Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái
-
Chương 112: Ngoại truyện 1: Chuyện mang trứng (*)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
(*) Bê: Phụ nữ có thai bình thường gọi là mang thai, còn đây là vì trong bụng Oanh Oanh không phải là thai người mà là trứng, nên nói lái thành mang trứng á.
***
Sau khi kết hôn nửa năm, Bùi Oanh Oanh phát hiện tháng này kinh nguyệt của mình bị chậm. Cô hơi lo lắng, tự hỏi liệu có phải do kinh nguyệt của mình không đều hay không?
Khi chậm kinh được nửa tháng, cô quyết định đến bệnh viện kiểm tra. Vì không muốn để Quý Đường lo lắng, cô đã tự đi ra trạm xe buýt bắt xe.
Ở trạm xe buýt có một bảng quảng cáo dịch vụ phá thai không đau.
Khoan đã, đừng nói là… cô mang bầu đấy nhé?
Bùi Oanh Oanh mở to mắt, đúng là tháng trước có mấy lần cô không dùng biện pháp bảo vệ, nhưng cô vẫn luôn tưởng Quý Đường và cô có sự khác biệt về chủng loại, không thể mang bầu được. Nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ mang bầu.
Cuối cùng Bùi Oanh Oanh vốn định đến bệnh viện đã chuyển điểm đến sang hiệu thuốc. Cô mua một que thử thai.
Về đến nhà, nhân lúc Quý Đường không chú ý, cô lén lén lút lút vào phòng vệ sinh.
Tiêu rồi, trúng thưởng thật rồi.
Nhìn hai vạch đỏ đậm trên que thử thai, cô ngơ ngẩn nghĩ, cô đã mang bầu con của rắn.
Hai ngày sau Quý Đường mới biết chuyện, vì khi nhận ra Bùi Oanh Oanh chậm kinh, anh muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lại bị cô kiên quyết từ chối, anh hơi sửng sốt hỏi, “Oanh Oanh, em sao vậy?”
Bùi Oanh Oanh thật sự muốn khóc, “Em không thể đi bệnh viện.”
“Tại sao?”
“Tại vì…” Mắt cô đỏ lên, “Em không biết trong bụng em là trứng rắn hay là bào thai người, nhỡ bị bác sỹ phát hiện thì làm thế nào?”
Cô thút tha thút thít.
Còn Quý Đường thì ngu luôn.
Cả đêm hôm đó, Quý Đường trằn trọc không ngủ được, mà Bùi Oanh Oanh thì khóc xong cái liền ngủ khì. Cô đã một mình giữ bí mật này suốt hai ngày trời, bây giờ nói ra được rồi nên cả người nhẹ nhõm, cứ để mọi chuyện cho ba của con cô giải quyết đi.
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt gần sát của Quý Đường, anh thấy cô đã tỉnh thì nói: “Oanh Oanh, tôi mời một người bạn tới giúp em kiểm tra thân thể, em đừng sợ.”
“Bạn anh? Bao họ giờ tới?” Bùi Oanh Oanh vẫn còn hơi uể oải, cô ngái ngủ dụi dụi mắt. Hành động này khiến Quý Đường đang nhìn cô chăm chú tan chảy, anh không kìm được mà hôn vợ mình mấy cái rồi mới nói: “Đã tới rồi, đang ở phòng khách.”
“Hả?” Bùi Oanh Oanh vội vàng vùng dậy, “Em còn chưa rời giường mà.”
Sau khi nhìn thấy người bạn kia của Quý Đường, rốt cuộc Bùi Oanh Oanh đã hiểu tại sao ban nãy anh dặn cô đừng sợ. Bởi bạn anh là một con thằn lằn dài hơn 1 mét với giọng nói phụ nữ. Cô ấy bám dính trên tường, lúc đầu Bùi Oanh Oanh cũng không phát hiện ra.
“Cô gái nhỏ này là nương tử của ngươi?” Thằn lằn nhìn Bùi Oanh Oanh bằng đôi mắt lồi khiến cô cười ngượng ngùng. Thằn lằn nói tiếp, “Chậc chậc chậc, sao lại chịu đi theo con rắn xấu xí nhà ngươi cơ chứ?”
Quý Đường híp mắt, “Chú ý đến lời nói của mình, nếu không đừng mong có được vật kia.”
Thằn lằn vừa nghe vậy thì lập tức bò từ trên tường xuống, “Tên tiểu tử nhà ngươi ăn nói cho cẩn thận, sao phải sốt ruột như thế?” Cô ấy đi tới, bò mấy vòng xung quanh Bùi Oanh Oanh rồi lại trèo lên tường, “Chúc mừng con rắn xấu xí nhà ngươi, ngươi làm cha rồi.”
“Là người hay rắn?” Quý Đường hơi căng thẳng.
Thằn lằn hừ lạnh, “Không may cho lắm, là rắn, trong bụng nương tử ngươi là trứng rắn.”
Bùi Oanh Oanh biết mình thật sự mang bầu trứng rắn thì suýt nữa ngất xỉu.
Cô không tài nào đoán được tại sao mình lại mang trứng rắn, chẳng lẽ là càng sợ điều gì thì điều đó sẽ càng tới? Cô đẻ ra rắn, sau này phải làm sao đây?
Trái ngược với Bùi Oanh Oanh đang rầu rĩ chán chường, Quý Đường chính xác là vui như mở hội. Hôm đó anh uống đến say khướt, còn biến thành nguyên hình quấn quanh người cô, đầu rắn gác vào bụng cô, thè lưỡi nói muốn trò chuyện với cục cưng trong bụng.
Bùi Oanh Oanh vỗ vào đầu anh, mắng: “Mới có hơn một tháng đã nói chuyện làm sao được.”
***
Bụng Bùi Oanh Oanh dần dần to lên, các đồng nghiệp của cô biết chuyện thì rối rít chúc mừng. Còn cô lại khóc dở mếu dở, luôn thầm nghĩ không biết đẻ trứng rắn thì đẻ kiểu gì đây.
Mang bầu được 7 tháng, Bùi Oanh Oanh xin nghỉ dạy, bởi khớp chân cô đau đến mức không thể đứng được lâu. Dù ngày nào Quý Đường cũng đấm bóp cho cô nhưng cũng không có tác dụng mấy.
Cùng với đó, tính tình của cô cũng càng ngày càng khác thường, đôi khi cô sẽ khóc oà lên chẳng vì lý do nào cả, khóc xong còn mắng Quý Đường, nói không muốn nhìn thấy anh nữa. Nhưng một lát sau cô lại đòi anh phải ôm cô ngủ, không được rời cô dù chỉ một giây.
Mang bầu đến tháng thứ 9, vị thằn lằn tỷ tỷ kia đến ở chung nhà với hai người. Cả ngày cô ấy đều nằm ngủ đằng sau điều hoà, vừa hay đỡ tốn diện tích.
Nghe Quý Đường nói, thằn lằn là một vị yêu y sư, anh mời cô ấy đến đây ở vì sợ lúc Bùi Oanh Oanh sinh con sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao thì cũng không thể đến bệnh viện để sinh trứng rắn được.
***
Vào ngày trứng rắn ra đời, Bùi Oanh Oanh đang vừa uống canh vừa xem kịch nói, trước đây cô không bao giờ xem kịch nói, nhưng từ khi mang bầu lại đột nhiên thích xem, ngày nào cũng phải xem.
“Á.” Bùi Oanh Oanh bỗng rên rỉ, Quý Đường khẩn trương nhìn cô, “Sao thế?”
Bùi Oanh Oanh đau đến phát khóc, nhưng lại cảm thấy mình không nên khóc, “Em đau bụng quá.”
Không biết thằn lằn trèo lên bàn từ khi nào, cô ấy khẽ chạm móng trước vào cổ tay Bùi Oanh Oanh, rồi bảo Quý Đường nhanh chóng bế Bùi Oanh Oanh vào phòng, “Trứng rắn sắp ra rồi, mau bế nương tử ngươi vào phòng, sau đó…”
“Sau đó làm sao?” Quý Đường hỏi dồn.
Thằn lằn hừ khẽ, “Sau đó mau tắt cái kịch nói kia đi, ta nghe muốn ong hết cả óc lên rồi. Đám rắn nhãi ranh trong bụng nương tử ngươi thích cái gì không thích, lại bằng được thích nghe kịch nói cơ.” Dứt lời cô ấy hùng hổ bò thẳng vào phòng ngủ.
Chờ Quý Đường bế Bùi Oanh Oanh vào phòng, thằn lằn liền đuổi anh ra ngoài, “Ngươi đợi ở ngoài, ta không thích có người đứng nhìn ta đỡ đẻ.”
Quý Đường không yên tâm, “Thật sự không cần ta ở đây sao?”
“Yên tâm, ta không ăn trứng rắn.” Thằn lằn thổi một hơi làm cửa phòng đóng lại.
Cô ấy còn giăng cả kết giới, Quý Đường chỉ đành đợi ngoài phòng khách. Anh sốt ruột đến mức đi tới đi lui, chỉ hận không thể chịu đau thay Bùi Oanh Oanh.
Không biết bao lâu trôi qua, rốt cuộc cửa phòng ngủ cũng mở, một thiếu nữ với gương mặt trong trẻo lạnh lùng, mái tóc dài chấm đất ôm một cái mũ len đi ra, “Mẫu trứng (**) bình an, ngươi có thể yên tâm rồi.”
(**) Bê: Người ta hay gọi là mẫu tử, mẫu nữ, nhưng vì Bùi Oanh Oanh đẻ trứng nên gọi hẳn là mẫu trứng cho máu =))))))
Còn chưa nói hết câu, một cái bóng bay vụt qua người cô ấy, lao thẳng vào trong phòng.
Thiếu nữ chậc chậc hai tiếng, cúi đầu nhìn ba quả trứng rắn to bằng bàn tay trong mũ len, “Còn không thèm nhìn xem có mấy quả, ta ăn một quả chắc cũng chẳng ai biết đâu.” Nói xong, cô ấy khẽ liếm môi.
Hết ngoại truyện 1.
Biên tập: B3
(*) Bê: Phụ nữ có thai bình thường gọi là mang thai, còn đây là vì trong bụng Oanh Oanh không phải là thai người mà là trứng, nên nói lái thành mang trứng á.
***
Sau khi kết hôn nửa năm, Bùi Oanh Oanh phát hiện tháng này kinh nguyệt của mình bị chậm. Cô hơi lo lắng, tự hỏi liệu có phải do kinh nguyệt của mình không đều hay không?
Khi chậm kinh được nửa tháng, cô quyết định đến bệnh viện kiểm tra. Vì không muốn để Quý Đường lo lắng, cô đã tự đi ra trạm xe buýt bắt xe.
Ở trạm xe buýt có một bảng quảng cáo dịch vụ phá thai không đau.
Khoan đã, đừng nói là… cô mang bầu đấy nhé?
Bùi Oanh Oanh mở to mắt, đúng là tháng trước có mấy lần cô không dùng biện pháp bảo vệ, nhưng cô vẫn luôn tưởng Quý Đường và cô có sự khác biệt về chủng loại, không thể mang bầu được. Nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ mang bầu.
Cuối cùng Bùi Oanh Oanh vốn định đến bệnh viện đã chuyển điểm đến sang hiệu thuốc. Cô mua một que thử thai.
Về đến nhà, nhân lúc Quý Đường không chú ý, cô lén lén lút lút vào phòng vệ sinh.
Tiêu rồi, trúng thưởng thật rồi.
Nhìn hai vạch đỏ đậm trên que thử thai, cô ngơ ngẩn nghĩ, cô đã mang bầu con của rắn.
Hai ngày sau Quý Đường mới biết chuyện, vì khi nhận ra Bùi Oanh Oanh chậm kinh, anh muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lại bị cô kiên quyết từ chối, anh hơi sửng sốt hỏi, “Oanh Oanh, em sao vậy?”
Bùi Oanh Oanh thật sự muốn khóc, “Em không thể đi bệnh viện.”
“Tại sao?”
“Tại vì…” Mắt cô đỏ lên, “Em không biết trong bụng em là trứng rắn hay là bào thai người, nhỡ bị bác sỹ phát hiện thì làm thế nào?”
Cô thút tha thút thít.
Còn Quý Đường thì ngu luôn.
Cả đêm hôm đó, Quý Đường trằn trọc không ngủ được, mà Bùi Oanh Oanh thì khóc xong cái liền ngủ khì. Cô đã một mình giữ bí mật này suốt hai ngày trời, bây giờ nói ra được rồi nên cả người nhẹ nhõm, cứ để mọi chuyện cho ba của con cô giải quyết đi.
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt gần sát của Quý Đường, anh thấy cô đã tỉnh thì nói: “Oanh Oanh, tôi mời một người bạn tới giúp em kiểm tra thân thể, em đừng sợ.”
“Bạn anh? Bao họ giờ tới?” Bùi Oanh Oanh vẫn còn hơi uể oải, cô ngái ngủ dụi dụi mắt. Hành động này khiến Quý Đường đang nhìn cô chăm chú tan chảy, anh không kìm được mà hôn vợ mình mấy cái rồi mới nói: “Đã tới rồi, đang ở phòng khách.”
“Hả?” Bùi Oanh Oanh vội vàng vùng dậy, “Em còn chưa rời giường mà.”
Sau khi nhìn thấy người bạn kia của Quý Đường, rốt cuộc Bùi Oanh Oanh đã hiểu tại sao ban nãy anh dặn cô đừng sợ. Bởi bạn anh là một con thằn lằn dài hơn 1 mét với giọng nói phụ nữ. Cô ấy bám dính trên tường, lúc đầu Bùi Oanh Oanh cũng không phát hiện ra.
“Cô gái nhỏ này là nương tử của ngươi?” Thằn lằn nhìn Bùi Oanh Oanh bằng đôi mắt lồi khiến cô cười ngượng ngùng. Thằn lằn nói tiếp, “Chậc chậc chậc, sao lại chịu đi theo con rắn xấu xí nhà ngươi cơ chứ?”
Quý Đường híp mắt, “Chú ý đến lời nói của mình, nếu không đừng mong có được vật kia.”
Thằn lằn vừa nghe vậy thì lập tức bò từ trên tường xuống, “Tên tiểu tử nhà ngươi ăn nói cho cẩn thận, sao phải sốt ruột như thế?” Cô ấy đi tới, bò mấy vòng xung quanh Bùi Oanh Oanh rồi lại trèo lên tường, “Chúc mừng con rắn xấu xí nhà ngươi, ngươi làm cha rồi.”
“Là người hay rắn?” Quý Đường hơi căng thẳng.
Thằn lằn hừ lạnh, “Không may cho lắm, là rắn, trong bụng nương tử ngươi là trứng rắn.”
Bùi Oanh Oanh biết mình thật sự mang bầu trứng rắn thì suýt nữa ngất xỉu.
Cô không tài nào đoán được tại sao mình lại mang trứng rắn, chẳng lẽ là càng sợ điều gì thì điều đó sẽ càng tới? Cô đẻ ra rắn, sau này phải làm sao đây?
Trái ngược với Bùi Oanh Oanh đang rầu rĩ chán chường, Quý Đường chính xác là vui như mở hội. Hôm đó anh uống đến say khướt, còn biến thành nguyên hình quấn quanh người cô, đầu rắn gác vào bụng cô, thè lưỡi nói muốn trò chuyện với cục cưng trong bụng.
Bùi Oanh Oanh vỗ vào đầu anh, mắng: “Mới có hơn một tháng đã nói chuyện làm sao được.”
***
Bụng Bùi Oanh Oanh dần dần to lên, các đồng nghiệp của cô biết chuyện thì rối rít chúc mừng. Còn cô lại khóc dở mếu dở, luôn thầm nghĩ không biết đẻ trứng rắn thì đẻ kiểu gì đây.
Mang bầu được 7 tháng, Bùi Oanh Oanh xin nghỉ dạy, bởi khớp chân cô đau đến mức không thể đứng được lâu. Dù ngày nào Quý Đường cũng đấm bóp cho cô nhưng cũng không có tác dụng mấy.
Cùng với đó, tính tình của cô cũng càng ngày càng khác thường, đôi khi cô sẽ khóc oà lên chẳng vì lý do nào cả, khóc xong còn mắng Quý Đường, nói không muốn nhìn thấy anh nữa. Nhưng một lát sau cô lại đòi anh phải ôm cô ngủ, không được rời cô dù chỉ một giây.
Mang bầu đến tháng thứ 9, vị thằn lằn tỷ tỷ kia đến ở chung nhà với hai người. Cả ngày cô ấy đều nằm ngủ đằng sau điều hoà, vừa hay đỡ tốn diện tích.
Nghe Quý Đường nói, thằn lằn là một vị yêu y sư, anh mời cô ấy đến đây ở vì sợ lúc Bùi Oanh Oanh sinh con sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao thì cũng không thể đến bệnh viện để sinh trứng rắn được.
***
Vào ngày trứng rắn ra đời, Bùi Oanh Oanh đang vừa uống canh vừa xem kịch nói, trước đây cô không bao giờ xem kịch nói, nhưng từ khi mang bầu lại đột nhiên thích xem, ngày nào cũng phải xem.
“Á.” Bùi Oanh Oanh bỗng rên rỉ, Quý Đường khẩn trương nhìn cô, “Sao thế?”
Bùi Oanh Oanh đau đến phát khóc, nhưng lại cảm thấy mình không nên khóc, “Em đau bụng quá.”
Không biết thằn lằn trèo lên bàn từ khi nào, cô ấy khẽ chạm móng trước vào cổ tay Bùi Oanh Oanh, rồi bảo Quý Đường nhanh chóng bế Bùi Oanh Oanh vào phòng, “Trứng rắn sắp ra rồi, mau bế nương tử ngươi vào phòng, sau đó…”
“Sau đó làm sao?” Quý Đường hỏi dồn.
Thằn lằn hừ khẽ, “Sau đó mau tắt cái kịch nói kia đi, ta nghe muốn ong hết cả óc lên rồi. Đám rắn nhãi ranh trong bụng nương tử ngươi thích cái gì không thích, lại bằng được thích nghe kịch nói cơ.” Dứt lời cô ấy hùng hổ bò thẳng vào phòng ngủ.
Chờ Quý Đường bế Bùi Oanh Oanh vào phòng, thằn lằn liền đuổi anh ra ngoài, “Ngươi đợi ở ngoài, ta không thích có người đứng nhìn ta đỡ đẻ.”
Quý Đường không yên tâm, “Thật sự không cần ta ở đây sao?”
“Yên tâm, ta không ăn trứng rắn.” Thằn lằn thổi một hơi làm cửa phòng đóng lại.
Cô ấy còn giăng cả kết giới, Quý Đường chỉ đành đợi ngoài phòng khách. Anh sốt ruột đến mức đi tới đi lui, chỉ hận không thể chịu đau thay Bùi Oanh Oanh.
Không biết bao lâu trôi qua, rốt cuộc cửa phòng ngủ cũng mở, một thiếu nữ với gương mặt trong trẻo lạnh lùng, mái tóc dài chấm đất ôm một cái mũ len đi ra, “Mẫu trứng (**) bình an, ngươi có thể yên tâm rồi.”
(**) Bê: Người ta hay gọi là mẫu tử, mẫu nữ, nhưng vì Bùi Oanh Oanh đẻ trứng nên gọi hẳn là mẫu trứng cho máu =))))))
Còn chưa nói hết câu, một cái bóng bay vụt qua người cô ấy, lao thẳng vào trong phòng.
Thiếu nữ chậc chậc hai tiếng, cúi đầu nhìn ba quả trứng rắn to bằng bàn tay trong mũ len, “Còn không thèm nhìn xem có mấy quả, ta ăn một quả chắc cũng chẳng ai biết đâu.” Nói xong, cô ấy khẽ liếm môi.
Hết ngoại truyện 1.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook