Trương Tuệ mở to đôi mắt nhìn, lập tức chuyển hướng sang chồng: “Ông nói bậy bạ gì đó? Thật sự tin tưởng nó hồ ngôn loạn ngữ hả?”

Lâm Mạt Mạt rất kỳ quái: “Đã không tin hắn gặp quỷ bị dọa sợ vậy các người tới tìm tôi làm gì? Tôi một không mắng hắn, hai không đánh hắn, nếu truy cứu thì Tống Vân Lâm còn làm hỏng bài thi của tôi, tôi không mách cô đã là khoan dung với hắn rồi.”

Phu thê hai người họ tìm Lâm Mạt Mạt đương nhiên là để hỏi rõ ràng hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con trai họ đã ba ngày ngủ không ngon, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, cả ngày vui buồn thất thường, không dám tắt đèn cũng không dám rời người, mắt thấy sắp điên rồi bọn họ có thể không nóng nảy sao được?

Nhưng mà bọn họ nghe được cái gì đây?

Trương Tuệ tức cười: “Trường học còn dạy những thứ này nữa sao? Cô Trần, học sinh thế này là không được rồi, học văn hóa thì chẳng ra sao, phong kiến mê tín ngược lại là một bụng.”

Lâm Mạt Mạt đứng lên, nhìn thời gian, cũng đã đến lúc về nhà nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền.

Văn hóa của tôi khá tốt, thi được 985 điểm cũng không thành vấn đề, cũng không cần dì nhọc lòng quan tâm. Cô Trần em về trước.”

Cô Trần còn đang sửng sốt những gì mình nghe được, còn chưa kịp phản ứng, vô thức lên tiếng.

Lâm Mạt Mạt ra khỏi trường, chậm rãi trở về, đến trạm xe bus gần tiểu khu quả nhiên thấy được Tống tam béo.

Hắn đứng đó xen lẫn cùng với những học sinh chờ xe và những chú thiếm đi mua thức ăn. Nhưng hắn cao lớn lại mập mạp nên vô cùng dễ thấy. Lâm Mạt Mạt liếc mắt là thấy được hắn.

Thần sắc Tống Vân Lâm vô cùng cảnh giác, mặt mũi hốc hác, quả thật là dáng vẻ nhiều ngày ngủ không ngon.

Mấy ngày qua chỉ cần hắn ở một mình thì tên quỷ chết đuối kia lại xuất hiện, liếʍ ɭáρ gương mặt hắn, trong miệng còn nói “Thơm quá à” vừa âm trầm vừa kinh khủng.

Nhìn thấy Lâm Mạt Mạt, Tống Vân Lâm lập tức cảm giác như thấy được chúa cứu thế, lập tức đi tới ngay: “Lâm Mạt Mạt.....”

Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái: “Thâm quầng mắt rất nặng nha.” Nói xong tiếp tục đi về tòa nhà.

Tống Vân Lâm lập tức đi theo, sau khi tiến vào tòa nhà tiểu khu, lấy ra cái ví, run run lẩy bẩy, trong giọng nói mang theo mấy phần nghẹn ngào: “Lâm Mạt Mạt, cậu mau cứu tớ, tớ trả cậu tiền, ba ngàn tệ có đủ không?”

Lâm Mạt Mạt kinh ngạc, trẻ con bây giờ đều có nhiều tiền như vậy sao?

Tống Vân Lâm thấy cô không lên tiếng, tưởng cô ghét bỏ ít tiền, dù sao cô nghèo như vậy mà nên nói thêm: “Tiền tiêu vặt tháng này chỉ có bao nhiêu đây, tháng sau tớ cũng đưa cậu ba ngàn có được không? Cậu mau cứu tớ.”

Lâm Mạt Mạt nhìn hắn: “Vào đi.” Vốn dĩ cô cũng không muốn quản, dù sao cũng không chết người nhưng đã tìm tới cửa thì phải nhận.

So sánh với những rắc rối và tổn thương hắn tạo cho nguyên lai Lâm Mạt Mạt thì sáu ngàn tệ căn bản không bù đắp được gì. Tống Vân Lâm vẫn phải gặp những xui xẻo như cũ trong một thời gian dài. Cho nên Lâm Mạt Mạt cũng không cự tuyệt.

Tống Vân Lâm đi theo cô vào tòa nhà, trong hành lang vừa lạnh lại vừa tối, tiểu tử choai choai bị dọa muốn tiểu ra quần rồi, gắt gao túm cánh tay của Lâm Mạt Mạt, thiếu điều muốn đem cả người áp sát vào cô.

Lâm Mạt Mạt ghét bỏ: “Ở đây không có cái gì không sạch sẽ, buông tay ra.”

Tống Vân Lâm xấu hổ cười hai tiếng, tìm lời nói: “Lâm Mạt Mạt cậu thật sự có thể khống chế những thứ này sao? Bọn chúng sao lại nghe lời cậu vậy?”

Lâm Mạt Mạt lập tức hiểu ý hắn, lạnh lùng trả lời: “Nghĩ nhiều rồi, là cậu trêu chọc nó trước, động tay động chân với thi thể nó, nó mới quấn lấy cậu. Tôi chỉ là cho cậu biết sự tồn tại của hắn mà thôi.”

Vẻ mặt Tống Vân Lâm cầu xin, cả người không khống chế được run lên, trong lòng thầm hận chính mình tay tiện.

Sau khi vào phòng, Tống Vân Lâm co quắp ngồi trên giường nhỏ bất an nhìn về phía Lâm Mạt Mạt: “Phải làm gì chuẩn bị không?”

“Ngồi xuống.”

Tống Vân Lâm thành thành thật thật ngồi tại chổ “A” một tiếng, sau đó bắt đầu đánh giá căn phòng.

Lâm Mạt Mạt để túi sách xuống, lấy sách bài tập cùng bút ra, xé xuống một trang giấy, nghiêm túc vẽ bùa sau đó cầm trong tay vổ lên bả vai Tống Vân Lâm.

Được rồi.” Kỳ thật đồ vật này căn bản không cần vẽ bùa nhưng mà Lâm Mạt Mạt cảm thấy ba ngàn tệ mà không có hiện vật đại khái bọn họ sẽ cảm thấy tiền này bỏ ra oan uổng, cho nên vẫn nên làm dáng một chút, chỉ là hơi hao giấy, một quyển sách bài tập cũng mất hai tệ rưỡi đó.

Sau khi Lâm Mạt Mạt nói xong hai chữ này, Tống Vân Lâm cũng cảm thấy toàn thân dễ chịu không ít, loại cảm giác âm hàn khϊếp người lập tức bị trừ khử đi mất.

Nói là tác dụng tâm lý cũng được, dù sao hiện tại Tống Vân Lâm cảm thấy sợ hãi trong lòng cũng theo đó mà trở nên nhẹ nhõm hơn, dần dần tiêu tán.

Quỷ nước hét lên một tiếng, lập tức rời xa thân thể Tống Vân Lâm, khuôn mặt bị nước biển ngâm đến trắng bệch, sưng như cái bánh bao, căn bản không thấy rõ ngũ quan, nhưng giờ phút này một bên mặt cũng thay đổi hoàn toàn theo hắn, nhìn rất sợ hãi, toàn bộ hồn thể đều run bần bật: “Đại sư tha mạng! Ta không muốn tổn thương hắn, đại sư người phải tin ta! Ta cũng chưa từng hại những người khác, thật đó....”

“Cậu có thể đi.” Lâm Mạt Mạt không để ý đến quỷ nước ngược lại nhìn về phía Tống Vân Lâm.

Tống Vân Lâm cười hắc hắc, cũng không muốn đi: “Bài tập tớ còn chưa làm, có thể mượn của cậu nhìn được không?”

Lâm Mạt Mạt nhìn hắn mặt không biểu tình: “Không đi thì trời sẽ tối đấy, bình thường cậu tiện tay không ít lần phải không? Đi đêm nhiều, cẩn thận _____”

Lời cô còn chưa nói xong Tống Vân Lâm liền biến sắc vội vàng đứng lên: “Tớ đi tớ đi, tớ sẽ về nhà.”

Đi tới cửa vẫn cảm thấy không cam tâm, Tống Vân Lâm lại không có gì mà tìm lời nói: “Nếu không tớ mời cậu ăn cơm chiều nha?”

“Không phải cậu đưa hết tiền cho tôi rồi sao?”

Mặt Tống Vân Lâm đỏ lên: “Còn mấy trăm tệ, dù sao tớ cũng phải ăn cơm mà, ba ngàn còn lại tháng sau tos nhất định đưa cậu, cậu cứ yên tâm.”

Ah, được, vậy đến tiệm mì phía nam trạm xe bus đi, mì xào ở đó ăn rất ngon chỉ là quá đắt.”

Tống Vân Lâm lập tức nói: “Không sao không sao, ăn ngon là được.”

“Vậy cậu ra ngoài trước chờ tôi, tôi lấy ít thứ.”

Tống Vân Lâm không muốn đi nhưng có một lực không diễn tả được đẩy hắn ra ngoài. Vào hành lang, lần nữa cảm giác được khí tức âm hàn ẩm ướt, Tống Vân Lâm nhịn không được chà xát cánh tay, nhanh chóng đi xuống cửa tiểu khu chờ.

Lâm Mạt Mạt đem cách âm phù mở ra, lúc này mới nói: “Nếu không muốn đả thương người, ngươi vì sao còn không đi? Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi ở trên người hắn lâu như vậy sớm muộn cũng sẽ tổn hại dương khí của hắn, thậm chí tạo thành tổn thương thân thể, ảnh hưởng tuổi thọ của hắn, phần nhân quả này ngươi cho rằng không cần gánh trách nhiệm sao?”

Quỷ nước ủy khuất vô cùng: “Vốn muốn đi, nhiều lắm là hai ngày, ta liền đi....”

Lâm Mạt Mạt nhìn hắn: “Thành thật chút.”

Quỷ nước run lên lần nữa, thẳng thắn nói: “Tôi không phải chết oan sao? Phải nghĩ biện pháp tìm ra chứng cứ, bắt hung thủ gϊếŧ người đền tội, chuyện này cũng không quá phận ngài nói phải không?”

“Bớt nhiều lời, trọng điểm.”

“Trọng điểm chính là vì ta chết oan nên chấp niệm bị trói buộc dưới đáy biển, không thể đi lại khắp nơi, chỉ có tiểu mập mạp này đáp lại ta, ta chỉ đi theo cạnh hắn tìm cơ hội để hắn thay ta tìm chứng cứ báo án, nếu không thì ta biết làm sao?”

Lâm Mạt Mạt lại từ trong túi lấy ra giấy bút, vẽ một lá bùa đưa tay dán lên hồn thể, nói: “Được rồi, trói buộc tạm thời hủy bỏ, trong thời gian mười lăm ngày ngươi có thể tự do hoạt động, đi tìm chứng cứ.”

Quỷ nước lập tức kinh hỷ vạn phần: “Cảm ơn đại sư!”

Lâm Mạt Mạt còn nói: “Ngươi làm gì phù lục đều sẽ ghi chép từng cái một truyền đến đây. Nếu ngươi tổn thương người vô tội tất nhiên sẽ chịu nỗi khổ thiêu đốt, tự ngươi nghĩ thông suốt.”

Quỷ nước lại run lên, giọt nước nhiễu tí tách trên sàn nhà cùng với mùi tanh nước biển, rất nhanh tụ thành một bãi.

Lâm Mạt Mạt nhíu mày ghét bỏ, ném cho hắn một cái khăn lau: “Trước khi đi lau sạch cho ta.”

Quỷ nước ngơ ngác nhận lấy, không có chút ý thức phản kháng.

Đợi đến khi Lâm Mạt Mạt ra cửa, quỷ nước mới đột nhiên phản ứng kịp, hắn lại có thể đụng được đồ vật?!

Lập tức từ trong tường chui ra mấy du hồn, lặng lẽ nhìn hắn: “Làm xong rồi đi nhanh đi, đừng đợi ở nhà chúng ta, mùi nước biển trên người ngươi nặng quá.”

Quỷ nước lại lần nữa run bần bật, không dám hỏi cũng không dám nói đành phải làm việc trước.

Lâm Mạt Mạt đi xuống lầu, theo Tống Vân Lâm đến tiệm mì sợi.

Tống Vân Lâm nhìn cửa hàng mặt tiền chỉ có mười mét vuông, mắt trợn tròn: “Ở đây, rất đắt?”

Lâm Mạt Mạt nghiêm túc gật đầu: “Mười lăm tệ một bát.”

Tống Vân Lâm: “....”

Phải ah, hắn nhớ rồi, Lâm Mạt Mạt không cha không mẹ, là bà nội chiếu cố cô lớn lên, lão nhân gia rất lớn tuổi, kiếm tiền chắc không dễ dàng nhưng mà hình như gần đây bà nội cô cũng qua đời, đại khái bánh bao cũng ăn không đủ no?

Nghĩ vậy trong lòng hắn không nhịn được áy náy.

Cố gắng như vậy cũng chỉ vì được ăn no, quá khó khăn. Thế nhưng Lâm Mạt Mạt nghèo như vậy làm sao lại chọc phải chị họ chứ? Vì sao chị họ muốn mình đi làm khó cô chứ?

Lâm Mạt Mạt đã ngồi lên một cái bàn: “Một phần mì xào lớn, thêm một phần thịt, cảm ơn.” Sau đó lại hỏi Tống Vân Lâm “Cậu ăn gì?”

“Giống vậy là được.”

Giờ này quán mì không nhiều người, chỉ mất chừng mười phút hai phần mì xào lớn đã được bưng lên, hai mắt Lâm Mạt Mạt tỏa sáng, lập tức cầm đũa bắt đầu ăn.

Nhìn cô ăn ngon như vậy, Tống Vân Lâm cũng bắt đầu ăn theo, vừa vào miệng lại nhịn không được thất vọng, không phải chỉ là mì xào bình thường hay sao? So với nhà ăn ở trường không khá hơn bao nhiêu, có chổ nào ngon?

Tống Vân Lâm ăn chưa được mấy miếng đã ngừng, ngồi tại chổ nhìn Lâm Mạt Mạt ăn, lại hỏi: “Cái đó, tớ nói là cái tên chết đuối trêu chọc tớ kia, cậu định xử lý như thế nào?”

Lâm Mạt Mạt nuốt mì trong miệng xuống, mới nói: “Làm sao? Cậu còn chưa nhìn đủ? Muốn tôi lại xách ra cho cậu nhìn không? Chào tạm biệt lần cuối?”

Tống Vân Lâm vội vàng lắc đầu, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy sợ hãi: “Không cần không cần.”

Lâm Mạt Mạt hỏi: “Hắn nói hắn là thợ lặn cứu viện, cậu biết đó là làm gì không?”

“Biết, là đem người bị đuối nước cứu lên.” Tống Vân Lâm gãi gãi ót, rất kinh ngạc, lại nhịn không được có chút sợ hãi “Nó thật sự còn ở đây sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương