Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa
-
Chương 23
Buổi chiều Lâm Thành Bộ đi làm không gọi bà chị giúp việc sang nữa, dĩ nhiên cũng không còng Nguyên Ngọ trong nhà vệ sinh.
Mặc dù Nguyên Ngọ một mực nói rằng ở một mình cũng không chạy đi tìm chỗ chết đâu nhưng trước khi Lâm Thành Bộ ra khỏi cửa vẫn thực hiện một buổi trao đổi đả thông tinh thần nghiêm túc, hi vọng y có thể từ bỏ cái hi vọng rằng hắn sẽ bỏ cuộc, hơn nữa còn đe dọa rằng nếu nếu y không ngoan ngoãn thì hắn sẽ mất kiên nhẫn, mà mất kiên nhẫn thì hắn sẽ biến thái thế nào không biết được đâu.
"Thôi rồi đi đi." Nguyên Ngọ không nhịn được nữa.
"Đồ ăn em làm sẵn để trong tủ lạnh, anh muốn ăn thì bỏ vào lò vi sóng quay mấy phút là được, còn nữa, em nói cho anh biết," Lâm Thành Bộ vừa thay giày vừa nói, "Em mà biến thái thì bác sĩ ở Tam Viện cũng không dám nhận đâu."
Nguyên Ngọ thở dài, đi về phía ghế sofa nằm phịch xuống khoát tay với hắn: "Chăm chỉ làm việc đi Jehovah."
Lâm Thành Bộ đi xuống tầng, vừa xuống liền rút điện thoại di động ra mở một phần mềm giám sát.
Trong màn hình hiện lên hình ảnh Nguyên Ngọ đang nằm trên ghế sofa, cầm điều khiển nhấn nhấn, chắc chuẩn bị xem tivi.
Khá ổn, đây là lần đầu tiên Lâm Thành Bộ dùng thứ đồ này, lần trước mua modem wifi được tặng một cái camera mà từ đó đến chưa động vào, hôm nay dùng đến sợ Nguyên Ngọ phát hiện ra nên không dám điều chỉnh lại vị trí đặt.
Góc độ không đẹp lắm, nhưng có thể thấy được phòng khách và phòng ngủ, nhìn được một góc giường, nếu như Nguyên Ngọ có gì đó không ổn thì có thể thấy được.
Có cái camera này làm cho Lâm Thành Bộ yên tâm hơn, buổi chiều làm việc ở phòng bếp một lúc lại dành thời gian ngó qua điện thoại một chút.
Tinh thần của Nguyên Ngọ hôm nay không tệ, nằm trên ghế sofa xem tivi, uống sữa chua, hút mấy điếu thuốc, không có biểu hiện gì lạ.
Biểu hiện như bây giờ coi như là bình thường sao?
Mặc dù không giống như Nguyên Ngọ trước kia, tính khí tốt hơn trước, nói nhiều hơn trước kia, nhưng không lên cơn thì giống như bệnh nhân mất trí nhớ.
Nếu như không phải vì đã liên hệ được với bạn học trước của y, Lâm Thành Bộ thậm chí thấy cứ duy trì tình trạng không ra đâu vào đâu này một thời gian cũng được.
Sua khi qua thời gian đông khách nhất, Lâm Thành Bộ có được chút ít thời gian rảnh rỗi ra nhà sau hút thuốc, cầm điện thoại nhìn màn hình giám sát.
Nguyên Ngọ vẫn ngồi ở trên ghế salon, có điều trên bàn uống nước nhỏ trước mặt đã có một cái khay và bát trống, chắc đã tự mình hâm nóng thức ăn ăn cơm rồi.
Tivi giờ này không biết có chương trình gì xem được không, Nguyên Ngọ xem rất nghiêm túc không đổi kênh, vừa xem vừa ngáp.
Trước kia Lâm Thành Bộ cảm thấy Nguyên Ngọ là một người im lặng quá mức, trừ thời gian pha rượu buổi tối, những lúc khác nhìn thấy y đều rất yên tĩnh, có thể giữ một tư thế rất lâu, thậm chí khiến người khác quên mất sự tồn tại của y.
Cả ngày hôm nay của Nguyên Ngọ rất yên ổn, lúc Lâm Thành Bộ tan làm lái xe đến số 18 còn thấy yên tâm.
Hơn chín giờ, cuộc sống về đêm của số 18 còn chưa bắt đầu, lúc hắn bước vào trong quán chỉ có hai ba bàn khách ngồi bên dưới ánh đèn âm u mờ mịt.
Bàn gần nhất có người giơ tay lên vẫy vẫy: "Tiểu Bộ."
Lâm Thành Bộ nhìn sang, bàn kia có ba người, Giang Thừa Vũ và hai người hắn không quen, chắc là người bạn kia và bạn học của Nguyên Ngọ.
Hắn đột nhiên căng thẳng, bước nhanh tới.
Giang Thừa Vũ giới thiệu cho hắn, một người là Hồ Kiện, bạn học của Nguyên Ngọ tên là Quách Tiểu Soái.
Ấn tượng của Lâm Thành Bộ đối với Quách Tiểu Soái cực kì sâu sắc, không chỉ vì người này biết quá khứ của Nguyên Ngọ mà còn vì dáng vẻ bên ngoài của gã không giống người tốt, chính là kiểu trong phim truyền hình, ngoại trừ nhân vật chính ra, trong số những người còn lại nhìn một cái là phát hiện gã chính là nhân vật phản diện.
"Uống gì?" Giang Thừa Vũ hỏi.
"Nước lọc đi, em lái xe," Lâm Thành Bộ do dự một lúc lại nói thêm, "Em không ngồi lâu được, ở nhà..."
"Biết rồi, vậy chúng ta nói luôn," Giang Thừa Vũ hất hất cằm về phía Quách Tiểu Soát, "Anh hỏi Tiểu Soái rồi, cậu ta biết Nguyên Thân."
"Cậu muốn nghe về Nguyên Thân hay Nguyên Ngọ?" Quách Tiểu Soát châm thuốc.
"Cả hai, anh quen hai người họ à?" Lâm Thành Bộ hỏi.
"Tôi học cùng Nguyên Ngọ, lớp 173, cũng coi là thân, chúng tôi đi về cùng đường," Quách Tiểu Soái nhả một hơi khói, "Nguyên Thân học lớp 172, quen cũng không hẳn là quen, thôi cứ coi là có biết đi, ngày ngày lên lớp tan học với nhau, tôi thấy không có ai thân thiết với cậu ta cả, chúng tôi hay chơi với Nguyên Ngọ hơn."
"Không có ai chơi thân sao?" Lâm Thành Bộ ngẩn người, "Nguyên Thân hả? Có thể nói qua về hai người họ không?"
Tính cách Nguyên Ngọ như vậy mà mọi người lại chơi cùng sao?
"Cậu biết hai đứa nó là sinh đôi chưa?" Quách Tiểu Soái nói, "Sinh đôi cùng trứng, mặt mũi giống nhau lắm, tôi mất cả tháng mới phân biệt được đấy."
"Vậy sao." Lâm Thành Bộ nói, hắn chưa từng gặp Nguyên Thân, nhưng nhìn vào biểu hiện ngạc nhiên của Tiếu Ny lúc tìm Nguyên Ngọ lấy đồ, hắn có thể đoán ra được mặt hai người họ chắc hẳn rất giống nhau.
"Nhưng mà tính cách thì khác nhau," Quách Tiểu Soái phun một làn khói nhưng chẳng phả ra được gì cả, đành lấy tay phẩy phẩy, "Nguyên Ngọ nóng tính, không thích nói chuyện, nhưng mà cảm thấy như là người bình thường."
"Nguyên Thân không bình thường?" Giang Thừa Vũ ở bên cạnh hỏi một câu.
"Tôi thấy không bình thường, quái quái sao đấy," Quách Tiểu Soái tặc lưỡi, "Cậu mà tiếp xúc thì sẽ thấy nó rất tốt, tốt tính, thích cười, nói chuyện với ai cũng dễ nhưng thực tế lại không phải vậy."
"Là như nào?" Lâm Thành Bộ lập tức truy hỏi.
"Không nói rõ được, kiểu kỳ lạ, cười cười nói nói với cậu nhưng cậu sẽ thấy thực ra nó rất... Cái từ gì ý nhờ... Không thân? Không đúng, không chuẩn, sơ... sơ sài... Giang Sơ Ảnh, à không không không...."
""Hời hợt." Giang Thừa Vũ thở dài.
"Đúng rồi, đúng cái từ này rồi, hời hợt!" Quách Tiểu Soái kẹp điếu thuốc trên tay giơ ngón cái về phía Giang Thừa Vũ, "Anh Thừa Vũ đúng là có học có hơn."
"Lần sau nói không thân là được rồi," Giang Thừa Vũ rót cho gã ít rượu, "Đừng có bày đặt văn vẻ, tốn thời gian."
"Còn gì nữa không?" Lâm Thành Bộ lại hỏi, "Quan hệ giữa anh ta và Nguyên Ngọ có tốt không?"
"Cái này khó nói lắm, Nguyên Ngọ không nhắc đến nó mấy, mà nó lại cứ ríu rít với Nguyên Ngọ mãi, tôi không chắc tình cảm giữa hai đứa nó có tốt không nhưng tình anh em thì cũng không tệ."
"Vậy... Anh biết chuyện trong nhà anh ấy không? Cha mẹ gì đấy?" Lúc Lâm Thành Bộ đưa ra câu hỏi này còn do dự, giống như đang xé ra tấm màng bảo vệ của Nguyên Ngọ vậy.
Nhưng hắn thất sự muốn biết biết tại sao lúc hắn mới quen Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ giống như mồ côi, không hề nhắc đến người nhà, mà kể cả lúc y xảy ra chuyện người nhà cũng không thèm để ý y.
"Biết một ít," Quách Tiểu Soái rít một hơi thuốc lá, "Nói sao nhỉ, lúc chúng tôi học cấp ba, hai đứa chúng nó ở với ông bà nội, hình như hồi nhỏ Nguyên Ngọ ở với bố mẹ, Nguyên Thân ở với ông bà, sau đó không biết ba mẹ làm sao mà Nguyên Ngọ lại chuyển tới, dù sao cũng chưa thấy cha mẹ cậu ta bao giờ."
"Ra là vậy." Nguyên Ngọ nhíu mày.
"Cơ mà tôi không biết nhiều, không muốn sang nhà cậu ta, đi được đúng một lần, nói chứ hai ông bà già bên đó thiên vị ra mặt luôn, người ngoài liếc mắt cũng thấy, hai ông bà đấy thiên vị Nguyên Thân." Quách Tiểu Soái xùy một tiếng, trên mặt còn hiện vẻ bất bình khó chịu.
"Không phải đứa nhỏ mình nuôi thì thiên vị cũng là bình thường mà?" Hồ Kiện ở bên cạnh nói xen vào.
"Vậy thì cũng không thể lệch đến thế chứ, có cảm giác như con nhà kẻ thù mang sang chỗ họ nuôi vậy," Quách Tiểu Soái dụi tàn thuốc, lại đốt thêm một điếu ngậm vào, "Biết không, trời mưa, chúng tôi đội mưa về đâu có sao, đứa vào chả ướt như chuột lột, bà cụ già còn chạy đến đón, đón thì đón đi, mang nhõn một cái ô cho Nguyên Thân? Cậu nói xem, thiên thì thiên chứ thiên thế này có quá mức không?"
Lâm Thành Bộ giật mình, sửng sốt một lúc mới hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó còn có thể thế nào nữa, làm gì sau đó," Quách Tiểu Soái quay sang bên cạnh nhổ một cái, Giang Thừa Vũ vội vàng nghiêng đầu tránh, gã hơi ngượng ngùng cười cười sau đó lại nhìn Lâm Thành Bộ, "Sau đó Nguyên Thân lên đại học còn Nguyên Ngọ đi làm thuê, tôi với cậu ta không liên lạc mấy, họp lớp cậu ta không đến, chuyện về sau không nghe được nhiều, chỉ nghe bảo cậu ta pha rượu đỉnh lắm."
"Nguyên Ngọ sao lại đi làm thuê?" Giang Thừa Vũ hỏi, "Tôi cảm giác cậu ta học hành cũng khá mà."
"Hai người bọn họ học đều giỏi," Quách Tiểu Soái nói, "Không biết là gia đình chỉ lo cho Nguyên Thân hay Nguyên Ngọ không muốn học tiếp, dù sao cũng không học đại học."
"Vậy anh... Có biết Nguyên Thân..." Lâm Thành Bộ uống một hớp, "Sau này thế nào không? Anh ta ở đâu, anh ta..."
"Nó hả," Quách Tiểu Soái cắt ngang lời hắn, dùng vẻ mặt thần bí bất ngờ ghé sát mặt hắn, thì thầm, "Nghe nói tự tử rồi."
"Gì cơ?" Lâm Thành Bộ khiếp sợ, bởi vì không mò ra được tin tức của Nguyên Thân nên hắn cũng từng đoán tới điểm này rồi, nhưng nghe được như vậy hắn vẫn không tránh khỏi hoảng sợ, "Tự tử?"
Giang Thừa Vũ ngồi bên cạnh cũng giật mình nhíu mày.
"Nghe nói thôi, ai biết thật hay không, dù sao mấy năm rồi có tin gì đâu," Quách Tiểu Soái nghịch nghịch bật lửa, ánh lửa lập lòe hắt lên ánh mắt thần bí của gã, "Mà Nguyên Ngọ cũng đâu có nói, nhà bọn họ không nhắc đến, hình như không làm đám tang, hoặc là làm mà không cho ai biết."
Lâm Thành Bộ cảm giác thà mình không hỏi gì còn hơn, hỏi xong trong đầu càng hỗn loạn, trợn mắt nhìn Quách Tiểu Soái lúc lâu không biết hỏi gì nữa.
"Cậu có mang ảnh tới không?" Giang Thừa Vũ hỏi Quách Tiểu Soái.
"Đúng đúng, tí nữa thì quên," Quách Tiểu Soái lấy trong túi ra một tấm ảnh, "Đây là ảnh chụp lúc chúng tôi chơi bóng, Nguyên Ngọ là thành viên của đội bóng rổ, sức khỏe Nguyên Thân hình như không tốt lắm, có điều Nguyên Ngọ đi đánh giải nó cũng đi xem."
Lúc Lâm Thành Bộ cầm lấy tấm hình cảm giác tay mình run rẩy.
Trong hình có bảy tám người, có mấy người mặc đồng phục bóng rổ, có mấy người mặc đồng phục học sinh, Lâm Thành Bộ liếc mắt là thấy Nguyên Ngọ, nhưng nháy mắt hắn sợ toát mồ hôi, hắn nhận nhầm người.
Nguyên Ngọ mặc quần áo bóng rổ ngồi ở hàng đầu tiên, trong khi người Lâm Thành Bộ liếc qua trước lại chính là Nguyên Thân đứng sau lưng y.
Mà nụ cười của Nguyên Thân... Nụ cười của nguyên Thân làm hắn sợ hãi,
Kiểu cười nhìn qua thì vui vẻ này hắn đã từng nhìn thấy trên mặt Nguyên Ngọ, cái kiểu cười trước giờ chưa bao giờ thấy.
Hắn cầm bức hình rất lâu, nhắm mắt lại bóp bóp trán: "Anh Quách, anh biết chuyện Nguyên Thân viết tiểu thuyết không?"
"Viết tiểu thuyết à? Không biết, có điều hồi còn đi học nó viết nhiều bài văn lắm, thầy cô dạy văn đều thích nó," Quách Tiểu Soái nói, "Nó viết truyện à?"
"Ừ." Lâm Thành Bộ đáp một tiếng.
Ở trong máy tính trước kia của Nguyên Ngọ có toàn bộ tiểu thuyết Nguyên Thân viết, bao gồm cả quyển viết rồi chưa đăng kia.
Máy tính xách tay mà Nguyên Ngọ dùng bây giờ hẳn là của Nguyên Thân.
Nhưng nếu y đã có toàn bộ tiểu thuyết của Nguyên Ngọ, tại sao còn muốn dùng máy tính của Nguyên Thân?
Là để... để mình giống Nguyên Thân hơn sao?
Lâm Thành Bộ cảm thấy lạnh gáy, hắn không tiếp thu nổi chuyện tất cả suy đoán trước kia giờ phút này đều có thể trở thành thật.
Dù hắn đã từng nghĩ tới Nguyên Ngọ không phải Nguyên Ngọ không chỉ một lần, từng tí từng tí một biến thành Nguyên Thân, hơn nữa còn cố gắng đấu tranh không để bất cứ ai biết, muốn lừa gạt từng người một bao gồm chính bản thân y, nhưng khi tất cả suy đoán rõ ràng dần lên, Lâm Thành Bộ lại thấy sợ.
Cực kỳ sợ.
Hắn không biết đối diện với mình là Nguyên Ngọ hay Nguyên Thân.
Một khắc này là Nguyên Ngọ, một khắc kia lại là Nguyên Thân.
Người hắn cắn là Nguyên Ngọ sao?
Người bình tĩnh nói đừng để cho bà chị kia đến là Nguyên Thân à?
Mà Nguyên Ngọ dần dần không chống cự mình nhúng tay vào chuyện của y, là bởi vì Nguyên Ngọ muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy sao?
Hay chỉ giả vờ như vậy?
Dẫu sao so sánh với Nguyên Ngọ, tính tình Nguyên Ngọ dễ chịu hơn nhiều.
Những gì Quách Tiểu Soái có thể cung cấp chỉ có vậy, đến nỗi Nguyên Thân rốt cuộc xảy ra chuyện gì hình như không ai biết.
Chỉ có Nguyên Ngọ biết.
Chỉ có Nguyên Ngọ biết.
Nguyên Ngọ có biết thật không?
Giang Thừa Vũ gọi riêng Lâm Thành Bộ sang một bên đưa điếu thuốc cho hắn, giúp châm thuốc: "Còn muốn biết gì nữa không?"
"Quá nhiều," Lâm Thành Bộ ngậm thuốc lá, nhíu mày đến độ thấy đau cả đầu, "Nhưng những cái khác chắc anh ấy không biết."
"Cậu muốn lấy tấm ảnh kia không?" Giang Thừa Vũ hỏi, "Muốn thì anh hỏi hộ cậu."
"Có," Lâm Thành Bộ nói, "Lúc nào thuận tiện em muốn cho Nguyên Ngọ nhìn thử xem hai người đó người nào mới là anh ấy."
Giang Thừa Vũ gật đầu: "Những chuyện khác có cần điều tra thử không? Cha mẹ, chủ yếu là không biết cha mẹ vốn ở đâu, muốn tra chắc cũng mất thời gian, cậu.."
"Không cần," Lâm Thành Bộ lắc đầu, "Không cần tra, em cảm thấy điểm mấu chốt của anh ấy là ở chỗ Nguyên Thân, chuyện nhà anh ấy em không muốn tra quá kĩ, em cảm thấy anh ấy không nhắc tới là vì không muốn cho người khác biết, giờ thì chưa sao, nếu như sau này anh ấy biết chúng ta tra xét chuyện riêng của anh ấy chắc sẽ rất khó chịu."
"Vậy được rồi," Giang Thừa Vũ thở dài, "Cậu định thế nào?"
"Em không biết," Lâm Thành Bộ dựa vào tường, nhớ lại lần Nguyên Ngọ tự sát không thành đáng sợ đó, "Nguyên Thân có lẽ là chết đuối, em cảm thấy anh ta có vấn đề tâm lý, trước kia anh ta lượn lờ trên diễn đàn suốt, toàn là người muốn tự sát, còn có không ít người chết rồi."
"Đệch," Giang Thừa Vũ xoa xoa cánh tay, "Sao anh cảm thấy hãi hùng thế này."
"Em cũng sợ." Lâm Thành Bộ nói.
"Vậy tới bên anh sưởi ấm đi." Giang Thừa Vũ giang tay ra.
"Anh tha cho em đi," Lâm Thành Bộ nói, lấy di động mở phần mềm giám sát ra, "Em phải về... Á!"
Màn hình vừa mở ra, Lâm Thành Bộ thấy mặt Nguyên Ngọ dán sát vào camera, cảm giác mặt đối mặt làm hắn căng thẳng, bị phát hiện rồi?
"Cậu đang... Hai người gọi video à?" Giang Thừa Vũ dán lại gần sửng sốt, vẫy vẫy tay với màn hình, "Chào Tiểu Ngọ!"
"Video cái quái gì," Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm, "Anh không thấy đây là camera à?"
"Giám sát à?" Giang Thừa Vũ liếc hắn, "Cái đệch, cậu bị phát hiện hả?"
"Chắc vậy rồi." Lâm Thành Bộ căng thẳng.
Nguyên Ngọ có vẻ còn đang nghiên cứu cái camera, qua mấy giây sau camera đột nhiên đung đưa hướng xuống đất, lúc ngừng lại thì đã hiện lên hình ảnh Nguyên Ngọ ngồi trên ghế sofa, sau lưng là ghế salon và bức tranh trên tường.
Nguyên Ngọ khinh thường cười một cái, giơ ngón giữa về phía màn hình.
"Anh thấy đây là ai?" Lâm Thành Bộ bây giờ không có cách nào đoán được Nguyên Ngọ nữa rồi.
"Nguyên Ngọ đấy," Giang Thừa Vũ nói,"Cái bản mặt này tôi quen quá rồi, quẩy tới bến rồi thì chỉ ngón giữa vào người khác, nghìn năm không đổi."
"Vậy thì tốt," Lâm Thành Bộ thở phào nhẹ nhõm, Giang Thừa Vũ quen thuộc Nguyên Ngọ, hơn nữa không trải qua giai đoạn đúng đúng sai sai vừa qua của Nguyên Ngọ, phán đoán của hắn với Nguyên Ngọ sẽ đúng hơn, "Em về đây, em sợ anh ấy cáu lại đập nát nhà em ra."
"Ừ," Giang Thừa Vũ gật đầu, đi tới hỏi Quách Tiểu Soái rồi mang bức ảnh qua, "Lúc nào cảm thấy thích hợp thì đưa cậu ta đến chỗ anh."
"Làm gì?" Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
"Không biết có được không, đưa cậu ta đến chỗ quen thuộc, rất nhiều chuyện có thể không nhớ ra, nhưng không đến mức không nhớ gì."
"Em biết rồi," Lâm Thành Bộ nói, "Lúc nào em sẽ thử."
Từ lúc Nguyên Ngọ phát hiện camera, cả dọc đường Lâm Thành Bộ lái xe về không dám tắt phần mềm giám sát, đặt điện thoại trên kệ ở đầu xe mở màn hình thỉnh thoảng lại liếc một cái.
Có điều Nguyên Ngọ cầm camera nghiên cứu một lúc rồi đặt xuống bàn uống nước, còn hướng camera về phía mình tiếp tục xem tivi.
Lâm Thành Bộ về đến nhà lấy chìa khóa mở cửa, y vẫn đang xem tivi.
"Em về rồi," Lâm Thành Bộ mở cửa thò đầu vào dò xét.
Nguyên Ngọ không lên tiếng quay đầu nhìn hắn.
"Anh..."Lâm Thành Bộ vào phòng, vừa thay giày vừa nhìn cái đầu camera trên bàn, lúng túng nói, "Anh tìm thấy cái này à?"
"Ừ," Nguyên Ngọ ngáp, "Cậu mà biến thái quả nhiên là lắm trò thật đấy."
"Em không yên tâm mà," Lâm Thành Bộ cảm thấy Nguyên Ngọ vẫn còn chưa đến nỗi, vì vậy ngồi bên cạnh y, "Em xin lỗi."
"Đưa tôi xem làm thế nào?" Nguyên Ngọ đưa tay ra, "Xem qua điện thoại à?"
"Ừ," Lâm Thành Bộ lấy điện thoại ra mở phần mềm giám sát cho y xem, "Thỉnh thoảng em lại nhìn một tí."
Nguyên Ngọ cầm cái camera dí về phía hắn, mắt nhìn màn hình: "Rõ nét ghê, nhưng hơi giật?"
"Có hơi," Lâm Thành Bộ đứng dậy rót cho mình cốc nước, Nguyên Ngọ vẫn dùng camera kia chĩa vào hắn, hắn đành xoay người nhìn vào camera, "Anh muốn ăn đêm không?"
"Không ăn," Nguyên Ngọ nói, "Cậu đi đâu về? Không phải bảo chín giờ là tan làm à?"
"Em đi... gặp bạn." Lâm Thành Bộ nói, "Không biết anh có nhớ không."
"Ai?" Nguyên Ngọ nhìn màn hình.
"Giang Thừa Vũ, còn có..." Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm mặt y, "Quách Tiểu Soái."
Tay cầm đầu camera của Nguyên Ngọ khẽ run: "Không nhớ."
"Anh nói dối," Lâm Thành Bộ bước tới trước mặt y, dí sát mặt vào camera, "Nguyên Thân biết Quách Tiểu Soái, Nguyên Ngọ biết cả hai người, làm sao anh lại không nhớ ai?"
Mặc dù Nguyên Ngọ một mực nói rằng ở một mình cũng không chạy đi tìm chỗ chết đâu nhưng trước khi Lâm Thành Bộ ra khỏi cửa vẫn thực hiện một buổi trao đổi đả thông tinh thần nghiêm túc, hi vọng y có thể từ bỏ cái hi vọng rằng hắn sẽ bỏ cuộc, hơn nữa còn đe dọa rằng nếu nếu y không ngoan ngoãn thì hắn sẽ mất kiên nhẫn, mà mất kiên nhẫn thì hắn sẽ biến thái thế nào không biết được đâu.
"Thôi rồi đi đi." Nguyên Ngọ không nhịn được nữa.
"Đồ ăn em làm sẵn để trong tủ lạnh, anh muốn ăn thì bỏ vào lò vi sóng quay mấy phút là được, còn nữa, em nói cho anh biết," Lâm Thành Bộ vừa thay giày vừa nói, "Em mà biến thái thì bác sĩ ở Tam Viện cũng không dám nhận đâu."
Nguyên Ngọ thở dài, đi về phía ghế sofa nằm phịch xuống khoát tay với hắn: "Chăm chỉ làm việc đi Jehovah."
Lâm Thành Bộ đi xuống tầng, vừa xuống liền rút điện thoại di động ra mở một phần mềm giám sát.
Trong màn hình hiện lên hình ảnh Nguyên Ngọ đang nằm trên ghế sofa, cầm điều khiển nhấn nhấn, chắc chuẩn bị xem tivi.
Khá ổn, đây là lần đầu tiên Lâm Thành Bộ dùng thứ đồ này, lần trước mua modem wifi được tặng một cái camera mà từ đó đến chưa động vào, hôm nay dùng đến sợ Nguyên Ngọ phát hiện ra nên không dám điều chỉnh lại vị trí đặt.
Góc độ không đẹp lắm, nhưng có thể thấy được phòng khách và phòng ngủ, nhìn được một góc giường, nếu như Nguyên Ngọ có gì đó không ổn thì có thể thấy được.
Có cái camera này làm cho Lâm Thành Bộ yên tâm hơn, buổi chiều làm việc ở phòng bếp một lúc lại dành thời gian ngó qua điện thoại một chút.
Tinh thần của Nguyên Ngọ hôm nay không tệ, nằm trên ghế sofa xem tivi, uống sữa chua, hút mấy điếu thuốc, không có biểu hiện gì lạ.
Biểu hiện như bây giờ coi như là bình thường sao?
Mặc dù không giống như Nguyên Ngọ trước kia, tính khí tốt hơn trước, nói nhiều hơn trước kia, nhưng không lên cơn thì giống như bệnh nhân mất trí nhớ.
Nếu như không phải vì đã liên hệ được với bạn học trước của y, Lâm Thành Bộ thậm chí thấy cứ duy trì tình trạng không ra đâu vào đâu này một thời gian cũng được.
Sua khi qua thời gian đông khách nhất, Lâm Thành Bộ có được chút ít thời gian rảnh rỗi ra nhà sau hút thuốc, cầm điện thoại nhìn màn hình giám sát.
Nguyên Ngọ vẫn ngồi ở trên ghế salon, có điều trên bàn uống nước nhỏ trước mặt đã có một cái khay và bát trống, chắc đã tự mình hâm nóng thức ăn ăn cơm rồi.
Tivi giờ này không biết có chương trình gì xem được không, Nguyên Ngọ xem rất nghiêm túc không đổi kênh, vừa xem vừa ngáp.
Trước kia Lâm Thành Bộ cảm thấy Nguyên Ngọ là một người im lặng quá mức, trừ thời gian pha rượu buổi tối, những lúc khác nhìn thấy y đều rất yên tĩnh, có thể giữ một tư thế rất lâu, thậm chí khiến người khác quên mất sự tồn tại của y.
Cả ngày hôm nay của Nguyên Ngọ rất yên ổn, lúc Lâm Thành Bộ tan làm lái xe đến số 18 còn thấy yên tâm.
Hơn chín giờ, cuộc sống về đêm của số 18 còn chưa bắt đầu, lúc hắn bước vào trong quán chỉ có hai ba bàn khách ngồi bên dưới ánh đèn âm u mờ mịt.
Bàn gần nhất có người giơ tay lên vẫy vẫy: "Tiểu Bộ."
Lâm Thành Bộ nhìn sang, bàn kia có ba người, Giang Thừa Vũ và hai người hắn không quen, chắc là người bạn kia và bạn học của Nguyên Ngọ.
Hắn đột nhiên căng thẳng, bước nhanh tới.
Giang Thừa Vũ giới thiệu cho hắn, một người là Hồ Kiện, bạn học của Nguyên Ngọ tên là Quách Tiểu Soái.
Ấn tượng của Lâm Thành Bộ đối với Quách Tiểu Soái cực kì sâu sắc, không chỉ vì người này biết quá khứ của Nguyên Ngọ mà còn vì dáng vẻ bên ngoài của gã không giống người tốt, chính là kiểu trong phim truyền hình, ngoại trừ nhân vật chính ra, trong số những người còn lại nhìn một cái là phát hiện gã chính là nhân vật phản diện.
"Uống gì?" Giang Thừa Vũ hỏi.
"Nước lọc đi, em lái xe," Lâm Thành Bộ do dự một lúc lại nói thêm, "Em không ngồi lâu được, ở nhà..."
"Biết rồi, vậy chúng ta nói luôn," Giang Thừa Vũ hất hất cằm về phía Quách Tiểu Soát, "Anh hỏi Tiểu Soái rồi, cậu ta biết Nguyên Thân."
"Cậu muốn nghe về Nguyên Thân hay Nguyên Ngọ?" Quách Tiểu Soát châm thuốc.
"Cả hai, anh quen hai người họ à?" Lâm Thành Bộ hỏi.
"Tôi học cùng Nguyên Ngọ, lớp 173, cũng coi là thân, chúng tôi đi về cùng đường," Quách Tiểu Soái nhả một hơi khói, "Nguyên Thân học lớp 172, quen cũng không hẳn là quen, thôi cứ coi là có biết đi, ngày ngày lên lớp tan học với nhau, tôi thấy không có ai thân thiết với cậu ta cả, chúng tôi hay chơi với Nguyên Ngọ hơn."
"Không có ai chơi thân sao?" Lâm Thành Bộ ngẩn người, "Nguyên Thân hả? Có thể nói qua về hai người họ không?"
Tính cách Nguyên Ngọ như vậy mà mọi người lại chơi cùng sao?
"Cậu biết hai đứa nó là sinh đôi chưa?" Quách Tiểu Soái nói, "Sinh đôi cùng trứng, mặt mũi giống nhau lắm, tôi mất cả tháng mới phân biệt được đấy."
"Vậy sao." Lâm Thành Bộ nói, hắn chưa từng gặp Nguyên Thân, nhưng nhìn vào biểu hiện ngạc nhiên của Tiếu Ny lúc tìm Nguyên Ngọ lấy đồ, hắn có thể đoán ra được mặt hai người họ chắc hẳn rất giống nhau.
"Nhưng mà tính cách thì khác nhau," Quách Tiểu Soái phun một làn khói nhưng chẳng phả ra được gì cả, đành lấy tay phẩy phẩy, "Nguyên Ngọ nóng tính, không thích nói chuyện, nhưng mà cảm thấy như là người bình thường."
"Nguyên Thân không bình thường?" Giang Thừa Vũ ở bên cạnh hỏi một câu.
"Tôi thấy không bình thường, quái quái sao đấy," Quách Tiểu Soái tặc lưỡi, "Cậu mà tiếp xúc thì sẽ thấy nó rất tốt, tốt tính, thích cười, nói chuyện với ai cũng dễ nhưng thực tế lại không phải vậy."
"Là như nào?" Lâm Thành Bộ lập tức truy hỏi.
"Không nói rõ được, kiểu kỳ lạ, cười cười nói nói với cậu nhưng cậu sẽ thấy thực ra nó rất... Cái từ gì ý nhờ... Không thân? Không đúng, không chuẩn, sơ... sơ sài... Giang Sơ Ảnh, à không không không...."
""Hời hợt." Giang Thừa Vũ thở dài.
"Đúng rồi, đúng cái từ này rồi, hời hợt!" Quách Tiểu Soái kẹp điếu thuốc trên tay giơ ngón cái về phía Giang Thừa Vũ, "Anh Thừa Vũ đúng là có học có hơn."
"Lần sau nói không thân là được rồi," Giang Thừa Vũ rót cho gã ít rượu, "Đừng có bày đặt văn vẻ, tốn thời gian."
"Còn gì nữa không?" Lâm Thành Bộ lại hỏi, "Quan hệ giữa anh ta và Nguyên Ngọ có tốt không?"
"Cái này khó nói lắm, Nguyên Ngọ không nhắc đến nó mấy, mà nó lại cứ ríu rít với Nguyên Ngọ mãi, tôi không chắc tình cảm giữa hai đứa nó có tốt không nhưng tình anh em thì cũng không tệ."
"Vậy... Anh biết chuyện trong nhà anh ấy không? Cha mẹ gì đấy?" Lúc Lâm Thành Bộ đưa ra câu hỏi này còn do dự, giống như đang xé ra tấm màng bảo vệ của Nguyên Ngọ vậy.
Nhưng hắn thất sự muốn biết biết tại sao lúc hắn mới quen Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ giống như mồ côi, không hề nhắc đến người nhà, mà kể cả lúc y xảy ra chuyện người nhà cũng không thèm để ý y.
"Biết một ít," Quách Tiểu Soái rít một hơi thuốc lá, "Nói sao nhỉ, lúc chúng tôi học cấp ba, hai đứa chúng nó ở với ông bà nội, hình như hồi nhỏ Nguyên Ngọ ở với bố mẹ, Nguyên Thân ở với ông bà, sau đó không biết ba mẹ làm sao mà Nguyên Ngọ lại chuyển tới, dù sao cũng chưa thấy cha mẹ cậu ta bao giờ."
"Ra là vậy." Nguyên Ngọ nhíu mày.
"Cơ mà tôi không biết nhiều, không muốn sang nhà cậu ta, đi được đúng một lần, nói chứ hai ông bà già bên đó thiên vị ra mặt luôn, người ngoài liếc mắt cũng thấy, hai ông bà đấy thiên vị Nguyên Thân." Quách Tiểu Soái xùy một tiếng, trên mặt còn hiện vẻ bất bình khó chịu.
"Không phải đứa nhỏ mình nuôi thì thiên vị cũng là bình thường mà?" Hồ Kiện ở bên cạnh nói xen vào.
"Vậy thì cũng không thể lệch đến thế chứ, có cảm giác như con nhà kẻ thù mang sang chỗ họ nuôi vậy," Quách Tiểu Soái dụi tàn thuốc, lại đốt thêm một điếu ngậm vào, "Biết không, trời mưa, chúng tôi đội mưa về đâu có sao, đứa vào chả ướt như chuột lột, bà cụ già còn chạy đến đón, đón thì đón đi, mang nhõn một cái ô cho Nguyên Thân? Cậu nói xem, thiên thì thiên chứ thiên thế này có quá mức không?"
Lâm Thành Bộ giật mình, sửng sốt một lúc mới hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó còn có thể thế nào nữa, làm gì sau đó," Quách Tiểu Soái quay sang bên cạnh nhổ một cái, Giang Thừa Vũ vội vàng nghiêng đầu tránh, gã hơi ngượng ngùng cười cười sau đó lại nhìn Lâm Thành Bộ, "Sau đó Nguyên Thân lên đại học còn Nguyên Ngọ đi làm thuê, tôi với cậu ta không liên lạc mấy, họp lớp cậu ta không đến, chuyện về sau không nghe được nhiều, chỉ nghe bảo cậu ta pha rượu đỉnh lắm."
"Nguyên Ngọ sao lại đi làm thuê?" Giang Thừa Vũ hỏi, "Tôi cảm giác cậu ta học hành cũng khá mà."
"Hai người bọn họ học đều giỏi," Quách Tiểu Soái nói, "Không biết là gia đình chỉ lo cho Nguyên Thân hay Nguyên Ngọ không muốn học tiếp, dù sao cũng không học đại học."
"Vậy anh... Có biết Nguyên Thân..." Lâm Thành Bộ uống một hớp, "Sau này thế nào không? Anh ta ở đâu, anh ta..."
"Nó hả," Quách Tiểu Soái cắt ngang lời hắn, dùng vẻ mặt thần bí bất ngờ ghé sát mặt hắn, thì thầm, "Nghe nói tự tử rồi."
"Gì cơ?" Lâm Thành Bộ khiếp sợ, bởi vì không mò ra được tin tức của Nguyên Thân nên hắn cũng từng đoán tới điểm này rồi, nhưng nghe được như vậy hắn vẫn không tránh khỏi hoảng sợ, "Tự tử?"
Giang Thừa Vũ ngồi bên cạnh cũng giật mình nhíu mày.
"Nghe nói thôi, ai biết thật hay không, dù sao mấy năm rồi có tin gì đâu," Quách Tiểu Soái nghịch nghịch bật lửa, ánh lửa lập lòe hắt lên ánh mắt thần bí của gã, "Mà Nguyên Ngọ cũng đâu có nói, nhà bọn họ không nhắc đến, hình như không làm đám tang, hoặc là làm mà không cho ai biết."
Lâm Thành Bộ cảm giác thà mình không hỏi gì còn hơn, hỏi xong trong đầu càng hỗn loạn, trợn mắt nhìn Quách Tiểu Soái lúc lâu không biết hỏi gì nữa.
"Cậu có mang ảnh tới không?" Giang Thừa Vũ hỏi Quách Tiểu Soái.
"Đúng đúng, tí nữa thì quên," Quách Tiểu Soái lấy trong túi ra một tấm ảnh, "Đây là ảnh chụp lúc chúng tôi chơi bóng, Nguyên Ngọ là thành viên của đội bóng rổ, sức khỏe Nguyên Thân hình như không tốt lắm, có điều Nguyên Ngọ đi đánh giải nó cũng đi xem."
Lúc Lâm Thành Bộ cầm lấy tấm hình cảm giác tay mình run rẩy.
Trong hình có bảy tám người, có mấy người mặc đồng phục bóng rổ, có mấy người mặc đồng phục học sinh, Lâm Thành Bộ liếc mắt là thấy Nguyên Ngọ, nhưng nháy mắt hắn sợ toát mồ hôi, hắn nhận nhầm người.
Nguyên Ngọ mặc quần áo bóng rổ ngồi ở hàng đầu tiên, trong khi người Lâm Thành Bộ liếc qua trước lại chính là Nguyên Thân đứng sau lưng y.
Mà nụ cười của Nguyên Thân... Nụ cười của nguyên Thân làm hắn sợ hãi,
Kiểu cười nhìn qua thì vui vẻ này hắn đã từng nhìn thấy trên mặt Nguyên Ngọ, cái kiểu cười trước giờ chưa bao giờ thấy.
Hắn cầm bức hình rất lâu, nhắm mắt lại bóp bóp trán: "Anh Quách, anh biết chuyện Nguyên Thân viết tiểu thuyết không?"
"Viết tiểu thuyết à? Không biết, có điều hồi còn đi học nó viết nhiều bài văn lắm, thầy cô dạy văn đều thích nó," Quách Tiểu Soái nói, "Nó viết truyện à?"
"Ừ." Lâm Thành Bộ đáp một tiếng.
Ở trong máy tính trước kia của Nguyên Ngọ có toàn bộ tiểu thuyết Nguyên Thân viết, bao gồm cả quyển viết rồi chưa đăng kia.
Máy tính xách tay mà Nguyên Ngọ dùng bây giờ hẳn là của Nguyên Thân.
Nhưng nếu y đã có toàn bộ tiểu thuyết của Nguyên Ngọ, tại sao còn muốn dùng máy tính của Nguyên Thân?
Là để... để mình giống Nguyên Thân hơn sao?
Lâm Thành Bộ cảm thấy lạnh gáy, hắn không tiếp thu nổi chuyện tất cả suy đoán trước kia giờ phút này đều có thể trở thành thật.
Dù hắn đã từng nghĩ tới Nguyên Ngọ không phải Nguyên Ngọ không chỉ một lần, từng tí từng tí một biến thành Nguyên Thân, hơn nữa còn cố gắng đấu tranh không để bất cứ ai biết, muốn lừa gạt từng người một bao gồm chính bản thân y, nhưng khi tất cả suy đoán rõ ràng dần lên, Lâm Thành Bộ lại thấy sợ.
Cực kỳ sợ.
Hắn không biết đối diện với mình là Nguyên Ngọ hay Nguyên Thân.
Một khắc này là Nguyên Ngọ, một khắc kia lại là Nguyên Thân.
Người hắn cắn là Nguyên Ngọ sao?
Người bình tĩnh nói đừng để cho bà chị kia đến là Nguyên Thân à?
Mà Nguyên Ngọ dần dần không chống cự mình nhúng tay vào chuyện của y, là bởi vì Nguyên Ngọ muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy sao?
Hay chỉ giả vờ như vậy?
Dẫu sao so sánh với Nguyên Ngọ, tính tình Nguyên Ngọ dễ chịu hơn nhiều.
Những gì Quách Tiểu Soái có thể cung cấp chỉ có vậy, đến nỗi Nguyên Thân rốt cuộc xảy ra chuyện gì hình như không ai biết.
Chỉ có Nguyên Ngọ biết.
Chỉ có Nguyên Ngọ biết.
Nguyên Ngọ có biết thật không?
Giang Thừa Vũ gọi riêng Lâm Thành Bộ sang một bên đưa điếu thuốc cho hắn, giúp châm thuốc: "Còn muốn biết gì nữa không?"
"Quá nhiều," Lâm Thành Bộ ngậm thuốc lá, nhíu mày đến độ thấy đau cả đầu, "Nhưng những cái khác chắc anh ấy không biết."
"Cậu muốn lấy tấm ảnh kia không?" Giang Thừa Vũ hỏi, "Muốn thì anh hỏi hộ cậu."
"Có," Lâm Thành Bộ nói, "Lúc nào thuận tiện em muốn cho Nguyên Ngọ nhìn thử xem hai người đó người nào mới là anh ấy."
Giang Thừa Vũ gật đầu: "Những chuyện khác có cần điều tra thử không? Cha mẹ, chủ yếu là không biết cha mẹ vốn ở đâu, muốn tra chắc cũng mất thời gian, cậu.."
"Không cần," Lâm Thành Bộ lắc đầu, "Không cần tra, em cảm thấy điểm mấu chốt của anh ấy là ở chỗ Nguyên Thân, chuyện nhà anh ấy em không muốn tra quá kĩ, em cảm thấy anh ấy không nhắc tới là vì không muốn cho người khác biết, giờ thì chưa sao, nếu như sau này anh ấy biết chúng ta tra xét chuyện riêng của anh ấy chắc sẽ rất khó chịu."
"Vậy được rồi," Giang Thừa Vũ thở dài, "Cậu định thế nào?"
"Em không biết," Lâm Thành Bộ dựa vào tường, nhớ lại lần Nguyên Ngọ tự sát không thành đáng sợ đó, "Nguyên Thân có lẽ là chết đuối, em cảm thấy anh ta có vấn đề tâm lý, trước kia anh ta lượn lờ trên diễn đàn suốt, toàn là người muốn tự sát, còn có không ít người chết rồi."
"Đệch," Giang Thừa Vũ xoa xoa cánh tay, "Sao anh cảm thấy hãi hùng thế này."
"Em cũng sợ." Lâm Thành Bộ nói.
"Vậy tới bên anh sưởi ấm đi." Giang Thừa Vũ giang tay ra.
"Anh tha cho em đi," Lâm Thành Bộ nói, lấy di động mở phần mềm giám sát ra, "Em phải về... Á!"
Màn hình vừa mở ra, Lâm Thành Bộ thấy mặt Nguyên Ngọ dán sát vào camera, cảm giác mặt đối mặt làm hắn căng thẳng, bị phát hiện rồi?
"Cậu đang... Hai người gọi video à?" Giang Thừa Vũ dán lại gần sửng sốt, vẫy vẫy tay với màn hình, "Chào Tiểu Ngọ!"
"Video cái quái gì," Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm, "Anh không thấy đây là camera à?"
"Giám sát à?" Giang Thừa Vũ liếc hắn, "Cái đệch, cậu bị phát hiện hả?"
"Chắc vậy rồi." Lâm Thành Bộ căng thẳng.
Nguyên Ngọ có vẻ còn đang nghiên cứu cái camera, qua mấy giây sau camera đột nhiên đung đưa hướng xuống đất, lúc ngừng lại thì đã hiện lên hình ảnh Nguyên Ngọ ngồi trên ghế sofa, sau lưng là ghế salon và bức tranh trên tường.
Nguyên Ngọ khinh thường cười một cái, giơ ngón giữa về phía màn hình.
"Anh thấy đây là ai?" Lâm Thành Bộ bây giờ không có cách nào đoán được Nguyên Ngọ nữa rồi.
"Nguyên Ngọ đấy," Giang Thừa Vũ nói,"Cái bản mặt này tôi quen quá rồi, quẩy tới bến rồi thì chỉ ngón giữa vào người khác, nghìn năm không đổi."
"Vậy thì tốt," Lâm Thành Bộ thở phào nhẹ nhõm, Giang Thừa Vũ quen thuộc Nguyên Ngọ, hơn nữa không trải qua giai đoạn đúng đúng sai sai vừa qua của Nguyên Ngọ, phán đoán của hắn với Nguyên Ngọ sẽ đúng hơn, "Em về đây, em sợ anh ấy cáu lại đập nát nhà em ra."
"Ừ," Giang Thừa Vũ gật đầu, đi tới hỏi Quách Tiểu Soái rồi mang bức ảnh qua, "Lúc nào cảm thấy thích hợp thì đưa cậu ta đến chỗ anh."
"Làm gì?" Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
"Không biết có được không, đưa cậu ta đến chỗ quen thuộc, rất nhiều chuyện có thể không nhớ ra, nhưng không đến mức không nhớ gì."
"Em biết rồi," Lâm Thành Bộ nói, "Lúc nào em sẽ thử."
Từ lúc Nguyên Ngọ phát hiện camera, cả dọc đường Lâm Thành Bộ lái xe về không dám tắt phần mềm giám sát, đặt điện thoại trên kệ ở đầu xe mở màn hình thỉnh thoảng lại liếc một cái.
Có điều Nguyên Ngọ cầm camera nghiên cứu một lúc rồi đặt xuống bàn uống nước, còn hướng camera về phía mình tiếp tục xem tivi.
Lâm Thành Bộ về đến nhà lấy chìa khóa mở cửa, y vẫn đang xem tivi.
"Em về rồi," Lâm Thành Bộ mở cửa thò đầu vào dò xét.
Nguyên Ngọ không lên tiếng quay đầu nhìn hắn.
"Anh..."Lâm Thành Bộ vào phòng, vừa thay giày vừa nhìn cái đầu camera trên bàn, lúng túng nói, "Anh tìm thấy cái này à?"
"Ừ," Nguyên Ngọ ngáp, "Cậu mà biến thái quả nhiên là lắm trò thật đấy."
"Em không yên tâm mà," Lâm Thành Bộ cảm thấy Nguyên Ngọ vẫn còn chưa đến nỗi, vì vậy ngồi bên cạnh y, "Em xin lỗi."
"Đưa tôi xem làm thế nào?" Nguyên Ngọ đưa tay ra, "Xem qua điện thoại à?"
"Ừ," Lâm Thành Bộ lấy điện thoại ra mở phần mềm giám sát cho y xem, "Thỉnh thoảng em lại nhìn một tí."
Nguyên Ngọ cầm cái camera dí về phía hắn, mắt nhìn màn hình: "Rõ nét ghê, nhưng hơi giật?"
"Có hơi," Lâm Thành Bộ đứng dậy rót cho mình cốc nước, Nguyên Ngọ vẫn dùng camera kia chĩa vào hắn, hắn đành xoay người nhìn vào camera, "Anh muốn ăn đêm không?"
"Không ăn," Nguyên Ngọ nói, "Cậu đi đâu về? Không phải bảo chín giờ là tan làm à?"
"Em đi... gặp bạn." Lâm Thành Bộ nói, "Không biết anh có nhớ không."
"Ai?" Nguyên Ngọ nhìn màn hình.
"Giang Thừa Vũ, còn có..." Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm mặt y, "Quách Tiểu Soái."
Tay cầm đầu camera của Nguyên Ngọ khẽ run: "Không nhớ."
"Anh nói dối," Lâm Thành Bộ bước tới trước mặt y, dí sát mặt vào camera, "Nguyên Thân biết Quách Tiểu Soái, Nguyên Ngọ biết cả hai người, làm sao anh lại không nhớ ai?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook