Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị
-
Chương 14: Đan lô
Đi vòng vo một hồi, Diệp Lăng rốt cuộc cũng thấy được chỗ Đan Lô mà Lưu Xảo nói. Những cái Đan Lô này được làm bằng đồng, Diệp Lăng liếc mắt liền nhìn ra, đúng là hàng thật. Chẳng qua loại Đan Lô này, so với suy nghĩ của Diệp Lăng vẫn còn có chút chênh lệch. “Giờ mình trên Địa Cầu, không thểdùng ánh mắt ở Tu Chân Giới mà xem xét a...” Diệp Lăng khổ não thầm nghĩ. Hắn lại đi lên lầu ba, cũng không tìm được những Đan Lô khác, không còn cách nào. Hắn cũng chỉ có thể dùng tạm những cái kia. Chẳng qua chuyện khiến Diệp Lăng càng khổ não là cái lò luyện đan này dĩ nhiên có giá trên 20 vạn. Diệp Lăng thầm kêu khổ, mới vừa lấy được 10 vạn từ đại mỹ nữ Hàn Thanh Tâm, nhưng dù táng gia bại sản cũng không đủ mua một cái vật nhỏ này, chẳng qua nên mua vẫn là phải mua. Diệp Lăng tin tưởng, nếu như mình có cái Đan Lô này, mà luyện đan bán kiếm tiền chắc chắn sẽ nhanh chóng kiếm được tiền trở lại. “Lưu Xảo, phiền cô lên đây một lát.” Diệp Lăng cúi đầu xuống hành lang gọi Lưu Xảo. Lưu Xảo sững sờ, nghĩ đến lời Diệp Lăng mới vừa nói lúc nãy, khuôn mặt lại đỏ lên, làm bộ khôngó nghe được. “Tôi nghĩ cô nên thay cái D...” “Tơi ngay đây!” Mặt Lưu Xảo đỏ thẫm, vội vàng chạy tới. Nếu như bị lộ chuyện này ngay trước nhiều nhiều người như vậ, còn không mắc cỡ chết người sao! Khóe miệng Diệp Lăng lộ ra nụ cười đắc ý, với tư cách là một đạo tặc hái hoa, cô gái nhỏ Lưu Xảo Nhi sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. “Sao vậy!” Lưu Xảo đi tới bên cạnh Diệp Lăng, ánh mắt kiều diễm liếc hắn một cái, hỏi: “Thật ra tôi muốn hỏi giá cả cái lò luyện đan này có thể giảm xuống một chút hay không?” Diệp Lăng cười nói. “Không thể.” Lưu Xảo trực tiếp nói ra: “Tiệm này cũng không phải tôi mở, đâu có tư cách giảm giá cho anh.” “Ồ.” Diệp Lăng bỗng lớn tiếng lên: “Nếu như vậy, cái kia D Cup...” “A, anh không được nói!” Lưu Xảo tức giận giậm chân một cái, nghiến răng nghiến lợi hận không thể ăn sống Diệp Lăng. “Bây giờ có thể giảm giá không?” Diệp Lăng cười híp mắt nói. Lúc nói chuyện, Diệp Lăng còn nhìn chằm chằm vào hai ngọn núi của Lưu Xảo, Lưu Xảo mặc một bộ sườn xám chẳng những xẻ tà, hơn nữa trước ngực còn có nút buộc, có hơi lộ ra vùng cổ. Những cô gái k5mặc hẳn rất vừa vặn, còn Lưu Xảo có thể là do hai ngọn thánh phong thật sự quá lớn nên cần có hai cái nút buộc ở giữa, có thể nhìn thấy trong đó có một cái khe rãnh sâu mê người. “Anh... anh không được nhìn!” Lưu Xảo quả thực sắp mắc cỡ chết rồi, nếu như ở nơi khác, cô đã sớm nổi giận. Nhưng đây là nơi làm việc, nàng lại là lần đầu tiên tới đi làm, nào dám đắc tội khách hàng? Có thể đi vào làm nơi này cũng đã tốn không ít không sức rồi, nếu mà tùy tiện làm khách hàng bất mãn thì quản lí chắc chắn sẽ sa thải nàng. "Không nhìn thì không nhìn.” Diệp Lăng cười cười, lại nói: “Này, người đẹp, hỏi cô lần nữa, bây giờ có thể giảm giá không?” “ Để tôi hỏi ông chủ một chút.” Lưu Xảo chạy về phía xa xa. Nếu như có thể, nàng thực sự không muốn đáp ứng Diệp Lăng, tên này quá vô sỉ rồi! Hơn nữa, cái tên vô sỉ này lại ngang nhiên uy hiếp mình. Rất nhanh, Lưu Xảo chạy trở về. Ở phía sau Lưu Xảo, còn có một người rất mập mạp. Cái tên mập mạp này mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên cổ treo một cái vòng trang sức Đại Kim, trong tay còn cầm một chuỗi Phật Châu, cảm giác đầu tiên khi thấy gã tưởng chừng như là một nhà giàu mới nổi. “Ông chủ tới, anh nói chuyện với ông chủ đi.” Lưu Xảo nói xong liền chạy xuống dưới lầu. Thật vất vả mới có cơ hội thoát khỏi tên sắc lang này, cô thực sự không muốn ở cùng Diệp Lăng quá lâu. Nhìn bóng lưng tinh tế kia lướt qua, ánh mắt tên mập mạp bắn ra quang mang. “Ông chủ?” Diệp Lăng nhíu mày lại, bàn tay vẫy vẫy tên mập mạp trước mặt. Bây giờ tên mập mạp mới phản ứng được, ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Kẻ hèn này họ Lý, tên là Lý Phú Quý, không biết tiên sinh xưng hô như thế nào?” “Diệp Lăng.” Diệp Lăng nói. “Diệp tiên sinh, nghe Xảo Nhi nói, ngài nhìn trúng cái Đan Lô này?” Lý Phú Quý nói. Nghe được cách xưng hô của Lý Phú Quý đối với Lưu Xảo, Diệp Lăng liền cảm thấy buồn nôn. Cái tên heo mập này đối với Lưu Xảo, tuyệt đối là có ý đồ xấu xa trong đầu. “Ừm.” Diệp Lăng gật đầu. “Là như vậy, Diệp tiên sinh, cái Đan Lô này được chế tạo từ thời Khang Hy, còn có một đoạn truyền thuyết, nghe nói là lúc đó một thần tiên hạ phàm...” “Được rồi được rồi, tôi đã biết.” Trên trán Diệp Lăng lộ ra hắc tuyền, hắn vội vàng cắt đứt lời nói của gã. Đầu tên mập mạp này không phải hỏng rồi chứ? Ngay cả thần Tiên cũng nói ra... “Anh cũng không cần giới thiệu, tôi thật tình muốn mua cái Đan Lô này, có điều tôi cảm thấy lấy chất liệu của nó còn không đáng cái giá này.” Diệp Lăng nói. “Sao vậy? Ngài nhìn kỹ xem các hoa văn trên Đan Lô, cực kì đẹp mặt! Nhìn về mặt tổng thể của Đan Lô này, rồng bay phượng múa, còn khắc Tỳ Hưu, nếu như đặt ở trong nhà, nhất định có thể Chiêu Tài Tiến Bảo!” Lý Phú Quý nói. “Tôi chỉ hỏi anh có thể giảm giá hay không?” Diệp Lăng trực tiếp nói. “Cái này...” Lý Phú Quý do dự một hồi, nói: “Diệp tiên sinh thật sự muốn mua?” “Đương nhiên.” Diệp Lăng nói. “Nếu vậy thì tôi giảm giá cho Diệp tiên sinh 10%, giá còn lại là 18 vạn!” “15 vạn.” Diệp Lăng thản nhiên nói. Lý Phú Quý trừng mắt: “Diệp tiên sinh, ngài trả giá như vậy là quá đáng rồi? Trực tiếp chém một cái rơi mất 5 vạn? Lúc đầu tôi thu mua cái lò luyện đan này cũng đã là 15 vạn, bây giờ bán lại cho ngài với giá như vậy thì đâu được chút lời nào!” “Ông chủ Lý, người ngay không nói tiếng lóng, cái Đan Lô này cũng đã đặt ở đây rất lâu rồi phải không?” Diệp Lăng cười nói ra: “Những người chơi đồ cổ đều là chơi Ngọc Khí, rất ít người chơi Đồng Khí. Hơn nữa, những thứ nhu Đan Lô vốn là tồn tại trong truyền thuyết, nào có cái Đan Lô chân chính? Cho dù có thì sao lại đặt ở chỗ này? Ông nghe nói qua người nào có thể Luyện đan sao?” Trong lúc nhất thời Lý Phú Quý không còn lời nào để nói. Đan Lô là gã thu mua từ 5 năm trước, nhưng đến giờ vẫn không bán đi được. Lúc đó trong lòng Lý Phú Quý còn có chút hối hận, nên tùy tiện đặt nơi đây, hi vọng ngày nào đó có thể xuất hiện một kẻ tiêu tiền như nước mua đi. Ngày hôm nay đã xuất hiện một người, chẳng qua muốn bán với cái giá 20 vạn thì hiển nhiên là không được. Suy nghĩ một chút, Lý Phú Quý cắn răng làm bộ đau lòng nói: “Như vậy đi, tôi sẽ cho anh tiện nghi 1 vạn, 17 vạn thế nào?” “Là 15 vạn.” Diệp Lăng nói. “Được rồi...” Lý Phú Quý nhịn đâu cắn răng nói. Trên thực tế, hắn thu mua cái Đan Lô này với giá 10 vạn, như vậy bán đi thì vẫn lời được 5 vạn. Nếu như thực sự một phần không kiếm được, Lý Phú Quý ngu gì mà bán. “Đây là danh thiếp của tôi, về sau nếu Diệp tiên sinh có cần gì thì có thể gọi điện cho tôi.” Lý Phú Quý móc ra một tấm danh thiếp đưa cho Diệp Lăng. Diệp Lăng tùy ý nhét ở trong túi quần, đồng thời lấy điện thoại ra. Hiện tại toàn bộ gia sản của hắn cũng không đến 10 vạn, trong túi thì cũng chỉ có 5 vạn mà thôi. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhờ đại mỹ nữ Hàn Thanh Tâm hỗ trợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook