Tôi Gặp Phải Nam Chính Ngầm Ở Mạt Thế
-
Chương 7
Rầm một tiếng, Bách Điền bay xa gần mười mét, đập vào tay vịn cầu thang.
Tay vịn cầu thang cứng rắn bị gãy, Bách Điền ngất xỉu không phát ra tiếng nào, có lẽ đã gãy mấy cái xương sườn rồi.Tai nạn xảy ra quá nhanh, Dạ Nguyệt đang tỉnh táo cũng ngẩn ra, bản thân Uyển Như cũng sững người.
Cô không dám tin nhìn đôi tay mảnh khảnh của mình, ngỡ ngàng hỏi Mộ Hàn: “Tôi bị ảo giác à?”“Có lẽ là không.” Mộ Hàn là người bình tĩnh nhất ở đó, sau khi ngạc nhiên trong thoáng chốc, anh hiểu ra: “Có lẽ vì tình hình khẩn cấp nên đánh thức dị năng.”Nhìn thấy kết cục của Bách Điền, lại nghe thấy Uyển Như đánh thức dị năng, Dạ Nguyệt cực kỳ hoảng hốt muốn chạy trốn.
Cô ta là một người phụ nữ không có dị năng, tay trói gà không chặt, dựa vào đàn ông mới có thể sống đến hôm nay.
Bây giờ Bách Điền không rõ sống chết, cô ta nhất thời mất đi chỗ dựa, vẻ kiêu căng hống hách sớm đã bị dập tắt.Hoảng loạn muốn chạy lên tầng, nhưng chân cô ta như đeo chì, không làm sao cử động được.
Dần dần, cô ta nhận ra cơ thể mình đã cứng lại, đứng thẳng tắp như một bức tượng điêu khắc, không nghe theo sai khiến của bản thân nữa.Cơ thể như không phải của mình, cô ta không nhúc nhích được, há miệng nhưng lại không phát ra tiếng, cả người chỉ có mỗi con ngươi là có thể tự do chuyển động.Nỗi sợ hãi khi số phận bị người khác nắm trong tay tràn ngập trong lòng, Dạ Nguyệt nhìn người đàn ông đang yên lặng trốn phía sau cô gái.
Anh vốn nên trúng thuốc mê man mới phải, thế nhưng lúc này anh lại cong khóe môi, nhìn cô ta chằm chằm với vẻ thích thú.
Có điều ý cười không sâu đến đáy mắt, ẩn trong đó là vẻ đùa cợt.Cơn lạnh toát xộc đến, bao trùm khắp tứ chi xương cốt.
Dạ Nguyệt mở lớn mắt, răng va vào nhau cầm cập, hệt như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.Lúc này cô ta vô cùng hối hận tại sao mình lại tham lam, chọc phải người đàn ông đáng sợ như vậy.
Nhưng cô ta vẫn không nói ra, ngay cả vạch trần bộ mặt thật của anh cũng không làm được.Dạ Nguyệt không cử động được trơ mắt nhìn cô gái vẻ mặt ngỡ ngàng đi tìm dây thừng, dễ dàng trói cô ta và Bách Điền đã ngất lại.
Cuối cùng, Uyển Như nghiêng đầu quan sát cô ta bị trói thành bánh tét, giọng điệu hơi ngạc nhiên: “Sao cô không chạy?”Không ầm ĩ cũng chẳng chạy, cứ thế đứng im tại chỗ đợi người khác lấy dây thừng đến trói.
Chưa từng thấy người xấu nào tự giác như vậy, Uyển Như không khỏi nhìn thêm vài cái.“Có thể là biết mình đã hết hy vọng, không muốn giãy giụa vô nghĩa.”Dạ Nguyệt nhìn người đàn ông kia, lúc ánh mắt của cô gái nhìn sang thì anh bỗng trở nên yếu ớt, cố ý kéo vạt áo của mình, tỏ vẻ đáng thương, giọng nói cũng run rẩy.“...” Đúng là giỏi giả vờ hơn cả cô ta, tốc độ lật mặt nhanh như vậy, nếu làm diễn viên, e là đã sớm giành được tượng vàng Oscar rồi.“Anh thấy thế nào, còn khó chịu lắm không?” Để ý thấy sắc mặt người đàn ông không tốt lắm, Uyển Như chạy tới trước mặt anh, kề mu bàn tay lên trán anh, nhiệt độ nóng hổi truyền tới, cô nói: “Nóng quá.”“Nóng lắm.” Đuôi mắt Mộ Hàn phiếm đỏ, anh cố ý đè thấp giọng, hệt như mang theo móc câu, vừa từ tính vừa trêu ngươi.Cho dù cô là một cô gái ngây thơ chưa từng nắm tay con trai, nhưng chưa ăn thịt heo thì vẫn từng thấy heo đi đường chứ.
Tình cảnh này vừa nhìn đã biết là triệu chứng trúng phải loại thuốc kia rồi, Uyển Như thầm ho khan, đẩy xe lăn về phía phòng ngủ của người đàn ông: “Tôi dìu anh về phòng nghỉ ngơi trước.”Ở đây mấy ngày, đây là lần đầu tiên Uyển Như bước vào phòng ngủ của Mộ Hàn.
Trang trí theo phong cách tối giản, ở cửa còn treo chuông gió vỏ sò, có người đẩy cửa thì sẽ phát ra tiếng lanh lảnh.Xe lăn dựa bên mép giường, người đàn ông đỏ mặt chống hai tay lên giường, thử vài lần cũng không lên được, anh chán nản nói: “Tôi vô dụng quá, ngay cả một cái giường mà cũng không thể lanh lẹ trèo lên được.”Quả nhiên câu này đã khơi dậy lòng trắc ẩn của Uyển Như, cô bước tới trước một bước, giọng nói đầy vẻ thương xót: “Không có chuyện đó đâu, chỉ là anh không khỏe thôi.
Hay là, tôi dìu anh lên nhé?”Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, yên lặng nhìn cô một lúc rồi gật đầu.
Được cho phép, Uyển Như hơi khom người, nhẹ nhàng dìu người đàn ông hơn một mét tám lên giường, còn chu đáo kéo chăn đắp, dém lại góc chăn cho anh.“...!Tôi thấy nóng.” Mộ Hàn khó khăn nói.“Nóng là đúng rồi, cái này gọi là lấy độc trị độc.” Uyển Như vỗ vào lớp chăn đắp trên người anh, nói: “Giống như bị cảm ấy, ra mồ hôi mới tốt.”“...” Nhìn ba cái chăn quấn trên người mình, Mộ Hàn giật giật khóe miệng không lên tiếng.
May mà thứ đó không có tác dụng với mình, nếu anh thật sự trúng thuốc đó thì e là bây giờ đã bị nghẹn chết rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook