Đường Sâm trả lời tin nhắn của tôi.

Anh nói: "Chỉ cần em muốn, thế nào anh cũng đồng ý."
Chỉ gặp anh một lần, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tử tế, như thể luôn bao dung tôi mọi điều.

Bất kể mục đích của anh ấy là gì.

Mục đích của tôi đã đạt được.

Khi màn đêm buông xuống, tôi đến thư phòng tìm ông nội Cố, nói với ông về ý định ở bên Đường Sâm.
Ngày hôm sau, Đường Sâm đã đưa gia đình đến cầu hôn.

Mẹ anh là một người phụ nữ trung niên dịu dàng, lương thiện, bà nắm tay tôi, cười tươi:
“Sâm nhi cũng như cây vạn tuế nở hoa, may mà con để mắt đến nó, nếu không chắc nó sẽ độc thân suốt đời…”
“Mẹ.”
Đường Sâm cắt ngang lời mẹ anh.

Ông nội Cố cười lớn, nhưng lại không kiềm chế được cơn ho kéo dài.


Ông bệnh nặng, mỗi lần ho như xé nát lồng ngực.

Ông lo thân thể mình không chịu nổi, nên ngay hôm đó đã định ngày cưới.

Sau khi Đường Sâm rời đi, ông nội Cố nắm tay tôi, thở dài:
“Đường Sâm cũng là đứa ta nhìn lớn lên, nhân cách không có vấn đề gì, con theo nó, ta yên tâm, không đến mức sau này xuống suối vàng còn phải bận lòng.”
Ông ngày càng tiều tụy.

Bác sĩ nói thời gian không còn nhiều, dù tôi cố gắng an ủi thế nào cũng không có tác dụng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương