Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh
Chương 68: Chương 68

Một Kẻ Lưu Manh Cuối Cùng
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 68 : 150 đồng một lần "yêu".
Dịch: yudfire
Nguồn: LX.us
Hôm nay Sử Hạo dậy thật sớm, hắn theo bản năng vớ lấy cái thắt lưng, thực kinh người là hai tay lại có thể làm ra được động tác ấy, chỉ là hai tay nâng lên một chút rồi không thể nhúc nhích, sau đó toàn thân là một trận đau nhức như hồng thủy mãnh thú kéo đến. Trong nháy mắt làm cơn buồn ngủ của Sử Hạo biến mất tiêu.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh tay, im lặng nửa ngày không có phản ứng gì, đồng tử không ngừng co rút rồi phóng đại, miệng vẫn còn vương dấu nước miếng từ từ mở to ra. Biểu tình trên mặt từ thống khổ biến thành mê mang, cuối cùng là mừng rỡ như điên, hắn nhịn không được mà ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng xúc động, bởi vì hiện tại trời vừa mới sáng, hàng xóm xung quanh còn đang trong giấc mộng nên đột nhiên hét to một tiếng khẳng định sẽ bị mắng cho cẩu huyết lâm đầu, nói không chừng còn bị dùng đá tảng chọi vào cửa sổ. Sử Hạo cố kìm chế tâm tình kích động, hắn trong lòng có chút cảm giác lo được lo mất, sợ đây chỉ là giấc mộng, sợ cánh tay của ình chỉ là hồi quang phản chiếu, động được một chút rồi vĩnh viễn không động nữa. Hắn kinh sợ nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay.

“ Ngao “ một tiếng hét kinh thiên động địa điên cuồng vang lên trong khuôn viên trăm dặm làm kinh động gia cầm, cư dân xung quanh bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhất thời khắp ngã tư đường gà bay chó sủa, âm thanh tức giận chửi mắng vang lên không ngừng.
- ĐKM, gọi hồn à, có đạo đức không đấy, mẹ nó còn tưởng là đến giờ đi Tống - Kim, ( nguyên văn: ma thú công thành, chém tý cho nó hợp với ) hại lão tử ngay cả quần cũng chưa mặc bỏ chạy đi ra đoạt cờ.
- Mẹ, đừng có để cho tao biết thằng nào hét, nếu không tao ột cái lôi điện cấp ba đánh cho lông tóc dựng đứng lên cho xem.
Nhìn thân thể đã có thể họat động, tuy chưa phải là linh hoạt mười ngón nhưng Sử Hạo cũng không nhịn được nữa, bộc phát ra tiếng gầm rú hưng phấn của dã thú, mặc kệ cho hàng xóm thóa mạ một chút nhưng trong lòng hắn không thể kìm chế được kích động. Hi vọng khỏi hẳn đã ở ngay trước mặt.
- Mẹ nó có thể động, rốt cuộc là có thể cử động được rồi.
Lúc này Sử Hạo giống như con sói đói vài ngày bụng kêu ục ục trong rừng chợt thấy con mồi, lại giống như người lạc tại chỗ băng tuyết rét run phát hiện một cái áo bông, làm cho hắn trở nên có hi vọng sống giống như dã thú vì khát vọng sống còn mà truy tìm chút hi vọng xa vời ( đoạn này cao siêu quá chỉ hiểu 1 ít >.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương