Sau đó tinh thần của Mẫn Tĩnh Di bắt đầu hốt hoảng, sau đó khi bọn họ đi, một mình cô ấy thiếu chút nữa bị tấm áp phích làm ô nhiễm, cuối cùng bị Hoàng Đào hại chết.

Nếu như cô ấy không bị hù dọa, không bị ô nhiễm, vẫn luôn giữ tỉnh táo, vậy tuyệt đối không chết dễ dàng như vậy.Cho nên ở bên trong quái đàm, giữ lý trí và tỉnh táo mới là chuyện quan trọng nhất."Còn có hai nơi chúng ta chưa đi." Tô Dung cất giọng nói: "Khu hải sản và kho hàng."Triệu Bằng hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.


Gã không muốn chết: "Không phải kho hàng không đi được sao? Vậy thì đi khu hải sản đi."Đây là phương án tốt nhất, Vương Kiến Quốc gật đầu một cái, ba người cùng nhau đi đến khu hải sản.

Trong siêu thị yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng Triệu Bằng lại nghi thần nghi quỷ, cảm thấy có bóng đen lướt qua bên cạnh bọn họ.Lúc này gã cũng cảm thấy tinh thần mình có chút vấn đề, nhưng "nó" cũng sẽ không cho người ta có thời gian khôi phục tinh thần, Triệu Bằng cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được mắng chửi người trong lòng.Sau khi bước vào khu hải sản, mùi tanh của biển xông vào mũi, làm cho người ta nôn mửa.


Tô Dung dám khẳng định mình còn có thể ngửi được một chút mùi máu tanh, mặc kệ một trinh thám nào sống ở thế giới của cô, đều rất nhạy cảm đối với mùi này,Bên trong có mấy cái thùng lớn trong suốt chỉ xuất hiện bên trong quán bán thủy sản, trên đất có một ít nước đọng, hình như là do thủy sản trong thùng vũng vẫy hoạt động văng ra.Nhìn qua cá ở trong thùng rất bình thường, giống như khu thủy sản bên trong siêu thị.Khác biệt duy nhất là con ngươi đen nhánh của bọn nó nhìn chăm chú vào ba người Tô Dung, trong mắt có trí khôn không thể nói rõ được."Những con cá này..." Triệu Bằng nuốt ngụm nước miệng nói: "Sẽ không phải là người chứ?""Đừng nói nhảm!" Vương Kiến Quốc lập tức nghiêm nghị trách mắng: "Bọn nó chỉ là cá thôi, cá sẽ không biến thành người, người cũng sẽ không biến thành cá."Mặc dù không biết những con cá này có vấn đề hay không, nhưng không nên bị chuyện này làm thay đổi nhận biết bình thường của mình.Chú ý tới tờ giấy dán ở một góc thùng nước, Tô Dung tiến lên đọc: "Lúc con trai tiền bạc phát run là an toàn, lúc con trai tiền bạc yên tĩnh là nguy hiểm.""Những lời này là có ý gì?" Trên mặt Triệu Bằng tràn đầy nghi ngờ: "Nói qua nói lại, có phải cô có ra đa gì không? Mỗi lần đầu mối đều là cô tìm được."Gã vừa nhắc, Vương Kiến Quốc cũng chú ý đến chuyện này, giơ ngón cái lên: "Rất lợi hại."Tô Dung thoải mái nói cảm ơn, làm một trinh thám, nhờ vào kinh nghiệm nghề nghiệm làm cho cô ở bất kỳ nơi nào đều theo bản năng chú ý đến chi tiết đầu tiên, cũng nhạy cảm hơn.

Chỉ là quy tắc bên trong quái đàm cũng không khó tìm."Cho nên con trai tiền bạc là cái gì? Là một thứ có thể dự đoán nguy hiểm? Nhưng bên trong động vật dưới nước hình như không có loại trai này?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương