Tôi Hướng Dẫn Cậu Còn Không Được À
-
Chương 3
Cuộc hẹn ba năm trước diễn ra trong một khách sạn, vậy nên đây là lần đầu tiên Trương Thừa đến nhà Mẫn Hạo Dương.
Căn hộ khá nhỏ, rộng chưa đầy 60m2 nhưng đồ dùng trong nhà lại rất đầy đủ tiện nghi.
Căn bếp mở được bao quanh một nửa bởi bàn ăn, một tấm thảm nhung lớn được trải trước ghế salon, cạnh tường vừa vặn bày một cái giá sách.
Phong cách tổng thể lấy đơn giản và ấm áp làm chủ đạo, đẹp thì đẹp, thế nhưng...!không gian trống quả thực có một chút nhỏ.
Trương Thừa đứng ở cửa, không cởi giày, đại khái quan sát căn phòng một lượt, hỏi: "Thuê?"
Mẫn Hạo Dương đi đến tủ lạnh, nghe thấy câu hỏi của Trương Thừa, cậu ngẩn người, sau đó mở cửa tủ lạnh lấy ra hai chai nước khoáng đưa cho Trương Thành một chai, đáp: "Không phải, nhà này tôi mua."
Trương Thừa nhận lấy chai nước, nhưng không hề mở nắp ra uống, nói: "Loại nhà này quyền tài sản nhỏ, lại khó mà tăng giá lên cao.
Cậu mua nó để làm gì?"
Mẫn Hạo Dương gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười: "Từ trước đến giờ tôi đều rất thích loại căn hộ như này, làm tổ rất thoải mái...!Này, anh không vào sao?"
Trương Thừa thoáng chút do dự, sau đó vẫn khom lưng cởi giày.
Mẫn Hạo Dương so với lần trước quả thật đã có tiến bộ, cậu đã biết cách đưa ra những mệnh lệnh đơn giản.
Cậu dời chiếc bàn trà nhỏ phía trước ghế salon đến bên cạnh tường, chừa ra một khoảng không gian trống, đồng thời điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng lên cao, sau đó giơ chân chỉ vào Trương Thừa, ra lệnh: "Anh...!Cởi hết quần áo ra, sau đó quỳ xuống.
"
Đối với mệnh lệnh cố làm ra vẻ cường thế này của Mẫn Hạo Dương, Trương Thừa không cảm thấy kính nể chút nào, hắn chỉ thấy hơi buồn cười.
Thế nhưng không hiểu vì sao, hắn lại thấy giọng điệu đó có một chút đáng yêu.
Trương Thừa nhếch nhếch khóe miệng, sau đó liền ngoan ngoãn cởi quần áo từng chiếc từng chiếc một, xếp ngay ngắn trên ghế salon
Khi chỉ còn mỗi quần lót, Trương Thừa muốn trêu chọc Mẫn Hạo Dương một chút, cố ý hỏi: "Quần lót cũng phải cởi sao?"
"Cởi ra, cũng không phải là tôi chưa từng thấy qua!"
Mẫn Hạo Dương ngẩng mặt lên tỏ vẻ hung dữ, nhưng đôi lông mi run rẩy lại bán đứng nội tâm đang hoảng loạn của cậu.
Trương Thừa hài lòng với kết quả này, cúi đầu cười, sau đó không hề do dự liền cởi phăng chiếc quần lót, đặt lên phía trên chồng quần áo.
Hắn đi đến quỳ gối trước mặt Mẫn Hạo, còn cố ý vặn vẹo người, ngẩng đầu nhìn Mẫn Hạo Dương một cách đầy khiêu khích.
Mẫn Hạo Dương không khỏi nhíu mày, xoắn xuýt một hồi, cậu gom hết can đảm nói: "Lần trước anh không quỳ như thế này."
Trương Thừa không thay đổi tư thế, thậm chí còn không chút che giấu nở nụ cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Mẫn Hạo Dương nghẹn đỏ cả mặt, sau đó cậu nhấc chân đạp nhẹ vào đùi Trương Thừa, ra lệnh: "Không cho phép quỳ như vậy, anh...!anh quỳ thật nghiêm chỉnh cho tôi!"
Trương Thừa hạ thân nảy lên một cái liền cứng, cảm thấy không cam lòng, cổ họng hơi chuyển động, hầu kết lăn lăn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn thẳng thắt lưng điều chỉnh tư thế quỳ.
Hai đầu gối hắn hơi mở rộng so với vai, mu bàn tay đặt sau thắt lưng, thẳng lưng ưỡn ngực, hơi ngẩng cao đầu nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối luôn hướng xuống dưới.
Một nô lệ tiêu chuẩn thể hiện tư thế quỳ gối trước chủ nhân của mình.
Mẫn Hạo Dương đương nhiên cũng nhìn thấy sự rung động của thứ ở hạ thân Trương Thừa, mặt cậu càng đỏ hơn, ho khan một tiếng, lùi về phía sau nói: "Quỳ cho nghiêm chỉnh, không được phép nhúc nhích."
Nói xong, liền xoay người chạy lên lầu, có vẻ là đi lấy dụng cụ.
Trương Thừa ngẩng đầu nhìn Mẫn Hạo Dương đi lên, sau đó nghe thấy âm thanh ma sát của chiếc rương kéo lê trên mặt đất, liền lắc đầu cười.
Vốn định thu hồi tầm mắt, đột nhiên hắn thấy Mẫn Hạo Dương thò đầu ra từ cầu thang, nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hai người va vào nhau, Mẫn Hạo Dương hung hăng trừng mắt nhìn Trương Thừa.
Trương Thừa chột dạ bĩu môi, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác mới khôi phục lại tư thế trước đó, không hề nhìn lên lầu nữa.
Quỳ ước chừng nửa giờ, Trương Thừa khẽ nhúc nhích đầu gối, đổi lại là một trận đau nhói rõ ràng, hắn nhe răng nghiến lợi, tức giận ngẩng đầu hướng lên trên lầu quát, "Cậu có thể nhanh lên một chút không vậy!"
Trên tầng lần nữa truyền đến tiếng động khá mạnh, Mẫn Hạo Dương tay cầm vài món dụng cụ bình bịch chạy xuống, đáp: "Tới rồi đây."
Hừ,một quyền tức giận này đấm vào bông.
Vì cái miệng thối này mà cuộc hẹn trước Trương Thừa đã bị ăn không ít "đòn hiểm" từ S, song đây mới chính là điều hắn mong muốn.
Là một M yêu thích cảm giác đau đớn, khả năng chịu đựng của Trương Thừa về cơ bản ở mức ổn.
Phản ứng của Mẫn Hạo Dương thực sự khiến anh thất vọng.
Trương Thừa khó chịu giật giật khóe miệng, hắn suy nghĩ một chút, liền dứt khoát chống tay vào thảm đứng dậy, bất mãn nhìn Mẫn Hạo Dương.
Hắn cao khoảng trên 1m8, Mẫn Hạo Dương có vẻ thấp hơn một chút, nhưng cậu ấy cũng cao 1m8.
Hắn cứ như thế trực tiếp đứng lên khiến Mẫn Hạo Dương lập tức bối rối.
"Thừa Thừa..."
"Tôi đã nói rồi, đừng có gọi tôi bằng cái tên đó!"
Trương Thừa giọng điệu mười phần không tốt, hét lên.
Hoặc là đạp hắn một cước, ra lệnh cho hắn quỳ xuống sau đó hung hăng mà trừng phạt.
Hoặc là tiếp tục thận trọng nịnh nọt, rối rít xin lỗi như vậy, hắn sẽ ngay lập tức mặc lại quần áo và rời đi, giống như lần trước.
Đây là hai tình huống có thể phát sinh mà Trương Thừa dự đoán.
Nhưng không ngờ Mẫn Hạo Dương vậy mà lại đặt dụng cụ xuống đất, sau đó đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn.
Động tác mang tính trấn an khá mạnh, cơn tức giận của Trương Thừa nháy mắt giảm đi phân nửa.
Hắn cảm giác mình như một con chó lớn đang nóng nảy sủa ầm lên với chủ nhân của nó, nhưng người chủ không ngay lập tức trừng phạt mà lại dịu dàng vuốt lông, dỗ dành hắn bình tĩnh lại.
"Thừa Thừa ngoan, chờ lâu lắm rồi đúng không." Mẫn Hạo Dương nhẹ giọng dụ dỗ, "Dụng cụ đã lâu không dùng, có chút bụi bẩn nên tôi phải lau chùi cẩn thận một chút."
Trương Thừa sửng sốt, không tự chủ mềm nhũn cả người, một lát sau mới lấy lại được giọng, mạnh miệng đáp: "Cậu...!con mẹ nó dỗ trẻ con à? Ai hỏi cậu loay hoay ở trên đó làm gì."
Mẫn Hạo Dương nheo mắt cười cười, lòng bàn tay xoa nhẹ gáy Trương Thừa: "Chúng ta có thể tiếp tục được không?"
Trương Thừa bĩu môi, cảm thấy có chút tay chân luống cuống.
Tình huống hiện tại cũng không tệ cũng đến mức phải rời đi ngay.
Tuy nhiên, hắn không thể chịu nổi một Mẫn Hạo Dương không nóng không lạnh như vậy.
Do dự một chút, vẫn là quỳ gối trở lại, hắn đơn giản nói thẳng: "Tôi vừa trái lệnh của cậu, tự ý đứng lên, cậu nên trừng phạt tôi."
"Ừ." Mẫn Hạo Dương như nghĩ ra điều gì đó, gật đầu, "Còn nữa! Tôi không cho phép anh cử động, vậy mà lúc lên lầu còn ngước lên nhìn lén tôi."
Trương Thừa đối với việc này từ chối cho ý kiến, lẳng lặng nhìn Mẫn Hạo Dương.
Mẫn Hạo Dương chỉ vào những dụng cụ ngổn ngang trên nền đất, nói: "Nào, anh chọn đi."
Mặt Trương Thừa trong nháy mắt "xoẹt" một cái, đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ lên, qua loa liếc nhìn đống dụng cụ, xấu hổ mở miệng: "Vợt da."
Mẫn Hạo Dương gật đầu, đi một bước về phía bên kia, sau đó đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm: "Không đúng, không đúng."
Cậu xoay người ngồi trên ghế salon, thẳng lưng ra lệnh cho Trương Thành: "Anh, ngậm cái đó...!tha qua đây."
Trương Thừa liếc mắt, không thể không nói trong lòng có chút dễ chịu.
Nghe theo mệnh lệnh của Mẫn Hạo Dương, hắn bò qua, cúi xuống ngậm lấy phần chuôi của vợt, sau đó chậm rãi bò đến trước mặt Mẫn Hạo Dương, nghiêng đầu nhả chiếc vợt da bên cạnh chân cậu.
Tuy rằng trong những video hắn từng xem qua, sau khi chủ nhân đưa ra kiểu mệnh lệnh này, nô lệ nên cung kính ngậm dụng cụ rồi đưa đến trước mặt chủ nhân, chờ chủ nhân ra tay hoặc hướng dẫn tiến hành các bước tiếp theo.
Nhưng Mẫn Hạo Dương lại không chú ý đến cử chỉ vô lễ nho nhỏ này, trái lại cậu rất thích tính khí như vậy của Trương Thừa.
Cậu vỗ vỗ vào chân mình, nói: "Anh, lại đây nằm úp sấp trên đùi tôi đi".
Trương Thừa theo tiếng liền đứng dậy, sau đó nằm sấp lên đùi Mẫn Hạo Dương.
Mẫn Hạo Dương không nhịn được vươn tay sờ sờ mông Trương Thừa, chọc cho Trương Thừa nổi da gà khắp người.
"Cậu...!có đánh hay không, chậm chạp cái gì vậy?" Trương Thành đỏ mặt la lên.
Mẫn Hạo Dương thu tay về, cầm lấy vợt da nhẹ nhàng vỗ một cái vào hai luồng thịt nhô cao trắng nõn mềm mại trước mặt: "Vậy tôi bắt đầu đây, tôi sẽ đánh 20 cái, Thừa Thừa chịu đựng một chút nha.
"
Trương Thừa không khỏi ghét bỏ nói: "Không phải cậu mua thứ này cho tôi để dùng vào những lúc như này à? Cần gì phải thương lượng thêm nữa."
Mẫn Hạo Dương không cho là đúng, nói với vẻ hiển nhiên "Thừa Thừa ngoan như vậy, nếu đánh anh bị thương, tôi sẽ rất đau lòng đó."
Nói xong, cậu giơ tay đánh xuống phát đầu tiên.
Ừm...!nội tâm Trương Thừa không hề xao động chút nào, thậm chí còn có chút buồn ngủ.
Sau khi Mẫn Hạo Dương đánh xong phát này lại chậm chạp không hề xuống tay tiếp, cậu xoa xoa phần mông chưa hề đỏ lên của Trương Thành rất lâu.
Vốn dĩ chút lực đạo này không đủ đánh thức dục vọng của Trương Thừa, bị xoa lâu như vậy, cuối cùng sự kiên nhẫn của Trương Thừa cũng cạn kiệt, nhịn không được quay đầu lại châm chọc nói: "Cậu tóm lại có thể đánh hay không?"
Mẫn Hạo Dương ngẩn người, sau đó gật đầu, giơ tay lên đánh vào mông Trương Thừa cái thứ hai.
Tâm như tro tàn.
Trương Thừa xoay người đứng dậy, không nói hai lời cầm lấy quần áo vừa cởi mặc từng cái lên trên người, vừa mặc vừa nói: "Tôi thực sự hoài nghi, làm thế nào cậu lại là S được? Khí thế không có, đánh người như nào cũng không biết, rốt cuộc cậu muốn cái gì? Tôi nghĩ cậu nên nuôi một con chó thật, hằng ngày ôm ấp xoa xoa cho nó là xong, cần gì phải chơi trò SM...!"
Mẫn Hạo Dương vẫn im lặng, cúi đầu nhìn vợt da trên tay, ngón cái không ngừng gảy gảy đường vân trên đó.
Trương Thừa mặc vào quần áo tử tế, liếc nhìn hắn một cái, khinh thường nói: "Đi đây."
Mẫn Hạo Dương không trả lời, Trương Thừa đi tới cửa, cúi xuống lấy giày, chưa kịp xỏ vào chân thì đột nhiên nghe thấy tiếng sụt sịt phát ra từ phía sau.
Trương Thừa nhất thời sửng sốt, sau đó ma xui quỷ khiến mà bỏ giày xuống, quay lại chỗ Mẫn Hạo Dương.
"Này."
Hắn gọi.
Mẫn Hạo Dương thờ ơ, giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của Trương Thừa, nhưng lại nhịn không được hít mũi một cái.
Trương Thừa hoài nghi nghiêng người quỳ xuống, chống một tay xuống đất, ngoẹo cổ ngẩng đầu lên, muốn xem biểu tình sau khuôn mặt đang cúi thấp của Mẫn Hạo Dương.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn Trương Thừa liền thấy một giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống từ hốc mắt của Mẫn Hạo Dương, thẳng tắp một đường rơi lên mặt cây vợt da nhẵn nhụi.
"Đ*t m*?"
Khóc..khóc?
Trương Thừa kinh ngạc há to miệng, nửa ngày trời vẫn không thốt ra được một lời nào.
Thật lâu sau, hắn mới xoay người ngồi xếp bằng trên mặt đất, mặt đối mặt với Mẫn Hạo Dương, vươn tay chọc chọc vào cánh tay cậu, lắp bắp: "Không phải chứ, cậu khóc cái gì mà khóc?"
Mẫn Hạo Dương nước mắt càng rơi dữ dội hơn, thút tha thút thít hồi lâu mới mở miệng.
"Xin lỗi...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook