Editor: Siro
Mọi người: “!!!”
Hoảng hồn, sếp của họ nuôi chó rồi sao!!!
Ảnh hưởng do Mạc Linh Chi mang đến cho họ không thua gì một trận động đất, khiến toàn bộ quản lý cấp cao của Hoa Minh đều phải há hốc mồm.
Hạ Vân Trù tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng đành hết cách.
Lúc anh chuẩn bị tới công ty, cô nhóc này nài nỉ muốn đi theo. Nếu anh không chịu đưa cô đi thì cô lại sử dụng mấy chiêu như... ôm lấy chân anh, ngồi trên giày da của anh, nhìn anh bằng đôi mắt trông mong...
Có thể từ chối cô nhóc bé nhỏ này sao?
Đương nhiên là không thể.
Không từ chối được, Hạ Vân Trù đành phải mang cô theo thôi.
Giày tây, ngũ quan sắc bén, đuôi lông mày xếch, ôm thêm nắm viên tròn tròn màu đen trắng trong lòng...
Tổ hợp này cực kì quái dị nhưng lại rất hài hoà.
Nhúm lông đen trắng này vẫn núp sát vào lòng anh, chân bám chặt ngực anh, cẩn thận thò đầu ra quan sát bên ngoài, nét mặt dè dặt nhưng không giấu được sự tò mò.
Quả thật Mạc Linh Chi hơi sợ, nhưng lại khá hiếu kì.
Đây chính là nơi loài người làm việc sao?
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô bất giác rụt cổ, ngay sau đó lại ngước lên.
...Bây giờ cô là gấu trúc quốc bảo rồi!
Cô có địa vị siêu phàm. Cô không cần phải sợ loài người tổn thương cô nữa!
Nghĩ vậy, cảnh giác và sợ hãi trong mắt cô dần tan biến, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng Hạ Vân Trù với vẻ mặt tò mò.
Dưới cái nhìn hốt hoảng của mọi người, Hạ Vân Trù đi tới ghế chủ toạ và ngồi xuống. Anh bình tĩnh nói: “Chuẩn bị họp đi.”
Mọi người: “...” Mang theo chó đi họp?
Thế này có phải quá tuỳ hứng rồi không?
Trương Diệu Vi đang ngồi phía dưới, vốn dĩ lòng như lửa đốt, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta cũng kinh ngạc đến mức quên mất mình đang gặp phải rắc rối, mà sững sờ nhìn chằm chằm con “gấu trúc” kia.
Ơ...
Thật sự không nhìn ra, Hạ Vân Trù còn có mặt này...
Mạc Linh Chi nằm trong lòng anh, tò mò nhìn xung quanh. Hạ Vân Trù vươn tay, ấn đầu cô về: “Yên lặng nào.”
Vừa nói, anh vừa lấy máy tính bảng ra, cắm tai nghe và mở bộ phim Tây Du Ký.
Anh đặt máy tính bảng lên bàn và đeo tai nghe cho Mạc Linh Chi.
Lần đầu tiên được đeo thứ này, Mạc Linh Chi khẽ lắc lắc, nhưng nghe thấy âm thanh quen thuộc trong đó, cô lập tức không ngọ nguậy nữa. Cô đeo tai nghe, vùi trong lòng Hạ Vân Trù và xem hình ảnh trên máy tính bảng.
Hệt như cho mấy bé quậy phá được cho xem phim hoạt hình. Bé quậy đang ồn ào thì lập tức im lặng, ngoan không tả được.
Hạ Vân Trù thở phào nhẹ nhõm.
Có tác dụng là tốt rồi.
Kế đến, anh nhìn về phía mọi người: “Nói đi, tình hình hiện nay thế nào?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi tức khắc thu lại ánh nhìn, tập trung chú ý vào công việc.
Người đại diện của Trương Diệu Vi mở lời: “Hạ tổng, là vầy, từ trước đến nay Diệu Vi và Bạch Ngọc luôn mâu thuẫn. Hôm nay Bạch Ngọc cố ý khiêu khích nên Diệu Vi thật sự không nhịn nổi mới tát cô ta một cái, không ngờ lại bị chụp được, sau đó trên mạng...”
Cô ấy báo cáo rõ đầu đuôi sự tình, cũng giải thích từng chi tiết.
Sau khi nghe xong, Hạ Vân Trù gật đầu, rồi tiếp tục hỏi: “Bây giờ đã xử lý đến bước nào?”
“Trước tiên chúng tôi đã đệ đơn thưa kiện, đồng thời liên lạc với các tài khoản marketing lớn...” Có người nói ra cách thức xử lý hiện đang được áp dụng.
Tuy nhiên, vừa nói xong, người đó nhìn sang chó con, chợt câu nói bắt đầu đứt quãng.
Những người khác cũng thoáng nhìn qua chú chó kia, hiển nhiên cũng không tập trung được.
Nhóc chó này thật sự quá gây sự chú ý!!!
Dù nó không hề tạo ra tiếng động nhưng hình dáng “gấu trúc” cũng đủ để thu hút người khác, đặc biệt là quầng thâm quái lạ được vẽ trên mắt, trông vô cùng buồn cười.
Thần thái càng khiến người ta không rời mắt đi được!
Đôi mắt của nó hết sức trong sáng, không phải sinh động bình thường mà đôi mắt và nét mặt sẽ thay đổi theo những tình tiết diễn ra trong bộ phim trên máy tính bảng. Thỉnh thoảng nó trợn mắt vì khiếp sợ, đôi lúc nhếch môi vui vẻ, có khi sẽ xù lông lên do hồi hộp.
Rốt cuộc, có người không kiềm lòng được: “Phụt...”
Sau khi phát ra âm thanh, người đó lập tức tái mặt, hốt hoảng nói: “Xin, xin lỗi...”
Hạ Vân Trù chỉ điềm nhiên nhìn ông ta. Ngay sau đó, anh như cảnh cáo xoa đầu chó con trong lòng. Sự lạnh lùng trong mắt biến mất, thay vào đó là bất đắc dĩ.
...Nhóc này thật sự quá có sức ảnh hưởng.
“Sau khi chúng ta gửi đơn kiện, những lời nhắn trên mạng lại không mấy tốt đẹp, cũng may rất nhiều thông tin đen đều là những lời vu vơ không căn cứ, bởi vậy fan của Diệu Vi vẫn đang cố thủ.”
Trương Diệu Vi nghe thế, không nhìn Mạc Linh Chi, mà đứng dậy: “Hạ tổng, chắc chắn có người hại tôi, nếu không thì không thể nào đột nhiên ầm ĩ lớn đến vậy, nhìn thôi đã biết ngay đây là âm mưu được dựng sẵn!”
Hạ Vân Trù lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cô rồi mà.”
Trương Diệu Vi lập tức chột dạ cúi đầu, yếu ớt đáp: “Sau này tôi sẽ không vậy nữa ạ. Hạ tổng, tôi không ngờ lúc ấy có người chụp ảnh, tôi...”
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của anh, Trương Diệu Vi không dám hó hé thêm câu nào.
Lúc ra tay, cô ta đã nhìn xung quanh, quả thật vô cùng vắng vẻ, nếu không vắng thì Bạch Ngọc đã không dám nói mấy lời ghê tởm đó với cô ta rồi. Tuy nhiên, cô ta không ngờ... Bạch Ngọc đã mưu tính từ trước!
Khi ấy cô ta quá bốc đồng, trực tiếp ra tay tát thẳng vào mặt người ta.
Chẳng ngờ sau lưng còn có thôi thủ (*), thế tới hung hãn, khiến cô ta không chống đỡ nổi.
(*): dịch sát nghĩa là phép đẩy tay. Đây là một bài quyền trong Thái Cực quyền.
Không khí trong phòng họp khá căng thẳng, Trương Diệu Vi nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh bằng ánh mắt cầu cứu.
Sau khi người đàn ông kia nhận được ám hiệu, bèn thử hỏi dò: “Hạ tổng, việc cấp bách hiện nay là nên nghĩ cách, Diệu Vi do chúng ta tốn công tốn sức mới lăng xê lên được, hơn nữa cô ấy cũng rất biết phấn đấu. Nếu Diệu Vi rớt đài thì Bạch Ngọc sẽ trở thành số một trong số những nữ ngôi sao lưu lượng, sau này chắc chắn Diệu Vi sẽ không mang về nhiều lợi ích bằng lúc trước được đâu ạ.”
Bánh kem dù lớn nhưng nếu người khác cắn bớt, thì họ sẽ bị ít đi vài phần.
Mắt Hạ Vân Trù càng lạnh hơn, tiếng nói như dao: “Từ khi nào Hoa Minh của chúng ta cần một nữ minh tinh lưu lượng giữ thể diện giúp vậy?”
Hoa Minh là một trong ba công ty lớn. Trương Diệu Vi là ngôi sao lưu lượng hàng đầu, nhưng Hoa Minh còn có Ảnh đế, Ảnh hậu, Thị đế, Thị hậu, những người này mới là chủ lực của Hoa Minh!
Hạ Vân Trù quét qua mọi người: “Hoa Minh có thể lăng xê một Trương Diệu Vi, thì sẽ có Lý Diệu Vi, Trần Diệu Vi. Chỉ là một ngôi sao lưu lượng thôi, đừng đánh giá cao mình quá.”
Mặt Trương Diệu Vi tái đi, tất cả mọi người đều tỏ ra nghiêm túc.
...Hạ tổng đang giận dữ đây mà!
Bầu không khí trong văn phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng, không khí thắt lại, ai nấy đều nhìn thẳng. Mọi thứ tĩnh lặng đến nỗi như có thể nghe được tiếng hít thở.
Giữa bầu không khí này, một tiếng kêu bất chợt vang lên...
“Áu!”
Mọi người: “...”
Họ chậm rãi nhìn sang chỗ Hạ Vân Trù, rồi nhìn vào... trong lòng anh.
Là con Chow Chow kia đang kêu.
Hạ Vân Trù cũng cúi đầu nhìn xuống. Chi Chi đang duỗi chân chỉ vào màn hình, ngước đầu nhìn anh với vẻ cấp thiết.
Anh nhìn màn hình, mới phát hiện... đã kết thúc một tập phim.
Thế nhưng, hiển nhiên cô nhóc không biết cách chuyển sang tập tiếp theo, cũng không tiện sử dụng chân, vì vậy mới tìm kiếm sự trợ giúp từ anh.
“Áu!” Nhanh lên đi người nhận nuôi!
Mạc Linh Chi nôn nóng.
Hạ Vân Trù: “... Hầy.”
Thở dài thườn thượt, sau đó anh chuyển tới tập tiếp theo cho cô.
“Thịch thịch thịch...” Hầu Tử nhảy vọt trên không trung. Tập tiếp theo bắt đầu chiếu, Mạc Linh Chi tiếp tục tập trung xem ti vi, dường như vừa nãy chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Tuy vậy, nhờ sự ngắt ngang của cô, bầu không khí căng thẳng trong phòng lập tức bay biến mất.
Hạ Vân Trù giơ tay lên day ấn đường, tỏ ra bất đắc dĩ: “Được rồi, trước tiên tạm dừng hết tất cả hoạt động của Trương Diệu Vi đi.”
Trương Diệu Vi bỗng nhìn về phía anh: “Hạ tổng!”
Người đại diện của cô ta cũng giật thót, vội nói...
“Hạ tổng, những việc khác thì đành gác lại, nhưng “Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng” sắp bắt đầu ghi hình rồi ạ. Đây là chương trình thực tế mà năm nay Hoa Minh chúng ta đầu tư, cũng là chương trình thực tế đầu tiên của Hoa Minh!
“Tôi nghi ngờ họ đang nhắm vào Hoa Minh, Diệu Vi chỉ là mồi dẫn lửa. Nếu không cho Diệu Vi quay hình chương trình, thì dù thế nào show này cũng sẽ bị ảnh hưởng, còn sẽ giúp Bạch Ngọc nâng cao danh tiếng và đè ép Diệu Vi nhờ chương trình nữa. Hoa Minh sẽ phải chịu lỗ nặng đấy ạ!”
Có người gật đầu: “Đúng, show này chúng ta đã chuẩn bị từ rất lâu, không thể cho Bạch Ngọc được hời, chúng ta cứ dứt khoát đổi Bạch Ngọc đi.”
“Không được!” Lập tức có người phản đối: “Chuyện giữa Bạch Ngọc và Diệu Vi đang ầm ĩ, vả lại Bạch Ngọc đã chính thức thông báo rồi. Nếu lúc này đổi Bạch Ngọc thì sẽ càng bất lợi với chương trình của chúng ta hơn.”
“Bây giờ không thể đổi Bạch Ngọc được, chương trình này cũng cần nữ ngôi sao lưu lượng.” Hạ Vân Trù vô thức đưa tay xoa cơ thể tròn trĩnh của chó con: “Trương Diệu Vi là minh tinh lưu lượng, bị mắng chửi, gây tranh cãi, mọi người nên chấp nhận đi. Hiện nay trên mạng đã nháo nhào đến mức đó rồi, chỉ có thể chờ đợi phía dưới phản đòn thôi.”
Dứt lời, anh nhìn qua cấp dưới ngồi bên phải: “Trước tiên, rút ra một bộ phận thuỷ quân đổ thêm dầu vào lửa, sau đó để cho các tài khoản marketing lớn phân tích, quy chuyện này thành chủ mưu, chờ bên dưới phản đòn.”
Anh vừa nói xong, cuối cùng gương mặt vốn trắng bệch của Trương Diệu Vi mới dịu lại đôi chút.
...May quá, công ty không bỏ rơi cô ta.
Người đại diện của cô ta cũng thở phào, nhưng ngay sau đó cô ấy lại nói: “Những công việc khác tạm thời có thể ngừng, nhưng show “Ngôi sao nổi tiếng” thì sao ạ? Hiện nay, công ty chúng ta không ai có thể thay thế Diệu Vi được cả.”
Hiển nhiên, ý cô ấy là muốn cho Trương Diệu Vi tiếp tục tham gia chương trình.
Suy cho cùng, chương trình thực tế này là dự án quan trọng bậc nhất của Hoa Minh năm nay, ekip vô cùng lớn mạnh, nếu bỏ lỡ sẽ cực kì đáng tiếc.
Hạ Vân Trù bình tĩnh nói: “Không cần, chuyện show thì công ty sẽ tự sắp xếp, quản lý tốt tất cả nghệ sĩ. Tất cả phòng ban cũng nên làm tròn trách nhiệm của mình đi, gần đây phải yên phận cho tôi.”
Anh xua tay: “Mọi người ra ngoài đi. Quản lý Triệu, quản lý Trương, thư ký Đàm ở lại.”
Thế là, cuộc họp này đã kết thúc như vậy.
Những tưởng rằng Hạ tổng sẽ nổi cơn tam bành...
Nhưng dường như anh vẫn khá bình tĩnh nhỉ?
Sau khi những người khác đi hết, Hạ Vân Trù mới ôm chó con, hỏi: “Nói đi, có phải Bạch Ngọc bắt tay với Thần Ngu không?”
Quản lý Triệu hơi sửng sốt, lúc này mới mau mắn nịnh nọt: “Đúng ạ, Hạ tổng phán đoán quá đúng. Lần này Thần Ngu ra tay cũng có bóng dáng của Mộng Ảnh. Họ không muốn chúng ta vượt mặt họ.”
Quản lý Trương: “Trương Diệu Vi chỉ là một phần, mục đích của họ là gây ảnh hưởng đến show “Ngôi sao nổi tiếng” của chúng ta. Nếu Trương Diệu Vi tiếp tục tham gia show này, có lẽ show sẽ bị tẩy chay. Tuy cô ấy và Bạch Ngọc đứng cùng một chương trình sẽ rất thu hút lượng view nhưng sẽ dễ gặp rủi ro, khiến cho chương trình chúng ta đã chuẩn bị bấy lâu nay không thể đạt được mục đích. Chương trình thực tế đầu tiên của Hoa Minh vô cùng quan trọng, không thể có sơ sót.”
Thư ký Đàm: “Nhưng nếu cô ấy không tham gia show này, vậy quả thật bây giờ chúng ta không tìm được ai thích hợp hơn để thay thế cả.”
Quản lý Trương: “Việc cấp bách là phải tìm được khách mời thích hợp, đành rằng không thể đổi Bạch Ngọc, nhưng lúc hậu kỳ có thể chỉnh sửa biên tập sau.”
Quản lý Triệu thử hỏi: “Hạ tổng... Anh có cách gì không ạ?”
-
Thần Ngu.
“Hoa Minh nhất định sẽ đổi người!” Người đại diện của Bạch Ngọc – anh Trương quả quyết.
Bạch Ngọc cười khẽ: “Có thể đổi Trương Diệu Vi, dù Hoa Minh còn khá nhiều ngôi sao lớn có tiếng nhưng họ không phải là nữ minh tinh lưu lượng, show được bố trí hoàn hảo này của Hoa Minh hoàn toàn trở thành áo cưới cho em rồi.”
Anh Trương nhìn cô ta, cau mày: “Lần này em đã chiếm thế thượng phong, mượn Thần Ngu tạm thời đè bẹp Trương Diệu Vi, nhưng em sắp tham gia show thực tế của Hoa Minh đấy, nếu đắc tội với Hoa Minh, họ ác ý chỉnh sửa biên tập cũng đủ huỷ diệt em rồi.”
Trần Bình hoảng sợ, mặt tái nhợt: “Hả? Vậy chẳng phải chị Bạch Ngọc không nên tham gia chương trình đó sao ạ?”
Trái lại, Bạch Ngọc rất bình tĩnh. Cô ta cười khẽ: “Sợ gì mà sợ? Nếu họ cố tình biên tập, không phải là vừa khéo giúp chúng ta lăng xê lên sao?”
Anh Trương giãn mày, nhìn Bạch Ngọc và nói nhỏ: “Quả nhiên em rất thích hợp làm ngôi sao, chưởng môn của phái ngọc nữ ngây thơ, đây là cơ hội rất tốt cho em đấy. Giấu kĩ đuôi vào, lúc ghi hình được để bị họ bắt thóp.”
“Anh Trương yên tâm, em luôn cẩn thận mà.”
Trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc nở nụ cười xán lạn: “Toàn bộ lưu lượng của show này sẽ vây quanh em hết cho xem!”
Phòng họp Hoa Minh.
Cách ư?
Hạ Vân Trù cúi đầu, tháo tai nghe của chó con xuống, gãi nhẹ cằm cô nhằm thu hút sự chú ý của cô.
Mạc Linh Chi: “Áu?” Làm gì vậy!
Hạ Vân Trù bỗng dưng hỏi: “Chi Chi, nhóc muốn lên ti vi không?”
- -------------------
Mọi người: “!!!”
Hoảng hồn, sếp của họ nuôi chó rồi sao!!!
Ảnh hưởng do Mạc Linh Chi mang đến cho họ không thua gì một trận động đất, khiến toàn bộ quản lý cấp cao của Hoa Minh đều phải há hốc mồm.
Hạ Vân Trù tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng đành hết cách.
Lúc anh chuẩn bị tới công ty, cô nhóc này nài nỉ muốn đi theo. Nếu anh không chịu đưa cô đi thì cô lại sử dụng mấy chiêu như... ôm lấy chân anh, ngồi trên giày da của anh, nhìn anh bằng đôi mắt trông mong...
Có thể từ chối cô nhóc bé nhỏ này sao?
Đương nhiên là không thể.
Không từ chối được, Hạ Vân Trù đành phải mang cô theo thôi.
Giày tây, ngũ quan sắc bén, đuôi lông mày xếch, ôm thêm nắm viên tròn tròn màu đen trắng trong lòng...
Tổ hợp này cực kì quái dị nhưng lại rất hài hoà.
Nhúm lông đen trắng này vẫn núp sát vào lòng anh, chân bám chặt ngực anh, cẩn thận thò đầu ra quan sát bên ngoài, nét mặt dè dặt nhưng không giấu được sự tò mò.
Quả thật Mạc Linh Chi hơi sợ, nhưng lại khá hiếu kì.
Đây chính là nơi loài người làm việc sao?
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô bất giác rụt cổ, ngay sau đó lại ngước lên.
...Bây giờ cô là gấu trúc quốc bảo rồi!
Cô có địa vị siêu phàm. Cô không cần phải sợ loài người tổn thương cô nữa!
Nghĩ vậy, cảnh giác và sợ hãi trong mắt cô dần tan biến, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng Hạ Vân Trù với vẻ mặt tò mò.
Dưới cái nhìn hốt hoảng của mọi người, Hạ Vân Trù đi tới ghế chủ toạ và ngồi xuống. Anh bình tĩnh nói: “Chuẩn bị họp đi.”
Mọi người: “...” Mang theo chó đi họp?
Thế này có phải quá tuỳ hứng rồi không?
Trương Diệu Vi đang ngồi phía dưới, vốn dĩ lòng như lửa đốt, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta cũng kinh ngạc đến mức quên mất mình đang gặp phải rắc rối, mà sững sờ nhìn chằm chằm con “gấu trúc” kia.
Ơ...
Thật sự không nhìn ra, Hạ Vân Trù còn có mặt này...
Mạc Linh Chi nằm trong lòng anh, tò mò nhìn xung quanh. Hạ Vân Trù vươn tay, ấn đầu cô về: “Yên lặng nào.”
Vừa nói, anh vừa lấy máy tính bảng ra, cắm tai nghe và mở bộ phim Tây Du Ký.
Anh đặt máy tính bảng lên bàn và đeo tai nghe cho Mạc Linh Chi.
Lần đầu tiên được đeo thứ này, Mạc Linh Chi khẽ lắc lắc, nhưng nghe thấy âm thanh quen thuộc trong đó, cô lập tức không ngọ nguậy nữa. Cô đeo tai nghe, vùi trong lòng Hạ Vân Trù và xem hình ảnh trên máy tính bảng.
Hệt như cho mấy bé quậy phá được cho xem phim hoạt hình. Bé quậy đang ồn ào thì lập tức im lặng, ngoan không tả được.
Hạ Vân Trù thở phào nhẹ nhõm.
Có tác dụng là tốt rồi.
Kế đến, anh nhìn về phía mọi người: “Nói đi, tình hình hiện nay thế nào?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi tức khắc thu lại ánh nhìn, tập trung chú ý vào công việc.
Người đại diện của Trương Diệu Vi mở lời: “Hạ tổng, là vầy, từ trước đến nay Diệu Vi và Bạch Ngọc luôn mâu thuẫn. Hôm nay Bạch Ngọc cố ý khiêu khích nên Diệu Vi thật sự không nhịn nổi mới tát cô ta một cái, không ngờ lại bị chụp được, sau đó trên mạng...”
Cô ấy báo cáo rõ đầu đuôi sự tình, cũng giải thích từng chi tiết.
Sau khi nghe xong, Hạ Vân Trù gật đầu, rồi tiếp tục hỏi: “Bây giờ đã xử lý đến bước nào?”
“Trước tiên chúng tôi đã đệ đơn thưa kiện, đồng thời liên lạc với các tài khoản marketing lớn...” Có người nói ra cách thức xử lý hiện đang được áp dụng.
Tuy nhiên, vừa nói xong, người đó nhìn sang chó con, chợt câu nói bắt đầu đứt quãng.
Những người khác cũng thoáng nhìn qua chú chó kia, hiển nhiên cũng không tập trung được.
Nhóc chó này thật sự quá gây sự chú ý!!!
Dù nó không hề tạo ra tiếng động nhưng hình dáng “gấu trúc” cũng đủ để thu hút người khác, đặc biệt là quầng thâm quái lạ được vẽ trên mắt, trông vô cùng buồn cười.
Thần thái càng khiến người ta không rời mắt đi được!
Đôi mắt của nó hết sức trong sáng, không phải sinh động bình thường mà đôi mắt và nét mặt sẽ thay đổi theo những tình tiết diễn ra trong bộ phim trên máy tính bảng. Thỉnh thoảng nó trợn mắt vì khiếp sợ, đôi lúc nhếch môi vui vẻ, có khi sẽ xù lông lên do hồi hộp.
Rốt cuộc, có người không kiềm lòng được: “Phụt...”
Sau khi phát ra âm thanh, người đó lập tức tái mặt, hốt hoảng nói: “Xin, xin lỗi...”
Hạ Vân Trù chỉ điềm nhiên nhìn ông ta. Ngay sau đó, anh như cảnh cáo xoa đầu chó con trong lòng. Sự lạnh lùng trong mắt biến mất, thay vào đó là bất đắc dĩ.
...Nhóc này thật sự quá có sức ảnh hưởng.
“Sau khi chúng ta gửi đơn kiện, những lời nhắn trên mạng lại không mấy tốt đẹp, cũng may rất nhiều thông tin đen đều là những lời vu vơ không căn cứ, bởi vậy fan của Diệu Vi vẫn đang cố thủ.”
Trương Diệu Vi nghe thế, không nhìn Mạc Linh Chi, mà đứng dậy: “Hạ tổng, chắc chắn có người hại tôi, nếu không thì không thể nào đột nhiên ầm ĩ lớn đến vậy, nhìn thôi đã biết ngay đây là âm mưu được dựng sẵn!”
Hạ Vân Trù lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cô rồi mà.”
Trương Diệu Vi lập tức chột dạ cúi đầu, yếu ớt đáp: “Sau này tôi sẽ không vậy nữa ạ. Hạ tổng, tôi không ngờ lúc ấy có người chụp ảnh, tôi...”
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của anh, Trương Diệu Vi không dám hó hé thêm câu nào.
Lúc ra tay, cô ta đã nhìn xung quanh, quả thật vô cùng vắng vẻ, nếu không vắng thì Bạch Ngọc đã không dám nói mấy lời ghê tởm đó với cô ta rồi. Tuy nhiên, cô ta không ngờ... Bạch Ngọc đã mưu tính từ trước!
Khi ấy cô ta quá bốc đồng, trực tiếp ra tay tát thẳng vào mặt người ta.
Chẳng ngờ sau lưng còn có thôi thủ (*), thế tới hung hãn, khiến cô ta không chống đỡ nổi.
(*): dịch sát nghĩa là phép đẩy tay. Đây là một bài quyền trong Thái Cực quyền.
Không khí trong phòng họp khá căng thẳng, Trương Diệu Vi nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh bằng ánh mắt cầu cứu.
Sau khi người đàn ông kia nhận được ám hiệu, bèn thử hỏi dò: “Hạ tổng, việc cấp bách hiện nay là nên nghĩ cách, Diệu Vi do chúng ta tốn công tốn sức mới lăng xê lên được, hơn nữa cô ấy cũng rất biết phấn đấu. Nếu Diệu Vi rớt đài thì Bạch Ngọc sẽ trở thành số một trong số những nữ ngôi sao lưu lượng, sau này chắc chắn Diệu Vi sẽ không mang về nhiều lợi ích bằng lúc trước được đâu ạ.”
Bánh kem dù lớn nhưng nếu người khác cắn bớt, thì họ sẽ bị ít đi vài phần.
Mắt Hạ Vân Trù càng lạnh hơn, tiếng nói như dao: “Từ khi nào Hoa Minh của chúng ta cần một nữ minh tinh lưu lượng giữ thể diện giúp vậy?”
Hoa Minh là một trong ba công ty lớn. Trương Diệu Vi là ngôi sao lưu lượng hàng đầu, nhưng Hoa Minh còn có Ảnh đế, Ảnh hậu, Thị đế, Thị hậu, những người này mới là chủ lực của Hoa Minh!
Hạ Vân Trù quét qua mọi người: “Hoa Minh có thể lăng xê một Trương Diệu Vi, thì sẽ có Lý Diệu Vi, Trần Diệu Vi. Chỉ là một ngôi sao lưu lượng thôi, đừng đánh giá cao mình quá.”
Mặt Trương Diệu Vi tái đi, tất cả mọi người đều tỏ ra nghiêm túc.
...Hạ tổng đang giận dữ đây mà!
Bầu không khí trong văn phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng, không khí thắt lại, ai nấy đều nhìn thẳng. Mọi thứ tĩnh lặng đến nỗi như có thể nghe được tiếng hít thở.
Giữa bầu không khí này, một tiếng kêu bất chợt vang lên...
“Áu!”
Mọi người: “...”
Họ chậm rãi nhìn sang chỗ Hạ Vân Trù, rồi nhìn vào... trong lòng anh.
Là con Chow Chow kia đang kêu.
Hạ Vân Trù cũng cúi đầu nhìn xuống. Chi Chi đang duỗi chân chỉ vào màn hình, ngước đầu nhìn anh với vẻ cấp thiết.
Anh nhìn màn hình, mới phát hiện... đã kết thúc một tập phim.
Thế nhưng, hiển nhiên cô nhóc không biết cách chuyển sang tập tiếp theo, cũng không tiện sử dụng chân, vì vậy mới tìm kiếm sự trợ giúp từ anh.
“Áu!” Nhanh lên đi người nhận nuôi!
Mạc Linh Chi nôn nóng.
Hạ Vân Trù: “... Hầy.”
Thở dài thườn thượt, sau đó anh chuyển tới tập tiếp theo cho cô.
“Thịch thịch thịch...” Hầu Tử nhảy vọt trên không trung. Tập tiếp theo bắt đầu chiếu, Mạc Linh Chi tiếp tục tập trung xem ti vi, dường như vừa nãy chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Tuy vậy, nhờ sự ngắt ngang của cô, bầu không khí căng thẳng trong phòng lập tức bay biến mất.
Hạ Vân Trù giơ tay lên day ấn đường, tỏ ra bất đắc dĩ: “Được rồi, trước tiên tạm dừng hết tất cả hoạt động của Trương Diệu Vi đi.”
Trương Diệu Vi bỗng nhìn về phía anh: “Hạ tổng!”
Người đại diện của cô ta cũng giật thót, vội nói...
“Hạ tổng, những việc khác thì đành gác lại, nhưng “Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng” sắp bắt đầu ghi hình rồi ạ. Đây là chương trình thực tế mà năm nay Hoa Minh chúng ta đầu tư, cũng là chương trình thực tế đầu tiên của Hoa Minh!
“Tôi nghi ngờ họ đang nhắm vào Hoa Minh, Diệu Vi chỉ là mồi dẫn lửa. Nếu không cho Diệu Vi quay hình chương trình, thì dù thế nào show này cũng sẽ bị ảnh hưởng, còn sẽ giúp Bạch Ngọc nâng cao danh tiếng và đè ép Diệu Vi nhờ chương trình nữa. Hoa Minh sẽ phải chịu lỗ nặng đấy ạ!”
Có người gật đầu: “Đúng, show này chúng ta đã chuẩn bị từ rất lâu, không thể cho Bạch Ngọc được hời, chúng ta cứ dứt khoát đổi Bạch Ngọc đi.”
“Không được!” Lập tức có người phản đối: “Chuyện giữa Bạch Ngọc và Diệu Vi đang ầm ĩ, vả lại Bạch Ngọc đã chính thức thông báo rồi. Nếu lúc này đổi Bạch Ngọc thì sẽ càng bất lợi với chương trình của chúng ta hơn.”
“Bây giờ không thể đổi Bạch Ngọc được, chương trình này cũng cần nữ ngôi sao lưu lượng.” Hạ Vân Trù vô thức đưa tay xoa cơ thể tròn trĩnh của chó con: “Trương Diệu Vi là minh tinh lưu lượng, bị mắng chửi, gây tranh cãi, mọi người nên chấp nhận đi. Hiện nay trên mạng đã nháo nhào đến mức đó rồi, chỉ có thể chờ đợi phía dưới phản đòn thôi.”
Dứt lời, anh nhìn qua cấp dưới ngồi bên phải: “Trước tiên, rút ra một bộ phận thuỷ quân đổ thêm dầu vào lửa, sau đó để cho các tài khoản marketing lớn phân tích, quy chuyện này thành chủ mưu, chờ bên dưới phản đòn.”
Anh vừa nói xong, cuối cùng gương mặt vốn trắng bệch của Trương Diệu Vi mới dịu lại đôi chút.
...May quá, công ty không bỏ rơi cô ta.
Người đại diện của cô ta cũng thở phào, nhưng ngay sau đó cô ấy lại nói: “Những công việc khác tạm thời có thể ngừng, nhưng show “Ngôi sao nổi tiếng” thì sao ạ? Hiện nay, công ty chúng ta không ai có thể thay thế Diệu Vi được cả.”
Hiển nhiên, ý cô ấy là muốn cho Trương Diệu Vi tiếp tục tham gia chương trình.
Suy cho cùng, chương trình thực tế này là dự án quan trọng bậc nhất của Hoa Minh năm nay, ekip vô cùng lớn mạnh, nếu bỏ lỡ sẽ cực kì đáng tiếc.
Hạ Vân Trù bình tĩnh nói: “Không cần, chuyện show thì công ty sẽ tự sắp xếp, quản lý tốt tất cả nghệ sĩ. Tất cả phòng ban cũng nên làm tròn trách nhiệm của mình đi, gần đây phải yên phận cho tôi.”
Anh xua tay: “Mọi người ra ngoài đi. Quản lý Triệu, quản lý Trương, thư ký Đàm ở lại.”
Thế là, cuộc họp này đã kết thúc như vậy.
Những tưởng rằng Hạ tổng sẽ nổi cơn tam bành...
Nhưng dường như anh vẫn khá bình tĩnh nhỉ?
Sau khi những người khác đi hết, Hạ Vân Trù mới ôm chó con, hỏi: “Nói đi, có phải Bạch Ngọc bắt tay với Thần Ngu không?”
Quản lý Triệu hơi sửng sốt, lúc này mới mau mắn nịnh nọt: “Đúng ạ, Hạ tổng phán đoán quá đúng. Lần này Thần Ngu ra tay cũng có bóng dáng của Mộng Ảnh. Họ không muốn chúng ta vượt mặt họ.”
Quản lý Trương: “Trương Diệu Vi chỉ là một phần, mục đích của họ là gây ảnh hưởng đến show “Ngôi sao nổi tiếng” của chúng ta. Nếu Trương Diệu Vi tiếp tục tham gia show này, có lẽ show sẽ bị tẩy chay. Tuy cô ấy và Bạch Ngọc đứng cùng một chương trình sẽ rất thu hút lượng view nhưng sẽ dễ gặp rủi ro, khiến cho chương trình chúng ta đã chuẩn bị bấy lâu nay không thể đạt được mục đích. Chương trình thực tế đầu tiên của Hoa Minh vô cùng quan trọng, không thể có sơ sót.”
Thư ký Đàm: “Nhưng nếu cô ấy không tham gia show này, vậy quả thật bây giờ chúng ta không tìm được ai thích hợp hơn để thay thế cả.”
Quản lý Trương: “Việc cấp bách là phải tìm được khách mời thích hợp, đành rằng không thể đổi Bạch Ngọc, nhưng lúc hậu kỳ có thể chỉnh sửa biên tập sau.”
Quản lý Triệu thử hỏi: “Hạ tổng... Anh có cách gì không ạ?”
-
Thần Ngu.
“Hoa Minh nhất định sẽ đổi người!” Người đại diện của Bạch Ngọc – anh Trương quả quyết.
Bạch Ngọc cười khẽ: “Có thể đổi Trương Diệu Vi, dù Hoa Minh còn khá nhiều ngôi sao lớn có tiếng nhưng họ không phải là nữ minh tinh lưu lượng, show được bố trí hoàn hảo này của Hoa Minh hoàn toàn trở thành áo cưới cho em rồi.”
Anh Trương nhìn cô ta, cau mày: “Lần này em đã chiếm thế thượng phong, mượn Thần Ngu tạm thời đè bẹp Trương Diệu Vi, nhưng em sắp tham gia show thực tế của Hoa Minh đấy, nếu đắc tội với Hoa Minh, họ ác ý chỉnh sửa biên tập cũng đủ huỷ diệt em rồi.”
Trần Bình hoảng sợ, mặt tái nhợt: “Hả? Vậy chẳng phải chị Bạch Ngọc không nên tham gia chương trình đó sao ạ?”
Trái lại, Bạch Ngọc rất bình tĩnh. Cô ta cười khẽ: “Sợ gì mà sợ? Nếu họ cố tình biên tập, không phải là vừa khéo giúp chúng ta lăng xê lên sao?”
Anh Trương giãn mày, nhìn Bạch Ngọc và nói nhỏ: “Quả nhiên em rất thích hợp làm ngôi sao, chưởng môn của phái ngọc nữ ngây thơ, đây là cơ hội rất tốt cho em đấy. Giấu kĩ đuôi vào, lúc ghi hình được để bị họ bắt thóp.”
“Anh Trương yên tâm, em luôn cẩn thận mà.”
Trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc nở nụ cười xán lạn: “Toàn bộ lưu lượng của show này sẽ vây quanh em hết cho xem!”
Phòng họp Hoa Minh.
Cách ư?
Hạ Vân Trù cúi đầu, tháo tai nghe của chó con xuống, gãi nhẹ cằm cô nhằm thu hút sự chú ý của cô.
Mạc Linh Chi: “Áu?” Làm gì vậy!
Hạ Vân Trù bỗng dưng hỏi: “Chi Chi, nhóc muốn lên ti vi không?”
- -------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook