Ông Triệu nói rất lâu, tôi lặng lẽ lắng nghe.

“Ông ấy nói rằng trong kiếp này điều ông hối hận nhất chính là với con, con đã dành cho ông một tấm chân tình, nhưng ông thì...” Ông Triệu nói đến đây thì thở dài, “Những tài sản này con hãy giữ lấy, xem như là bù đắp.

“Còn về Cố Quân, nếu con hận nó, thì từ nay đừng bao giờ quay lại, nếu trong lòng không còn vướng mắc, thì hãy coi nó như anh trai mà chung sống.”
“Về chuyện Đường gia, nếu con không muốn gả, ta sẽ đi nói, không cần miễn cưỡng.”
Tôi ngồi trên giường, đáp: “Con cần chút thời gian để suy nghĩ.”
Ông Triệu rời đi, tôi nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn.


Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới hiểu ra một điều.

Ngày mai, tôi sẽ rời khỏi trang viên nhà họ Cố.

Nước mắt lại rơi xuống.

Không biết mình đang khóc vì điều gì, có lẽ đang khóc cho công sức mình bỏ ra lại như cát bụi trôi đi.
Đường Sâm gửi đến vài tin nhắn, đều là những lời an ủi.


Anh không đề cập đến hôn ước, tôi cũng không hồi âm.

Khi màn đêm buông xuống, Cố Quân từ công ty trở về, bước vào phòng của tôi.

Anh trông thật yếu ớt: “Ông Triệu đã nói với em rồi?”
“Đúng vậy.”
Anh nhếch môi cười nhạt: “Lời của đạo sĩ không thể tin.”
“Vậy sao anh lại trốn tránh?”
“Anh không biết.” Cố Quân đứng ở cửa, ánh đèn hành lang phủ lên người anh, ánh sáng vàng chiếu rọi căn phòng tối đen, “Có lẽ là anh sợ, sợ rằng những lời đó là sự thật.”
“Cố Quân, chúng ta đã lỡ mất rồi.”
“...!Anh biết.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương