Chương 25

Mặc dù đã đến được chiến trường mà mình mong muốn, tôi không thể nói rằng tình huống của mình khá hơn nhiều được.

Sau khoảng một phút chiến đấu bên trong miệng con rắn, tôi bắt đầu hối hận vì đã đưa Calzark Nhẫn Kiếm của mình.

Haizz...

Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã giữ nó lại rồi.

Vũ khí ưa thích của tôi là nắm đấm, không phải kiếm, nhưng một lưỡi kiếm sắc bén chắc chắn được ưu tiên hơn khi tôi cần tiết kiệm nội công.

Sức tấn công cơ bản của một thanh kiếm ở một cấp độ khác so với một cú đấm.

Vì ngoại công và thể chất của tôi vẫn chưa tốt lắm nên tôi cần phải vận dụng toàn bộ nội công để chiến với lũ rắn khốn nạn này.

Nếu chỉ chiến đấu bằng cơ thể, cơ bắp của tôi sẽ bị xé rách và xương sẽ bị nghiền nát trong chốc lát.

Nếu tôi không bị con dao tẩm độc của Osel đâm trúng và có thể chuyển hóa năng lượng cực dương thành nội công của chính mình thì tôi đã chết rồi.

...Nghĩ lại thì, liệu tôi có thể nói rằng đó chỉ là một sự may mắn không?

Tôi đột nhiên có một suy nghĩ vô nghĩa. Có lẽ bị đâm một nhát dao đó là khởi đầu của một số phận phi thường hoặc gì gì đó.

Nhưng vì đó là một suy nghĩ nhảm nhí nên tôi lờ nó đi và tập trung vào trận chiến.

...

...

Cơ thể tôi nóng bừng.

Khi tôi đá, đấm và xé toạc đám rắn nhỏ đang vây lấy tôi, tôi chợt tự hỏi...

Mình đã giết bao nhiêu con rồi?

Không thể nhớ nổi.

Thật nguy hiểm. Đó là bằng chứng cho thấy khả năng nhận thức của tôi bắt đầu bị ảnh hưởng.

Ngay cả khi tôi vung nắm đấm được cường hóa bằng hỏa khí, tôi dần dần cảm thấy lạnh hơn... và chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu thở ra hơi lạnh.

Không ổn.

Thực tế, nó rất tệ.

Lý do tôi có thể cầm cự được lâu như vậy không phải vì tôi tuyệt vời; mà vì sự phù hợp của trận đấu.

 

Võ công tôi đã học tình cờ lại thuộc loại cực dương.

Mặt khác, sự tương thích này không tốt cho Calzark. Đối đầu với kẻ thù như thế này, ông ta rất khó sử dụng dù chỉ là một nửa tổng sức mạnh của mình.

Tôi lại thở ra một hơi nóng. “Haa...”

Nghĩ đơn giản, lửa sẽ làm tan chảy băng, nhưng băng tan sẽ trở thành nước và nước sẽ dập tắt lửa.

Ngoài những tương tác giữa các nguyên tố thông thường, điều này có nghĩa là càng chiến đấu lâu, tình thế càng trở nên bất lợi cho tôi.

Nếu tôi đủ mạnh để làm bốc hơi toàn bộ nước bằng lửa của mình ngay lập tức thì trận chiến có kéo dài bao lâu đi nữa cũng không thành vấn đề.

Nhưng thật không may là, độ thông thạo cả nội công và ngoại công của tôi đều rất tệ.

Biến số lớn nhất trong trận chiến hiện tại chắc chắn là đám con của ngọc thú.

Khí lạnh mà chúng phát ra từ cơ thể theo bản năng, bão hòa với môi trường xung quanh, và nó cũng ảnh hưởng đến tôi.

“Haa...”

Tôi lại thở ra một hơi dài.

Còn bao nhiêu kẻ thù nữa?

Số lượng của chúng dường như không thay đổi mấy so với lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

Chát!

Má tôi bị tát bởi một cái đuôi khi tôi đang bận suy nghĩ nhảm nhí như vậy. Nếu cú ​​đánh mạnh hơn nữa, răng của tôi có thể rụng mất.

“Đồ khốn…”

Vì đã dám tát tôi, ngay cả mẹ tôi cũng chưa bao giờ làm vậy, tôi đã đích thân đưa tay ra và xé xác nó cho đến chết.

Sau đó, khi tôi nhổ máu ra khỏi miệng, tôi lại có một ý nghĩ khác:

Tôi có thể chết ở đây hôm nay.

...

...

Tại một thời điểm nào đó, ý thức của tôi làm tôi cảm thấy như đang trôi trong một giấc mơ.

Mọi phần của cơ thể tôi đều đau đớn, đặc biệt là cánh tay phải. Khi tôi kiểm tra tình trạng, tôi thấy một vết thương khá nghiêm trọng.

Tôi đã chảy máu rất nhiều, nhưng cảm giác lúc này của tôi có hơi khác so với cảm giác choáng váng do mất máu. Cảm giác như thể tâm trí tôi đã tách rời khỏi cơ thể.

Ngay cả khi tôi tiếp tục suy nghĩ nhảm nhí, tay và chân của tôi vẫn cần mẫn tiêu diệt kẻ thù.

Tôi cuối cùng nhớ lại điều gì đó mà Tam sư huynh hoạt ngôn của tôi thường nói.

—Đệ mạnh hơn khi đệ tức giận ư? Giống như Hulk vậy.

—Thay vì tức giận, đệ cảm thấy như đệ đang cộng hưởng sâu hơn với Hoả Công Mạnh Nhất. Còn Hulk là cái gì thế?

—Chỉ là một thứ có da xanh, thân hình to lớn và sức mạnh tuyệt vời...

—Một con yêu tinh ư?

—Trông tương tự vậy thôi, nhưng lại... hoàn toàn khác biệt.

Tam sư huynh của tôi nổi tiếng nói nhiều, nhưng chín trên mười điều huynh ấy nói đều không có ích gì cả. Tuy nhiên, thỉnh thoảng huynh ấy lại nói điều gì đó hữu dụng.

—Tiểu Ngũ à, huynh nghe nói đệ là lính đánh thuê trước khi đến đây.

—À, vâng.

—Đệ biết không? Bất cứ ai bước đi trên con đường lính đánh thuê đều gặp phải ít nhất một tình huống phải đánh cược mạng sống của chính mình.

Lời huynh ấy nói lúc đó không sai. Là nguyên tắc cơ bản cho công việc đánh thuê, không có nhiệm vụ nào đơn giản mà không có nguy cơ bỏ mạng.

Thực sự, ngay cả khi họ không nhận ra điều đó, hầu hết lính đánh thuê đều thực sự đặt cược mạng sống mình trong mỗi tình huống.

—Một vài người nghĩ “đặt cược mạng sống của mình” là điều gì đó hoành tráng, nhưng không phải vậy. Dù vậy, những tình huống đó thực sự là cơ hội để bứt phá mạnh mẽ.

—Nghe kĩ nè, tiểu Ngũ à.

—Vượt qua giới hạn của mình và vứt bỏ mạng sống như thể đang đặt cược với nó, đó là hai điều hoàn toàn khác nhau. Bởi vì...

“... Căm ghét và kiên trì là hai điều khác nhau.”

Trong kiếp trước, tôi chưa từng thực sự hiểu điều huynh ấy muốn nói.

Tôi đã chết trên chiến trường mà không vượt qua giới hạn của mình.

Tôi chỉ nhận ra điều đó sau khi trải qua cái chết và đến một nơi mới gọi là Linh Sơn.

*****

Cơ thể tôi vẫn cảm thấy nóng. Cổ họng tôi rát như nuốt phải một quả cầu lửa, và hộp sọ tôi như thể có dung nham chảy qua.

Dù vậy, toàn bộ cơ thể tôi được phủ một lớp khí lạnh sắc bén.

Đến mức tôi thậm chí không còn có quyền nghĩ những thứ nhảm nhí nữa.

Tôi tiếp tục chiến đấu.

Ngay cả suy nghĩ về chiến thắng cũng dần mờ nhạt vào một thời điểm nào đó. Cơ thể tôi bắt đầu di chuyển theo bản năng.

Cho đến khi nội công của tôi cạn kiệt, chỉ để giết thêm một con nữa...

Tôi đấm.

Bốp.

... Tôi chắc chắn đã đấm.

“... Uh.”

Nhưng nắm đấm của tôi, vốn đã tiêu diệt những con rắn này suốt thời gian qua, giờ chỉ bất lực chạm vào vảy của một con rắn.

Con rắn cũng dường như bị sốc trong khoảnh khắc nó co rúm lại... nhưng sau khi nhận ra nó không cảm thấy đau đớn, nó nghiêng đầu nhìn tôi.

Sột soạt sột soạt.

Tôi mơ màng nhìn nắm đấm của mình. Khi tôi cố gắng dồn nội công của mình, không có năng lượng nào tràn ra nữa.

Con rắn đang bối rối ngay lập tức thay đổi thái độ và lao vào tôi.

Kyaaaaak!

Tôi có thể thấy cổ họng ghê tởm của con rắn, những chiếc răng trắng nhấp nháy, và khí lạnh mà nó không ngừng phát ra.

Tôi đang ở trong một tình huống đầy tuyệt vọng và nguy hiểm.

...

...

Nói cách khác...

Đây là khoảnh khắc để vượt qua giới hạn của mình.

***

—Con buồn cười thật đó.

Một lần nào đó trong quá khứ, Sư phụ đã nói điều đó với tôi.

—Ta đã thấy vô số người đều được gọi là thiên tài. Con có bốn sư huynh ở trên, và chúng đều sở hữu tài năng không thể tin được, khó tìm thấy ở bất kỳ đâu trong thiên hạ này. Giống như con, họ cũng từng tập luyện ở đây.

Ông ấy tiếp tục nói bằng giọng đều đều.

—Chúng cần làm mọi cách để có thể sống sót trên Linh Sơn trong vòng một tháng.

Tôi lặng lẽ lắng nghe như một tội nhân đang bị giáo huấn.

—Mỗi đứa đều đã trải qua đủ loại nguy hiểm. Mặc dù những nguy hiểm đó không nhất thiết phải dẫn đến thương tích, nhưng chúng đều đã đối mặt với cái chết một hoặc hai lần.

Những từ “một hoặc hai lần” đâm sâu vào linh hồn tôi.

Sư phụ nhìn thẳng vào mặt tôi và quan sát phản ứng của tôi.

—Con đã gần chết bao nhiêu lần trên Linh Sơn rồi?

Tôi không biết. Tôi không thể đếm được vì nó diễn ra quá nhiều.

Tôi quá bận để cố gắng sống sót.

—Hai mươi bảy lần. Hai mươi bảy lần trong một tháng. Có thể nói con đã gần chết mỗi ngày một lần.

Tôi trở nên xúc động.

—Sư phụ... đang cố nói gì với con?

So với các sư huynh của tôi, chỉ gặp nguy hiểm một hoặc hai lần, tôi lẽ ra đã chết từ lâu.

Sự khác biệt không thể tin nổi về cấp độ của chúng tôi khiến tôi cảm thấy thật thảm hại. Tôi cảm thấy mình là một kẻ thất bại.

Tôi đang đợi để nghe những lời mà tôi đã nghe vô số lần tại Gia tộc Bednicker, những lời mà tôi chưa bao giờ muốn nghe từ sư phụ.

—Làm tốt lắm.

Khi tôi ngước lên trong sự ngạc nhiên, tôi thấy gương mặt của một ông lão hiền từ.

—Con đã đối đầu với nhiều nguy hiểm trong tháng qua. Con đã bị thương nhiều và chịu đựng nhiều. Một người không bao giờ có thể thực sự vô cảm với cái chết được. Con đã dành một tháng vật lộn với nỗi sợ lớn nhất mà con người có thể gặp phải, và con đã vượt qua nó. Con đã có thể thực sự tu luyện được bản thân.

Nghĩ lại thì...

Mình chắc chắn đó là lần duy nhất Sư phụ thực sự khen ngợi mình.

—Có vẻ như lửa sẽ phù hợp với con đấy.

—Tại sao lại như vậy ạ?

Đó là một lời đề nghị không ngờ tới.

Nếu tôi có thể hoàn toàn khống chế lửa, tôi sẽ trở thành một người đam mê và nóng bỏng. Khi nghĩ về điều đó, người đó cách quá xa với tôi.

Nhưng mặc dù nghĩ vậy, trong lòng mình tôi biết điều đó.

 

—Hỏa Công Mạnh Nhất của Công pháp Cổ kim Mạnh nhất chỉ có thể được hiện thân bởi người có sự kiên trì tối thượng.

Trong giới võ thuật, lời của sư phụ tôi là chân lý.

***

Liệu ngọc thú có phải là một con rắn độc không? Và đàn con của nó có thừa hưởng nanh độc của mẹ chúng không?

Tôi sẽ không bao giờ biết được câu trả lời cho những câu hỏi này bởi vì, ngay trước khi nanh của nó chạm vào tay tôi, bầy rắn biến mất khỏi tầm mắt tôi như những chiếc lá khô trước ngọn lửa.

Đầu tôi cảm thấy tê dại, và tầm nhìn trở nên trắng xóa.

Mặc dù cơ thể tôi run rẩy trước đó, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy ấm áp.

...!

...!

Mặc dù đám rắn con đang gào thét khi chúng lao về phía tôi, tôi không thể nghe rõ chúng.

Ngũ quan của tôi cảm thấy vô cùng mờ nhạt, nhưng chuyển động của đám rắn lại cảm thấy rất rõ ràng, như thể tôi đang chạm vào chúng bằng tay.

... Tôi đã vượt qua.

Tôi không thể không cười được.

Có lẽ tai tôi đã điếc rồi. Tôi thậm chí còn không nghe thấy tiếng cười của mình.

Nhưng nhờ vậy, tôi có thể cười to hết mức mà không quan tâm ai có thể nghe thấy.

Đám rắn do dự trong giây lát, như thể chúng muốn tránh xa tôi một chút, nhưng sau đó một con vung đuôi về phía tôi như thể nó là một chiếc roi.

Chậm đến mức tôi gần như ngáp ngủ luôn rồi.

Tôi chộp lấy đuôi con rắn và xé nát nó.

Cái này chắc chắn là dễ hơn đấm nó bằng nắm đấm của mình, mặc dù nó có nhược điểm là lộn xộn quá.

Tôi bước một bước về phía trước.

Bộp.

Nghĩ lại, đây là lần đầu tiên... Đây là lần đầu tiên trong trận chiến này tôi bước về phía chúng.

Khi chiến đấu với đám rắn, điều tôi lo lắng nhất là bị bao vây. Kết quả là, tôi cần thế càng thủ hơn.

Nhưng bây giờ không cần phải làm vậy nữa.

Tôi hoàn toàn biết số lượng của chúng rồi.

Đám rắn còn lại...

Chỉ còn khoảng mười lăm con.

Có lẽ chúng nghĩ rằng tôi đã tự mình bước vào vực thẳm của cái chết, nhưng đám rắn đang do dự lại bắt đầu tấn công tôi.

Rõ ràng đám rắn này cần thêm nhiều thời gian trước khi chúng có thể thừa kế danh hiệu “ngọc thú” từ mẹ chúng.

Các cuộc tấn công của chúng đều rất đơn giản. Bầy rắn này dường như thiếu sự xảo quyệt của mẹ chúng.

Trong trường hợp đó, ngay lúc này, thể chất của tôi đạt mức tối đa, số lượng chúng dù là hàng chục hay hàng trăm cũng không thành vấn đề.

Phừng.

Hồng hỏa đột nhiên thay đổi màu sắc và trở thành trắng.

Xung quanh cũng trông như được phủ trong bạch hỏa.

Nhưng, nhìn kỹ hơn, đó là vì tôi đang ở trong bạch hỏa.

... Lý do duy nhất người kiên trì nhất mới có thể hiện thân Hỏa Công Mạnh Nhất.

Công pháp này có điểm là ngày càng mạnh mẽ hơn khi trận chiến kéo dài.

Theo thời gian, cơ thể sẽ nóng lên, nhưng ngược lại, người sử dụng sẽ cảm thấy lạnh hơn.

Cơ thể sẽ cảm thấy lờ đờ, tâm trí sẽ dường như mờ nhạt, và đau đớn sẽ trở nên không thể chịu đựng nổi.

Do những yếu tố này, người ta có thể luôn nghĩ về cái chết, nhưng nếu cố giữ và không bỏ cuộc thì nó sẽ càng nóng hơn.

Dần dần, họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, bùng cháy cho đến lúc lụi tàn như ngọn lửa bùng cháy không thể kiềm chế.

Sự phát triển của cơ thể cũng sẽ đạt đến giới hạn của nó. Cuối cùng, khi một người vượt qua điểm quá nhiệt, bạch hỏa sẽ bao phủ khắp cơ thể họ...

Sư phụ gọi trạng thái này là “Bạch Viêm”.

Chỉ có chiến đấu thực sự mới có thể trưởng thành thực thụ.

Kết quả không thể đạt được trừ khi người ta vượt qua thung lũng của cái chết... Đó là lý do tại sao tôi biết ơn sự gian khổ này, trận chiến này, ngày hôm nay.

Tôi bẻ gãy cổ con rắn cuối cùng.

Rắc.

Tôi hít thở sâu và đứng yên.

Tôi đứng đó trong ngọn lửa, tận hưởng cảm giác được tái sinh.

Cái lạnh biến mất xung quanh tôi.

...

...

Nhưng sau đó một điều hoàn toàn bất ngờ đã xảy ra.

[Thực sự đáng kinh ngạc!]

[Quyền vũ mà ngươi thể hiện khi mạng sống của mình bị đe dọa—Ta, Võ Thần, công nhận nó như một cống hiến xứng đáng để đánh thức ta từ giấc ngủ sâu.]

[Kế nhân, ngươi có quyền trở thành tín đồ đầu tiên của ta.]

... Chuyện quái gì thế này?

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải đọc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương