Editor: Siro
Hạ Vân Trù sửng sốt.
Tổn hại đến danh tiếng?
Anh hơi không hiểu câu này, bèn nhíu mày và nhìn đạo diễn Chương bằng ánh mắt nghi ngờ.
Đạo diễn Chương lúng túng gãi đầu.
Xem ra cuộc sống riêng tư của Hạ tổng, người có chỉ số IQ cao và thành thạo xử lý công việc, thật sự rất sạch sẽ... thế nên anh mới không hiểu những gì ông ta muốn nói.
“Bởi vì... lúc Chi Chi vẽ quầng mắt trong nhà tắm, vì không ai nghĩ là do chính nó làm nên mới nghi ngờ trong nhà tắm có người khác...” Tiếng nói của đạo diễn Chương ngày càng nhỏ.
“Hả?” Hạ Vân Trù vẫn cau mày, sau đó như nhớ đến điều gì, bèn kinh ngạc hỏi: “Nên họ đồ rằng tôi giấu phụ nữ trong đó?”
Đạo diễn Chương bối rối gật đầu.
Hạ Vân Trù: “...”
Anh im lặng chốc lát, thật không thể hiểu nổi.
Dĩ nhiên Hạ Vân Trù biết có vài ngôi sao không tiết lộ cuộc sống cá nhân của mình, ví dụ như kết hôn, yêu đương. Họ lựa chọn giấu giếm vì đủ loại mục đích.
Nhưng anh không phải là ngôi sao, có gì cần giấu giếm đâu?
Nhìn thấu hàm ý trong mắt anh, đạo diễn Chương ấp úng: “Ừm... ai không biết sẽ suy đoán như vậy. Thậm chí họ có thể sẽ cảm thấy... là người giàu có sở thích đặc biệt nào đó...”
Trong tình huống ấy!
Ai mà không nghi ngờ chứ?!
Phương Hải và Tôn Mai Ngọc cũng hoài nghi. Và khi thấy đoạn video, ông ta cũng ngờ vực. Khán giả nghi hoặc thật sự là quá bình thường được chưa!
Hạ Vân Trù hơi ngạc nhiên, ngay sau đó chợt hiểu ra.
Đạo diễn Chương bước lên một bước: “Cảnh quay thực tế hôm qua rất thu hút lượt view, vả lại có thể gây tranh cãi. Chương trình của chúng ta vừa phát sóng nên cần nhất là độ hot. Vì vậy, tôi mong trong số đầu tiên chúng ta chỉ phát sóng nội dung của hôm qua, nhưng đến lúc đó đánh giá của cư dân mạng về Hạ tổng có lẽ sẽ không tích cực mấy đâu ạ.”
Dừng một chốc, ông ta mau mắn nói tiếp: “Hay chúng ta ghép thêm một phần nội dung hôm nay vào, hoặc để thời gian mơ hồ cho khán giả nghĩ Chi Chi là...”
Hạ Vân Trù bình tĩnh đáp: “Chia ra phát sóng đi, chương trình cần độ hot, tôi không ngại.”
Đạo diễn Chương ngớ người, hiển nhiên không ngờ sẽ nhận được câu trả lời ung dung đến vậy.
Ông ta nhìn với vẻ thăm dò, lại nhấn mạnh: “Nhưng... có lẽ cư dân mạng sẽ nói rất nhiều lời quá đáng, thậm chí sẽ mắng ngài...”
Anh sạch sẽ, không phải người trong giới. Ai sẽ cam chịu cõng tội oan, bị chửi rủa thậm tệ thế chứ?
“Tôi nói là không sao.” Hạ Vân Trù càng bình tĩnh hơn, đến mức trưng ra thái độ giải quyết việc công: “Đó là sắp xếp hợp lý và hữu hiệu nhất. Đã vậy, chương trình sẽ tiết kiệm được không ít phí tuyên truyền, không phải sao?”
Đạo diễn Chương: “...”
Nhưng mà, sếp có cần bình tĩnh vậy không thế!
Trong giây phút đó, ông ta nhìn Hạ Vân Trù như đang nhìn một kẻ ngoài hành tinh.
Từ lâu, ông ta đã biết Hạ tổng là một cỗ máy công việc “công tư phân minh” “không nể nang ai”. Tuy thế, ông ta không bao giờ nghĩ rằng cỗ máy này cũng tỏ thái độ tương tự khi đối diện với chính chuyện của mình!
Thảo nào người ta là mới là Hạ tổng - ông chủ lớn của Hoa Minh.
Đạo diễn Chương dằn cảm xúc và tiếp tục thương lượng những chuyện khác với Hạ Vân Trù.
-
Lúc này, Mạc Linh Chi đang dẫn theo trợ lý Cao chạy bộ.
Cô ăn quá no, phải tiêu hóa một chút.
Dù cô vẫn còn rất nhỏ nhưng cơ thể khỏe mạnh và chạy nhảy nhanh nhẹn. Tuy nhiên, trợ lý Cao, người đi theo phía sau cô, đang thở hồng hộc và rất khó khăn mới có thể đuổi kịp cô.
Rõ là Hạ tổng bảo anh ta tản bộ với nó mà, sao cuối cùng thành nó dắt anh ta vậy.
“Chi Chi! Chạy chậm thôi!” Trợ lý Cao thở hổn hển, tuyệt vọng hô.
Mạc Linh Chi dừng bước, quay đầu nhìn anh ta với vẻ ngập tràn khinh bỉ.
Đàn em của người nhận nuôi không chạy bằng cả người nhận nuôi nữa!
Quá phế.
Vậy thì sao đàn em này có thể đủ sức bảo vệ người nhận nuôi chứ?
Đến khi trợ lý Cao đuổi theo, cô lại tiếp tục chạy tới. Vì có trợ lý Cao “cản trở” nên thỉnh thoảng cô sẽ dừng lại tò mò quan sát xung quanh.
Giờ phút này, họ đã chạy đến dưới lầu tầng một, đây là một trong những khu vực làm việc của Hoa Minh.
Nhìn thấy họ, một số người hô lên:
“Chào trợ lý Cao ạ!”
Một số người tò mò nhìn Mạc Linh Chi. Đến lúc họ đi khuất, mới loáng thoáng nghe thấy những người đó thì thầm bàn tán:
“Đấy là thú nuôi của Hạ tổng hả?”
“Quả nhiên rất dễ thương, giống hệt gấu trúc luôn á!”
“Hú hú hú, cưng quá, muốn nựng ghê.”
“Đó là chó của Hạ tổng, ngay cả trợ lý Cao chỉ có thể chạy theo, sao chúng ta có thể nựng nó được chứ?”
“Chúng ta còn không bằng một con chó nữa. Hức hức, ngày nào con chó này cũng túc trực bên nam thần Hạ tổng mà chúng ta khó khăn lắm mới thấy mặt được!”
...
Mạc Linh Chi chạy đến một vị trí, đột nhiên dừng lại, rồi khẽ khịt mũi. Mắt hơi sáng lên.
“Chi, Chi Chi!” Thở hổn hển đuổi theo, trợ lý Cao vội nói: “Nghỉ chút đi, nghỉ chút đi!”
Vậy mà, Mạc Linh Chi lại bỗng nhiên bỏ chạy, nhanh chân chạy đến cầu thang thoát hiểm.
Trợ lý Cao tái mặt, vội vàng đuổi theo.
“Chi Chi!” Anh ta lao xuống lầu.
Thế nhưng, sau lưng cửa thoát hiểm, một con chó trông giống hệt gấu trúc đang đẩy cửa, cẩn thận ló đầu ra, sau đó nhếch môi cười đắc ý.
Há, anh đàn em này không được rồi.
Cô cất bước nhẹ nhàng tới phòng trà nước.
Thời tiết quá lạnh khiến nhiều người khó thức dậy vào buổi sáng, đi làm chẳng khác nào đi tảo mộ.
Chẳng hạn Kiều Như, một nhân viên của Hoa Minh.
Sáng nay, cô ấy chưa kịp ăn gì đã phải vọt tới công ty quẹt thẻ, rồi chịu đựng đến tận bây giờ tới mức không nhịn nổi nữa. Cô ấy bèn lén trốn xuống phòng trà nước để ăn lót bụng, dĩ nhiên, tiện thể bấm điện thoại luôn.
Kiều Như ăn xong một cái bánh bao, sau đó mở một hộp khoai tây chiên vị thịt nướng ra.
Một tay cầm điện thoại di động, tay kia cầm khoai tây chiên, đang chuẩn bị bỏ vào miệng...
Có gì đó kéo gấu quần của cô ấy.
Kiều Như sửng sốt, hoang mang cúi đầu.
Dưới đất, một con... gấu trúc không lớn không nhỏ? Đang níu gấu quần cô ấy và nhìn… túi khoai tây chiên trên tay cô ấy với đôi mắt trông mong.
Kiều Như biết nó.
Phải nói toàn bộ công ty đều biết...
Đây là con chó mà Hạ tổng đang nuôi, từng chải chuốt thành gấu trúc Chow Chow, rất giống gấu trúc, vô cùng đáng yêu. Mỗi khi đi làm, Hạ tổng đều dẫn nó theo, cực kì chiều chuộng nó.
“Hả...” Kiều Như hé miệng.
Chó con nhìn khoai tây chiên trên tay cô ấy, niềm khao khát trong mắt đã nói lên tất cả.
Kiều Như bất đắc dĩ: “Bé không thể ăn khoai tây chiên đâu? Hơn nữa nó còn là vị thịt nướng.” Đây là chó của Hạ tổng, cô ấy đâu dám cho nó ăn linh tinh?
Mạc Linh Chi nhìn cô ấy, sau đó nghiêng đầu, kêu to ra phía ngoài: “Áu...”
“Ông tướng à! Đừng la làng mà! Chị cho bé ăn!” Kiều Như quỳ xuống.
Hôm nay quản lý của họ cũng ở đây, mà quản lý của họ là một cấp trên vô cùng nghiêm khắc. Vì thế, nếu phát hiện cô ấy lại đang chây lười và bấm điện thoại di động thì chắc chắn sẽ phê bình cô ấy!
Mạc Linh Chi không sủa nữa, vừa ve vẩy đuôi, vừa há miệng.
Thấy chưa, cho cô ăn ngay từ đầu không phải tốt hơn à?
Kiều Như thở dài thườn thượt, ngồi xổm xuống rồi đút miếng khoai tây trên tay cho cô.
“Được rồi, ăn một miếng thôi nhé.”
“Áu...”
“Cho bé cho bé! Đừng sủa nữa!”
“Chít.”
“Đủ chưa? Bé đã ăn mấy miếng rồi, nếu ăn nữa...”
“Áu...”
“Ông cố nội ơi! Bé đổi chiêu khác đi chứ!”
...
Mạc Linh Chi lắc đuôi, ăn từng miếng khoai tây chiên với vẻ mặt cực kì hài lòng.
Ngon thật.
Ngon quá là ngon.
Người nhận nuôi tốt thật đấy, nhưng những thứ anh cho cô ăn, bao gồm cả đồ ăn vặt đều vô cùng nhạt nhẽo, bởi người nhận nuôi nói cô không thể ăn thứ có vị quá nặng, nhưng mà... thật sự ngon lắm í!
Thú thật, cô không phải là gấu trúc nên có thể ăn hết tất cả thức ăn của loài người...
Hic, người nhận nuôi cái gì cũng tốt, chỉ không cho cô ăn mấy thứ đó thôi.
Vậy sau này cô sẽ lén ăn thế này nha?
Nhất định không thể bị người nhận nuôi bắt quả tang!
“Chít!” Nhanh lên đi!
Cô mở miệng ra.
Kiều Như: “...”
Mình chỉ đánh bài chuồn để ăn lót dạ thôi mà. Mình đã chọc ai đâu chứ?!
-
Đạo diễn Chương: “Vậy chúng ta quyết định thế nhé, đến lúc đó tôi sẽ...”
Đột nhiên, có người mở cửa, cất giọng nôn nóng...
“Hạ tổng, Chi Chi gặp chuyện rồi ạ!”
Đạo diễn Chương sửng sốt.
Trước mặt ông ta, Hạ Vân Trù cũng tái mặt, nhanh chóng đi mất.
Dẫu cho đối mặt với chuyện vừa rồi của mình, Hạ Vân Trù luôn điềm tĩnh. Thế nhưng, lúc này anh lập tức biến sắc, nét mặt thể hiện sự cấp thiết chưa từng có.
Đến khi anh mất hút, đạo diễn Chương mới vội vã đuổi theo.
Phương Hải và Tôn Mai Ngọc nhìn nhau, thấy rõ vẻ hoang mang trong mắt người kia.
“Vậy... mình có nên đuổi theo không?”
“Cứ đuổi theo trước đi đã...”
Vậy là, một đám người lũ lượt kéo xuống lầu.
Đi đầu là Hạ Vân Trù với bước chân thoăn thoắt, ánh mắt anh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phòng trà nước.
Mạc Linh Chi nằm chổng vó dưới đất.
Bên cạnh, trợ lý Cao sốt ruột đến độ lóng nga lóng ngóng. Kiều Như cũng sắp oà khóc tới nơi.
Đến phòng trà nước, Hạ Vân Trù đã nhìn thấy cảnh này. Mặt anh trắng bệch, cơ thể lảo đảo khó thể nhận ra, bước chân cũng ngừng lại.
Bỏ đi hết sao?
Mẹ, ông ngoại, bà ngoại, chuột hamster nhỏ...
Bây giờ là Chi Chi.
Liệu tất cả những sinh mệnh mà anh nhớ, mà anh dành tình cảm cho, sẽ rời đi hết sao?
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Vân Trù cảm thấy cả phòng trà nước chỉ còn lại một mình anh, xung quanh trống rỗng, còn anh không đủ can đảm tiến lên.
Dưới đất, Mạc Linh Chi vừa co giật, vừa rên hừ hừ.
Âm thanh cô phát ra làm Hạ Vân Trù lập tức tỉnh táo. Anh bước lên vài bước rồi ngồi xổm xuống, giọng nói êm ái chưa từng có:
“Chi Chi? Nhóc sao vậy?”
Cạnh đó, Kiều Như nức nở: “Hạ tổng... là lỗi của tôi ạ... Tôi, tôi cho nó ăn hai hộp khoai tây chiên nên nó mới thành ra như vậy... hức hức hức...”
Hai mắt như đao, Hạ Vân Trù nhìn về phía cô ấy.
“Ăng...” Nằm dưới đất, Mạc Linh Chi lại r3n rỉ, mắt nửa mở nửa khép, chìa chân ra khẽ ngoắc Hạ Vân Trù, chân còn lại khẽ ngoắc Kiều Như.
Kiều Như không hiểu nó có nghĩa là gì.
Nhưng Hạ Vân Trù thì hiểu.
Vì vậy, anh nhẹ nhàng nói: “Được, anh biết rồi, không liên quan gì đến cô ta.”
Anh mím môi, giọng hơi run rẩy: “Nhóc chính là thế, anh biết nhóc thông minh, còn có thể hiểu tiếng người. Có phải nhóc bỏ rơi trợ lý Cao, uy hiếp cô ta đút nhóc ăn không?”
“Ăng ăng ăng...” Mạc Linh Chi kêu lên.
Chân ôm bụng, cô vô cùng khó chịu lăn tới lộn lui.
Chỉ mới ăn hai hộp khoai tây chiên mà cô sắp chết ư?
Hu hu hu, cô không cam tâm. Cô còn chưa ăn được nhiều đồ ăn của loài người mà. Cô còn chưa được lên ti vi nữa. Cô không muốn chết đâu hức hức hức.
“Sao nhóc lại nghịch ngợm thế hả?” Hạ Vân Trù cẩn thận duỗi tay ra xoa đầu cô.
Tay anh cũng run đến khó tả.
“Ư ư...” Mạc Linh Chi lại r3n rỉ. Cô không kìm được phải kêu lên.
Hạ Vân Trù: “Ngoan... Bác sĩ sắp tới rồi, nhóc cố lên nhé?”
Giọng anh ngày càng ung dung, nhưng tay anh lại mỗi lúc một run.
Tiếng hừ hừ của Mạc Linh Chi càng dày đặc hơn. Đôi mắt to tròn đen láy cũng rưng rưng.
Cô thật sự không cam lòng mà.
Chẳng bao lâu sau, thư ký Đàm dẫn hai bác sĩ thú ý chạy tới. Họ mang theo nhiều thiết bị kiểm tra. Trời rất lạnh, nhưng họ lại đổ đầy mồ hôi, hiển nhiên chạy tới vô cùng gấp gáp.
Vừa thấy Mạc Linh Chi nằm dưới đất rầm rì, hai người lập tức tiến lên kiểm tra.
Vì không biết tình hình nên họ không dám tuỳ tiện xê dịch, chỉ dọn trống xung quanh. Còn mọi người vây ở bốn phía.
Duy chỉ Kiều Như ngồi chồm hổm ở gần đó khóc “thút thít”.
Hu hu, Chi Chi tốt quá. Nó còn nhớ dặn Hạ tổng đừng trách mình nữa.
Cô ấy không nên cho nó ăn khoai tây chiên mới đúng!
Kiều Như bưng mặt khóc.
Ngoài bác sĩ ra, Hạ Vân Trù là người ở gần Mạc Linh Chi nhất.
Anh ngồi xổm ở bên, nhẹ giọng an ủi cô, vươn tay và khẽ vu0t ve đầu cô: “Chi Chi... Nhóc cố chịu đựng nhé. Nhóc còn chưa được lên ti vi mà.”
“Đúng đấy, Chi Chi, ta cũng sẽ quay nhóc thật đẹp. Ta sẽ đưa nhóc lên ti vi thật nhiều, nhóc nhất định phải khoẻ lên!” Đạo diễn Chương cũng sắp khóc, giọng nghẹn ngào.
Ông ta đứng một bên không dám đến gần, nhưng mặt đầy lo lắng.
“Chi Chi, chẳng phải nhóc muốn ăn bánh kem sao? Tối nay anh sẽ làm cho nhóc được không? Sau này nhóc cứ ngủ với anh, anh không giữ đồ ăn vặt của nhóc nữa.” Giọng Hạ Vân Trù dịu dàng đến cùng cực, tay cũng run lên bần bật.
Mạc Linh Chi nhìn anh, rồi nhìn sang ông già loài người và những người khác.
“Tóc tóc...” Nước mắt của cô rơi xuống.
Có những người rất đáng ghét, nhưng có những người rất tốt. Những người này đối xử cực kỳ tử tế với cô.
Cô thật sự rất không đành lòng.
Không đành bỏ lại họ, không nỡ xa xã hội loài người, càng luyến tiếc người nhận nuôi.
Cô hơi nghiêng đầu, ngóc đầu li3m tay Hạ Vân Trù, nhìn anh bằng ánh mắt quyến luyến.
Tạm biệt người nhận nuôi, Chi Chi không nỡ xa anh chút nào.
Hạ Vân Trù bỗng chốc đỏ mắt.
Người xung quanh cũng rụng rời, mắt ướt nhoè.
Bác sĩ: “... À ừm, xin phép chen ngang ạ. Nó chỉ ăn nhiều quá thôi, không tiêu hoá hết, sau này đừng cho thú cưng ăn nhiều vậy nữa nhé.”
Mọi người với đôi mắt đỏ hoe: “...?”
Kiều Như đang khóc tèm lem: “...?”
Đạo diễn Chương: “???”
Hạ Vân Trù: “...”
Mạc Linh Chi: “......”
Đồ ăn sáng rất ngon, cô ăn khá no. Sau đó, cô ăn thêm một hộp bánh quy của đạo diễn Chương, rồi ăn hai hộp khoai tây chiên của Kiều Như.
Ừm, đúng là ăn nhiều hơn bình thường rồi.
Cô chậm rãi giơ hai chân trước ra và chậm rãi chuyển lên mắt hòng che mặt, nhưng chân quá nhỏ trong khi đầu quá lớn, thế nên cô chỉ che chắn được quầng mắt và đôi mắt đen của mình.
...“Gấu trúc” xấu hổ quá.
Đạo diễn Chương chợt quay qua nhìn Phương Hải và Tôn Mai Ngọc: “Quay được cảnh vừa nãy không?”
Lên ti vi!
Đưa nhóc lên ti vi đây!
Đoạn này cũng phải đưa lên ti vi luôn!
...À, để nhóc hù người ta ấy mà!
- -------------------
Hạ Vân Trù sửng sốt.
Tổn hại đến danh tiếng?
Anh hơi không hiểu câu này, bèn nhíu mày và nhìn đạo diễn Chương bằng ánh mắt nghi ngờ.
Đạo diễn Chương lúng túng gãi đầu.
Xem ra cuộc sống riêng tư của Hạ tổng, người có chỉ số IQ cao và thành thạo xử lý công việc, thật sự rất sạch sẽ... thế nên anh mới không hiểu những gì ông ta muốn nói.
“Bởi vì... lúc Chi Chi vẽ quầng mắt trong nhà tắm, vì không ai nghĩ là do chính nó làm nên mới nghi ngờ trong nhà tắm có người khác...” Tiếng nói của đạo diễn Chương ngày càng nhỏ.
“Hả?” Hạ Vân Trù vẫn cau mày, sau đó như nhớ đến điều gì, bèn kinh ngạc hỏi: “Nên họ đồ rằng tôi giấu phụ nữ trong đó?”
Đạo diễn Chương bối rối gật đầu.
Hạ Vân Trù: “...”
Anh im lặng chốc lát, thật không thể hiểu nổi.
Dĩ nhiên Hạ Vân Trù biết có vài ngôi sao không tiết lộ cuộc sống cá nhân của mình, ví dụ như kết hôn, yêu đương. Họ lựa chọn giấu giếm vì đủ loại mục đích.
Nhưng anh không phải là ngôi sao, có gì cần giấu giếm đâu?
Nhìn thấu hàm ý trong mắt anh, đạo diễn Chương ấp úng: “Ừm... ai không biết sẽ suy đoán như vậy. Thậm chí họ có thể sẽ cảm thấy... là người giàu có sở thích đặc biệt nào đó...”
Trong tình huống ấy!
Ai mà không nghi ngờ chứ?!
Phương Hải và Tôn Mai Ngọc cũng hoài nghi. Và khi thấy đoạn video, ông ta cũng ngờ vực. Khán giả nghi hoặc thật sự là quá bình thường được chưa!
Hạ Vân Trù hơi ngạc nhiên, ngay sau đó chợt hiểu ra.
Đạo diễn Chương bước lên một bước: “Cảnh quay thực tế hôm qua rất thu hút lượt view, vả lại có thể gây tranh cãi. Chương trình của chúng ta vừa phát sóng nên cần nhất là độ hot. Vì vậy, tôi mong trong số đầu tiên chúng ta chỉ phát sóng nội dung của hôm qua, nhưng đến lúc đó đánh giá của cư dân mạng về Hạ tổng có lẽ sẽ không tích cực mấy đâu ạ.”
Dừng một chốc, ông ta mau mắn nói tiếp: “Hay chúng ta ghép thêm một phần nội dung hôm nay vào, hoặc để thời gian mơ hồ cho khán giả nghĩ Chi Chi là...”
Hạ Vân Trù bình tĩnh đáp: “Chia ra phát sóng đi, chương trình cần độ hot, tôi không ngại.”
Đạo diễn Chương ngớ người, hiển nhiên không ngờ sẽ nhận được câu trả lời ung dung đến vậy.
Ông ta nhìn với vẻ thăm dò, lại nhấn mạnh: “Nhưng... có lẽ cư dân mạng sẽ nói rất nhiều lời quá đáng, thậm chí sẽ mắng ngài...”
Anh sạch sẽ, không phải người trong giới. Ai sẽ cam chịu cõng tội oan, bị chửi rủa thậm tệ thế chứ?
“Tôi nói là không sao.” Hạ Vân Trù càng bình tĩnh hơn, đến mức trưng ra thái độ giải quyết việc công: “Đó là sắp xếp hợp lý và hữu hiệu nhất. Đã vậy, chương trình sẽ tiết kiệm được không ít phí tuyên truyền, không phải sao?”
Đạo diễn Chương: “...”
Nhưng mà, sếp có cần bình tĩnh vậy không thế!
Trong giây phút đó, ông ta nhìn Hạ Vân Trù như đang nhìn một kẻ ngoài hành tinh.
Từ lâu, ông ta đã biết Hạ tổng là một cỗ máy công việc “công tư phân minh” “không nể nang ai”. Tuy thế, ông ta không bao giờ nghĩ rằng cỗ máy này cũng tỏ thái độ tương tự khi đối diện với chính chuyện của mình!
Thảo nào người ta là mới là Hạ tổng - ông chủ lớn của Hoa Minh.
Đạo diễn Chương dằn cảm xúc và tiếp tục thương lượng những chuyện khác với Hạ Vân Trù.
-
Lúc này, Mạc Linh Chi đang dẫn theo trợ lý Cao chạy bộ.
Cô ăn quá no, phải tiêu hóa một chút.
Dù cô vẫn còn rất nhỏ nhưng cơ thể khỏe mạnh và chạy nhảy nhanh nhẹn. Tuy nhiên, trợ lý Cao, người đi theo phía sau cô, đang thở hồng hộc và rất khó khăn mới có thể đuổi kịp cô.
Rõ là Hạ tổng bảo anh ta tản bộ với nó mà, sao cuối cùng thành nó dắt anh ta vậy.
“Chi Chi! Chạy chậm thôi!” Trợ lý Cao thở hổn hển, tuyệt vọng hô.
Mạc Linh Chi dừng bước, quay đầu nhìn anh ta với vẻ ngập tràn khinh bỉ.
Đàn em của người nhận nuôi không chạy bằng cả người nhận nuôi nữa!
Quá phế.
Vậy thì sao đàn em này có thể đủ sức bảo vệ người nhận nuôi chứ?
Đến khi trợ lý Cao đuổi theo, cô lại tiếp tục chạy tới. Vì có trợ lý Cao “cản trở” nên thỉnh thoảng cô sẽ dừng lại tò mò quan sát xung quanh.
Giờ phút này, họ đã chạy đến dưới lầu tầng một, đây là một trong những khu vực làm việc của Hoa Minh.
Nhìn thấy họ, một số người hô lên:
“Chào trợ lý Cao ạ!”
Một số người tò mò nhìn Mạc Linh Chi. Đến lúc họ đi khuất, mới loáng thoáng nghe thấy những người đó thì thầm bàn tán:
“Đấy là thú nuôi của Hạ tổng hả?”
“Quả nhiên rất dễ thương, giống hệt gấu trúc luôn á!”
“Hú hú hú, cưng quá, muốn nựng ghê.”
“Đó là chó của Hạ tổng, ngay cả trợ lý Cao chỉ có thể chạy theo, sao chúng ta có thể nựng nó được chứ?”
“Chúng ta còn không bằng một con chó nữa. Hức hức, ngày nào con chó này cũng túc trực bên nam thần Hạ tổng mà chúng ta khó khăn lắm mới thấy mặt được!”
...
Mạc Linh Chi chạy đến một vị trí, đột nhiên dừng lại, rồi khẽ khịt mũi. Mắt hơi sáng lên.
“Chi, Chi Chi!” Thở hổn hển đuổi theo, trợ lý Cao vội nói: “Nghỉ chút đi, nghỉ chút đi!”
Vậy mà, Mạc Linh Chi lại bỗng nhiên bỏ chạy, nhanh chân chạy đến cầu thang thoát hiểm.
Trợ lý Cao tái mặt, vội vàng đuổi theo.
“Chi Chi!” Anh ta lao xuống lầu.
Thế nhưng, sau lưng cửa thoát hiểm, một con chó trông giống hệt gấu trúc đang đẩy cửa, cẩn thận ló đầu ra, sau đó nhếch môi cười đắc ý.
Há, anh đàn em này không được rồi.
Cô cất bước nhẹ nhàng tới phòng trà nước.
Thời tiết quá lạnh khiến nhiều người khó thức dậy vào buổi sáng, đi làm chẳng khác nào đi tảo mộ.
Chẳng hạn Kiều Như, một nhân viên của Hoa Minh.
Sáng nay, cô ấy chưa kịp ăn gì đã phải vọt tới công ty quẹt thẻ, rồi chịu đựng đến tận bây giờ tới mức không nhịn nổi nữa. Cô ấy bèn lén trốn xuống phòng trà nước để ăn lót bụng, dĩ nhiên, tiện thể bấm điện thoại luôn.
Kiều Như ăn xong một cái bánh bao, sau đó mở một hộp khoai tây chiên vị thịt nướng ra.
Một tay cầm điện thoại di động, tay kia cầm khoai tây chiên, đang chuẩn bị bỏ vào miệng...
Có gì đó kéo gấu quần của cô ấy.
Kiều Như sửng sốt, hoang mang cúi đầu.
Dưới đất, một con... gấu trúc không lớn không nhỏ? Đang níu gấu quần cô ấy và nhìn… túi khoai tây chiên trên tay cô ấy với đôi mắt trông mong.
Kiều Như biết nó.
Phải nói toàn bộ công ty đều biết...
Đây là con chó mà Hạ tổng đang nuôi, từng chải chuốt thành gấu trúc Chow Chow, rất giống gấu trúc, vô cùng đáng yêu. Mỗi khi đi làm, Hạ tổng đều dẫn nó theo, cực kì chiều chuộng nó.
“Hả...” Kiều Như hé miệng.
Chó con nhìn khoai tây chiên trên tay cô ấy, niềm khao khát trong mắt đã nói lên tất cả.
Kiều Như bất đắc dĩ: “Bé không thể ăn khoai tây chiên đâu? Hơn nữa nó còn là vị thịt nướng.” Đây là chó của Hạ tổng, cô ấy đâu dám cho nó ăn linh tinh?
Mạc Linh Chi nhìn cô ấy, sau đó nghiêng đầu, kêu to ra phía ngoài: “Áu...”
“Ông tướng à! Đừng la làng mà! Chị cho bé ăn!” Kiều Như quỳ xuống.
Hôm nay quản lý của họ cũng ở đây, mà quản lý của họ là một cấp trên vô cùng nghiêm khắc. Vì thế, nếu phát hiện cô ấy lại đang chây lười và bấm điện thoại di động thì chắc chắn sẽ phê bình cô ấy!
Mạc Linh Chi không sủa nữa, vừa ve vẩy đuôi, vừa há miệng.
Thấy chưa, cho cô ăn ngay từ đầu không phải tốt hơn à?
Kiều Như thở dài thườn thượt, ngồi xổm xuống rồi đút miếng khoai tây trên tay cho cô.
“Được rồi, ăn một miếng thôi nhé.”
“Áu...”
“Cho bé cho bé! Đừng sủa nữa!”
“Chít.”
“Đủ chưa? Bé đã ăn mấy miếng rồi, nếu ăn nữa...”
“Áu...”
“Ông cố nội ơi! Bé đổi chiêu khác đi chứ!”
...
Mạc Linh Chi lắc đuôi, ăn từng miếng khoai tây chiên với vẻ mặt cực kì hài lòng.
Ngon thật.
Ngon quá là ngon.
Người nhận nuôi tốt thật đấy, nhưng những thứ anh cho cô ăn, bao gồm cả đồ ăn vặt đều vô cùng nhạt nhẽo, bởi người nhận nuôi nói cô không thể ăn thứ có vị quá nặng, nhưng mà... thật sự ngon lắm í!
Thú thật, cô không phải là gấu trúc nên có thể ăn hết tất cả thức ăn của loài người...
Hic, người nhận nuôi cái gì cũng tốt, chỉ không cho cô ăn mấy thứ đó thôi.
Vậy sau này cô sẽ lén ăn thế này nha?
Nhất định không thể bị người nhận nuôi bắt quả tang!
“Chít!” Nhanh lên đi!
Cô mở miệng ra.
Kiều Như: “...”
Mình chỉ đánh bài chuồn để ăn lót dạ thôi mà. Mình đã chọc ai đâu chứ?!
-
Đạo diễn Chương: “Vậy chúng ta quyết định thế nhé, đến lúc đó tôi sẽ...”
Đột nhiên, có người mở cửa, cất giọng nôn nóng...
“Hạ tổng, Chi Chi gặp chuyện rồi ạ!”
Đạo diễn Chương sửng sốt.
Trước mặt ông ta, Hạ Vân Trù cũng tái mặt, nhanh chóng đi mất.
Dẫu cho đối mặt với chuyện vừa rồi của mình, Hạ Vân Trù luôn điềm tĩnh. Thế nhưng, lúc này anh lập tức biến sắc, nét mặt thể hiện sự cấp thiết chưa từng có.
Đến khi anh mất hút, đạo diễn Chương mới vội vã đuổi theo.
Phương Hải và Tôn Mai Ngọc nhìn nhau, thấy rõ vẻ hoang mang trong mắt người kia.
“Vậy... mình có nên đuổi theo không?”
“Cứ đuổi theo trước đi đã...”
Vậy là, một đám người lũ lượt kéo xuống lầu.
Đi đầu là Hạ Vân Trù với bước chân thoăn thoắt, ánh mắt anh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phòng trà nước.
Mạc Linh Chi nằm chổng vó dưới đất.
Bên cạnh, trợ lý Cao sốt ruột đến độ lóng nga lóng ngóng. Kiều Như cũng sắp oà khóc tới nơi.
Đến phòng trà nước, Hạ Vân Trù đã nhìn thấy cảnh này. Mặt anh trắng bệch, cơ thể lảo đảo khó thể nhận ra, bước chân cũng ngừng lại.
Bỏ đi hết sao?
Mẹ, ông ngoại, bà ngoại, chuột hamster nhỏ...
Bây giờ là Chi Chi.
Liệu tất cả những sinh mệnh mà anh nhớ, mà anh dành tình cảm cho, sẽ rời đi hết sao?
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Vân Trù cảm thấy cả phòng trà nước chỉ còn lại một mình anh, xung quanh trống rỗng, còn anh không đủ can đảm tiến lên.
Dưới đất, Mạc Linh Chi vừa co giật, vừa rên hừ hừ.
Âm thanh cô phát ra làm Hạ Vân Trù lập tức tỉnh táo. Anh bước lên vài bước rồi ngồi xổm xuống, giọng nói êm ái chưa từng có:
“Chi Chi? Nhóc sao vậy?”
Cạnh đó, Kiều Như nức nở: “Hạ tổng... là lỗi của tôi ạ... Tôi, tôi cho nó ăn hai hộp khoai tây chiên nên nó mới thành ra như vậy... hức hức hức...”
Hai mắt như đao, Hạ Vân Trù nhìn về phía cô ấy.
“Ăng...” Nằm dưới đất, Mạc Linh Chi lại r3n rỉ, mắt nửa mở nửa khép, chìa chân ra khẽ ngoắc Hạ Vân Trù, chân còn lại khẽ ngoắc Kiều Như.
Kiều Như không hiểu nó có nghĩa là gì.
Nhưng Hạ Vân Trù thì hiểu.
Vì vậy, anh nhẹ nhàng nói: “Được, anh biết rồi, không liên quan gì đến cô ta.”
Anh mím môi, giọng hơi run rẩy: “Nhóc chính là thế, anh biết nhóc thông minh, còn có thể hiểu tiếng người. Có phải nhóc bỏ rơi trợ lý Cao, uy hiếp cô ta đút nhóc ăn không?”
“Ăng ăng ăng...” Mạc Linh Chi kêu lên.
Chân ôm bụng, cô vô cùng khó chịu lăn tới lộn lui.
Chỉ mới ăn hai hộp khoai tây chiên mà cô sắp chết ư?
Hu hu hu, cô không cam tâm. Cô còn chưa ăn được nhiều đồ ăn của loài người mà. Cô còn chưa được lên ti vi nữa. Cô không muốn chết đâu hức hức hức.
“Sao nhóc lại nghịch ngợm thế hả?” Hạ Vân Trù cẩn thận duỗi tay ra xoa đầu cô.
Tay anh cũng run đến khó tả.
“Ư ư...” Mạc Linh Chi lại r3n rỉ. Cô không kìm được phải kêu lên.
Hạ Vân Trù: “Ngoan... Bác sĩ sắp tới rồi, nhóc cố lên nhé?”
Giọng anh ngày càng ung dung, nhưng tay anh lại mỗi lúc một run.
Tiếng hừ hừ của Mạc Linh Chi càng dày đặc hơn. Đôi mắt to tròn đen láy cũng rưng rưng.
Cô thật sự không cam lòng mà.
Chẳng bao lâu sau, thư ký Đàm dẫn hai bác sĩ thú ý chạy tới. Họ mang theo nhiều thiết bị kiểm tra. Trời rất lạnh, nhưng họ lại đổ đầy mồ hôi, hiển nhiên chạy tới vô cùng gấp gáp.
Vừa thấy Mạc Linh Chi nằm dưới đất rầm rì, hai người lập tức tiến lên kiểm tra.
Vì không biết tình hình nên họ không dám tuỳ tiện xê dịch, chỉ dọn trống xung quanh. Còn mọi người vây ở bốn phía.
Duy chỉ Kiều Như ngồi chồm hổm ở gần đó khóc “thút thít”.
Hu hu, Chi Chi tốt quá. Nó còn nhớ dặn Hạ tổng đừng trách mình nữa.
Cô ấy không nên cho nó ăn khoai tây chiên mới đúng!
Kiều Như bưng mặt khóc.
Ngoài bác sĩ ra, Hạ Vân Trù là người ở gần Mạc Linh Chi nhất.
Anh ngồi xổm ở bên, nhẹ giọng an ủi cô, vươn tay và khẽ vu0t ve đầu cô: “Chi Chi... Nhóc cố chịu đựng nhé. Nhóc còn chưa được lên ti vi mà.”
“Đúng đấy, Chi Chi, ta cũng sẽ quay nhóc thật đẹp. Ta sẽ đưa nhóc lên ti vi thật nhiều, nhóc nhất định phải khoẻ lên!” Đạo diễn Chương cũng sắp khóc, giọng nghẹn ngào.
Ông ta đứng một bên không dám đến gần, nhưng mặt đầy lo lắng.
“Chi Chi, chẳng phải nhóc muốn ăn bánh kem sao? Tối nay anh sẽ làm cho nhóc được không? Sau này nhóc cứ ngủ với anh, anh không giữ đồ ăn vặt của nhóc nữa.” Giọng Hạ Vân Trù dịu dàng đến cùng cực, tay cũng run lên bần bật.
Mạc Linh Chi nhìn anh, rồi nhìn sang ông già loài người và những người khác.
“Tóc tóc...” Nước mắt của cô rơi xuống.
Có những người rất đáng ghét, nhưng có những người rất tốt. Những người này đối xử cực kỳ tử tế với cô.
Cô thật sự rất không đành lòng.
Không đành bỏ lại họ, không nỡ xa xã hội loài người, càng luyến tiếc người nhận nuôi.
Cô hơi nghiêng đầu, ngóc đầu li3m tay Hạ Vân Trù, nhìn anh bằng ánh mắt quyến luyến.
Tạm biệt người nhận nuôi, Chi Chi không nỡ xa anh chút nào.
Hạ Vân Trù bỗng chốc đỏ mắt.
Người xung quanh cũng rụng rời, mắt ướt nhoè.
Bác sĩ: “... À ừm, xin phép chen ngang ạ. Nó chỉ ăn nhiều quá thôi, không tiêu hoá hết, sau này đừng cho thú cưng ăn nhiều vậy nữa nhé.”
Mọi người với đôi mắt đỏ hoe: “...?”
Kiều Như đang khóc tèm lem: “...?”
Đạo diễn Chương: “???”
Hạ Vân Trù: “...”
Mạc Linh Chi: “......”
Đồ ăn sáng rất ngon, cô ăn khá no. Sau đó, cô ăn thêm một hộp bánh quy của đạo diễn Chương, rồi ăn hai hộp khoai tây chiên của Kiều Như.
Ừm, đúng là ăn nhiều hơn bình thường rồi.
Cô chậm rãi giơ hai chân trước ra và chậm rãi chuyển lên mắt hòng che mặt, nhưng chân quá nhỏ trong khi đầu quá lớn, thế nên cô chỉ che chắn được quầng mắt và đôi mắt đen của mình.
...“Gấu trúc” xấu hổ quá.
Đạo diễn Chương chợt quay qua nhìn Phương Hải và Tôn Mai Ngọc: “Quay được cảnh vừa nãy không?”
Lên ti vi!
Đưa nhóc lên ti vi đây!
Đoạn này cũng phải đưa lên ti vi luôn!
...À, để nhóc hù người ta ấy mà!
- -------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook