Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 14: Thi thể vụn nát

5 giờ sáng, Kinh Sở đã thức giấc, 5 giờ rưỡi sáng anh xuống lầu chạy bộ. Chạy được một vòng liền gặp La Bùi Bùi trong trang phục thể thao màu trắng, cột tóc đuôi ngựa.

“Chào buổi sáng!” Anh nựng cằm cô.

La Bùi Bùi cười cười: “Em nghĩ rằng mình là người dậy sớm nhất!”

“Em dậy rất sớm!”

Kinh Sở cùng La Bùi Bùi chạy một đoạn, được khoảng 5 phút thì tiến đến một công viên rất lớn. Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến đây tập thể dục, anh cũng là một trong số đó.

La Bùi Bùi sau khi quen anh, nghe anh kể chuyện này, liền hiểu chính mình cũng nên bắt chước Kinh Sở, dậy sớm rèn luyện thân thể, duy trì vóc dáng. Kinh Sở mỗi ngày thức dậy lúc 5 giờ, gọi điện thoại cho cô, hai người gặp nhau phía dưới lầu, cùng nhau tập thể dục.

Đối với người cuồng công việc như bọn họ, đây chính là thời gian hai người được bên nhau.

“Em nghe nói vụ Sát thủ đêm mưa đã phá được án?”, La Bùi Bùi với vụ án này cũng khá tò mò.

Kinh Sở gật đầu: “Có đầu mối quan trọng”. Anh đến bây giờ vẫn nghi ngờ chuyện Dương Miên Miên xuất hiện ở nơi đó.

Trước khi gặp Chu Chí Đại, toàn đội đều cho rằng, hắn ta là một con người cực kỳ kín đáo, có khả năng phản trinh sát rất mạnh. Ra tay nhiều lần nhưng cảnh sát vẫn không thu được kết quả gì, là một hung thủ cực kỳ “khó chơi”. Bây giờ bị một cô nữ sinh cấp 3 tóm được, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng dù gì thì gì, bắt được hung thủ đã là một chuyện tốt nhất.

Công viên rất lớn, La Bùi Bùi chạy nửa vòng đã không thể chịu nổi, cô chuyển sang đi từng bước thong thả, Kinh Sở giảm theo tốc độ của cô, chạy chậm lại, cùng cô sáng sớm tản bộ trong công viên.

“Dậy sớm quả nhiên là một thói quen tốt!”, La Bùi Bùi mỉm cười với anh, “Xem ra em hôm nay không cần phải uống café để duy trì tỉnh táo.” Cô nói với anh mỗi sáng phải uống café để minh mẫn, nói rằng cô nghiện café, là giả. Cô chỉ muốn cho Kinh Sở quan tâm cô mà thôi.

Kinh Sở nở nụ cười, mua cho cô một chai nước ở ven đường, hông quên mở nắp: “Uống từ từ thôi!”

La Bùi Bùi nghe theo anh, đưa cái miệng nhỏ nhắn uống từng hớp nước, trong lòng suy nghĩ. Một người đàn ông như Kinh Sở thật sự không nên bỏ lỡ. Anh không thuộc dạng người không khéo ăn nói, nhưng lại là một người người đàn ông chăm sóc cô rất tốt.

Nếu anh không làm nghề này, cô có thể cho anh 90-100 điểm. Không không, cuộc đời này chẳng có gì là hoàn mỹ. 60 điểm là có khả năng qua lại, 70 điểm khó có thể buông tay, 80 điểm mau mau kết hôn đi, hiếm khi nào gặp được người đàn ông tốt như vậy.

Cô cũng không phải thuộc dạng đàn bà đang cần chồng gấp, dù cho toàn bộ phụ nữ ở Nam Thành đều cho rằng 30 tuổi vẫn chưa kết hôn là rất mất mặt. Phụ nữ không kết hôn, giống như cả đời này sống không còn ý nghĩa, không đáng làm người.

Cô từ bé đến lớn, học giỏi, lúc nào cũng giành học bổng, tốt nghiệp đại học loại ưu, vượt muôn trùng khó khăn để trở thành phó tổng của công ty. Trả giá bằng sức lực, tuổi trẻ không hề kém cạnh đàn ông, nhưng người ta lại cho cô là người phụ nữ thất bại.

Bởi cô không có bạn trai!

Chỉ là cô không muốn tìm bạn trai. Không phải cô không muốn có người chăm sóc. Chỉ là không cho phép mình vì người khác kêu cô đến tuổi phải kết hôn, liền mau mau chóng chóng vơ đại một ông để lấy làm chồng rồi sinh con, hoàn thành nhiệm vụ cao cả.

Kinh Sở rất tốt, nhưng bọn họ có hợp nhau không, còn phải cần thời gian. Cô không gấp phải gả đi, một khi cô sốt ruột, nôn nóng, cô sẽ không còn nằm ở thế thượng phong.

Cô rất am hiểu nghệ thuật đàm phán.

Bây giờ, hiếm khi cô và anh bên nhau, cô cần tìm đề tài để nói chuyện. La Bùi Bùi chưa kịp mở lời đã nghe một tiếng thét vang lên chứa đầy nỗi sợ hãi, thu hút tất cả mọi người xung quanh.

Một bác lao công đang ngồi rạp xuống đất, mặt không còn hạt máu, thân thể run lẩy bẩy chỉ chỉ vào chiếc túi đen đặt cạnh thùng rác, khóa kéo dài một nửa, không nhìn rõ bên trong là gì: “Chết! Người chết!”

La Bùi Bùi có thể cảm nhận được ánh mắt Kinh Sở đột ngột thay đổi. Vốn dĩ gương mặt anh đang ôn nhu điềm tĩnh, trái lại bây giờ là sắc bén, cảnh giác, một cái liếc mắt của anh cũng khiến người khác đổ mồ hôi lạnh.

Anh mau chóng bước lên phía trước, phất tay để đám xông tránh ra: “Cảnh sát đây, mau tránh ra, bảo vệ hiện trường ”, giọng nói anh nghiêm nghị, anh ngồi xuống kiểm tra tình hình.

Trong chiếc túi xách, có 3 “khối” thịt gọn gàng, trong đó 3 ngón tay nhìn thấy rất rõ.

Anh hít một hơi sâu, lấy điện thoại di động gọi một cuộc: “Liễu Ngọc, thông báo mọi người đến Công viên Nhân Dân, có án mạng.”

Tổ chuyên án mau chóng có mặt, hiện trường lập tức được phong tỏa, La Bùi Bùi đứng ngoài dải phân cách một lúc lâu, chỉ đợi Kinh Sở liếc nhìn cô, cô sẽ nói lời chào với anh.

Nhưng không có, tâm tư của anh đã bị vụ án chiếm trọn, không hề giành cho cô dù chỉ là một giây. Cô lẳng lặng xoay người, rời đi.

Kinh Sở vẫn chưa phát hiện, anh đứng đó ra lệnh: “Bạch Bình, Vũ Đào, hai cậu đi điều tra các khu vực lân cận, tìm kiếm xem còn gì khả nghi hay không. Liễu Ngọc cô đi hỏi thăm những người quanh đây xem có phát hiện chuyện gì bất thường không? Vệ Hàn xác định thân phận nạn nhân. Thường Nhạn, cậu cùng các anh em khác đi quanh những thùng rác quanh đây, tìm xem có túi xách nào tương tự như cái này không. Túi này chưa đủ một phần cơ thể người!”

Anh an bài mọi chuyện đâu vào đấy, đến lúc nhớ đến La Bùi Bùi là đã hơn 10 giờ. Điện thoại di động của anh đơn giản một tin nhắn: “Anh đang bận, em đi trước!”

Anh nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại, nhưng chỉ vài giây anh lại quay trở về vụ án, anh không muốn phí thời gian vào tình cảm nam nữ vào lúc này.

Vệ Hàn nhanh chóng đưa ra kết luận ban đầu: “Nạn nhân là nữ, từ 18-20 tuổi, da dẻ trắng hồng. Đây là phần thân thể từ cánh tay đến phần bụng, không thấy bộ phận sinh dục.”

Kinh Sở gật đầu, quay sang Bạch Bình: “Cậu tìm kiếm xem những người mất tích gần đây xem có tra ra những điều kiện tương tự không. Thường Nhạn, bên cậu thế nào rồi?”

“Ở Công viên Ngô Đồng cũng phát hiện một túi xách như vậy, đã báo anh em bên Sở cảnh sát đến.” Thường Nhạn báo cáo với anh qua điện thoại.

Đến 8 giờ tối, cảnh sát lại tìm thêm được hai túi xách, bên trong đều có chứa mấy khối thịt, nhưng thi thể vẫn thiếu đi phần quan trọng nhất.

Phần đầu.

Dương Miên Miên tan học cũng có cảm giác là lạ, thế nhưng cô vẫn không thể giải thích được cảm giác này, vừa đạp xe vừa lẩm bẩm: “Làm sao cứ nổi da gà lên thế này?”

Chiếc xe địa hình màu hồng: “ Σ(°△° )︴Trời ơi, Dương Miên Miên không biết sao, có người chết đó!”

Dương Miên Miên: “…. Ngày nào mà không có người chết, em đâu cần ngạc nhiên như vậy!”

“Không đúng! Không đúng!”, chiếc xe địa hình kích động nói, “Không phải tai nạn, không phải tự sát, không phải bệnh tật, là bị giết chết!”

Dương Miên Miên vẫn bình tĩnh như trước: “Con người chính là loại động vật tự chém giết nhau, không phải sao?”

Chiếc xe địa hình nức nở, vẻ oan ức: “Nhưng, cô ấy bị phân thây, chia thành những đoạn nhỏ. Không, là từng miếng, từng miếng … thịt! Chứa ở trong bao, bỏ trong thùng rác!”

Lúc nó nói câu này, Dương Miên Miên đang nhìn thèm thuồng món sườn chiên giòn bên vệ đường, từng miếng từng miếng, xịt thêm chút tương cà, ngon phải biết, cô không có tiền mua, nhìn cũng đã thèm.

Nhưng chiếc xe vừa dứtl ời, Dương Miên Miên thắng gấp, xém té: “Em cố ý phải không?”

Chiếc xe địa hình: “… Thật mà, từng miếng từng miếng thịt!”

Dương Miên Miên lúc này cơn thèm nào cũng tan mất.

Đến cửa hàng tiện lợi làm việc, cô đã biết ngọn ngành câu chuyện, chính Triệu Đào nhỏ to cho cô. Điện thoại di động vẫn không rời tay, thỉnh thoảng lại kéo kéo, đọc lên một bài viết: “Mọi người đều nói có chăng lại xuất hiện thêm một tên sát thủ, chuyên lọc thịt người như vịt nướng!”

“Hahaha!”, Dương Miên Miên cười chế giễu, không thèm để ý đến anh ta.

Một người đã chết, thế nhưng lại có người say sưa bàn luận, như thể đang nói về một chuyện vui chứ không phải là một vụ án giết người, thật nực cười.

Cũng may nhờ Triệu Đào lải nhải, nên lúc về nhìn thấy mấy con chó cùng chiếc túi xách màu đen giống như miêu tả như trên tin tức, khiến cô lưu ý.

Có điều tình huống lúc này có chút “quái đản”

Con chó con cô đã từng gặp qua bây giờ đang đứng dưới sự uy hiếp của ba con chó lớn hơn, đúng ba con chó lớn ấy cô đều biết.

Chính là Đại Hoàng, lão Hắc và Tiểu Hoa.

Chính cô đã đặt cho chúng những cái tên này.

Chúng được coi là bá chủ giới “chó hoang” trong khu phố cổ này, lúc nào cũng đi dành địa bàn, mấy chú chó hoang lạ mặt nào xâm phạm, chắc chắn bị chúng nó đuổi đánh. Đáng nhắc đến chính là Tiểu Hoa, chuyên tấn công. Dương Miên Miên đã từng thấy nó đại chiến với chú chó nhà, sau đó chú chó nhà đáng thương phải cong đuôi bỏ chạy, mấy ngày liền không dám lộ diện.

Bây giờ lại muốn ra tay với chú chó con này sao?

Đại Hoàng cẩn thận hơn, để cho lão Hắc tiến lên phía trước, chú cho con gầy yếu, thế nhưng vẫn nhe nanh gầm gừ. Lão Hắc muốn xông đến ngậm cái cổ của nó, nó tránh được, nằm sạp người, cắn ngược lại cổ lão Hắc, chảy máu.

Tiểu Hoa vội vàng giải vây, vòng phía sau chó con, ngoạm thẳng vào mông nó. Chó con giật mình, quay đầu xông vào.

Dương Miên Miên hét to, giải vây chú chó con, dẹp tan “lũ” hung bạo, đến giờ cô cũng buộc phải nhúng tay, được lúc nào hay lúc đó.

“Bên trong em là gì đó?”, bốn bề vắng lặng, cô không cần e ngại, nhìn chằm chằm túi màu đen hỏi nhỏ.

Túi xách: “Đầu người.”

Dương Miên Miên: á khẩu.

Lúc này, chú chó con, một mình đánh đuổi ba con chó lớn là Đại Hoàng, Lão Hắc cùng Tiểu Hoa. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng chúng nó thấy người liền bỏ chạy. Lần trước thằng nhóc bị Đại Hoàng cắn chết, nên cô cũng hơi e dè với nó, liền quyết định lấy đồ ăn trong túi, thảy cho đám cho hoang.

Chú chó con nhìn thấy Dương Miên Miên đi tới, liền xoay người nhìn chằm chằm cô.

Dương Miên Miên thầm kêu khổ, mấy chú chó hoang ra tay rất tàn nhẫn, vì đồ ăn chúng sẵn sàng liều mạng, chắc nó cũng sẽ không buông tha cho cô.

Cô lui về sau mấy bước thăm dò, con chó không còn cảnh giác cao, nằm rạp xuống đất, đôi mắt vẫn nhìn chòng chọc vào cô.

Dương Miên Miên không dám cử động, cô sợ nó sẽ nhào tới cô, cắn bay mất miếng thịt.

Có điều, nếu nó cần đồ ăn, tại sao không cắn túi xách lấy đồ ra ăn? Chó hoang con nào chẳng ăn ngay thức ăn khi tìm thấy, để tránh bị cướp mất.

Túi xách: “Nó giống như đang bảo vệ tôi, đây là lần thứ ba nó đánh đuổi mấy chú chó hoang lại gần đây!”

Dương Miên Miên cực kỳ kinh ngạc, ngồi chồm hổm nhìn nó: “Mày đang bảo vệ chiếc túi này sao, ai nói mày làm?”

Chó con vẫn bất động.

“Mày nhận ra hung thủ sao, nhận ra … người chết sao?”

Nó vẫn không đáp lời cô.

Dương Miên Miên rơi vào tình huống khó xử, do dự một lúc, chạy đến buồng điện thoại công cộng gần nhất, gọi điện thoại cho Kinh Sở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương