*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mùa hè nhanh chóng kết thúc, bây giờ toàn thể học sinh trường THPT Nhất Sinh đã chính thức bắt đầu bước vào năm mười hai đầy khó khăn vất vả.
Vốn dĩ lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào ngày 20/9, nhưng do Hạ Dương vừa nhập học đã bị choáng ngợp bởi đống bài tập, vì thế nên cậu mè nheo với Bạch Ân rằng hãy dời ngày đính hôn lại.

Sau khi thi đại học xong rồi hẳn đính hôn có được không?
Sắc mặt hắn âm trầm, lạnh lùng nhìn cậu: “Em chắc chắn muốn dời ngày đính hôn?”
Hạ Dương cọ cọ vào người hắn: “Em cũng có muốn đâu, nhưng mà sắp thi giữa kỳ đến nơi rồi, em không lo học hành đến nơi đến chốn thì điểm sẽ thấp, không khéo rớt đại học mất.”
Bạch Ân buồn bã ngồi đó, không thèm đoái hoài đến cậu.
Hạ Dương biết bạn trai nhà mình lại bắt đầu giở trò giận dỗi.

Cậu phải nhanh đi dỗ hắn, nếu không hắn sẽ buồn mãi mất.
Hạ Dương leo lên giường, ngồi lên đùi hắn, đầu vùi vào hõm cổ hắn: “Anh thử nghĩ xem, anh thì giỏi giang như thế này, sau này chắc chắn sẽ đỗ một trường đại học tốt.

Là bạn trai của anh thì em đương nhiên không thể rớt đại học được.


Em cũng muốn mình trở nên xứng với anh mà.

Đợi đến khi cả hai chúng ta đều đỗ vào trường tốt rồi chúng mình đính hôn có được không?”
Trước sự thuyết phục của Hạ Dương, hắn chỉ có thể mềm lòng đồng ý.

Ai bảo người yêu hắn đáng yêu như này, sao hắn nỡ từ chối được?
Mặc dù hắn rất muốn nói với cậu rằng dù sao sau này cả hai cũng sẽ đi du học, bây giờ cậu không cần học nhiều làm gì.

Vợ chồng thì chỉ cần một người thông minh là đủ, hắn nguyện chăm sóc cậu cả đời, Hạ Dương chỉ cần ở nhà ăn chơi thoải mái là được.
Thậm chí nếu cậu muốn thì hắn có thể dùng quyền năng của chủ thần để tiết lộ trước đề thi cho cậu.
Nhưng Bạch Ân không nỡ cắt đứt hy vọng của Hạ Dương.

Bởi hắn biết cậu đang bị tự ti, cảm thấy bản thân không xứng với hắn.

Đối với việc này, hắn chỉ có thể ở phía sau chỉ bảo, ủng hộ cậu hết mình, để Hạ Dương cũng đại được số điểm đại học cao, sau đó cả hai đều đỗ vào trường top.

Có như vậy thì bé con nhà hắn mới vui vẻ lên được.
“Được rồi.” Hắn thỏa hiệp, dùng hai tay bưng mặt Hạ Dương: “Nhưng em không được để anh đợi quá lâu, lâu quá anh đói, anh ăn sạch em đến không còn một mẩu xương.”
Hạ Dương đỏ bừng mặt, lí nhí nói: “Em biết rồi mà, thật ra đủ mười tám tuổi rồi thì chúng ta kết hôn luôn cũng được…”
“Em nói cái gì?” Bạch Ân ngạc nhiên đến mức hưng phấn: “Bảo bối, nói lại một lần nữa cho anh nghe.”
“Không, không có gì.” Cậu vội chối, nhưng sau đó lại thành thật: “Thật ra em nghĩ chúng ta nên đi từ từ, tốt nghiệp cấp ba rồi đính hôn, tốt nghiệp đại học rồi kết hôn.

Trong quá trình học đại học, nếu anh thèm quá chịu không nổi thì em có thể cho anh ăn một xíu, nhưng mà chỉ là một xíu thôi.

Anh ăn nhiều quá lại đến lượt em chịu không nổi.”

Nghe những lời thẳng thắn đến mức đáng yêu của cậu, Bạch Ân phì cười, không còn cách nào khác chỉ đành đồng ý: “Được rồi được rồi, đều nghe em hết.” Nhưng trong lúc ăn liệu anh có nhịn được không cũng là một vấn đề, nếu lúc đó anh không nhịn được thì em… em chịu thiệt một chút là được rồi.
Nếu Hạ Dương biết được những suy nghĩ đen tối này của Bạch Ân thì cậu sẽ đánh hắn chết.
Năm lớp 12 trường có phân lớp giỏi dở, trước hôm thi phân lớp một tháng, dưới sự kèm cặp của Bạch Ân, Hạ Dương đã học tập vô cùng cực lực.

Bởi cậu biết học lực của mình và bạn trai cách nhau quá xa, nếu cậu không cố gắng thì còn lâu mới được chung lớp với hắn.
Cuối cùng, dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của mình, Hạ Dương thành công giành được slot cuối cùng ở lớp 12A1.

Lúc nhìn thấy tên mình đứng cuối trong lớp giỏi nhất, Hạ Dương vui đến mức bật khóc.

Bạch Ân phải ôm lấy cậu dỗ dành, hôn hôn sờ sờ cả đêm thì cậu mới nín.
Biết làm sao được, lưu lạc ở thế giới khác mười mấy năm chưa bao giờ Hạ Dương cố gắng vì tương lai của bản thân hay bất kỳ ai khác.

Bây giờ nếm được mùi vị của trái ngọt sau bao nhiêu gian lao, cậu không kiềm lòng được mà bật khóc.
Cứ thế, hai người bọn cậu ở cùng một ký túc xá, lên trường thì học chung lớp ngồi chung bàn.
Lớp 12A1 hội tụ toàn những người giỏi, đương nhiên giỏi nhất vẫn là Bạch Ân, tiếp theo là Mạc Tồn Văn rồi đến Hứa Tình Miên.

Tuy Hạ Dương đứng chót lớp nhưng cậu là người dở nhất trong lớp giỏi nhất, vì thế cũng không thể nói cậu dở được.

Hội bốn người lại ngồi chung với nhau, cùng trò chuyện trên trời dưới đất.
Tuy nhiên có một chỗ trống mãi mãi không thể lấp đầy, đó chính là chỗ của Tiêu Kha.
Hạ Dương hỏi Bạch Ân: “Anh ơi, vậy thì linh hồn Tiêu Kha sẽ đi đâu? Thật ra cậu ấy cũng không làm gì sai, chỉ vì tham vọng của ý thức chủ mà cậu ấy phải chết oan.”
Bạch Ân cưng chiều xoa đầu cậu: “Đừng buồn, thế giới nào cũng cần phải có ý thức chủ.

Mà ý thức chủ của thế giới này bị chúng ta gi.ết chết rồi.

Vì thế nên anh đã chọn ra một ý thức chủ mới.”
“Vậy tức là?”
“Ừm, Tiêu Kha đã trở thành ý thức chủ mới của thế giới này.

Cậu ta đang làm khá tốt, lúc nãy cậu ấy ngồi cạnh nhìn em, anh thấy phiền quá nên khóa cậu ta vào thế giới hư không một ngày rồi.”
Hạ Dương: “...” Anh ít có ác lắm!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương