Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa
-
Chương 57
Sáng hôm sau lúc Lâm Thành Bộ rời giường thì Nguyên Ngọ vẫn còn đang ngủ, nửa khuôn mặt vùi giữa kẽ hở của hai cái gối, Lâm Thành Bộ nhìn thấy còn muốn chết ngạt.
Hắn muốn kéo gối để y dễ thở hơn nhưng tay vừa mới động đến gối đã bị Nguyên Ngọ đánh cho một cái hất ra.
"Chết ngạt bây giờ!" Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói.
Nguyên Ngọ nhíu mày không động đậy.
Hắn chỉ đành kiên quyết đưa tay ra lần nữa giật cái gối thật nhanh.
Dưới đầu Nguyên Ngọ không còn gối, đầu đặt xuống đệm rồi mới mở hé mắt ra, khó chịu nói: "Mẹ nó cậu bị điên à."
"Em sợ anh không thở được." Lâm Thành Bộ nói.
"Vẫn thở khỏe," Nguyên Ngọ trở mình, "Có sức quất cả cậu luôn đấy, có muốn thử không?"
"Không đâu," Lâm Thành Bộ cười, "Này, em đi Xuân Trĩ bây giờ đây, hôm nay anh ăn cơm một mình nhé."
"Ừ," Nguyên Ngọ đáp, "Biến nhanh đi."
Lâm Thành Bộ ra khỏi phòng ngủ đóng của lại.
Tâm trạng cực kỳ tốt, không hề giống với tâm trạng tốt của ngày trước.
Có cảm giác tất cả các bộ phận của cơ thể đều ở trên mặt đất, cực kỳ vững vàng, cực kỳ vững vàng, cực kỳ vững vàng.... Nhưng mặt khác cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm, rất nhẹ nhõm, rất nhẹ nhõm, mỗi bước đều như đi trên mây.
Lúc vào phòng tắm suýt chút nữa hất cả dép ra xa.
Trước khi ra khỏi nhà Lâm Thành Bộ đã làm cho mình một cái bánh mì kẹp trứng và thịt hun khói, ngẫm nghĩ định làm cho Nguyên Ngọ một cái để sẵn nhưng dơ dự một lúc vẫn không làm.
Nguyên Ngọ cũng ba mươi năm không có hắn ở bên, dù trong lòng chưa ổn nhưng cơ thể vẫn rất ổn, chính xác là hắn không cần lúc nào cũng coi Nguyên Ngọ là người không thể tự lo liệu được gì.
Có bánh mì, có thịt hun khói, có trứng gà, Nguyên Ngọ muốn ăn thì có thể tự lấy ăn, không muốn ăn thì gọi đồ bên ngoài cũng được.
Chậc.
Lâm Thành Bộ vừa ăn bánh vừa ra cửa, không thể biến bản thân thành gà mẹ được.
Xuân Trĩ vẫn như cũ, lúc Lâm Thành Bộ trở về được mọi người xúm xít vây quan, nói chuyện với mọi người ở bếp một lúc mới bị Tôn Ánh Xuân gọi đến phòng làm việc.
Hắn báo cáo hết chuyện đi tập huấn lần này, Tôn Ánh Xuân lại cẩn thận hỏi không ít chuyện.
"Lần này học tập được nhiều chứ?" Cô hỏi.
"Vâng," Lâm Thành Bộ cười, "Cảm ơn chị cho em cơ hội này."
"Đừng có khách sáo với chị như vậy," Tôn Ánh Xuân nói, "Không phải cho không cậu cái cơ hội này, vẫn phải dùng đến cậu."
"Là chuyện mở cơ sở mới lần trước nói ạ?" Lâm Thành Bộ hỏi.
"Đúng rồi," Tôn Ánh Xuân gật đầu, "Phòng bếp bên cơ sở mới là của cậu, nhưng thời gian đầu chắc chắn rất mệt, bên này đã có danh tiếng rồi, chỗ mới nói thế nào cũng chỉ là cơ sở hai của Xuân Trĩ, vẫn chưa có nhiều người biết."
"Vâng." Lâm Thành Bộ đáp.
"Cậu làm việc với chị lâu như vậy rồi, biết hết công việc ở bếp, cũng quen thuộc quản nhân viên thế nào, " Tôn Ánh Xuân nói, "Tính tới tính lui cũng chỉ có cậu, cậu chọn mấy người hợp dẫn sang bên kia đi."
"Được." Lâm Thành Bộ nói.
"Không nói điều kiện à?" Tôn Ánh Xuân nhìn hắn, "Cũng không cần suy nghĩ?"
"Không cần," Lâm Thành Bộ nói, "Điều kiện cơ bản chắc chắn là chị đồng ý, em cũng không có yêu cầu nào ngoài mấy cái cơ bản."
"Ầy, chị chỉ thích cái tính dễ dãi này của cậu," Tôn Ánh Xuân cười, "Được rồi, hôm nay cậu về nghỉ ngơi đi, mới về thì nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai họp rồi nói kỹ."
Không ít người ở bếp đã biết chuyện mở cơ sở mới, có điều ban đầu Lâm Thành Bộ không nghĩ chuyện này liên quan đến chuyện đi tập huấn, mãi đến khi Tôn Ánh Xuân hỏi hắn mới phát hiện ra.
Quá trì trệ, có điều ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, hắn cảm thấy bản thân cũng trâu bò lắm.
Sau khi nói chuyện với Tôn Ánh Xuân ra, mấy người đã xúm lại hỏi thăm.
Thật ra ở đây cái gì cũng tốt, chẳng qua một người ở lâu một chỗ sẽ hi vọng có gì đó thay đổi, có thể bước lên một bước, còn giống như Đại Tề ở số 18 cả đời chỉ muốn làm nhân viên phục vụ quầy bar chỉ là một số ít.
Lâm Thành Bộ chưa nói gì, hắn vẫn đợi ngày mai xong xuôi mới biết được tình hình vụ thể.
Hôm nay mục đích tới đây chỉ để báo cáo nhưng Lâm Thành Bộ vẫn thay quần áo, buổi trưa hắn dự định ở lại quán, mấy tháng này công việc của hắn đều rơi hết lên vai của sư phụ, hôm nay dù gì cũng đến rồi, không thể để sư phụ cấp bậc cố vấn tiếp tục bận rộn nữa.
Trưa hôm nay không quá đông khách, không cảm giác được có mệt hay không, đại khái là tâm tình tốt, huấn luyện ba tháng năm giờ dậy mười một giờ ngủ còn phải viết báo cáo, sau khi về còn chưa nghỉ ngơi cho đã vậy mà ở bếp làm việc hai ba tiếng vẫn không có cảm giác gì.
Quả nhiên có chuyện vui tinh thần cũng thoải mái.
Nhưng cứ nghĩ đến buổi chiều đối diện với đủ các câu hỏi vặn vẹo nghi ngờ của mẹ, hắn lại nhức cả đầu.
Năm đó hắn công khai với gia đình cũng coi như dễ dàng, mẹ không khóc lóc không ầm ĩ cũng không đánh không mắng gì hắn, chỉ là cứ mờ mịt mấy tháng trời, sau khi đả thông tư tưởng rồi cũng chỉ đành chấp nhận.
Lâm Tuệ Ngữ đứng giữa giúp hắn rất nhiều, một mực giải thích cho ba mẹ hiểu. Nhưng Lâm Thành Bộ không nghĩ tới sau khi chấp nhận sự thật sau này hắn sẽ ở bên một người đàn ông, hai người này còn cẩn thận hơn cả chọn con dâu.
Bất kể lúc nào, hắn chỉ cần hơi thân mật với con trai một chút, cho dù đồng nghiệp hay bạn bè, mẹ với Lâm Tuệ Ngữ cũng sẽ rối rít hỏi han, sau đó tự biên tự diễn thảo luận xem người này có được hay không, xong cuối cùng đều gạt bỏ.
Mẹ chưa gặp Nguyên Ngọ lần nào, Lâm Tuệ Ngữ lại gặp rồi, miêu tả cho mẹ hình tượng một tên pha rượu ở quán bar lạnh lùng vô tình kiêu căng xấc xược bạc nhược lăn lộn bao năm.
Hồi đó hai người đã cảm thấy Nguyên Ngọ không ổn, con trai nhà mình lại quá ngây thơ, gặp phải loại đàn ông sành sỏi này nếu không bị chơi chết thì cũng là bị chơi chết.
Có điều Lâm Thành Bộ tốn bao tâm tư vẫn không theo đuổi được Nguyên Ngọ, hai người xếp hắn vào dạng theo đuổi thần tượng rồi không hỏi han nữa, cho đến khi Lâm Tuệ Ngữ phát hiện ra Nguyên Ngọ bị "điên rồi". Hơn nữa em trai cục cưng của cô vẫn u mê không tỉnh theo đuổi thần tượng, lúc này hai người mới lại bắt đầu vòng tuần hoàn ngăn cấm.
Nói thật, Lâm Thành Bộ không biết làm thế nào để mẹ chấp nhận chuyện hắn với Nguyên Ngọ đã ở bên nhau, chỉ là đã chắc chắn cho dù mẹ có đồng ý hay không thì cũng không thay đổi được.
Làm xong việc buổi trưa, Lâm Thành Bộ đang nghĩ xem có nên gọi cho Lâm Thành Bộ không thì vừa lôi ra đã thấy chuông điện thoại mẹ gọi.
"Mẹ?" Hắn nghe điện thoại.
"Không phải bảo hôm nay về sao?" Giọng mẹ đầy oán trách nhưng cũng nghe ra được sự mong đợi, "Điện thoại cũng không gọi, giám đốc Lâm thật là bận rộn."
"Con qua bây giờ đây," Lâm Thành Bộ vội vàng nói, "Con đang định sang đây, nhà có đồ ăn chưa?"
"Chả có gì cả," mẹ nói, "Anh không mua đồ ăn thì mẹ với bố anh chết đói bây giờ đấy."
"Mẹ muốn ăn gì?" Lâm Thành Bộ cười cười, "Buổi tối con nấu đồ gì ngon ngon."
"Cũng chỉ có cái trò này!" Mẹ nói.
"Con nhiều trò mà," Lâm Thành Bộ nói, "Lát trổ tài cho mẹ xem."
Gọi điện nói chuyện với mẹ xong, Nguyên Ngọ gọi điện thoại tới: "Tôi ăn rồi."
"Em đang định hỏi anh đây," Lâm Thành Bộ nói, "Gọi đồ ở ngoài à?"
"Không, cậu để bánh mì ở ngoài mà, tôi chiên trứng ăn." Nguyên Ngọ nói.
"Anh còn chiên trứng gà á?" Lâm Thành Bộ nói.
"Cái gì thế, ai mà không biết chiên trứng?" Nguyên Ngọ cười, "Chả qua là cháy một mặt hay cháy hai mặt thôi."
"Chắc chắn anh cháy hai mặt." Lâm Thành Bộ nói.
"Ừ," Nguyên Ngọ thành thật trả lời, "Tôi lấy mỗi lòng đỏ ăn, bên ngoài bị cháy rồi đành bỏ hết, may mà chiên ba quả..."
"Cháy cả ba?" Lâm Thành Bộ ngẩn người.
"Vớ vẩn, đập ba quả trứng vào chảo nó dính với nhau, cháy thì cháy cả ba chứ," Nguyên Ngọ nói, "Tôi ăn ba cái lòng đỏ, vẫn được."
"...Chảo của em còn dùng được không?"
"Vẫn dùng ngon, chảo chống dính mà, cuồng dã." Nguyên Ngọ nói.
"Buổi tối anh ăn gì?" Lâm Thành Bộ cười, "Buổi tối em phải nấu ăn cho mẹ bù mấy tháng không đến gặp mẹ."
"Muộn muộn tôi đến số 18, Thừa Vũ hẹn đi ăn," Nguyên Ngọ nói, "Buổi tối cậu đến thẳng số 18 đi, tối hôm nay tôi có thêm ca biểu diễn."
"Được."Lâm Thành Bộ gật đầu.
Lâm Thành Bộ xách thức ăn về đến nhà mới cảm thấy rất lâu rồi mình chưa về nhà, tóc bạc của ba nhiều lên rồi.
"Có phải mẹ bắt nạt ba không," Lâm Thành Bộ sờ sờ tóc cha, "Bạc đi bao nhiêu so với lần trước."
"Ừ, bắt nạt đấy," mẹ ở bên cạnh nói, "Năm mươi năm nữa anh về đây, mẹ anh còn bắt nạt ba anh chết rồi."
"Ầy," Lâm Thành Bộ đẩy đẩy mẹ, "Đừng nói linh tinh."
"Sao gầy thế này?" Mẹ nhìn hắn, "Cằm nhọn sắp cuốc đất được rồi đấy."
"Mẹ nói chuyện đừng có quá lời như vậy" Lâm Thành Bộ thở dài, "Tập huấn ba tháng ngủ còn không đủ, có thể không gầy à."
"Tưởng yêu vào nên gầy đi?" Mẹ hắn lại kéo áo hắn lên nhìn.
"Này," Lâm Thành Bộ kéo quần áo xuống, "Vừa mới bắt đầu thôi, liên quan gì đến béo gầy."
"Mày lại đây," mẹ ngồi xuống ghế salon vẫy vẫy tay với hắn, "Ngồi xuống."
Lâm Thành Bộ bước tới ngồi cạnh bà, ba đặt cái bình trà hoa quả pha xong lên bàn uống nước rồi đi vào trong phòng, loại chuyện này ba cũng không tiện xen lời.
"Quan hệ giữa hai đứa đến mức nào rồi?" Mẹ hỏi.
"Gì mà... mức nào?" Lâm Thành Bộ cảm thấy câu hỏi này của mẹ ngại quá đi.
"Tình cảm đến mức nào, không hỏi cái khác," mẹ cau mày, "Không cần hỏi cũng biết là lên giường rồi."
"...Ầy." Lâm Thành Bộ quay đầu sang chỗ khác, che mặt, cảm thấy mặt mũi cháy đen thui rồi.
"Mở mồm ra," mẹ đẩy đẩy hắn, "Trước kia không phải nó không thèm để ý mày à, sao giờ đột nhiên lại ở bên nhau rồi?"
"Không phải đột nhiên," Lâm Thành Bộ thở dài, "Chẳng qua con không nói thôi, hai đứa bọn con qua lại cũng được nửa năm rồi, gần đây mới xác định chắc chắn chắn."
"Cậu ta hết điên thật rồi?" Mẹ hỏi.
"Vốn đâu có điên, xin mẹ đấy," Lâm Thành Bộ ôm vai bà, "Không hiểu thì đừng nói linh tinh, ngoan."
Mẹ cũng thở dài, im lặng lúc lâu mới mở miệng: "Thật ra mày hẹn hò thế nào thì nhà mặc kệ, không ý kiến, nhưng quan trọng là tìm người thế nào."
"Nguyên Ngọ là người cực kỳ tốt." Lâm Thành Bộ nói.
"Phức tạp, pha rượu ở quán bar, mày nói xem quán bar loạn thế nào," mẹ vẫn cau mày, "Cậu ta lăn lộn ở cái chỗ đó, thật là mẹ không chấp nhận được.... Trước kia mày còn chẳng muốn đến bar bủng các thứ..."
"Công việc của anh ấy ở quán bar, chứ có phải lăn lộn trong đó đâu, với cả với cái tính của anh ấy," Lâm Thành Bộ rót cho mẹ một chén trà, "Thật không dễ gì bị hoàn cảnh tác động đâu."
"Sao mày lại u mê nó như vậy hả," vẻ mặt mẹ vẫn mờ mịt cầm chén trà không uống, "Có phải mày không có ý định tìm hiểu người khác nữa hay không?"
"Trước khi gặp anh ấy thì con cũng tiếp xúc tìm hiểu những người khác đấy thôi, nhưng không có cảm giác," Lâm Thành Bộ nói, "Gặp anh ấy mới có cảm giác, không cần mà cũng không thể nghĩ đến người khác nữa đâu."
"Nhất định phải là cậu ta à?" Mẹ nhìn hắn, "Sẽ không đổi?"
Lâm Thành Bộ nhìn mẹ, một lúc sau mới nói: "Giống như hồi đầu mẹ hỏi tính hướng của con có thay đổi được không nữa đấy, chuyện tình cảm này con không quyết định được."
"Đừng có lập lờ với mẹ, không phải mày quyết thì đứa nào quyết" Mẹ trừng mắt với hắn.
"Thánh phụ." Lâm Thành Bộ chỉ chỉ lên trên.
"Giờ ạ cái thằng này sao lại ngứa đòn như vậy chứ!" Mẹ thò tay ra sau lưng đập cho hắn một cái đau điếng, sau đó thở dài.
"Mẹ," Lâm Thành Bộ bóp bóp tay bà, "Con đấy mà, chuyện khác thì có thể tính toán thương lượng, nhưng chuyện này thì không bàn bạc gì cả, là anh ấy, ai nói gì cũng không được, mẹ nói vô ích, ba nói cũng vô ích, thật đấy."
Mẹ quay đầu nhìn hắn.
"Thật đấy." Lâm Thành Bộ lặp lại lần nữa.
Mẹ tiếp tục nhìn hắn: "Mẹ muốn gặp cậu ta, đưa cậu ta tới nhà ăn cơm đi."
Đưa Nguyên Ngọ về nhà ăn cơm, gặp ba mẹ.
Mục này sớm muộn cũng đã đến, Lâm Thành Bộ hớn hở, dẫu sao đây cũng là bước đầu tiên ba mẹ tiếp nhận Nguyên Ngọ, cũng là bước đầu tiên trên con đường hai người bên nhau.
Nhưng ngọai trừ vui vẻ ra thì hắn cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Mặc dù hắn nói không quan tâm đến bất cứ thái độ của ba hay mẹ hay của Lâm Tuệ Ngữ nhưng vẫn sẽ lo lắng đến tâm trạng của Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ không có khái niệm về gia đình, không được hưởng tình thân, có thể cũng không hiểu được tình cảm giữa ba mẹ và con cái mà thể hiện được cảm xúc thái độ.
Chuyện gặp ba mẹ đã tạo áp lực cho rất nhiều người rồi, đối với Nguyên Ngọ có khi còn có áp lực lớn hơn.
Buổi tối sau khi bước ra từ số 18, Lâm Thành Bộ không biết làm thế nào để mở miệng.
"Ăn đêm không?" Nguyên Ngọ nhìn đồng hồ, "Tôi hơi đói, cũng không phải đói, hơi thèm ăn."
"Được," Lâm Thành Bộ gật đầu, "Anh ăn gì? Đồ nướng?"
"Không có hứng ăn đồ nướng," Nguyên Ngọ do dự, "Tự nhiên muốn ăn bánh ngàn lớp."
"...Hả?" Lâm Thành Bộ ngẩn ngơ, "Giờ này chắc hết rồi."
"Chắn chắc là hết rồi," Nguyên Ngọ chỉnh lại cổ áo, kéo khẩu trang lên, "Không thì ăn sủi cảo đi, tự dưng muốn ăn đồ bột."
"Anh đâu phải thèm ăn," Lâm Thành Bộ buồn cười, "Rõ ràng là đói."
"Chắc vậy," Nguyên Ngọ nhìn hắn, "Ăn sủi sảo đi."
"Được," Lâm Thành Bộ ôm eo y, lại lén lút kéo áo y lên thò tay vào trong nhéo nhéo, "Anh ăn như vậy mà không béo à?"
"Sức mạnh của người có tuổi," Nguyên Ngọ nói, "Cho cậu tức chết."
Ăn sủi cảo dễ dàng hơn nhiều so với ăn bánh, trong tiệm bán đồ ăn đêm nào cũng có sủi cảo, Nguyên Ngọ ăn một phần bánh sủi cảo hấp, một phần sủi cảo chiên, còn uống canh nữa.
"Có phải tâm trạng tốt thì ăn nhiều không?" Lâm Thành Bộ hỏi.
"Có thể coi là vậy," Nguyên Ngọ nói, "Hôm nay thấy vui lắm."
"Là vì hẹn hò à?" Lâm Thành Bộ cười hỏi.
"Đúng vậy," Nguyên Ngọ nhìn lướt qua hắn, "Bởi vì ngày nào cũng được gặp, không cần nghĩ mãi lúc nào cậu về... cho nên vui."
Miệng Lâm Thành Bộ toét ra mãi không khép lại được, chỉ đành uống một ngụm canh để che giấu vẻ mặt của mình.
"Cậu thích nghe mấy cái này à?" Nguyên Ngọ nói.
"Vớ vẩn, ai không thích nghe chứ," Lâm Thành Bộ cười nói, "Thế mới nói yêu vào thì sẽ béo."
"Đừng có kiếm cớ biện hộ cho việc mấy nữa lại béo lên." Nguyên Ngọ nói,
Lâm Thành Bộ cười ngặt nghẽo.
Tâm trạng của Nguyên Ngọ đúng là rất tốt, hắn do dự một chút rồi quyết định lúc này sẽ nói với Nguyên Ngọ.
"Này chú," Lâm Thành Bộ châm điêu thuốc, "Bàn với chú chuyện này."
"Ừ." Nguyên Ngọ cũng lấy một điếu thuốc ra châm.
"Hôm nay em về nhà có nói chuyện với mẹ," Lâm Thành Bộ nói, "Nói chuyện của hai chúng ta..."
"Ừ." Nguyên Ngọ nhìn hắn.
Lâm Thành Bộ nhìn ra được sự khó hiểu trong ánh mắt Nguyên Ngọ, có lẽ trong lòng y cảm thấy chuyện báo cáo với ba mẹ có hơi thừa thãi.
"Mẹ em, bà ấy muốn mời anh đến nhà ăn cơm," Lâm Thành Bộ nói xong lại vội vàng thêm một câu, "Nếu như anh không quen thì chúng ta ra nhà hàng cũng được."
Nguyên Ngọ không đáp.
"Có phải hơi bất ngờ quá không?" Lâm Thành Bộ sờ sờ tay y, "Người lớn trong nhà đều như vậy cả, hay bận tâm mấy chuyện này lắm."
"Bao giờ?" Nguyên Ngọ mở miệng hỏi một câu.
"Thời gian thì do chúng ta quyết," Lâm Thành Bộ nói, "Anh muốn đi hôm nào thì hôm đó đi."
"Ừ." Nguyên Ngọ đáp, "Cậu không sợ tôi chọn một ngày năm sau hay năm kia à?"
Lâm Thành Bộ ngẩn người: "Anh muốn tận năm sau à?"
"Ừ." Nguyên Ngọ nhìn hắn.
"Nghe anh," Lâm Thành Bộ nói, "Đều được mà."
"Không biết phải nói sao với bố mẹ rồi chứ gì?" Nguyên Ngọ bật cười.
"Không sao," Lâm Thành Bộ khẽ thở dài, "Thật ra mời anh đến nhà thôi chứ không có ý gì khác, thái độ của bọn họ không liên quan gì đến em, nhưng vẫn muốn mọi chuyện tốt đẹp thì hơn."
"Vậy tuần sau đi." Nguyên Ngọ lấy điện thoại ra nhìn lịch, "Thừa Vũ bảo đầu năm muốn thêm tiết mục, tôi xem ngày nào được."
"Thật luôn?" Lâm Thành Bộ bất ngờ nhìn y.
"Đùa thôi," Nguyên Ngọ nói, "Mau khóc đi."
Lâm Thành Bộ bật cười, niết niết lên tay Nguyên Ngọ: "Cảm ơn."
"Thật ra cậu không cần để ý xem tôi có khó xử hay không," Nguyên Ngọ búng tay hắn, "Chuyện bình thường, con trai bị xách đi mất, ba mẹ cũng muốn kiểm tra người mua xem thế nào, không sao đâu."
Lâm Thành Bộ cười cười không nói.
"Nhưng vẫn muốn nói trước với cậu," Nguyên Ngọ nói, "Với người chưa thân quen..."
"Em biết," Lâm Thành Bộ gật đầu, "Ngoại trừ em với Giang Thừa Vũ vốn không có nói chuyện với ai khác, anh không cần nói, mang người đến là đươc."
"Có phải tôi cũng phải mặc theo phong cách kia không?" Nguyên Ngọ hỏi, "Người già..."
"Em đâu có già!" Lâm Thành Bộ cắt ngang y, không biết làm thế nào, "Em thật sự không hiểu nổi, quần áo em rốt cuộc khiến anh ngứa mắt chỗ nào."
Nguyên Ngọ cười: "Quá bình thường."
"Anh không cần mặc quần áo bình thường," Lâm Thành Bộ nói. "Biết anh đi làm ở số 18 rồi, ăn mặc bình thường lại thấy lạ."
"Vậy được." Nguyên Ngọ gật đầu.
"Chú à," Lâm Thành Bộ khe khẽ gõ bàn, "Con thấy căng thẳng quá."
"Đừng có gọi tôi là chú trước mặt ba mẹ cậu." Nguyên Ngọ chỉ chỉ hắn.
"Nguyên Ngọ." Lâm Thành Bộ gọi y.
"Ừm?" Nguyên Ngọ đáp.
"Cưng à." Lâm Thành Bộ bật cười lại gọi lần nữa.
"Cái mồm," Nguyên Ngọ đứng dậy, "Đi thôi, tôi mệt rồi."
"Về nhà chơi à?" Lâm Thành Bộ lập tức đứng dậy, vừa mặc áo khoác vừa hỏi.
Hắn muốn kéo gối để y dễ thở hơn nhưng tay vừa mới động đến gối đã bị Nguyên Ngọ đánh cho một cái hất ra.
"Chết ngạt bây giờ!" Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói.
Nguyên Ngọ nhíu mày không động đậy.
Hắn chỉ đành kiên quyết đưa tay ra lần nữa giật cái gối thật nhanh.
Dưới đầu Nguyên Ngọ không còn gối, đầu đặt xuống đệm rồi mới mở hé mắt ra, khó chịu nói: "Mẹ nó cậu bị điên à."
"Em sợ anh không thở được." Lâm Thành Bộ nói.
"Vẫn thở khỏe," Nguyên Ngọ trở mình, "Có sức quất cả cậu luôn đấy, có muốn thử không?"
"Không đâu," Lâm Thành Bộ cười, "Này, em đi Xuân Trĩ bây giờ đây, hôm nay anh ăn cơm một mình nhé."
"Ừ," Nguyên Ngọ đáp, "Biến nhanh đi."
Lâm Thành Bộ ra khỏi phòng ngủ đóng của lại.
Tâm trạng cực kỳ tốt, không hề giống với tâm trạng tốt của ngày trước.
Có cảm giác tất cả các bộ phận của cơ thể đều ở trên mặt đất, cực kỳ vững vàng, cực kỳ vững vàng, cực kỳ vững vàng.... Nhưng mặt khác cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm, rất nhẹ nhõm, rất nhẹ nhõm, mỗi bước đều như đi trên mây.
Lúc vào phòng tắm suýt chút nữa hất cả dép ra xa.
Trước khi ra khỏi nhà Lâm Thành Bộ đã làm cho mình một cái bánh mì kẹp trứng và thịt hun khói, ngẫm nghĩ định làm cho Nguyên Ngọ một cái để sẵn nhưng dơ dự một lúc vẫn không làm.
Nguyên Ngọ cũng ba mươi năm không có hắn ở bên, dù trong lòng chưa ổn nhưng cơ thể vẫn rất ổn, chính xác là hắn không cần lúc nào cũng coi Nguyên Ngọ là người không thể tự lo liệu được gì.
Có bánh mì, có thịt hun khói, có trứng gà, Nguyên Ngọ muốn ăn thì có thể tự lấy ăn, không muốn ăn thì gọi đồ bên ngoài cũng được.
Chậc.
Lâm Thành Bộ vừa ăn bánh vừa ra cửa, không thể biến bản thân thành gà mẹ được.
Xuân Trĩ vẫn như cũ, lúc Lâm Thành Bộ trở về được mọi người xúm xít vây quan, nói chuyện với mọi người ở bếp một lúc mới bị Tôn Ánh Xuân gọi đến phòng làm việc.
Hắn báo cáo hết chuyện đi tập huấn lần này, Tôn Ánh Xuân lại cẩn thận hỏi không ít chuyện.
"Lần này học tập được nhiều chứ?" Cô hỏi.
"Vâng," Lâm Thành Bộ cười, "Cảm ơn chị cho em cơ hội này."
"Đừng có khách sáo với chị như vậy," Tôn Ánh Xuân nói, "Không phải cho không cậu cái cơ hội này, vẫn phải dùng đến cậu."
"Là chuyện mở cơ sở mới lần trước nói ạ?" Lâm Thành Bộ hỏi.
"Đúng rồi," Tôn Ánh Xuân gật đầu, "Phòng bếp bên cơ sở mới là của cậu, nhưng thời gian đầu chắc chắn rất mệt, bên này đã có danh tiếng rồi, chỗ mới nói thế nào cũng chỉ là cơ sở hai của Xuân Trĩ, vẫn chưa có nhiều người biết."
"Vâng." Lâm Thành Bộ đáp.
"Cậu làm việc với chị lâu như vậy rồi, biết hết công việc ở bếp, cũng quen thuộc quản nhân viên thế nào, " Tôn Ánh Xuân nói, "Tính tới tính lui cũng chỉ có cậu, cậu chọn mấy người hợp dẫn sang bên kia đi."
"Được." Lâm Thành Bộ nói.
"Không nói điều kiện à?" Tôn Ánh Xuân nhìn hắn, "Cũng không cần suy nghĩ?"
"Không cần," Lâm Thành Bộ nói, "Điều kiện cơ bản chắc chắn là chị đồng ý, em cũng không có yêu cầu nào ngoài mấy cái cơ bản."
"Ầy, chị chỉ thích cái tính dễ dãi này của cậu," Tôn Ánh Xuân cười, "Được rồi, hôm nay cậu về nghỉ ngơi đi, mới về thì nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai họp rồi nói kỹ."
Không ít người ở bếp đã biết chuyện mở cơ sở mới, có điều ban đầu Lâm Thành Bộ không nghĩ chuyện này liên quan đến chuyện đi tập huấn, mãi đến khi Tôn Ánh Xuân hỏi hắn mới phát hiện ra.
Quá trì trệ, có điều ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, hắn cảm thấy bản thân cũng trâu bò lắm.
Sau khi nói chuyện với Tôn Ánh Xuân ra, mấy người đã xúm lại hỏi thăm.
Thật ra ở đây cái gì cũng tốt, chẳng qua một người ở lâu một chỗ sẽ hi vọng có gì đó thay đổi, có thể bước lên một bước, còn giống như Đại Tề ở số 18 cả đời chỉ muốn làm nhân viên phục vụ quầy bar chỉ là một số ít.
Lâm Thành Bộ chưa nói gì, hắn vẫn đợi ngày mai xong xuôi mới biết được tình hình vụ thể.
Hôm nay mục đích tới đây chỉ để báo cáo nhưng Lâm Thành Bộ vẫn thay quần áo, buổi trưa hắn dự định ở lại quán, mấy tháng này công việc của hắn đều rơi hết lên vai của sư phụ, hôm nay dù gì cũng đến rồi, không thể để sư phụ cấp bậc cố vấn tiếp tục bận rộn nữa.
Trưa hôm nay không quá đông khách, không cảm giác được có mệt hay không, đại khái là tâm tình tốt, huấn luyện ba tháng năm giờ dậy mười một giờ ngủ còn phải viết báo cáo, sau khi về còn chưa nghỉ ngơi cho đã vậy mà ở bếp làm việc hai ba tiếng vẫn không có cảm giác gì.
Quả nhiên có chuyện vui tinh thần cũng thoải mái.
Nhưng cứ nghĩ đến buổi chiều đối diện với đủ các câu hỏi vặn vẹo nghi ngờ của mẹ, hắn lại nhức cả đầu.
Năm đó hắn công khai với gia đình cũng coi như dễ dàng, mẹ không khóc lóc không ầm ĩ cũng không đánh không mắng gì hắn, chỉ là cứ mờ mịt mấy tháng trời, sau khi đả thông tư tưởng rồi cũng chỉ đành chấp nhận.
Lâm Tuệ Ngữ đứng giữa giúp hắn rất nhiều, một mực giải thích cho ba mẹ hiểu. Nhưng Lâm Thành Bộ không nghĩ tới sau khi chấp nhận sự thật sau này hắn sẽ ở bên một người đàn ông, hai người này còn cẩn thận hơn cả chọn con dâu.
Bất kể lúc nào, hắn chỉ cần hơi thân mật với con trai một chút, cho dù đồng nghiệp hay bạn bè, mẹ với Lâm Tuệ Ngữ cũng sẽ rối rít hỏi han, sau đó tự biên tự diễn thảo luận xem người này có được hay không, xong cuối cùng đều gạt bỏ.
Mẹ chưa gặp Nguyên Ngọ lần nào, Lâm Tuệ Ngữ lại gặp rồi, miêu tả cho mẹ hình tượng một tên pha rượu ở quán bar lạnh lùng vô tình kiêu căng xấc xược bạc nhược lăn lộn bao năm.
Hồi đó hai người đã cảm thấy Nguyên Ngọ không ổn, con trai nhà mình lại quá ngây thơ, gặp phải loại đàn ông sành sỏi này nếu không bị chơi chết thì cũng là bị chơi chết.
Có điều Lâm Thành Bộ tốn bao tâm tư vẫn không theo đuổi được Nguyên Ngọ, hai người xếp hắn vào dạng theo đuổi thần tượng rồi không hỏi han nữa, cho đến khi Lâm Tuệ Ngữ phát hiện ra Nguyên Ngọ bị "điên rồi". Hơn nữa em trai cục cưng của cô vẫn u mê không tỉnh theo đuổi thần tượng, lúc này hai người mới lại bắt đầu vòng tuần hoàn ngăn cấm.
Nói thật, Lâm Thành Bộ không biết làm thế nào để mẹ chấp nhận chuyện hắn với Nguyên Ngọ đã ở bên nhau, chỉ là đã chắc chắn cho dù mẹ có đồng ý hay không thì cũng không thay đổi được.
Làm xong việc buổi trưa, Lâm Thành Bộ đang nghĩ xem có nên gọi cho Lâm Thành Bộ không thì vừa lôi ra đã thấy chuông điện thoại mẹ gọi.
"Mẹ?" Hắn nghe điện thoại.
"Không phải bảo hôm nay về sao?" Giọng mẹ đầy oán trách nhưng cũng nghe ra được sự mong đợi, "Điện thoại cũng không gọi, giám đốc Lâm thật là bận rộn."
"Con qua bây giờ đây," Lâm Thành Bộ vội vàng nói, "Con đang định sang đây, nhà có đồ ăn chưa?"
"Chả có gì cả," mẹ nói, "Anh không mua đồ ăn thì mẹ với bố anh chết đói bây giờ đấy."
"Mẹ muốn ăn gì?" Lâm Thành Bộ cười cười, "Buổi tối con nấu đồ gì ngon ngon."
"Cũng chỉ có cái trò này!" Mẹ nói.
"Con nhiều trò mà," Lâm Thành Bộ nói, "Lát trổ tài cho mẹ xem."
Gọi điện nói chuyện với mẹ xong, Nguyên Ngọ gọi điện thoại tới: "Tôi ăn rồi."
"Em đang định hỏi anh đây," Lâm Thành Bộ nói, "Gọi đồ ở ngoài à?"
"Không, cậu để bánh mì ở ngoài mà, tôi chiên trứng ăn." Nguyên Ngọ nói.
"Anh còn chiên trứng gà á?" Lâm Thành Bộ nói.
"Cái gì thế, ai mà không biết chiên trứng?" Nguyên Ngọ cười, "Chả qua là cháy một mặt hay cháy hai mặt thôi."
"Chắc chắn anh cháy hai mặt." Lâm Thành Bộ nói.
"Ừ," Nguyên Ngọ thành thật trả lời, "Tôi lấy mỗi lòng đỏ ăn, bên ngoài bị cháy rồi đành bỏ hết, may mà chiên ba quả..."
"Cháy cả ba?" Lâm Thành Bộ ngẩn người.
"Vớ vẩn, đập ba quả trứng vào chảo nó dính với nhau, cháy thì cháy cả ba chứ," Nguyên Ngọ nói, "Tôi ăn ba cái lòng đỏ, vẫn được."
"...Chảo của em còn dùng được không?"
"Vẫn dùng ngon, chảo chống dính mà, cuồng dã." Nguyên Ngọ nói.
"Buổi tối anh ăn gì?" Lâm Thành Bộ cười, "Buổi tối em phải nấu ăn cho mẹ bù mấy tháng không đến gặp mẹ."
"Muộn muộn tôi đến số 18, Thừa Vũ hẹn đi ăn," Nguyên Ngọ nói, "Buổi tối cậu đến thẳng số 18 đi, tối hôm nay tôi có thêm ca biểu diễn."
"Được."Lâm Thành Bộ gật đầu.
Lâm Thành Bộ xách thức ăn về đến nhà mới cảm thấy rất lâu rồi mình chưa về nhà, tóc bạc của ba nhiều lên rồi.
"Có phải mẹ bắt nạt ba không," Lâm Thành Bộ sờ sờ tóc cha, "Bạc đi bao nhiêu so với lần trước."
"Ừ, bắt nạt đấy," mẹ ở bên cạnh nói, "Năm mươi năm nữa anh về đây, mẹ anh còn bắt nạt ba anh chết rồi."
"Ầy," Lâm Thành Bộ đẩy đẩy mẹ, "Đừng nói linh tinh."
"Sao gầy thế này?" Mẹ nhìn hắn, "Cằm nhọn sắp cuốc đất được rồi đấy."
"Mẹ nói chuyện đừng có quá lời như vậy" Lâm Thành Bộ thở dài, "Tập huấn ba tháng ngủ còn không đủ, có thể không gầy à."
"Tưởng yêu vào nên gầy đi?" Mẹ hắn lại kéo áo hắn lên nhìn.
"Này," Lâm Thành Bộ kéo quần áo xuống, "Vừa mới bắt đầu thôi, liên quan gì đến béo gầy."
"Mày lại đây," mẹ ngồi xuống ghế salon vẫy vẫy tay với hắn, "Ngồi xuống."
Lâm Thành Bộ bước tới ngồi cạnh bà, ba đặt cái bình trà hoa quả pha xong lên bàn uống nước rồi đi vào trong phòng, loại chuyện này ba cũng không tiện xen lời.
"Quan hệ giữa hai đứa đến mức nào rồi?" Mẹ hỏi.
"Gì mà... mức nào?" Lâm Thành Bộ cảm thấy câu hỏi này của mẹ ngại quá đi.
"Tình cảm đến mức nào, không hỏi cái khác," mẹ cau mày, "Không cần hỏi cũng biết là lên giường rồi."
"...Ầy." Lâm Thành Bộ quay đầu sang chỗ khác, che mặt, cảm thấy mặt mũi cháy đen thui rồi.
"Mở mồm ra," mẹ đẩy đẩy hắn, "Trước kia không phải nó không thèm để ý mày à, sao giờ đột nhiên lại ở bên nhau rồi?"
"Không phải đột nhiên," Lâm Thành Bộ thở dài, "Chẳng qua con không nói thôi, hai đứa bọn con qua lại cũng được nửa năm rồi, gần đây mới xác định chắc chắn chắn."
"Cậu ta hết điên thật rồi?" Mẹ hỏi.
"Vốn đâu có điên, xin mẹ đấy," Lâm Thành Bộ ôm vai bà, "Không hiểu thì đừng nói linh tinh, ngoan."
Mẹ cũng thở dài, im lặng lúc lâu mới mở miệng: "Thật ra mày hẹn hò thế nào thì nhà mặc kệ, không ý kiến, nhưng quan trọng là tìm người thế nào."
"Nguyên Ngọ là người cực kỳ tốt." Lâm Thành Bộ nói.
"Phức tạp, pha rượu ở quán bar, mày nói xem quán bar loạn thế nào," mẹ vẫn cau mày, "Cậu ta lăn lộn ở cái chỗ đó, thật là mẹ không chấp nhận được.... Trước kia mày còn chẳng muốn đến bar bủng các thứ..."
"Công việc của anh ấy ở quán bar, chứ có phải lăn lộn trong đó đâu, với cả với cái tính của anh ấy," Lâm Thành Bộ rót cho mẹ một chén trà, "Thật không dễ gì bị hoàn cảnh tác động đâu."
"Sao mày lại u mê nó như vậy hả," vẻ mặt mẹ vẫn mờ mịt cầm chén trà không uống, "Có phải mày không có ý định tìm hiểu người khác nữa hay không?"
"Trước khi gặp anh ấy thì con cũng tiếp xúc tìm hiểu những người khác đấy thôi, nhưng không có cảm giác," Lâm Thành Bộ nói, "Gặp anh ấy mới có cảm giác, không cần mà cũng không thể nghĩ đến người khác nữa đâu."
"Nhất định phải là cậu ta à?" Mẹ nhìn hắn, "Sẽ không đổi?"
Lâm Thành Bộ nhìn mẹ, một lúc sau mới nói: "Giống như hồi đầu mẹ hỏi tính hướng của con có thay đổi được không nữa đấy, chuyện tình cảm này con không quyết định được."
"Đừng có lập lờ với mẹ, không phải mày quyết thì đứa nào quyết" Mẹ trừng mắt với hắn.
"Thánh phụ." Lâm Thành Bộ chỉ chỉ lên trên.
"Giờ ạ cái thằng này sao lại ngứa đòn như vậy chứ!" Mẹ thò tay ra sau lưng đập cho hắn một cái đau điếng, sau đó thở dài.
"Mẹ," Lâm Thành Bộ bóp bóp tay bà, "Con đấy mà, chuyện khác thì có thể tính toán thương lượng, nhưng chuyện này thì không bàn bạc gì cả, là anh ấy, ai nói gì cũng không được, mẹ nói vô ích, ba nói cũng vô ích, thật đấy."
Mẹ quay đầu nhìn hắn.
"Thật đấy." Lâm Thành Bộ lặp lại lần nữa.
Mẹ tiếp tục nhìn hắn: "Mẹ muốn gặp cậu ta, đưa cậu ta tới nhà ăn cơm đi."
Đưa Nguyên Ngọ về nhà ăn cơm, gặp ba mẹ.
Mục này sớm muộn cũng đã đến, Lâm Thành Bộ hớn hở, dẫu sao đây cũng là bước đầu tiên ba mẹ tiếp nhận Nguyên Ngọ, cũng là bước đầu tiên trên con đường hai người bên nhau.
Nhưng ngọai trừ vui vẻ ra thì hắn cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Mặc dù hắn nói không quan tâm đến bất cứ thái độ của ba hay mẹ hay của Lâm Tuệ Ngữ nhưng vẫn sẽ lo lắng đến tâm trạng của Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ không có khái niệm về gia đình, không được hưởng tình thân, có thể cũng không hiểu được tình cảm giữa ba mẹ và con cái mà thể hiện được cảm xúc thái độ.
Chuyện gặp ba mẹ đã tạo áp lực cho rất nhiều người rồi, đối với Nguyên Ngọ có khi còn có áp lực lớn hơn.
Buổi tối sau khi bước ra từ số 18, Lâm Thành Bộ không biết làm thế nào để mở miệng.
"Ăn đêm không?" Nguyên Ngọ nhìn đồng hồ, "Tôi hơi đói, cũng không phải đói, hơi thèm ăn."
"Được," Lâm Thành Bộ gật đầu, "Anh ăn gì? Đồ nướng?"
"Không có hứng ăn đồ nướng," Nguyên Ngọ do dự, "Tự nhiên muốn ăn bánh ngàn lớp."
"...Hả?" Lâm Thành Bộ ngẩn ngơ, "Giờ này chắc hết rồi."
"Chắn chắc là hết rồi," Nguyên Ngọ chỉnh lại cổ áo, kéo khẩu trang lên, "Không thì ăn sủi cảo đi, tự dưng muốn ăn đồ bột."
"Anh đâu phải thèm ăn," Lâm Thành Bộ buồn cười, "Rõ ràng là đói."
"Chắc vậy," Nguyên Ngọ nhìn hắn, "Ăn sủi sảo đi."
"Được," Lâm Thành Bộ ôm eo y, lại lén lút kéo áo y lên thò tay vào trong nhéo nhéo, "Anh ăn như vậy mà không béo à?"
"Sức mạnh của người có tuổi," Nguyên Ngọ nói, "Cho cậu tức chết."
Ăn sủi cảo dễ dàng hơn nhiều so với ăn bánh, trong tiệm bán đồ ăn đêm nào cũng có sủi cảo, Nguyên Ngọ ăn một phần bánh sủi cảo hấp, một phần sủi cảo chiên, còn uống canh nữa.
"Có phải tâm trạng tốt thì ăn nhiều không?" Lâm Thành Bộ hỏi.
"Có thể coi là vậy," Nguyên Ngọ nói, "Hôm nay thấy vui lắm."
"Là vì hẹn hò à?" Lâm Thành Bộ cười hỏi.
"Đúng vậy," Nguyên Ngọ nhìn lướt qua hắn, "Bởi vì ngày nào cũng được gặp, không cần nghĩ mãi lúc nào cậu về... cho nên vui."
Miệng Lâm Thành Bộ toét ra mãi không khép lại được, chỉ đành uống một ngụm canh để che giấu vẻ mặt của mình.
"Cậu thích nghe mấy cái này à?" Nguyên Ngọ nói.
"Vớ vẩn, ai không thích nghe chứ," Lâm Thành Bộ cười nói, "Thế mới nói yêu vào thì sẽ béo."
"Đừng có kiếm cớ biện hộ cho việc mấy nữa lại béo lên." Nguyên Ngọ nói,
Lâm Thành Bộ cười ngặt nghẽo.
Tâm trạng của Nguyên Ngọ đúng là rất tốt, hắn do dự một chút rồi quyết định lúc này sẽ nói với Nguyên Ngọ.
"Này chú," Lâm Thành Bộ châm điêu thuốc, "Bàn với chú chuyện này."
"Ừ." Nguyên Ngọ cũng lấy một điếu thuốc ra châm.
"Hôm nay em về nhà có nói chuyện với mẹ," Lâm Thành Bộ nói, "Nói chuyện của hai chúng ta..."
"Ừ." Nguyên Ngọ nhìn hắn.
Lâm Thành Bộ nhìn ra được sự khó hiểu trong ánh mắt Nguyên Ngọ, có lẽ trong lòng y cảm thấy chuyện báo cáo với ba mẹ có hơi thừa thãi.
"Mẹ em, bà ấy muốn mời anh đến nhà ăn cơm," Lâm Thành Bộ nói xong lại vội vàng thêm một câu, "Nếu như anh không quen thì chúng ta ra nhà hàng cũng được."
Nguyên Ngọ không đáp.
"Có phải hơi bất ngờ quá không?" Lâm Thành Bộ sờ sờ tay y, "Người lớn trong nhà đều như vậy cả, hay bận tâm mấy chuyện này lắm."
"Bao giờ?" Nguyên Ngọ mở miệng hỏi một câu.
"Thời gian thì do chúng ta quyết," Lâm Thành Bộ nói, "Anh muốn đi hôm nào thì hôm đó đi."
"Ừ." Nguyên Ngọ đáp, "Cậu không sợ tôi chọn một ngày năm sau hay năm kia à?"
Lâm Thành Bộ ngẩn người: "Anh muốn tận năm sau à?"
"Ừ." Nguyên Ngọ nhìn hắn.
"Nghe anh," Lâm Thành Bộ nói, "Đều được mà."
"Không biết phải nói sao với bố mẹ rồi chứ gì?" Nguyên Ngọ bật cười.
"Không sao," Lâm Thành Bộ khẽ thở dài, "Thật ra mời anh đến nhà thôi chứ không có ý gì khác, thái độ của bọn họ không liên quan gì đến em, nhưng vẫn muốn mọi chuyện tốt đẹp thì hơn."
"Vậy tuần sau đi." Nguyên Ngọ lấy điện thoại ra nhìn lịch, "Thừa Vũ bảo đầu năm muốn thêm tiết mục, tôi xem ngày nào được."
"Thật luôn?" Lâm Thành Bộ bất ngờ nhìn y.
"Đùa thôi," Nguyên Ngọ nói, "Mau khóc đi."
Lâm Thành Bộ bật cười, niết niết lên tay Nguyên Ngọ: "Cảm ơn."
"Thật ra cậu không cần để ý xem tôi có khó xử hay không," Nguyên Ngọ búng tay hắn, "Chuyện bình thường, con trai bị xách đi mất, ba mẹ cũng muốn kiểm tra người mua xem thế nào, không sao đâu."
Lâm Thành Bộ cười cười không nói.
"Nhưng vẫn muốn nói trước với cậu," Nguyên Ngọ nói, "Với người chưa thân quen..."
"Em biết," Lâm Thành Bộ gật đầu, "Ngoại trừ em với Giang Thừa Vũ vốn không có nói chuyện với ai khác, anh không cần nói, mang người đến là đươc."
"Có phải tôi cũng phải mặc theo phong cách kia không?" Nguyên Ngọ hỏi, "Người già..."
"Em đâu có già!" Lâm Thành Bộ cắt ngang y, không biết làm thế nào, "Em thật sự không hiểu nổi, quần áo em rốt cuộc khiến anh ngứa mắt chỗ nào."
Nguyên Ngọ cười: "Quá bình thường."
"Anh không cần mặc quần áo bình thường," Lâm Thành Bộ nói. "Biết anh đi làm ở số 18 rồi, ăn mặc bình thường lại thấy lạ."
"Vậy được." Nguyên Ngọ gật đầu.
"Chú à," Lâm Thành Bộ khe khẽ gõ bàn, "Con thấy căng thẳng quá."
"Đừng có gọi tôi là chú trước mặt ba mẹ cậu." Nguyên Ngọ chỉ chỉ hắn.
"Nguyên Ngọ." Lâm Thành Bộ gọi y.
"Ừm?" Nguyên Ngọ đáp.
"Cưng à." Lâm Thành Bộ bật cười lại gọi lần nữa.
"Cái mồm," Nguyên Ngọ đứng dậy, "Đi thôi, tôi mệt rồi."
"Về nhà chơi à?" Lâm Thành Bộ lập tức đứng dậy, vừa mặc áo khoác vừa hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook