Tôi Không Hợp Yêu Đương
-
Chương 49
Sau khi món ăn được dọn lên, bầu không khí trong phòng yên tĩnh hơn nhiều. trên bàn đều là các món ăn của Thiên Hạ Cư nên Giang Chi Châu cố ý gọi cho Hạ Duy một phần cơm trứng chiên.
“Em muốn ăn cá bột chiên không?” Giang Chi Châu gắp một con cá được chiên vàng ươm bỏ vào chén cô.
“À, cảm ơn anh.” Hạ Duy vừa ăn một muỗng cơm trứng chiên, dù cảm thấy tay nghề của đầu bếp ở đây không ngon bằng Giang Chi Châu làm nhưng nguyên liệu nấu ăn của Thiên Hạ Cư đúng là tốt hơn ở nhà, nên hương vị cũng không giống như khi ăn ở nhà.
Dì út ngồi đối diện cô chợt ngẩng đầu lên nhìn bọn họ rồi cười hỏi cô: “Hạ tiểu thư biết nấu ăn không?”
Hạ Duy còn chưa kịp trả lời thì Giang Chi Châu đã lên tiếng trước: “Con biết nấu ăn là được rồi.”
cô nghiêng đầu nhìn Giang Chi Châu, trong miệng Hạ Duy còn đang nhai cơm nên không tiện trả lời. thật ra ban nãy cô muốn nói cô cũng biết nấu ăn mà.
Bố của Giang Chi Châu nói: “Chuyện này thì có gì to tát đâu, chẳng phải tôi cũng là người nấu ăn trong gia đình sao?!”
Ông nói như thế khiến dì út và mẹ Giang không tiện mở miệng nữa.
Xong bữa cơm này, bố của Giang Chi Châu tặng một bao lì xì cho cô, bảo là lễ gặp mặt. Hạ Duy cứ từ chối không dám nhận, bố Giang thấy cô như vậy liền nhét luôn vào tay Giang Chi Châu: “Vậy con cầm đi, sau này làm mấy món ngon cho con người ta ăn đó.”
Giang Chi Châu không hề khách sáo, thản nhiên nhận bao lì xì: “Cảm ơn bố. Mọi người có kế hoạch gì tiếp theo không, muốn chơi mạt chược không?”
“Bố không chơi đâu, buổi chiều bố có hẹn đi câu cá rồi.”
“Vậy con đưa mọi người về.”
“Đưa cái gì mà đưa chứ, xe của con chỉ có chỗ ngồi cho 4 người thôi, bố không muốn phải chen chúc đâu. Con với Hạ Duy muốn làm gì thì làm đi, lần sau có dịp thì về nhà ăn cơm, bố xuống bếp nấu.”
Giang Chi Châu cười: “Vậy được, lâu rồi con chưa được thưởng thức tài nấu nướng của bố, quả thậthâm mộ mẹ.”
Mẹ Giang nghe thấy lời này cũng phải bật cười: “Xem con kìa, con muốn ăn thì lúc nào về nhà ăn cũng được, con không chịu về còn trách bố mẹ nữa à.” Bà nhìn nhìn dì út của Giang Chi Châu rồi nói với bà ấy, “Vậy chúng ta về trước đi.”
“Được, lần sau có dịp lại cùng ăn cơm.” Dì út lấy túi xách của mình rồi cùng đi ra ngoài với bố mẹ Giang Chi Châu.
Giang Chi Châu và Hạ Duy đưa bọn họ đến thang máy, ngay khi cửa thang máy vừa đóng lại, Hạ Duy nhẹ nhõm tựa vào tường. Giang Chi Châu chống tay lên tường đỡ cô, hỏi: “Sao nào?”
Hạ Duy ngước lên nhìn anh: “Cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi được rồi.”
Giang Chi Châu cười kéo cô đứng nghiêm chỉnh lại, anh đưa tay sửa sang đầu tóc giúp cô: “anh đưa em về nhà trước, em ngủ một giấc đi.”
“Được.” Hạ Duy thật sự mệt mỏi, tối qua cô đã ngủ không ngon, hôm nay lại lăn qua lăn lại cả buổi sáng, bây giờ chỉ cần đưa cô một chiếc gối là cô có thể nằm xuống ngủ ngay. cô và Giang Chi Châu điđến bãi đậu xe để lấy xe, Hạ Duy ngồi ở ghế lái phụ, nhìn người bên cạnh: “Có khi nào người nhà anhkhông thích em không?”
Giang Chi Châu chuẩn bị khởi động xe, nghe cô hỏi liền dừng lại, quay đầu sang nhìn cô: “Bọn họ chưa hiểu rõ về em thôi.”
“À....” Hạ Duy thấy mình cũng không có gì để người khác tò mò khám phá, “thật ra thì nhà của chúng ta quả thật chênh lệch rất lớn, bố mẹ của anh muốn tìm cho anh một người.....”
“Đúng là bọn họ đòi hỏi rất nhiều điều kiện, nhưng quan trọng nhất vẫn là tìm một người anh thích.”
Hạ Duy nhìn anh, nhẹ nhõm cười cười: “Phải không vậy, người như anh muốn tìm được bạn gái là do người ta có lòng thương người mới giúp đó.”
Giang Chi Châu khẽ cười nói: “Vậy xin em hãy rủ lòng thương nhé.”
Giang Chi Châu đưa Hạ Duy về nhà rồi cũng về nhà định ngủ trưa, anh vừa thay đồ ngủ xong mới ngồi trên giường nhắn tin cho Hạ Duy: “Em ngủ chưa?”
Hạ Duy: Vừa nhắm mắt lại đã bị anh đánh thức rồi!!!
Giang Chi Châu: [cười trộm] Vậy chúc ngủ ngon, anh cũng ngủ đây.
Giang Chi Châu: Buổi chiều em có định đến cửa hàng không?
Hạ Duy: không đi đâu, hôm nay mệt quá rồi orz
Giang Chi Châu: Vậy chiều mình đi siêu thị mua đồ đi, bao lì xì bố anh cho hôm nay rất dày
Hạ Duy: Ha ha ha ha được, vậy em ngủ trước đây!
Giang Chi Châu cười một tiếng, để điện thoại xuống không quấy rầy cô nữa. anh định nhắm mắt lại ngủ một giấc thì chuông điện thoại lại reo khiến anh hơi bực mình thoáng nhìn màn hình, là mẹ anh gọi.
“Alo, mẹ ạ?”
“Ừ, Chi Châu đấy à, bây giờ con còn ở Thiên Hạ Cư sao?”
“không ạ, con vừa về nhà, chuẩn bị ngủ trưa.”
“À... Hạ tiểu thư đó không ở đấy cùng con chứ?”
Giang Chi Châu mấp máy môi, anh chợt nhớ đến cô rồi: “không mẹ ạ.”
Nghe anh nói như vậy mẹ Giang mới nói tiếp: “Mẹ muốn nói với con về chuyện hồi trưa, con đừng trách dì út con nhiều chuyện, trước đây bố mẹ nhờ dì ấy tìm đối tượng xem mắt cho con, thật ra dì ấy cũng vì quan tâm đến con nên giới thiệu nhiều đối tượng cho con như vậy, đều là những cô gái có điều kiện rất tốt. Dù con không tiến tới với họ, dì út cũng không nói gì, còn tiếp tục tìm cho con. Nhưng bây giờ con bỗng nhiên có bạn gái, nên dì ấy nhất định phải xem xét một chút, đây cũng là chuyện thường tình thôi.”
Giang Chi Châu đáp: “Con biết rồi mẹ, con biết giọng điệu của con khi nãy hơi nặng nề, nhưng con không trách dì ấy.”
“Vậy thì tốt rồi, dì út của con cứ lo lắng không thôi, nhưng mẹ cũng muốn nói chuyện với con về vị Hạ tiểu thư này một chút......”
“Con biết mẹ muốn nói gì.” Giang Chi Châu không để bà nói hết liền lên tiếng ngắt lời, “Mẹ cảm thấy nhà cô ấy không tốt sao? Tư tưởng môn đăng hộ đối không phải chỉ có ở thời phong kiến cặn bã ư?”
Mẹ Giang nói: “Con cũng không thể nói như vậy, người xưa coi trọng môn đăng hộ đối cũng có lý lẽ riêng của nó. Con thử nghĩ đi, hai người có hai điều kiện cuộc sống khác nhau, từ hoàn cảnh trưởng thành đến cách ăn nói cũng khác nhau, làm sao có thể sống hết đời với nhau được? Bọn họ làm sao có tiếng nói chung trong chuyện gì chứ?”
Giang Chi Châu nghĩ một chốc rồi mới trả lời: “Bởi vì sự coi trọng thứ bậc ở cổ đại nên hai người xuất thân từ hai gia đình khác nhau chắc chắn sẽ khác nhau, nhưng ở xã hội hiện đại như ngày nay thìchuyện đó đã không còn nhiều nữa.”
“Nhưng cũng chẳng có nghĩ là sự khác biệt này không tồn tại, coi trọng môn đăng hộ đối đâu thể nói là tham phú phụ bần. Nhưng hai cuộc sống có điều kiện tương đương, hai người mới dễ chung sống với nhau, có thể có tiếng nói chung nhiều hơn, ít gây gỗ.”
“Người với người ở chung nhất định sẽ có những tranh cãi, con cảm thấy chỉ cần tôn trọng lẫn nhau từ từ giải thích thì vấn đề nào cũng có thể giải quyết được. Còn tiếng nói chung thì con không cảm thấy mình và Hạ Duy không có tiếng nói chung.”
Mẹ Giang thở dài rồi hỏi: “Vậy con có từng nghĩ xem con bé nghĩ như thế chưa không? không phải người nào cũng có can đảm gả cao hay cưới cao, hai người như thế tạo thành một gia đình thì địa vị của hai vợ chồng sẽ không bình đẳng, điều kiện của gia đình kém một chút khó tránh sẽ ảnh hưởng đến tài chính trong nhà, đây cũng là một nhân tố tiềm ẩn dễ dẫn đến mâu thuẫn giữa vợ chồng. Nếu như điều kiện cá nhân của hai bên thông gia không khác nhau lắm thì sẽ không tồn tại vấn đề này.”
“Dù hai người của hai gia đình có điều kiện tương đương, sống chung không xảy ra mâu thuẫn này nhưng cũng sẽ có mâu thuẫn khác. Con cho rằng quan trọng nhất vẫn là tôn trọng lẫn nhau, để ý quan hệ giữa hai người.”
Mẹ Giang im lặng một hồi mới nói: “Được rồi, nếu con đã nghĩ như vậy thì mẹ không nói gì thêm nữa, con nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.” Giang Chi Châu cúp điện thoại, anh không thể ngủ lại được nữa, cứ luôn suy nghĩ về lời nóicủa mẹ anh, có phải gia thế và bối cảnh của anh sẽ tạo thành áp lực cho Hạ Duy không? Nhưng bọn họ đã hẹn hò được mấy tháng rồi, anh không thấy cô khó chịu điều gì.
Giang Chi Châu nhíu mày, yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hôn nhân là chuyện giữa hai gia đình, từ yêu đương đến kết hôn có thể khiến tâm trạng thay đổi. anh có cần tìm một dịp nào đấy để tâm sự với Hạ Duy không nhỉ?
Hạ Duy lại ngủ một giấc rất ngon, nếu Giang Chi Châu không gọi cho cô ắt hẳn cô sẽ nằm trên giường mà ngủ đến tối mất. Bọn họ hẹn nửa tiếng sau gặp dưới lầu, Hạ Duy mở group chat xem hơn 100 tin nhắn hóng chuyện của đám bạn thân.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình đã gặp người lớn xong rồi đây.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: F*ck, cuối cùng cậu cũng xuất hiện, mình còn tưởng cậu hi sinh ở chiến trường rồi chứ.
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Thế nào rồi?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình cảm thấy gia đình anh ấy không thích mình lắm, có thể là do điều kiện của mình chênh lệch quá lớn so với mấy cô gái xem mắt trước đây của Giang Chi Châu _з" ∠)_
không gầy mười cân không đổi tên: Vậy sao không bảo Giang Chi Châu đi thích mấy cô gái xem mắt ấy đi, anh ấy đã thích cậu thì không còn cách nào khác [móc mũi]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Vậy tình tiết “quăng một xấp tiền vào mặt cậu” có xuất hiện không?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: À, quăng vào mặt Giang Chi Châu cơ.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... anh ta sao vậy?! Ngay cả số tiền này cũng muốn cướp à?!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Bố anh ấy cho mình một bao lì xì, mình từ chối không nhận nên bố anh ấy đưa cho anh ấy, để anh ấy mua thức ăn ngon cho mình [ha ha]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Cách quăng tiền này không đúng lắm.
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Bọn họ như vậy chắc cũng thích cậu mà.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Nhưng mình cảm thấy gia đình hai bên quả thật kém xa orz
không gầy mười cân không đổi tên: Đây cũng là một vấn đề, cứ thế này rồi sau này cậu gả vào khôngbiết có bị bắt nạt không nữa.
không gầy mười cân không đổi tên: Nhưng Giang Chi Châu ở riêng mà, thế này còn được, nhưng anh ấy có nói với cậu sau khi kết hôn có ở riêng nữa không?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: anh ấy từng nói muốn mua một căn hộ, bảo căn hộ bây giờ hai người ở cộng thêm một con chó và một con mèo thì diện tích hơi nhỏ.
không gầy mười cân không đổi tên: ........
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ....... Mọi người giải tán đi nào, vẫn là chủ đề khoe ân ái thôi [mỉm cười]
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Đừng suy nghĩ nhiều, điều kiện hai bên gia đình khác nhau thì không có cách nào rồi, chỉ cần anh ấy thật lòng thích cậu là được.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [like]
Dù được đám bạn thân an ủi nhưng trong lòng Hạ Duy vẫn không tự tin chút nào. Khi một người muốn kén vợ kén chồng thì đều hi vọng tìm một người ưu tú có điều kiện tốt, nhưng khi đối phương quá tốt quá ưu tú thì bạn sẽ trở nên tự ti. thật ra với điều kiện gia đình của Giang Chi Châu, bố mẹ cô cũng không bằng lòng gả cô cho anh, bọn họ cũng sợ cô bị bắt nạt, bị thiệt thòi.
cô cũng là cô công chúa bé nhỏ của bố mẹ cô.
cô thay quần áo xong xuôi, lúc chuẩn bị xuống lầu thì nhìn thấy giấy bút trên bàn.
không thì đăng kí học lại nghiêm túc một lần nữa?
“Em muốn ăn cá bột chiên không?” Giang Chi Châu gắp một con cá được chiên vàng ươm bỏ vào chén cô.
“À, cảm ơn anh.” Hạ Duy vừa ăn một muỗng cơm trứng chiên, dù cảm thấy tay nghề của đầu bếp ở đây không ngon bằng Giang Chi Châu làm nhưng nguyên liệu nấu ăn của Thiên Hạ Cư đúng là tốt hơn ở nhà, nên hương vị cũng không giống như khi ăn ở nhà.
Dì út ngồi đối diện cô chợt ngẩng đầu lên nhìn bọn họ rồi cười hỏi cô: “Hạ tiểu thư biết nấu ăn không?”
Hạ Duy còn chưa kịp trả lời thì Giang Chi Châu đã lên tiếng trước: “Con biết nấu ăn là được rồi.”
cô nghiêng đầu nhìn Giang Chi Châu, trong miệng Hạ Duy còn đang nhai cơm nên không tiện trả lời. thật ra ban nãy cô muốn nói cô cũng biết nấu ăn mà.
Bố của Giang Chi Châu nói: “Chuyện này thì có gì to tát đâu, chẳng phải tôi cũng là người nấu ăn trong gia đình sao?!”
Ông nói như thế khiến dì út và mẹ Giang không tiện mở miệng nữa.
Xong bữa cơm này, bố của Giang Chi Châu tặng một bao lì xì cho cô, bảo là lễ gặp mặt. Hạ Duy cứ từ chối không dám nhận, bố Giang thấy cô như vậy liền nhét luôn vào tay Giang Chi Châu: “Vậy con cầm đi, sau này làm mấy món ngon cho con người ta ăn đó.”
Giang Chi Châu không hề khách sáo, thản nhiên nhận bao lì xì: “Cảm ơn bố. Mọi người có kế hoạch gì tiếp theo không, muốn chơi mạt chược không?”
“Bố không chơi đâu, buổi chiều bố có hẹn đi câu cá rồi.”
“Vậy con đưa mọi người về.”
“Đưa cái gì mà đưa chứ, xe của con chỉ có chỗ ngồi cho 4 người thôi, bố không muốn phải chen chúc đâu. Con với Hạ Duy muốn làm gì thì làm đi, lần sau có dịp thì về nhà ăn cơm, bố xuống bếp nấu.”
Giang Chi Châu cười: “Vậy được, lâu rồi con chưa được thưởng thức tài nấu nướng của bố, quả thậthâm mộ mẹ.”
Mẹ Giang nghe thấy lời này cũng phải bật cười: “Xem con kìa, con muốn ăn thì lúc nào về nhà ăn cũng được, con không chịu về còn trách bố mẹ nữa à.” Bà nhìn nhìn dì út của Giang Chi Châu rồi nói với bà ấy, “Vậy chúng ta về trước đi.”
“Được, lần sau có dịp lại cùng ăn cơm.” Dì út lấy túi xách của mình rồi cùng đi ra ngoài với bố mẹ Giang Chi Châu.
Giang Chi Châu và Hạ Duy đưa bọn họ đến thang máy, ngay khi cửa thang máy vừa đóng lại, Hạ Duy nhẹ nhõm tựa vào tường. Giang Chi Châu chống tay lên tường đỡ cô, hỏi: “Sao nào?”
Hạ Duy ngước lên nhìn anh: “Cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi được rồi.”
Giang Chi Châu cười kéo cô đứng nghiêm chỉnh lại, anh đưa tay sửa sang đầu tóc giúp cô: “anh đưa em về nhà trước, em ngủ một giấc đi.”
“Được.” Hạ Duy thật sự mệt mỏi, tối qua cô đã ngủ không ngon, hôm nay lại lăn qua lăn lại cả buổi sáng, bây giờ chỉ cần đưa cô một chiếc gối là cô có thể nằm xuống ngủ ngay. cô và Giang Chi Châu điđến bãi đậu xe để lấy xe, Hạ Duy ngồi ở ghế lái phụ, nhìn người bên cạnh: “Có khi nào người nhà anhkhông thích em không?”
Giang Chi Châu chuẩn bị khởi động xe, nghe cô hỏi liền dừng lại, quay đầu sang nhìn cô: “Bọn họ chưa hiểu rõ về em thôi.”
“À....” Hạ Duy thấy mình cũng không có gì để người khác tò mò khám phá, “thật ra thì nhà của chúng ta quả thật chênh lệch rất lớn, bố mẹ của anh muốn tìm cho anh một người.....”
“Đúng là bọn họ đòi hỏi rất nhiều điều kiện, nhưng quan trọng nhất vẫn là tìm một người anh thích.”
Hạ Duy nhìn anh, nhẹ nhõm cười cười: “Phải không vậy, người như anh muốn tìm được bạn gái là do người ta có lòng thương người mới giúp đó.”
Giang Chi Châu khẽ cười nói: “Vậy xin em hãy rủ lòng thương nhé.”
Giang Chi Châu đưa Hạ Duy về nhà rồi cũng về nhà định ngủ trưa, anh vừa thay đồ ngủ xong mới ngồi trên giường nhắn tin cho Hạ Duy: “Em ngủ chưa?”
Hạ Duy: Vừa nhắm mắt lại đã bị anh đánh thức rồi!!!
Giang Chi Châu: [cười trộm] Vậy chúc ngủ ngon, anh cũng ngủ đây.
Giang Chi Châu: Buổi chiều em có định đến cửa hàng không?
Hạ Duy: không đi đâu, hôm nay mệt quá rồi orz
Giang Chi Châu: Vậy chiều mình đi siêu thị mua đồ đi, bao lì xì bố anh cho hôm nay rất dày
Hạ Duy: Ha ha ha ha được, vậy em ngủ trước đây!
Giang Chi Châu cười một tiếng, để điện thoại xuống không quấy rầy cô nữa. anh định nhắm mắt lại ngủ một giấc thì chuông điện thoại lại reo khiến anh hơi bực mình thoáng nhìn màn hình, là mẹ anh gọi.
“Alo, mẹ ạ?”
“Ừ, Chi Châu đấy à, bây giờ con còn ở Thiên Hạ Cư sao?”
“không ạ, con vừa về nhà, chuẩn bị ngủ trưa.”
“À... Hạ tiểu thư đó không ở đấy cùng con chứ?”
Giang Chi Châu mấp máy môi, anh chợt nhớ đến cô rồi: “không mẹ ạ.”
Nghe anh nói như vậy mẹ Giang mới nói tiếp: “Mẹ muốn nói với con về chuyện hồi trưa, con đừng trách dì út con nhiều chuyện, trước đây bố mẹ nhờ dì ấy tìm đối tượng xem mắt cho con, thật ra dì ấy cũng vì quan tâm đến con nên giới thiệu nhiều đối tượng cho con như vậy, đều là những cô gái có điều kiện rất tốt. Dù con không tiến tới với họ, dì út cũng không nói gì, còn tiếp tục tìm cho con. Nhưng bây giờ con bỗng nhiên có bạn gái, nên dì ấy nhất định phải xem xét một chút, đây cũng là chuyện thường tình thôi.”
Giang Chi Châu đáp: “Con biết rồi mẹ, con biết giọng điệu của con khi nãy hơi nặng nề, nhưng con không trách dì ấy.”
“Vậy thì tốt rồi, dì út của con cứ lo lắng không thôi, nhưng mẹ cũng muốn nói chuyện với con về vị Hạ tiểu thư này một chút......”
“Con biết mẹ muốn nói gì.” Giang Chi Châu không để bà nói hết liền lên tiếng ngắt lời, “Mẹ cảm thấy nhà cô ấy không tốt sao? Tư tưởng môn đăng hộ đối không phải chỉ có ở thời phong kiến cặn bã ư?”
Mẹ Giang nói: “Con cũng không thể nói như vậy, người xưa coi trọng môn đăng hộ đối cũng có lý lẽ riêng của nó. Con thử nghĩ đi, hai người có hai điều kiện cuộc sống khác nhau, từ hoàn cảnh trưởng thành đến cách ăn nói cũng khác nhau, làm sao có thể sống hết đời với nhau được? Bọn họ làm sao có tiếng nói chung trong chuyện gì chứ?”
Giang Chi Châu nghĩ một chốc rồi mới trả lời: “Bởi vì sự coi trọng thứ bậc ở cổ đại nên hai người xuất thân từ hai gia đình khác nhau chắc chắn sẽ khác nhau, nhưng ở xã hội hiện đại như ngày nay thìchuyện đó đã không còn nhiều nữa.”
“Nhưng cũng chẳng có nghĩ là sự khác biệt này không tồn tại, coi trọng môn đăng hộ đối đâu thể nói là tham phú phụ bần. Nhưng hai cuộc sống có điều kiện tương đương, hai người mới dễ chung sống với nhau, có thể có tiếng nói chung nhiều hơn, ít gây gỗ.”
“Người với người ở chung nhất định sẽ có những tranh cãi, con cảm thấy chỉ cần tôn trọng lẫn nhau từ từ giải thích thì vấn đề nào cũng có thể giải quyết được. Còn tiếng nói chung thì con không cảm thấy mình và Hạ Duy không có tiếng nói chung.”
Mẹ Giang thở dài rồi hỏi: “Vậy con có từng nghĩ xem con bé nghĩ như thế chưa không? không phải người nào cũng có can đảm gả cao hay cưới cao, hai người như thế tạo thành một gia đình thì địa vị của hai vợ chồng sẽ không bình đẳng, điều kiện của gia đình kém một chút khó tránh sẽ ảnh hưởng đến tài chính trong nhà, đây cũng là một nhân tố tiềm ẩn dễ dẫn đến mâu thuẫn giữa vợ chồng. Nếu như điều kiện cá nhân của hai bên thông gia không khác nhau lắm thì sẽ không tồn tại vấn đề này.”
“Dù hai người của hai gia đình có điều kiện tương đương, sống chung không xảy ra mâu thuẫn này nhưng cũng sẽ có mâu thuẫn khác. Con cho rằng quan trọng nhất vẫn là tôn trọng lẫn nhau, để ý quan hệ giữa hai người.”
Mẹ Giang im lặng một hồi mới nói: “Được rồi, nếu con đã nghĩ như vậy thì mẹ không nói gì thêm nữa, con nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.” Giang Chi Châu cúp điện thoại, anh không thể ngủ lại được nữa, cứ luôn suy nghĩ về lời nóicủa mẹ anh, có phải gia thế và bối cảnh của anh sẽ tạo thành áp lực cho Hạ Duy không? Nhưng bọn họ đã hẹn hò được mấy tháng rồi, anh không thấy cô khó chịu điều gì.
Giang Chi Châu nhíu mày, yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hôn nhân là chuyện giữa hai gia đình, từ yêu đương đến kết hôn có thể khiến tâm trạng thay đổi. anh có cần tìm một dịp nào đấy để tâm sự với Hạ Duy không nhỉ?
Hạ Duy lại ngủ một giấc rất ngon, nếu Giang Chi Châu không gọi cho cô ắt hẳn cô sẽ nằm trên giường mà ngủ đến tối mất. Bọn họ hẹn nửa tiếng sau gặp dưới lầu, Hạ Duy mở group chat xem hơn 100 tin nhắn hóng chuyện của đám bạn thân.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình đã gặp người lớn xong rồi đây.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: F*ck, cuối cùng cậu cũng xuất hiện, mình còn tưởng cậu hi sinh ở chiến trường rồi chứ.
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Thế nào rồi?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình cảm thấy gia đình anh ấy không thích mình lắm, có thể là do điều kiện của mình chênh lệch quá lớn so với mấy cô gái xem mắt trước đây của Giang Chi Châu _з" ∠)_
không gầy mười cân không đổi tên: Vậy sao không bảo Giang Chi Châu đi thích mấy cô gái xem mắt ấy đi, anh ấy đã thích cậu thì không còn cách nào khác [móc mũi]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Vậy tình tiết “quăng một xấp tiền vào mặt cậu” có xuất hiện không?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: À, quăng vào mặt Giang Chi Châu cơ.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... anh ta sao vậy?! Ngay cả số tiền này cũng muốn cướp à?!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Bố anh ấy cho mình một bao lì xì, mình từ chối không nhận nên bố anh ấy đưa cho anh ấy, để anh ấy mua thức ăn ngon cho mình [ha ha]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Cách quăng tiền này không đúng lắm.
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Bọn họ như vậy chắc cũng thích cậu mà.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Nhưng mình cảm thấy gia đình hai bên quả thật kém xa orz
không gầy mười cân không đổi tên: Đây cũng là một vấn đề, cứ thế này rồi sau này cậu gả vào khôngbiết có bị bắt nạt không nữa.
không gầy mười cân không đổi tên: Nhưng Giang Chi Châu ở riêng mà, thế này còn được, nhưng anh ấy có nói với cậu sau khi kết hôn có ở riêng nữa không?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: anh ấy từng nói muốn mua một căn hộ, bảo căn hộ bây giờ hai người ở cộng thêm một con chó và một con mèo thì diện tích hơi nhỏ.
không gầy mười cân không đổi tên: ........
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ....... Mọi người giải tán đi nào, vẫn là chủ đề khoe ân ái thôi [mỉm cười]
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Đừng suy nghĩ nhiều, điều kiện hai bên gia đình khác nhau thì không có cách nào rồi, chỉ cần anh ấy thật lòng thích cậu là được.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [like]
Dù được đám bạn thân an ủi nhưng trong lòng Hạ Duy vẫn không tự tin chút nào. Khi một người muốn kén vợ kén chồng thì đều hi vọng tìm một người ưu tú có điều kiện tốt, nhưng khi đối phương quá tốt quá ưu tú thì bạn sẽ trở nên tự ti. thật ra với điều kiện gia đình của Giang Chi Châu, bố mẹ cô cũng không bằng lòng gả cô cho anh, bọn họ cũng sợ cô bị bắt nạt, bị thiệt thòi.
cô cũng là cô công chúa bé nhỏ của bố mẹ cô.
cô thay quần áo xong xuôi, lúc chuẩn bị xuống lầu thì nhìn thấy giấy bút trên bàn.
không thì đăng kí học lại nghiêm túc một lần nữa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook