Tôi Không Làm Người Nữa
Chương 16: Không làm người ngày thứ 16

Tham mưu trưởng cùng các cao đẳng trùng tộc khác ở Toussaint tinh lo lắng một hồi, nhưng bọn hắn phát hiện, Alvis bị tháo xuống bịt mắt màu đen cũng không có dáng vẻ mất không chế.

Bọn hắn liếc mắt dựng đồng màu vàng lâu ngày không thấy, ánh mắt không hề có độ ấm, nhưng xác thật hoàn toàn duy trì lý trí bình thường.

Nhưng mà ấn tượng cũ thật quá sâu sắc, tham mưu trưởng cũng không biết có phải là Alvis chỉ duy trì được một chút tỉnh táo hay không, an nguy của Cố Hoài hắn không hề dám thả lỏng.

“Bệ hạ, ngài không nên ở trong này, mong ngài rời khỏi theo thuộc hạ.” tham mưu trưởng hơi lo lắng, khi nhiều trùng tộc còn đang sửng sốt, hắn phản ứng nhanh nhất đi tới trước mặt Cố Hoài.

Lúc trước đã chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu lúc này Capelia không hề động, diễn biến bất ngờ khiến cô phải kiểm tra lại tình huống, nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào mối nguy hiểm ở trước mặt.

Mặt Alvis không có cảm xúc gì, hình như cũng không quá ngạc nhiên khi xảy ra tình huống này, nhưng hắn cũng không giải thích gì cho mình.

Bởi vì hắn xác thật có thể bảo trì lý trí trong chốc lát, mặc dù lúc này cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, nhìn thứ gì cũng không có ý nghĩ muốn phá hủy, nhưng Alvis cũng không thể đảm bảo bản thân có thể khống chế được.

Nhưng nhìn thấy thanh niên buông tay, lúc này Alvis liền chuyển động cái đuôi của hắn.

Cái đuôi màu xám bạc lạnh như băng nhẹ nhàng cọ vào tay Cố Hoài, Alvis cũng rất ít để đuôi của mình đụng vào đối phương.

Cách quần áo còn được, trực tiếp tiếp xúc vào da là không được.

Ngón tay của Cố Hoài ấm áp, cảm giác ngón tay bị đuôi của Alvis chạm vào đương nhiên rất rõ ràng.

Cố Hoài cúi đầu nhìn cái đuôi màu xám bạc đang cọ cọ vào tay hắn, lại ngẩng đầu nhìn Alvis đang hạ mắt im lặng nhìn hắn.

Giống như một con mèo lớn màu bạc im lặng nói với hắn, nó thực ngoan, không cần vứt bỏ nó.

Thế là lúc này, Cố Hoài ôm lấy cái đuôi lạnh như băng đang muốn rụt về kia.

Mùa đông mà ôm cái đuôi này cảm giác thật không tốt, lạnh như băng, Cố Hoài lấy tay ôm lấy, trong lòng bàn tay liền bị đông lạnh.

Nếu muốn so sánh thì giống như mùa đông mà lại đi sờ lan can bên ngoài.

Nhưng Cố Hoài lại cảm thấy Alvis hạ mắt có chút khổ sở, vì để con mèo lớn này không cảm thấy mình bị bỏ rơi, Cố Hoài đành dùng hành động để bày tỏ mình không có ý tưởng này.

Che che, ôm cái đuôi sẽ ấm lên một chút.

“Không cần rời đi.” Cố Hoài ôm cái đuôi lắc đầu với tham mưu trưởng, sau đó ngồi xuống sô pha bằng vải, lúc này liền tách ra một cái tay kéo kéo Alvis bên cạnh bị hắn ôm lấy cái đuôi, ý bảo đối phương cùng nhau ngồi xuống.

Người bên cạnh lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, sau khi Alvis ngồi xuống, Cố Hoài đem cái đuôi màu xám bạc đặt lên đùi.

Vẫn ôm trên tay hơi thấy mỏi, nhưng con mèo lớn trước mặt hắn biểu hiện rất ngoan, Cố Hoài lại không đành lòng vẳng vẻ đối phương không đi an ủi.

Hình ảnh phía trước có tác động như thế nào đến các trùng tộc xung quanh, Cố Hoài không hề có ý thức này, hắn chỉ là không hy vọng Alvis bị những đồng tộc của mình nhìn bằng ánh mắt sợ hãi.

Rõ ràng con mèo lớn này rất ngoan.

Nghĩ như thế, Cố Hoài lại an ủi cái đuôi màu xám bạc trên đùi mình, ít nhất cũng phải cho đối phương biết hắn không sợ hãi.

Alvis làm ra biểu tình híp lại dựng đồng, trước kia khi còn bịt mắt, biểu tình này của hắn biểu hiện cho sự nguy hiểm.

Khi ở trong chiến đấu sẽ thể hiện ra, vẻ mặt hiếu chiến, kẻ thủ nhìn thấy vẻ mặt này của đối phương chứng tỏ sống không được bao lâu.

Nhưng khi tham mưu trưởng và những trùng tộc khác có kí ức về biểu tình này, chỉ thấy Alvis nhúc nhích cái đuôi bị thanh niên chạm vào, giống như một còn mèo được vuốt lông, híp mắt biểu hiện rất ngoan ngoãn.

Không khí khẩn trưởng trong đại sảnh vẫn còn kéo dài, bị một loạt hành động của Cố Hoài làm tiêu tan đi.

Khi Alvis cởi xuống miếng vải màu đen kia không có rơi vào trạng thái phát cuồng, khi đám trùng tộc ở đây từ từ chấp nhận sự thật này rồi, lúc này bọn hắn cuối cùng nói tới chuyện chính.

“Ngài gọi thuộc hạ tới đây là có chuyện gì?” Capelia bình tĩnh đi qua, lúc dò hỏi còn cúi đầu xuống, biểu hiện ra thái độ thuần phục.

Bởi vì là chuyện nghiêm túc còn liên quan tới cả trùng tộc, Cố Hoài liền ngồi thẳng cơ thể, nhìn đối phương nói: “Tôi hy vọng giữa hai quân đoàn có thể kết thúc tình trạng đối lập, bốn quân đoàn đối lập sẽ khiến cho trùng tộc bị chia rẽ, tôi không muốn tình huống này tiếp tục kéo dài.”

“Cho nên…. Cô có thể khiến cho quân đoàn của cô không đối lập với Toussaint tinh được không?” Cố Hoài hỏi, nâng tay gãi gãi mã, hắn biết yêu cầu mình nói ra rất khó.

Nếu đối phương không chịu đồng ý, Cố Hoài cũng đã chuẩn bị khuyên bảo.

Bị hỏi như vậy vẻ mặt nữ tính trùng tộc lạnh lùng, nhưng lúc này Capelia dùng thanh âm lạnh nhạt mà vững vàng nói: “Chuyện ngài kỳ vọng, thuộc hạ nhất định sẽ làm được.”

Cố Hoài không kịp phản ứng lại, qua hai giây liền chớp chớp mắt.

Chuyện này có thể giải quyết nhẹ nhàng như thế sao?

Mặc dù lúc trước Cố Hoài cảm thấy, thái độ của ba quân đoàn trùng tộc khác cũng không khác nhau lắm, nhưng khi đối mặt với hành động đối tốt vô điều kiện, trong lòng Cố Hoài vẫn có xúc động.

Tộc độ giải quyết mọi chuyện vượt qua dự kiến của Cố Hoài, Cố Hoài vốn tưởng rằng thống nhất bốn quân đoàn trùng tộc này sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng hiện giờ nhìn lại, có lẽ rất nhanh là có thể hoàn thành.

Cố Hoài cũng ở trên người Capelia và các trùng tộc khác của đệ nhị quân đoàn cảm nhận được tình cảm giống như những trùng tộc trên Toussaint tinh, điều này khiến Cố Hoài đột nhiên sinh ra một ý tưởng.

Hắn cảm thấy…. hắn chỉ cần lượn qua lượn lại trước mắt bốn đại quân đoàn trùng tộc, vậy trùng tộc sẽ thống nhất.

Ý tưởng này đột nhiên toát ra khiến Cố Hoài trầm mặc một giây, nhưng hình như là tình huống sát với sự thật nhất.

“Vậy cô có muốn ở Toussaint tinh một khoảng thời gian không? Nếu muốn tham quan Toussaint tinh, tôi có thể làm hướng dẫn viên cho mọi người. » mặc dù mình cũng mới quen thuộc tinh cầu này vài ngày, lúc này Cố Hoài cười cong mắt, rất là chủ động đưa ra chuyện này.

Theo dõi rất là quan trọng, Cố Hoài muốn trùng tộc của hai quân đoàn tiếp xúc nhiều với nhau.

“Ngài ở lại Toussaint tinh, vậy Toussaint tinh sẽ trở thành thủ đô, thuộc hạ chắc chắn sẽ ở trong này.” Capelia hạ mắt trả lời.

Đây là có ý muốn ở lại, tham mưu trưởng nhanh chóng phản ứng.

Có thêm một gã quân đoàn trưởng ở Toussaint tinh, khả năng phòng thủ của Toussaint tinh sẽ được tăng lên, dựa vào góc độ bảo vệ Cố Hoài, nhân viên cấp cao của Toussaint tinh đều tán thành chuyện này.

“Thuộc hạ cũng sẽ ở lại nơi này.” Những binh lính của đệ nhị quân đoàn cũng cùng mở to hai mắt, nhanh chóng chớp lấy thời cơ.

Cùng vương ở lại trên một tinh cầu, là trùng tộc nào cũng hy vọng có  một cơ hội như vậy, bọn hắn thừa dịp lúc này còn vị trí thì nhanh chóng định cư lại.

Cố Hoài nhanh chóng hiểu được ý tưởng của những binh lính trùng tộc này, hắn chớp chớp mắt nói: “Hoan nghênh mọi người gia nhập Toussaint tinh.”

Chuyện thống nhất trùng tộc được tiến hành tương đối thuận lợi, như vậy đã hoàn thành được một nửa, còn lại hai quân đoàn khác, Cố Hoài chờ bên này ổn định vài ngày sau lại tiếp xúc.

Vậy làm thế nào để trùng tộc của hai quân đoàn thân thiết với nhau, Cố Hoài vô tình nhìn thấy cảnh này—-

Gần đây những cư dân của Toussaint tinh thích đem hình ảnh ghi lại trong thiết bị cá nhân của họ xem đi xem lại nhiều lần, xem như thế nào cũng không chán, mà binh lính đệ nhị quân đoàn mới gia nhấp Toussaint tinh nhìn thấy hình ảnh ghi lại này, vừa thấy liền đi không được.

“Có thể sao chép hình ảnh ghi hình này rồi gửi tới thiết bị cá nhân của tôi không?” trùng tộc của đệ nhị quân đoàn ở bên cạnh nhìn toàn bộ phần ghi hình này không hề chớp mắt một cái nào, biểu tình trên mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại phát sáng.

Cư dân cư trú ở Toussaint tinh thấy vậy, đây không phải là họ thích vương nhà mình sao, thể là rõ ràng nói: “Có thể.”

Không khí của hiện trường toàn là “Chỉ cần cậu cũng thích vương, chính là bạn tốt của tôi”.

Cố Hoài: “….”

Đi đi.

Như vậy cũng rất tốt, như vậy ít nhất hắn không cần lo lắng trùng tộc hai quân đoàn đối xử không tốt với nhau.

Bầu trời giống như sắp đổ tuyết, hôm nay Cố Hoài ở trong phòng không đi ra ngoài, vì không để cho hắn cảm thấy nhàm chán, làm sĩ quan phụ tá của Alvis, Alger liền đặc biệt tới phủ để kể chuyện thú vị cho đối phương nghe.

Alger cảm thấy mình làm sĩ quan phụ tá không dễ dàng, cái gì cũng phải biết, giống như một viên gạch, ở đâu cần thì tới.

Nhưng bị điều tới bên cạnh Cố Hoài, Alger đương nhiên rất cao hứng, kết quả cao hứng quá…, hắn không cẩn thận nói lộ ra một việc.

“Thủ lĩnh hắn có một cái nhũ danh, kêu….” Alger đang nói rất khí thế bỗng nhiên dừng lại, ý niệm muốn sống khiến hắn đem miệng ngậm lại, không dám nói tiếp.

“Kêu cái gì?” bị gợi lên  hiếu kì, Cố Hoài liền đi truy hỏi.

Alger hơi do dự một giây, một bên là ý niệm muốn sống, một bên là vương dò hỏi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của Cố Hoài, miệng của Alger liền chuyển động: “Kêu Pi Pi.”

Nhũ danh này ai cũng biết, nhưng không ai dám kêu.

Không phải bởi vì ở bên Cố Hoài cảm thấy vui vẻ quá…, Alger tuyệt đối sẽ không đem chuyện này ra nói, hiện giờ hắn chỉ mong thủ lĩnh nhà mình không biết chuyện này, nếu không hắn nhất định sẽ chết!

Cố Hoài ngẩn ngơ, xác thật mình không có nghe sai, biểu tình trên khuôn mặt hắn lập tức trở nên vi diệu.

Sao lại kêu đáng yêu như vậy?

Cố Hoài nghĩ tới Alvis, một cao đẳng trùng tộc giống con mèo lớn màu bạc luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, lộ ra sự lạnh lùng khó tiếp cận, thân cao sức lực mạnh mẽ khi đối phương nhìn người khác thì áp lực mười phần.

Mà khi Cố Hoài đem Alvis và nhũ danh “Pi Pi” của hắn liên hệ với nhau, trong tâm trạng vi diệu, Cố Hoài nhịn không được cong khóe miệng.

“Vì sao lại có nhũ danh như vậy?” Cố Hoài cảm thấy không thể tưởng tượng được.

“Bởi vì…. Có liên quan tới âm thanh khi còn nhỏ….” Agler chân thành nói, nghĩ về sự khác biệt giữa chết và chết thê thảm hơn, dưới đôi mắt của Cố Hoài, hắn liền tự mình lấy ra hình ảnh trong một phần kí ức của mình.

Hình ảnh này được chiếu thành không gian ba chiều trước mặt Cố Hoài.

Có rất ít người ngoài biết, trùng tộc khi còn nhỏ kỳ thật là hình thái của động vật nhỏ nhiều lông.

Thời kỳ ấu tể, trên người ấu tể toàn là lông tơ, thoạt nhìn liền giống như một quả cầu lông.

Mà ở trong phần hình ảnh ký ức này, Cố Hoài liếc mắt một cái liền nhìn thấy một ấu tể có chiếc đuôi màu xám bạc trong đám trùng tộc.

Trên đuôi của con ấu tế trùng tộc này đã rụng hết lông, nhưng trên người vẫn còn lông tơ mềm mại.

Kéo kéo cái đuôi màu xám bạc, con ấu tể trùng tộc này nhìn rất là đáng yêu, đáng tiếc phần hình ảnh này không phải là trạng thái động, hơn nữa chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của ấu tể.

Nếu nhìn được chính diện, Cố Hoài cảm thấy hắn có thể nhìn thấy đối mắt màu vàng kia.

Mà khi Alger định giải thích vì sao nhũ danh của thủ lĩnh nhà mình lại có liên quan tới tiếng kêu, Alvis trở về phủ đệ.

Phần hỉnh ảnh ký ức này còn chưa kịp đóng lại, Alvis bình tĩnh liếc nhìn Alger, mặt không có biểu tình gì đi tới gần hắn.

Alger: qua đời tại chỗ.jpg

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương