Tôi Là Ai Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt
-
C5: Chương 5
6. Chiếc Váy Đỏ
Hoàng hôn đỏ như máu, nhuộm màu cả bầu trời.
Trong phòng họp của đội điều tra hình sự, thông tin về vụ án giết người đêm mưa được hiển thị trên màn hình lớn.
Tên người c.hết: Mai Gia Hân
Giới tính: Nữ
Tuổi: 40 tuổi
Thời điểm t.ử vong: khoảng 23 giờ 45 phút ngày 4 tháng 8 năm 2022
Nơi c.hết: Trong khu rừng trên ngọn đồi ở góc đông nam của công viên rừng ngập nước Nam Thành
Nguyên nhân t.ử vong: Sốc mất máu do bị vật sắc nhọn đâm thủng động mạch tim
Màn hình trình chiếu chuyển đổi liên tục, hiển thị hình ảnh hiện trường vụ án: một người phụ nữ mặc váy trắng bị treo trên cành cây, mái tóc đen ướt sũng rối bù dính vào mặt và cổ, máu đỏ tươi chảy ra từ cán dao trên ngực trái kéo dài thành những vết đỏ tươi trên chiếc váy trắng như tuyết.
Tóc đen, váy trắng, máu đỏ, những màu sắc kỳ dị đung đưa vặn vẹo trong mưa gió, trở thành hình ảnh cuối cùng của người phụ nữ.
Khi Mai Gia Hân còn sống, chắc hẳn bà chưa bao giờ tưởng tượng được rằng PPT cuối cùng mình xuất hiện trong đời lại là do cảnh sát làm. Thật đáng tiếc, không có lịch sử công ty, bảng tổng hợp phân tích truyền thông tài chính, chân dung người dùng, mã QR WeChat hay ảnh cá nhân của bà ta. Nếu người phụ nữ ấy nhìn thấy nó trên đường xuống suối vàng thì có cảm thấy hối hận không?
Lúc này trong phòng họp, bầu không khí dần trở nên nghiêm túc và căng thẳng.
“Hiện trường đã được kiểm tra nhiều lần hôm nay, nhưng chúng ta vẫn không thu thập được thêm bất cứ chứng cứ hữu ích nào. Dấu vết ở nơi đó đã bị mưa lớn phá hủy hoàn toàn, bên ngoài thi thể cũng bị rửa sạch, không thể tìm thấy dấu vân tay, dấu chân hay mẫu vật sinh vật nào.”
“Chúng tôi đã lấy lại tất cả thiết bị giám sát bên trong công viên, cũng như các thiết bị giám sát giao thông trên đường. Đồng thời nhóm tôi cũng đang điều tra tất cả những người và phương tiện xuất hiện trên màn hình giám sát trong thời gian xảy ra vụ việc, nhưng đến nay vẫn chưa phát hiện người khả nghi nào.”
Các thành viên trong nhóm lần lượt báo cáo kết quả điều tra trong ngày. Hoa Dương chăm chú lắng nghe, nét buồn bực trên mặt càng ngày càng đậm.
“Người phụ nữ váy đỏ!” Đúng lúc này, một nhân viên điều tra trung niên đứng lên nói, thanh âm khàn khàn lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Người đàn ông đó tên là Lưu Đại Dũng, ông ấy đã gần năm mươi tuổi và trước đây ông cũng từng là đội trưởng. Ông có hơn 20 năm kinh nghiệm làm việc trong ngành, từng chỉ huy đội điều tra ra nhiều vụ trọng án, được mệnh danh là “quân sư” trong đội, luôn được các đội viên trẻ ngưỡng mộ.
Khi đang thực hiện một nhiệm vụ vào vài năm trước, ông ấy đã bị dao đâm bất tỉnh, phải nằm hơn một tháng trong ICU. Sau khi điều trị, mặc dù đã cứu được mạng sống nhưng thể lực của ông đã giảm sút nghiêm trọng, kèm theo là nhiều bệnh mãn tính khác nhau. Khi trở lại làm việc, ông ấy đã tự nguyện từ chức đội trưởng và tiến cử đồng đội Hoa Dương, người đã sát cánh cùng ông trong nhiều năm, làm người kế nhiệm.
Sau khi Hoa Dương nhậm chức, anh ấy luôn rất kính trọng Lưu Đại Dũng. Tuy rằng quan hệ giữa hai người ngoài mặt là đội trưởng và cấp dưới, nhưng trong lòng, người sau vẫn luôn kính người trước như anh lớn. Khi Hoa Dương không chắc chắn về việc đưa ra quyết định trong bất kỳ vấn đề lớn hay nhỏ nào, anh ấy sẽ luôn hỏi ý kiến của Lưu Đại Dũng.
Lúc này, các đội viên nhìn thấy Lưu Đại Dũng đứng lên phát biểu, họ lập tức vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.
“Người phụ nữ mặc váy đỏ!” Lưu Đại Dũng nói xong lại ho khan hai tiếng, sắc mặt tái nhợt lộ rõ vẻ bệnh tật. “Hôm nay tôi đã tiến hành thẩm vấn tỉ mỉ hai nhân chứng, nhân chứng thứ hai khẳng định chính mắt anh ấy đã nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy mặc váy đỏ, mặt bê bết máu, từ trong rừng bước ra, trông rất đáng sợ.”
"Rõ ràng, “người phụ nữ mặc váy đỏ” mà anh ta đề cập đến có hiềm nghi rất lớn. Tôi nghĩ, khụ...đây nên là trọng tâm của cuộc điều tra trong trường hợp này...khụ......."
Lưu Đại Dũng vừa nói vừa che ngực ho, ông cầm chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn lên uống nước.
Lúc này, một thành viên của nhóm điều tra cho biết thêm. "Chúng tôi cũng đang tập trung vào”người phụ nữ mặc váy đỏ” này, nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm thấy phụ nữ nào có đặc điểm ngoại hình tương tự ở trong video giám sát.”
Hoa Dương gật gật đầu, hỏi. “Anh có làm mô phỏng chân dung trên máy tính chưa?”
“Khụ … không.” Lưu Đại Dũng vẻ mặt có chút thất vọng, “Nhân chứng nhìn không ra khuôn mặt của người phụ nữ, hơn nữa bởi vì đối phương trên mặt dính đầy máu cho nên anh ta cũng không dám nhìn nhiều, cho nên… Haizz, nói thẳng ra thì anh ta hoàn toàn không nhìn thấy mặt người kia, chỉ có thể mô tả những đường nét chung chung của cơ thể.”
Vừa nói, ông vừa lấy trong cặp hồ sơ ra một tờ giấy A4 đưa cho Hoa Dương. “Tôi bảo anh ấy vẽ những gì anh ấy nhìn thấy. Hình vẽ tuy thô, nhưng tất cả những chi tiết mà anh ấy nhớ đều được thể hiện trong đó.”
Hoa Dương cầm lấy tờ giấy A4, cẩn thận nhìn một lúc rồi đưa cho một cảnh sát bên cạnh, làm động tác chuyền đi.
Các thành viên trong nhóm luân phiên chuyền tay nhau, đồng thời thì thầm với nhau để thảo luận.
Sài Kiệt không thể chờ đợi để lấy tờ giấy A4 từ đồng nghiệp bên phải rồi cúi đầu nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên tờ giấy, sau vài giây, anh ta đột nhiên há to miệng.
Anh vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở album ảnh, bấm vào tấm ảnh đầu tiên và đặt cạnh tờ giấy A4 để so sánh. Nhìn điện thoại di động rồi lại nhìn vào tờ giấy, biểu cảm trên mặt anh dần trở nên nghiêm túc hơn.
Lúc này, Lạc Anh ngồi bên trái anh, ghé đầu lại gần, tò mò hỏi. "Sao vậy?"
“Này, cô nhìn xem, có giống như là cùng một người không?” Sài Kiệt đẩy điện thoại và tờ giấy A4 đến trước mặt cô.
Lạc Anh cau mày, nheo mắt đánh giá.
Trên màn hình điện thoại di động là một thiếu nữ dáng người cao, mảnh khảnh, mặc bộ váy màu đỏ tươi, mái tóc đen dài đến eo, bối cảnh hình như là phòng KTV. Cô ấy đứng cạnh một chiếc micrô dáng đứng, mỉm cười, đồng thời ra hiệu “ok” với máy ảnh.
“Đây là ai?” Lạc Anh hỏi.
“Tân Tuyết.”
Lạc Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đôi mắt mở to hơn.
“Chị họ của Tân Tuyết gửi cho tôi. Nó được chụp vào đêm cô ấy đột ngột qua đời.” Sài Kiệt nói, lại vuốt sang trái để chuyển sang bức ảnh tiếp theo. “Đây là ảnh nhóm họ chụp vào đêm hôm đó.”
Có tổng cộng tám người trong bức ảnh này, chị họ Mạc Uyển Quân đã selfie bằng điện thoại di động của cô ấy ở đằng trước, Tân Tuyết mỉm cười và để lộ khuôn mặt sau vai cô ấy, tay chống lên đầu gối. Sáu người còn lại ngồi xung quanh một chiếc bàn ăn lớn đầy rau và thịt cuộn, ở giữa là nồi lẩu đang sôi sùng sục, ai nấy đều rạng rỡ tạo dáng trước ống kính.
Lạc Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, sau đó cầm tờ giấy A4 lên để xem kỹ hơn. Vài giây sau, cô và Sài Kiệt nhìn nhau, mặt tái mét.
Tờ giấy A4 này vẽ một người phụ nữ mảnh khảnh, mặc một chiếc váy rộng màu đỏ, với mái tóc đen dài xõa thẳng xuống, khuôn mặt của cô ấy được bôi bằng bút đỏ và có những giọt máu chảy ra từ cằm. Hai cánh tay treo cứng ở hai bên cơ thể, và hai chân di chuyển về phía trước và phía sau, thể hiện tư thế đi bộ.
Bức chân dung trên giấy và Tân Tuyết trong bức ảnh thoạt nhìn rất giống nhau — hình dáng cơ thể giống nhau, kiểu tóc giống nhau và quần áo giống nhau.
Điều thực sự kỳ lạ là kiểu dáng của những chiếc váy đỏ — cả hai chiếc váy đều là váy dây, có một đường xẻ dài đến đầu gối ở bên phải.
Chi tiết giống nhau này bỗng khiến mọi thứ trở nên kỳ lạ hơn.
Đây có thật sự chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên?
“Tiểu Sài, Tiểu Lạc, hai người phát hiện cái gì rồi?” Hoa Dương chú ý tới hai người giao tiếp với nhau bên này, liền gọi họ.
“Đội trưởng, là như thế này…” Sài Kiệt đứng dậy giải thích tường tận về cái c.hết đột ngột của Tân Tuyết mà anh đã điều tra được vào hôm nay, sau đó gửi ảnh của Tân Tuyết vào trong nhóm để mọi người cùng so sánh.
Các thành viên trong nhóm cầm điện thoại di động của họ lên để kiểm tra các bức ảnh trong khi chuyển tay nhau tờ A4 để so sánh. Tất cả đồng loạt trở nên sững sờ.
“Nó giống nhau…”
“Thực sự giống nhau!”
“Chiếc váy này giống hệt…”
…
Từ tiếng hét “xin xue” phát ra từ khu rừng, đến hai hình ảnh y chang nhau này - kẻ sát nhân đã giết Mai Gia Hân đêm qua và cô gái Tân Tuyết đã chết hai năm trước. Dường như số phận đã thiết lập nên một mối quan hệ kỳ lạ.
Vì sao lại có sự trùng hợp như vậy?
Lạc Anh cau mày, lật qua lại các bản ghi trong sổ ghi chép.
“Cứu” “Làm ơn” “Hãy tha cho tôi” “Tôi xin lỗi tôi biết sai rồi” “Tân Tuyết”......
Cô nhắm mắt, cố mường tượng lại những gì đã xảy ra trong rừng vào đêm qua. Con dao trên ngực Mai Gia Hân đã đâm vào như thế nào và những gì người phụ ấy nhìn thấy trước khi chết...
“Chờ đã, Tiểu Sài, anh vừa nói rằng Tân Tuyết chết đột ngột vì nhồi máu cơ tim phải không?” Lưu Đại Dũng đột nhiên hỏi.
“Vâng.” Sài Kiệt trả lời.
“Cha của cô ấy, sau đó đã treo cổ tự tử?”
“Đúng vậy, chuyện đã xảy ra trong dịp Tết năm nay.”
Lưu Đại Dũng nghe xong, ánh mắt dời đến màn hình chiếu, nhìn chằm chằm ảnh chụp thi thể của Mai Gia Hân, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc. “Nhìn này…”
Các thành viên trong nhóm đồng loạt nhìn vào màn hình lớn và ngay lập tức hiểu ý của anh ấy — Mai Gia Hân bị một con dao cắm vào tim, cổ bị siết bằng dây gai và treo trên cành cây.
Trái tim, sợi dây... hai hình ảnh xuất hiện cùng nhau.
Chỉ là tình cờ thôi sao?
“Chết tiệt, đây là quỷ ám à?” Một đội viên trẻ tuổi liều lĩnh nói ra không chút do dự.
Những lời nói của anh ấy tựa như một ngòi nổ đốt lên suy nghĩ trong tâm trí mỗi người. Giữa những cuộc thảo luận ríu rít, một bầu không khí kỳ lạ và bất an lặng lẽ bao trùm lên tất cả.
Lúc này, hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống, ánh đèn phòng họp lờ mờ, nhiệt độ tựa hồ hạ xuống vài độ.
Lạc Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, tóc gáy cô dựng đứng, cô vô thức nắm lấy cánh tay của Sài Kiệt bên cạnh.
“Bật đèn lên.” Hoa Dương trầm giọng nói.
Các đội viên ngồi ở cửa đứng dậy bật đèn, giây tiếp theo, ánh sáng của bóng đèn tràn ngập cả căn phòng.
“Làm chuyện càng kỳ quái, càng dễ lộ ra ngoài.” Khóe miệng Hoa Dương hiện lên một tia giễu cợt, anh gõ bàn hai cái, cao giọng nói: “Sự thật càng ngày càng rõ ràng, đây rất có thể là trả thù. Hung thủ khả năng cao là người thân và bạn bè của Tân Tuyết."
Giọng nói trầm tĩnh vang vọng toàn bộ phòng họp, vẻ mặt mọi người cũng bình tĩnh lại.
Hoa Dương bưng chén trà lên nhấp một ngụm, trên khuôn mặt chữ điền uy nghiêm lộ ra vẻ tự tin nắm chắc phần thắng. Anh hắng giọng rồi chậm rãi nói:
“Đánh giá từ câu chuyện của Tiểu Sài, cái chết của gia đình ba người Tân Tuyết là một bi kịch đau lòng. Nguồn gốc của bi kịch này nằm ở cuộc điện thoại của Mai Gia Hân khi đó. Ít nhất người thân, bạn bè của Tân Tuyết nghĩ như vậy. Họ cảm thấy ghét cay ghét đắng Mai Gia Hân vì điều này, và họ có động cơ trả thù.”
“Hiện tại, có hai tình huống có thể xảy ra. Thứ nhất, nếu “người phụ nữ mặc váy đỏ” này là thật, thì rất có thể cô ta là người nhà hoặc bạn bè của Tân Tuyết. Bước tiếp theo là điều tra các mối quan hệ xã hội của Tân Tuyết và tìm ra tất cả những người phụ nữ có đặc điểm cơ thể phù hợp với bức tranh này.”
“Thứ hai, nếu “người phụ nữ mặc váy đỏ” không tồn tại, mà chỉ là hư cấu của nhân chứng thì cái người gọi là “nhân chứng” này rất có thể có mối quan hệ nào đó với Tân Tuyết. Anh ta biết rất rõ về quá khứ của cô ấy. Sau đó bằng cách bịa ra cái gọi là “người phụ nữ mặc váy đỏ”, anh ta muốn làm nhiễu loạn suy đoán của chúng ta, hoặc để ám thị điều gì đó. Tiếp tục đặt câu hỏi và tìm hiểu mối quan hệ tiềm ẩn giữa anh ta và Tân Tuyết.”
Các thành viên trong đội liên tục gật đầu sau khi nghe Hoa Dương phân tích.
Lạc Anh thầm ngưỡng mộ suy nghĩ rõ ràng của đội trưởng. Nghĩ đến nỗi sợ hãi phi lý vừa rồi, cô không khỏi tự cười mình thật ngu ngốc và thiếu hiểu biết.
7. Cuộc nói chuyện bí mật dưới trăng
Sau khi cuộc họp kết thúc, trời đã tối, màn đêm bao trùm mặt đất.
Dưới ánh trăng, Lạc Anh đi một mình trên đường, tay cầm hộp cơm, suy nghĩ kỹ lại về các chi tiết của vụ án.
"Lạc Lạc!"
Lúc này, có tiếng người gọi cô từ phía sau. Khi định thần lại, Lạc Anh nhận thấy có tiếng bước chân, sau đó là một cái vỗ nhẹ vào vai.
Cô quay đầu lại, thấy Sài Kiệt đang đi bên cạnh cô, trên tay còn cầm một chiếc túi nhựa.
"Lạc Lạc, giờ cô đi ăn cơm à?" Anh ấy hỏi.
"Ừ, có chuyện gì vậy?"
"À, cái đó, tôi..."
“Anh mang theo cái gì vậy?” Lạc Anh chú ý đến chiếc túi trong tay anh.
Sài Kiệt gãi đầu ngượng ngùng rồi đưa túi đồ trong tay cho cô: "Cô tự xem đi."
Lạc Anh nhận lấy, cô đưa tay lấy từ bên trong ra một cuộn vải, lắc mở ra thì thấy đó là một chiếc sườn xám được dệt màu hồng phấn.
“Đây là cái gì?” Lạc Anh kinh ngạc hỏi. “Chứng cứ sao?”
“Không phải.” Sài Kiệt chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ. “Là quà tôi tặng cho cô.”
"Hả?"
Lạc Anh cầm lấy chiếc sườn xám, nhìn trái ngó phải, trên mặt cô lộ ra vẻ chán ghét: "Ý anh là gì cơ? Quà? Tại sao anh lại tặng quà cho tôi?"
Sài Kiệt gãi đầu và nói: "Hôm nay tôi đến gặp chị họ của Tân Tuyết. Cô ấy bán quần áo trong một trung tâm mua sắm và nhờ tôi giúp đỡ công việc kinh doanh. Tôi cảm thấy hơi ngại khi làm phiền cô ấy, vì vậy tôi đã mua một bộ đồ.”
"Tại sao lại mua cho tôi? Tôi cũng đâu có mặc loại này."
"Thì ở đó không có quần áo nam, chỉ có đồ nữ thôi. Tôi không thể bỏ đi tay không được." Sài Kiệt đút tay vào túi quần, nói với giọng điệu bình thường. "Tôi chỉ cần mua một bộ đồ 200 tệ thì cô ấy có thể nhận được 3 tệ tiền hoa hồng. Tôi thấy cô ấy bán hàng cũng không dễ dàng gì nên coi như là tặng cho cô ấy một cái que kem."
“Anh đi điều tra vụ án hay là đi mua quần áo vậy?” Lạc Anh liếc anh một cái. “Hay là anh định mời người ta ăn kem?”
"Cô đừng quan tâm nhiều như vậy, dù sao tôi tặng cho cô đó, tôi chỉ cảm thấy bộ đồ này có vẻ hợp với cô."
"Thích hợp với tôi sao? Anh nghĩ gì vậy hả?" Lạc Anh nhếch mép cười. "Anh nghĩ rằng tôi có thể bắt được tội phạm khi đang mặc sườn xám không?"
"Ý cô là sao chứ, cả ngày chỉ biết bắt trộm à? Cô không có thời gian rảnh sao? Suốt ngày ăn mặc như đàn ông làm gì? Nhìn lại bộ dạng mình xem, tôi không thể phân biệt được cô là nam hay nữ nữa rồi.”
"Anh nói ai ăn mặc như đàn ông cơ?!"
"Không phải vậy, ý tôi là..."
"Không phải thế thì anh có ý gì?!"
"Ý tôi là, các cô gái nên mặc đồ màu hồng và trông dịu dàng một chút. Tôi đã tự mình chọn cái này cho cô. Nhìn xem, có hoa mận trên vai, còn có các nút được làm bằng ngọc trai. Nhìn ren trên váy đi... đẹp chưa này? Hãy thử mặc như những người con gái khác nhé?"
“Cút ngay!” Lạc Anh ném chiếc sườn xám lên đầu anh ta, tức giận nói: “Anh bị bệnh à? Tự mình mặc đi!” Vứt lại một câu này, cô liền cầm hộp cơm chạy đi mà không quay đầu lại.
Sài Kiệt lấy chiếc sườn xám từ trên đầu xuống, đứng đó như chết lặng.
“Mình đã nói sai gì à…?” Cả khuôn mặt lộ ra vẻ ngại ngùng, lẩm bẩm nói “Tặng quà cho còn không vui… Đúng là làm ơn mắc oán!”
Anh chạy vài bước định đuổi theo Lạc Anh. Sau đó lại nghĩ ngợi dừng bước, đi qua đi lại mấy lần, rồi đấm vào thân cây bên cạnh.
Lúc này, tiếng nói chuyện nhàn nhạt phát ra từ trong mái đình cách đó không xa truyền đến. Sài Kiệt liếc qua bụi cây, bỗng thấy Hoa Dương và Lưu Đại Dũng đang ngồi trên băng ghế thì thầm nói chuyện.
"Anh cho rằng là hắn sao?" Hoa Dương trầm giọng hỏi.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Lưu Đại Dũng hỏi ngược lại.
“Em muốn nghe suy nghĩ của anh, anh cứ thử nói xem.” Hoa Dương hạ thấp giọng nói. “Anh cảm thấy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Sài Kiệt chăm chú lắng nghe, trong lòng có chút tò mò.
Hắn?
Hắn nào?
Người họ đang nói đến là ai?
“Tiểu Sài, cậu làm gì ở chỗ này vậy?” Đúng lúc này, giọng Hoa Dương đột nhiên vang lên, theo sau là tiếng lá xào xạc, Hoa Dương đẩy cành liễu sang một bên, từ sau cây đi ra.
"À, không có gì." Sài Kiệt nhanh chóng giấu chiếc sườn xám ra sau lưng, chào. "Sư phụ! Anh Đại Dũng! Em đi ăn cơm đây."
“Tiểu Sài.” Lưu Đại Dũng cầm trong tay một chiếc cốc giữ nhiệt bước ra, khóe miệng nhếch lên cười, khuôn mặt ốm yếu ảm đạm dưới ánh trăng trông càng tái nhợt.
Hoa Dương vỗ vai Sài Kiệt, cười cười: "Hôm nay cậu làm rất tốt, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Được, sư phụ."
Trên đường đi bộ đến nhà ăn, những từ đó cứ lởn vởn trong tâm trí Sài Kiệt——
["Anh có nghĩ là hắn không?"
"Cậu nghĩ sao?"
"Em muốn nghe suy nghĩ của anh, anh nói thử đi..."
Hắn là ai vậy?]
Sài Kiệt lẩm bẩm trong lòng.
Chẳng lẽ sư phụ đã biết ai là kẻ tình nghi? Nhưng tại sao sư phụ lại không nói với mọi người?
Chẳng lẽ họ đang thảo luận về một vụ án khác.
……
Ánh đèn đường soi ra hai bóng người thon dài, đan xen với những bóng liễu rũ, khẽ rung rinh trong gió đêm.
“Lão Lưu, anh cho rằng là hắn sao?” Nhìn Sài Kiệt đã đi xa, Hoa Dương hỏi lại.
"Tôi nghĩ vậy."
"Tại sao?"
"Đặc điểm rất rõ ràng. Người chết, báo thù, chỉ cần hai điểm này là đủ." Lưu Đại Dũng ho khan hai tiếng, cầm lấy bình giữ nhiệt uống một ngụm nước. "Ba năm nay, hắn ta lấy danh nghĩa người chết thực hiện các chế tài của luật tư nhân, tội ác nào cũng có tính chất trả thù mạnh mẽ. Trong trường hợp này, Mai Gia Hân đã giết Tân Tuyết, và “Tân Tuyết” đã giết Mai Gia Hân, vụ này phù hợp với sở thích và hành vi thông thường của hắn ta.
“Anh nghĩ em nên làm gì?”
"Giao cho bên trên đi, đội đặc nhiệm ấy."
Hoa Dương trầm mặc vài giây: "Đây là lựa chọn duy nhất sao?"
"Bằng không thì thế nào? Khụ khụ khụ..." Lưu Đại Dũng ho khan một tiếng cười nói: "Cậu nghĩ mấy đứa trẻ dưới tay cậu sẽ bắt được hắn sao?"
Tiếng ve kêu râm ran không dứt trong các bụi cây
Hoa Dương lộ ra một chút lo lắng.
"Ba năm, đã tròn ba năm trôi qua, nếu tổ chuyên án có thể bắt được hắn thì bọn họ đã làm từ lâu, sao có thể để chậm trễ đến tận hôm nay? Em chỉ lo vụ án này một khi giao cho bên trên, họ sẽ để nó hoàn toàn chìm xuống biển. Giống như vụ án giết người này vậy, không có dấu vết gì cả.”
Nói đến đây, Hoa Dương từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, rút một điếu. "Kỳ thật tối hôm qua sau khi em nghe nhân chứng nói về “người phụ nữ mặc váy đỏ”, em đã cảm thấy rất kỳ quái. Đặc biệt là hôm nay, sau khi nghe xong cái chết đột ngột của Tân Tuyết, sự nghi ngờ trong lòng em lại càng mạnh mẽ hơn. Nhưng em vẫn hy vọng một chút may mắn, hung thủ sẽ không phải hắn."
"Phân tích của cậu trong cuộc họp ngày hôm nay rất hợp lý." Lưu Đại Dũng nói, "Nếu cậu coi đó là một vụ án g.iết người đơn lẻ, thì phương pháp điều tra mà đang sắp xếp không có vấn đề gì. Nhưng nếu nó được thực hiện bởi hắn, cứ tiếp tục điều tra như thế này cũng hoàn toàn vô dụng.”
Hoa Dương nhìn bầu trời đêm đen kịt, thở dài nói: "Em hiểu."
“Ba năm, bảy vụ g.iết người, kẻ sát nhân vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Đây chính là nỗi sỉ nhục của cảnh sát." Anh ta im lặng một lúc rồi nói. "Em vẫn luôn thắc mắc hắn ta làm thế nào? Tại sao chúng ta không thể bắt được hắn, cứ để hắn kiêu ngạo thách thức cảnh sát như vậy sao?"
Lưu Đại Dũng cười khổ lắc đầu, thở dài nói: "Đội đặc nhiệm có cách làm việc của riêng mình, lão Hoa, cậu không cần suy nghĩ nhiều như vậy."
"Điều mà em quan tâm chính là an nguy của quận Nam Thành, bảo vệ nó an toàn chính là nhiệm vụ của em." Hoa Dương cúi đầu, anh đóng mở nắp bật lửa, phát ra tiếng lách cách, "Em chỉ sợ một khi lửa chưa cháy hết, thì làm sao có thể dễ dàng dừng lại, trung bình sáu tháng hắn sẽ phạm tội một lần. Lần g.iết người tiếp theo có thể xảy ra bất cứ lúc nào, làm sao em có thể ngủ yên được?"
“Tôi hiểu rồi.” Lưu Đại Dũng vỗ vỗ vai anh. “Nhưng lão Hoa, cậu thử nghĩ xem, ba năm qua, hắn lần lượt phạm tội tại nhiều quận khác thuộc Vân Châu, nhưng cho tới nay quận Nam Thành chưa hề bị hắn dòm ngó… Đây chẳng qua là một tâm lý may mắn mà thôi, ngọn lửa này sớm muộn gì cũng sẽ cháy, tôi còn tưởng rằng cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý."
"Haizz" Hứa Dương nặng nề thở dài, "Tâm lý của em không bằng được anh, anh ngồi ghế đội trưởng vẫn thích hợp hơn em nhiều. Em nhớ khoảng thời gian trước đây, đội chúng ta luôn theo sau anh không cần lo lắng gì, thật là tốt."
Lưu Đại Dũng khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia buồn bã, lắc đầu.
Hoa Dương nhét điếu thuốc chưa cháy vào khóe miệng rồi đặt tay lên vai Lưu Đại Dũng. Hai người đi song song dọc theo bụi cây trên đường, bóng của họ dưới ánh đèn đường lúc ngắn lúc dài.
“Kết quả kiểm tra tuần trước của anh thế nào?” Hoa Dương ngậm điếu thuốc trong miệng hỏi.
“Vẫn vậy thôi, viêm phổi.” Lưu Đại Dũng ho khan hai tiếng, cười nói: “Nhưng yên tâm, tôi chưa c.hết được.”
Hoa Dương nhếch miệng cười nhưng trong lòng buồn bã, anh vỗ vai Lưu Đại Dũng nói: "Anh phải nghe lời bác sĩ, uống thuốc khám bệnh đúng giờ, nghe không?”
“Không cần, trong đội có vấn đề hay nhiệm vụ gì thì cứ nói cho tôi biết.”
"Thôi."
"Làm sao được? Lão Hoa, cậu cũng biết tôi đấy, không có việc gì thì tôi ăn không vô. Khụ khụ khụ khụ..."
Một cơn gió đêm thổi thẳng vào mặt, Lưu Đại Dũng gục người xuống ho, nước dâu rừng trong bình giữ nhiệt đổ tung tóe trên mặt đất.
Hoa Dương vỗ vỗ lưng Lưu Đại Dũng, anh ngẩng đầu nhìn trời nói: "Gió to quá, thời tiết sắp thay đổi rồi, anh mau về nhà đi. Anh có cần em đưa về không?"
“Không cần.” Lưu Đại Dũng ho khan một tiếng, “Tôi tự mình lái xe trở về là được.”
"Vậy anh đi cẩn thận."
Cả hai cùng nhau đi bộ đến bãi đậu xe rồi chào tạm biệt. Hoa Dương nhìn theo xe của lão Lưu lái ra khỏi cổng, biến mất vào con đường lờ mờ ánh đèn, trong lòng dâng lên một nỗi buồn.
Anh ngồi xuống bậc thềm đá bên đường, lấy bật lửa châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi nhả ra một vòng khói lớn. Trong làn khói bốc lên, anh dường như nhìn thấy thoáng qua quá khứ ác mộng đó.
Mùa hè năm đó, khi Lưu Đại Dũng còn đang là đội trưởng đội điều tra tội phạm, ông đã dẫn một thành viên trong nhóm đến gặp mặt người đàn ông bị tình nghi cưỡng hiếp.
Trong quá trình đàm phán, nghi phạm bất ngờ vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn cà phê chém loạn xạ. Không phản ứng kịp, Lưu Đại Dũng bị đối phương đâm mạnh vào ngực, máu phun ra ngay lập tức.
Các thành viên trong đội đã bắn chết nghi phạm và bắt giữ anh ta. Lực lượng cảnh sát tiếp viện đã đến ngay sau đó và đưa đội trưởng đến bệnh viện để điều trị.
Thùy phổi trái của Lưu Đại Dũng bị thủng, mạch máu bị tổn thương, vết thương của ông rất nguy kịch. Sau khi lang thang trước cổng địa ngục suốt một tháng, ông vẫn sống sót. Nhưng kể từ đó, khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh ban đầu trở nên xanh xao ốm yếu, giọng nói to rõ ràng thay thế bằng những tiếng ho khan.
Vì ông không thể tiếp tục thực hiện công việc với cường độ cao nên đã tự mình từ bỏ vị trí đội trưởng, con đường thăng tiến sau này cũng bị gián đoạn.
Bi kịch này đã tạo ra bóng đen trong lòng Hoa Dương.
Bởi vì người chịu trách nhiệm thực hiện nhiệm vụ ngày hôm đó lẽ ra phải là anh ta. Chỉ bởi vì trong buổi họp tuyên dương ngày hôm đó Hoa Dương sẽ được nhận giải thưởng nên Lưu Đại Dũng đã đề nghị đi thay.
Trớ trêu thay, sau khi Lưu Đại Dũng rời vị trí, ông ấy đã đích thân viết thư giới thiệu cho giám đốc trụ sở, cố gắng hết sức để tiến cử anh ta làm đội trưởng mới.
"Hoa Dương rất thông minh, chăm chỉ và có kỹ năng lãnh đạo tốt. Anh ấy là ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí đội trưởng đội điều tra."
Những lời ấy luôn như lưỡi dao cứa vào tim Hoa Dương mỗi khi nửa đêm mơ về nó.
Những năm này, anh thường cảm thấy mình như một tên trộm, cướp đi vị trí và vinh quang vốn thuộc về Lưu Đại Dũng.
Lúc này, trong màn đêm vô tận, Hoa Dương nhìn chằm chằm vào đốm lửa nhỏ trên tàn thuốc, anh cảm nhận được nỗi cô đơn chưa từng thấy.
8. Vụ án liên hoàn
Hôm sau, ngay từ sáng sớm, bầu trời xám xịt u ám kèm theo cơn mưa đã bao trùm khắp thành phố, kéo dài cho đến khi màn đêm buông xuống.
Các nhân viên cảnh sát của đội điều tra hình sự chi nhánh Nam Thành dốc toàn bộ sức lực của mình thực hiện nhiệm vụ để điều tra vụ án. Một số đi lại không ngừng để điều tra các mối quan hệ xã hội, một số thì kiểm tra từng khung hình, từng video trong phòng giám sát, một số thì tìm hiểu chi tiết khám nghiệm tử thi trong trung tâm pháp y.
Tối đến, mọi người tập trung tại phòng họp. Dựa theo chỉ thị của Hoa Dương, một cuộc họp sẽ sớm được diễn ra.
“Có tiến triển gì không?” Sài Kiệt chạm vào cánh tay của Lạc Anh, thấp giọng hỏi.
Lạc Anh cau mày lắc đầu.
Các đội viên trẻ tuổi rụt cổ ra vẻ buồn bã, lo lắng về bản báo cáo sau này.
Đúng 19 giờ, Hoa Dương bước vào phòng họp, trên mặt đầy mây mù, cả người bao phủ bởi một tầng áp suất thấp, các thành viên đang xì xào bàn tán với nhau đột nhiên im bặt.
“Chiều nay tôi đến văn phòng thành phố để dự họp, báo cáo tình hình vụ án của Mai Gia Hân.” Hoa Dương chậm rãi nói. Vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu trầm thấp của anh ấy khiến bầu không khí vốn đã lạnh lẽo trong phòng họp lập tức giảm xuống mức đóng băng.
"Cấp trên rất coi trọng vụ án này. Xét tính chất nghiêm trọng và mức độ ảnh hưởng của vụ án và đã hơn 40 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi xác c.chết được tìm thấy, vẫn chưa có tiến triển gì khả quan..."
Sài Kiệt liếc nhìn Lạc Anh. Thấy cô lo lắng, anh đã vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô ấy để an ủi.
“Cấp trên đã ra quyết định, kể từ bây giờ, vụ này sẽ chính thức giao cho tổ chuyên án của Cục thành phố.” Hoa Dương nghiêm mặt nói, “Các thành viên trong tổ chúng ta không cần phải tham gia vào vụ án này nữa."
Một giây sau, tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn với vẻ mặt kinh ngạc.
"Cuộc họp kết thúc!"
Hoa Dương buông xuống hai chữ này, xoay người đi ra khỏi phòng họp, để lại khoảng 20 đội viên ngơ ngác nhìn nhau.
Dù án mạng đã xảy ra hai ngày trước nhưng vẫn chưa vượt quá thời gian vàng để tra án 72 giờ. Lúc này lại đột nhiên chuyển giao cho đội cảnh sát đặc nhiệm, tình huống này thật sự rất hiếm thấy.
"Chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy." Sài Kiệt thì thầm với Lạc Anh. “Tôi luôn cảm thấy đằng sau có gì đó ẩn giấu, sư phụ cũng không nói cho chúng ta biết. Tôi nghe anh ấy thì thầm với anh Đại Dũng ở dưới lầu, cô đoán xem họ nói gì?"
Lạc Anh ngước đôi mắt tò mò: "Nói gì?"
" “Anh cho rằng là hắn?” Hắn nào cơ? ai là “Hắn”? Tôi đoán đó có thể là một kẻ g.iết người hàng loạt, nếu không thì tại sao lại giao cho đội đặc nhiệm?"
"Sát nhân hàng loạt?"
“Đừng quan tâm nữa, dù sao chúng ta cũng được giải phóng rồi.” Sài Kiệt đứng dậy, vươn vai, ngáp một cái rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng họp.
Lạc Anh vẫn ngồi tại chỗ, nhìn xuống cuốn sổ của mình, yên lặng suy nghĩ về vụ án.
……
Lúc này, cách đó hơn mười cây số, trong một văn phòng của Cục Công an thành phố Vân Châu, một bộ hồ sơ đang được mở ra.
Có thể nhìn thấy rõ ràng đây là hồ sơ của bảy vụ giết người hàng loạt.
Thư ký của đội đặc nhiệm liếc nhìn những dòng chữ đã coi đến thuộc lòng, lật đến một trang giấy trắng, viết ở dòng thứ nhất ——
No. 8.
“Lại xuất hiện rồi.” Đội trưởng ngồi sau bàn làm việc, nhả một hơi khói.
"Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn.*" Thư ký vừa cười khổ vừa viết biên bản,
"Nhưng e rằng... Không chỉ có “Hắn”, còn có “Nó”."
"Nếu thật sự là “Nó”, tôi không sợ." Đội trưởng cười nói. "Đại Vũ có thể điều khiển nước, nhưng Khoa Phụ thì không.**"
"Vậy ngài xem, có cần dùng...?"
"Thêm vào đi."
"Đã rõ."
Thư ký lấy ra một hồ sơ khác từ trong ngăn kéo khóa, phá bỏ niêm phong, lấy ra một cuốn sổ tay dày cộp, lật đến một trang giấy trắng, dùng bút nghiêm trang viết——
No. 32.
*Tục ngữ có câu: "Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn." Vạn vật trên đời đều tương sinh tương khắc. Bất kể thứ gì dù có mạnh mẽ đến đâu, miễn là gặp được đối thủ của mình thì nó cũng có thể bị khuất phục.
** Câu này xuất phát từ điển tích về vị vua Hạ Đại Vũ hay còn được biết là Hạ Tử Thành. Theo truyền thuyết, vua Tử Thành là vị vua đầu tiên của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc, được coi là người sáng lập ra triều đại này. Ông được nhớ tới nhiều nhất với tư cách là người đã có công phát triển kỹ thuật trị thủy chinh phục các sông ngòi Trung Quốc.
Khoa Phụ được biết qua câu thành ngữ Trung Hoa 夸父追日 - KHOA PHỤ TRUY NHẬT. Chuyện kể rằng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước nhưng giữa đường thì chết khát. Cây gậy mà anh ấy để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ "Khoa Phụ đuổi mặt trời" để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook