"Tôi nói cho cậu biết nhé Giang Vọng, người ta nói mua cái gì cậu cũng không thể cứ mua như vậy được..." Lục Lê hạ giọng nói nhỏ vào tai Giang Vọng, cầm chặt túi nilon trong tay, thuốc và nhiệt kế ở bên trong đong đưa theo túi.
Giang Vọng hơi quay người: "Tránh xa tôi ra một chút."
Cậu che miệng ho nhẹ.
Lục Lê nhìn Giang Vọng nghĩ thầm, vừa rồi tôi ôm cậu thì không thấy cậu bảo tôi tránh xa ra một chút.
Nhưng bây giờ Giang Vọng đang bị bệnh, cô cũng không để ý, nói rất hùng hồn: “Hôm nay tôi sẽ nấu cơm, cậu ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, uống thuốc xong đi ngủ đi.”
Giang Vọng vẫn im lặng, không có ý kiến gì về việc cô nấu cơm.
Khu phía tây là một nơi khá chật hẹp, nếu ai đó trong tòa nhà tạo ra một tiếng động nhỏ nào thì cả tòa nhà đều có thể nghe thấy.
Không đến một đêm, tin tức có thể truyền khắp toàn bộ khu phía tây, các hộ gia đình đều sẽ bàn tán về mấy chuyện đó để giết thời gian.
Một nơi nhỏ như vậy không thể chặn được con mắt tò mò của người khác.
Kể từ khi Giang Vọng dán quảng cáo cho thuê nhà, mọi người đã âm thầm chú ý đến nó, vì vậy vào ngày quảng cáo được gỡ xuống, tin tức có một cô bé sống trong nhà Giang Vọng đã truyền khắp nơi.
Giang Vọng nói rằng cô là em gái của một người họ hàng, điều này truyền ra mà lại không ai nghi ngờ gì.
Cũng do hai đứa trẻ nhìn quá xinh xắn, trông cũng giống hai anh em, chưa kể nhìn Lục Lê rất đáng yêu.
"Lê Lê lại đến đây để mua đồ ăn với anh trai à?"
"Chúc mừng năm mới Lê Lê."
“…”
"Chúc chú dì năm mới vui vẻ ạ."
Lục Lê đi dọc đường chào hỏi mọi người.
Trong túi của cô cũng được nhét chút kẹo và đồ ăn vặt.
Sau khi đi qua quầy trái cây, hai người bất chợt bị gọi lại.
Ông chú ở quầy trái cây nở nụ cười, cầm một nắm táo tàu giòn bằng đôi tay thô ráp rám nắng, giọng nói nhẹ nhàng: “Lê Lê ăn táo đi.”
Lục Lê theo bản năng đưa tay nắm lấy vạt áo của Giang Vọng, thậm chí còn vô thức trốn ở phía sau cậu.
Sau khi nhìn thấy quả táo trong tay chủ quầy mới chậm rãi vươn hai bàn tay nhỏ nhắn của mình ra cầm lấy: “Cảm ơn chú.”
Nụ cười của chủ quầy càng tươi hơn: "Ui Lê Lê ngoan quá.
Mau về nhà với anh trai đi, bên ngoài lạnh lắm."
Lục Lê ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Mấy ngày này, những người Lục Lê gặp được đều là người tốt.
Bọn họ đối xử với Giang Vọng lại càng cẩn thận hơn chút, trước đây cảm thấy đứa nhỏ này rất nhạy cảm nên cũng không quá sấn sổ.
Bây giờ có đổ gì là sẽ nhét hết vào trong ngực Lục Lê.
Cô bé này trắng trẻo đáng yêu, không xa cách như Giang Vọng.
Giang Vọng liếc nhìn Lục Lê.
Đồ ngốc này suốt dọc đường cứ ôm nắm táo giòn.
Hôm nay lên lầu, Lục Lê đi chậm hơn bình thường, mỗi tầng đều dừng lại nhìn trái nhìn phải, thấy nhà nào cũng dán chữ “Phúc” và câu đối mới tinh.
Cô mím môi, quay người hỏi: “Này Giang Vọng, ở nhà chúng ta có câu đối mới nào không?”
Nhà của chúng ta?
Giang Vọng do dự một chút, sau đó tiến lên một bước, xách mũ của cô ra hiệu cho cô lên lầu trước đã: “Tôi không biết, đi tìm xem.”
Lục Lê bắt đầu chạy lên với đôi chân ngắn ngủn, chạy được vài bước lại quay đầu lại nhìn cậu một cái: "Giang Vọng! Đêm giao thừa trẻ con phải mặc quần áo mới, cậu cũng phải mặc quần áo mới."
Giang Vọng đi theo phía sau cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi không có quần áo mới.”
Lục Lê chớp chớp mắt: "Cậu có!"
Năm phút sau.
Giang Vọng cụp mắt xuống.
Chiếc áo khoác lông vũ rất đẹp trải trên giường còn mới tinh.
Nó có kiểu dáng giống như chiếc trên người Lục Lê, trông vừa mềm mại vừa ấm áp, nhưng màu sắc khác nhau.
Cái này là màu đen còn của cô là màu trắng.
Lục Lê cẩn thận nhìn sắc mặt của Giang Vọng, vẫn cảm thấy hơi bất an: Cậu ấy sẽ không từ chối lần thứ một trăm đâu nhỉ?
Một lúc sau, cậu bé đưa tay ôm chiếc áo khoác lông vũ vào trong tay rồi thì thầm: “Cảm ơn.”
Lục Lê lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại mỉm cười chạy luôn ra ngoài: "Vậy cậu thử xem, tôi đi pha thuốc cho cậu!"
Giang Vọng quay đầu nhìn bóng lưng của cô, ôm chặt lớp vải mềm mại trong tay, một lúc lâu không cử động.
Cậu đã nhìn thấy chiếc áo khoác lông vũ này vài lần, đó là món quà năm mới mà Lê Lê chuẩn bị tặng cho cậu.
Giang Liên không cho phép cậu nhận quà của người khác nên cậu đã từ chối rất nhiều lần.
Không ngờ tới bây giờ lại nhìn thấy nó.
Giang Vọng nghĩ, cậu đã tìm thấy Lê Lê, cô tồn tại trên thế giới này.
.
Ngày này, Giang Vọng bị Lục Lê bắt ép không được cử động, chỉ cho nằm ở trên giường.
Ăn trưa xong, cậu uống thuốc, cơn buồn ngủ ập đến nên vừa nằm xuống giường là ngủ luôn.
Khi Giang Vọng tỉnh lại đã là chập tối.
Tiếng người lớn ở tầng dưới nói chuyện rất rõ ràng, họ gọi bọn trẻ về ăn cơm.
Tiếng pháo nổ lách tách xen lẫn vào xua tan những suy nghĩ hỗn loạn của cậu.
Giang Vọng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhiệt độ cũng đã giảm xuống.
Cậu liếc nhìn căn phòng ban đầu của mình, căn phòng gọn gàng sạch sẽ, trên giường không có đồ chơi hay búp bê.
Ngoại trừ có chút ngốc nghếch ra, Lục Lê thật sự không giống một đứa trẻ sáu tuổi.
Cô làm việc gọn gàng ngăn nắp, không khóc lóc hay kén ăn, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Không thể dễ nuôi hơn được nữa.
Giang Vọng nhìn đi nơi khác, đứng dậy mặc quần áo mới vào.
Cậu như được bao bọc trong lông chim, mềm mại giống bông.
Trong phòng khách, bóng đèn cũ tỏa ra ánh sáng mờ ảo yếu ớt.
Lục Lê ngồi ở trên chiếc ghế đẩu, cầm một chiếc thìa nhỏ phết nhân lên trên vỏ bánh.
Cô chuyển động hai bàn tay nhỏ như bông, trong tay xuất hiện một chiếc sủi cảo tròn vo.
Giang Vọng đứng ở cửa nhìn Lục Lê chăm chú, trong đôi mắt đen nhánh có muôn vàn suy nghĩ.
Cậu ấy có phải là con người không?
"Lục Lê, trên mặt có dính bột kìa."
Giọng nói có chút khàn khàn của cậu bé đột nhiên vang lên.
Lục Lê “vèo” một cái ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt: "Cậu còn cảm thấy khó chịu không? Đầu còn đau không? Nghe giọng nói có vẻ đã đỡ hơn rồi."
Giang Vọng nhìn cô nói: "Không thấy khó chịu nữa."
Cậu đi rửa tay, đặt một chiếc ghế khác đến ngồi cạnh cô, thản nhiên hỏi: “Cậu chỉ biết làm sủi cảo thôi à? Mì nấu buổi trưa lại quên cho muối.”
Lục Lê: "...Ừm, chỉ biết làm sủi cảo."
Từ nhỏ Tống Minh Nguyệt đã không nỡ để cô vào bếp, nhiều nhất chỉ cho cô vào rửa rau gọt vỏ.
Cô học làm sủi cảo vào dịp Tết là do cô nhất quyết muốn học mà việc này cũng không khó, khi cô học xong Tống Minh Nguyệt lại rất vui.
Giang Vọng cầm lấy vỏ bánh, động tác nhanh nhẹn nói: “Học từ mẹ cậu à?”
Lục Lê cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp: “Ừm, bà ấy nói tôi gói rất đẹp.”
Nghe được lời nói của Lục Lê, động tác của Giang Vọng dừng lại.
Cô nhóc che giấu cảm xúc của mình rất giỏi.
Giang Vọng khá nhạy cảm, những người như cậu dựa vào trực giác để sống ở một nơi như thế này.
Cậu đưa tay lau vết bột mì trên mặt Lục Lê: "Ừm, đúng là gói rất đẹp, thôi đủ rồi, ăn không hết đâu.
Cậu muốn ăn hấp hay luộc?"
Lục Lê đáp: "Hấp."
"Tôi biết rồi, đi rửa mặt đi."
Nói xong Giang Vọng cầm sủi cảo đi vào phòng bếp.
Lục Lê thất thần nhìn bóng lưng của Giang Vọng.
Giang Vọng trưởng thành sớm hơn nhiều so với cô nghĩ.
Lúc sáu tuổi cô đang làm gì nhỉ?
Rất rất lâu rồi.
Ký ức xa xưa ùa về.
Lục Lê nhớ ra cô thường trốn trong tủ khóc.
Mỗi lần Lục Trường Thanh say rượu, Tống Minh Nguyệt đều giấu cô vào trong tủ, bảo cô bịt tai lại.
Lúc đó cô thật yếu ớt bất lực.
“Lục Lê.”
Giang Vọng dừng lại gọi cô.
Lục Lê chợt tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy: “Tôi đi rửa mặt.”
Ánh mắt của Giang Vọng luôn nhìn cô cho đến khi cô biến mất.
Rửa mặt xong Lục Lê cũng không nhàn rỗi, đi sang phòng bên cạnh ôm chăn bông của Giang Vọng.
Dáng người của cô nhỏ, sức lực cũng không lớn lắm, ôm một cái chăn mà đỏ hết cả mặt.
Cũng may chăn của Giang vọng nhỏ.
Trong phòng Giang Vọng, trên giường được trải hai tấm chăn gọn gàng.
Một lớn một nhỏ.
Giang Vọng đắp chiếc chăn nhỏ, cô đắp chiếc chăn lớn.
Lục Lê lẻn ra cửa liếc nhìn vào phòng bếp, thấy Giang Vọng không để ý, cô nhân cơ hội quay lại thay ruột chăn mới cho cậu.
Đây là đặc sản trong trang viên nhỏ của cô, rất ấm áp.
Làm xong việc này, Lục Lê đi phòng khách tìm câu đối, nhưng tìm mãi cũng không thấy.
Cô cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi lấy ra một tờ giấy hỏi Giang Vọng: "Trong nhà có bút màu đỏ với bút màu đen không Giang Vọng?"
Giang Vọng tắt lửa trả lời: "Trong cặp sách của tôi có bút màu."
Sau khi Lục Lê tìm thấy bút màu, cô cầm tờ chữ “Phúc” cũ để viết theo.
Những vệt dài được vẽ trên tờ giấy trắng tinh, màu đỏ lấp đầy những khoảng trống còn màu đen được dùng để viết chữ.
Viết xong Lục Lê xem xét, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của cô.
Giang Vọng đã nấu xong sủi cảo, nhưng khi cậu đang định gọi người thì không thấy Lục Lê đâu.
Cửa khép hờ, có tiếng loẹt xoẹt vọng đến.
Cậu cau mày, đặt đĩa xuống bước ra ngoài gọi: "Lục Lê?"
"Giang Vọng, đừng nhúc nhích!"
Giọng nói trong trẻo của cô nhóc vang lên từ phía cửa.
Giang Vọng không đẩy cửa mà thò đầu ra nhìn xem.
Cô đang đứng trên ghế, kiễng chân dán chữ "Phúc" lên cửa.
Cậu nín thở không nói gì, sau khi thấy cô dán xong mới dám mở cửa đi ra ngoài, bế người xuống: “Đã bảo cậu thế nào? Tôi đã bảo cậu là không được ra ngoài một mình cơ mà?"
Lục Lê đã quen với việc Giang Vọng bế cô, theo động tác của cậu, đôi tay nhỏ bé của cô tự giác ôm cổ Giang Vọng.
Đầu cô cọ vào tai cậu, cảm giác lạnh làm Lục Lê run rẩy.
Cô không chú ý đến tai Giang Vọng dần dần đỏ lên, nhỏ giọng thì thầm: “Ở cửa nhà cũng coi là ra ngoài một mình à?”
Giang Vọng nghiêm mặt mắng cô: "Cứ ra cửa là tính."
Lục Lê: "...Được rồi, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa."
.
Trong nhà Giang Vọng có một chiếc TV kiểu cũ.
Nó khá lùn, có màn hình rất nhỏ và nhìn qua trông giống như một cái đầu robot cồng kềnh.
Họ ngồi trước chiếc bàn cà phê nhỏ, mặc áo khoác giống nhau, cùng nhau ăn sủi cảo, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn màn hình TV.
Cảnh tượng như này rất đặc biệt đối với Lục Lê, đây là lần đầu tiên cô ăn Tết như vậy.
Giang Vọng nghiêng đầu nhìn Lục Lê đang căng phồng hai má, cậu hỏi: "Cậu thích búp bê không?"
Không có con búp bê lông xù mềm mại nào trong phòng cô.
Giang Vọng thường nhìn thấy những cô bé cầm búp bê ở trên đường.
Có lẽ Lục Lê cũng thích chúng, mặc dù cô nhóc trông đáng yêu hơn cả búp bê.
Lục Lê chớp chớp mắt, mơ hồ hỏi: "Cậu tặng cho tôi à?"
Giang Vọng: “Ừm, quà năm mới.”
Lục Lê mím môi cười: "Tôi thích."
Giang Vọng quay đầu đi, thấp giọng nói: "Ngày mai tôi dẫn cậu đi mua, có một cửa hàng vẫn mở cửa."
Lục Lê nhẹ nhàng đáp: "Được."
Đến gần chín giờ, Lục Lê bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, tắm rửa xong leo lên giường.
Khi Giang Vọng từ phòng tắm đi ra, cô nhóc đã ôm chăn ngủ say, co ro trong góc.
Giang Vọng đứng ở cửa lặng lẽ nhìn một lúc, sau đó quay người đi kiểm tra cửa sổ, xác nhận ba lần rồi bê ghế đến chặn cửa lại.
Làm xong việc này, cậu bước đến ban công hẹp nhìn xuống dưới.
Những ngọn đèn đường cũ đứng giữa những dây điện rối rắm.
Khu phía tây thường vắng vẻ nhưng đêm nay lại náo nhiệt, nhà nào cũng sáng đèn.
Chẳng qua trời rất lạnh, trên đường chỉ có vài người, đã lâu không có bóng người nào đi qua trong ánh đèn mờ ảo.
Một lúc lâu sau, Giang Vọng quay đầu lại.
Đèn trong nhà lần lượt tắt.
Giang Vọng đẩy cửa đi vào phòng, ban ngày mũi bị tắc không ngửi thấy mùi, nhưng bây giờ lại cảm thấy có mùi gì đó khác lạ.
Cậu nhẹ ngửi ngửi, trong phòng còn có chút hương thơm nhẹ nhàng sảng khoái, chính là mùi kem dưỡng da mặt cho trẻ con của cô.
Giang Vọng quay lưng đóng cửa lại, leo lên giường, vừa chạm vào chăn thì dừng lại.
Trong chăn rất ấm, Lục Lê nhét một túi nước nóng vào trong.
Cậu cẩn thận cảm nhận xúc cảm trong tay mình, không cần mở khóa kéo ra cũng biết cô đã thay lõi chăn.
Lục Lê không biết, Giang Liên căn bản không để ý tới những chuyện này, việc trong nhà từ trước đến giờ đều do Giang Vọng xử lý.
Cho nên chuyện cô cho là bí mật căn bản không thể giấu được Giang Vọng.
Một lúc sau đèn tắt, như những vì sao ẩn sau tầng mây.
Giang Vọng chui vào trong chăn ấm áp.
Cậu mở mắt trong bóng tối, nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của cô ở bên tai.
Giống như trong mơ vậy.
Giang Vọng biết nằm mơ sẽ có lúc tỉnh dậy.
…
“Giang, Giang Vọng! Giang Vọng!”
“Rầm rầm…”
Giọng nói khàn khàn của người say kết hợp với tiếng đập cửa dồn dập giống như một chiếc búa nhỏ phá vỡ màn đêm tối tăm.
Lục Lê đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mơ, bóng dáng bên cạnh cô cũng động đậy.
Theo ánh sáng bên ngoài hắt vào, cô đưa tay tóm lấy Giang Vọng đang định đứng dậy, hạ giọng vội vàng nói: "Giang Vọng đừng lên tiếng, đừng bật đèn, trong ngăn kéo có kéo, cầm lấy trốn vào vào tủ quần áo đi!”
Nói xong cô định bò xuống giường nhưng Giang Vọng đã đưa tay ngăn cô lại.
Lục Lê thúc giục cậu: "Giang Vọng!"
Giang Vọng không nhúc nhích nói: "Ông ta sẽ sớm rời đi thôi."
Lục Lê sửng sốt: "Cái gì?"
Giang Vọng bình tĩnh đem cô nhét lại vào trong chăn: “Tôi nói ông ta sẽ sớm rời đi.”
Trong đầu Lục Lê nhất thời trống rỗng, nhưng một lúc sau, cô bình tĩnh lại: “Ông ta thường xuyên tới đây à?”
Giang Vọng “Ừ” một tiếng: “Bình thường hàng xóm không để ý, sẽ lâu một chút.
Đêm nay là đêm giao thừa, nếu ông ta mà còn hét nữa sẽ có người ra đuổi ông ta đi, đừng lo lắng, cứ ngủ đi."
Lục Lê ôm chặt chăn hỏi: "Đây là lý do cậu cho thuê nhà à?"
Trong mấy năm nay Giang Liên sống tiết kiệm, chỉ cần thêm hai năm nữa là có thể dành dụm được một khoản tiền đặt cọc, dù sao thì Giang Vọng cũng đã đến tuổi đi học.
Hiện tại Giang Liên đã chết, toàn bộ số tiền đều để lại cho Giang Vọng, cậu tạm thời không thiếu tiền.
Giang Vọng phủ nhận: "Không phải, cậu đừng suy nghĩ nhiều."
Một lúc lâu Lục Lê không đáp lại.
Mấy phút sau, Lục Lê nghe thấy tiếng cửa mở nhà đối diện, người phụ nữ bước ra mắng người đàn ông say rượu: "Ngày nào cũng đến dây dưa không chán à? Cảnh sát nói chuyện cũng vô ích có phải không? Mau biến đi!"
Người say rượu hét lên vài câu, chửi bới rồi bỏ đi.
Người phụ nữ đóng sầm cửa lại.
Hành lang lại yên tĩnh, nhưng tiếng đóng cửa vẫn vang vọng bên tai Lục Lê.
Bầu không khí trong phòng im ắng, không ai nói gì nữa, chỉ có hơi thở lên xuống của nhau vô cùng rõ ràng trong bóng tối.
Lục Lê xoay người vô thức đến gần Giang Vọng.
Sắc mặt tái nhợt, cô nhìn chằm chằm vào hình dáng trong bóng tối, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có sợ không Giang Vọng?"
Giang Vọng không trả lời mà quay người lại đối mặt với cô.
Hai người nhìn nhau trong bóng tối, tầm nhìn mờ mịt không nhìn rõ.
Nhưng bọn họ đều có thể cảm giác được, lúc này bộ dạng của đối phương dần dần trở nên rõ ràng.
Giang Vọng hỏi ngược lại: "Tại sao lại để tôi trốn vào tủ quần áo? Ông chú bán hoa quả dọa cậu sợ à? Tại sao cậu không ở cùng người nhà?"
Một loạt câu hỏi khiến Lục Lê ngơ ngác.
Tâm trí cô đang hỗn loạn.
Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi lời nói đó bật ra khỏi môi cô…
“Tôi…” Đầu ngón tay của Lục Lê lạnh buốt, hàm răng khẽ run lên: “Ngày đó tôi nói dối đấy Giang Vọng.”
Giang Vọng nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt: "Tôi biết."
Trong bóng tối, giọng nói bình thản của Giang Vọng như một cây kim sắc nhọn xuyên qua lá chắn bảo vệ bao quanh Lục Lê: "Tại sao cậu lại sợ ông ta thế Lục Lê? Ba cậu đánh cậu à?"
Lục Lê há miệng, giọng khô khốc nói: "...!Khi uống say sẽ đánh, mẹ bảo tôi trốn vào trong tủ."
Giang Vọng cau mày: “Những người thân khác của cậu đâu?”
Giọng cô trở nên rất nhẹ: “Họ sợ tôi.”
Giang Vọng dừng một chút, tiếp tục hỏi: "Tại sao?"
Lục Lê mím môi, cảm nhận được nhiệt độ của người bên cạnh cô, dường như cậu đã chăm chú nhìn cô rất lâu trong bóng tối.
Cái nhìn này đột nhiên mang lại dũng khí cho cô.
Cô nắm chặt tay nói: "Giang Vọng, mẹ tôi là tội phạm giết người."
Mẹ cô là kẻ giết người, mẹ mày là kẻ giết người.
Lục Lê đã nghe điều này vô số lần, nhưng cô chưa bao giờ nói rằng mẹ tôi là tội phạm giết người.
Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận trước mặt người khác, người này là Giang Vọng.
Giang Vọng nhận ra những lời còn dang dở của Lục Lê nên không hỏi thêm câu hỏi nào nữa.
Cậu ấy là con người, là người giống như cậu.
Một tiếng “Bùm” vang lên.
Sau một hồi im lặng, pháo hoa nổ tung thắp sáng cả căn phòng.
Giang Vọng nhìn vào đôi mắt hoảng hốt ngấn nước của Lục Lê, nhẹ giọng gọi: "Lục Lê."
Lục Lê theo bản năng đáp lại: "Hả?"
“Chúc mừng năm mới.”
“...!Chúc mừng năm mới Giang Vọng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook