Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị
Chương 31: Tôi muốn cô

Cách biệt thự không xa có một siêu thị.



Siêu thị này bán đồ rất chất lượng, nên cũng bán rất xa sỉ, có hải sản, hoa quả, rau dưa các loại, giá cả rất cao.



Dù sao nơi này cũng gần trung tâm tài chính Hoàn Cầu, hoạt động kinh tế, buôn bán tự nhiên cũng rất nhiều.



Ngoại trừ thị trường bên ngoài, gần đó còn có một con phố khác.



Ở trong con phố này, không có quán bar, khách sạn gì cả, chỉ là các quán hàng quán bình thường, thuộc về giai cấp hạ lưu.



Đương nhiên, một số ít kẻ có tiền, cũng rất thích tới nơi này.



Bọn họ ăn nhiều sơn trân hải vị, lại có phần thích gà chiên, đậu hũ thối.



Đi vòng quanh khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, Diệp Lăng đã mua đồ xong và đang về biệt thự.



Ngoại trừ rau dưa và mấy miếng thịt, thì Diệp Lăng còn mua một chai rượu đỏ.



Dù sao hôm nay ở nhà mới, hơn nữa còn có một vị mỹ nữ ở chung, dù sao cũng phải ăn mừng một bữa a!



“Nhanh thế?”



Lưu Xảo thấy Diệp Lăng trở về, ngạc nhiên nói.



Lúc nói chuyện, cái bụng của Lưu Xảo bỗng truyền ra thanh âm đói bụng.



Khuôn mặt lưu Xảo không khỏi đỏ lên, nhìn Diệp Lăng, thấp giọng nói:



“Tôi đói...”



Năm nay cô đã 24 tuổi, nhưng bộ dáng như vậy thật giống như một tiểu cô nương vậy, cực kỳ khả ái, khiến người ta muốn thương yêu.



Diệp Lăng thích nhất loại tính tình chân thật, cười lớn nói:



“Ha ha, đợi một chút, đồ ăn lập tức tới ngay!”



Nói xong, Diệp Lăng trực tiếp xách đồ ăn xuống phòng bếp.



Chỉ chốc lát, liền có thể nghe được âm thanh bộp bộp vang lên, Diệp Lăng ở trong đó khí thế ngất trời.



Từng trận hương thơm từ trong phòng bếp bay ra, khiến Lưu Xảo nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.



“Thơm quá a...”



Khoảng 30 phú, rốt cuộc thức ăn cũng dọn lên bàn.



Thịt băm hương cá, cá chép chua ngọt, cà tím om, đậu hũ mềm, tất cả đều bày ra trước mặt Lưu Xảo không thiếu một món.



Nhìn thức ăn trên bàn, ánh mắt Lưu Xảo không khỏi sáng lên, tràn đầy cảm động nói:



“Anh thật sự làm những món này à...”



“Dĩ nhiên, vợ yêu phân phó, anh sao có thể không làm?”



Diệp Lăng trêu đùa nói.



“Ai nha, ai là của vợ của anh, đừng nói nhảm.”



Lưu Xảo kiều mị nói.



Diệp Lăng nhất thời lộ ra nụ cười:



“Ha ha, nếm thử tay nghề của tôi thế nào?”



Lưu Xảo liền không nhịn được, không do dự, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt băm hương cá.





Cô không phải sợ không ăn được, chỉ là nàng dù sau cũng là con gái, có hơi rụt rè.



“Ừ, ăn ngon thật!”



Lưu Xảo mở to mi mắt, lại tiếp tục gắp mấy lần.



“Thật không ngờ tài nấu ăn của anh lại tốt đến như vậy, có thể so được với đầu bếp đó!”



Mi mắt Diệp Lăng nháy một cái, đây là lần đầu tiên hắn nấu ăn, thật sự ngon như vậy sao?



Lão tử có thiên phú làm đầu bếp a!



Giống như là ăn mì thịt bò a, Diệp Lăng vẫn cảm thấy, thức ăn trên địa cầu ngon hơn thức ăn ở Tiên Giới nhiều.



“Đến, ngày hôm nay dọn nhà, lại có vợ, Song Hỉ Lâm Môn, cạn ly!”



Diệp Lăng giơ ly rượu lên.



Lưu Xảo cũng không nói cái gì, cùng Diệp Lăng cụng ly một cái, nhẹ nhàng nhấp một ít.



Trên thực tế Lưu Xảo cũng không phải không muốn uống, chỉ là có chút xấu hổ mà thôi.



“Ăn thật no nha...”



"Gió cuốn tàn vân" quét sạch đồ ăn, Lưu Xảo vỗ vỗ cái bụng, thỏa mãn nói.



Diệp Lăng liền bất đắc dĩ lắc đầu, đồ ăn nhiều như vậy, mình hầu như cũng chẳng ăn được bao nhiêu.



Con cá chép kia cũng gần ba cân a, lại bị Lưu Xảo ăn sạch sành sanh.



Thật sự giống như là một kẻ tham ăn!



Chẳng qua Diệp Lăng vẫn rất cao hứng, chuyện này chứng minh thức ăn mình làm rất ngon a.



“Diệp Lăng, tôi làm phiền anh một việc được không?"



Lưu Xảo bỗng nhiên nói.



“Chuyện gì?”



Diệp Lăng hỏi.



Lưu Xảo trầm mặc một hồi, nói:



“Anh không phải là biết y thuật sao? Cha tôi là ngư dân, mắc một chứng bệnh vẩy cá, mấy năm nay đi rất nhiều bệnh viện nhưng đều trị không hết...”



Nói đến đây, đôi mắt Lưu Xảo không khỏi đỏ lên.



Vì muốn chữa bệnh cho cha, những năm gần đây, tiền tích góp cũng đã tốn hết.



Nhưng nếu như không thể trị hết, Lưu Xảo chỉ có thể vay tiền chữa bệnh mà thôi.



“Bệnh vẩy cá?”



Diệp Lăng nhíu mày một cái, lấy điện thoại ra, lên mạng tra xét một chút.



Hoàn toàn chính xác có loại bệnh này, chẳng qua rất hiếm thấy, toàn cầu cũng chỉ có hơn mười trường hợp, hơn nữa đều là ngư dân.



Dường như là bởi vì thời gian dài tiếp xúc với nước biển, mới dính loại vi khuẩn này.



Mấu chốt nhất là...Những người mắc bệnh này, cuối cùng đều chết hết.



“Thảo nào nha đầu này lại quan tâm đến tiền lương như vậy, không ngại gian khổ, hóa ra là như vậy a.”





Diệp Lăng thầm suy nghĩ nói.



“Tôi tra xét trên mạng rồi, loại bệnh này không có phương pháp chữa trị, nên tôi phải đến xem bệnh tình của cha cô ra sao, mới có thể biết mà phối chế dược phẩm trị bệnh.”



Diệp Lăng nói.



“Anh có thể trị không?”



Nghĩ đến Cảm Mạo Đan và Nguyệt Kinh Đan của Diệp Lăng, đôi mắt Lưu Xảo lộ ra vẻ hi vọng.



Cô cũng là thực sự không có cách nào, nên mới coi ngựa chết làm ngựa sống, dù cho Diệp Lăng thực sự không trị hết cho cha cô, nhưng khả năng sống lâu thêm cũng được a!



Trên thực tế, Diệp Lăng vẫn rất có tự tin.



Kiếp trước hắn luyện chế đan dược, sau khi sử dụng coi như chỉ còn lại một sợi tóc, cũng có thể trong nháy mắt khôi phục nhục thân.



Những loại bệnh trên địa cầu này đối với Diệp Lăng mà nói, thật tình chỉ là việc nhỏ.



Diệp Lăng mỉm cười, nói:



“Trước không nói có thể chữa khỏi hay không, nếu như có thể trị hết, cô dự định sẽ cảm ơn tôi thế nào đây?”



“Tôi nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền đưa cho anh!”



Lưu Xảo nói.



Cô nàng thực sự rất ngốc, còn cho rằng Diệp Lăng cần tiền sao.



Diệp Lăng lắc đầu, nói:



“Tiền tôi có thể kiếm, coi như cô....”



Lưu Xảo không khỏi mê hoặc nói:



“Vậy anh muốn cái gì?”



“Tôi muốn cô.”



Diệp Lăng chớp chớp mắt.



Lưu Xảo ngẩn ra, hai bên tai lập tức nóng lên.



Giờ phút này, trong lòng Lưu Xảo không khỏi rung động.



Nếu nói cô chán ghét Diệp Lăng, Lưu Xảo thật sự không có.



Nhưng nói cô thích Diệp Lăng, cũng chưa đạt đến loại trình độ này, dù sao mới quen biết nhau có một ngày mà thôi.



Cuối cùng, Lưu Xảo cắn hàm răng, nghiêm túc nói:



“Được, nếu như anh thực sự có thể trị hết cha tôi, tôi... Tôi sẽ là của anh.”



“Ha ha, đến lúc đó rồi hãy nói.”



Diệp Lăng nở nụ cười.



Hắn cũng chỉ là nói đùa mà thôi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hắn sẽ không làm loại chuyện này.



Trong lòng Diệp Lăng vẫn luôn có một quy tắc bất thành văn, đó chính là...



Nếu muốn một nữ nhân nào, thì đều phải thật tâm.



Đương nhiên, Diệp Lăng cũng không phải chưa từng đi thanh lâu, có điều Diệp Lăng vẫn luôn cảm thấy, những thứ nữ nhân phong trần kia có chênh lệch rất lớn với cô gái bình thường.



Ở cô gái bình thường, Diệp Lăng có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của đối phương, còn cái loại kia chỉ là ham muốn dục vọng nhất thời mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương