Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly
Chương 25: Tuyết Trang bị bắt cóc

Cùng lúc và cùng tòa nhà đó nhưng ở trên sân thượng, tên Thanh và tên đàn em đang nói chuyện. Tên thanh trợn mắt lên:

- Nói cái gì? Mày nói lại nghe coi.

- Dạ xin thiếu gia cứ bình tĩnh đi ạ. Chắc là đại ca Mười đang đi nhậu ăn mừng chiến tích thôi ạ.

- Tao bảo là mày nói lại. Đéo phải kêu mày giải thích, dm. - hắn cầm nguyên cái ly rượu trên tay ném vào mặt thằng kia, tên kia đưa tay lên đỡ nhưng vẫn bị miểng chai đâm vào da thịt làm tay chảy máu đầm đìa.

Hắn càng hoảng sợ quỳ xuống nói:

- Thiếu gia bình tĩnh đi ạ. Em... em lúc tới hiện trường thì chỉ thấy một đám 3 4 chục thằng nằm la liệt ở đó, còn lại thì không thấy đại ca Mười với thằng truy nã đâu cả.

- Sao có thể như vậy được. Lũ ăn hại. - Xì khói rồi.

- Nhưng.. nhưng mà đàn em của đại ca bị điều đi hết 80 người, còn lại 39 người không thấy đâu có lẽ.. đang truy đuổi tên kia.

- Hừ, vô dụng, đến cả một thằng mặt trắng cũng không bắt được. Gọi điện thằng Mười cho tao. Mẹ nó, tao phải giảm tiền xuống. - Đề ma ma, nhìn lại mặt mình đi chú.7

- Dạ.. dạ, em đã gọi nhưng không được ạ. - Hắn đang run cầm cập, sợ thiếu gia lại ném đồ vào mặt hắn, mặt đang trắng dần do máu chảy nãy giờ. Nhưng không dám nói nữa lời bất kính vì hắn biết thiếu gia có lỡ giết hắn thì thiếu gia cũng chả bị phạt gì.

- Đm nó, mày đi điều tra xem nó là người phương nào. Có hậu trường bao lớn mà dám ở cái Đà Nẵng này đối chọi với tao. - Đập bàn.

Tên kia chỉ chờ có câu nói này, hắn liền chạy đi bệnh viện liền, ngồi đây thêm nữa tiếng nữa thì hắn chết chắc. Tên đàn em vừa bỏ đi thì mặt tên Thanh lại biến đổi từ giận dữ sang khá âm trầm, trong mắt hiện lên một tia độc ác:

- Anh yêu em nhiều như thế nào thì chắc em cũng biết rồi. Tại sao? Tại sao em không chấp nhận anh! Anh có thể vì em mà làm mọi thứ trên đời này. Không!! Không ai có thể ngăn cản anh yêu em!! Haha, em không thích cũng không sao, đợi gạo nấu thành cơm rồi thì cái gì cũng không thể ngăn cản được hết, haha!! Hahahahahaha - Cười lên điên cuồng.

Còn tôi lúc đó đang mang tâm trạng buồn bực lết về trọ, không không bị một đám du côn chặn đánh mà còn bị mất 4 triệu bạc nữa ( tiền của người ta mà anh ơi!!! ). Lần này tôi quyết lấy 200k còn lại để mua một chiếc điện thoại trắng đen, để liên lạc với em Trang dưới danh nghĩa của Hạ Cửu Vĩ, dù sao thì vài bữa nữa tôi cũng phải về lại Dak lak rồi. Dạo này ba má cũng hay gọi điện lên hỏi thăm con khi nào về, chọn trường nào chưa? Còn thằng Cường với con Dung cũng gọi điện hỏi (ba má tôi đưa số của tôi cho tụi nó)! Thằng Cường thì chỉ có thể đi học cao đẳng còn con Dung thì kha khá, vào được một trường học Y tầm trung với số điểm 24,5. Tôi cũng đã hết hạn học lớp kendo, chuyện của mấy ngày tiếp theo là ở trong phòng trọ hoặc ra công viên hấp thụ, hồi phục lại lượng Mộc Thiên khí đã mất cùng với việc cảm thụ gió và tập các kỹ thuật tấn công cho mình.

Khuya về tôi lại ra đường lang thang như một thói quen, cảnh Đà nẵng về đêm gần những cây cầu thêm vào lồng lộng gió mát thật lung linh và đẹp biết bao. Hôm nay ngoài hóng gió lang thang như cũ tôi còn có một mục đích đặc biệt khác, đó là gặp Trang, cô bạn mới quen. Tôi muốn xin số điện thoại và cũng như là vui chơi vài bữa cuối, chắc gì tôi có thể quay về Đà Nẵng lại. Và.. đúng như dự đoán, nàng đang đứng chờ tôi ở giữa cầu Rồng. Thấy tôi, nàng cũng đi tới. Tôi mở miệng chào trước:

- Chào người đẹp, cô cũng có hứng thú ra cầu hóng gió giống như tôi sao? 10h rồi đấy.

- Hihi, chào anh. Tôi là đang chờ anh thôi. Biết ngày nào anh cũng đi lang thang ban đêm hết mà, hihi.

- Làm sao biết?

- Hihihi, bí mật. *Đưa ngón trỏ lên môi* Vào vấn đề chính luôn nha?

- Có vấn đề gì hả? - Mỉm cười.

- Hừ, cười này.. cười này.. cười nữa đi. - Nó đang vui vẻ tự nhiên đổi sắc mặt thành giận, nhéo tai tôi.

- Á, đau à nghe. Cô bị gì vậy? Thả ra dùm cái đi bà nội.

- Hừ, do anh chứ do ai. - Chống nạnh.

- Do tôi cái gì cơ chứ. Có nhầm lẫn gì không vậy?

- Do anh, do anh, do anh. - nó còn cố nhéo thật mạnh.

- Tôi xin lỗi, xin lỗi cô được chưa?

- Xin lỗi tôi? xin lỗi cái gì?

- Tôi không biết. Thế tại sao cô bảo do tôi là do cái gì?

Nó lại cố nhéo mạnh ra một phát nữa.

- Đồ dẻo miệng, giờ mà vẫn chưa biết à?

- Thôi đi bà nội, nói lẹ dùm cái, khó hiểu. - Hất tay nó ra.

- Hừ, hôm qua anh bảo thành ý kết bạn với tôi. Vậy mà.. vậy mà.. hức, hức.. anh lại không cho tôi cái thông tin gì để liên lạc hết, vậy mà là bạn bè sao? - Chết, nó dụi mắt rồi, sao con gái nó kỳ vậy nè.

- À.. à.. ừ thì tại tôi quên, xin lỗi được chưa. Giờ tôi cho cô số điện thoại nhé? Đừng khóc nữa, tôi sợ nước mắt con gái lắm. - Xuống nước năn nỉ bà cô mít ướt mày luôn, không hiểu sao tên kia mê như điếu đổ ( tại nó dễ thương và xinh lắm đó anh).

- Chỉ có số điện thoại thôi à? - nó hết khóc rồi, nhưng vẫn còn nũng nịu, thật không thể hiểu nổi con gái, toàn diễn viên hollywood à.

- Ừ, chỉ có số điện thoại thôi, lấy không?

- Lấy chứ, nhưng.. không có địa chỉ nhà sao? - Mắt đen láy nhấp nháy, biểu cảm.. tôi lấy tay đập vào mặt mình, làm sao mà nhìn nó cứ thấy tội nghiệp với đáng thương thế nào ấy, chỉ muốn bảo vệ nó đến hết cuối đời thôi. Không phải là ý nghĩ của riêng tôi như vậy nhưng ai đứng trước tình cảnh này cũng đều như vậy.

- Ừ, không có nữa, không phải tôi không nói mà hiện giờ nhà tôi không có ở nơi này. - tí nữa thì nói nhà tôi không tồn tại cmnr, nhưng mà nghĩ lại thấy vô lý chả ai tin nên nói như vậy cho có lệ cũng được.

Mắt cô nàng lóe lên một phát, sau đó rất nhanh trở lại bình thường:

- Hừ, tạm tha cho anh đấy. Đưa số điện thoại đây! -"nhà em có nuôi một bà nội..."

- Cô đưa số đây tôi gọi một phát là xong chứ gì. - Lấy trong túi chiếc trắng đen 1202 ra.

- Không!! - Miệng nó phồng lên. - Anh đưa số điện thoại của anh đây, đêm nay tới sáng mai tôi sẽ gọi, anh mà không bắt máy thì chết với tôi. Giờ tôi dẫn anh đi uống nước bên kia nhé.

Đi vào một quán ăn sang trọng bên bờ sông hàn và tất nhiên là chỉ để uống nước nói chuyện, cũng khá vui vẻ. Gần về tôi nói luôn cho cô nàng biết:

- Tôi sắp đi rồi..

- Anh đi đâu?

- Đi hơi xa hehe, có lẽ một ngày nào đó chúng ta có duyên sẽ gặp lại hehe. Mai tôi đi, hehe.

- Vậy giờ mình đi dạo nhé, 12h rồi về. - dịu dàng thế.

- Cô không sợ bố mẹ lo hay sao?

- Không, hihi. Tại.. tại tôi cũng hay đi dạo khuya, bố mẹ quen rồi. - nói xong nàng nắm tay tôi đi dạo. Chỉ cảnh đẹp thơ mộng như tranh, vừa nói vừa cười vừa kể. Khoảnh khắc thật yên bình, tôi cũng phụ họa theo vì tôi vui, có lẽ sau ngày mai tôi không về lại Đà Nẵng nữa.

Mãi lang thang, dù sao thì đà nẵng về đêm cũng không thiếu người làm tôi cũng quên mất thời gian, chớp mắt đã 2h sáng, tôi vội nhắc nhở cô ấy:

- ê Nấm, 2h sáng rồi đấy. Không về nhà bố mẹ lo bây giờ?

Nó nhìn sang tôi với ánh mắt viên đạn:

- Bố mẹ anh lo hả?

- Không, là bố me cô lo ấy! Không lo thật sao. - Làm gì có dụ con gái mà đi quá nữa đêm thế này mà bố mẹ không lo chứ.

- Cũng không, tại tôi cũng hiếm khi ở nhà lắm, bố mẹ mua cho tôi một ngôi nhà riêng, để tôi sống tự lập.

- Thì ra là thế. - Tôi gật gù.

- Hihi, mình đi tiếp, tôi dẫn anh đi leo núi, đi. Định về lúc nãy mà anh kêu mai anh đi thì hôm nay tôi chơi với anh bữa cuối, dù sao thì anh cũng là người bạn duy nhất của tôi.

- Thật sao? Làm gì có dụ ai chỉ có một người bạn thật thôi, những người khác chỉ là xã giao, tôi chả ham gì tụi nó. Bọn họ chỉ để ý đến tiền và vẻ ngoài của tôi thôi.

- Haha, lỡ tôi là người như cô kể thì sao.

- Không thể nào.

- Tại sao không?

- Mắt tôi nhìn người chưa bao giờ sai, hihi.

Luyên thuyên 1 lúc rồi nàng dẫn tôi đi Ngũ Hành sơn leo núi.. ban đêm. Đến 5h sáng lại ra biển ngắm bình minh, đêm hôm nay thật vui vẻ. Chơi xong thì 6h đi ăn sáng, chưa bao giờ tôi đi chơi với một đứa con gái mà lâu đến như vậy, còn cô ấy thì lại tin tưởng một người lạ mà chưa hiểu biết bao nhiêu như tôi, có lẽ nàng đã coi tôi là một người bạn duy nhất.

- Anh phải đi rồi sao?

- Ừ, hẹn gặp lại trong tương lai, hehe. - tôi quay đầu đi về trọ.

Cô nàng nhìn theo tôi bước đi, trên mặt cũng không hiện ra cảm xúc gì. Chợt có cánh tay từ phía sau bịt miệng nàng lại bằng một chiếc khăn, nàng cố dãy dụa, cố gọi người bạn lại nhưng chỉ ú ớ rồi nhắm mắt. Do tôi có thính giác hơn xa người thường nên hình như tôi nghe hình như có tiếng gì ở phía sau, tôi quay lại nhuwngchawngr thấy ai ở phía sau cả. Đặt một dấu chấm hỏi trong đầu rồi tôi cũng đi về nhà.

Cùng lúc đó tại một nhà hàng sang trọng, ở một bàn VIP có hai bố con đang ăn sáng. Đứa con gái đút cho bố nó một miếng thịt:

- Ăn đi bố, hihi.

- Con yêu, cứ từ từ, bố chưa nuốt xong. Nghẹn.... - Nó chạy lại vuốt vuốt ngực bố nó.

- Con xin lỗi, có sao không?

- À không sao, hề hề, không sao, không sao. Tối bố dẫn con đi qua một nơi rất đẹp và sang trọng nha.

- Ôi, thích quá! Chỗ nào vậy bố?

- Khách sận Camellon( hư cấu thôi nhé, không có thật ngoài đời đâu), khách sạn 6 sao đó. Thích nhé !

- Dạ, hihi.

Tại một nơi sang trọng ở tầng 16, Thanh thiếu gia đang gọi điện thoại:

- Thế nào? Việc tao giao đã làm được chưa?

Đầu dây bên kia:

- Dạ, đã thành công rồi thưa thiếu gia.

- Đưa mục tiêu tới chỗ tao. Mày sẽ được trả công xứng đáng.

- Là ở đâu thưa thiếu gia? Tôi.. tôi không biết.

- Tao quên, ở khách sạn Camellon, tầng 16 phòng 1601, lẹ lên! Nhớ để lộ bất cứ cái gì trước khi gạo nấu thành cơm thì cả nhà mày sống không yên với tao đâu nghe chưa.

- Dạ, Xin thiếu gia cứ yên tâm đi ạ. - tên Thanh cúp máy luôn, rồi ngồi mỉm cười nham hiểm.

Sáng đó tôi về nhà, Mộc Thiên khí đã hồi phục hoàn toàn đêm qua khi ở trên Ngũ Hành sơn, do ở đó chỉ toàn là thực vật lẫn thực vật nên tốc độ hồi phục rất nhanh. Không có chuyện làm, cũng không thể thăng cấp mộc thiên khí tiếp vì mộc khí đã đầy tràn cơ thể, muốn thăng tiến tiếp thic cần có linh vật mộc hệ thật sự chứ không phải mấy cái cây cỏn con bên đường. Tôi lại lục lọi ký ức, tìm thêm những thứ mới mẻ dù sao thì Vạn Mộc Thiên Xuân chỉ là một thuật pháp cơ bản ở thế giới kia, vất đầy đường ai cũng không thèm lượm.

Cuối cùng tôi tìm thấy 2 bản võ kỹ, một là cước kỹ, một là luyện thể kỹ của dòng chiến sỹ, có một chú ý nho nhỏ là thường thường người tu thuật pháp thì rất khó luyện võ kỹ, mặc dù vẫn có người học được cả 2 nhưng cũng là hiếm. Tôi cũng chỉ là tính tìm cái gì đó học cho vui nên cũng không quan tâm cái chú ý kia. Đọc kỹ 2 cuốn võ kỹ, 1 gọi là Trọng Phong cước trọng yếu tập trung là độ mạnh và độ nhanh, có 2 cảnh giới sơ đẳng là Trọng cước và Phong cước.

Trọng cước thì cực mạnh, nặng tựa núi đè, uy lực cực lớn, Phong cước thì dựa vào yếu tố nhanh, ra đòn như gió khiến đối thủ không kịp trở tay, tu luyện tới tận cùng thì một giây có thể đá ra 32 đá. Tất nhiên 2 cuốn võ kỹ này cũng chỉ là võ kỹ hạng ăn mày bên thế giới kia, vì trái đất không có linh vật tài nguyên gì nên tôi có muốn cũng không bao giờ luyện được võ kỹ cấp cao.

Còn luyện thể kỹ là Thiết thân công, luyện thành thì thân thể cứng như sắt thép, sức hồi phục cũng rất nhanh, một tay có thể đấm nát một khối sắt mà không bị trầy xước gì. Yêu cầu tu luyện ở nhiệt độ cao, áp lực lớn chịu rất nhiều đau đớn dạ thịt. Tiếc là hiện tại tôi không có điều kiện để luyện môn Thiết Thân công này. Chỉ đành học Trọng Phong cước.

Vì muốn luyện được Trọng cước thì phải cần ở những nơi cứng rắn hoặc có sức phá mạnh như núi đá hoặc thác nước mới có thể luyện được nên giờ tôi chỉ có thể luyện Phong cước. Cũng may yêu cầu nhập môn là cảm nhận về gió tôi đã thỏa mãn điều kiện sơ đẳng nhất, cũng là dồn hết sức vào vào bàn chân rồi đá mạnh về phía trước giống như Trọng cước nhưng lại yêu cầu tốc độ, mục đích của nó không phải là lực mạnh khi đá trúng địch thủ mà là lực không khí bị cú đá làm bạo phát ra để đã thương địch thủ nên mới gọi là Phong cước.

Mới chỉ sút được 2 phát thì bắp chân tôi như đau nhói, tí nữa là sút bay luôn cả cái chân, gân chân đã đứt. Nhưng may mà tôi có Mộc Thiên khí điều hòa vết thương, nhưng vẫn còn rất đau, tôi đành phải chuyển đổi trạng thái 2 để hồi phục như ban đầu. Thì ra đây chính là lý do mà dòng Pháp sĩ khó tu luyện dòng Chiến sĩ, mà đa số mọi người cũng chọn dòng Pháp sĩ vì dòng Chiến sĩ chịu rất nhiều gian khổ đau đớn, có khi còn mất mạng trong luyện tập nữa nên cũng yêu cầu người luyện cực kỳ kiên nhẫn và chịu khổ. Đứng lên thì thấy chồng sách như núi thu nhỏ của tôi đã bị sức gió do 2 cú đá phát ra ở tầm cách 5m làm nát bét, tôi cũng giật mình về uy lực của Phong cước.

Lúc tôi vừa hồi phục xong thì đã 4 giờ chiều, ở khách sạn Camellon tầng 16 phòng 1601 có 2 ngời ở trong đó, một thiếu nữ bị trói trên một chiếc ghế và một thanh niên đang cười hứng khởi, nếu mà tôi đang ở đây chắc liền nhận ra 2 người này là tên Thanh và cô nàng Trang Nấm. Tên Thanh cười đê tiện bước tới cần vuốt cằm cô nàng:

- Em đẹp quá Trang ơi! Làm anh yêu em đắm đuối! Làm bạn gái anh nhé.

Hất mặt qua phía khác, cô nàng giận:

- Thả tôi ra, anh dám bắt cóc tôi không sợ ba tôi cho cảnh sát bắt anh à? Thả ra, đồ đê tiện.

- Em.. Tại sao anh yêu em như vậy, anh thương em. Từ nhỏ đến lớn em thích cái gì anh cũng đều mua cho em, tại sao? Tại sao em lại đi yêu một thằng nhà nghèo vô dụng như thế. - Hắn quát vào mặt nàng.

- Vì anh không xứng. - Chém đinh chặt sắt.

- Sao lại không xứng, gia đình 2 chúng ta đều là quyền quý. Ba mẹ em đều thích anh và ba em là bạn thân của ba anh, chúng mình cùng lớn lên từ nhỏ. Còn cái thằng khố rách áo ôm đó có cái gì hơn anh, nó có cái gì mà xứng với em?

- Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó. Anh chỉ là một thằng công tử sống dựa vào tài sản giàu có của ba mẹ. Anh có tư cách gì mà nói người ta, ít nhất hành động này của anh đã chứng minh rằng anh thua người ta một vạn vạn dặm.

- Được, em đã nói thế thì hôm nay chúng ta sẽ gạo nấu thành cơm, lúc đó ba mẹ em cũng sẽ bắt em cưới thôi. Hôm nay sẽ là một ngày thành hôn nhỏ của chúng ta, em yêu à. Ngày sau anh sẽ đền cho em một buổi long trọng hơn đây gấp hàng ngàn lần bây giờ.

- Anh định làm gì? Thả tôi ra, thả ra. - Cô nàng cố dãy dụa.

- Im lặng....... - Hắn quát lên như điên làm cô nàng hoảng sợ im ru. - Em chỉ cần im lặng hưởng thụ được rồi, anh xin hứa sẽ không làm em đau đầu. Rồi em sẽ yêu anh thôi, đừng phản kháng nhé, anh yêu em nhiều lắm Trang à.

- Anh thích làm gì thì làm. Tôi nói trước với anh một câu coi như là lời khuyên chân thành, hi vọng anh sẽ hiểu. Anh nên biết giới hạn của mình ở đâu, nếu việc này còn tiến thêm một chúng nữa thì lúc đó anh không còn cơ hội để hối hận nữa đâu.

- Em định lấy gì ra uy hiếp anh đấy! Nói nghe xem anh có sợ không nào? Đợi mọi chuyện đã thành thì coi như ba mẹ em có biết thì 2 bác cũng sẽ ủng hộ tụi mình thôi, đừng cố gắng nữa.

Cô nàng hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác không thèm nói một câu nào nữa. Tên Thanh thấy thế lại cộng thêm câu "Anh thích làm gì thì làm" thì mừng lắm, cuối cùng Trang cũng là của hắn, chạy đi đâu được, hắn thầm khen mình thông minh và có một bước đi liều lĩnh nhưng đúng đắn. Hắn lấy điện thoại bàn trong phòng lên gọi phục vụ mang một bàn ăn sang trọng lên đây, mang cả nến nữa cho lãng mạn.

Khi bữa thịnh soạn được dọn ra, hắn kéo ghế đang trói cô nàng lại gần chiếc bàn rồi hắn ngồi sang bên cạnh. Cười nói:

- Giờ anh đã chuẩn bị tiệc nho nhỏ cho đêm tân hôn của chúng ta rồi, em ăn chút gì đi. - Hắn lấy muỗng đút đô ăn cho cô nàng. Nhưng nàng cứ vùng vằn không chịu ăn, hất đổ chén súp trên tay hắn.

Hắn tức giận lắm, đưa tay đặt lên vai của Tuyết Trang, định nói gì đó thì chợt thấy một sợi dây chuyền đeo trong cổ nàng. Hắn cầm lên xem thì thấy mặt của chiếc dây chuyền là một viên ngọc trong suốt có hàng ngàn tia sáng nhỏ màu xanh lá chạy loạn bên trong. Hắn giật viên ngọc ra đưa lên trước mặt Tuyết Trang:

- Dây chuyền này thật đẹp và lạ. Không ngờ ở trên thế giới lại có một thứ như thế này. Cái này thằng người yêu tặng em đúng không? Hai bác không thể nào mua một thứ như thế này được.

- Kệ tôi, trả lại đây. Anh là một thằng bỉ ổi đê tiện, tôi đã nhìn lầm con người của anh bao nhiêu năm.

- Haha nếu là của thằng nhãi đó thì anh sẽ cho viên ngọc này biến mất vĩnh viễn trên đời này. Một khi hắn gặp lại em đi bên anh mà hắn lại thấy viên ngọc quý hắn tặng em bị vỡ nát thì không biết sẽ nghĩ như thế nào, haha.

- Anh.. đồ đểu. Không được làm vỡ nó. - Nàng có chảy một vài giọt nước mắt, quà tặng đầu tiên của người bạn đậu tiên của nàng sắp bị vỡ rồi.

"Beng" hắn ném mạnh viên ngọc (xin lỗi chú nhưng nó chỉ là viên bi thôi haha) xuống đất làm nó vỡ ra. Ánh sáng màu sang tỏa lên rồi hòa tan biến mất trong hư không làm không khí xung quanh càng thêm dễ chịu, trong lành. Tên Thanh hít một hơi:

- Thật là kỳ diệu, tiếc thay cho một viên ngọc quý. Nếu sớm biết trước nó có công dụng kỳ diệu như vậy thì anh đã không ném nó đi rồi, chậc chậc. - Làm bộ tiếc nuối.

Tuyết Trang mắt đã đẫm nước, nghiến răng thật mạnh. Thầm thề rằng nhất định phải cho tên bỉ ổi vô liêm sỉ này trả giá thật lớn. Nàng nhắm mắt lại như đang điều chỉnh trạng thái, nước mắt cũng không chảy nữa.

Cùng lúc "viên ngọc" võ, tôi đang ngồi tọa khí thì cảm nhận được khí tức Mộc Thiên thoáng hiện ra ở phía tây 4km. Tôi từng nói với Tuyết Trang rằng khi nào gặp khó khắn cần sự giúp đỡ gấp thì cứ đập vỡ viên bi này ra. Giờ viên bi đã vỡ chắc cô ấy đang cần tôi giúp đỡ, tôi vội đổi trạng thái rồi vọng chạy thẳng về phía tây, vì để tránh xe cộ thì tôi dùng Phong cước đạp mạnh xuống đất nhảy thằng lên nóc nhà mày chạy luôn theo đường chim bay.

Cũng lúc đó trên một chiếc taxi có hai bố con Mỹ Hương. Họ đang trò chuyện vui vẻ, ông bố nói:

- Hương à, giờ chúng ta sắp tới khách sạn Camellon dự tiệc mừng của một người bạn của bố, cũng là một người khá có vai vế trong xã hội, con nhớ lịch sự nhé.

- Dạ con hiểu rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương