Chương 12

[Dịch giả: Khôi]

[Hiệu đính: Haphuong]

Những chiếc container thường được đặt yên tĩnh trên tàu nay lại nhộn nhịp hoạt động nhờ các thành viên đội kỹ thuật. Họ choáng ngợp trước khối lượng công việc tăng đột ngột trong vài ngày qua. Lệnh từ trên là đại tu tất cả các chiến cơ.

“Này, Scott. Đến giờ ăn tối rồi. Chúng ta đi lấy chút đồ ăn thôi.”

“À, hãy đợi tôi làm nốt việc này cái đã.”

Người đàn ông tóc vàng gọi người đàn ông tóc đen đang làm việc bên chiến binh. Scott, như được biết đến, đặt cờ lê xuống và đứng dậy khỏi chỗ.

“Chúng ta còn bao lâu nữa?”

“Đủ để chắc chắn chúng ta phải tăng ca.”

“Haizzz, chết tiệt.”

Hai người cùng nhau đi đến quán cà phê.

“Tôi vẫn chưa hiểu.”

"Chưa hiểu chuyện gì?"

“Mấy cái lệnh bảo trì này chứ còn gì nữa, tại sao cấp trên lại bắt chúng ta phải kiểm tra các chiến cơ nhỉ?”

Pincher, người đàn ông tóc vàng đang nhai loại thịt tổng hợp giống cục tẩy, cau mày.

“Scott, anh luôn phải nhắc đến công việc trong bữa ăn à?”

“Nhưng mà điều đó không lạ sao? Pincher, anh cũng nên suy nghĩ về điều đó”.

‘Lại nữa rồi.’

Scott, người không bao giờ mệt mỏi với việc đưa ra những thuyết âm mưu kỳ quái, đã khiến Pincher phải thở dài.

“Có thông tin gì mới sao?”

“Tôi đã nghe thấy điều gì đó. Họ đang cố bắt giữ lũ Gremlin kim loại.”

“Gremlin kim loại sao?”

Pincher chế giễu như thể điều đó thật ngớ ngẩn.

"Đúng thế. Anh có thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể hạ gục lũ Gremlin kim loại nếu gặp phải chúng không? Những thành viên thuộc tầng lớp Quý Tộc Thủ Đô tuy rất kiêu hãnh, nhưng họ không hề ngu ngốc. Thay vì chiến đấu, có lẽ họ sẽ bỏ chạy và để chúng ta tự chiến đấu.”

“Anh nên lắng nghe cho hết những gì mọi người nói đã chứ. Có vẻ như Lũ Gremlin kim loại đã sẵn sàng. Cấp trên đã biết điều đó và họ đã hạ quyết tâm phải bắt được chúng”.

"Cái gì?"

“Gần đây anh có nhận thấy có mùi lạ trong không khí không? Người ta nói đó là mùi của Lũ Gremlin kim loại đấy.”

"Thật không thể tin được…"

Pincher lắc đầu như thể điều đó thật nực cười.

Đúng là dạo gần đây bên trong con tàu có mùi bất thường. Tuy nhiên, nếu không khí thực sự bị ô nhiễm, AI của con tàu đã báo cáo điều đó từ lâu. Pincher chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ vấn đề chất lượng không khí nào cho đến bây giờ.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“Hơn thế nữa một người bạn trong đội bếp đã nói với tôi rằng từ tuần trước đã có một hay hai người gì đó mất tích, và con số đó có thể tăng lên trong giai đoạn tiếp theo đấy.”

“Hừ, thật vớ vẩn.”

Anh ta đã khá hứng thú với thông tin này, nhưng nó đúng như anh ta dự đoán. Pincher không thể tin được lời nói vô căn cứ của Scott.

Con tàu có thủy thủ đoàn gồm 222 người. Đó không phải là một con số lớn, và nếu một người biến mất mỗi ngày thì cũng khó có thể gây chú ý.

Và những người ở trên có phải là những kẻ ngốc không? Không đời nào họ có thể ngồi yên khi cấp dưới của họ biến mất. Như Pincher đã đề cập, những người cấp cao hơn có thể là những kẻ giàu lòng kiêu hãnh, nhưng họ không ngu ngốc.

Pincher đã cố gắng loại bỏ những ảo tưởng của Scott, nhưng có ai đó đã xen vào cuộc trò chuyện của họ. Đó là Cameron, người đang ngồi cạnh họ.

“Tôi cũng đã nghe những câu chuyện tương tự. Họ nói Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư đã mất tích.”

"Thật thế sao?"

"Đúng vật. Nhờ đó mà người quản lý container đã được thăng chức làm Tổ trưởng kế nhiệm đấy.”

"Thấy chưa! Pincher, tôi đã nói đúng.”

Scott rất vui khi có người khác đồng tình với mình. Mặt khác, vẻ mặt của Pincher nhăn nhó như thể anh ta vừa cắn phải thứ gì đó chua chát.

“Được rồi, giả sử mọi người đang biến mất. Tại sao cấp trên lại làm như không có chuyện gì xảy ra như thế chứ?”

“Người ta nói ngay cả cấp trên cũng biết mọi chuyện, nhưng họ giấu nó để tránh cho thủy thủ đoàn hoảng sợ.”

“Chính xác, đó là vì Lũ Gremlin kim loại!”

“Kim loại hay gì đó. Ngay cả khi họ gây rắc rối thì việc đó có liên quan gì đến việc bảo trì chiến cơ?”

Cameron nhún vai.

“Tôi không biết về điều đó. Tôi chỉ nghe nói có người đang biến mất.”

“Chà… Họ đang cố gắng duy trì kỷ luật bằng cách thao túng thủy thủ đoàn phải không?”

“Hah, anh đúng là một kẻ điên rồ.”

Scott gãi đầu với vẻ mặt ngốc nghếch, còn Pincher thì tặc lưỡi.

Sau bữa tối, các thành viên nhóm kỹ thuật trở về nơi làm việc của mình.

Thời gian trôi qua, và trước khi họ nhận ra thì trời đã về đêm.

Lần lượt các thành viên trong nhóm rời đi về nhà, thùng hàng rộng rãi vốn nhộn nhịp trước đó im bặt như thể mọi náo động chỉ là dối trá.

Scott và Pincher đang vật lộn trong một góc, tập trung vào sửa chữa một chiến cơ.

“Scott, tôi định đi mua đồ ăn nhẹ vào đêm khuya. Anh có muốn ăn gì không?"

"Tôi ổn. Có rượu tổng hợp thì mua cho tôi với nhé.”

Scott đang bận tháo một con vít dưới chiến cơ. Xung quanh thật yên tĩnh, như thể tất cả mọi người đều đã rời đi trong ngày ngoại trừ họ.

“Scott.”

"Sao thế?"

Khi anh ta đang thay một bộ phận thì có người gọi anh ta.

“Cameron?”

“Tới đây một lát.”

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“Hiện giờ tôi đang bận, có việc gì không?”

“Sẽ chỉ mất một lát thôi.”

Scott đang bận kinh khủng và cuộc gọi của Cameron thật khó chịu. Anh ta đã thề rằng sẽ đấm Cameron nếu như việc mà Cameron nói không hề quan trọng chút nào, và thế là anh ta miễn cưỡng bò ra khỏi gầm. Trong khu vực rộng rãi, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là chiến cơ và hộp dụng cụ, anh ta không thể nhìn thấy bóng dáng của Cameron.

"Anh gọi tôi đến để chơi trốn tìm sao?"

"Tôi ở ngay đây. Đến nhanh lên đi."

Giọng của Cameron vang lên đúng lúc, như thể anh ấy đang cố thông báo cho Scott.

“Trong khoang bảo trì sao?”

Anh ta quả là một người rất khó tính. Scott càu nhàu khi đi đến khu bảo trì.

Khi anh ta đến đó thì đèn đã tắt.

“Anh có đang ở đây không?”

Scott nghiêng đầu, tự hỏi liệu mình có nhầm không, nhưng sau đó anh nghe thấy giọng nói của Cameron từ bên trong.

“Scott, ở đây.”

“Tại sao ở đây tối quá, và anh đang làm gì vậy?”

“Tôi đang tìm đồ. Nhanh đến giúp tôi đi.”

Scott nhấn công tắc ở khoang bảo trì nhưng nó không bật. Có vẻ như nó đã bị tắt bởi phòng điều khiển trung tâm vì bây giờ đang là buổi tối.

Anh ta miễn cưỡng lấy chiếc đèn pin từ thắt lưng ra.

Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng phần bên trong mờ ảo của khoang bảo trì. Đó không phải là một bầu không khí dễ chịu. Những kệ chứa các bộ phận kim loại chất đầy dụng cụ và dường như chúng có thể tràn ra bất cứ lúc nào. Trên sàn nhà vương vãi tàn thuốc lá và vết rượu tổng hợp đã khô, trông khá bẩn thỉu.

Hơn nữa, có mùi hôi trong khoang bảo trì. Không khí tràn ngập đủ loại mùi khó chịu, chẳng hạn như mùi kim loại của dầu bám vào dụng cụ, mùi hàn từ mỏ hàn và mùi hôi thối của những người đàn ông chưa tắm rửa.

Giữa mùi hương quen thuộc nhưng ghê tởm này, Scott cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

“Mùi gì thế này?”

Là người xử lý các bộ phận kim loại hàng ngày, anh ta có thể nhận ra điều đó. Trong không khí của khu bảo trì có một mùi hương gợi nhớ đến mùi kim loại, nhưng có thứ gì đó khác lẫn vào.

“Anh ở chỗ quái nào vậy?”

"Tôi ở đây. Đây này."

Nó thật lạ. Giọng nói vừa phát ra từ cánh cửa cách đây không lâu giờ lại phát ra từ bên trong.

Theo giọng nói đó, anh ta đi qua khoảng không gian hẹp giữa các kệ kim loại. Trong không gian tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì nếu không có đèn pin.

Khi anh ta đang bước đi men theo ánh sáng từ đèn pin, bỗng dưng anh ta va phải một cái gì đó rồi vấp ngã.

"Cái quái gì vậy?!"

Scott đã giẫm phải thứ gì đó, hóa ra đó là một cái đinh vít đang lăn. Sau khi lấy lại thăng bằng một cách khó khăn, anh ta nhận ra một điều quan trọng.

Ngay cả anh ta, mang theo đèn pin, cũng không thể nhìn rõ do trời tối. Nếu đúng như vậy thì Cameron đang làm gì trong bóng tối đen kịt này thế?

Cuộc trò chuyện giữa họ ở căng tin trước đó hiện lên trong tâm trí anh ta.

Lũ Gremlin kim loại đang lang thang trên tàu và các thành viên thủy thủ đoàn mất tích.

Với giọng run rẩy mà anh ta thậm chí còn không nhận ra mình có, Scott gọi Cameron.

“C-Cameron?”

Không có phản hồi.

Ngay khi Scott chuẩn bị quay người bỏ chạy thì nó đã xuất hiện ngay trước mặt anh ta.

***

“Scott?”

Fincher, người đã đi mua một ít đồ ăn nhẹ vào đêm khuya, cảm thấy kỳ lạ khi không có ai xung quanh. Mặc dù Scott hành động hơi kỳ lạ nhưng anh ấy là một người luôn siêng năng thực hiện nhiệm vụ của mình. Anh ta không bao giờ rời khỏi vị trí của mình khi có việc phải làm.

“Scott!”

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Fincher gọi lớn Scott, và tiếng gọi vang vọng trong nhà chứa máy bay yên tĩnh.

"Ở đây."

Như để trả lời, giọng nói của Scott vang lên từ đâu đó rất xa.

"Anh đang ở đâu? Tôi mang theo rượu tổng hợp đến này.”

“Tôi đang ở khoang bảo trì. Đến đây."

“Khoang bảo trì sao? Tại sao anh lại khoang bảo trì thêm lần nữa vậy?

“Tôi đang tìm đồ. Giúp tôi với.”

Đính chính: Scott giỏi trong công việc nhưng anh ấy có thể khá là khó tính trong cuộc sống cá nhân.

Fincher càu nhàu khi tiến về khu bảo trì.

——————

“Tại sao đèn không sáng và rốt cuộc thì anh đang làm gì đấy?”

“Tôi cần phải sắp xếp một vài thứ. Giúp tôi với."

“Hừ, đồ ngốc. Thật là hết nói nổi mà."

Fincher bước vào khoang bảo trì, mang theo một chiếc đèn pin. Trong khu vực thiếu ánh sáng phía sau kệ, có thể nhìn thấy đèn pin của Scott.

“Này, anh đang làm gì thế?… Hả?”

Scott không có ở đó. Chỉ có những công cụ bị bỏ lại.

“Sao cái này lại ở đây?”

Fincher cầm đèn pin của Scott lên. Không có dấu hiệu nào của Scott ở xung quanh đó.

Đúng lúc đó, một giọt rơi xuống gáy anh.

"Đây là gì?"

Nghĩ rằng đó có thể là một vết rò rỉ, anh chạm vào gáy mình. Chất lỏng từ trên rơi xuống ấm và dính.

Anh kiểm tra chất lỏng trên lòng bàn tay bằng đèn pin.

"Máu sao?"

Lòng bàn tay anh ướt đẫm màu đỏ tươi.

Chất lỏng rơi xuống từ trần nhà là những giọt máu.

Nhận ra sự thật này, anh nuốt khan. Chiếc đèn pin run rẩy của anh hướng lên trên.

Và nó ở đó.

Lủng lẳng trên trần nhà, chứa Scott là một sinh vật trông giống như Gallargon, một con rồng trong thần thoại. Con rồng thần thoại giờ đây đang xé nát Scott và ăn thịt anh ta.

Con rồng vươn tay về phía Fincher và xé anh ta thành từng mảnh.

Kể từ ngày đó, không ai còn gặp lại ba thành viên của đội kỹ thuật đó nữa.

***

‘Không lẽ mình có tài “câu cá” sao?’

Tôi ngồi trong khoang bảo trì tối tăm, nhai một cái chân người. Chủ nhân của chiếc chân đã bị xé toạc xương sống, nằm dài ra ngoài.

'Bắt chước. Nó khá tiện lợi đấy.”

Giọng nói của người bị tôi đang nhai chân, tên là Fincher, phát ra từ miệng tôi.

Bắt chước.

Trong số những sinh vật mà Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư đã cố buôn lậu, có một sinh vật tên là ấu trùng Giun Đỏ.

Giun Đỏ là một loài sâu khổng lồ chỉ sống trên các hành tinh sa mạc và sở hữu một khả năng cực kỳ hiếm. Nó có thể bắt chước giọng nói của các sinh vật khác. Khả năng này phát triển như một phương tiện để săn các sinh vật khác một cách hiệu quả trong môi trường sa mạc khắc nghiệt.

Tôi đã nuốt chửng một con ấu trùng Giun Đỏ được cất giữ trong thùng chứa và may mắn lấy được đặc tính di truyền chủng tộc của nó. Nhờ đó mà một bộ máy phát âm vô cùng phức tạp giờ đây đã cư trú bên trong tôi.

‘Nhưng hạn chế của việc này chính là phiên bản mà nó mang lại là loại cấp bậc thấp hơn so với bản thể gốc của nó.’

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Không giống như Giun Đỏ, tôi không thể bắt chước bất kỳ giọng nói nào tôi muốn. Tôi chỉ có thể bắt chước giọng nói của sinh vật cuối cùng tôi đã ăn. Tôi không thể bắt chước giọng nói của Scott hay Cameron, những người mà tôi đã ăn thịt trước đây. Ngoài ra, tôi chỉ có thể nói những câu hoặc từ ngắn. Nếu tôi cố nói lâu hơn một chút, những tiếng gầm gừ sẽ xen vào, tạo ra những âm thanh kỳ lạ không hẳn là tiếng người hay quái vật.

‘Nhưng nó vẫn là một khả năng khá hữu dụng.’

Thay vì những tiếng gầm gừ trầm thấp, một giọng nam trưởng thành trong trẻo phát ra từ miệng tôi, khiến tôi cảm thấy hấp dẫn và lúng túng một cách kỳ lạ.

Tôi kiểm tra giọng nói của mình vài lần và nghĩ về mục tiêu tiếp theo.

‘Ngày mai, mình nên ăn thịt ai đó trong đội nấu ăn không nhỉ? Có phải tên hắn ta là Pierre? Trông cũng chẳng thân thiết gì với Scott cho lắm nhỉ.”

Ngay cả khi họ không quen, nếu họ gọi tôi, chắc chắn họ sẽ khơi gợi sự quan tâm của tôi.

Tối mai, tôi nên gặp người bạn tên Pierre này.

Có lẽ hắn ta không biết một điều rằng. Hắn ta sẽ chết vì đã nói nhưng điều không nên nói.

Ăn xong, tôi ra ngoài đường băng và đi vào ống thông gió trên tường.

‘Mình có nên ghé qua phòng thí nghiệm trước khi đến tổ không?’

Khi bò dọc theo hành lang, tôi tiến về phía phòng thí nghiệm.

Đó là để xem Đối tượng thí nghiệm số 26, Amip bong bóng.

Khi tôi đến gần phòng thí nghiệm hơn, tôi nhận được cái vẫy tay từ nó.

"Xin chào."

Những xúc tu phía sau đầu tôi khẽ rung lên. Cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ rằng Tinh thần lực mà tôi lấy được từ Tổ trưởng tổ Nghiên cứu là vô ích.

Thật bất ngờ, tôi phát hiện ra rằng thông qua Tinh thần lực, tôi có thể giao tiếp với các sinh vật khác thông qua sóng.

Khi chơi game, tôi luôn theo đuổi lối chơi hiệu quả nên chưa bao giờ để ý đến những đặc điểm có tác dụng phụ như thế này.

‘Có lẽ bởi vì mình chưa bao giờ có ý định có khả năng giao tiếp với loài Amip bong bóng cả.’

Có vẻ như đó là một đặc điểm sẽ hữu ích với những người đam mê Amip bong bóng hơn là với tôi.

Dù sao đi nữa, bây giờ nó đã chào đón tôi, đến lượt tôi đáp lại. Tôi tập trung tâm trí vào phía sau đầu. Những chiếc xúc tu ngọ nguậy, thu thập năng lượng vô hình.

[즈즈즈(Xin chào)]

Tôi thậm chí không cần phải nhìn thấy Đối tượng thí nghiệm số 26 để liên lạc ngay bây giờ và hình như có gì đó ở nó đã thay đổi kể từ lần cuối cùng tôi gặp nó.

‘Vốn từ vựng của nó dường như đã được mở rộng.’

Theo những gì tôi biết, Amip bong bóng không phải là sinh vật được biết đến nhờ tiến hóa. Khi đạt đến độ trưởng thành, chúng chủ yếu tăng kích thước mà không có bất kỳ thay đổi tiến hóa đáng kể nào.

Tuy nhiên, loài đặc biệt này dường như đã vượt qua giới hạn của loài, truyền tải những thông tin phức tạp và dường như không thể. Hơn nữa, kỹ năng giao tiếp của nó đã được cải thiện đáng kể sau mỗi lần gặp gỡ.

‘Họ nói rằng họ đang thực hiện các thí nghiệm về psyonium. Có tác dụng nào mà mình không biết không nhỉ?”

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Tôi không chắc liệu đó có phải là vấn đề về psyonium hay sinh vật này có một số khả năng đặc biệt. Dù sao đi nữa, vì trí thông minh ngày càng tăng của sinh vật này dường như không gây bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đến tôi nên tôi quyết định ngừng lo lắng về vấn đề cụ thể đó.

[즈즈 즈즈즈즈(Xin lỗi. Thật khó để đưa thức ăn vào ngày hôm này.)]

「Có chuyện gì vậy?」

[즈즈즈즈즈(Không thể lấy được.)]

Tôi có thể cảm nhận được một làn sóng cảm xúc thất vọng phát ra từ sinh vật đó. Tôi hiểu nó rất rõ. Suy cho cùng, nguồn vui duy nhất cho sinh vật suốt ngày phải làm thí nghiệm đó là những thanh calo mà tôi mang theo.

'Nhưng mình không thể cho nó thêm thanh calo nào nữa khi mà mình đã tăng kích thước cơ thể lên rất nhiều.'

An ninh hiện tại trong phòng thí nghiệm hiện tại đang rất được chú trọng. Sau cái chết của nhân viên nghiên cứu, đội an ninh đã thắt chặt an ninh phòng thí nghiệm lên mức tối đa.

Nhờ đó, các ống thông gió phía trên phòng thí nghiệm an toàn trước đây đã trở nên nguy hiểm. Tôi đã lắp đặt máy dò rung bên trong phòng thí nghiệm nên rõ ràng là tôi sẽ bị phát hiện nếu di chuyển bất cẩn.

Trong tình huống này, tôi không thể làm gì khác ngoài việc nói chuyện từ xa với đối tượng 26.

[즈즈즈(Hôm nay ngươi ổn chứ?)]

"Vẫn phải đang cố chịu. Đau quá.」

Kể từ cái chết của Keisaragi, các thí nghiệm về psyonium đã bị đình trệ. Các cấp dưới tiếp tục thí nghiệm mỗi ngày, nhưng họ không tiêm nhiều như trước. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Đối tượng thí nghiệm số 26 sẽ ở trong tình trạng thoải mái. Ngay cả với số lượng nhỏ, psyonium vẫn là chất có độc tính cao đối với cơ thể.

[즈즈(Đi đây)]

"Tạm biệt. Bảo trọng."

'Haiz, cứ chờ ta ở đó nhé.'

Không phải là tôi không muốn giúp mà là rủi ro quá lớn. Ngay cả khi tôi có được những khả năng mạnh mẽ thì việc đối đầu với thủy thủ đoàn của con tàu này là điều không thể. Ít nhất tôi phải tiến đến giai đoạn Nhộng thì mới có thể giúp nó được. Khi đã trở thành Nhộng, tôi có thể dễ dàng tiêu diệt các nhân viên an ninh được mặc bộ đồ cường hóa.

‘Vấn đề là các điều kiện để tiến hóa lên nhộng rất khắt khe.’

Để tiến hóa thành Nhộng, tôi phải giết và tiêu thụ 10 cá thể từ mỗi loài trong số hai loài sở hữu trí tuệ. Vì chỉ có một mục tiêu phù hợp trên con tàu này, đó là con người, nên việc tiến hóa Nhộng là điều không thể.

‘Đám không tặc cũng có ở đây nhưng mình lại không biết quá nhiều về chúng.’

Việc tôi có thể tiến hóa hay không còn phụ thuộc vào việc lũ Chó Không Gian sắp đến nơi này thuộc chủng loài gì. Nếu tôi gặp phải một băng đảng con người thì điều đó sẽ vô ích.

‘Ít nhất sẽ mất vài ngày nữa.’

Đánh giá theo bầu không khí trên tàu, sẽ không lâu nữa tôi sẽ gặp phải lũ Chó Không Gian. Các thành viên trong nhóm kỹ thuật mà tôi đã nuốt chửng đang thức suốt đêm để sửa chữa chiến cơ.

Khi tôi đang tiến về phía tổ, một nhóm người đi ngang qua tôi. Họ là những người lính và Tổ trưởng tổ Xử lý rủi ro.

“Ta có chút việc cần giải quyết nên ta sẽ đi trước.”

"Vâng thưa ngài!"

Những người lính chào tạm biệt anh ta, và Tổ trưởng tổ Xử lý rủi ro tiếp tục đi bộ một mình tới một địa điểm nào đó.

‘Có lẽ mình cũng nên giết Tổ trưởng tổ Xử lý rủi ro.’

Mặc dù anh ta có vẻ là một đối thủ khó nhằn nhưng tôi quyết định không trì hoãn nữa. Ngay cả khi tôi không tiêu diệt anh ta ngay lập tức, việc thu thập trước thông tin về điểm yếu hoặc thói quen hàng ngày của anh ta cũng không có hại gì.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Thế nên tôi quyết định sẽ theo dõi Tổ trưởng tổ Xử lý rủi ro.

Anh ta đang đi đến phòng tập thể dục. Bên trong, các chiến sĩ và thủy thủ đoàn đang chăm chỉ rèn luyện thể lực.

'Hắn ta đến đây làm gì? Hắn ta định tập thể dục sao?

Ngay lập tức, sau khi thay quần áo tập luyện, anh ta ngồi xuống trước máy tập thể dục và bắt đầu quá trình rèn luyện sức mạnh của mình. Tôi xem khoảng 10 phút, băn khoăn không biết có thay đổi gì không nhưng anh ta chỉ đang nâng tạ một cách mạnh mẽ.

'Haizzz, có lẽ mình nên tìm con mồi khác.”

Không cần thiết phải xem con mồi tập thể dục. Khi tôi đứng dậy rời đi, anh ta đã hoàn thành xong bài tập cơ của mình, lấy thứ gì đó ra khỏi túi và đặt nó xuống bệ đỡ.

'Một chiếc điện thoại sao?'

Đó là một chiếc điện thoại nhỏ có hình dạng tai nghe. Anh ta cầm nó trên tay và nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai chú ý đến anh ta. Sau khi xác nhận không có ai làm phiền, anh ta cắm chiếc điện thoại vào tai và tiếp tục tập thể dục.

Hành động của anh ta khơi gợi sự quan tâm của tôi, nên tôi sử dụng Siêu Giác Quan để xem hắn ta đang làm gì.

“Cái…đang liên lạc… C…gần đây…”

Giọng nói vốn rời rạc của anh ta dần trở nên rõ ràng hơn.

"Đúng vậy. Mọi việc vẫn đang diễn ra như những gì chúng ta đã bàn?"

'Một kế hoạch sao?'

“Một mệnh lệnh đến từ gia tộc ư? Ồ, không, tất nhiên là không. Làm sao tôi có thể nghi ngờ về điều đó chứ?”

Trong giây lát, vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt của Tổ trưởng tổ Xử lý rủi ro, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Trong mọi trường hợp, kế hoạch đang diễn ra rất tốt đẹp. Cô Keisaragi đã bị diệt trừ rồi. Tàu sẽ đến C-08 theo kế hoạch. Đúng. Mọi mệnh lệnh của cơ trưởng Samuel đều đã được ghi lại.”

'Cái gì?'

"Đúng vậy, mọi thứ đều ổn. Tất cả đều đúng với ý muốn của gia tộc, ý tôi là theo ý muốn của chủ nhân Jung Woojin. Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Đúng thế. Tôi hiểu rồi. Tạm biệt."

Sau khi cúp máy, anh ta lại tập trung vào bài tập của mình. Anh ta có vẻ như là một người rất đam mê thể dục, nhưng sự nghi ngờ của tôi đối với anh ta đã lên đến mức cao nhất.

'Mình đã nghĩ hắn ta là một chàng trai thẳng thắn, nhưng không ngờ hắn ta lại là một con cáo xảo quyệt'

Tôi biết rằng Tổ trưởng tổ Xử lý rủi ro đã thuyết phục cơ trưởng liên lạc với những lũ Chó Không Gian.

Tuy nhiên, dựa trên cuộc trò chuyện mà tôi tình cờ nghe được, anh ta dường như còn có mưu đồ gì đó.

‘Mình phải chờ xem nó có lợi hay có hại cho bản thân mới được’

Tôi lặng lẽ quan sát anh ta từ trong bóng tối.

——————

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương