Tôi không nói cho ông nội Cố biết về việc Cố Quân đang nằm viện.
Ông ngày càng yếu, giờ chỉ có thể nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bác sĩ nói rằng e rằng ông không qua được đến ngày cưới của tôi.
Tôi ở bên giường ông nội suốt đêm này qua đêm khác, thấy ông dần dần yếu đi, nhưng lại có lúc như bừng tỉnh, đôi mắt đục ngầu bỗng sáng lên.
Ông mở mắt ra, ánh mắt đượm buồn, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, liên tục nói lời xin lỗi.
Sau đó, ông nhìn quanh rồi hỏi: “Cố Quân đâu?”
Anh ấy vẫn đang ở bệnh viện.
Nhưng tôi không nói ra điều đó.
Tôi chỉ đáp: “Anh ấy đang ở công ty, con sẽ gọi anh ấy về.”
Tôi nhắn tin cho Cố Quân, bảo anh ấy lập tức trở về nhà.
Ông nội e rằng không qua khỏi.
Cố Quân trở về rất nhanh, dù tình trạng viêm loét dạ dày của anh ấy nghiêm trọng đến mức đã phải cấp cứu hai lần, theo lời Hứa Uyển kể.
Cố Quân thay bộ vest, cả người gầy đi trông thấy, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy.
Anh ấy quỳ xuống trước mặt ông nội, nước mắt rơi lã chã.
“Gầy quá, công việc bận rộn, con sau khi tiếp nhận chức vụ thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”
Cố Quân vừa khóc vừa gật đầu.
Ông nội Cố lại nói: “Trước đây ta đã ép buộc con, cũng làm khổ Diệu Diệu, sau này các con hãy xem nhau như anh em, đừng để có khoảng cách nữa.”
“Dạ.” Tôi đáp.
Ông nội lại gọi mọi người vào nói chuyện.
Đêm đó, cùng với cơn bão ập đến, ông nói rất nhiều.
Từ việc lớn nhỏ trong nhà họ Cố, họ hàng xa gần, ông đều dặn dò sắp xếp hết, và cuối cùng khi mưa ngừng lúc trời sáng, ông đã qua đời.
Cả trang viên nhà họ Cố chìm trong tiếng khóc than.
Tôi mặc đồ tang, quỳ trước linh cữu suốt ba ngày.
Cố Quân truyền nước biển, quỳ gối bên cạnh tôi.
Anh ấy rất im lặng, và tôi cũng không nói một câu nào với anh.
Ba ngày sau, ông Cố được đưa đi an táng.
Ông từng sống vinh hoa phú quý, cuối cùng chỉ còn lại một nắm tro tàn.
Trước bia mộ của ông, Cố Quân mới nói với tôi:
“Em còn định gả cho Đường Sâm chứ?”
Tôi đứng trước ngọn gió mát thổi từ mộ đến, khẽ nói:
“Em không biết.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook