỗ đại học Yến Kinh, mới làm những người hay lôi chuyện cũ ra nói trong thôn im lặng, Lâm Đinh Đinh được con trai vừa có tiền đồ lại hiếu thuận đón về thủ đô, khi đó hai vợ chồng già nhà họ Lâm cũng đã qua đời, mọi hỗn loạn cuối cùng cũng rời xa cô.
“Tiểu Chử à, chỗ này là tiền cha mẹ con tích góp, hai vợ chồng con đến thủ đô, không có tiền kèm thân là không được.”
Hoàng Như Hoa hơi rối rắm, con gái đang có thai, theo lý phải để nó ở lại bà chăm sóc mới đúng, tuy con rể là người thủ đô, nhưng tình huống trong nhà con rể bà cũng rõ ràng, bảo mẹ con rể chăm sóc con gái bà, quả thực chính là chê cười.
Nhưng không cho con gái đi theo, Hoàng Như Hoa lại không yên tâm. Đừng nhìn thấy hiện giờ con rể biểu hiện tốt, lỡ sau này ở trường học gặp phải một người bạn học xinh đẹp lại thay đổi, con gái thì ở xa tầm tay, muốn khóc cũng không kịp.
“Cha, mẹ, tiền này con không thể nhận.” Yến Chử đẩy tiền trở về.
“Sao mà không thể thu, anh chị nếu vẫn nhận chúng tôi làm cha mẹ thì mau cầm tiền đi.” Lâm Quảng Quốc sợ con rể vì mặt mũi không nhận số tiền này, cương quyết đút tiền sang.
“Trợ cấp của con nhiều, nhưng hiện tại tình huống của Đinh Đinh đặc biệt, mỗi ngày cũng phải ăn một quả trứng gà bồi bổ chứ, phải tiêu cũng không ít tiền.”
Lâm Quảng Quốc đoán con rể mình về đến thủ đô rồi sẽ không ở với cha kế, đến lúc đó thuê nhà lại phải tiêu một khoản, cuộc sống của hai vợ chồng sẽ túng thiếu.
“Cha, mẹ, Đinh Đinh, con vẫn chưa kịp nói với mọi người. Lúc trước con nhận được một bức thư từ thủ đô gửi tới ấy, cha con đã được sửa án sai, bên trên đã khôi phục chức vị giáo sư cho ông ấy, còn trả lại một phần bất động sản lúc ấy sung công nữa. Lần này trở về, bọn con sẽ ở tại ngôi nhà ngày xưa ở, cha con vẫn chưa biết chuyện Đinh Đinh mang thai, nếu biết không chừng vui như điên.”
Bởi vì Yến Chử đã đến, mọi chuyện khác hoàn toàn đời trước.
Đời trước vốn ngay lúc này, nguyên thân phải nhận được di vật từ nông trường tỉnh Lũng gửi tới, Yến Tuân không chờ được đến ngày án sửa sai, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nguyên thân hắc hóa[1].
[1] Hắc hóa: là quá trình mà một người bị tác động bởi yếu tố bên ngoài, khiến tính cách của người đó thay đổi theo chiều hướng tiêu cực.
“Cha con được sửa án sai rồi!”
Lâm Quảng Quốc và Hoàng Như Hoa có chút kích động, bọn họ vốn dĩ đồng ý cho con gái và Yến Chử làm đối tượng đã không để ý đến thân phận cha ruột của anh, hiện tại cha Yến Chử được sửa lại án xử sai, quả thực chính là dệt hoa trên gấm[2].
[2] Dệt hoa trên gấm: ví việc tô điểm làm cho đẹp thêm
Ông thông gia chính là giáo sư đại học đó, mấy năm trước, bọn họ nào có thể tưởng tượng chính mình sẽ thành thân gia với giáo sư đại học?
“Cha con đã muốn gặp Đinh Đinh từ lâu, ông ấy biết thời gian này ít nhất có cha mẹ, còn có bác cả, chú hai, chú ba giúp đỡ. Cha con nói con phúc ba đời mới lấy được người vợ tốt như Đinh Đinh. Trong thư ông ấy nói với con, đợi năm nay ăn tết, ông ấy với con cùng về, nhất định phải gặp mặt cảm ơn mọi người, thuận tiện bổ sung lễ gặp mặt hai bên.”
Yến Chử thấy vợ lo lắng, cầm tay cô nói với cha vợ.
“Em làm gì tốt như cha nói đâu.”
Ban đầu Lâm Đinh Đinh còn hơi sợ, sợ cha chồng không thích mình, nghe Yến Chử giải thích xong, những nỗi sợ hãi ấy lập tức biến mất một nửa, cảm thấy cha của Yến đại ca, nhất định không phải là loại trưởng bối đáng sợ này.
Nghĩ như vậy, trên mặt cô đã nhẹ nhõm hơn nhiều, rất tự nhiên sửa miệng trực tiếp gọi cha.
“Ông thông gia cũng quá khách khí, chúng ta đều là người một nhà, nào cần so đo nhiều như vậy.”
Lâm Quảng Quốc ngoài miệng nói như vậy, trong lòng khỏi nói ổn thỏa. Một năm nay người trong thôn nói xấu ông không phải không nghe thấy, chỉ sợ xuất hiện một con bạch nhãn lang. Hiện tại có thể thấy cả ông thông gia và con rể đều rất tốt.
Hơn nữa con rể vừa mới nhắc sang năm ăn tết bọn họ sẽ về thôn, khi đó con gái cũng đã sinh, ông cũng có thể nhìn thấy cháu ngoại mình.
Bởi vì đã biết cha ruột Yến Chử sửa lại án, vợ chồng Lâm Quảng Quốc vốn lo lắng đã đỡ rất nhiều. Ông thông gia là giáo sư đại học đó, tiền lương trợ cấp không thiếu còn sợ con gái ông đói hay sao.
Ban đầu do không ngắn cản được con gái mới đồng ý chuyện kết hôn. Bây giờ thì thấy đúng là nhặt được của hời, đúng là làm người không tưởng tượng được.
*****
Ga tàu hỏa thủ đô, người đến người đi, năm thứ nhất thi đại học khôi phục sẽ khai giảng vào năm sau. Đúng lúc sinh viên mới báo danh khai giảng với về thăm người thân, bạn bè chen chúc. Yến Chử cẩn thận che chở người vợ đang mang thai, xách theo hành lý nhìn xung quanh.
Không bao lâu, anh đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang chờ ở kia.
Yến Tuân giơ bảng hiệu, bàn tay đều là mồ hôi, ông đang thầm nghĩ lúc gặp con trai sẽ nói gì, lẩm nhẩm trong lòng, đã thấy con trai và con dâu cách đó không xa đang đi tới, lúc này đầu óc đã trống rỗng từ lâu, chỉ còn lại kích động.
“Đinh —— kích hoạt nhiệm vụ phụ, trừng phạt Cao Nhã Cầm, Giang Thành, khiến cho Giang Đông Lâm mất hết danh dự, nhiệm vụ thành công khen thưởng 300 điểm, thất bại không có khen thưởng.”
Hệ thống 007 đã lâu không thấy xuất hiện.
“Không ngờ thế mà cậu đã hoàn thành nhiệm vụ phụ kia rồi, nhiệm vụ chính cũng đã hoàn thành 80%, cậu ưu tú hơn so với tôi tưởng đó.”
“Yến Chử, mình làm sao vậy?”
Lâm Đinh Đinh thấy chồng đứng bất động, nghi ngờ hỏi.
“Anh thấy cha anh rồi.” Yến Chử vẫy tay với Yến Tuân cách đó không xa.
“Sao lại có thêm một cái nhiệm vụ, tôi tưởng nguyên thân trải qua đời trước đã nhìn thấu rất nhiều chấp niệm rồi chứ.” Yến Chử tò mò hỏi hệ thống.
“Thế giới nhiệm vụ sẽ thường xuyên kích hoạt nhiệm vụ phụ. Nguyên thân đúng là đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ chấp nhận không trả thù đối tượng đã từng đối địch.”
Tiếng 007 máy móc xuất hiện ở trong đầu Yến Chử.
“Thế giới nhiệm vụ đầu tiên là thế giới nhiệm vụ cho người mới. Độ khó của nhiệm vụ thấp, đợi hoàn thành nhiệm vụ của người mới là có thể kích hoạt cửa hàng, đến lúc đó cậu có thể dùng điểm thưởng nhiệm vụ đổi bất cứ thứ gì cậu muốn. Về sau, cậu sẽ ước gì xuất hiện càng ngày càng nhiều nhiệm vụ phụ.”
007 vội vàng giải thích một lần cho Yến Chử, sau đó lại bị ký chủ khác triệu hoán mất.
Nó rất vừa lòng ký chủ số mười bảy này, so với những ký chủ khác có rất nhiều vấn đề làm phiền nó, từ lúc Yến Chử bắt đầu chấp hành nhiệm vụ đến bây giờ chỉ chủ động triệu hoán nó một lần, giảm bớt rất nhiều phiền toái cho nó.
Nếu những ký chủ cặn bã khác có thể học tập ký chủ số mười bảy, 007 cảm thấy mình sẽ có nhiều thời gian hơn hẹn hò với 001.
Nó quyết định sẽ bồi dưỡng tốt số mười bảy, lúc cần thiết có thể mở cửa sau cho cậu ta, không chừng đến lúc đó cậu ấy còn cho nó bất ngờ lớn.
Yến Chử cảm nhận được 007 biến mất, trên mặt không một biểu tình, che chở người vợ đang mang thai, đi đến chỗ cha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook